Chương 65: Sáng sớm
Hơi nóng từ phía sau thiêu đốt cô suốt cả đêm, khi Khương Thanh Vũ ngay cả trong mơ anh cũng ôm lấy cô thật chặt với thái độ chiếm hữu tuyệt đối.
Cô không thể quay đầu lại, trước mắt cô là cửa sổ lớn sát đất đã được kéo kín rèm. Cô đang nằm ở phòng ngủ chính, mùi hương mơ hồ trong phòng và những mảnh vụn lóe lên tạo thành ký ức đêm qua.
Trong lúc cô còn đang ngơ ngác, dường như hơi thở hỗn loạn của cô đã làm phiền người đàn ông đang ngủ. Anh cau mày tỉnh dậy, nhìn thấy đôi mắt to tròn của cô đang nhìn về phía khe hở trên cửa sổ, anh không kìm được cúi xuống hôn cô.
"Bé con, hôm qua em thật ngoan."
Lời Cố Vân Dực nói ra khiến những hình ảnh đó trở nên rõ ràng hơn, khuôn mặt Khương Thanh Vũ trở nên nóng bừng. Cô quay người lại, chen vào trong vòng tay anh, thở dài một tiếng trong lòng, cơ ngực săn chắc cảm giác thật dễ chịu.
"Sao anh đột nhiên lại trở về?"
Giọng cô có chút khàn khàn, có lẽ là do tối qua đã kêu thét quá lớn, cô vừa mở miệng ra đã khiến cả hai đều sững sờ. Cô che lấy khuôn mặt đỏ bừng, còn Cố Vân Dực đi rót nước.
Vật oai phong thức giấc theo bước chân của người đàn ông lộ ra giữa hai chân, anh không hề ngần ngại để lộ ra vật kiêu hãnh của mình, rung lắc như đang thị uy.
Uống một ly nước ấm, cơn đau rát ở cổ họng giảm đi. Cũng may Cố Vân Dực không có ý định tiếp tục làm cái gì, chỉ nằm ôm Khương Thanh Vũ trong tay, xoa lưng cho cô.
"Anh muốn đến kịp tiệc mừng của em, nhưng tiếc là vẫn hơi muộn." Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Vào giờ cao điểm buổi tối ở Bắc Kinh ùn tắc giao thông không thể coi thường. Cố Vân Dực đã kẹt ở một ngã tư gần một tiếng đồng hồ, hầu hết mọi ngã tư đều bị tắc nghẽn trong một khoảng thời gian.
"Anh thật tốt."
Mũi Khương Thanh Vũ cay cay, đây đã là lần thứ hai rồi, từ khi gặp cô anh đều như vậy, không bao giờ muốn bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc đáng nhớ nào trong đời cô. "Sách của bà Cố đây rất nổi tiếng."
Cố Vân Dực nhéo nhéo phần thịt mềm mại ở phía eo Khương Thanh Vũ nói: "Chúc mừng em."
"Em thật sự rất vui." Cô nheo mắt thoải mái, "Em có thể biến sở thích thành sự nghiệp cũng là nhờ chị Diệp An, nếu không nhờ sự nổi tiếng từ truyện tranh của chị ấy thì bọn em cũng sẽ không thể bắt kịp được."
"Mọi người đều rất biết ơn chị ấy, mấy lần đầu gặp chị ấy, Âu Ninh còn khá trịnh trọng, sau tuần bận rộn này bọn em phải mời chị ấy một bữa."
Khương Thanh Vũ mở lịch trên điện thoại và kiểm tra thời gian, Cố Vân Dực đột nhiên cảm thấy có chút chua xót trong lòng khi nhìn cô nghiêm túc như vậy.
Anh vỗ nhẹ vào mông nhỏ của cô, Khương Thanh Vũ rùng mình, kỷ ức cô không ngừng gọi ông xã đêm qua lại tràn về.
"Sao vậy?"
Anh hỏi với giọng yếu ớt.
"Em nghĩ đến cô ấy nhiều như vậy? Anh có chút ghen tị rồi, phải làm sao đây?"
"Chị Diệp An á? Nhưng chị ấy là....."
Chị ấy là con gái mà.
Nhưng ngay lúc này, khi nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Cố Vân Dực, Khương Thanh Vũ cụp mắt xuống, sau đó nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng áp môi mình lên môi anh.
"Làm sao bây giờ?"
Dục vọng đang giảm lần nữa ngẩng đầu, Khương Thanh Vũ ý thức được mình vừa mới châm lửa, nhưng trong đôi mắt hẹp dài của anh lại ẩn chứa sự dịu dàng có thể nhấn chìm người khác, cô nhất thời chìm vào vực sâu không cách nào vùng vẫy, và dần khuất phục.
Thật tốt khi không mặc quần áo.
Khi vật to lớn của anh đi sâu và biến mất từng chút một vào trong cơ thể cô, huyệt nhỏ còn cảm giác đau nhức và tê dại ngay lập tức trở nên nóng bỏng như thiêu đốt.
Khương Thanh Vũ nhìn chằm chằm lên trần nhà đang rung chuyển, mái tóc rối bù của người đàn ông rơi xuống trước ngực cô, có chút ngứa ngáy. Anh nằm giữa khe ngực, thưởng thức hương vị ngọt ngào của da thịt trắng nõn.
Hai cơ thể trơn trượt dính vào nhau, mùi hương mơ hồ tựa như một loại khí kích dục, hơi thở càng ngày càng nhanh càng thiêu đốt khiến người ta đánh mất lý trí.
Phân thân của anh đang miệt mài đưa đẩy khuấy động ra tiếng nước hỗn loạn, hơi thở nặng nề dữ dội bên tai, mang theo chút hung hãn và điên cuồng.
Người đàn ông phía trên trần truồng, cơ ngực cứng rắn lại kiêu ngạo, khóe mắt đỏ bừng, hoàn toàn không còn vẻ lạnh lùng thường thấy.
Eo cô bị ôm lấy, tiếp nhận hàng chục cú thúc vừa nhanh vừa sâu, rồi cùng nhau lên đỉnh.
Đến khi trở về nhà cũ, Khương Thanh Vũ đã rất xấu hổ khi nhìn thấy Cố Chân. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cố Giang không buông tha con gái nên Cố Chân đã phải hoãn lại lịch trình nửa tháng, dù sao thì hiện tại bà ấy cũng đã đạt được những thành tựu của bản thân và có nhiều thời gian hơn để tận hưởng cuộc sống.
Thực ra, bà ấy cũng đã lên kế hoạch để trở về hẳn Trung Quốc, dành thời gian chăm sóc cho bố già.
"Cháu đừng nói với ông ấy nhé."
Cố Chân nháy mắt với Khương Thanh Vũ, "Cô muốn tặng cái này cho ông ấy làm quà sinh nhật."
Mùa xuân tháng tư đặc biệt dịu dàng, Khương Thanh Vũ nheo mắt, mí mắt được ánh nắng mặt trời sưởi ấm.
Hoa trong vườn đều đang nở rộ, Cố Vân Dực vừa đi ngang qua vườn ươm đã ngửi thấy hương hoa ngào ngạt.
"Trong tháng này có một cuộc triển lãm phim hoạt hình ở Thượng
Hải."
Cố Vân Dực tiết lộ ngày tháng: "Hôm đó là sinh nhật của em."
Hai mắt Khương Thanh Vũ sáng lên, ông trời quả thật rất ưu ái cô, tặng cô món quà lớn đến vậy.
Cố Vân Dực lấy từ trong ngực áo ra một tờ quảng cáo, trên đó có một số phim hoạt hình và họa sĩ sẽ tham gia triển lãm, tuy Khương Thanh Vũ đã không còn chỉ là một khán giả đơn thuần nữa nhưng cô vẫn rất phấn khích, nhìn chằm chằm vào họa sĩ mình yêu thích.
Sau khi viết xong cốt truyện, cô mới nhận ra mối liên kết giữa các cảnh quay với cốt truyện trước đây không được chặt chẽ cho lắm.
Đối với truyện tranh thuộc thể loại kinh dị bí ẩn, logic là rất quan trọng, nếu chỉ theo đuổi cảm giác hồi hộp đan xen quá mức sẽ khiến người xem rời đi. Cốt truyện phức tạp, khó hiểu và có vẻ không rõ ràng nên truyện tranh của cô luôn bị xếp vào loại thiểu số.
Khi cô bắt đầu chú ý đến điều này hơn, ở các chương mới cập nhập, người đọc đã có phản hồi tốt hơn mong đợi.
Đang là cuối tuần nhưng tin nhắn liên tục xuất hiện trong nhóm nhỏ ba người, Khương Thanh Vũ thấy tên Diệp An thường xuyên xuất hiện, cô liền gọi điện qua.
"Tiểu Thanh Vũ."
Giọng nói lười biếng và nhẹ nhàng của Diệp An vang lên bên kia đầu dây, người phụ nữ đang nép mình trên ghế sofa, kế bên còn có hai còn mèo ragdoll ngủ say đến mức không nhìn thấy mặt.
Khi cô ấy biết bọn họ muốn mời mình một bữa cơm, Diệp An không hề khách khí, chớp mắt thấy chiếc bếp nướng mới mua trong sân còn chưa hề dùng đến.
"Ngày mai mọi người đến nhà chị đi, bếp nướng chị mua vẫn còn mới, hiện tại là thời tiết tốt để chúng ta sẽ tổ chức tiệc nướng ngoài sân."
Hơi nóng từ phía sau thiêu đốt cô suốt cả đêm, khi Khương Thanh Vũ ngay cả trong mơ anh cũng ôm lấy cô thật chặt với thái độ chiếm hữu tuyệt đối.
Cô không thể quay đầu lại, trước mắt cô là cửa sổ lớn sát đất đã được kéo kín rèm. Cô đang nằm ở phòng ngủ chính, mùi hương mơ hồ trong phòng và những mảnh vụn lóe lên tạo thành ký ức đêm qua.
Trong lúc cô còn đang ngơ ngác, dường như hơi thở hỗn loạn của cô đã làm phiền người đàn ông đang ngủ. Anh cau mày tỉnh dậy, nhìn thấy đôi mắt to tròn của cô đang nhìn về phía khe hở trên cửa sổ, anh không kìm được cúi xuống hôn cô.
"Bé con, hôm qua em thật ngoan."
Lời Cố Vân Dực nói ra khiến những hình ảnh đó trở nên rõ ràng hơn, khuôn mặt Khương Thanh Vũ trở nên nóng bừng. Cô quay người lại, chen vào trong vòng tay anh, thở dài một tiếng trong lòng, cơ ngực săn chắc cảm giác thật dễ chịu.
"Sao anh đột nhiên lại trở về?"
Giọng cô có chút khàn khàn, có lẽ là do tối qua đã kêu thét quá lớn, cô vừa mở miệng ra đã khiến cả hai đều sững sờ. Cô che lấy khuôn mặt đỏ bừng, còn Cố Vân Dực đi rót nước.
Vật oai phong thức giấc theo bước chân của người đàn ông lộ ra giữa hai chân, anh không hề ngần ngại để lộ ra vật kiêu hãnh của mình, rung lắc như đang thị uy.
Uống một ly nước ấm, cơn đau rát ở cổ họng giảm đi. Cũng may Cố Vân Dực không có ý định tiếp tục làm cái gì, chỉ nằm ôm Khương Thanh Vũ trong tay, xoa lưng cho cô.
"Anh muốn đến kịp tiệc mừng của em, nhưng tiếc là vẫn hơi muộn." Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Vào giờ cao điểm buổi tối ở Bắc Kinh ùn tắc giao thông không thể coi thường. Cố Vân Dực đã kẹt ở một ngã tư gần một tiếng đồng hồ, hầu hết mọi ngã tư đều bị tắc nghẽn trong một khoảng thời gian.
"Anh thật tốt."
Mũi Khương Thanh Vũ cay cay, đây đã là lần thứ hai rồi, từ khi gặp cô anh đều như vậy, không bao giờ muốn bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc đáng nhớ nào trong đời cô. "Sách của bà Cố đây rất nổi tiếng."
Cố Vân Dực nhéo nhéo phần thịt mềm mại ở phía eo Khương Thanh Vũ nói: "Chúc mừng em."
"Em thật sự rất vui." Cô nheo mắt thoải mái, "Em có thể biến sở thích thành sự nghiệp cũng là nhờ chị Diệp An, nếu không nhờ sự nổi tiếng từ truyện tranh của chị ấy thì bọn em cũng sẽ không thể bắt kịp được."
"Mọi người đều rất biết ơn chị ấy, mấy lần đầu gặp chị ấy, Âu Ninh còn khá trịnh trọng, sau tuần bận rộn này bọn em phải mời chị ấy một bữa."
Khương Thanh Vũ mở lịch trên điện thoại và kiểm tra thời gian, Cố Vân Dực đột nhiên cảm thấy có chút chua xót trong lòng khi nhìn cô nghiêm túc như vậy.
Anh vỗ nhẹ vào mông nhỏ của cô, Khương Thanh Vũ rùng mình, kỷ ức cô không ngừng gọi ông xã đêm qua lại tràn về.
"Sao vậy?"
Anh hỏi với giọng yếu ớt.
"Em nghĩ đến cô ấy nhiều như vậy? Anh có chút ghen tị rồi, phải làm sao đây?"
"Chị Diệp An á? Nhưng chị ấy là....."
Chị ấy là con gái mà.
Nhưng ngay lúc này, khi nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Cố Vân Dực, Khương Thanh Vũ cụp mắt xuống, sau đó nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng áp môi mình lên môi anh.
"Làm sao bây giờ?"
Dục vọng đang giảm lần nữa ngẩng đầu, Khương Thanh Vũ ý thức được mình vừa mới châm lửa, nhưng trong đôi mắt hẹp dài của anh lại ẩn chứa sự dịu dàng có thể nhấn chìm người khác, cô nhất thời chìm vào vực sâu không cách nào vùng vẫy, và dần khuất phục.
Thật tốt khi không mặc quần áo.
Khi vật to lớn của anh đi sâu và biến mất từng chút một vào trong cơ thể cô, huyệt nhỏ còn cảm giác đau nhức và tê dại ngay lập tức trở nên nóng bỏng như thiêu đốt.
Khương Thanh Vũ nhìn chằm chằm lên trần nhà đang rung chuyển, mái tóc rối bù của người đàn ông rơi xuống trước ngực cô, có chút ngứa ngáy. Anh nằm giữa khe ngực, thưởng thức hương vị ngọt ngào của da thịt trắng nõn.
Hai cơ thể trơn trượt dính vào nhau, mùi hương mơ hồ tựa như một loại khí kích dục, hơi thở càng ngày càng nhanh càng thiêu đốt khiến người ta đánh mất lý trí.
Phân thân của anh đang miệt mài đưa đẩy khuấy động ra tiếng nước hỗn loạn, hơi thở nặng nề dữ dội bên tai, mang theo chút hung hãn và điên cuồng.
Người đàn ông phía trên trần truồng, cơ ngực cứng rắn lại kiêu ngạo, khóe mắt đỏ bừng, hoàn toàn không còn vẻ lạnh lùng thường thấy.
Eo cô bị ôm lấy, tiếp nhận hàng chục cú thúc vừa nhanh vừa sâu, rồi cùng nhau lên đỉnh.
Đến khi trở về nhà cũ, Khương Thanh Vũ đã rất xấu hổ khi nhìn thấy Cố Chân. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cố Giang không buông tha con gái nên Cố Chân đã phải hoãn lại lịch trình nửa tháng, dù sao thì hiện tại bà ấy cũng đã đạt được những thành tựu của bản thân và có nhiều thời gian hơn để tận hưởng cuộc sống.
Thực ra, bà ấy cũng đã lên kế hoạch để trở về hẳn Trung Quốc, dành thời gian chăm sóc cho bố già.
"Cháu đừng nói với ông ấy nhé."
Cố Chân nháy mắt với Khương Thanh Vũ, "Cô muốn tặng cái này cho ông ấy làm quà sinh nhật."
Mùa xuân tháng tư đặc biệt dịu dàng, Khương Thanh Vũ nheo mắt, mí mắt được ánh nắng mặt trời sưởi ấm.
Hoa trong vườn đều đang nở rộ, Cố Vân Dực vừa đi ngang qua vườn ươm đã ngửi thấy hương hoa ngào ngạt.
"Trong tháng này có một cuộc triển lãm phim hoạt hình ở Thượng
Hải."
Cố Vân Dực tiết lộ ngày tháng: "Hôm đó là sinh nhật của em."
Hai mắt Khương Thanh Vũ sáng lên, ông trời quả thật rất ưu ái cô, tặng cô món quà lớn đến vậy.
Cố Vân Dực lấy từ trong ngực áo ra một tờ quảng cáo, trên đó có một số phim hoạt hình và họa sĩ sẽ tham gia triển lãm, tuy Khương Thanh Vũ đã không còn chỉ là một khán giả đơn thuần nữa nhưng cô vẫn rất phấn khích, nhìn chằm chằm vào họa sĩ mình yêu thích.
Sau khi viết xong cốt truyện, cô mới nhận ra mối liên kết giữa các cảnh quay với cốt truyện trước đây không được chặt chẽ cho lắm.
Đối với truyện tranh thuộc thể loại kinh dị bí ẩn, logic là rất quan trọng, nếu chỉ theo đuổi cảm giác hồi hộp đan xen quá mức sẽ khiến người xem rời đi. Cốt truyện phức tạp, khó hiểu và có vẻ không rõ ràng nên truyện tranh của cô luôn bị xếp vào loại thiểu số.
Khi cô bắt đầu chú ý đến điều này hơn, ở các chương mới cập nhập, người đọc đã có phản hồi tốt hơn mong đợi.
Đang là cuối tuần nhưng tin nhắn liên tục xuất hiện trong nhóm nhỏ ba người, Khương Thanh Vũ thấy tên Diệp An thường xuyên xuất hiện, cô liền gọi điện qua.
"Tiểu Thanh Vũ."
Giọng nói lười biếng và nhẹ nhàng của Diệp An vang lên bên kia đầu dây, người phụ nữ đang nép mình trên ghế sofa, kế bên còn có hai còn mèo ragdoll ngủ say đến mức không nhìn thấy mặt.
Khi cô ấy biết bọn họ muốn mời mình một bữa cơm, Diệp An không hề khách khí, chớp mắt thấy chiếc bếp nướng mới mua trong sân còn chưa hề dùng đến.
"Ngày mai mọi người đến nhà chị đi, bếp nướng chị mua vẫn còn mới, hiện tại là thời tiết tốt để chúng ta sẽ tổ chức tiệc nướng ngoài sân."
/103
|