Nhà họ Hà xử lý mọi việc rất gọn gàng sạch sẽ, chỉ nửa ngày họ đã chấm dứt mối quan hệ với Triệu Minh Hà. Vốn dĩ họ cũng không muốn con gái mình tiếp xúc với anh ta, nhưng lại không thuyết phục được Hà Kỳ.
Hiện tại cuối cùng cũng có lý do để đuổi người đi, tất nhiên họ sẽ không chút lưu tình.
Nhưng không dễ dàng gì Triệu Minh Hà mới leo lên được một cái cây lớn, anh ta không cam tâm chia tay như vậy. Từ tối hôm qua, anh ta đã cầu xin Hà Kỳ tha thứ ở bên ngoài biệt thự nhà họ Hà, sau khi bị bảo vệ đuổi ra ngoài, anh ta vẫn đang đợi ở cổng Thiên Thủy Uyển.
Dù sao cũng là đường công cộng, cho dù anh ta làm loạn như thế nào thì cũng không có ai đuổi anh ta đi. Đến tận buổi sáng, bố Hà Kỳ mang vẻ mặt u ám xuất hiện, không biết ông ta nói gì với Triệu Minh Hà mà sau đó anh ta quay người đi không dám nhìn lại, lảo đảo rời khỏi Thiên Thủy Uyển.
Triệu Minh Hà không dám quay lại nhà riêng của Hà Kỳ, đành phải tìm địa chỉ nhà Âu Ninh từ lịch sử trò chuyện.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ đến việc tới gặp cô ấy nên thậm chí còn không thèm nhìn kỹ địa chỉ nơi cô sống như thế nào.
Triệu Minh Hà bấm chuông, cũng đã chuẩn bị sẵn một lý do hợp lý và nước mắt trên đường tới đây. Âu Ninh là một người dễ mềm lòng, trọng tình cảm và sự bất lực của anh ta luôn có thể dễ dàng lay chuyển cô ấy.
Vài phút sau, cửa mở ra, hai mắt anh ta sáng lên, anh ta định lên tiếng gọi cô ấy bằng giọng nói sến sẩm nhưng đã bị khuôn mặt xuất hiện trong khe cửa làm cho đứng hình.
Tại sao trong nhà Âu Ninh lại xuất hiện một người đàn ông?
"Anh đến đây làm gì?"
Ánh mắt của người đàn ông lạnh lùng nham hiểm, cái rét lạnh mơ hồ như xuyên thấu vào da thịt.
Quần tây viền trắng, dáng người cao ráo rắn rỏi, khuôn mặt lập thể với những đường nét sâu vừa thành thục lại mạnh mẽ. Anh ấy như một ngọn núi không thể vượt qua, chặt chẽ bảo vệ Âu Ninh ở phía sau, Triệu Minh Hà đành phải ngước lên nhìn anh ấy.
Là người đàn ông ngày hôm qua, người đã xuất hiện bên cạnh Âu Ninh.
"Tôi, tôi tìm bạn gái tôi, anh đang làm gì ở nhà cô ấy?! Anh là ai?!"
Triệu Minh Hà nghiến răng nghiến lợi, áp lực từ người đàn ông này quá lớn, ánh mắt nhìn anh ta lạnh như băng lại nguy hiểm khiến anh ta không dám xông vào tra hỏi Âu Ninh.
"Bạn gái?"
Bùi Chiêu tựa hồ như nghe được chuyện gì nực cười, ánh mắt hơi động, khóe miệng nhếch lên, không hề che giấu sự bỡn cợt và khinh thường.
"Chẳng phải bạn gái anh vừa mới đá anh sao? Tên cô ấy có vẻ như cũng không phải là Âu Ninh."
Bùi Chiêu nói xong còn chậm rãi nắn khớp hai lần.
Âm thanh xương cốt vang lên giòn tan, Triệu Minh Hà lùi lại một bước. Oán niệm và lý trí đang đánh nhau trong đầu anh ta nhưng thực tế chênh lệch lại khiến anh ta phải nhượng bộ và một suy nghĩ hèn hạ xuất hiện.
Anh ta quay người rời đi, việc đầu tiên anh ta làm sau khi xuống tầng một là lấy đoạn video trong điện thoại ra.
Điện thoại của anh ta đang kết nối với camera giám sát trong sân nhà Hà Kỳ, góc quay được tình cờ lại là giao lộ họ gặp nhau hôm qua.
Việc đầu tiên anh ta làm sau khi đứng dậy là lưu đoạn video lại, quả nhiên lúc này tài khoản của anh ta đã bị khóa.
Ngay khi chuyện này xảy ra thì công việc ở nhà họ Hà chắc chắn đã không còn, anh ta cũng không còn chút kiêng dè nào nữa. Anh ta tìm được một vài địa chỉ email mà đã viết ra từ trước và gửi đi một đoạn video nhóm. Xong xuôi, anh ta yên tâm ở lại khách sạn và chờ đợi người đến tìm.
-
Một dáng người màu trắng đi qua bên ngoài phòng họp, nổi bật giữa một nhóm người ăn mặc trang trọng đã ngay lập tức thu hút được sự chú ý của Cố Vân Dực.
Điện thoại di động trên bàn sáng lên, Cố Vân Dực liếc nhìn một cái, khóe miệng nhếch lên hiện lên một đường cong nhẹ nhàng.
Lãnh đạo cao nhất trong công ty đã nhận được đoạn video, mọi người đều lo lắng nó sẽ bị lan truyền ra ngoài.
Suy cho cùng thì sức ảnh hưởng của Cố thị là không hề nhỏ, việc mở rộng kinh doanh một cách nhanh chóng của anh đã động chạm đến lợi ích của nhiều người, đồng thời cũng khơi gợi sự ghen ghét của đối thủ cạnh tranh. Nếu video bị lộ ra ngoài, chắc chắn nó sẽ trở thành vũ khí cho những kẻ có ý đồ xấu. Chỉ riêng việc bị ỷ thế hiếp người cũng có thể khiến vô số người đồng cảm, đến lúc đó thì sự thật là gì cũng không còn quan trọng nữa.
Cố Vân Dực trấn an một phen, cũng hứa hẹn sẽ không phát sinh chuyện như vậy.
Ban quản lý từng người lần lượt rời đi, Cố Vân Dực là người cuối cùng ra ngoài, chặn cái bóng đen đang nhìn trộm anh trong phòng trà nước.
"Em đến từ lúc nào thế?"
Cố Vân Dực cúi đầu ôm cô vào lòng, Khương Thanh Vũ ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh. Anh hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô với hơi thở mềm mại và nóng bỏng.
"Em vừa mới đến."
Khương Thanh Vũ nhướng mi, trong mắt gợn lên những làn sóng bất an, nếp nhăn giữa hai đầu lông mày tuy mờ nhạt nhưng chứa đầy nét u sầu khiến anh đau lòng không thôi.
"Có phải anh gặp phiền phức rồi không?"
"Không đâu."
"Thật không?"
Nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, Cố Vân Dực bật cười, không nhịn được nâng cằm cô lên nhẹ nhàng hôn xuống.
"Thật."
Một lúc sau, anh nhắm mắt lại, dường như đã hạ quyết tâm rất lớn lên tiếng: "Thật ra có một chuyện anh chưa nói với em."
"Chuyện gì vậy?"
Cánh tay đang ôm anh của Khương Thanh Vũ vô thức siết chặt, Cố Vân Dực nhẹ chỉ vào chóp mũi cô, "Đừng căng thẳng như vậy, không phải chuyện hai chúng ta."
"Là Bùi Chiêu."
"Bùi Chiêu sao?"
"Đúng, cậu ấy không phải là một quản lý chuyên nghiệp mà là cố ý muốn làm việc ở chỗ Âu Ninh."
"Tại sao chứ?"
Cố Vân Dực không trả lời, đôi mắt anh sáng ngời chứa đầy ý cười.
"Không thể nào..."
"Là như vậy."
Cố Vân Dực kéo Khương Thanh Vũ vẫn còn đang ngạc nhiên vào trong phòng nghỉ phía sau văn phòng. Anh bất mãn ôm chặt người trong lòng, nhắc nhở cô khi hôn không được nghĩ tới chuyện gì khác.
Về phần làm cách nào mà Bùi Chiêu nắm được mỗi một bước đi trong kế hoạch của Âu Ninh, Cố Vân Dực chỉ giúp đỡ bạn mình một chút, Bùi Chiêu cũng chưa từng hỏi thăm bất cứ điều gì vì vợ anh và Âu Ninh là bạn bè, Bùi Chiêu cũng đã báo cho anh khi anh công tác nước M về việc Cố Diễm đã đến đào góc tường nhà anh.
Cái gì cũng đều không có, minh nguyệt chứng giám.
"Thật sự không có sao?"
Khương Thanh Vũ cắn môi dưới của anh một cái.
"Hừ—"
Cố Vân Dực hít một hơi, giống như còn chưa thỏa mãn mà nheo mắt lại.
"Thật sự không có mà, anh cũng đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu ấy."
"Được rồi."
Khương Thanh Vũ tin tưởng anh, nhắm mắt lại và im lặng tiếp tục tận hưởng anh xoa bóp eo cho mình.
Cố Vân Dực ân cần cố gắng lấy lòng vợ, suy nghĩ về minh nguyệt chứng giám, anh liếc nhìn bầu trời âm u đầy mây bên ngoài.
Không có minh nguyệt, cho nên không tính.
Hiện tại cuối cùng cũng có lý do để đuổi người đi, tất nhiên họ sẽ không chút lưu tình.
Nhưng không dễ dàng gì Triệu Minh Hà mới leo lên được một cái cây lớn, anh ta không cam tâm chia tay như vậy. Từ tối hôm qua, anh ta đã cầu xin Hà Kỳ tha thứ ở bên ngoài biệt thự nhà họ Hà, sau khi bị bảo vệ đuổi ra ngoài, anh ta vẫn đang đợi ở cổng Thiên Thủy Uyển.
Dù sao cũng là đường công cộng, cho dù anh ta làm loạn như thế nào thì cũng không có ai đuổi anh ta đi. Đến tận buổi sáng, bố Hà Kỳ mang vẻ mặt u ám xuất hiện, không biết ông ta nói gì với Triệu Minh Hà mà sau đó anh ta quay người đi không dám nhìn lại, lảo đảo rời khỏi Thiên Thủy Uyển.
Triệu Minh Hà không dám quay lại nhà riêng của Hà Kỳ, đành phải tìm địa chỉ nhà Âu Ninh từ lịch sử trò chuyện.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ đến việc tới gặp cô ấy nên thậm chí còn không thèm nhìn kỹ địa chỉ nơi cô sống như thế nào.
Triệu Minh Hà bấm chuông, cũng đã chuẩn bị sẵn một lý do hợp lý và nước mắt trên đường tới đây. Âu Ninh là một người dễ mềm lòng, trọng tình cảm và sự bất lực của anh ta luôn có thể dễ dàng lay chuyển cô ấy.
Vài phút sau, cửa mở ra, hai mắt anh ta sáng lên, anh ta định lên tiếng gọi cô ấy bằng giọng nói sến sẩm nhưng đã bị khuôn mặt xuất hiện trong khe cửa làm cho đứng hình.
Tại sao trong nhà Âu Ninh lại xuất hiện một người đàn ông?
"Anh đến đây làm gì?"
Ánh mắt của người đàn ông lạnh lùng nham hiểm, cái rét lạnh mơ hồ như xuyên thấu vào da thịt.
Quần tây viền trắng, dáng người cao ráo rắn rỏi, khuôn mặt lập thể với những đường nét sâu vừa thành thục lại mạnh mẽ. Anh ấy như một ngọn núi không thể vượt qua, chặt chẽ bảo vệ Âu Ninh ở phía sau, Triệu Minh Hà đành phải ngước lên nhìn anh ấy.
Là người đàn ông ngày hôm qua, người đã xuất hiện bên cạnh Âu Ninh.
"Tôi, tôi tìm bạn gái tôi, anh đang làm gì ở nhà cô ấy?! Anh là ai?!"
Triệu Minh Hà nghiến răng nghiến lợi, áp lực từ người đàn ông này quá lớn, ánh mắt nhìn anh ta lạnh như băng lại nguy hiểm khiến anh ta không dám xông vào tra hỏi Âu Ninh.
"Bạn gái?"
Bùi Chiêu tựa hồ như nghe được chuyện gì nực cười, ánh mắt hơi động, khóe miệng nhếch lên, không hề che giấu sự bỡn cợt và khinh thường.
"Chẳng phải bạn gái anh vừa mới đá anh sao? Tên cô ấy có vẻ như cũng không phải là Âu Ninh."
Bùi Chiêu nói xong còn chậm rãi nắn khớp hai lần.
Âm thanh xương cốt vang lên giòn tan, Triệu Minh Hà lùi lại một bước. Oán niệm và lý trí đang đánh nhau trong đầu anh ta nhưng thực tế chênh lệch lại khiến anh ta phải nhượng bộ và một suy nghĩ hèn hạ xuất hiện.
Anh ta quay người rời đi, việc đầu tiên anh ta làm sau khi xuống tầng một là lấy đoạn video trong điện thoại ra.
Điện thoại của anh ta đang kết nối với camera giám sát trong sân nhà Hà Kỳ, góc quay được tình cờ lại là giao lộ họ gặp nhau hôm qua.
Việc đầu tiên anh ta làm sau khi đứng dậy là lưu đoạn video lại, quả nhiên lúc này tài khoản của anh ta đã bị khóa.
Ngay khi chuyện này xảy ra thì công việc ở nhà họ Hà chắc chắn đã không còn, anh ta cũng không còn chút kiêng dè nào nữa. Anh ta tìm được một vài địa chỉ email mà đã viết ra từ trước và gửi đi một đoạn video nhóm. Xong xuôi, anh ta yên tâm ở lại khách sạn và chờ đợi người đến tìm.
-
Một dáng người màu trắng đi qua bên ngoài phòng họp, nổi bật giữa một nhóm người ăn mặc trang trọng đã ngay lập tức thu hút được sự chú ý của Cố Vân Dực.
Điện thoại di động trên bàn sáng lên, Cố Vân Dực liếc nhìn một cái, khóe miệng nhếch lên hiện lên một đường cong nhẹ nhàng.
Lãnh đạo cao nhất trong công ty đã nhận được đoạn video, mọi người đều lo lắng nó sẽ bị lan truyền ra ngoài.
Suy cho cùng thì sức ảnh hưởng của Cố thị là không hề nhỏ, việc mở rộng kinh doanh một cách nhanh chóng của anh đã động chạm đến lợi ích của nhiều người, đồng thời cũng khơi gợi sự ghen ghét của đối thủ cạnh tranh. Nếu video bị lộ ra ngoài, chắc chắn nó sẽ trở thành vũ khí cho những kẻ có ý đồ xấu. Chỉ riêng việc bị ỷ thế hiếp người cũng có thể khiến vô số người đồng cảm, đến lúc đó thì sự thật là gì cũng không còn quan trọng nữa.
Cố Vân Dực trấn an một phen, cũng hứa hẹn sẽ không phát sinh chuyện như vậy.
Ban quản lý từng người lần lượt rời đi, Cố Vân Dực là người cuối cùng ra ngoài, chặn cái bóng đen đang nhìn trộm anh trong phòng trà nước.
"Em đến từ lúc nào thế?"
Cố Vân Dực cúi đầu ôm cô vào lòng, Khương Thanh Vũ ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh. Anh hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô với hơi thở mềm mại và nóng bỏng.
"Em vừa mới đến."
Khương Thanh Vũ nhướng mi, trong mắt gợn lên những làn sóng bất an, nếp nhăn giữa hai đầu lông mày tuy mờ nhạt nhưng chứa đầy nét u sầu khiến anh đau lòng không thôi.
"Có phải anh gặp phiền phức rồi không?"
"Không đâu."
"Thật không?"
Nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, Cố Vân Dực bật cười, không nhịn được nâng cằm cô lên nhẹ nhàng hôn xuống.
"Thật."
Một lúc sau, anh nhắm mắt lại, dường như đã hạ quyết tâm rất lớn lên tiếng: "Thật ra có một chuyện anh chưa nói với em."
"Chuyện gì vậy?"
Cánh tay đang ôm anh của Khương Thanh Vũ vô thức siết chặt, Cố Vân Dực nhẹ chỉ vào chóp mũi cô, "Đừng căng thẳng như vậy, không phải chuyện hai chúng ta."
"Là Bùi Chiêu."
"Bùi Chiêu sao?"
"Đúng, cậu ấy không phải là một quản lý chuyên nghiệp mà là cố ý muốn làm việc ở chỗ Âu Ninh."
"Tại sao chứ?"
Cố Vân Dực không trả lời, đôi mắt anh sáng ngời chứa đầy ý cười.
"Không thể nào..."
"Là như vậy."
Cố Vân Dực kéo Khương Thanh Vũ vẫn còn đang ngạc nhiên vào trong phòng nghỉ phía sau văn phòng. Anh bất mãn ôm chặt người trong lòng, nhắc nhở cô khi hôn không được nghĩ tới chuyện gì khác.
Về phần làm cách nào mà Bùi Chiêu nắm được mỗi một bước đi trong kế hoạch của Âu Ninh, Cố Vân Dực chỉ giúp đỡ bạn mình một chút, Bùi Chiêu cũng chưa từng hỏi thăm bất cứ điều gì vì vợ anh và Âu Ninh là bạn bè, Bùi Chiêu cũng đã báo cho anh khi anh công tác nước M về việc Cố Diễm đã đến đào góc tường nhà anh.
Cái gì cũng đều không có, minh nguyệt chứng giám.
"Thật sự không có sao?"
Khương Thanh Vũ cắn môi dưới của anh một cái.
"Hừ—"
Cố Vân Dực hít một hơi, giống như còn chưa thỏa mãn mà nheo mắt lại.
"Thật sự không có mà, anh cũng đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu ấy."
"Được rồi."
Khương Thanh Vũ tin tưởng anh, nhắm mắt lại và im lặng tiếp tục tận hưởng anh xoa bóp eo cho mình.
Cố Vân Dực ân cần cố gắng lấy lòng vợ, suy nghĩ về minh nguyệt chứng giám, anh liếc nhìn bầu trời âm u đầy mây bên ngoài.
Không có minh nguyệt, cho nên không tính.
/103
|