Đúng bảy giờ rưỡi, đồng hồ báo thức gọi Khương Thanh Vũ dậy.
"Tê..."
Chỗ tư mật bị xé rách đau, quấn lấy nhau một đêm, không khí mập mờ quấn lấy thân thể cô không sót chỗ nào.
Khiến cô bỗng nhớ tới sự bạo lực của Cố Vân Dực lúc lưu lại vết tích trên da cô.
Hôm nay cô phải lên đường đi tới Nam Thành mà Cố Vân Dực lại không ở nhà, có thể là anh đi sắp xếp việc trên công ty.
Khương Thanh Vũ dụi mắt, cũng không quá để ý đến chuyện đó. Cô tắt đồng hồ báo thức chuẩn bị ngủ tiếp nửa tiếng nhưng sau đó lại chú ý tới tin nhắn trên wechat mình.
Cô khẽ cau mày, hai lông mày lúc lên lúc xuống.
Cô, Tống Vũ Nhiên và Âu Ninh có một nhóm chung, hiện giờ trong nhóm "Ba đóa hoa vườn đào" kia đã có hơn năm trăm tin nhắn chưa đọc.
Cái quái gì thế này, hai người kia dậy sớm như thế, lại còn trò chuyện nhiều như vậy.
Không chỉ thế, cô còn có mấy cuộc gọi nhỡ, vì điện thoại để chế độ yên lặng nên cô chưa nhận cuộc gọi nào cả.
Ngay khi cô muốn xem rốt cuộc hai người nói chuyện gì thì Tống Vũ Nhiên lại gọi điện thoại tới. Cô không chút suy nghĩ nhận máy thì đột nhiên nghe thấy tiếng la hét trong vài giây mà không hề báo trước.
Đinh tai nhức óc.
Khương Thanh Vũ bịt tai: "Trời sập hay là tên họ Kỷ kia chạy theo người khác rồi?"
"Trời vẫn yên bình trên đầu, anh ấy cũng không chạy đi đâu cả mà đang nấu bữa sáng cho tớ." Tống Vũ Nhiên nhìn về phía phòng bếp, Kỷ Quan Đình nở nụ cười nịnh nọt với vợ, bóc hành cũng có thể bóc đến vui vẻ như vậy.
"Vậy có chuyện gì?"
Tống vũ Nhiên không thể tưởng tượng nổi: "Chẳng lẽ cậu không biết cậu nổi tiếng rồi sao?"
Khương Thanh Vũ hoàn toàn tỉnh lại.
Cô mở nhóm chat ra, lướt qua các tin nhắn một lần. Cô không còn nghe thấy Tống Vũ Nhiên đang líu lo không ngừng cái gì nữa, nhất thời trong tai cô chỉ còn toàn tiếng gió, trong hai mắt trợn to chỉ còn sự kinh ngạc.
Cô ấn mở Weibo, hot search đầu tiên rõ ràng là cảnh tượng hôm qua cô và Cố Vân Dực phóng túng ở buổi triển lãm.
Cô được cánh tay tráng kiện, mạnh mẽ của người đàn ông bảo vệ ở trong ngực, dáng vẻ cẩn thận che chở như thế. Dựa chung một chỗ khiến người ta không kìm lòng được mà ảo tưởng cảnh tượng môi lưỡi mập mờ.
Trong bình luận có người nhận ra Cố Vân Dực từng xuất hiện trong tạp chí tài chính và kinh tế. Thậm chí người không có chút danh tiếng nào như cô, cũng có khách hàng từng check-in kịch bản của cô, đăng ảnh cô treo trong cửa hàng Âu Ninh.
"Đây là kịch bản ngọt ngào gì thế, tôi lại tin tưởng tình yêu rồi."
"Quả nhiên người đẹp chỉ thích người đẹp."
Thiết lập nhân vật của hai người bọn họ cực kỳ được yêu thích, từ xưa đến nay đều là bình luận sinh ra đại thần, nếu các vị có thể cầm bút lên, có thể cứu vớt rất nhiều người mê sách.
Khương Thanh Vũ đang tự hóng drama của chính mình, lướt đến một bình luận cô bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt lung lay.
Bình luận này hẳn đến từ nhân viên ở triển lãm Anime, nói rằng hiện trường còn ngọt ngào hơn trong video nhiều, biểu cảm của người con trai rất cưng chiều.
Nhưng trừ chuyện đó ra, quan trọng nhất chính là người này nói Cố Vân Dực là người đầu tư triển lãm Anime. Vốn dĩ ngày tổ chức không phải vào sinh nhật cô, sau khi Cố thị đầu tư mới yêu cầu đổi ngày.
Khương Thanh Vũ có hơi choáng váng.
Cô không nhìn bình luận trả lời bình luận này nữa, mà yên lặng để điện thoại di động xuống.
Cho nên, cũng không phải anh trùng hợp biết được triển lãm Anime ở thành phố Thượng Hải, mà đã bắt đầu kế hoạch từ sau lần đi công tác trước.
"Thanh Vũ?"
Tống Vũ Nhiên còn chưa tắt điện thoại.
"Hả?"
"Sao thế? Có phải cực kỳ hạnh phúc không?" Giọng điệu Tống Vũ Nhiên giống như tên trộm. Khương Thanh Vũ che mặt lại theo phản xạ có điều kiện nhưng lập tức nhớ tới xung quanh không có ai, cô mất tự nhiên rũ tay xuống.
"Ừm, chỉ là..."
Chỉ là bộc lộ trước mặt nhiều người như vậy, có hơi khó chịu, cô không muốn trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn.
"Tớ còn tưởng rằng kiểu gì tổng giám đốc Cố cũng phải bao mấy màn hình LED cho cậu, viết Bé Con của anh gì đó cơ...... Tuy nhiên có vẻ hiệu quả này tốt hơn."
"Đừng nói nữa, Âu Ninh vẫn đang chờ hóng hớt đây, nhắn tin trong nhóm đi."
Cúp điện thoại, Khương Thanh Vũ nhìn màn hình không ngừng nhấp nháy.
Thật ra những gì Tống Vũ Nhiên vừa mới nói, Cố Vân Dực đúng là đã nghĩ tới, chỉ là có một lần cô đột ngột tới công ty nghe thấy anh và Trần Đông mưu đồ bí mật, chuyện này cũng bị cô bóp chết ở trong trứng nước.
Cô còn nhớ rõ tâm trạng kinh ngạc và mâu thuẫn lúc ấy.
Nhưng hình như chính cô cũng không hiểu rõ chính mình, so với cảm giác thỏa mãn hiện tại thì sự dò xét đó không còn quan trọng gì.
-
Trong một căn phòng khác dưới lầu, Cố Vân Dực nhìn trần nhà trên đỉnh đầu ngây ngốc đã lâu.
Anh không tới công ty, mà ở đây đợi người.
Khương Thanh Vũ gửi cho anh một tin nhắn, ánh sáng của màn hình tạo ra những gợn sóng sâu trong đáy mắt anh. Cố Vân Dực chớp con mắt hơi đau nhức, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt.
"Sếp Cố."
Người tiến vào là Trần Đông, phía sau anh ấy còn có một người đàn ông đi theo.
"Thẩm Phóng."
Người tới mặc áo trắng quần đen, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú, khí chất kiêu ngạo bất phàm.
Nếu như nói Cố Vân Dực lãnh đạm, thì sự lạnh nhạt của anh ấy chỉ có thể dùng từ cao ngạo để hình dung.
Thẩm Phóng là bạn học của Cố Vân Dực lúc ở nước ngoài, sau khi tốt nghiệp không quay về tiếp quản sản nghiệp gia tộc mà ở lại Nam Thành. Lúc anh tới Nam Thành tìm Khương Thanh Vũ, hai tấm vé vào cửa là do anh ấy đưa.
Anh ấy nhìn chằm chằm Cố Vân Dực một hồi, ánh mắt rất có thâm ý.
"Đúng là không giống."
Sau khi Cố Vân Dực đăng ký kết hôn xong, đây là lần đầu hai người gặp lại. Đương nhiên anh biết lời Thẩm Phóng nói có ý gì, chỉ là hiện tại anh không có tâm trạng nói những chuyện kia.
Trước khi anh đưa Khương Thanh Vũ rời khỏi Nam Thành có nhờ Thẩm Phóng chăm sóc mẹ vợ. Hai hôm nay, Thẩm Phóng có tới thành phố Thượng Hải, nói rằng muốn gặp mặt, người thường thấy sóng gió như anh giờ lại thấp thỏm.
"Bà ấy thế nào?"
Thẩm Phóng nhíu mày, trong lòng Cố Vân Dực bỗng nhiên trầm xuống một chút.
"Đêm qua, lúc Khương Hoa gọi cho Khương Thanh Vũ, thật ra là đang ở bệnh viện."
Cố Vân Dực im lặng, ánh mắt trốn tránh nhìn ra ngoài cửa sổ, khớp xương tay siết chặt đến trắng bệch.
Dáng vẻ khẩn trương của anh khiến Thẩm Phóng hơi ngạc nhiên, nhưng liên tưởng đến tin tức nhìn thấy sáng nay, còn có thân phận của Khương Hoa, việc ngạc nhiên cũng là điều dễ hiểu.
"Hai tháng."
"Nhiều nhất là hai tháng."
Thẩm Phóng nhìn về phía anh: "Hôn lễ của cậu, vẫn nên tiến hành sớm đi."
"Tê..."
Chỗ tư mật bị xé rách đau, quấn lấy nhau một đêm, không khí mập mờ quấn lấy thân thể cô không sót chỗ nào.
Khiến cô bỗng nhớ tới sự bạo lực của Cố Vân Dực lúc lưu lại vết tích trên da cô.
Hôm nay cô phải lên đường đi tới Nam Thành mà Cố Vân Dực lại không ở nhà, có thể là anh đi sắp xếp việc trên công ty.
Khương Thanh Vũ dụi mắt, cũng không quá để ý đến chuyện đó. Cô tắt đồng hồ báo thức chuẩn bị ngủ tiếp nửa tiếng nhưng sau đó lại chú ý tới tin nhắn trên wechat mình.
Cô khẽ cau mày, hai lông mày lúc lên lúc xuống.
Cô, Tống Vũ Nhiên và Âu Ninh có một nhóm chung, hiện giờ trong nhóm "Ba đóa hoa vườn đào" kia đã có hơn năm trăm tin nhắn chưa đọc.
Cái quái gì thế này, hai người kia dậy sớm như thế, lại còn trò chuyện nhiều như vậy.
Không chỉ thế, cô còn có mấy cuộc gọi nhỡ, vì điện thoại để chế độ yên lặng nên cô chưa nhận cuộc gọi nào cả.
Ngay khi cô muốn xem rốt cuộc hai người nói chuyện gì thì Tống Vũ Nhiên lại gọi điện thoại tới. Cô không chút suy nghĩ nhận máy thì đột nhiên nghe thấy tiếng la hét trong vài giây mà không hề báo trước.
Đinh tai nhức óc.
Khương Thanh Vũ bịt tai: "Trời sập hay là tên họ Kỷ kia chạy theo người khác rồi?"
"Trời vẫn yên bình trên đầu, anh ấy cũng không chạy đi đâu cả mà đang nấu bữa sáng cho tớ." Tống Vũ Nhiên nhìn về phía phòng bếp, Kỷ Quan Đình nở nụ cười nịnh nọt với vợ, bóc hành cũng có thể bóc đến vui vẻ như vậy.
"Vậy có chuyện gì?"
Tống vũ Nhiên không thể tưởng tượng nổi: "Chẳng lẽ cậu không biết cậu nổi tiếng rồi sao?"
Khương Thanh Vũ hoàn toàn tỉnh lại.
Cô mở nhóm chat ra, lướt qua các tin nhắn một lần. Cô không còn nghe thấy Tống Vũ Nhiên đang líu lo không ngừng cái gì nữa, nhất thời trong tai cô chỉ còn toàn tiếng gió, trong hai mắt trợn to chỉ còn sự kinh ngạc.
Cô ấn mở Weibo, hot search đầu tiên rõ ràng là cảnh tượng hôm qua cô và Cố Vân Dực phóng túng ở buổi triển lãm.
Cô được cánh tay tráng kiện, mạnh mẽ của người đàn ông bảo vệ ở trong ngực, dáng vẻ cẩn thận che chở như thế. Dựa chung một chỗ khiến người ta không kìm lòng được mà ảo tưởng cảnh tượng môi lưỡi mập mờ.
Trong bình luận có người nhận ra Cố Vân Dực từng xuất hiện trong tạp chí tài chính và kinh tế. Thậm chí người không có chút danh tiếng nào như cô, cũng có khách hàng từng check-in kịch bản của cô, đăng ảnh cô treo trong cửa hàng Âu Ninh.
"Đây là kịch bản ngọt ngào gì thế, tôi lại tin tưởng tình yêu rồi."
"Quả nhiên người đẹp chỉ thích người đẹp."
Thiết lập nhân vật của hai người bọn họ cực kỳ được yêu thích, từ xưa đến nay đều là bình luận sinh ra đại thần, nếu các vị có thể cầm bút lên, có thể cứu vớt rất nhiều người mê sách.
Khương Thanh Vũ đang tự hóng drama của chính mình, lướt đến một bình luận cô bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt lung lay.
Bình luận này hẳn đến từ nhân viên ở triển lãm Anime, nói rằng hiện trường còn ngọt ngào hơn trong video nhiều, biểu cảm của người con trai rất cưng chiều.
Nhưng trừ chuyện đó ra, quan trọng nhất chính là người này nói Cố Vân Dực là người đầu tư triển lãm Anime. Vốn dĩ ngày tổ chức không phải vào sinh nhật cô, sau khi Cố thị đầu tư mới yêu cầu đổi ngày.
Khương Thanh Vũ có hơi choáng váng.
Cô không nhìn bình luận trả lời bình luận này nữa, mà yên lặng để điện thoại di động xuống.
Cho nên, cũng không phải anh trùng hợp biết được triển lãm Anime ở thành phố Thượng Hải, mà đã bắt đầu kế hoạch từ sau lần đi công tác trước.
"Thanh Vũ?"
Tống Vũ Nhiên còn chưa tắt điện thoại.
"Hả?"
"Sao thế? Có phải cực kỳ hạnh phúc không?" Giọng điệu Tống Vũ Nhiên giống như tên trộm. Khương Thanh Vũ che mặt lại theo phản xạ có điều kiện nhưng lập tức nhớ tới xung quanh không có ai, cô mất tự nhiên rũ tay xuống.
"Ừm, chỉ là..."
Chỉ là bộc lộ trước mặt nhiều người như vậy, có hơi khó chịu, cô không muốn trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn.
"Tớ còn tưởng rằng kiểu gì tổng giám đốc Cố cũng phải bao mấy màn hình LED cho cậu, viết Bé Con của anh gì đó cơ...... Tuy nhiên có vẻ hiệu quả này tốt hơn."
"Đừng nói nữa, Âu Ninh vẫn đang chờ hóng hớt đây, nhắn tin trong nhóm đi."
Cúp điện thoại, Khương Thanh Vũ nhìn màn hình không ngừng nhấp nháy.
Thật ra những gì Tống Vũ Nhiên vừa mới nói, Cố Vân Dực đúng là đã nghĩ tới, chỉ là có một lần cô đột ngột tới công ty nghe thấy anh và Trần Đông mưu đồ bí mật, chuyện này cũng bị cô bóp chết ở trong trứng nước.
Cô còn nhớ rõ tâm trạng kinh ngạc và mâu thuẫn lúc ấy.
Nhưng hình như chính cô cũng không hiểu rõ chính mình, so với cảm giác thỏa mãn hiện tại thì sự dò xét đó không còn quan trọng gì.
-
Trong một căn phòng khác dưới lầu, Cố Vân Dực nhìn trần nhà trên đỉnh đầu ngây ngốc đã lâu.
Anh không tới công ty, mà ở đây đợi người.
Khương Thanh Vũ gửi cho anh một tin nhắn, ánh sáng của màn hình tạo ra những gợn sóng sâu trong đáy mắt anh. Cố Vân Dực chớp con mắt hơi đau nhức, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt.
"Sếp Cố."
Người tiến vào là Trần Đông, phía sau anh ấy còn có một người đàn ông đi theo.
"Thẩm Phóng."
Người tới mặc áo trắng quần đen, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú, khí chất kiêu ngạo bất phàm.
Nếu như nói Cố Vân Dực lãnh đạm, thì sự lạnh nhạt của anh ấy chỉ có thể dùng từ cao ngạo để hình dung.
Thẩm Phóng là bạn học của Cố Vân Dực lúc ở nước ngoài, sau khi tốt nghiệp không quay về tiếp quản sản nghiệp gia tộc mà ở lại Nam Thành. Lúc anh tới Nam Thành tìm Khương Thanh Vũ, hai tấm vé vào cửa là do anh ấy đưa.
Anh ấy nhìn chằm chằm Cố Vân Dực một hồi, ánh mắt rất có thâm ý.
"Đúng là không giống."
Sau khi Cố Vân Dực đăng ký kết hôn xong, đây là lần đầu hai người gặp lại. Đương nhiên anh biết lời Thẩm Phóng nói có ý gì, chỉ là hiện tại anh không có tâm trạng nói những chuyện kia.
Trước khi anh đưa Khương Thanh Vũ rời khỏi Nam Thành có nhờ Thẩm Phóng chăm sóc mẹ vợ. Hai hôm nay, Thẩm Phóng có tới thành phố Thượng Hải, nói rằng muốn gặp mặt, người thường thấy sóng gió như anh giờ lại thấp thỏm.
"Bà ấy thế nào?"
Thẩm Phóng nhíu mày, trong lòng Cố Vân Dực bỗng nhiên trầm xuống một chút.
"Đêm qua, lúc Khương Hoa gọi cho Khương Thanh Vũ, thật ra là đang ở bệnh viện."
Cố Vân Dực im lặng, ánh mắt trốn tránh nhìn ra ngoài cửa sổ, khớp xương tay siết chặt đến trắng bệch.
Dáng vẻ khẩn trương của anh khiến Thẩm Phóng hơi ngạc nhiên, nhưng liên tưởng đến tin tức nhìn thấy sáng nay, còn có thân phận của Khương Hoa, việc ngạc nhiên cũng là điều dễ hiểu.
"Hai tháng."
"Nhiều nhất là hai tháng."
Thẩm Phóng nhìn về phía anh: "Hôn lễ của cậu, vẫn nên tiến hành sớm đi."
/103
|