Cuối cùng cũng ngừng khóc, Hà Hoan thương tâm quá độ mà ôm chằm Tần Ca khóc thút thít. Khi Hoàng đế ca ca khẽ vuốt ve an ủi, Hà Hoan cất lên giọng mũi khàn đặc, “Hoàng đế ca ca, phụ Vương đi rồi, ta chỉ còn lại Hoàng đế ca ca, ngươi không thể bỏ ta mà đi.”
Tần Ca cười nhẹ, “Trẫm sẽ sinh hạ đứa nhỏ bình an.”
“Hoàng đế ca ca, ta rất cao hứng, rất cao hứng….Ta luôn sợ, sợ một ngày nào đó Hoàng đế ca ca sẽ không cần ta nữa…..Hiện tại ta là thân đệ của Hoàng đế ca ca, ta không cần phải sợ nữa.”
“Ngốc nghếch, cho dù ngươi không phải thân đệ của trẫm thì trẫm cũng sẽ không bỏ rơi ngươi. Hà Hoan, cứ an tâm ở lại trong cung, ngày đầu tiên trẫm nhìn thấy ngươi thì đã nhịn không được mà muốn thương yêu chăm sóc ngươi. Ngươi cứ làm theo sở thích của mình, trẫm cũng hy vọng ngươi ở đây có thể luôn được hà xử bất tẫn hoan.”(ở nơi nào cũng đều vui vẻ)
Hà Hoan ngẩng đầu, trong đôi mắt ngấn lệ là một ý cười rạng rỡ, “Có Hoàng đế ca ca yêu thương ta thì phụ Vương nhất định sẽ yên tâm.”
Tần Ca khẽ nhéo cằm của Hà Hoan, “Nếu ngươi có thể chăm chỉ học tập thì phụ Vương của ngươi sẽ càng an tâm.”
“Ngô….Hoàng đế ca ca….” Hà Hoan rầu rĩ.
“Ha ha.”
Hiếm khi nhìn thấy Hoàng đế ca ca cười thoải mái như vậy, Hà Hoan ngây ngốc mà nhìn. Lau đi nước mắt vướng trên mặt của Hà Hoan, trong lòng của Tần Ca lại trỗi dậy nỗi yêu thương. Hà Hoan dễ dàng chấp nhận thân thế khiến hắn rất ngỡ ngàng. Có lẽ cả đời Hà Hoan sẽ không thể trở thành nhân tài nhưng sự hồn nhiên này thì không ai có thể sánh bằng. Hắn cảm tạ Phượng Minh Vương, cảm tạ tự đáy lòng. Phượng Minh Vương không chỉ cho hắn một đệ đệ thiện lương mà còn cho hắn một phần hy vọng.
…………
Nghĩ đến việc Hoàng đế ca ca có thai sẽ rất mệt nhọc cho nên Hà Hoan chỉ ở lại bên cạnh Hoàng đế ca ca một chút rồi liền đứng dậy cáo lui. Ra khỏi phòng ngủ, Hà Hoan lập tức tìm kiếm khắp tứ phía, khi hắn nhìn xuyên qua màn trúc thì nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, hắn nhịn xuống nỗi chua cay trên mũi rồi bước qua. Người nọ xoay lưng lại khi thấy hắn đi đến, giúp hắn vén lên màn trúc. Hà Hoan vừa bước ra thì khóe miệng liền nhịn không được mà run rẩy rồi mới bổ nhào vào lòng của người nọ.
Diêm Hoán không hỏi bất cứ điều gì mà chỉ nhẹ nhàng sờ đầu của Hà Hoan, sau đó thấp giọng nói, “Đám người của Khổng thống lĩnh vẫn chưa đi ra, ngươi về trước có được hay không? Chờ bọn họ nói chuyện xong thì ta sẽ trở về.” fynnz.wordpress.com
“Ân.” Vùi đầu vào lòng của Diêm Hoán trong chốc lát, sau đó Hà Hoan liền một mình đi về trước. Nhìn bóng dáng cố nén bi thương của hắn, Diêm Hoán không biết từ khi nào thì mi tâm của mình đã nhíu chặt lại một chỗ.
Diêm Hoán cũng không chờ lâu lắm thì nhìn thấy Khổng Tắc Huy đi ra, nhưng Khổng Tắc Huy cũng không đuổi hắn về phòng mà lại trì hoãn, qua nửa canh giờ sau thì Diêm Hoán mới trở về chỗ ở của hắn và Hà Hoan. Vừa mới tiến vào phòng, người ở bên trong sốt ruột chờ đợi liền bổ nhào vào lòng hắn. Ôm lấy Hà Hoan tiến vào trong buồng, Diêm Hoán ngồi xuống bên giường, để mặc đối phương òa khóc trong lòng của hắn.
Sau khi tiếng khóc của Hà Hoan dần dần nhỏ lại thì Diêm Hoán mới mở miệng hỏi, “Không thích thân thế của mình?”
Thân mình của Hà Hoan nháy mắt căng thẳng, tiếng khóc ngừng bặt.
Diêm Hoán lặng lẽ thở hắt ra rồi ôm chặt Hà Hoan mà nói, “Vừa rồi ta ở bên ngoài đã nghe thấy.”
Hà Hoan không ngẩng đầu lên, đôi tay đang ôm chặt Diêm Hoán càng lúc càng siết chặt.
Diêm Hoán cũng không phải người giỏi an ủi, hắn cân nhắc một lúc lâu thì mới lên tiếng, “Ngươi nên cao hứng mới đúng, ngươi và phụ Vương của ngươi sống nương tựa vào nhau, ngươi thương hắn nhất. Hiện tại đã biết hắn không chỉ là phụ Vương của ngươi mà còn là mẫu thân của ngươi, là người thân cận nhất ở trên đời này với ngươi, là thân nhân duy nhất mà người khác căn bản không thể có. Hay là ngươi không thể chấp nhận?”
Hà Hoan lắc đầu nguây nguẩy rồi mới ngẩng đầu, trong đôi mắt to thể hiện sự bất an rõ ràng, “Ngươi có cảm thấy…..ta rất kỳ quái hay không?”
Đây là lần đầu tiên Diêm Hoán lộ ra vẻ mặt uy nghiêm đối với Hà Hoan, “Ngươi muốn làm cho ta bị Hoàng Thượng và Vương gia lăng trì hay sao?” Nếu cảm thấy người này kỳ quái thì chẳng phải là cảm thấy thái tử sắp sinh ra cũng kỳ quái hay sao!
Hà Hoan vừa muốn khóc lại không muốn khóc, tiếp theo hắn nở một nụ cười, trong lòng hoàn toàn thả lỏng, “Ta, ta hiện tại rất vui mừng a, Diêm Hoán, ta rất vui. Là phụ Vương sinh ta ra, không phải ta không nhớ rõ bộ dáng của mẫu phi, mà nương của ta chính là phụ Vương.”
Diêm Hoán khẽ lau khóe mắt của Hà Hoan, “Như vậy mới đúng. Phượng Minh Vương ở trên trời linh thiên cũng sẽ yên tâm.”
Hà Hoan nhịn xuống nước mắt, siết chặt y mệ của Diêm Hoán, “Đừng rời xa ta, có được hay không?”
Bàn tay đang lau nước mắt cho Hà Hoan bỗng dưng dừng lại.
Hà Hoan chớp mắt, hỏi lại một lần nữa, “Diêm Hoán, đừng rời xa ta, có được hay không? Vĩnh viễn làm thiếp thân thị vệ của ta.” Nhìn không thấy người này thì tâm của hắn sẽ hoảng.
Diêm Hoán hé miệng, ngón tay khôi phục động tác, “Chỉ cần Vương gia không đuổi ta đi thì ta vẫn sẽ làm thiếp thân thị vệ của Vương gia.”
Hà Hoan lắc đầu, “Diêm Hoán, ta không muốn làm Vương gia của ngươi, ngươi gọi tên ta đi, ngươi gọi ta là Hà Hoan, hoặc là, hoặc là giống phụ Vương của ta, gọi ta là Hoan nhi.”
Bàn tay của Diêm Hoán dừng lại, “Thân phận của Vương gia tôn quý, thuộc hạ….”
“Không, không phải thuộc hạ, Diêm Hoán không phải thuộc hạ của ta!” Hà Hoan lại vùi đầu vào lòng của đối phương, “Ngoại trừ Hoàng đế ca ca thì Diêm Hoán là người mà ta thích nhất. Diêm Hoán, gọi tên ta, đừng rời xa ta.”
Bàn tay của Diêm Hoán vẫn còn dừng giữa không trung, không có cách nào mở miệng lên tiếng.
Hà Hoan muốn khóc, “Diêm Hoán, gọi tên ta, đừng rời xa ta….Ngoại trừ Hoàng đế ca ca, ta, ta cũng chỉ có một mình ngươi….”
“Ngươi còn có Vương gia.”
“Không không! Ta chỉ có ngươi! Diêm Hoán….”
Diêm Hoán thu tay về rồi đặt lên người của Hà Hoan, “Ngươi không đuổi ta đi thì ta sẽ không đi.”
“Ngươi gọi tên ta…”
“…..”
“Diêm Hoán, ngươi gọi tên ta….Chẳng lẽ ngươi căn bản không muốn ở bên cạnh ta?” Tiếng khóc càng lúc càng lớn.
Diêm Hoán hơi siết chặt tay, nhưng vẫn như cũ không mở miệng. Hà Hoan khóc rống lên, miệng không ngừng kêuDiêm Hoán. Nhắm mắt lại, cắn chặt khớp hàm, lại ngăn càn không được tiếng kêu ủy khuất và tiếng khóc bất an truyền vào trong tai. Đến khi Hà Hoan khóc kịch liệt mà bắt đầu ho khan thì Diêm Hoán mới choàng hai tay ôm lấy hắn rồi khẽ gọi một tiếng, “Hà Hoan.”
“Ô ô….Diêm Hoán Diêm Hoán….”
“Hà Hoan….”
“Ô ô….đừng rời xa ta….”
“….Hảo.”
Hà Hoan lại càng ôm chặt hơn nữa, rốt cục an tâm.
…………
Gối đầu lên đùi Diêm Hoán, khóc quá lâu nên đôi mắt của Hà Hoan phải đắp một lớp khăn ấm, ánh mắt của hắn đã sưng đến mức không mở ra được. Thoa dược cao cho Hà Hoan, Diêm Hoán mở miệng, “Chuyện Hoàng Thượng có thai phải nhanh chóng nói cho Vương gia biết. Vừa rồi đám người của Khổng thống lĩnh đã thương lượng, bọn họ quyết định tìm một người tin cậy nhận nhiệm vụ đến Nữ Trinh để đích thân báo cho Vương gia, phòng ngừa tin tức lộ ra ngoài sẽ dẫn đến càng nhiều thích khách.”
“Đám thích khách rốt cục là do ai phái đến? Chẳng lẽ không tra ra được hay sao? Hoàng đế ca ca hiện tại đã có thai, phải đặc biệt cẩn thận. Ngươi nói thích khách còn có thể tới hay sao? Ta rất sợ.”
“Lúc này Hoàng Thượng đến sơn trang thứ nhất là để an thai, thứ hai là muốn dụ ra thích khách. Chuyện này bên phía Khổng thống lĩnh đã có tính toán, xung quanh khu vực này đều có đặt bẫy, không cần quá mức lo lắng đối với an nguy của Hoàng Thượng. Hiện tại quan trọng nhất là phải nhanh chóng báo cho Vương gia, nhất định phải để cho Vương gia gấp rút trở về trước ngày Hoàng Thượng lâm bồn. Người ăn vào phượng đan đa phần sẽ không mang thai quá mười tháng, hiện tại Hoàng Thượng đã có thai năm tháng, không thể tiếp tục kéo dài.”
“Vậy mau chóng nói cho Lương Vương đại ca đi.”
Diêm Hoán mở ra chiếc khăn đang chườm trên mắt của Hà Hoan, lời nói có vẻ hơi khó xử, “Đám người của Khổng thống lĩnh quyết định để cho ta đi Nữ Trinh.”
“A!”
Hà Hoàn bật dậy, ôm lấy cổ của Diêm Hoán rồi lắc đầu nguầy nguậy, “Không được không được, ngươi không thể bỏ ta mà đi, ngươi không ở bên ta thì buổi tối ta sẽ rất sợ, sẽ nhớ phụ Vương.”
Trong lòng của Diêm Hoán một nửa là ngọt ngào một nửa là u sầu, “Sự tình trọng đại, Hoàng Thượng lại hạ tử lệnh không cho bất cứ kẻ nào nói với Vương gia, đám người của Khổng thống lĩnh không người nào có thể đi được, chỉ có ta là thích hợp nhất.”
Nghe như thế thì Hà Hoan không thể hé răng, nhưng lại siết chặt tay không muốn Diêm Hoán rời xa mình.
Diêm Hoán nhân cơ hội giải thích, “Có một chuyện ta vẫn luôn giấu ngươi. Ta vốn tên là Ngũ Hoán, từng là thị vệ thiếp thân của Vương gia. Sau đó Vương gia cho ta đi theo Diêm Nhật để cùng hầu hạ Hoàng Thượng, vì vậy ta mới đổi thành họ Diêm. Chẳng qua Hoàng Thượng cũng không biết chuyện này, cho nên ta là người thích hợp để đi nhất.”
“A?” Hà Hoan ngẩng đầu, cố gắng mở to hai mắt, “Vậy ngươi là Diêm Hoán hay là Ngũ Hoán?” Không có nửa điểm hờn giận vị bị giấu diếm.
Diêm Hoán thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm, kéo Hà Hoan nằm xuống để cho đối phương gối đầu lên đùi của mình rồi nói tiếp, “Người ngoài cũng không biết thân phận của ta, cứ gọi ta là Diêm Hoán đi.”
Hà Hoan bĩu môi, “Ưm, nhưng ngươi rõ ràng là Ngũ Hoán mà…” Suy nghĩ trong chốc lát rồi hắn mỉm cười, “Từ đây về sau ta sẽ gọi ngươi là Hoán thôi.”
Sắc mặt của Diêm Hoán thoáng ửng đỏ.
Hà Hoan tự nói, “Hoán a, trước đây sao ta không nghĩ đến nhỉ? Ta không muốn giống những người khác, bọn họ đều gọi ngươi Diêm Hoán, Lương Vương ca ca gọi ngươi Ngũ Hoán, ta đây sẽ kêu ngươi là Hoán, chỉ có một mình ta kêu ngươi như thế.”
Diêm Hoán ho nhẹ hai tiếng, che giấu sắc mặt đỏ bừng, “Chậc, để cho người khác nghe thì không tốt cho lắm, rất…thân mật.”
Không chỉ có như vậy, Hà Hoan còn nói rất nghiêm túc, “Ta và Hoán vốn rất thân mật mà.”
Câu này càng làm cho nét mặt của Diêm Hoán thêm phần đỏ ửng.
Hà Hoan đâu biết sự thành thật của mình lại làm cho Diêm Hoán rất ngượng ngùng, nghĩ rằng Diêm Hoán sắp đi, hắn lại nhất thời không tức giận mà chỉ kéo lấy y mệ của Diêm Hoán, “Vậy khi nào thì ngươi có thể trở về? Ta nghe bọn họ nói Nữ Trinh rất xa, rất xa.”
Diêm Hoán nhịn không được mà cầm lấy tay của Hà Hoan rồi nói, “Đúng là rất xa, đi tới đi lui ít nhất cũng phải hơn hai tháng, nhưng ta sẽ nhanh chóng quay về. Ngươi tuyệt đối không thể để cho Hoàng Thượng biết chuyện này. Hoàng Thượng hỏi thì ngươi cứ nói sợ ta ở đây làm hỏng chuyện nên đuổi ta về lại kinh thành. Sau khi ta đi thì ngươi liền dọn vào trong tẩm cung của Hoàng Thượng, Diêm Nhật và Khổng thống lĩnh lúc nào cũng ở nơi đó, như vậy ta cũng có thể yên tâm.”
Trên mặt của Hà Hoan là sự quyến luyến không nỡ rời xa, hắn cầm lại bàn tay to lớn của Diêm Hoán, “Như vậy ngươi nhất định phải trở về sớm một chút. Ta sẽ đi theo Hoàng đế ca ca, ngươi không cần phải lo lắng. Ngươi cũng đừng để bọn họ tìm người khác bảo hộ ta, ta chỉ muốn ngươi.”
Tâm can của Diêm Hoán đột nhiên mềm nhũn, hắn gật đầu rồi nắm chặt tay của Hà Hoan, “Ta nhất định sẽ nhanh chóng trở về.” Vì Hoàng Thượng, cũng vì ngươi.
Hà Hoan nở nụ cười, tuy rằng đôi mắt sưng húp nhưng không thể che khuất nét đẹp mà hắn được thừa hưởng từ phụ Vương, “Ngươi đi đi, ta chờ ngươi.”
“….Ừm.”
Nhiều năm sau Diêm Hoán vẫn nhớ rõ nụ cười vào giờ khắc này của Hà Hoan. Đây không tính là nụ cười đẹp nhất của Hà Hoan nhưng ở trong lòng của Diêm Hoán thì lại chính là lần đầu tiên làm cho hắn động tâm.
………..
Ôn Quế quỳ gối bên giường, mặt mũi tèm nhem nước mắt, “Hoàng Thượng, nô tài vô dụng, nô tài là nô tài bên cạnh Hoàng Thượng nhưng lại không thể làm cho Hoàng Thượng yên tâm. Hoàng Thượng có thai nhưng không có cách nào để cho nô tài biết. Hoàng Thượng, nô tài vô dụng, ngài phạt nô tài đi.”
Khổng Tắc Huy cũng quỳ xuống, cùng Ôn Quế thỉnh cầu Hoàng Thượng trách phạt.
Tần Ca đang uống canh gà, hắn thản nhiên nói, “Đứng lên đi. Trước kia trẫm lạnh nhạt với các ngươi cũng xem như đã trừng trị các ngươi. Chuyện này trẫm đã nói với Diêm Nhật, như vậy hắn cũng đã nói cho các ngươi biết sự tình không thể nói cho Lương Vương, kẻ nào dám lộ ra một chữ với người nọ thì trẫm sẽ lột da các ngươi.”
Diêm Nhật và Thân Mộc đồng loạt quỳ xuống, bốn người cùng kêu lên, “Nô tài [thuộc hạ] tuyệt đối sẽ không lộ ra một chữ với Vương gia!”
“Đứng lên đi.”
Bốn người đứng dậy, Thân Mộc tiến lên tiếp nhận cái chén không từ tay của Hoàng Thượng.
Tần Ca nói, “Trẫm biết các ngươi lo lắng cho trẫm, cũng biết các ngươi muốn nói với hắn. Nhưng hắn ở Nữ Trinh có chuyện quan trọng phải làm, chuyện của thích khách vẫn chưa điều tra ra người giật dây. Một khi hắn biết chuyện trẫm có thai thì thế nào cũng sẽ gấp rút trở về. Hắn hiện tại bị trẫm biếm, lại bị trẫm lưu đày ra ngoài, nếu mạo muội trở về thì sẽ bị những kẻ có tâm tư biết, chắc chắn sẽ gặp phải sự cố. Thân mình của trẫm như thế nào thì trẫm tự biết, trẫm sẽ bình an sinh thái tử. Chờ đến khi hắn có thể hồi kinh thì trẫm sẽ tự động nói cho hắn biết.”
“Dạ, nô tài [thuộc hạ] nhớ rõ lời giáo huấn của Hoàng Thượng.” Bốn người cung kính lên tiếng.
Tần Ca nói một cách hài lòng, “Các ngươi biết nên làm thế nào là được rồi.”
Lúc này Diêm Nhật liền lên tiếng, “Hoàng Thượng, nô tài muốn đuổi thị vệ thiếp thân của Minh Vương về kinh thành. Minh Vương đã biết chuyện này, nô tài sợ hắn không cẩn thận sẽ tiết lộ cho thị vệ của mình. Tên thị vệ kia tuy là do nô tài chọn lựa từ Diêm La điện nhưng nô tài cảm thấy tốt nhất nên cẩn thận thì vẫn hơn, vạn vô nhất thất.”
Tần Ca giương mắt nhìn, mi tâm lộ rõ vẻ cẩn thận.
Thân Mộc tiếp lời, “Tính cách của Vương gia vẫn còn trẻ con, lại rất tin tưởng Diêm Hoán. Nô tài cũng lo lắng Vương gia sẽ bất cẩn lỡ miệng. Nô tài và mọi người vừa hội ý, cảm thấy tốt nhất nên đuổi hắn trở lại kinh thành thì vẫn hơn, để cho Vương gia dọn vào tẩm cung của Hoàng Thượng. Hiện tại Ôn tổng quản và Khổng thống lĩnh đã biết việc này, bên cạnh Hoàng Thường đều là người một nhà. Vương gia và Hoàng Thượng lại là thân cận, sau này ắt hẳn phải ở bên cạnh Hoàng Thượng mỗi ngày. Vương gia thích dẫn Diêm Hoán đi theo bên cạnh, nô tài cũng có một chút lo lắng.”
Khổng Tắc Huy hỏi một cách nghiêm túc, “Diêm công công, ngươi vừa nói Diêm Hoán là do ngươi chọn từ Diêm La điện, chẳng lẽ sẽ có vấn đề hay sao?”
Diêm Nhật trả lời, “Tuy nói là chọn từ Diêm La điện nhưng trong Diêm La điện cũng có không ít thân tín của Vương gia, Diêm Hoán có phải là một trong số đó hay không thì ta không thể khẳng định, cho nên mới muốn đuổi Diêm Hoán về kinh.”
Ôn Quế không lên tiếng mà chỉ nhìn ba người phối hợp diễn trò.
Tần Ca nghe ba người nói có vẻ rất có lý, nhưng hắn cũng không phải không có băn khoăn, chẳng qua….
Thấy Hoàng Thượng còn đang do dự, Khổng Tắc Huy lên tiếng, “Hoàng Thượng, nếu không thì để thuộc hạ phái người giám sát Diêm Hoán. Minh Vương rất ỷ lại vào Diêm Hoán, đột nhiên đuổi Diêm Hoán trở lại kinh thành thì e rằng Minh Vương sẽ quyến luyến.”
Chiêu lui một bước để tiến mấy bước của Khổng Tắc Huy rất hiệu quả, Tần Ca đương nhiên cũng phát hiện Hà Hoan rất ỷ lại đối với Diêm Hoán. Hà Hoan lại trẻ con, chuyện lớn như thế thì không chừng hắn sẽ lỡ miệng. Nghĩ đến đây, Tần Ca gật đầu, “Vậy tìm một cái cớ để đuổi hắn đi đi. Hà Hoan đôi khi để lỡ miệng mà cũng không biết. Cứ theo như kế hoạch của các ngươi, đưa Hà Hoan vào đây ở với trẫm, phái Diêm Hoán hồi kinh.”
Diêm Nhật thản nhiên nói, “Nô tài lập tức đi báo với Diêm Hoán, về phía Minh Vương…”
“Ngươi nói cho hắn biết đây là ý tứ của trẫm thì hắn sẽ biết.”
“Dạ.”
Sắc mặt của bốn người vẫn bình tĩnh, không để lộ ra một chút sơ hở nào.
Đêm đó Hà Hoan thật khổ sở mà tiếp nhận ý tứ của Hoàng đế ca ca, không nỡ nhìn Diêm Hoán ly khai. Hắn khổ sở cũng không phải giả vờ, sở dĩ có thể chịu đựng là vì Diêm Hoán nói với hắn ngộ nhỡ làm cho Hoàng Thượng biết Diêm Hoán đi mật báo với Lương Vương thì Hoàng Thượng sẽ giết người này. Vì không thể để cho Diêm Hoán bị Hoàng Thượng giết chết nên Hà Hoan ngậm kín miệng của mình, không dám lộ ra nửa điểm khác thường.
Giải quyết vấn đề rắc rối về phía Ôn Quế và Khổng Tắc Huy xong, lại nói cho Hà Hoan biết thân thế của mình, trong lòng của Tần Ca trở nên thoải mái không ít. Hôm nay bị kinh động, vì vậy hắn đã sớm nghỉ ngơi. Chuyện của thích khách thì Diêm Nhật và Khổng Tắc Huy đã tăng mạnh thị vệ ở khắp tứ phía tẩm cung, Khổng Tắc Huy lại phái người hồi kinh điều động thị vệ, cũng âm thầm bẩm báo chuyện Hoàng Thượng gặp phải với Lâm Giáp. Xe ngựa từ kinh thành đến Tị Thử sơn trang phải trải qua kiểm tra nghiêm ngặt. Chuyện này Tần Ca an tâm mà giao cho Khổng Tắc Huy và Lâm Giáp, hắn chuyên tâm dưỡng thai ở Tị Thử sơn trang.
Qua trung thu lại tới thêm hai đợt thích khách, bất quá vẫn chưa tới gần tẩm cung của Tần Ca thì đã bị thị vệ và tiểu quỷ tiêu diệt. Cũng có bắt được người sống nhưng không thể tra ra được điều gì. Tần Ca rất kiên nhẫn, tiếp tục ra lệnh cho Khổng Tắc Huy giăng lưới bắt cá lớn. Hiện tại hắn lo lắng không phải là cái gì khác mà là người giật dây ở sau lưng. Tần Ca mơ hồ nhận ra là ai gây ra nhưng hắn vẫn kiên nhẫn chờ đối phương lộ diện, hắn tin tưởng đối phương nhất định sẽ lộ diện.
…………
Khoái mã phóng nhanh trên đường, một người mang theo bí mật trọng yếu không quản ngày đêm mà chạy đến Nữ Trinh quốc. Diêm Hoán không hồi kinh mà trực tiếp đi thẳng từ Tị Thử sơn trang đến Nữ Trinh. Chuyên tâm dưỡng thai nên Tần Ca không hỏi thăm chuyện của Diêm La điện, toàn bộ giao cho Diêm Nhật. Hắn cũng không biết bốn người hắn tin tưởng nhất đã hoàn toàn cậy nhờ vào Ngũ Tử Ngang.
Lúc này Ngũ Tử Ngang đang ở Nữ Trinh, mặt ngoài xem như thảnh thơi, thỉnh thoảng tiến cung cùng Việt Lặc Sở chơi cờ, hoặc là đến quý phủ của Việt Lặc Da để uống chút rượu. Ngũ Tử Ngang viện cớ muốn tìm một nơi non xanh nước biếc lại yên tĩnh nên đã dọn ra khỏi phủ đệ của Việt Lặc Da, Việt Lặc Da cũng thật sự tìm cho hắn một nơi non xanh nước biếc. Ngũ Tử Ngang ngày thường đều ở bên hồ thả câu, nhìn ra phương xa mà ưu tư, quả thật là bộ dáng phiền lòng của một Vương gia bị lưu đày. Trong lúc phiền lòng, Ngũ Tử Ngang đang chờ một người đến đây.
“Tại hạ là Tử Vụ, đặc biệt đến đây tìm Vương gia.”
Ngũ Tử Ngang ngửa đầu nhìn hắn, ánh mặt trời chói chang làm cho hắn phải nheo mắt, đợi hắn thấy được người ở trước mặt thì mới cười khổ, “Ta đã không còn là Vương gia.” Kêu như vậy chẳng phải là hoàn toàn uổng công hay sao?
Tần Ca cười nhẹ, “Trẫm sẽ sinh hạ đứa nhỏ bình an.”
“Hoàng đế ca ca, ta rất cao hứng, rất cao hứng….Ta luôn sợ, sợ một ngày nào đó Hoàng đế ca ca sẽ không cần ta nữa…..Hiện tại ta là thân đệ của Hoàng đế ca ca, ta không cần phải sợ nữa.”
“Ngốc nghếch, cho dù ngươi không phải thân đệ của trẫm thì trẫm cũng sẽ không bỏ rơi ngươi. Hà Hoan, cứ an tâm ở lại trong cung, ngày đầu tiên trẫm nhìn thấy ngươi thì đã nhịn không được mà muốn thương yêu chăm sóc ngươi. Ngươi cứ làm theo sở thích của mình, trẫm cũng hy vọng ngươi ở đây có thể luôn được hà xử bất tẫn hoan.”(ở nơi nào cũng đều vui vẻ)
Hà Hoan ngẩng đầu, trong đôi mắt ngấn lệ là một ý cười rạng rỡ, “Có Hoàng đế ca ca yêu thương ta thì phụ Vương nhất định sẽ yên tâm.”
Tần Ca khẽ nhéo cằm của Hà Hoan, “Nếu ngươi có thể chăm chỉ học tập thì phụ Vương của ngươi sẽ càng an tâm.”
“Ngô….Hoàng đế ca ca….” Hà Hoan rầu rĩ.
“Ha ha.”
Hiếm khi nhìn thấy Hoàng đế ca ca cười thoải mái như vậy, Hà Hoan ngây ngốc mà nhìn. Lau đi nước mắt vướng trên mặt của Hà Hoan, trong lòng của Tần Ca lại trỗi dậy nỗi yêu thương. Hà Hoan dễ dàng chấp nhận thân thế khiến hắn rất ngỡ ngàng. Có lẽ cả đời Hà Hoan sẽ không thể trở thành nhân tài nhưng sự hồn nhiên này thì không ai có thể sánh bằng. Hắn cảm tạ Phượng Minh Vương, cảm tạ tự đáy lòng. Phượng Minh Vương không chỉ cho hắn một đệ đệ thiện lương mà còn cho hắn một phần hy vọng.
…………
Nghĩ đến việc Hoàng đế ca ca có thai sẽ rất mệt nhọc cho nên Hà Hoan chỉ ở lại bên cạnh Hoàng đế ca ca một chút rồi liền đứng dậy cáo lui. Ra khỏi phòng ngủ, Hà Hoan lập tức tìm kiếm khắp tứ phía, khi hắn nhìn xuyên qua màn trúc thì nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, hắn nhịn xuống nỗi chua cay trên mũi rồi bước qua. Người nọ xoay lưng lại khi thấy hắn đi đến, giúp hắn vén lên màn trúc. Hà Hoan vừa bước ra thì khóe miệng liền nhịn không được mà run rẩy rồi mới bổ nhào vào lòng của người nọ.
Diêm Hoán không hỏi bất cứ điều gì mà chỉ nhẹ nhàng sờ đầu của Hà Hoan, sau đó thấp giọng nói, “Đám người của Khổng thống lĩnh vẫn chưa đi ra, ngươi về trước có được hay không? Chờ bọn họ nói chuyện xong thì ta sẽ trở về.” fynnz.wordpress.com
“Ân.” Vùi đầu vào lòng của Diêm Hoán trong chốc lát, sau đó Hà Hoan liền một mình đi về trước. Nhìn bóng dáng cố nén bi thương của hắn, Diêm Hoán không biết từ khi nào thì mi tâm của mình đã nhíu chặt lại một chỗ.
Diêm Hoán cũng không chờ lâu lắm thì nhìn thấy Khổng Tắc Huy đi ra, nhưng Khổng Tắc Huy cũng không đuổi hắn về phòng mà lại trì hoãn, qua nửa canh giờ sau thì Diêm Hoán mới trở về chỗ ở của hắn và Hà Hoan. Vừa mới tiến vào phòng, người ở bên trong sốt ruột chờ đợi liền bổ nhào vào lòng hắn. Ôm lấy Hà Hoan tiến vào trong buồng, Diêm Hoán ngồi xuống bên giường, để mặc đối phương òa khóc trong lòng của hắn.
Sau khi tiếng khóc của Hà Hoan dần dần nhỏ lại thì Diêm Hoán mới mở miệng hỏi, “Không thích thân thế của mình?”
Thân mình của Hà Hoan nháy mắt căng thẳng, tiếng khóc ngừng bặt.
Diêm Hoán lặng lẽ thở hắt ra rồi ôm chặt Hà Hoan mà nói, “Vừa rồi ta ở bên ngoài đã nghe thấy.”
Hà Hoan không ngẩng đầu lên, đôi tay đang ôm chặt Diêm Hoán càng lúc càng siết chặt.
Diêm Hoán cũng không phải người giỏi an ủi, hắn cân nhắc một lúc lâu thì mới lên tiếng, “Ngươi nên cao hứng mới đúng, ngươi và phụ Vương của ngươi sống nương tựa vào nhau, ngươi thương hắn nhất. Hiện tại đã biết hắn không chỉ là phụ Vương của ngươi mà còn là mẫu thân của ngươi, là người thân cận nhất ở trên đời này với ngươi, là thân nhân duy nhất mà người khác căn bản không thể có. Hay là ngươi không thể chấp nhận?”
Hà Hoan lắc đầu nguây nguẩy rồi mới ngẩng đầu, trong đôi mắt to thể hiện sự bất an rõ ràng, “Ngươi có cảm thấy…..ta rất kỳ quái hay không?”
Đây là lần đầu tiên Diêm Hoán lộ ra vẻ mặt uy nghiêm đối với Hà Hoan, “Ngươi muốn làm cho ta bị Hoàng Thượng và Vương gia lăng trì hay sao?” Nếu cảm thấy người này kỳ quái thì chẳng phải là cảm thấy thái tử sắp sinh ra cũng kỳ quái hay sao!
Hà Hoan vừa muốn khóc lại không muốn khóc, tiếp theo hắn nở một nụ cười, trong lòng hoàn toàn thả lỏng, “Ta, ta hiện tại rất vui mừng a, Diêm Hoán, ta rất vui. Là phụ Vương sinh ta ra, không phải ta không nhớ rõ bộ dáng của mẫu phi, mà nương của ta chính là phụ Vương.”
Diêm Hoán khẽ lau khóe mắt của Hà Hoan, “Như vậy mới đúng. Phượng Minh Vương ở trên trời linh thiên cũng sẽ yên tâm.”
Hà Hoan nhịn xuống nước mắt, siết chặt y mệ của Diêm Hoán, “Đừng rời xa ta, có được hay không?”
Bàn tay đang lau nước mắt cho Hà Hoan bỗng dưng dừng lại.
Hà Hoan chớp mắt, hỏi lại một lần nữa, “Diêm Hoán, đừng rời xa ta, có được hay không? Vĩnh viễn làm thiếp thân thị vệ của ta.” Nhìn không thấy người này thì tâm của hắn sẽ hoảng.
Diêm Hoán hé miệng, ngón tay khôi phục động tác, “Chỉ cần Vương gia không đuổi ta đi thì ta vẫn sẽ làm thiếp thân thị vệ của Vương gia.”
Hà Hoan lắc đầu, “Diêm Hoán, ta không muốn làm Vương gia của ngươi, ngươi gọi tên ta đi, ngươi gọi ta là Hà Hoan, hoặc là, hoặc là giống phụ Vương của ta, gọi ta là Hoan nhi.”
Bàn tay của Diêm Hoán dừng lại, “Thân phận của Vương gia tôn quý, thuộc hạ….”
“Không, không phải thuộc hạ, Diêm Hoán không phải thuộc hạ của ta!” Hà Hoan lại vùi đầu vào lòng của đối phương, “Ngoại trừ Hoàng đế ca ca thì Diêm Hoán là người mà ta thích nhất. Diêm Hoán, gọi tên ta, đừng rời xa ta.”
Bàn tay của Diêm Hoán vẫn còn dừng giữa không trung, không có cách nào mở miệng lên tiếng.
Hà Hoan muốn khóc, “Diêm Hoán, gọi tên ta, đừng rời xa ta….Ngoại trừ Hoàng đế ca ca, ta, ta cũng chỉ có một mình ngươi….”
“Ngươi còn có Vương gia.”
“Không không! Ta chỉ có ngươi! Diêm Hoán….”
Diêm Hoán thu tay về rồi đặt lên người của Hà Hoan, “Ngươi không đuổi ta đi thì ta sẽ không đi.”
“Ngươi gọi tên ta…”
“…..”
“Diêm Hoán, ngươi gọi tên ta….Chẳng lẽ ngươi căn bản không muốn ở bên cạnh ta?” Tiếng khóc càng lúc càng lớn.
Diêm Hoán hơi siết chặt tay, nhưng vẫn như cũ không mở miệng. Hà Hoan khóc rống lên, miệng không ngừng kêuDiêm Hoán. Nhắm mắt lại, cắn chặt khớp hàm, lại ngăn càn không được tiếng kêu ủy khuất và tiếng khóc bất an truyền vào trong tai. Đến khi Hà Hoan khóc kịch liệt mà bắt đầu ho khan thì Diêm Hoán mới choàng hai tay ôm lấy hắn rồi khẽ gọi một tiếng, “Hà Hoan.”
“Ô ô….Diêm Hoán Diêm Hoán….”
“Hà Hoan….”
“Ô ô….đừng rời xa ta….”
“….Hảo.”
Hà Hoan lại càng ôm chặt hơn nữa, rốt cục an tâm.
…………
Gối đầu lên đùi Diêm Hoán, khóc quá lâu nên đôi mắt của Hà Hoan phải đắp một lớp khăn ấm, ánh mắt của hắn đã sưng đến mức không mở ra được. Thoa dược cao cho Hà Hoan, Diêm Hoán mở miệng, “Chuyện Hoàng Thượng có thai phải nhanh chóng nói cho Vương gia biết. Vừa rồi đám người của Khổng thống lĩnh đã thương lượng, bọn họ quyết định tìm một người tin cậy nhận nhiệm vụ đến Nữ Trinh để đích thân báo cho Vương gia, phòng ngừa tin tức lộ ra ngoài sẽ dẫn đến càng nhiều thích khách.”
“Đám thích khách rốt cục là do ai phái đến? Chẳng lẽ không tra ra được hay sao? Hoàng đế ca ca hiện tại đã có thai, phải đặc biệt cẩn thận. Ngươi nói thích khách còn có thể tới hay sao? Ta rất sợ.”
“Lúc này Hoàng Thượng đến sơn trang thứ nhất là để an thai, thứ hai là muốn dụ ra thích khách. Chuyện này bên phía Khổng thống lĩnh đã có tính toán, xung quanh khu vực này đều có đặt bẫy, không cần quá mức lo lắng đối với an nguy của Hoàng Thượng. Hiện tại quan trọng nhất là phải nhanh chóng báo cho Vương gia, nhất định phải để cho Vương gia gấp rút trở về trước ngày Hoàng Thượng lâm bồn. Người ăn vào phượng đan đa phần sẽ không mang thai quá mười tháng, hiện tại Hoàng Thượng đã có thai năm tháng, không thể tiếp tục kéo dài.”
“Vậy mau chóng nói cho Lương Vương đại ca đi.”
Diêm Hoán mở ra chiếc khăn đang chườm trên mắt của Hà Hoan, lời nói có vẻ hơi khó xử, “Đám người của Khổng thống lĩnh quyết định để cho ta đi Nữ Trinh.”
“A!”
Hà Hoàn bật dậy, ôm lấy cổ của Diêm Hoán rồi lắc đầu nguầy nguậy, “Không được không được, ngươi không thể bỏ ta mà đi, ngươi không ở bên ta thì buổi tối ta sẽ rất sợ, sẽ nhớ phụ Vương.”
Trong lòng của Diêm Hoán một nửa là ngọt ngào một nửa là u sầu, “Sự tình trọng đại, Hoàng Thượng lại hạ tử lệnh không cho bất cứ kẻ nào nói với Vương gia, đám người của Khổng thống lĩnh không người nào có thể đi được, chỉ có ta là thích hợp nhất.”
Nghe như thế thì Hà Hoan không thể hé răng, nhưng lại siết chặt tay không muốn Diêm Hoán rời xa mình.
Diêm Hoán nhân cơ hội giải thích, “Có một chuyện ta vẫn luôn giấu ngươi. Ta vốn tên là Ngũ Hoán, từng là thị vệ thiếp thân của Vương gia. Sau đó Vương gia cho ta đi theo Diêm Nhật để cùng hầu hạ Hoàng Thượng, vì vậy ta mới đổi thành họ Diêm. Chẳng qua Hoàng Thượng cũng không biết chuyện này, cho nên ta là người thích hợp để đi nhất.”
“A?” Hà Hoan ngẩng đầu, cố gắng mở to hai mắt, “Vậy ngươi là Diêm Hoán hay là Ngũ Hoán?” Không có nửa điểm hờn giận vị bị giấu diếm.
Diêm Hoán thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm, kéo Hà Hoan nằm xuống để cho đối phương gối đầu lên đùi của mình rồi nói tiếp, “Người ngoài cũng không biết thân phận của ta, cứ gọi ta là Diêm Hoán đi.”
Hà Hoan bĩu môi, “Ưm, nhưng ngươi rõ ràng là Ngũ Hoán mà…” Suy nghĩ trong chốc lát rồi hắn mỉm cười, “Từ đây về sau ta sẽ gọi ngươi là Hoán thôi.”
Sắc mặt của Diêm Hoán thoáng ửng đỏ.
Hà Hoan tự nói, “Hoán a, trước đây sao ta không nghĩ đến nhỉ? Ta không muốn giống những người khác, bọn họ đều gọi ngươi Diêm Hoán, Lương Vương ca ca gọi ngươi Ngũ Hoán, ta đây sẽ kêu ngươi là Hoán, chỉ có một mình ta kêu ngươi như thế.”
Diêm Hoán ho nhẹ hai tiếng, che giấu sắc mặt đỏ bừng, “Chậc, để cho người khác nghe thì không tốt cho lắm, rất…thân mật.”
Không chỉ có như vậy, Hà Hoan còn nói rất nghiêm túc, “Ta và Hoán vốn rất thân mật mà.”
Câu này càng làm cho nét mặt của Diêm Hoán thêm phần đỏ ửng.
Hà Hoan đâu biết sự thành thật của mình lại làm cho Diêm Hoán rất ngượng ngùng, nghĩ rằng Diêm Hoán sắp đi, hắn lại nhất thời không tức giận mà chỉ kéo lấy y mệ của Diêm Hoán, “Vậy khi nào thì ngươi có thể trở về? Ta nghe bọn họ nói Nữ Trinh rất xa, rất xa.”
Diêm Hoán nhịn không được mà cầm lấy tay của Hà Hoan rồi nói, “Đúng là rất xa, đi tới đi lui ít nhất cũng phải hơn hai tháng, nhưng ta sẽ nhanh chóng quay về. Ngươi tuyệt đối không thể để cho Hoàng Thượng biết chuyện này. Hoàng Thượng hỏi thì ngươi cứ nói sợ ta ở đây làm hỏng chuyện nên đuổi ta về lại kinh thành. Sau khi ta đi thì ngươi liền dọn vào trong tẩm cung của Hoàng Thượng, Diêm Nhật và Khổng thống lĩnh lúc nào cũng ở nơi đó, như vậy ta cũng có thể yên tâm.”
Trên mặt của Hà Hoan là sự quyến luyến không nỡ rời xa, hắn cầm lại bàn tay to lớn của Diêm Hoán, “Như vậy ngươi nhất định phải trở về sớm một chút. Ta sẽ đi theo Hoàng đế ca ca, ngươi không cần phải lo lắng. Ngươi cũng đừng để bọn họ tìm người khác bảo hộ ta, ta chỉ muốn ngươi.”
Tâm can của Diêm Hoán đột nhiên mềm nhũn, hắn gật đầu rồi nắm chặt tay của Hà Hoan, “Ta nhất định sẽ nhanh chóng trở về.” Vì Hoàng Thượng, cũng vì ngươi.
Hà Hoan nở nụ cười, tuy rằng đôi mắt sưng húp nhưng không thể che khuất nét đẹp mà hắn được thừa hưởng từ phụ Vương, “Ngươi đi đi, ta chờ ngươi.”
“….Ừm.”
Nhiều năm sau Diêm Hoán vẫn nhớ rõ nụ cười vào giờ khắc này của Hà Hoan. Đây không tính là nụ cười đẹp nhất của Hà Hoan nhưng ở trong lòng của Diêm Hoán thì lại chính là lần đầu tiên làm cho hắn động tâm.
………..
Ôn Quế quỳ gối bên giường, mặt mũi tèm nhem nước mắt, “Hoàng Thượng, nô tài vô dụng, nô tài là nô tài bên cạnh Hoàng Thượng nhưng lại không thể làm cho Hoàng Thượng yên tâm. Hoàng Thượng có thai nhưng không có cách nào để cho nô tài biết. Hoàng Thượng, nô tài vô dụng, ngài phạt nô tài đi.”
Khổng Tắc Huy cũng quỳ xuống, cùng Ôn Quế thỉnh cầu Hoàng Thượng trách phạt.
Tần Ca đang uống canh gà, hắn thản nhiên nói, “Đứng lên đi. Trước kia trẫm lạnh nhạt với các ngươi cũng xem như đã trừng trị các ngươi. Chuyện này trẫm đã nói với Diêm Nhật, như vậy hắn cũng đã nói cho các ngươi biết sự tình không thể nói cho Lương Vương, kẻ nào dám lộ ra một chữ với người nọ thì trẫm sẽ lột da các ngươi.”
Diêm Nhật và Thân Mộc đồng loạt quỳ xuống, bốn người cùng kêu lên, “Nô tài [thuộc hạ] tuyệt đối sẽ không lộ ra một chữ với Vương gia!”
“Đứng lên đi.”
Bốn người đứng dậy, Thân Mộc tiến lên tiếp nhận cái chén không từ tay của Hoàng Thượng.
Tần Ca nói, “Trẫm biết các ngươi lo lắng cho trẫm, cũng biết các ngươi muốn nói với hắn. Nhưng hắn ở Nữ Trinh có chuyện quan trọng phải làm, chuyện của thích khách vẫn chưa điều tra ra người giật dây. Một khi hắn biết chuyện trẫm có thai thì thế nào cũng sẽ gấp rút trở về. Hắn hiện tại bị trẫm biếm, lại bị trẫm lưu đày ra ngoài, nếu mạo muội trở về thì sẽ bị những kẻ có tâm tư biết, chắc chắn sẽ gặp phải sự cố. Thân mình của trẫm như thế nào thì trẫm tự biết, trẫm sẽ bình an sinh thái tử. Chờ đến khi hắn có thể hồi kinh thì trẫm sẽ tự động nói cho hắn biết.”
“Dạ, nô tài [thuộc hạ] nhớ rõ lời giáo huấn của Hoàng Thượng.” Bốn người cung kính lên tiếng.
Tần Ca nói một cách hài lòng, “Các ngươi biết nên làm thế nào là được rồi.”
Lúc này Diêm Nhật liền lên tiếng, “Hoàng Thượng, nô tài muốn đuổi thị vệ thiếp thân của Minh Vương về kinh thành. Minh Vương đã biết chuyện này, nô tài sợ hắn không cẩn thận sẽ tiết lộ cho thị vệ của mình. Tên thị vệ kia tuy là do nô tài chọn lựa từ Diêm La điện nhưng nô tài cảm thấy tốt nhất nên cẩn thận thì vẫn hơn, vạn vô nhất thất.”
Tần Ca giương mắt nhìn, mi tâm lộ rõ vẻ cẩn thận.
Thân Mộc tiếp lời, “Tính cách của Vương gia vẫn còn trẻ con, lại rất tin tưởng Diêm Hoán. Nô tài cũng lo lắng Vương gia sẽ bất cẩn lỡ miệng. Nô tài và mọi người vừa hội ý, cảm thấy tốt nhất nên đuổi hắn trở lại kinh thành thì vẫn hơn, để cho Vương gia dọn vào tẩm cung của Hoàng Thượng. Hiện tại Ôn tổng quản và Khổng thống lĩnh đã biết việc này, bên cạnh Hoàng Thường đều là người một nhà. Vương gia và Hoàng Thượng lại là thân cận, sau này ắt hẳn phải ở bên cạnh Hoàng Thượng mỗi ngày. Vương gia thích dẫn Diêm Hoán đi theo bên cạnh, nô tài cũng có một chút lo lắng.”
Khổng Tắc Huy hỏi một cách nghiêm túc, “Diêm công công, ngươi vừa nói Diêm Hoán là do ngươi chọn từ Diêm La điện, chẳng lẽ sẽ có vấn đề hay sao?”
Diêm Nhật trả lời, “Tuy nói là chọn từ Diêm La điện nhưng trong Diêm La điện cũng có không ít thân tín của Vương gia, Diêm Hoán có phải là một trong số đó hay không thì ta không thể khẳng định, cho nên mới muốn đuổi Diêm Hoán về kinh.”
Ôn Quế không lên tiếng mà chỉ nhìn ba người phối hợp diễn trò.
Tần Ca nghe ba người nói có vẻ rất có lý, nhưng hắn cũng không phải không có băn khoăn, chẳng qua….
Thấy Hoàng Thượng còn đang do dự, Khổng Tắc Huy lên tiếng, “Hoàng Thượng, nếu không thì để thuộc hạ phái người giám sát Diêm Hoán. Minh Vương rất ỷ lại vào Diêm Hoán, đột nhiên đuổi Diêm Hoán trở lại kinh thành thì e rằng Minh Vương sẽ quyến luyến.”
Chiêu lui một bước để tiến mấy bước của Khổng Tắc Huy rất hiệu quả, Tần Ca đương nhiên cũng phát hiện Hà Hoan rất ỷ lại đối với Diêm Hoán. Hà Hoan lại trẻ con, chuyện lớn như thế thì không chừng hắn sẽ lỡ miệng. Nghĩ đến đây, Tần Ca gật đầu, “Vậy tìm một cái cớ để đuổi hắn đi đi. Hà Hoan đôi khi để lỡ miệng mà cũng không biết. Cứ theo như kế hoạch của các ngươi, đưa Hà Hoan vào đây ở với trẫm, phái Diêm Hoán hồi kinh.”
Diêm Nhật thản nhiên nói, “Nô tài lập tức đi báo với Diêm Hoán, về phía Minh Vương…”
“Ngươi nói cho hắn biết đây là ý tứ của trẫm thì hắn sẽ biết.”
“Dạ.”
Sắc mặt của bốn người vẫn bình tĩnh, không để lộ ra một chút sơ hở nào.
Đêm đó Hà Hoan thật khổ sở mà tiếp nhận ý tứ của Hoàng đế ca ca, không nỡ nhìn Diêm Hoán ly khai. Hắn khổ sở cũng không phải giả vờ, sở dĩ có thể chịu đựng là vì Diêm Hoán nói với hắn ngộ nhỡ làm cho Hoàng Thượng biết Diêm Hoán đi mật báo với Lương Vương thì Hoàng Thượng sẽ giết người này. Vì không thể để cho Diêm Hoán bị Hoàng Thượng giết chết nên Hà Hoan ngậm kín miệng của mình, không dám lộ ra nửa điểm khác thường.
Giải quyết vấn đề rắc rối về phía Ôn Quế và Khổng Tắc Huy xong, lại nói cho Hà Hoan biết thân thế của mình, trong lòng của Tần Ca trở nên thoải mái không ít. Hôm nay bị kinh động, vì vậy hắn đã sớm nghỉ ngơi. Chuyện của thích khách thì Diêm Nhật và Khổng Tắc Huy đã tăng mạnh thị vệ ở khắp tứ phía tẩm cung, Khổng Tắc Huy lại phái người hồi kinh điều động thị vệ, cũng âm thầm bẩm báo chuyện Hoàng Thượng gặp phải với Lâm Giáp. Xe ngựa từ kinh thành đến Tị Thử sơn trang phải trải qua kiểm tra nghiêm ngặt. Chuyện này Tần Ca an tâm mà giao cho Khổng Tắc Huy và Lâm Giáp, hắn chuyên tâm dưỡng thai ở Tị Thử sơn trang.
Qua trung thu lại tới thêm hai đợt thích khách, bất quá vẫn chưa tới gần tẩm cung của Tần Ca thì đã bị thị vệ và tiểu quỷ tiêu diệt. Cũng có bắt được người sống nhưng không thể tra ra được điều gì. Tần Ca rất kiên nhẫn, tiếp tục ra lệnh cho Khổng Tắc Huy giăng lưới bắt cá lớn. Hiện tại hắn lo lắng không phải là cái gì khác mà là người giật dây ở sau lưng. Tần Ca mơ hồ nhận ra là ai gây ra nhưng hắn vẫn kiên nhẫn chờ đối phương lộ diện, hắn tin tưởng đối phương nhất định sẽ lộ diện.
…………
Khoái mã phóng nhanh trên đường, một người mang theo bí mật trọng yếu không quản ngày đêm mà chạy đến Nữ Trinh quốc. Diêm Hoán không hồi kinh mà trực tiếp đi thẳng từ Tị Thử sơn trang đến Nữ Trinh. Chuyên tâm dưỡng thai nên Tần Ca không hỏi thăm chuyện của Diêm La điện, toàn bộ giao cho Diêm Nhật. Hắn cũng không biết bốn người hắn tin tưởng nhất đã hoàn toàn cậy nhờ vào Ngũ Tử Ngang.
Lúc này Ngũ Tử Ngang đang ở Nữ Trinh, mặt ngoài xem như thảnh thơi, thỉnh thoảng tiến cung cùng Việt Lặc Sở chơi cờ, hoặc là đến quý phủ của Việt Lặc Da để uống chút rượu. Ngũ Tử Ngang viện cớ muốn tìm một nơi non xanh nước biếc lại yên tĩnh nên đã dọn ra khỏi phủ đệ của Việt Lặc Da, Việt Lặc Da cũng thật sự tìm cho hắn một nơi non xanh nước biếc. Ngũ Tử Ngang ngày thường đều ở bên hồ thả câu, nhìn ra phương xa mà ưu tư, quả thật là bộ dáng phiền lòng của một Vương gia bị lưu đày. Trong lúc phiền lòng, Ngũ Tử Ngang đang chờ một người đến đây.
“Tại hạ là Tử Vụ, đặc biệt đến đây tìm Vương gia.”
Ngũ Tử Ngang ngửa đầu nhìn hắn, ánh mặt trời chói chang làm cho hắn phải nheo mắt, đợi hắn thấy được người ở trước mặt thì mới cười khổ, “Ta đã không còn là Vương gia.” Kêu như vậy chẳng phải là hoàn toàn uổng công hay sao?
/137
|