Trầm Nịch

Chương 114 - Chương 114

/137


Tháng sáu ở kinh thành đã bắt đầu hơi nóng, đối với người trước nay không hề sợ nóng như Tần Ca thì mùa hè này lại khiến hắn vô cùng khổ sở. Mấy ngày hôm trước tin tức Việt Lặc Vân Tú có thai được lan truyền ra ngoài, Thái sư sau khi biết tin thì quá độ vui mừng mà khóc nức nở, Lâm Giáp còn cao hứng hơn khi mình có tôn tử. Người ở bên ngoài tẩm cung của Việt Lặc Vân Tú đều do Tần Ca tự an bài, có thai hai tháng vẫn chưa thể nhìn ra cái gì, bất quá hắn đã bắt Việt Lặc Vân Tú phải chuẩn bị, trong bụng cũng phải chèn thêm một miếng đệm.

Chậm rãi vuốt ve cái bụng hàng thật của mình, tâm tình của Tần Ca là sung sướng. Tuy cái thai vẫn còn nhỏ nhưng hắn có thể cảm giác được sự biến hóa mỗi ngày ở trong bụng của mình. Mà đứa nhỏ này dường như cũng rất thông cảm cho phụ Hoàng vất vả, ngoại trừ buổi sáng thức dậy muốn nôn mửa thì Tần Ca không cảm thấy quá khó chịu, khẩu vị cũng tốt hơn so với trước kia rất nhiều, bất quá tinh thần luôn kém cỏi, thân thể hay mệt mỏi rã rời.

Ngáp một cái, Tần Ca nhắm mắt lại. Bên trong lương đình thỉnh thoảng có gió thổi qua làm cho Tần Ca càng thêm buồn ngủ. Đã được Diêm Nhật dặn dò nên Ôn Quế lập tức cầm lấy cái chăn từ trên tay của tiểu thái giám để đắp cho Hoàng Thượng. Dạo này Hoàng Thượng rất dễ ngủ, Vương gia lại bị lưu đày, Việt Lặc công chúa có cốt nhục của Hoàng Thượng, trong đầu Ôn Quế vẫn đần độn và mơ hồ, lại vô cùng bất an.

Khổng Tắc Huy vẫn ôm kiếm đứng ở một góc lương đình. Sau khi cân nhắc lời nói của Diêm Nhật thì hắn không còn lo lắng cho Lương Vương, điểm duy nhất mà hắn không thể lý giải là chuyện của công chúa Nữ Trinh. Hắn cố nghĩ như thế nào cũng không hiểu vì sao Hoàng Thượng lại làm cho công chúa Nữ Trinh mang thai của mình? Người khác không biết nhưng trong lòng bọn họ biết rất rõ công chúa Nữ Trinh bất quá chỉ là giả mạo, căn bản là một nam nhân, làm sao có thể mang thai? Chờ đến ngày đó Việt Lặc Vân Sơn làm sao có thể sinh hạ nhi tử cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng phải đi đâu để tìm đứa nhỏ? Hay là đến lúc đó lại viện cớ không có đứa nhỏ?fynnz.wordpress.com

“Hoàng Thượng, Thái sư đến.” Diêm Nhật đi triệu Thái sư theo lời của Tần Ca, lúc này hắn đã quay trở về.

Tần Ca mở mắt, rõ ràng lộ ra vẻ mặt buồn ngủ. Hắn không hề động tay mà chỉ ngáp hai cái.

“Hoàng Thượng, lão thần đã đến.” Nhìn thấy Hoàng Thượng mệt mỏi, trong mắt của Lâm Giáp hiện lên lo lắng.

“Thưởng tọa.”

“Tạ ơn Hoàng Thượng.”

Lâm Giáp vừa ngồi xuống thì Tần Ca liền ra hiệu cho Diêm Nhật, Diêm Nhật lập tức để cho đám tiểu thái giám hầu hạ lui xuống.

Lâm Giáp nhịn không được mà lại nói thêm một lần nữa, “Nương nương rốt cục cũng hoài long tử, Hoàng Thượng cũng nên bảo trọng long thể.”

Tần Ca mỉm cười để cho Lâm Giáp an tâm, “Trẫm sẽ lưu ý. Hôm nay trẫm triệu Thái sư đến đây là vì muốn nói việc này. Hôm qua Thái y có bắt mạch cho quý phi, bảo là quý phi bị nhiễm một chút nhiệt chứng. Mấy ngày nay càng lúc càng nóng, trẫm muốn dẫn quý phi đến nghĩ dưỡng ở Tị Thử sơn trang, trẫm cũng thuận tiện đi tĩnh dưỡng. Dạo này các đại thần trong triều lại bắt đầu nghĩ cách dâng nữ nhân cho trẫm, trẫm rất phiền. Chờ quý phi sinh hạ đứa nhỏ xong thì trẫm sẽ hồi kinh.”

Lâm Giáp vừa nghe xong thì lập tức hiểu được dụng ý mà Hoàng Thượng triệu hắn đến, hắn không hề bất mãn mà chỉ nói, “Hoàng Thượng có việc gì cần lão thần làm thì cứ phân phó là được, lão thần tuyệt đối không chối từ. Long thể của Hoàng Thượng và thánh thể của nương nương quan hệ đến sự ổn định của Đại Đông. Hoàng Thượng dẫn nương nương rời kinh cũng tốt, ở trong cung như vậy cũng không an toàn.”

Tần Ca đứng dậy, cầm tay lão Thái sư, “Thái sư, có ngài ở bên cạnh phụ tá trẫm là may mắn của trẫm. Thái sư, trẫm muốn đem những chuyện vụn vặt của triều đình giao cho ngài, mấy năm nay thân mình của trẫm khi tốt khi tệ, lần này đến Tị Thử sơn trang thì trẫm cũng muốn dứt bỏ những chuyện phiền lòng, sớm ngày dưỡng hảo thân mình.”

Lâm Giáp nắm chặt tay của Hoàng Thượng, ngữ khí nghẹn ngào, “Hoàng Thượng không chê lão thần cao tuổi, tín nhiệm lão thần như thế khiến cho lão thần rất hổ thẹn. Hoàng Thượng, ngài cứ việc yên tâm mà đi, lão thần tuy xương cốt đã già yếu nhưng vẫn có thể tiếp tục phân ưu vì Hoàng Thượng thêm vài năm nữa.”

Tần Ca cười nhẹ, “Trẫm đã từng nói Thái sư còn phải dạy Thái tử, ngài cũng phải bảo trọng thân thể của mình một chút.”

Lâm Giáp kích động không thể nói nên lời, nặng nề mà gật đầu.

Thật vất vả mới ổn định cảm xúc, lúc này Lâm Giáp mới hỏi, “Hoàng Thượng tính khi nào thì khởi hành.”

Tần Ca nói, “Đứa nhỏ vẫn chưa tròn ba tháng, Thái y muốn tháng sau khởi hành.”

“Hảo.”

“Thái sư, còn có một chuyện trẫm muốn thương lượng với ngươi.”

“Hoàng Thượng cứ nói.”

Tần Ca thấp giọng, “Cách đây không lâu trẫm có nhận được tin tức nói An Lăng Vương có một người con nuôi tên là Tử Vụ, người này đã biến mất sau khi An Lăng Vương bị đày ra Biện An. Nghe nói trên tay của An Lăng Vương có một đám tử sĩ, những người này do Tử Vụ chưởng quản. Tử Vụ từng là Môn chủ của Ám Dạ môn. Cũng từng xuất hiện ở kinh thành, đám thích khách này trẫm có thể khẳng định có liên can đến An Lăng Vương. Hiện tại Tử Vụ không rõ tung tích, đám tử sĩ cũng không biết đang ở đâu, có thể là do Tử Vụ đem đi.”

Lâm Giáp kinh hãi, “Chẳng lẽ An Lăng Vương muốn mưu phản?”

Tần Ca cười lạnh, “Trẫm không có con nối dõi, trẫm mà chết thì thiên hạ này chẳng phải sẽ thuộc về hắn hay sao?”

Lâm Giáp lập tức nói, “Hoàng Thượng! Không thể lưu An Lăng Vương!”

Tần Ca gật đầu, “Trẫm cũng có ý này. Nay trẫm có Hoàng nhi, An Lăng Vương tuy rằng bị trẫm giam lỏng nhưng trẫm tin tưởng hắn sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định sẽ tìm cơ hội để loại trừ trẫm và thái tử chưa xuất thế. An Lăng Vương, không thể lưu.”

Lâm Giáp suy nghĩ trong chốc lát rồi nói, “Mặc dù An Lăng Vương bị biếm nhưng trên danh nghĩa vẫn là Hoàng thúc của Hoàng Thượng. Hoàng Thượng là minh quân, việc này phải hành sự cẩn thận, không nên để cho dân chúng lên án.”

Tần Ca nói, “Lời nói của Thái sư đã an ủi trẫm. Trẫm tính…” Hắn vẫy tay, Lâm Giáp ghé tai sang. Tần Ca thấp giọng nói, Lâm Giáp không ngừng gật đầu.

Sau khi nói xong thì Tần Ca lại tiếp tục lên tiếng, “Thứ nhất là dẹp trừ uy hiếp của An Lăng Vương đối với trẫm, thứ hai nói không chừng có thể dẫn ra dư nghiệt của An Lăng Vương, như vậy trẫm mới có thể yên tâm.”

Lâm Giáp nói, “Lão thần hiểu rõ, hôm nay lão thần trở về sẽ bố trí việc này.”

Tần Ca ra hiệu cho Diêm Nhật đi đến, Tần Ca nói, “Việc này tốt nhất nên làm thỏa đáng trước khi trẫm rời khỏi kinh thành. Thái sư, nếu cần dùng người thì ngài cứ tìm Diêm Nhật, nhất định phải nhanh chóng, miễn cho đêm dài lắm mộng.”

Lâm Giáp đứng dậy, “Hoàng Thượng yên tâm, lão thần nhất định hoàn thành sứ mệnh.”

“Đi đi.”

Lâm Giáp ly khai, đáy mắt của Tần Ca hiện lên sự lạnh lùng nghiêm nghị, hắn phải bảo đảm sau khi nhi tử của hắn được sinh ra sẽ không bị bất kỳ uy hiếp nào.

Khổng Tắc Huy đi đến phía sau Tần Ca rồi thấp giọng hỏi, “Hoàng Thượng, có cần thuộc hạ ra mặt hay không?”

Tần Ca dựa vào nhuyễn tháp rồi nói, “Không cần, bây giờ vẫn chưa đến lúc để ngươi xuất thủ. Các ngươi đến lúc đó cứ theo trẫm đến Tị Thử Sơn Trang, ngươi dẫn theo một ít cao thủ của Ám Dạ môn. Nếu đám tử sĩ kia thật sự tồn tại thì trẫm tin tưởng bọn họ nhất định sẽ xuất hiện.”

Sắc mặt của Khổng Tắc Huy đông lạnh, hắn gật đầu với Tần Ca.

Ôn Quế ở bên cạnh lắng nghe, không khỏi kinh hỉ, Hoàng Thượng muốn dẫn hắn theo? Từ sau khi Hoàng Thượng trúng độc, đã hai năm qua Hoàng Thượng vẫn luôn lãnh đạm đối với hắn, thỉnh thoảng còn viện cớ đuổi hắn và Khổng Tắc Huy ra khỏi kinh thành, hắn còn tưởng lần này Hoàng Thượng sẽ không dẫn hắn theo. Thật tốt quá, thật sự quá tốt! Ôn Quế cao hứng đến mức đôi mắt cũng ửng đỏ.

Tần Ca nhìn thấy, bất quá cũng không lên tiếng. Đợi đến khi bụng hắn lớn, không thể tiếp tục giấu diếm thì hắn cũng sẽ không giấu Khổng Tắc Huy và Ôn Quế nữa.

………

Ngũ Hiến đi vào trong lều bạt, thấy Ngũ Tử Ngang vẫn chưa ngủ, hắn vội vàng nói, “Vương gia, đêm đã khuya, ngài vẫn chưa nghỉ ngơi hay sao? Sáng mai còn phải lên đường.”

Vừa mới nhận được một phong thư, Ngũ Tử Ngang đang cau mày, căn bản không nhìn thấy có người tiến vào. Ngũ Hiến vừa lên tiếng thì Ngũ Tử Ngang liền sửng sốt, lúc này mới phục hồi tinh thần, thu liễm tâm tư, hắn trầm giọng, “Hiện tại ta đã không còn là Vương gia, vì sao không đổi cách xưng hô?”

Ngũ Hiến nói một cách ủy khuất, “Vương gia ở trong lòng của tiểu nhân vĩnh viễn là Vương gia.” Hắn đang ủy khuất vì Vương gia.

Ngũ Tử Ngang lập tức giáo huấn, “Để cho người khác nghe thấy, chỉ cần một tờ giấy hạch tội được dâng lên trước mặt Hoàng Thượng thì ta sẽ bị biếm thành thứ dân, lúc đó chắc ngươi rất cao hứng.”

Ngũ Hiến bụm miệng, sụt sịt cái mũi, nhẫn nhịn khổ sở mà nói, “Tiểu nhân sẽ chú ý.”

Không đành lòng thấy hắn như vậy, Ngũ Tử Ngang chỉ thở dài, “Ngươi đi ngủ trước đi, ta còn có vài chuyện cần phải xử lý.”

“Vương, ân, đại nhân không ngủ thì tiểu nhân làm sao có thể ngủ cho được? Tiểu nhân thức cùng đại nhân.” Khi Ngũ Hiến nói ra hai chữ đại nhân thì sắc mặt vô cùng khó coi.

Ngũ Tử Ngang mất kiên nhẫn, “Bảo ngươi đi ngủ thì ngươi cứ đi ngủ đi, mau đi đi.”

Biết Vương gia đang phiền lòng, Ngũ Hiến không dám nói nhiều, thoát xiêm y, lên giường ngủ.

Lại một lần nữa lấy ra lá thư, trên mặt của Ngũ Tử Ngang đầy nghi hoặc, ngược lại không hề cảm thấy ghen tuông. Thư là do Ngũ Hoán đưa đến, nội dung đương nhiên là nói cho hắn biết Hoàng Thượng triệu hồi công chúa Nữ Trinh quốc, hơn nữa công chúa Nữ Trinh đã có thai hai tháng. Trước khi Ngũ Tử Ngang lên đường thì Tần Ca đã nói với hắn về dụng ý triệu hồi công chúa Nữ Trinh, nhưng không nhắc với hắn về việc công chúa sẽ có thai. Hơn nữa chiếu theo thời gian trong thư, nếu công chúa thật sự có thai thì tuyệt đối không thể là của Tần Ca. Chẳng lẽ công chúa có thai của Tử Hoa, Tần Ca đâm lao phải theo lao, làm cho Việt Lặc Sở càng thêm tin tưởng?

Ngũ Tử Ngang cảm thấy rất hồ đồ. Suy nghĩ một hồi lâu, hắn quyết định tạm thời không hỏi mà chỉ chờ thư của Tần Ca, xem Tần Ca sẽ giải thích thế nào. Nghĩ như vậy, Ngũ Tử Ngang đốt cháy lá thư, sau đó leo lên một chiếc giường khác để nghỉ ngơi.

Tần Ca tước Vương vị của Ngũ Tử Ngang, nhưng quan viên được phái đi theo Ngũ Tử Ngang đều là bộ hạ của hắn hoặc là quan viên xuất thân từ Vịnh Xuân yến. Bởi vậy những người này vẫn rất tôn kính Ngũ Tử Ngang, cũng sẽ không gây khó dễ cho hắn, ngược lại còn luôn lo lắng hắn sẽ suy sụp, cho nên bọn họ luôn cẩn thận, hết sức chiếu cố. Dọc đường đi Ngũ Tử Ngang căn bản không hề khổ sở, cùng mọi người hết nói lại cười, người khác chỉ nghĩ là hắn miễn cưỡng vui vẻ, cho nên càng cẩn thận chiếu cố. Ngũ Tử Ngang đều ghi tạc tấm lòng thành của bọn họ, ngày sau những người này sẽ trở thành thủ hạ đắc lực của hắn.

Mà lúc này Ngũ Tử Hoa ở Đột Quyết cũng nhận được một phong thư từ kinh thành gửi đến. Lúc trước hắn đã biết tin đại ca bị tước Vương, nhị ca bị giáng chức, cũng nhận được thư của đại ca bảo hắn đừng lo lắng, an tâm ở lại Đột Quyết, không nên cảm thấy gánh nặng, chỉ cần tận tâm tận tụy hoàn thành nhiệm vụ mà Hoàng Thượng đã công đạo. Đại ca bị lưu đày đến Nữ Trinh, nhị ca và cô nãi nãi vẫn bị giam lỏng ở kinh thành, Ngũ Tử Hoa cho dù có lo lắng cũng không thể xằng bậy. Huống chi trong thư đại ca đã dặn dò hết thảy mọi chuyện đều đã có đại ca gánh vác, ngày sau chắc chắn sẽ tốt đẹp, từ nhỏ đến lớn đại ca chính là người mà Ngũ Tử Hoa tin tưởng nhất, cho nên hắn yên tâm ở lại Đột Quyết, tiếp tục cùng Đột Quyết chu toàn.

Chẳng qua phong thư mà hắn nhận được ngày hôm nay lại làm cho hắn vô cùng bất an. Vân Tú làm sao lại có thể mang thai của Hoàng Thượng? Nếu Hoàng Thượng từng đến Cẩm Đà tự thì đáng lý hắn cũng phải biết mới đúng, vì dường như ngày nào hắn cũng đi gặp Vân Tú. Huống hồ nếu Vân Tú hòa hảo với Hoàng Thượng thì vì sao Vân Tú còn có thể gặp hắn, còn có thể đưa tặng chuỗi tràng hạt chưa từng rời khỏi người của nàng? Ngũ Tử Hoa nghĩ đến nghĩ lui đều cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, hiện tại hắn lo lắng nhất chính là dụng ý mà Hoàng Thượng triệu hồi Vân Tú về cung.

Lúc này, ngoài phòng có người lên tiếng, “Ngũ đại nhân, ngài đã ngủ hay chưa?”

Ngũ Tử Hoa vội vàng cất thư vào rồi vỗ vỗ mặt mình, sau đó mới mở miệng, “Vẫn chưa.”

Khi người nọ tiến vào thì Ngũ Tử Hoa liền đứng dậy rồi bước đến, “Có chuyện gì? Duy Châu? Vì sao muộn như thế mà ngươi còn chưa đi ngủ?”

Phùng Duy Châu mang theo tâm tình trầm trọng mà lên tiếng, “Ta nghĩ đến chuyện của Vương gia, ngủ không được.”

Ngũ Tử Hoa ra hiệu cho Phùng Duy Châu an tọa rồi hắn cũng ngồi xuống bên cạnh, “Ta cũng rất lo lắng cho đại ca, nhưng hiện tại chúng ta ở Đột Quyết, không thể làm được gì. Nếu Lần này chúng ta có thể trấn an Đột Quyết, viên mãn hoàn thành nhiệm vụ thì không chừng Hoàng Thượng sẽ xét công trạng của ta và ngươi để miễn tội cho đại ca.”

Phùng Duy Châu lộ ra thần sắc phức tạp, “Hoàng Thượng là minh quân, làm sao có thể dễ dàng tin lời tiểu nhân vu oan giá họa? Liễu gia làm rất nhiều chuyện xấu, ngươi từng đi theo bên cạnh Vương gia nên ngươi là người rõ ràng nhất, Vương gia chưa từng làm chuyện gì tổn hại đến triều đình, tổn hại đến Hoàng Thượng. Thật giận là ta không ở kinh thành, bằng không ta nhất định đến trước mặt Hoàng Thượng mà kêu oan cho Vương gia.”

Ngũ Tử Hoa thở dài một hơi, trong lòng đầy áp lực. Chuyện của đại ca, chuyện của Ngũ gia, chuyện của Vân Tú, còn có chuyện của Đột Quyết. Hắn đứng dậy rồi nói, “Duy Châu, chúng ta ra ngoài một chút đi.”

“Hảo.”

Hai người ra ngoài đại trướng, một cơn gió lạnh thổi đến, hai người không khỏi rùng mình. Nhiệt độ của tháng sáu vào ban ngày có thể nướng khô người ta, nhưng đến buổi tối có đắp chăn bông cũng vẫn thấy lạnh. Hai người kéo lại xiêm y, bầu trời giăng đầy sao, bọn họ bước đến bãi cỏ.

Thoáng rời xa doanh trại, Phùng Duy Châu nói một cách trầm trọng, “Hai ngày qua thái độ của Tra Mộc Nhĩ Hãn đối với ngươi đã thay đổi rất nhiều, có lẽ có liên quan đến chuyện Vương gia bị tước Vương.”

Ngũ Tử Hoa cười khổ, “Tra Mộc Nhĩ Hãn vốn không thật lòng muốn kết minh cùng Đại Đông, hiện tại Ngũ gia đang lung lay, việc hắn lãnh đạm đối với ta cũng đã nằm trong dự đoán. Hiện tại ta chỉ hy vọng không phụ lòng của Hoàng Thượng, không cho những người đó có cơ hại hại Ngũ gia và đại ca.”

Phùng Duy Châu nhếch môi, nói một cách kiên định, “Làm không được chuyện Hoàng Thượng đã công đạo thì chúng ta sẽ không hồi kinh!”

Ngũ Tử Hoa gật đầu, hiện tại hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.

Lúc này ở cách đó không xa đang truyền đến tiếng đánh chửi, Ngũ Tử Hoa nhìn Phùng Duy Châu, hai người nhanh chóng bước về phía phát ra tiếng ồn. Sau khi vòng qua chuồng dê thì Ngũ Tử Hoa và Phùng Duy Châu cùng đứng lại. Hóa ra là hai gã trông coi dê đang đánh một đứa nhỏ, đứa nhỏ ôm đầu co rúc dưới đất, không rên một tiếng mà chỉ thừa nhận quyền cước và đòn roi quất lên người, hai gã kia vừa đánh vừa mắng những lời vô cùng khó nghe. Ngũ Tử Hoa và Phùng Duy Châu không thấy rõ bộ dáng của đứa nhỏ, nhưng có thể nhìn ra đứa nhỏ là người Đột Quyết. Người Đột Quyết giáo huấn người Đột Quyết, bọn họ làm sứ thần Đại Đông thì quả thật không tiện ra mặt.

Nhưng thấy hai người kia không có ý dừng lại, Phùng Duy Châu nhịn không được mà lên tiếng, “Xin hỏi ở nơi nào có nấu nước? Chúng ta muốn nấu một chút nước ấm để lau mình.”

Hai người kia nghe tiếng thì liền dừng lại, thấy người đến là sứ thần Đại Đông nên bọn họ lập tức thu hồi vẻ mặt hung tợn, chỉ về một hướng mà nói, “Ở bên kia, nơi có khói bốc lên thì có thể nấu nước. Các ngươi là sứ thần có thể trực tiếp phái người đi, cần gì phải tự mình động thủ?”

Phùng Duy Châu mỉm cười mà nói, “Đêm khuya, thủ hạ đều đã nghỉ ngơi, thật sự không tiện gọi bọn họ thức dậy. Vốn cũng không muốn, chẳng qua đổ mồ hôi nên mới…” Nói xong, hắn liếc mắt nhìn đứa nhỏ nằm dưới đất rồi hỏi, “Có chuyện gì vậy? Hình như hai vị đại ca rất tức giận.”

Sau khi Tra Mộc Nhĩ Hãn thống nhất các bộ lạc của Đột Quyết thì thực thi văn hóa của Đại Đông, bởi vậy người Đột Quyết coi như khá hữu hảo đối với sứ thần. Lúc này được sứ thần gọi là đại ca khiến hai người nọ rất cao hứng, trong đó có một người chỉ vào đứa nhỏ mà nói, “Hắn muốn trộm dê, bị ta bắt được, ta muốn giao hắn cho Đại Hãn xử trí.”

“Ta không có!” Đứa nhỏ ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy hắn thì Ngũ Tử Hoa và Phùng Duy Châu đều kềm lòng không đậu mà tối sầm đáy mắt, trên mặt của đứa nhỏ đều là máu.

“Ngươi không ăn trộm dê vậy ngươi lén lút ở đây để làm cái gì?” Một tên đại hán khác đá đứa nhỏ một cước, đứa nhỏ nhịn đau nhưng vẫn quật cường nói, “Ta không có trộm dê!”

Phùng Duy Châu không đành lòng để hai người kia tiếp tục đánh đứa nhỏ, hắn vội vàng nói, “Hai vị đại ca cần gì phải so đo với một đứa nhỏ? Trùng hợp ta thiếu một người nấu nước, các ngươi cứ phạt hắn nấu nước cho chúng ta đi.”

Hai người kia cảm thấy có lý, một người nhấc đứa nhỏ lên rồi đẩy ra xa mấy bước, “Đi đi! Nấu nước cho các đại nhân! Còn dám trộm dê thì ta sẽ bẩm báo với Đại Hãn để chặt tay của ngươi!”

Đứa nhỏ lau vết máu trên mặt, thần sắc không thay đổi mà đi ra khỏi chuồng dê, rồi đi đến trước mặt Ngũ Tử Hoa và Phùng Duy Châu. Phùng Duy Châu ôm quyền đáp tạ hai người kia, tiếp theo liền đưa tay choàng qua vai đứa nhỏ rồi nói, “Đi thôi, giúp chúng ta nấu nước.”

Đứa nhỏ hất tay của Phùng Duy Châu ra, Phùng Duy Châu không hề để bụng mà chỉ mỉm cười, lại quay sang chào từ biệt hai người kia, rồi kéo đứa nhỏ đi về lều trại có khói bốc lên, đi được một đoạn thì hắn liền quay đầu liếc mắt nhìn Ngũ Tử Hoa một cái, hai người xoay tròn bước chân, hướng về lều trại của bọn họ mà đi.

Hành động cứu đứa nhỏ của Phùng Duy Châu chỉ đơn thuần xuất phát từ việc không đành lòng nhìn nó bị đánh đập, căn bản không ngờ đứa nhỏ sẽ sinh ra ảnh hưởng thật lớn đối với hắn, đối với Đại Đông, cũng như đối với Đột Quyết.

………

Không quá bao lâu thì Ngũ Tử Ngang cũng nhận được thư của Tần Ca. Trên thư Tần Ca nói với hắn chuyện Việt Lặc Vân Tú mang thai chỉ là để ngụy trang, vì làm cho Việt Lặc Sở yên tâm, cũng có cớ diệt trừ An Lăng Vương. Xem thư xong, Ngũ Tử Ngang thở phào nhẹ nhõm, cũng may chỉ là giả vờ mang thai, bằng không hắn thật sự muốn vọt về kinh thành để tìm Tần Ca mà chất vấn.

Không hề nghi ngờ, hắn lập tức đốt lá thư, chuyên tâm lên đường. Hành trình đến Nữ Trinh tràn ngập khó khăn và gian nguy, nhưng so với tình cảm của hắn và Tần Ca thì cũng chẳng đáng là gì. Hiện tại điều mà hắn muốn biết nhất chính là quân cờ mà Tần Ca đã an bài sẵn sàng để chờ hắn ở Nữ Trinh quốc là ai.

…………..

/137

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status