Lương Vương có được thiên kim, tuy rằng đến nay Lương Vương chưa hồi kinh nhưng các nơi đã không ngừng đưa đến lễ vật trước đại môn của Vương phủ. Vương phi đang ở cữ, Ngũ Tử Anh và Ngũ Tử Hoa lại không thể quyết định thay đại ca, Phạm Ngũ Thị sợ nhận những món lễ vật này không đúng thì sẽ rước lấy phiền phức cho Ngũ Tử Ngang, lập tức lệnh cho quản gia Ngũ Huyền viện cớ Vương gia vắng mặt mà không tiện nhận lễ vật, ngăn lại những người tiến đến tặng lễ ở ngoài cửa. Nhưng mặc dù là như vậy thì những người tặng lễ cũng không nổi giận, không đưa được vào Vương phủ thì đưa sang Liễu phủ. Vì vậy chỉ mới nửa tháng mà bậc cửa của Liễu phủ sắp bị những người tặng lễ san bằng, Liễu Nhiễm lại mừng rỡ mà cười toe toét, nhân cơ hội này hắn cũng tạo thêm quan hệ với các đại thần trong triều, đặc biệt là với nhóm trọng thần của Nội Các.
So với sự náo nhiệt trong Liễu phủ thì Lương Vương phủ lại rất bình an. Trong phủ có thêm một tiểu chủ tử, hạ nhân trong phủ cũng giảm nhẹ bước chân. Phạm Ngũ Thị đặc biệt thỉnh về hai nhũ mẫu có kinh nghiệm ở Lương Châu để hầu hạ Liễu Song ở cữ, nhũ mẫu cũng là người thật thà phúc hậu. Ngũ Tử Ngang không ở đây, Phạm Ngũ Thị lại càng phải cẩn thận hơn so với bình thường. Bởi vì như vậy mà khi nghe đến Liễu phủ gần đây náo nhiệt, nàng thỉnh thoảng lại nhíu mày, nhưng cũng không nói ra bất luận điều gì.
Vừa hồi phủ, Ngũ Tử Anh đã quay về phòng thay đổi xiêm y rồi đến thẳng Độc Tâm Cư. Vừa mới tiến vào trong viện thì tỳ nữ Quyên Tử của Liễu Song cũng vừa đi ra, nhìn thấy hắn, trên mặt của Quyên Tử hiện lên vẻ lo âu, sau đó mới cúi người hành lễ, “Nhị gia.”
“Thân mình của đại tẩu thế nào?” Ngũ Tử Anh kiềm chế nỗi xúc động muốn nhanh chóng tiến vào.
“Nương nương vẫn bình an, đa tạ nhị gia đã bận tâm.”
Ngũ Tử Anh nhìn thoáng qua phòng ngủ của Liễu Song rồi lên tiếng, “Ta muốn xem niếp niếp.” (niếp niếp=cách gọi trẻ em thân mật)
“Tiểu thư ở chỗ của nhũ mẫu.”
“A.”
Lại nhìn thoáng qua phòng ngủ của Liễu Song, sau đó Ngũ Tử Anh liền đến sau viện của Độc Tâm Cư để thăm nữ nhi của mình. Hắn đã nghĩ được một cái tên rất hay cho tiểu hài nhi, chỉ chờ đại ca trở về. Bởi vì không có Ngũ Tử Ngang nên tiểu hài nhi vẫn chưa có tên, nhũ danh cũng tạm thời gọi là niếp niếp.
Vào phòng nhũ mẫu, Ngũ Tử Anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy tiểu hài nhi nằm trong nôi, khóe mắt của hắn lại một lần nữa nhịn không được mà trở nên ươn ướt. Nhũ mẫu cũng đã quen nhị gia hằng ngày sẽ đến thăm tiểu thư, vì vậy cũng lặng lẽ thối lui đến một bên.
Đi đến bên chiếc nôi, Ngũ Tử Anh ngồi xổm xuống, tham lam nhìn dung nhan khi ngủ của tiểu hài nhi, tuy rằng lúc này chưa thể nói được chính xác nhưng lớn lên có lẽ nữ nhi sẽ giống mình, nhất là cái mũi. Ngũ Tử Anh nhịn không được mà cười một cách ngây ngô, người ta hay nói nữ nhi giống phụ thân sẽ có phúc.
Liễu Song ở trong phòng, sau khi nhũ mẫu đi ra ngoài thì nàng liền thấp giọng hỏi, “Quyên Tử, vừa rồi là nhị gia đến đây?”
“Ân, nhị gia hỏi thăm thân mình của nương nương, nô tỳ nói người đã khỏe hơn rất nhiều, rồi nhị gia bảo đi xem tiểu thư.” Quyên Tử nói xong mà bất an nhìn khóe miệng đang mỉm cười của nương nương, nàng liền nhỏ giọng hỏi, “Nương nương, nhị gia đối với người có phải là…”
“Không được nói bậy!”
Quyên Tử lập tức ngậm miệng.
Liễu Song nói một cách âm trầm, “Nhị gia được Vương gia dặn dò phải chiếu cố cho ta và hài nhi. Nhị gia chất phác thành thật, ngươi nói hươu nói vượn thì sau này hắn phải cư xử như thế nào ở trong phủ, còn ta làm sao tiếp tục đối diện với hắn.”
“Nương nương, nô tỳ lắm miệng, nô tỳ tuyệt đối sẽ không nói lung tung nửa chữ.” Quyên Tử quỳ xuống, trong lòng lại càng thêm sợ hãi, trong phủ đã bắt đầu nghe tin phong phanh.
Liễu Song làm sao lại không biết chuyện này, nàng lặng lẽ thở dài, nói một cách buồn bã, “Quyên Tử, ta mệt mỏi, muốn ngủ một lúc, đừng cho ai đến quấy rầy ta.”
“Dạ.” Quyên Tử đứng dậy rồi đi ra ngoài.
Lấy ra cái túi từ dưới gối đầu, đôi mắt của Liễu Song trở nên đỏ ửng. Nàng đem cái túi kề sát vào trước ngực, trong lòng tràn đầy nhớ nhung. Rõ ràng biết người nọ ở nơi đó, cho dù chỉ cách một cánh cửa nhưng vẫn không thể gặp….không thể gặp.
……..
Ban đêm, Tần Ca lại vùi đầu vào một núi tấu chương. Cũng nhờ tiên đế năm xưa cần mẫn, cho nên từ khi tân Hoàng đăng cơ đến nay đã trị vì bốn năm đều suông sẻ. Các tài tử trổ hết tài năng ở Vịnh Xuân yến đều thành công ở vị trí của mình, nhất là Lương Châu thất hiền mà Ngũ Tử Ngang đã cực lực đề cử, những địa phương do họ cai quản đều không còn tình trạng nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa, dân chúng an cư lạc nghiệp. Mà sau Vịnh Xuân yến thì thanh danh của Lương Vương Ngũ Tử Ngang càng ngày càng vang dội, thậm chí còn được ca tụng là Hiền Vương, đây là điều mà Tần Ca rất vui khi nghe thấy, đương nhiên cũng làm những người khác phải đố kỵ.
“Hoàng Thượng, đêm đã khuya, ngài nên nghỉ ngơi.”
Đây là lần thứ ba Ôn Quế nhịn không được mà lên tiếng.
Đầu bút của Tần Ca càng không ngừng lại, “Qua mấy ngày nữa Tử Ngang sẽ trở về, lúc này trẫm bận rộn một chút, chờ hắn quay lại thì mới có thời gian cùng hắn uống rượu.”
Ôn Quế khuyên bảo không xong nên đành nuốt ngược lời nói vào trong miệng, sau đó mới lên tiếng, “Hoàng Thượng, bằng không nô tài đến tiểu viện dọn dẹp một chút?”
Tần Ca hơi ngây người, sau đó khóe miệng nhếch lên một nụ cười không rõ rồi mới dừng bút, “Ngươi thật ra rất nhanh nhẹn. Cũng tốt. Ở trong cung luôn bất tiện. Ngươi viết cho Khổng Tắc Huy một phong thư, hỏi hắn bao giờ trở về.”
“Hôm qua nô tài đã viết thư hỏi hắn, nô tài nghĩ rằng sau khi Vương gia trở về thì Hoàng Thượng có lẽ sẽ không nguyện ý để Diêm Nhật ở bên ngoài canh giữ.” Đi ra ngoài một chuyến thì Ôn Quế lại càng thêm thận trọng, suy nghĩ cũng càng ngày càng chu toàn.
Trong mắt của Tần Ca hiện lên vẻ tán thưởng, “Hiện tại ngươi lanh trí hơn trước kia không ít, thật sự làm cho trẫm giảm bớt lo lắng.”
Ôn Quế nói một cách ngượng ngùng, “Đó là vì trước kia nô tài không hiểu chuyện, nô tài cũng nên có tiến bộ.”
Tần Ca đặt bút xuống, xoa bóp bờ vai đã mỏi nhừ rồi lên tiếng, “Trẫm hơi đói bụng, bảo ngự thiện phòng làm cho trẫm một bát mì nước.”
“A! Nô tài lập tức đi ngay!” Vừa nghe Hoàng Thượng bảo muốn ăn khuya thì Ôn Quế liền cao hứng như nhặt được bảo bối.
Sau khi Ôn Quế rời đi thì Tần Ca không ngừng xoa bóp thái dương đang đau nhức, từ khi Liễu Song sinh nữ nhi, hắn vẫn thường xuyên mất ngủ, nỗi nhớ Ngũ Tử Ngang cũng bởi vì chuyện này mà càng không thể khống chế, chỉ cần nhắm mắt lại thì nỗi nhớ nhung trong lòng lại bao phủ hắn, chỉ khi bận rộn thì hắn mới giảm bớt một chút nỗi khổ tương tư.
Yêu chính là đau khổ như vậy. Khi tình yêu chưa được đáp lại thì hắn còn có thể chịu đựng không gặp người nọ, giả vờ lãnh đạm đối với người nọ. Nhưng sau khi yêu nhau thì hằng đêm cô độc lại càng khó nhịn hơn lúc trước. Cho dù cuộn mình ngủ cả đêm mà bên cạnh thiếu đi một người thì thân thể của hắn vẫn cảm thấy run rẩy lạnh lẽo.
Rất nhớ người nọ, rất nhớ…..nhớ đến mức hận không được mà muốn liều lĩnh xuất cung đi tìm hắn. Mỗi ngày nhìn bản đồ Đại Đông để đoán xem hắn đã đi đến nơi nào, bấm đầu ngón tay để nhẩm tính còn bao nhiêu ngày thì hắn sẽ trở về. Mỗi ngày mỗi giờ mỗi khắc chỉ cảm thấy vì sao thời gian trôi qua chậm như thế. Nhớ nhung một lúc lâu, Tần Ca lắc đầu, xén bớt một đoạn tim đèn cầy khiến cho người ta cảm thấy chói mắt, sau đó tiếp tục vùi đầu vào núi tấu chương.
……..
Trên cổng thành, thị vệ tuần phòng cảnh giới quan sát khắp tứ phía. Từ khi Hoàng Thượng xảy ra chuyện thì kinh thành được tăng cường phòng thủ. Khi mặt trời vừa xuống núi thì cửa thành liền được đóng lại, hơn nữa sẽ tiến hành kiểm tra gắt gao đối với người muốn vào thành để ngăn ngừa chuyện kia lại xảy ra một lần nữa. Là Thủ bị quan kinh thành, Quan Độ không cần tuần tra bên ngoài. Nhưng ở một canh giờ trước hắn liền nhận được một phong mật thư khiến cho hắn không thể không tự mình đứng trên tường thành lộng gió.
Rất xa liền truyền đến tiếng vó ngựa, trong lòng Quan Độ căng thẳng, hắn nói với tả hữu Phó tướng, “Phân phó xuống dưới, trong chốc lát không được rêu rao, để ta trước tiên nhìn xem là ai.”
“Dạ!”
Chỉ chốc lát thì có ba con khoái mã chạy đến trước cổng thành, người ngồi trên ngựa mặc áo choàng phủ kín đầu không thấy rõ mặt mũi. Quan Độ ló đầu ra, người dẫn đầu vẫy tay về hướng hắn ba cái, hắn không quá cao hứng mà bĩu môi, thấp giọng hạ lệnh, “Mở cửa.”
Đám thủ vệ nhận được mệnh lệnh trước đó nên không dám nhiều lời, mở ra cửa thành nặng nề. Ba người giục ngựa vào trong, Quan Độ vội vàng đi xuống tường thành rồi bước về hướng của người nọ.
Người dẫn đầu ra hiệu cho hai người đi theo hắn, hai người kia liền đi trước, chỉ còn lại người nọ đang leo xuống lưng ngựa khi Quan Độ bước đến. Quan Độ cũng không dẫn theo người, sau khi đến trước mặt người nọ rồi nhìn thấy rõ khuôn mặt giấu phía dưới áo choàng thì hắn liền tức giận mà hỏi, “Có chuyện gì lại khiến ngươi phải thần bí như thế? Ngươi không thấy trời rất lạnh hay sao?”
Người nọ cúi đầu nở nụ cười rồi thấp giọng nói, “Ta có chuyện quan trọng cần bí mật vào kinh, ngươi là Thủ bị quan, ta đương nhiên phải tìm đến ngươi. Nửa tháng sau ta sẽ dẫn đội ngũ hồi kinh, đến lúc đó đãi ngươi uống rượu.”
Quan Độ thừa nước đục thả câu, “Phải đến Nghênh Phượng lâu, còn phải là loại rượu tốt nhất.”
Người nọ vừa cười vừa nói, “Ổn thôi, ta chỉ phụ trách ngân lượng, Thủ bị đại nhân muốn ăn cái gì thì cứ việc chọn.”
Trên mặt Quan Độ nở nụ cười tươi, hắn thấp giọng, “Được, ngươi đi nhanh đi. Nếu nửa tháng sau ngươi mới trở về thì nửa tháng này nên trốn cho kỹ a.”
“Yên tâm đi.”
Đội lại mũ trùm lên đầu, người nọ lên lưng ngựa, chỉ chốc lát sau thì thân ảnh liền biến mất trong bóng đêm.
Quan Độ xoay người quay về, một vị Phó tướng của hắn nhịn không được mà thấp giọng hỏi, “Đại nhân, người nọ là ai?”
Quan Độ trừng mắt liếc hắn một cái, “Nếu không muốn giữ cái mạng nhỏ này của ngươi thì cứ hỏi tiếp.”
Người nọ rụt lui cổ.
……..
Hai tay ôm tô mì nóng hổi, bàn tay lạnh lẽo của Tần Ca rốt cục có một chút cảm giác. Hắn không thích mùa đông, huống chi mùa đông năm nay lại càng lạnh hơn so với năm ngoài. Đợi đến khi ngón tay tê cóng có thể cử động thì Tần Ca mới cầm lấy đôi đũa trên tay Ôn Quế rồi bắt đầu dùng bữa. Gần đây hắn thiếu ngủ, ăn cũng ít, hắn cũng gầy gò hơn nhiều. Ôn Quế nhìn Hoàng Thượng tựa hồ có khẩu vị nên thoáng an tâm một chút, sau đó lại âm thầm lắc đầu. Vương gia trở về mà thấy Hoàng Thượng như vậy thì nhất định sẽ rất tức giận.
Lúc này Diêm Nhật ở bên ngoài bỗng nhiên lên tiếng, “Ôn công công.”
Ôn Quế lập tức đi ra ngoài. Buông rèm che, hắn nhỏ giọng hỏi, “Có chuyện gì?”
Diêm Nhật lặng lẽ chỉ về gian phòng ở phía Bắc, Ôn Quế nhíu mày, chuyện gì mà lại thần bí như thế? Vén lên rèm che, thấy Hoàng Thượng vẫn còn đang ăn, hắn liền đi về phía Bắc, khi vén rèm cửa lên thì trong phòng hoàn toàn tối om, có cái gì trong đây? Còn chưa đợi hắn nhìn thấy rõ ràng thì trước mặt lại đột nhiên xuất hiện một người, Ôn Quế chưa kịp hô to thì đã bị đối phương bịt miệng.
“Ôn công công đừng lên tiếng.”
Sau khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền từ da đầu đang run rẩy vào trong não bộ của hắn, thì dưới chân của Ôn Quế lập tức trở nên mềm nhũn. Hắn kéo lấy tay của đối phương rồi kinh hỉ gầm nhẹ, “Vương gia!”
“Suỵt…..”
Chớp mắt ra hiệu cho Ôn Quế, vì giục ngựa gấp rút trở về mà môi của Ngũ Tử Ngang hoàn toàn khô nứt, nhưng hắn lại cười đến mức phi thường vui sướng, “Đừng tiết lộ chuyện này, không ai biết ta quay về. Ta muốn lén gặp Hoàng Thượng.”
Ôn Quế nhẫn nại kích động mà liếc nhìn khắp xung quanh một chút, trong phòng không có người, ắt hẳn là Diêm Nhật đã phân phó mọi người lui xuống. Ôn Quế thấp giọng nói, “Vương gia chờ một chút.”
“Hảo.”
Buông rèm che, Ôn Quế đi đến trước mặt Diêm Nhật rồi thấp giọng nói vài câu, Diêm Nhật gật đầu, sau đó đi ra ngoài, Ôn Quế cũng đi ra ngoài.
Sốt ruột mà đợi trong chốc lát thì Ôn Quế đã quay lại, trong tay bưng một bát mì ngập nước nóng hổi. Hắn thổi tắt nến ở gian ngoài, mỉm cười gật đầu về hướng Bắc, sau đó mới ôm bát mì bước vào Đông Noãn Các. Ngũ Tử Ngang lặng lẽ đi ra ngoài, chợt nghe thấy tiếng của Tần Ca ở trong Đông Noãn Các, “Vì sao lại bưng thêm một bát? Bát này trẫm ăn còn chưa hết. ”
“Hoàng Thượng, đêm nay e rằng ngài lại mất ngủ, ăn nhiều một chút mới được.”
Ôn Quế nhẫn nại biểu tình trên mặt, đặt bát xuống, không đợi Hoàng Thượng lên tiếng thì hắn liền cúi đầu lui ra ngoài. Tần Ca buông đũa xuống, trừng mắt nhìn bát mì to gấp đôi bát mì mà hắn đang ăn, hắn nhíu mày lại, chẳng lẽ Ôn Quế ra ngoài một chuyến bị lạnh đến mức đầu óc choáng váng hay sao?
Rèm che lại bị vén lên, Tần Ca lạnh mặt ngẩng đầu, “Trẫm ăn không….” Lời nói tiếp theo liền bị tiêu thất bởi vì một người đang đứng trước cửa. Tần Ca quên mất cử động, thậm chí cũng không thể mở miệng, cứ như vậy mà ngơ ngác nhìn người đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, tưởng rằng bởi vì nửa năm qua quá độ tương tư mà xuất hiện ảo giác.
Người nọ lộ ra một nụ cười vô cùng ôn nhu đối với hắn rồi mới đi đến trước mặt hắn, giang tay ôm lấy hắn vào lòng. Tần Ca chỉ cảm thấy giấc mộng này rất chân thật, thậm chí hắn còn có thể ngửi được mùi phong sương trên thân của người này.
“Tần Ca, ta đã trở về. Bát mì kia là do Ôn Quế chuẩn bị cho ta.”
“Tử….Ngang?”
Bên tai rõ ràng vang lên tiếng tim đập, là của mình hay là của người này?
“Tần Ca, ta nhớ ngươi muốn chết…..nhớ ngươi muốn chết…..”
Tiếp theo cằm của Tần Ca bị nâng lên, một nụ hôn cực nóng dừng trên môi của hắn. Chủ động mở miệng để người nọ tiến vào, trong đầu của Tần Ca lóe lên, hắn mạnh mẽ giang tay ôm chặt đối phương, từng khớp xương bởi vì dùng sức quá độ mà trở nên trắng bệch. Nhiều ngày Ngũ Tử Ngang chưa cạo râu làm cho chiếc cằm trơn bóng của Tần Ca rất đau, nhưng hắn lại cảm thấy đau đớn như thế vẫn chưa đủ.
Đầu lưỡi nếm đến mùi vị máu tươi, thân mình của Tần Ca chấn động, hắn dùng sức đẩy đối phương ra, khi hắn nhìn thấy bờ môi khô nứt của đối phương rướm máu thì lại dùng sức ôm lấy Ngũ Tử Ngang rồi vươn lưỡi liếm lên những vết máu trên môi. Tử Ngang của hắn đã quay lại….
Ọt ọt ọt, vài tiếng không thích hợp bỗng nhiên vang lên, nháy mắt dập tắt bầu không khí nồng nàn mật ngọt giữa hay người. Tần Ca thở hổn hển rồi nâng tay lau đi khóe miệng ướt át của Ngũ Tử Ngang, sau đó nói bằng giọng khàn khàn, “Ăn mì trước đi.”
“Ta không có đũa.” Ngũ Tử Ngang ra sức ôm Tần Ca.
Tần Ca cầm đôi đũa bạc của mình đưa cho hắn, khóe môi nhếch lên, “Ăn nhanh đi, Ôn Quế nhất định sẽ đi nấu nước, ngươi ăn xong rồi thì ngâm mình một chút.”
“Hảo.” Buông Tần Ca ra, Ngũ Tử Ngang thoát hạ áo choàng, Tần Ca an tọa, Ngũ Tử Ngang ngồi xuống bên cạnh hắn. Dưới đáy mắt của Tần Ca lóe sáng, tràn đầy vui sướng và kích động.
“Ngươi ăn đi, ta ăn no rồi.”
Nhìn bát mì còn thừa lại hơn phân nửa của Tần Ca, Ngũ Tử Ngang sờ lên gò má hơi hốc hác của Tần Ca, “Không được, ngươi phải ăn cho xong, không có ta ở bên cạnh thì ngươi lại gầy đi trông thấy.”
Tần Ca đè lại bàn tay của Ngũ Tử Ngang rồi nhẹ nhàng vuốt ve, “Ngươi đã quay lại, ta đương nhiên sẽ béo lên.”
Nhịn không được mà hôn Tần Ca một cái, Ngũ Tử Ngang cầm đôi đũa, sau đó nâng lên bát mì mà Tần Ca đang ăn dang dở, bắt đầu gắp mì rồi há to mồm mà ăn hì hục, hắn vừa đói lại vừa mệt, nhưng vô cùng phấn khởi. Nhìn thấy Tần Ca thì toàn bộ mệt mỏi tựa hồ đều dần dần tan biến. fynnz.wordpress.com
Nhìn thấy khuôn mặt đầy râu của Ngũ Tử Ngang, đôi mắt thâm quầng, mu bàn tay nứt nẻ do bị gió lạnh xâm nhập, tâm can của Tần Ca vừa đau đớn vừa hạnh phúc. Nhịn không được mà nghiêng người sang, sau đó ôm lấy Ngũ Tử Ngang từ phía sau, kề sát vào thân mình mà hắn cực độ khao khát. Giờ khắc này thâm tâm vô cùng bình tĩnh.
Tay trái của Ngũ Tử Ngang cầm lấy bàn tay của Tần Ca đang ôm trên thắt lưng của hắn, động tác ăn mì lại nhanh hơn. Nhanh chóng ăn xong nửa bát mì, hắn lại cầm lấy bát mì còn lại, sau đó xoay người, “Ta đút ngươi ăn.”
Trên mặt của Tần Ca là nụ cười nhu hòa, cho dù không đói bụng thì hắn vẫn mở miệng ra.
Giọng nói của Ngũ Tử Ngang bởi vì bôn ba đường dài mà trở nên khàn đặc, “Ôn Quế chỉ cho một đôi đũa, chắc là nhìn ra ta sẽ đút ngươi ăn.”
Khóe mắt của Tần Ca tràn đầy ý cười. Sau khi ăn vài miếng thì quả thật cảm thấy đầy bụng, Tần Ca đành lắc dầu, Ngũ Tử Ngang bất đắc dĩ thở dài, cũng không miễn cưỡng, hắn tiếp tục gắp mì rồi hì hục mà ăn. Ngay cả nước cũng húp sạch sẽ, Ngũ Tử Ngang vừa thở hổn hển vừa thỏa mãn đặt bát mì xuống bàn. Ngay lúc này có một bàn tay chuyền chiếc khăn tay sang cho hắn, hắn không hề khách khí mà lập tức tiếp nhận rồi lau miệng.
Ôn Quế tựa hồ có đôi mắt xuyên thấu, đúng lúc này ở bên ngoài truyền vào tiếng của hắn, “Hoàng Thượng, nước ấm đã chuẩn bị ổn thỏa. Hoàng Thượng muốn tắm ở đâu?”
Trong mắt của Ngũ Tử Ngang và Tần Ca đều hiện lên ý tứ giống nhau, Tần Ca đẩy Ngũ Tử Ngang đứng dậy rồi nói, “Ở Nhân Tâm Đường đi, đêm nay trẫm ngủ bên đó.”
“Dạ.”
Ngũ Tử Ngang cúi đầu khẽ hôn lên miệng của Tần Ca, giọng nói tràn đầy dục vọng, “Đừng để cho ta chờ quá lâu.”
Tần Ca lại đẩy hắn ra rồi đứng dậy. Ngũ Tử Ngang vừa cười ha ha vừa cầm lấy áo choàng của mình, mở ra mật đạo rồi bước vào. Hít sâu mấy hơi, Tần Ca gom lại đống tấu chương chưa được phê duyệt.
“Ôn Quế.”
“Có nô tài.”
“Đem toàn bộ tấu chương này đến Kỳ Lân Các, bảo rằng thân mình của trẫm không khỏe. Sáng mai ngươi để cho Vinh Khâu đến Nhân Tâm đường. Có ai hỏi thì ngươi bảo trẫm bị đau đầu.”
“Nô tài đã biết.” Ôn Quế vừa nói vừa mang hài và khoác áo choàng cho Hoàng Thượng.
Để Ôn Quế và Diêm Nhật dìu mình ra khỏi Đông Noãn Các, Tần Ca vội vàng đến Nhân Tâm Đường, tim của hắn đã sớm bay qua đó.
────
So với sự náo nhiệt trong Liễu phủ thì Lương Vương phủ lại rất bình an. Trong phủ có thêm một tiểu chủ tử, hạ nhân trong phủ cũng giảm nhẹ bước chân. Phạm Ngũ Thị đặc biệt thỉnh về hai nhũ mẫu có kinh nghiệm ở Lương Châu để hầu hạ Liễu Song ở cữ, nhũ mẫu cũng là người thật thà phúc hậu. Ngũ Tử Ngang không ở đây, Phạm Ngũ Thị lại càng phải cẩn thận hơn so với bình thường. Bởi vì như vậy mà khi nghe đến Liễu phủ gần đây náo nhiệt, nàng thỉnh thoảng lại nhíu mày, nhưng cũng không nói ra bất luận điều gì.
Vừa hồi phủ, Ngũ Tử Anh đã quay về phòng thay đổi xiêm y rồi đến thẳng Độc Tâm Cư. Vừa mới tiến vào trong viện thì tỳ nữ Quyên Tử của Liễu Song cũng vừa đi ra, nhìn thấy hắn, trên mặt của Quyên Tử hiện lên vẻ lo âu, sau đó mới cúi người hành lễ, “Nhị gia.”
“Thân mình của đại tẩu thế nào?” Ngũ Tử Anh kiềm chế nỗi xúc động muốn nhanh chóng tiến vào.
“Nương nương vẫn bình an, đa tạ nhị gia đã bận tâm.”
Ngũ Tử Anh nhìn thoáng qua phòng ngủ của Liễu Song rồi lên tiếng, “Ta muốn xem niếp niếp.” (niếp niếp=cách gọi trẻ em thân mật)
“Tiểu thư ở chỗ của nhũ mẫu.”
“A.”
Lại nhìn thoáng qua phòng ngủ của Liễu Song, sau đó Ngũ Tử Anh liền đến sau viện của Độc Tâm Cư để thăm nữ nhi của mình. Hắn đã nghĩ được một cái tên rất hay cho tiểu hài nhi, chỉ chờ đại ca trở về. Bởi vì không có Ngũ Tử Ngang nên tiểu hài nhi vẫn chưa có tên, nhũ danh cũng tạm thời gọi là niếp niếp.
Vào phòng nhũ mẫu, Ngũ Tử Anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy tiểu hài nhi nằm trong nôi, khóe mắt của hắn lại một lần nữa nhịn không được mà trở nên ươn ướt. Nhũ mẫu cũng đã quen nhị gia hằng ngày sẽ đến thăm tiểu thư, vì vậy cũng lặng lẽ thối lui đến một bên.
Đi đến bên chiếc nôi, Ngũ Tử Anh ngồi xổm xuống, tham lam nhìn dung nhan khi ngủ của tiểu hài nhi, tuy rằng lúc này chưa thể nói được chính xác nhưng lớn lên có lẽ nữ nhi sẽ giống mình, nhất là cái mũi. Ngũ Tử Anh nhịn không được mà cười một cách ngây ngô, người ta hay nói nữ nhi giống phụ thân sẽ có phúc.
Liễu Song ở trong phòng, sau khi nhũ mẫu đi ra ngoài thì nàng liền thấp giọng hỏi, “Quyên Tử, vừa rồi là nhị gia đến đây?”
“Ân, nhị gia hỏi thăm thân mình của nương nương, nô tỳ nói người đã khỏe hơn rất nhiều, rồi nhị gia bảo đi xem tiểu thư.” Quyên Tử nói xong mà bất an nhìn khóe miệng đang mỉm cười của nương nương, nàng liền nhỏ giọng hỏi, “Nương nương, nhị gia đối với người có phải là…”
“Không được nói bậy!”
Quyên Tử lập tức ngậm miệng.
Liễu Song nói một cách âm trầm, “Nhị gia được Vương gia dặn dò phải chiếu cố cho ta và hài nhi. Nhị gia chất phác thành thật, ngươi nói hươu nói vượn thì sau này hắn phải cư xử như thế nào ở trong phủ, còn ta làm sao tiếp tục đối diện với hắn.”
“Nương nương, nô tỳ lắm miệng, nô tỳ tuyệt đối sẽ không nói lung tung nửa chữ.” Quyên Tử quỳ xuống, trong lòng lại càng thêm sợ hãi, trong phủ đã bắt đầu nghe tin phong phanh.
Liễu Song làm sao lại không biết chuyện này, nàng lặng lẽ thở dài, nói một cách buồn bã, “Quyên Tử, ta mệt mỏi, muốn ngủ một lúc, đừng cho ai đến quấy rầy ta.”
“Dạ.” Quyên Tử đứng dậy rồi đi ra ngoài.
Lấy ra cái túi từ dưới gối đầu, đôi mắt của Liễu Song trở nên đỏ ửng. Nàng đem cái túi kề sát vào trước ngực, trong lòng tràn đầy nhớ nhung. Rõ ràng biết người nọ ở nơi đó, cho dù chỉ cách một cánh cửa nhưng vẫn không thể gặp….không thể gặp.
……..
Ban đêm, Tần Ca lại vùi đầu vào một núi tấu chương. Cũng nhờ tiên đế năm xưa cần mẫn, cho nên từ khi tân Hoàng đăng cơ đến nay đã trị vì bốn năm đều suông sẻ. Các tài tử trổ hết tài năng ở Vịnh Xuân yến đều thành công ở vị trí của mình, nhất là Lương Châu thất hiền mà Ngũ Tử Ngang đã cực lực đề cử, những địa phương do họ cai quản đều không còn tình trạng nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa, dân chúng an cư lạc nghiệp. Mà sau Vịnh Xuân yến thì thanh danh của Lương Vương Ngũ Tử Ngang càng ngày càng vang dội, thậm chí còn được ca tụng là Hiền Vương, đây là điều mà Tần Ca rất vui khi nghe thấy, đương nhiên cũng làm những người khác phải đố kỵ.
“Hoàng Thượng, đêm đã khuya, ngài nên nghỉ ngơi.”
Đây là lần thứ ba Ôn Quế nhịn không được mà lên tiếng.
Đầu bút của Tần Ca càng không ngừng lại, “Qua mấy ngày nữa Tử Ngang sẽ trở về, lúc này trẫm bận rộn một chút, chờ hắn quay lại thì mới có thời gian cùng hắn uống rượu.”
Ôn Quế khuyên bảo không xong nên đành nuốt ngược lời nói vào trong miệng, sau đó mới lên tiếng, “Hoàng Thượng, bằng không nô tài đến tiểu viện dọn dẹp một chút?”
Tần Ca hơi ngây người, sau đó khóe miệng nhếch lên một nụ cười không rõ rồi mới dừng bút, “Ngươi thật ra rất nhanh nhẹn. Cũng tốt. Ở trong cung luôn bất tiện. Ngươi viết cho Khổng Tắc Huy một phong thư, hỏi hắn bao giờ trở về.”
“Hôm qua nô tài đã viết thư hỏi hắn, nô tài nghĩ rằng sau khi Vương gia trở về thì Hoàng Thượng có lẽ sẽ không nguyện ý để Diêm Nhật ở bên ngoài canh giữ.” Đi ra ngoài một chuyến thì Ôn Quế lại càng thêm thận trọng, suy nghĩ cũng càng ngày càng chu toàn.
Trong mắt của Tần Ca hiện lên vẻ tán thưởng, “Hiện tại ngươi lanh trí hơn trước kia không ít, thật sự làm cho trẫm giảm bớt lo lắng.”
Ôn Quế nói một cách ngượng ngùng, “Đó là vì trước kia nô tài không hiểu chuyện, nô tài cũng nên có tiến bộ.”
Tần Ca đặt bút xuống, xoa bóp bờ vai đã mỏi nhừ rồi lên tiếng, “Trẫm hơi đói bụng, bảo ngự thiện phòng làm cho trẫm một bát mì nước.”
“A! Nô tài lập tức đi ngay!” Vừa nghe Hoàng Thượng bảo muốn ăn khuya thì Ôn Quế liền cao hứng như nhặt được bảo bối.
Sau khi Ôn Quế rời đi thì Tần Ca không ngừng xoa bóp thái dương đang đau nhức, từ khi Liễu Song sinh nữ nhi, hắn vẫn thường xuyên mất ngủ, nỗi nhớ Ngũ Tử Ngang cũng bởi vì chuyện này mà càng không thể khống chế, chỉ cần nhắm mắt lại thì nỗi nhớ nhung trong lòng lại bao phủ hắn, chỉ khi bận rộn thì hắn mới giảm bớt một chút nỗi khổ tương tư.
Yêu chính là đau khổ như vậy. Khi tình yêu chưa được đáp lại thì hắn còn có thể chịu đựng không gặp người nọ, giả vờ lãnh đạm đối với người nọ. Nhưng sau khi yêu nhau thì hằng đêm cô độc lại càng khó nhịn hơn lúc trước. Cho dù cuộn mình ngủ cả đêm mà bên cạnh thiếu đi một người thì thân thể của hắn vẫn cảm thấy run rẩy lạnh lẽo.
Rất nhớ người nọ, rất nhớ…..nhớ đến mức hận không được mà muốn liều lĩnh xuất cung đi tìm hắn. Mỗi ngày nhìn bản đồ Đại Đông để đoán xem hắn đã đi đến nơi nào, bấm đầu ngón tay để nhẩm tính còn bao nhiêu ngày thì hắn sẽ trở về. Mỗi ngày mỗi giờ mỗi khắc chỉ cảm thấy vì sao thời gian trôi qua chậm như thế. Nhớ nhung một lúc lâu, Tần Ca lắc đầu, xén bớt một đoạn tim đèn cầy khiến cho người ta cảm thấy chói mắt, sau đó tiếp tục vùi đầu vào núi tấu chương.
……..
Trên cổng thành, thị vệ tuần phòng cảnh giới quan sát khắp tứ phía. Từ khi Hoàng Thượng xảy ra chuyện thì kinh thành được tăng cường phòng thủ. Khi mặt trời vừa xuống núi thì cửa thành liền được đóng lại, hơn nữa sẽ tiến hành kiểm tra gắt gao đối với người muốn vào thành để ngăn ngừa chuyện kia lại xảy ra một lần nữa. Là Thủ bị quan kinh thành, Quan Độ không cần tuần tra bên ngoài. Nhưng ở một canh giờ trước hắn liền nhận được một phong mật thư khiến cho hắn không thể không tự mình đứng trên tường thành lộng gió.
Rất xa liền truyền đến tiếng vó ngựa, trong lòng Quan Độ căng thẳng, hắn nói với tả hữu Phó tướng, “Phân phó xuống dưới, trong chốc lát không được rêu rao, để ta trước tiên nhìn xem là ai.”
“Dạ!”
Chỉ chốc lát thì có ba con khoái mã chạy đến trước cổng thành, người ngồi trên ngựa mặc áo choàng phủ kín đầu không thấy rõ mặt mũi. Quan Độ ló đầu ra, người dẫn đầu vẫy tay về hướng hắn ba cái, hắn không quá cao hứng mà bĩu môi, thấp giọng hạ lệnh, “Mở cửa.”
Đám thủ vệ nhận được mệnh lệnh trước đó nên không dám nhiều lời, mở ra cửa thành nặng nề. Ba người giục ngựa vào trong, Quan Độ vội vàng đi xuống tường thành rồi bước về hướng của người nọ.
Người dẫn đầu ra hiệu cho hai người đi theo hắn, hai người kia liền đi trước, chỉ còn lại người nọ đang leo xuống lưng ngựa khi Quan Độ bước đến. Quan Độ cũng không dẫn theo người, sau khi đến trước mặt người nọ rồi nhìn thấy rõ khuôn mặt giấu phía dưới áo choàng thì hắn liền tức giận mà hỏi, “Có chuyện gì lại khiến ngươi phải thần bí như thế? Ngươi không thấy trời rất lạnh hay sao?”
Người nọ cúi đầu nở nụ cười rồi thấp giọng nói, “Ta có chuyện quan trọng cần bí mật vào kinh, ngươi là Thủ bị quan, ta đương nhiên phải tìm đến ngươi. Nửa tháng sau ta sẽ dẫn đội ngũ hồi kinh, đến lúc đó đãi ngươi uống rượu.”
Quan Độ thừa nước đục thả câu, “Phải đến Nghênh Phượng lâu, còn phải là loại rượu tốt nhất.”
Người nọ vừa cười vừa nói, “Ổn thôi, ta chỉ phụ trách ngân lượng, Thủ bị đại nhân muốn ăn cái gì thì cứ việc chọn.”
Trên mặt Quan Độ nở nụ cười tươi, hắn thấp giọng, “Được, ngươi đi nhanh đi. Nếu nửa tháng sau ngươi mới trở về thì nửa tháng này nên trốn cho kỹ a.”
“Yên tâm đi.”
Đội lại mũ trùm lên đầu, người nọ lên lưng ngựa, chỉ chốc lát sau thì thân ảnh liền biến mất trong bóng đêm.
Quan Độ xoay người quay về, một vị Phó tướng của hắn nhịn không được mà thấp giọng hỏi, “Đại nhân, người nọ là ai?”
Quan Độ trừng mắt liếc hắn một cái, “Nếu không muốn giữ cái mạng nhỏ này của ngươi thì cứ hỏi tiếp.”
Người nọ rụt lui cổ.
……..
Hai tay ôm tô mì nóng hổi, bàn tay lạnh lẽo của Tần Ca rốt cục có một chút cảm giác. Hắn không thích mùa đông, huống chi mùa đông năm nay lại càng lạnh hơn so với năm ngoài. Đợi đến khi ngón tay tê cóng có thể cử động thì Tần Ca mới cầm lấy đôi đũa trên tay Ôn Quế rồi bắt đầu dùng bữa. Gần đây hắn thiếu ngủ, ăn cũng ít, hắn cũng gầy gò hơn nhiều. Ôn Quế nhìn Hoàng Thượng tựa hồ có khẩu vị nên thoáng an tâm một chút, sau đó lại âm thầm lắc đầu. Vương gia trở về mà thấy Hoàng Thượng như vậy thì nhất định sẽ rất tức giận.
Lúc này Diêm Nhật ở bên ngoài bỗng nhiên lên tiếng, “Ôn công công.”
Ôn Quế lập tức đi ra ngoài. Buông rèm che, hắn nhỏ giọng hỏi, “Có chuyện gì?”
Diêm Nhật lặng lẽ chỉ về gian phòng ở phía Bắc, Ôn Quế nhíu mày, chuyện gì mà lại thần bí như thế? Vén lên rèm che, thấy Hoàng Thượng vẫn còn đang ăn, hắn liền đi về phía Bắc, khi vén rèm cửa lên thì trong phòng hoàn toàn tối om, có cái gì trong đây? Còn chưa đợi hắn nhìn thấy rõ ràng thì trước mặt lại đột nhiên xuất hiện một người, Ôn Quế chưa kịp hô to thì đã bị đối phương bịt miệng.
“Ôn công công đừng lên tiếng.”
Sau khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền từ da đầu đang run rẩy vào trong não bộ của hắn, thì dưới chân của Ôn Quế lập tức trở nên mềm nhũn. Hắn kéo lấy tay của đối phương rồi kinh hỉ gầm nhẹ, “Vương gia!”
“Suỵt…..”
Chớp mắt ra hiệu cho Ôn Quế, vì giục ngựa gấp rút trở về mà môi của Ngũ Tử Ngang hoàn toàn khô nứt, nhưng hắn lại cười đến mức phi thường vui sướng, “Đừng tiết lộ chuyện này, không ai biết ta quay về. Ta muốn lén gặp Hoàng Thượng.”
Ôn Quế nhẫn nại kích động mà liếc nhìn khắp xung quanh một chút, trong phòng không có người, ắt hẳn là Diêm Nhật đã phân phó mọi người lui xuống. Ôn Quế thấp giọng nói, “Vương gia chờ một chút.”
“Hảo.”
Buông rèm che, Ôn Quế đi đến trước mặt Diêm Nhật rồi thấp giọng nói vài câu, Diêm Nhật gật đầu, sau đó đi ra ngoài, Ôn Quế cũng đi ra ngoài.
Sốt ruột mà đợi trong chốc lát thì Ôn Quế đã quay lại, trong tay bưng một bát mì ngập nước nóng hổi. Hắn thổi tắt nến ở gian ngoài, mỉm cười gật đầu về hướng Bắc, sau đó mới ôm bát mì bước vào Đông Noãn Các. Ngũ Tử Ngang lặng lẽ đi ra ngoài, chợt nghe thấy tiếng của Tần Ca ở trong Đông Noãn Các, “Vì sao lại bưng thêm một bát? Bát này trẫm ăn còn chưa hết. ”
“Hoàng Thượng, đêm nay e rằng ngài lại mất ngủ, ăn nhiều một chút mới được.”
Ôn Quế nhẫn nại biểu tình trên mặt, đặt bát xuống, không đợi Hoàng Thượng lên tiếng thì hắn liền cúi đầu lui ra ngoài. Tần Ca buông đũa xuống, trừng mắt nhìn bát mì to gấp đôi bát mì mà hắn đang ăn, hắn nhíu mày lại, chẳng lẽ Ôn Quế ra ngoài một chuyến bị lạnh đến mức đầu óc choáng váng hay sao?
Rèm che lại bị vén lên, Tần Ca lạnh mặt ngẩng đầu, “Trẫm ăn không….” Lời nói tiếp theo liền bị tiêu thất bởi vì một người đang đứng trước cửa. Tần Ca quên mất cử động, thậm chí cũng không thể mở miệng, cứ như vậy mà ngơ ngác nhìn người đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, tưởng rằng bởi vì nửa năm qua quá độ tương tư mà xuất hiện ảo giác.
Người nọ lộ ra một nụ cười vô cùng ôn nhu đối với hắn rồi mới đi đến trước mặt hắn, giang tay ôm lấy hắn vào lòng. Tần Ca chỉ cảm thấy giấc mộng này rất chân thật, thậm chí hắn còn có thể ngửi được mùi phong sương trên thân của người này.
“Tần Ca, ta đã trở về. Bát mì kia là do Ôn Quế chuẩn bị cho ta.”
“Tử….Ngang?”
Bên tai rõ ràng vang lên tiếng tim đập, là của mình hay là của người này?
“Tần Ca, ta nhớ ngươi muốn chết…..nhớ ngươi muốn chết…..”
Tiếp theo cằm của Tần Ca bị nâng lên, một nụ hôn cực nóng dừng trên môi của hắn. Chủ động mở miệng để người nọ tiến vào, trong đầu của Tần Ca lóe lên, hắn mạnh mẽ giang tay ôm chặt đối phương, từng khớp xương bởi vì dùng sức quá độ mà trở nên trắng bệch. Nhiều ngày Ngũ Tử Ngang chưa cạo râu làm cho chiếc cằm trơn bóng của Tần Ca rất đau, nhưng hắn lại cảm thấy đau đớn như thế vẫn chưa đủ.
Đầu lưỡi nếm đến mùi vị máu tươi, thân mình của Tần Ca chấn động, hắn dùng sức đẩy đối phương ra, khi hắn nhìn thấy bờ môi khô nứt của đối phương rướm máu thì lại dùng sức ôm lấy Ngũ Tử Ngang rồi vươn lưỡi liếm lên những vết máu trên môi. Tử Ngang của hắn đã quay lại….
Ọt ọt ọt, vài tiếng không thích hợp bỗng nhiên vang lên, nháy mắt dập tắt bầu không khí nồng nàn mật ngọt giữa hay người. Tần Ca thở hổn hển rồi nâng tay lau đi khóe miệng ướt át của Ngũ Tử Ngang, sau đó nói bằng giọng khàn khàn, “Ăn mì trước đi.”
“Ta không có đũa.” Ngũ Tử Ngang ra sức ôm Tần Ca.
Tần Ca cầm đôi đũa bạc của mình đưa cho hắn, khóe môi nhếch lên, “Ăn nhanh đi, Ôn Quế nhất định sẽ đi nấu nước, ngươi ăn xong rồi thì ngâm mình một chút.”
“Hảo.” Buông Tần Ca ra, Ngũ Tử Ngang thoát hạ áo choàng, Tần Ca an tọa, Ngũ Tử Ngang ngồi xuống bên cạnh hắn. Dưới đáy mắt của Tần Ca lóe sáng, tràn đầy vui sướng và kích động.
“Ngươi ăn đi, ta ăn no rồi.”
Nhìn bát mì còn thừa lại hơn phân nửa của Tần Ca, Ngũ Tử Ngang sờ lên gò má hơi hốc hác của Tần Ca, “Không được, ngươi phải ăn cho xong, không có ta ở bên cạnh thì ngươi lại gầy đi trông thấy.”
Tần Ca đè lại bàn tay của Ngũ Tử Ngang rồi nhẹ nhàng vuốt ve, “Ngươi đã quay lại, ta đương nhiên sẽ béo lên.”
Nhịn không được mà hôn Tần Ca một cái, Ngũ Tử Ngang cầm đôi đũa, sau đó nâng lên bát mì mà Tần Ca đang ăn dang dở, bắt đầu gắp mì rồi há to mồm mà ăn hì hục, hắn vừa đói lại vừa mệt, nhưng vô cùng phấn khởi. Nhìn thấy Tần Ca thì toàn bộ mệt mỏi tựa hồ đều dần dần tan biến. fynnz.wordpress.com
Nhìn thấy khuôn mặt đầy râu của Ngũ Tử Ngang, đôi mắt thâm quầng, mu bàn tay nứt nẻ do bị gió lạnh xâm nhập, tâm can của Tần Ca vừa đau đớn vừa hạnh phúc. Nhịn không được mà nghiêng người sang, sau đó ôm lấy Ngũ Tử Ngang từ phía sau, kề sát vào thân mình mà hắn cực độ khao khát. Giờ khắc này thâm tâm vô cùng bình tĩnh.
Tay trái của Ngũ Tử Ngang cầm lấy bàn tay của Tần Ca đang ôm trên thắt lưng của hắn, động tác ăn mì lại nhanh hơn. Nhanh chóng ăn xong nửa bát mì, hắn lại cầm lấy bát mì còn lại, sau đó xoay người, “Ta đút ngươi ăn.”
Trên mặt của Tần Ca là nụ cười nhu hòa, cho dù không đói bụng thì hắn vẫn mở miệng ra.
Giọng nói của Ngũ Tử Ngang bởi vì bôn ba đường dài mà trở nên khàn đặc, “Ôn Quế chỉ cho một đôi đũa, chắc là nhìn ra ta sẽ đút ngươi ăn.”
Khóe mắt của Tần Ca tràn đầy ý cười. Sau khi ăn vài miếng thì quả thật cảm thấy đầy bụng, Tần Ca đành lắc dầu, Ngũ Tử Ngang bất đắc dĩ thở dài, cũng không miễn cưỡng, hắn tiếp tục gắp mì rồi hì hục mà ăn. Ngay cả nước cũng húp sạch sẽ, Ngũ Tử Ngang vừa thở hổn hển vừa thỏa mãn đặt bát mì xuống bàn. Ngay lúc này có một bàn tay chuyền chiếc khăn tay sang cho hắn, hắn không hề khách khí mà lập tức tiếp nhận rồi lau miệng.
Ôn Quế tựa hồ có đôi mắt xuyên thấu, đúng lúc này ở bên ngoài truyền vào tiếng của hắn, “Hoàng Thượng, nước ấm đã chuẩn bị ổn thỏa. Hoàng Thượng muốn tắm ở đâu?”
Trong mắt của Ngũ Tử Ngang và Tần Ca đều hiện lên ý tứ giống nhau, Tần Ca đẩy Ngũ Tử Ngang đứng dậy rồi nói, “Ở Nhân Tâm Đường đi, đêm nay trẫm ngủ bên đó.”
“Dạ.”
Ngũ Tử Ngang cúi đầu khẽ hôn lên miệng của Tần Ca, giọng nói tràn đầy dục vọng, “Đừng để cho ta chờ quá lâu.”
Tần Ca lại đẩy hắn ra rồi đứng dậy. Ngũ Tử Ngang vừa cười ha ha vừa cầm lấy áo choàng của mình, mở ra mật đạo rồi bước vào. Hít sâu mấy hơi, Tần Ca gom lại đống tấu chương chưa được phê duyệt.
“Ôn Quế.”
“Có nô tài.”
“Đem toàn bộ tấu chương này đến Kỳ Lân Các, bảo rằng thân mình của trẫm không khỏe. Sáng mai ngươi để cho Vinh Khâu đến Nhân Tâm đường. Có ai hỏi thì ngươi bảo trẫm bị đau đầu.”
“Nô tài đã biết.” Ôn Quế vừa nói vừa mang hài và khoác áo choàng cho Hoàng Thượng.
Để Ôn Quế và Diêm Nhật dìu mình ra khỏi Đông Noãn Các, Tần Ca vội vàng đến Nhân Tâm Đường, tim của hắn đã sớm bay qua đó.
────
/137
|