Khương Thanh Vũ còn đang chờ câu trả lời của anh ấy.
Thẩm Phóng lấy danh thiếp ra đặt vào tay cô, phòng vẽ tranh chỉ là sở thích của anh ấy còn nghề của anh ấy là bác sĩ tâm lý.
"Bà ấy có bệnh trầm cảm, hẳn là đã rất lâu rồi."
Ánh sáng phản chiếu từ mặt đất chiếu vào ánh mắt giật mình lo lắng của Khương Thanh Vũ, danh thiếp trượt qua khe hở rơi trên mặt đất, không một tiếng động.
Mấy giây sau, cô mới phản ứng lại thì thấy trên tay mình trống trơn. Chuyện này khiến cô cảm thấy vô cùng thất lễ nên khẽ mở miệng nói lời "Xin lỗi", sau đó cô muốn cúi người nhặt lên.
Nhưng Thẩm Phóng đã nhặt danh thiếp lên trước cô một bước rồi để lại vào tay cô.
"Không sao."
Mấy phút sau cánh cửa hành lang mở ra, Cố Vân Dực cầm điện thoại ngồi xổm ở trước mặt cô.
Chiếc áo sơ mi phẳng phiu trên người anh có thêm mấy vết nhăn, còn có dấu vết những giọt nước mắt đã khô.
Cố Vân Dực luôn là người thích sạch sẽ lại mặc kệ những vết bẩn kia.
Lông mày anh cau lại tạo thành nếp, cẩn thận quan sát vẻ mặt cô giống như đang đánh giá một sản phẩm dễ vỡ có giá trị liên thành.
"Ông nội gọi tới, ông muốn tổ chức hôn lễ sớm một chút, em cảm thấy thế nào?"
Khương Thanh Vũ bĩu môi dưới, không cần phải nói cô cũng biết dáng vẻ mình bây giờ không đẹp.
Nhưng trái tim Cố Vân Dực lại đau nhói, môi mỏng mím thành một đường.
Một lát sau, anh ra vẻ thoải mái kéo tay của cô, bàn tay với lớp chai mỏng dày rộng nặng nề, rất ấm.
"Anh cũng muốn thấy dáng vẻ em mặc váy cưới đi về phía anh."
Khương Thanh Vũ nghe vậy, thân thể bỗng nhiên run rẩy vài lần.
"Được."
Nói xong cô không cho Cố Vân Dực có cơ hội nhìn cô nữa nên vùi đầu vào trong ngực anh giống như thẹn thùng. Thế nhưng bả vai lại khẽ run lên, không lâu sau hai dòng nước ấm áp thấm vào làn da anh.
-
Hoàng hôn rạng rỡ như rực lửa, bầu trời hùng vĩ mỹ lệ vào lúc mặt trời lặn làm cho người ta nhất thời hoảng hốt, giống như ban ngày chỉ là giấc mộng lúc tham ngủ.
Vỉa hè lát đá cũng bị ánh hào quang chiếu lên đỏ rực, trong sân toát ra một mùi thơm chỉ cần đẩy cửa ra là có thể ngửi thấy.
Trên sợi dây thừng bằng bông có thêm hai bộ quần áo, là bộ Khương Hoa mặc lúc ban ngày.
Khương Thanh Vũ nhìn chằm chằm vị trí vạt áo phía trước, vết máu đã được giặt sạch sẽ.
Cô chạy vào trong phòng, Khương Hoa đang nằm trên giường, dựa vào đầu giường, trong tay cầm cái gì đó.
Nhìn thấy con gái đột nhiên xuất hiện, trong mắt bà ấy hiện vẻ bối rối không giống bình thường. Sau đó bà ấy lập tức bỏ đồ trong tay vào trong hộp còn cẩn thận đóng lại khóa mật mã.
Động tác nhanh đến mức Khương Thanh Vũ không thấy rõ chút nào.
Nhưng mà lòng hiếu kỳ của cô bị vẻ mặt tiều tụy của Khương Hoa làm biến mất. Cô ngồi trên giường, tay vỗ bên trên mu bàn tay Khương Hoa, lẳng lặng đối mặt.
Từ khoảnh khắc Khương Hoa chảy máu mũi trước mặt con gái nhỏ, bà đã biết mình không giấu được nữa.
Sau khi thân thể chậm rãi hồi phục, bà đi thay quần áo, cũng tiện thể lau sạch lớp trang điểm tỉ mỉ vẽ suốt hai giờ trên mặt mình.
Khuôn mặt Khương Hoa vẫn thanh lệ, ngoại trừ việc đang tái nhợt, Khương Thanh Vũ di truyền phần lớn gen của bà, chỉ có đôi mắt kia không giống bà. Cho nên Khương Hoa vẫn giống trước đây, nhìn mắt Khương Thanh Vũ đến mất hồn, không kìm lòng được mà vươn tay vuốt ve đuôi mắt con bé, bất ngờ rơi lệ.
Khương Thanh Vũ muốn ôm bà ấy, nhưng lại không cách nào nói ra lời khuyên bà ấy trị liệu, mỗi lần muốn mở miệng đều sẽ nhớ tới lời mà Thẩm Phóng và bác sĩ nói với cô.
Lúc Khương Hoa phát hiện mắc bệnh đã là giai đoạn cuối, tiếp tục trị liệu kéo dài tính mạng của bà hoàn toàn là đang kéo dài thống khổ. Mà bà bị bệnh trầm cảm đã lâu, có lẽ cũng tầm bằng số năm tuổi của Khương Thanh Vũ. Những năm này, bà sợ làm ảnh hưởng tới con gái nên vẫn luôn uống thuốc để khống chế cảm xúc.
Ngụy trang bình thản sẽ khiến người ta càng thêm sụp đổ, huống chi là bao nhiêu năm như một ngày, cũng có thể nói là tích tụ thành tật.
Đến khi Khương Thanh Vũ nhận ra Khương Hoa đã ngủ thì trên mặt cô cũng ướt đẫm nước mắt.
Cô chớp chớp con mắt ê ẩm sưng to thầm hỏi mình trong lòng, chẳng lẽ chỉ vì muốn sau này cô không áy náy mà khiến Khương Hoa phải sống dày vò qua ngày sao?
Mặc dù rất muốn, nhưng lý trí nói với cô không nên làm như vậy, dù vì bất cứ nguyên do gì cũng không được.
Cô kéo góc chăn cho Khương Hoa, nhiệt độ tháng tư ở Nam Thành đã rất cao, gió đêm thổi vào người như chạm vào tơ tằm, nhẹ đến mức gần như không cảm nhận được. Nhưng cho dù là nhiệt độ không khí như vậy thì tay Khương Hoa cũng vẫn lạnh.
Khương Thanh Vũ cầm tay bà ấy, truyền nhiệt độ cơ thể qua cho bà ấy.
"Mẹ, con xin lỗi."
Con có lỗi với mẹ, không thể phát hiện sớm hơn một chút, nhưng con biết phải sống chỉ vì còn sống khó khăn đến mức nào. Cho nên mẹ không cần vì chiều theo ý con mà khiến bản thân phải chịu đau đớn.
"Hôn lễ của con và Cố Vân Dực tổ chức sớm hơn, vào nửa tháng sau."
Khương Thanh Vũ cúi đầu tựa ở ngực bà.
"Mẹ nhất định phải tham gia hôn lễ của con, được không?"
-
Khoảnh khắc nghe thấy Khương Thanh Vũ nói chuyện, Cố Vân Dực bỗng nhiên quay người tựa trên tường, ngực phập phồng kịch liệt đè nén hơi thở nặng nề.
Cô chuẩn bị đi ra nên Cố Vân Dực bước xa vào trong sân, giả vờ mình vẫn luôn đứng dưới cây chưa từng rời đi.
"Cố Vân Dực."
Đến khi Khương Thanh Vũ lên tiếng gọi anh, anh mới ném điếu thuốc dùng để giả vờ trong tay rồi đi qua.
Khương Thanh Vũ nhìn điếu thuốc chưa châm, thậm chí ngón tay anh cũng không có khói thì nhăn mặt lại.
Thời gian hôn lễ lúc đầu là tháng sáu, váy cưới định chế cũng được đặt trước theo thời gian lúc đầu.
Nhưng hiện giờ thời gian được đẩy nhanh trước thời hạn, Cố Vân Dực tăng thêm gấp gáp. Hôn lễ vào nửa tháng sau, chỉ còn một tuần để có thể đặt váy cưới đúng chỗ.
"Lần trước em vẫn chưa đi dạo xong Nam Thành với anh."
Cố Vân Dực cúi người, dựa cằm trên bờ vai Khương Thanh Vũ.
Cô hơi ngứa, làn da bị nhiệt lượng hơi nóng từ anh.
"Lần này phải ở lại thêm mấy ngày, em dẫn anh đi những nơi lần trước chưa đi xong đi, cuối tuần quay về thử áo cưới."
Tay Cố Vân Dực đặt trên eo cô bỗng nhiên bị siết chặt.
"Đưa cả mẹ đi cùng."
Thẩm Phóng lấy danh thiếp ra đặt vào tay cô, phòng vẽ tranh chỉ là sở thích của anh ấy còn nghề của anh ấy là bác sĩ tâm lý.
"Bà ấy có bệnh trầm cảm, hẳn là đã rất lâu rồi."
Ánh sáng phản chiếu từ mặt đất chiếu vào ánh mắt giật mình lo lắng của Khương Thanh Vũ, danh thiếp trượt qua khe hở rơi trên mặt đất, không một tiếng động.
Mấy giây sau, cô mới phản ứng lại thì thấy trên tay mình trống trơn. Chuyện này khiến cô cảm thấy vô cùng thất lễ nên khẽ mở miệng nói lời "Xin lỗi", sau đó cô muốn cúi người nhặt lên.
Nhưng Thẩm Phóng đã nhặt danh thiếp lên trước cô một bước rồi để lại vào tay cô.
"Không sao."
Mấy phút sau cánh cửa hành lang mở ra, Cố Vân Dực cầm điện thoại ngồi xổm ở trước mặt cô.
Chiếc áo sơ mi phẳng phiu trên người anh có thêm mấy vết nhăn, còn có dấu vết những giọt nước mắt đã khô.
Cố Vân Dực luôn là người thích sạch sẽ lại mặc kệ những vết bẩn kia.
Lông mày anh cau lại tạo thành nếp, cẩn thận quan sát vẻ mặt cô giống như đang đánh giá một sản phẩm dễ vỡ có giá trị liên thành.
"Ông nội gọi tới, ông muốn tổ chức hôn lễ sớm một chút, em cảm thấy thế nào?"
Khương Thanh Vũ bĩu môi dưới, không cần phải nói cô cũng biết dáng vẻ mình bây giờ không đẹp.
Nhưng trái tim Cố Vân Dực lại đau nhói, môi mỏng mím thành một đường.
Một lát sau, anh ra vẻ thoải mái kéo tay của cô, bàn tay với lớp chai mỏng dày rộng nặng nề, rất ấm.
"Anh cũng muốn thấy dáng vẻ em mặc váy cưới đi về phía anh."
Khương Thanh Vũ nghe vậy, thân thể bỗng nhiên run rẩy vài lần.
"Được."
Nói xong cô không cho Cố Vân Dực có cơ hội nhìn cô nữa nên vùi đầu vào trong ngực anh giống như thẹn thùng. Thế nhưng bả vai lại khẽ run lên, không lâu sau hai dòng nước ấm áp thấm vào làn da anh.
-
Hoàng hôn rạng rỡ như rực lửa, bầu trời hùng vĩ mỹ lệ vào lúc mặt trời lặn làm cho người ta nhất thời hoảng hốt, giống như ban ngày chỉ là giấc mộng lúc tham ngủ.
Vỉa hè lát đá cũng bị ánh hào quang chiếu lên đỏ rực, trong sân toát ra một mùi thơm chỉ cần đẩy cửa ra là có thể ngửi thấy.
Trên sợi dây thừng bằng bông có thêm hai bộ quần áo, là bộ Khương Hoa mặc lúc ban ngày.
Khương Thanh Vũ nhìn chằm chằm vị trí vạt áo phía trước, vết máu đã được giặt sạch sẽ.
Cô chạy vào trong phòng, Khương Hoa đang nằm trên giường, dựa vào đầu giường, trong tay cầm cái gì đó.
Nhìn thấy con gái đột nhiên xuất hiện, trong mắt bà ấy hiện vẻ bối rối không giống bình thường. Sau đó bà ấy lập tức bỏ đồ trong tay vào trong hộp còn cẩn thận đóng lại khóa mật mã.
Động tác nhanh đến mức Khương Thanh Vũ không thấy rõ chút nào.
Nhưng mà lòng hiếu kỳ của cô bị vẻ mặt tiều tụy của Khương Hoa làm biến mất. Cô ngồi trên giường, tay vỗ bên trên mu bàn tay Khương Hoa, lẳng lặng đối mặt.
Từ khoảnh khắc Khương Hoa chảy máu mũi trước mặt con gái nhỏ, bà đã biết mình không giấu được nữa.
Sau khi thân thể chậm rãi hồi phục, bà đi thay quần áo, cũng tiện thể lau sạch lớp trang điểm tỉ mỉ vẽ suốt hai giờ trên mặt mình.
Khuôn mặt Khương Hoa vẫn thanh lệ, ngoại trừ việc đang tái nhợt, Khương Thanh Vũ di truyền phần lớn gen của bà, chỉ có đôi mắt kia không giống bà. Cho nên Khương Hoa vẫn giống trước đây, nhìn mắt Khương Thanh Vũ đến mất hồn, không kìm lòng được mà vươn tay vuốt ve đuôi mắt con bé, bất ngờ rơi lệ.
Khương Thanh Vũ muốn ôm bà ấy, nhưng lại không cách nào nói ra lời khuyên bà ấy trị liệu, mỗi lần muốn mở miệng đều sẽ nhớ tới lời mà Thẩm Phóng và bác sĩ nói với cô.
Lúc Khương Hoa phát hiện mắc bệnh đã là giai đoạn cuối, tiếp tục trị liệu kéo dài tính mạng của bà hoàn toàn là đang kéo dài thống khổ. Mà bà bị bệnh trầm cảm đã lâu, có lẽ cũng tầm bằng số năm tuổi của Khương Thanh Vũ. Những năm này, bà sợ làm ảnh hưởng tới con gái nên vẫn luôn uống thuốc để khống chế cảm xúc.
Ngụy trang bình thản sẽ khiến người ta càng thêm sụp đổ, huống chi là bao nhiêu năm như một ngày, cũng có thể nói là tích tụ thành tật.
Đến khi Khương Thanh Vũ nhận ra Khương Hoa đã ngủ thì trên mặt cô cũng ướt đẫm nước mắt.
Cô chớp chớp con mắt ê ẩm sưng to thầm hỏi mình trong lòng, chẳng lẽ chỉ vì muốn sau này cô không áy náy mà khiến Khương Hoa phải sống dày vò qua ngày sao?
Mặc dù rất muốn, nhưng lý trí nói với cô không nên làm như vậy, dù vì bất cứ nguyên do gì cũng không được.
Cô kéo góc chăn cho Khương Hoa, nhiệt độ tháng tư ở Nam Thành đã rất cao, gió đêm thổi vào người như chạm vào tơ tằm, nhẹ đến mức gần như không cảm nhận được. Nhưng cho dù là nhiệt độ không khí như vậy thì tay Khương Hoa cũng vẫn lạnh.
Khương Thanh Vũ cầm tay bà ấy, truyền nhiệt độ cơ thể qua cho bà ấy.
"Mẹ, con xin lỗi."
Con có lỗi với mẹ, không thể phát hiện sớm hơn một chút, nhưng con biết phải sống chỉ vì còn sống khó khăn đến mức nào. Cho nên mẹ không cần vì chiều theo ý con mà khiến bản thân phải chịu đau đớn.
"Hôn lễ của con và Cố Vân Dực tổ chức sớm hơn, vào nửa tháng sau."
Khương Thanh Vũ cúi đầu tựa ở ngực bà.
"Mẹ nhất định phải tham gia hôn lễ của con, được không?"
-
Khoảnh khắc nghe thấy Khương Thanh Vũ nói chuyện, Cố Vân Dực bỗng nhiên quay người tựa trên tường, ngực phập phồng kịch liệt đè nén hơi thở nặng nề.
Cô chuẩn bị đi ra nên Cố Vân Dực bước xa vào trong sân, giả vờ mình vẫn luôn đứng dưới cây chưa từng rời đi.
"Cố Vân Dực."
Đến khi Khương Thanh Vũ lên tiếng gọi anh, anh mới ném điếu thuốc dùng để giả vờ trong tay rồi đi qua.
Khương Thanh Vũ nhìn điếu thuốc chưa châm, thậm chí ngón tay anh cũng không có khói thì nhăn mặt lại.
Thời gian hôn lễ lúc đầu là tháng sáu, váy cưới định chế cũng được đặt trước theo thời gian lúc đầu.
Nhưng hiện giờ thời gian được đẩy nhanh trước thời hạn, Cố Vân Dực tăng thêm gấp gáp. Hôn lễ vào nửa tháng sau, chỉ còn một tuần để có thể đặt váy cưới đúng chỗ.
"Lần trước em vẫn chưa đi dạo xong Nam Thành với anh."
Cố Vân Dực cúi người, dựa cằm trên bờ vai Khương Thanh Vũ.
Cô hơi ngứa, làn da bị nhiệt lượng hơi nóng từ anh.
"Lần này phải ở lại thêm mấy ngày, em dẫn anh đi những nơi lần trước chưa đi xong đi, cuối tuần quay về thử áo cưới."
Tay Cố Vân Dực đặt trên eo cô bỗng nhiên bị siết chặt.
"Đưa cả mẹ đi cùng."
/103
|