Trầm Mê
Chương 79 - Sĩ diện chẳng qua cũng chỉ là một lớp da, nhưng nếu vợ chạy mất thì chắc chắn là mất thậ
/103
|
Khí thế ác liệt giữa đầu lông mày anh tăng vọt, sự lạnh lùng trong mắt anh kéo nhiệt độ xung quanh giảm xuống theo.
Cố Vân Dực rất không hài lòng với cách bày tỏ tình cảm không hề che đậy của chàng trai kia. Nhưng anh vẫn đứng đó không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm về nơi đó bằng ánh mắt có chút bi thương.
Ánh mắt Khương Thanh Vũ tràn đầy niềm vui, tiểu nha đầu vô tư chỉ coi anh ấy như thần tượng mà ngưỡng mộ, nhưng bản thân nam thần tượng rõ ràng không quan tâm đến điều đó. Nhưng khi nhìn thấy nụ cười của cô, anh không muốn làm cho cô buồn.
Việc tâm trạng người bên cạnh đột ngột biến đổi khiến người phụ trách cảm nhận được có điều gì đó khác thường, anh ấy nhìn quanh rồi không khỏi ngạc nhiên. Sau đó anh ấy sợ hãi mình sẽ lại nhìn thấy điều gì không nên nhìn khiến Cố Vân Dực ghi thù, đành tùy tiện tìm lý do vội vã rời đi.
Ngay lúc Khương Thanh Vũ quyết định đồng ý, cô ngẩng lên thì bắt gặp ánh mắt chàng trai đang nhìn mình, cơ thể cô đột nhiên phát run.
Từ nhỏ đến lớn, đã có vô số lần cô nhìn thấy loại ánh mắt như này, đến mức chỉ cần một cái nhìn thoáng qua cũng khiến cô sinh lòng cảnh giác.
Nhưng chàng trai vẫn đang đưa ra mã QR sáng chói, thấy cô hồi lâu không trả lời nên nhướng mày.
"Chị An Dạ."
Cuối cùng Khương Thành Vũ quyết định tìm sự giúp đỡ từ Diệp An. Dù sao thì anh ấy cũng là tác giả yêu thích của cô, cũng không có ác ý gì nên cô không muốn ở trước mặt nhiều người thế này khiến anh ấy xấu hổ.
"Như này là đang chuẩn bị ký hợp đồng với Thanh Vũ nhà chúng tôi à?"
Diệp An vừa cười vừa nói thản nhiên nhấn một cái lên điện thoại di động của anh ấy, "Gần đây người nhà tôi đang viết kịch bản, không có nhiều thời gian để vẽ tranh. Hơn nữa chồng cô ấy còn là dạng dính người, chăm sóc anh ấy cũng khá tốn sức."
Khoảng cách hai bên không xa, tuy tiếng người nói chuyện hỗn loạn, nhưng chỉ cần chú ý lắng nghe thì vẫn có thể biết được bọn họ đang nói những gì.
So với "Kẻ dính người" thì thứ dính người hơn chính là ánh mắt, ánh mắt từ phía chính diện cứ nhìn thẳng về hướng này. Đôi mắt hẹp dài hơi khép lại có chút u ám mơ hồ. Dù ngũ quan của anh như gió mát trăng thanh, nhưng vẻ mặt lại ảm đạm tối tăm khiến người ta không dám chớp mắt, như thể chỉ một giây lơ là cũng sẽ làm bùng nổ cơn bão đang dồn nén trong mắt.
Khương Thành Vũ quay đầu thì bắt gặp Cố Vân Dực cũng đang nhìn về bên này, trái tim cô đột nhiên giống như bị nắm chặt đến mức ngừng đập.
Đều là do cô hân hoan đến mức coi trời bằng vung, sớm chú ý một chút thì đã ổn rồi.
Sau khi Diệp An nói ra từ "Chồng cô ấy", mọi người xung quanh ai nấy đều đồng loạt im lặng. Sau vài giây nhìn nhau thì cũng đã có người kéo chủ đề sang hướng khác, chàng trai vốn đang cầm điện thoại di động chờ Khương Thanh Vũ quét QR cũng kịp phản ứng, suýt nữa thì chính anh ấy đã đi đào góc tường nhà người khác rồi.
Anh ấy nhìn Diệp An một cách biết ơn rồi ngượng ngùng rút lại điện thoại.
"Thật ngại quá, là do tôi không biết hiện tại cô bận như vậy."
"Không sao đâu."
Khương Thanh Vũ xoay người lại, vừa thu thập sách vừa nói chuyện với Diệp An và một vài họa sĩ khác.
Trong quá trình đó vẫn có một ánh nhìn từ phía sau cứ luôn nặng nề đè ép trên người cô, Khương Thanh Vũ còn mơ hồ nghe được tiếng nắp bật lửa va vào nhau.
"Chị An Dạ, em đi trước nhé."
Cô cúi đầu mỉm cười, xách túi chạy về phía hành lang rồi dừng lại trước mặt Cố Vân Dực.
Tầm mắt Cố Vân Dực liếc sang một bên, tay nắm thành quyền đưa lên miệng ho khẽ, cố gắng bày ra vẻ mặt bình tĩnh, hoàn toàn phủi sạch quan hệ với kẻ suýt cắn người lúc nãy.
Khương Thanh Vũ cẩn thận ngắm nhìn anh, đôi mắt màu nước của cô chuyển từ nghiêm túc sang tươi cười chỉ trong hai giây.
Kỹ năng diễn xuất của Tổng Giám đốc Cố thật sự rất tốt, nếu ánh mắt không lơ đãng và vành tai anh không nóng đến đỏ bừng thì đều rất hoàn hảo.
"Cố Vân Dực."
"Hừ. Em đã ký tên xong chưa?"
"......"
Trước đây Khương Thanh Vũ từng cho rằng nếu anh không là ông chủ thì dùng khả năng diễn xuất cũng có thể phát tài. Bây giờ cô lại cảm thấy rằng kiểu người như anh nếu muốn tiến vào giới giải trí, chắc chắn sẽ trở thành loại bình hoa chỉ được vẻ ngoài đẹp trai.
Cố Vân Dực nói chuyện với tầm mắt vẫn lang thang khắp nơi, nhưng nhất định không chịu dừng trên người cô. Mãi đến khi cô bất ngờ đặt một nụ hôn ướt át lên khóe môi không phòng bị của anh, anh mới đưa tay lên chạm vào nó, con ngươi giả vờ bình tĩnh cuối cùng cũng chuyển từ kinh ngạc sang sắc hoa rạng rỡ.
"Em không có nghĩ chuyện đó đâu, đừng ghen nhé?"
Quá rõ ràng, đối với Cố Vân Dực thì việc lắc tay làm nũng rất có hiệu quả.
Vốn dĩ chỉ là một chút ích kỷ trẻ con nhưng đã biến mất sau khi cô từ chối người đàn ông kia rồi chạy về phía anh một cách dứt khoát.
"Thật chỉ muốn giấu em ở nhà."
Cố Vân Dực nắm lấy tay cô, lực tay tăng dần.
Không khí mát mẻ và ẩm ướt chợt khiến anh nhớ đến đêm đó ở Nam Thành lúc Khương Thanh Vũ tụ tập cùng mấy người bạn học. Sau khi tiễn cô đi, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại không quay về.
Thời điểm đó anh và Kỷ Quan Đình mới chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, nhìn mấy nam nữ thanh niên trò chuyện nói cười, anh thấy phiền lòng. Trong hương trà nồng đậm, lúc này anh mới bất ngờ nhận ra giữa bản thân anh và bọn họ có sự khác biệt quá lớn không chỉ về mặt tuổi tác.
Anh cho rằng bản thân sẽ không bao giờ mất kiểm soát bởi sự bình tĩnh do thân phận và kinh nghiệm mang lại. Nhưng mọi thứ cuối cùng cũng tan vỡ sau khi anh thấy cảnh chàng trai muốn tỏ tình với cô gái xuất hiện.
Cô gái nhỏ có một tờ hôn ước với anh cũng không thực sự thuộc về anh, cô được tự do, có sự kiêu ngạo và danh dự cao cả. Cô là khao khát trong mắt người khác, dù ngoài tầm với nhưng vẫn có những người nghiêm túc theo đuổi.
Sau đó ham muốn mà anh giấu kín triệt để bộc phát, anh có thể lập ra chiến lược như thế nào trong khoảng thời gian bao lâu. Thế nhưng chỉ khi đứng trước cô, mỗi một nụ cười mỗi một cái cau mày, đều có thể dễ dàng đánh tan hàng phòng tuyến trong trái tim anh.
May mắn thay, anh có những phẩm chất tốt đẹp do tổ tiên truyền lại.
Gặp được cô gái mình thích hãy ngay lập tức nộp vũ khí đầu hàng, Cố Giang từng nói, sĩ diện chẳng qua cũng chỉ là một lớp da, nhưng nếu vợ chạy mất thì chắc chắn là mất thật.
Lúc này, Cô Vân Dực đột nhiên ngẩng đầu rồi kéo cô đi tìm thứ gì đó.
Họ đi qua một vài gian hàng triển lãm, nhìn quanh một vòng, tầm mắt anh cuối cùng cũng dừng lại.
Xung quanh có không ít người tụm năm tụm ba, tuổi tác đều không lớn, quần áo về cơ bản đều là đồ đôi, có một số người còn trực tiếp hóa trang thành CP trong truyện tranh.
Bộ đồ cũ nhất được bán ở gian hàng gần cửa nhất, vì bọn họ đi vào bằng cửa hông nên phải đi một lúc mới nhìn thấy nó từ xa.
Hai người đi lên phía trước, một bàn tay mảnh khảnh lướt qua trước mặt Cố Vân Dực, cẩn thận chọn được một bộ đồ cặp đen trắng.
Cố Vân Dực rất không hài lòng với cách bày tỏ tình cảm không hề che đậy của chàng trai kia. Nhưng anh vẫn đứng đó không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm về nơi đó bằng ánh mắt có chút bi thương.
Ánh mắt Khương Thanh Vũ tràn đầy niềm vui, tiểu nha đầu vô tư chỉ coi anh ấy như thần tượng mà ngưỡng mộ, nhưng bản thân nam thần tượng rõ ràng không quan tâm đến điều đó. Nhưng khi nhìn thấy nụ cười của cô, anh không muốn làm cho cô buồn.
Việc tâm trạng người bên cạnh đột ngột biến đổi khiến người phụ trách cảm nhận được có điều gì đó khác thường, anh ấy nhìn quanh rồi không khỏi ngạc nhiên. Sau đó anh ấy sợ hãi mình sẽ lại nhìn thấy điều gì không nên nhìn khiến Cố Vân Dực ghi thù, đành tùy tiện tìm lý do vội vã rời đi.
Ngay lúc Khương Thanh Vũ quyết định đồng ý, cô ngẩng lên thì bắt gặp ánh mắt chàng trai đang nhìn mình, cơ thể cô đột nhiên phát run.
Từ nhỏ đến lớn, đã có vô số lần cô nhìn thấy loại ánh mắt như này, đến mức chỉ cần một cái nhìn thoáng qua cũng khiến cô sinh lòng cảnh giác.
Nhưng chàng trai vẫn đang đưa ra mã QR sáng chói, thấy cô hồi lâu không trả lời nên nhướng mày.
"Chị An Dạ."
Cuối cùng Khương Thành Vũ quyết định tìm sự giúp đỡ từ Diệp An. Dù sao thì anh ấy cũng là tác giả yêu thích của cô, cũng không có ác ý gì nên cô không muốn ở trước mặt nhiều người thế này khiến anh ấy xấu hổ.
"Như này là đang chuẩn bị ký hợp đồng với Thanh Vũ nhà chúng tôi à?"
Diệp An vừa cười vừa nói thản nhiên nhấn một cái lên điện thoại di động của anh ấy, "Gần đây người nhà tôi đang viết kịch bản, không có nhiều thời gian để vẽ tranh. Hơn nữa chồng cô ấy còn là dạng dính người, chăm sóc anh ấy cũng khá tốn sức."
Khoảng cách hai bên không xa, tuy tiếng người nói chuyện hỗn loạn, nhưng chỉ cần chú ý lắng nghe thì vẫn có thể biết được bọn họ đang nói những gì.
So với "Kẻ dính người" thì thứ dính người hơn chính là ánh mắt, ánh mắt từ phía chính diện cứ nhìn thẳng về hướng này. Đôi mắt hẹp dài hơi khép lại có chút u ám mơ hồ. Dù ngũ quan của anh như gió mát trăng thanh, nhưng vẻ mặt lại ảm đạm tối tăm khiến người ta không dám chớp mắt, như thể chỉ một giây lơ là cũng sẽ làm bùng nổ cơn bão đang dồn nén trong mắt.
Khương Thành Vũ quay đầu thì bắt gặp Cố Vân Dực cũng đang nhìn về bên này, trái tim cô đột nhiên giống như bị nắm chặt đến mức ngừng đập.
Đều là do cô hân hoan đến mức coi trời bằng vung, sớm chú ý một chút thì đã ổn rồi.
Sau khi Diệp An nói ra từ "Chồng cô ấy", mọi người xung quanh ai nấy đều đồng loạt im lặng. Sau vài giây nhìn nhau thì cũng đã có người kéo chủ đề sang hướng khác, chàng trai vốn đang cầm điện thoại di động chờ Khương Thanh Vũ quét QR cũng kịp phản ứng, suýt nữa thì chính anh ấy đã đi đào góc tường nhà người khác rồi.
Anh ấy nhìn Diệp An một cách biết ơn rồi ngượng ngùng rút lại điện thoại.
"Thật ngại quá, là do tôi không biết hiện tại cô bận như vậy."
"Không sao đâu."
Khương Thanh Vũ xoay người lại, vừa thu thập sách vừa nói chuyện với Diệp An và một vài họa sĩ khác.
Trong quá trình đó vẫn có một ánh nhìn từ phía sau cứ luôn nặng nề đè ép trên người cô, Khương Thanh Vũ còn mơ hồ nghe được tiếng nắp bật lửa va vào nhau.
"Chị An Dạ, em đi trước nhé."
Cô cúi đầu mỉm cười, xách túi chạy về phía hành lang rồi dừng lại trước mặt Cố Vân Dực.
Tầm mắt Cố Vân Dực liếc sang một bên, tay nắm thành quyền đưa lên miệng ho khẽ, cố gắng bày ra vẻ mặt bình tĩnh, hoàn toàn phủi sạch quan hệ với kẻ suýt cắn người lúc nãy.
Khương Thanh Vũ cẩn thận ngắm nhìn anh, đôi mắt màu nước của cô chuyển từ nghiêm túc sang tươi cười chỉ trong hai giây.
Kỹ năng diễn xuất của Tổng Giám đốc Cố thật sự rất tốt, nếu ánh mắt không lơ đãng và vành tai anh không nóng đến đỏ bừng thì đều rất hoàn hảo.
"Cố Vân Dực."
"Hừ. Em đã ký tên xong chưa?"
"......"
Trước đây Khương Thanh Vũ từng cho rằng nếu anh không là ông chủ thì dùng khả năng diễn xuất cũng có thể phát tài. Bây giờ cô lại cảm thấy rằng kiểu người như anh nếu muốn tiến vào giới giải trí, chắc chắn sẽ trở thành loại bình hoa chỉ được vẻ ngoài đẹp trai.
Cố Vân Dực nói chuyện với tầm mắt vẫn lang thang khắp nơi, nhưng nhất định không chịu dừng trên người cô. Mãi đến khi cô bất ngờ đặt một nụ hôn ướt át lên khóe môi không phòng bị của anh, anh mới đưa tay lên chạm vào nó, con ngươi giả vờ bình tĩnh cuối cùng cũng chuyển từ kinh ngạc sang sắc hoa rạng rỡ.
"Em không có nghĩ chuyện đó đâu, đừng ghen nhé?"
Quá rõ ràng, đối với Cố Vân Dực thì việc lắc tay làm nũng rất có hiệu quả.
Vốn dĩ chỉ là một chút ích kỷ trẻ con nhưng đã biến mất sau khi cô từ chối người đàn ông kia rồi chạy về phía anh một cách dứt khoát.
"Thật chỉ muốn giấu em ở nhà."
Cố Vân Dực nắm lấy tay cô, lực tay tăng dần.
Không khí mát mẻ và ẩm ướt chợt khiến anh nhớ đến đêm đó ở Nam Thành lúc Khương Thanh Vũ tụ tập cùng mấy người bạn học. Sau khi tiễn cô đi, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại không quay về.
Thời điểm đó anh và Kỷ Quan Đình mới chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, nhìn mấy nam nữ thanh niên trò chuyện nói cười, anh thấy phiền lòng. Trong hương trà nồng đậm, lúc này anh mới bất ngờ nhận ra giữa bản thân anh và bọn họ có sự khác biệt quá lớn không chỉ về mặt tuổi tác.
Anh cho rằng bản thân sẽ không bao giờ mất kiểm soát bởi sự bình tĩnh do thân phận và kinh nghiệm mang lại. Nhưng mọi thứ cuối cùng cũng tan vỡ sau khi anh thấy cảnh chàng trai muốn tỏ tình với cô gái xuất hiện.
Cô gái nhỏ có một tờ hôn ước với anh cũng không thực sự thuộc về anh, cô được tự do, có sự kiêu ngạo và danh dự cao cả. Cô là khao khát trong mắt người khác, dù ngoài tầm với nhưng vẫn có những người nghiêm túc theo đuổi.
Sau đó ham muốn mà anh giấu kín triệt để bộc phát, anh có thể lập ra chiến lược như thế nào trong khoảng thời gian bao lâu. Thế nhưng chỉ khi đứng trước cô, mỗi một nụ cười mỗi một cái cau mày, đều có thể dễ dàng đánh tan hàng phòng tuyến trong trái tim anh.
May mắn thay, anh có những phẩm chất tốt đẹp do tổ tiên truyền lại.
Gặp được cô gái mình thích hãy ngay lập tức nộp vũ khí đầu hàng, Cố Giang từng nói, sĩ diện chẳng qua cũng chỉ là một lớp da, nhưng nếu vợ chạy mất thì chắc chắn là mất thật.
Lúc này, Cô Vân Dực đột nhiên ngẩng đầu rồi kéo cô đi tìm thứ gì đó.
Họ đi qua một vài gian hàng triển lãm, nhìn quanh một vòng, tầm mắt anh cuối cùng cũng dừng lại.
Xung quanh có không ít người tụm năm tụm ba, tuổi tác đều không lớn, quần áo về cơ bản đều là đồ đôi, có một số người còn trực tiếp hóa trang thành CP trong truyện tranh.
Bộ đồ cũ nhất được bán ở gian hàng gần cửa nhất, vì bọn họ đi vào bằng cửa hông nên phải đi một lúc mới nhìn thấy nó từ xa.
Hai người đi lên phía trước, một bàn tay mảnh khảnh lướt qua trước mặt Cố Vân Dực, cẩn thận chọn được một bộ đồ cặp đen trắng.
/103
|