Vương gia đã trở lại, Ôn Quế nhẹ nhàng thở phào, tuy rằng sau khi Hoàng Thượng và Vương gia đi vào Nhân Tâm Đường vẫn chưa bước xuống giường thì hắn cũng chỉ ngầm cười trộm. Hắn không biết Diêm Nhật có biết chuyện giữa Hoàng Thượng và Vương gia hay không, bất quá người hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng vẫn là hắn, Diêm Nhật thường sẽ làm theo lời hắn, không hề lắm miệng hỏi nhiều, hắn cũng yên tâm, dù sao cũng là thuộc hạ của Vương gia nên sẽ không có gì rắc rối.
Thừa dịp Hoàng Thượng và Vương gia đều ngủ, Ôn Quế để lại Diêm Nhật rồi vội vàng quay về chỗ của mình. Hoàng Thượng được Vinh thái y chẩn bệnh bị đau đầu, vì vậy đã hạ chỉ không cho bất luận kẻ nào quấy nhiễu. Ngoại trừ Y thủ Vinh Khâu mỗi ngày sẽ đến Nhân Tâm Đường để chẩn bệnh và chữa trị cho Hoàng Thượng thì Hoàng Thượng sẽ không gặp bất kỳ ai, toàn bộ quốc sự đều giao cho Nội Các cai quản. Nếu Nội Các không thể định đoạt thì chỉ có thể trình lên tấu chương, sau khi Hoàng Thượng phê duyệt thì sẽ phái Ôn Quế giao trở lại, dù sao chính là không nhìn thấy người. Các đại thần Nội Các vô cùng nóng lòng, nhưng e ngại thánh chỉ nên không dám tiến đến thăm hỏi, lúc này đã có những lời xì xầm: Nếu hiện tại Lương Vương ở đây thì tốt rồi.
Ôn Quế nghe được nhưng lại giả vờ như không nghe thấy mà chỉ thầm nghĩ: Vương gia đã sớm quay về, đang ở chỗ của Hoàng Thượng chứ đâu. Nhìn thấy đám đại nhân bị Hoàng Thượng và Vương gia xoay vòng vòng khiến hắn nhịn không được mà muốn phì cười.
Vinh Khâu đã phối dược xong, nhưng Khổng Tắc Huy vẫn chưa quay về, Tần Ca và Ngũ Tử Ngang cũng không đi tiểu viện. Không phải không tin Diêm Nhật, chẳng qua trong cung phải lưu lại một người để canh giữ, Diêm Nhật là người thích hợp nhất. Hơn nữa hai người ngay từ lần đầu hẹn hò là do Khổng Tắc Huy và Ôn Quế đi theo, vì vậy cũng đã thành thói quen. Ngũ Tử Ngang cũng không muốn có nhiều người nghe được âm thanh mỗi khi động tình của Tần Ca.
Hoàng Thượng và Vương gia có lẽ sẽ ngủ một giấc đến tận trời sáng, Ôn Quế tranh thủ thời gian mà quay về ngủ một chút. Diêm Nhật làm việc tuy rằng nhanh nhẹn nhưng dù sao cũng có một chút bất tiện. Vì vậy mấy ngày nay hầu hạ đều là do Ôn Quế đảm trách, hắn chỉ có thể thừa dịp lúc hai người đang ngủ thì tranh thủ quay về ngủ bù. Nhưng cho dù có mệt thì hắn cũng không yên tâm mà giao cho người khác.
Ngáp một cái, hắn gật đầu đối với đám thái giám cung nữ và ma ma đang vấn an mình, sau đó cố gắng chống cự cơn buồn ngủ mà quay về phòng. Đẩy cửa phòng ra, khóa trái cửa, hắn thở hắt ra một hơi, đi đến bên chậu nước để rửa mặt, thêm vào vài cục than trong lò lửa, sau đó hắn thoát xiêm y rồi lên giường. Tiến vào ổ chăn lạnh lẽo, Ôn Quế không khỏi run rẩy, thật sự rất lạnh. Nghĩ đến cái gì đó, trong lòng của hắn run lên, sắc mặt cũng bắt đầu ửng đỏ. Chôn đầu vào trong chăn, Ôn Quế cuộn mình thành một cục, trong lòng hơi chát chát.
Buồn bã, thâm tâm lại nhói đau, Ôn Quế mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Khóa cửa phát ra tiếng lạch cạch, rất nhẹ, cơ hồ không khiến ai chú ý, tiếp theo là một tiếng mở cửa rất khẽ, sau đó cửa được đóng lại, bị một người nào đó khóa trái. Hắc y nhân lén lút tiến vào, nhờ vào ánh lửa trên chậu than mà có thể thấy được một người đang nằm co ro trên giường, trong mắt của hắn toát ra ngọn lửa.
Nhẹ nhàng đi đến bên giường, thấy Ôn Quế vùi đầu trong chăn, hắn đặt thanh kiếm lên giường, kéo chăn xuống, không muốn nhìn thấy một vị tổng quản ngốc nghếch cứ như vậy mà chết vì ngạt thở. Ôn Quế tựa hồ rất lạnh, sau khi lộ đầu ra ngoài thì lại co ro thân mình, hắc y nhanh nhanh chóng thoát hạ xiêm y, hoàn toàn xích lõa rồi xốc chăn lên mà chui vào.
Ôn Quế mơ mơ màng màng ngủ, hắn chỉ cảm thấy bờ môi hơi ngứa, phía dưới cằm có cái gì đang đâm vào, bất quá trên người tựa hồ ấm áp hơn một chút. Hắn ưm một tiếng, né tránh thứ gì đó đang làm hắn ngứa, xoay người để tiếp tục ngủ. Khi hắn nghiêng người thì lại vô tình thuận tiện làm cho kẻ nọ thoát hạ y của hắn. Bàn tay đầy vết chai sần nhẹ nhàng vuốt ve hạ thân không trọn vẹn của hắn, ngón tay vân ve miếng thịt nho nhỏ.
“Ngô….” Ôn Quế quá mệt mỏi, trên người truyền đến cảm giác khác thường nhưng vẫn không hề bừng tỉnh khỏi giấc ngủ. Người nọ vừa hài lòng vì không đánh thức hắn, lại vừa nhíu mày vì thấy hắn mệt mỏi.
Bị tịnh thân nên Ôn Quế không thể cương cứng, miếng thịt nhỏ cũng không tiết ra bất cứ cái gì, bất quá người nọ lại không hề ghét bỏ mà vẫn dùng đầu lưỡi để nhấm nháp miếng thịt nhỏ kia, tựa hồ đã từng làm như vậy rất nhiều lần.
“Ngô ân….Dạ….” Thân mình của Ôn Quế bởi vì ngón tay đang xâm nhập vào trong cơ thể của hắn mà hơi ưỡn lên, trên môi cơ hồ theo bản năng mà gọi tên một người. Ngọn lửa trong mắt người nọ lại càng nồng đậm, trong khi động tác bôi trơn lại nhẹ nhàng và chậm rãi.
Đầu ngón tay to bằng ba ngón tay bình thường, phải thật vất vả mới có thể ra vào dễ dàng trong cơ thể của Ôn Quế, trên lưng người nọ đắp chăn, nằm trên người Ôn Quế, liên tục hôn Ôn Quế.
“Ngô….”
Bị vật cứng mạnh mẽ ra vào thân thể gây nên cảm giác khó chịu khiến Ổn Quế dần dần tỉnh lại, khi hắn mơ hồ nhận ra sự khác thường đến từ đâu thì ngay lập tức liền thanh tỉnh.
“Ngô ngô!”
Không hề nghĩ ngợi mà dùng sức chống đẩy người đang hôn hắn, Ôn Quế há mồm cắn xuống.
Trước khi đầu lưỡi bị cắn đứt thì người nọ nhanh chóng rút lui, đồng thời thắt lưng đẩy mạnh một cái, trong nháy mắt Ôn Quế liền run rẩy. Sau khi thấy rõ người trên thân là ai thì hắn mới sửng sốt.
“Chỉ mới vài hôm không gặp mà ngươi đã quên hương vị của ta?” Trừng phạt bằng cách lưu lại một dấu hôn thật đậm trên cổ của Ôn Quế, Khổng Tắc Huy chế ngự thắt lưng của Ôn Quế, không cho hắn có cơ hội hoàn hồn thì đã mạnh mẽ cử động ra vào.
“A….Ngươi ngươi….A a…..”
“Nhỏ giọng một chút, muốn làm cho người khác đến đây hay sao?”
Nói là nói như thế nhưng Khổng Tắc Huy lại càng đưa đẩy ác liệt.
“Ngô….” Cắn môi, vừa khẩn trương vừa sợ hãi lại vừa bối rối….trong đầu của Ôn Quế hoàn toàn mơ hồ, người này quay về từ khi nào?
“Chuyên tâm một chút, ta rất đói, trước tiên giúp ta ăn no cái đã.”
Đổ mồ hôi, Khổng Tắc Huy xốc chăn lên, lại càng thuận tiện đưa đẩy, Ôn Quế cắn chặt góc chăn, che kín mắt. Hắn vẫn không thể cảm thấy thoải mái khi lõa lồ thân mình không được trọn vẹn trước mặt người này.
Khổng Tắc Huy cũng không trấn an Ôn Quế mà chỉ càng ra sức xâm nhập vào trong cơ thể của đối phương, làm cho Ôn Quế kiềm chế không được mà liên tục rên rỉ, hắn đẩy bàn tay đang che mặt của Ôn Quế ra, sau đó hôn Ôn Quế trong khi thắt lưng không thể khống chế mà liên tục chuyển động. Nuốt vào âm thanh động tình của Ôn Quế, Khổng Tắc Huy đem nam tinh đã tích góp từng tí một trong mấy ngày qua mà bắn hết vào cơ thể của Ôn Quế, làm cháy bỏng thân mình cùng với tâm tư của Ôn Quế.
Không ngừng hôn Ôn Quế, cho đến khi qua cơn kích tình, lúc này Khổng Tắc Huy mới kéo chăn phủ lên hai người nhưng vẫn không đi ra khỏi cơ thể của Ôn Quế, mà chỉ lưu lại một ấn ký thuộc về chính mình trên xương quai xanh của Ôn Quế.
“Mấy ngày nay bận rộn lắm hay sao? Nhìn thấy ngươi rất mệt mỏi.”
Ôn Quế buồn ngủ, thấp giọng lẩm bẩm, “Hoàng Thượng và Vương gia ở Nhân Tâm Đường, Vương gia bí mật quay về, mấy ngày nay ta phải hầu hạ.”
Khổng Tắc Huy nghe xong thì liền hiểu rõ, hắn rút dục vọng ra khỏi cơ thể của Ôn Quế rồi mới nói, “Ngươi ngủ trước đi.”
Ổn Quế đột nhiên bừng tỉnh, theo bản năng mà kéo lấy tay của Khổng Tắc Huy, “Ngươi muốn đi đâu?”
Khổng Tắc Huy cầm lấy tay hắn rồi đặt vào trong chăn, sau đó nói một cách tà ác, “Lấy nước để rửa cho ngươi a, hay là ngươi muốn ngậm thứ đó của ta để ngủ cả đêm?”
Mặt của Ôn Quế lập tức đỏ bừng, hắn kéo cao chăn trùm qua khỏi đầu.
“Ha ha a….” Khổng Tắc Huy cười khẽ, sau đó mặc vào y phục rồi mở cửa đi ra ngoài.
Trốn trong chăn, bắp đùi của Ôn Quế run nhè nhẹ, trong lòng rất mờ mịt, hắn và Khổng Tắc Huy….vì sao lại trở thành như vậy? Vì sao người nọ lại nguyện ý ôm thân mình không trọn vẹn của hắn? Lắc đầu, Ôn Quế vứt bỏ toàn bộ những phiền hà này sang một bên, không muốn suy nghĩ, suy nghĩ càng nhiều thì hắn sẽ càng lún sâu, sẽ, sẽ không ly khai người nọ.
※
Ngũ Tử Ngang đang ôm Tần Ca say sưa ngủ vùi thì trong mắt bỗng nhiên hiện lên hàn quang. Thấy Tần Ca còn đang ngủ, hắn nhẹ nhàng rút ra cánh tay bị làm gối đầu đến mức tê rần, sau đó xốc chăn lên rồi bước xuống giường. Nhanh chóng mặc vào xiêm y, hắn lặng lẽ đi ra khỏi phòng ngủ, Diêm Nhật ở bên ngoài lập tức tiến lên nói nhỏ, “Vương gia, Khổng thống lĩnh đã quay lại, đang ở Thiên phòng.”
Hàn ý trên người của Ngũ Tử Ngang lập tức biến mất. Hắn nhanh chóng đi vào Thiên phòng, người chờ ở bên trong lộ ra vẻ mặt trêu tức mà hỏi, “Không quấy rầy chuyện tốt của Vương gia chứ.”
“Nếu ta nói đúng thì ngươi có dùng cái chết để tạ tội với ta hay không?” Ngũ Tử Ngang đấm cho Khổng Tắc Huy một quyền rồi nở nụ cười, “Nửa năm hơn không gặp ngươi, ngươi còn sống a.”
Khổng Tắc Huy cũng cười, “Nhờ phúc khí của Vương gia, không chết được.”
Ngũ Tử Ngang chỉ lên ghế để cho Khổng Tắc Huy ngồi xuống, hắn cũng tự mình an tọa, “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ về trước ta, sao vậy, có gì phiền toái?”
Khổng Tắc Huy nói một cách thoải mái, “Phiền toái tất nhiên là có, bất quá có thể ứng phó, chỉ là mất một chút thời gian để triệu hồi đám thủ hạ trước kia mà thôi. Hoàng Thượng hạ lệnh thanh trừng võ lâm dẫn đến nhiều bất mãn, trong đó không thiếu người nhân cơ hội gây sự, ta âm thầm điều tra, phát hiện được một việc.”
“Chuyện gì?”
“Có người hạ dược âm thầm khống chế người trong võ lâm, mà loại dược kia đến từ Khương Bộ.”
“Khương Bộ?”
Ngũ Tử Ngang nhíu chặt mày.
“Hơn nữa trong những người hạ dược có kẻ đã từng tham gia chuyện cướp trọng phạm của triều đình.”
“Trương Thanh Tắc?”
Ngũ Tử Ngang lập tức nghĩ đến người này, chỉ thấy Khổng Tắc Huy gật đầu.
Ngũ Tử Ngang trầm giọng nói, “Trương Thanh Tắc hiện tại ở Phượng Minh, là người của nhị hoàng tử Phượng Minh Hà Nhạc, hắn nói Trương Thanh Tắc là người Đột Quyết.”
Khổng Tắc Huy cất lên giọng nói âm u lạnh lẽo, “Ta nghi ngờ Trương Thanh Tắc chính là Tử Vụ ngày xưa đã thiếu chút nữa hại chết ta. Tử Vụ hiện tại không rõ tung tích, dược mà hắn từng dùng để chuốc ta chính là loại này.”
“Xem ra tên Trương Thanh Tắc này không đơn giản a.” Sắc mặt của Ngũ Tử Ngang ngưng trọng.
Khổng Tắc Huy nghiêng người thấp giọng nói nhỏ, “Muốn ta đi Phượng Minh hay không?”
Sau khi Ngũ Tử trầm tư thật lâu thì mới lên tiếng, “Khi ta rời khỏi Phượng Minh thì đã để lại người, bọn họ sẽ theo dõi Trương Thanh Tắc. Trương Thanh Tắc lợi hại như thế, phía sau hắn nhất định có người, kẻ chủ mưu ám sát Hoàng Thượng vẫn chưa lộ diện, ngươi tốt nhất nên ở lại bên cạnh Hoàng Thượng thì hơn.”
Khổng Tắc Huy gật đầu.
“Chúng ta cũng phải cẩn thận ứng phó đối với Trương Thanh Tắc, tốt nhất có thể dẫn ra người chủ mưu sau lưng hắn. Có lẽ để ta hảo hảo ngẫm lại.”
“Ân.”
Nói xong chính sự, Khổng Tắc Huy đứng dậy, “Ta quay về ngủ.”
Ngũ Tử Ngang cũng đứng lên, “Ngày mai ta và Hoàng Thượng đến tiểu viện.”
Khổng Tắc Huy nhíu mắt lại, “Vương gia không thể chờ đến khi ta trở về hay sao.”
Ngũ Tử Ngang vỗ lên vai của hắn, “Khổng thống lĩnh đúng là người hiểu rõ ta.” Rồi trước khi Khổng Tắc Huy phát hỏa thì hắn liền nói với vẻ mặt ái muội, “Chẳng lẽ ngươi không muốn tìm một nơi thanh tịnh một chút để cùng Ôn công công hảo hảo thân thiết một phen hay sao?”
Ánh mắt của Khổng Tắc Huy càng trở nên nguy hiểm.
“Nếu muốn người ta không biết thì trừ phi mình đừng làm.” Cười nhẹ, Ngũ Tử Ngang xoay người định rời đi.
Khổng Tắc Huy ở sau lưng hắn liền cất tiếng hỏi, “Ý của Hoàng Thượng như thế nào?”
Đưa lưng về phía Khổng Tắc Huy, Ngũ Tử Ngang thản nhiên nói, “Chỉ cần các ngươi không làm hỏng chính sự thì Hoàng Thượng sẽ không quản. Ngươi và Ôn Quế đi theo Hoàng Thượng nhiều năm như thế, Hoàng Thượng lại là người trọng tình trọng nghĩa.”
“Cảm tạ.”
Ngũ Tử Ngang vừa cười vừa lắc đầu rồi bước đi.
…….
Ngày hôm sau khi trời vừa sáng bừng thì Ôn Quế liền từ trong ổ chăn ấm áp mà tỉnh lại. Nhiều năm qua hắn đã quen với việc tỉnh lại vào giờ này, cho dù thân mình vẫn đang mệt mỏi nhưng hắn vẫn chui ra từ trong lòng của người đang ôm lấy hắn rồi bước xuống giường. Thấy người này sáng nay vẫn còn ở trong phòng của mình, Ôn Quế không khỏi trở nên khẩn trương, ngộ nhỡ bị ai phát hiện thì thật sự rất phiền toái.
Hắn vừa tỉnh thì Khổng Tắc Huy cũng tỉnh, nhìn thấy Ôn Quế khẩn trương, hắn kéo lại cái chăn rồi ngáp một cái, “Hôm nay ta ở chỗ này của ngươi làm tổ một ngày, buổi tối phải đi tiểu viện, đừng quên mang thức ăn cho ta.”
Ôn Quế sửng sốt, “Làm sao ngươi biết hôm nay Hoàng Thượng và Vương gia đi tiểu viện?”
Khổng Tắc Huy trở mình, nói bằng giọng buồn ngủ, “Ta ngủ tiếp trong chốc lát, giữa trưa lấy cho ta một con gà.”
Ôn Quế bĩu môi, cái tên này chẳng lẽ không thể nói thẳng cho hắn biết được hay sao? Quên đi, đây cũng không phải lần đầu tiên hắn lĩnh hội sự ác liệt của người này. Nhanh chóng mặc vào xiêm y rồi rửa mặt, Ôn Quế vội vàng ly khai, cũng không quên khóa lại cửa phòng.
Đi được một đoạn, Ôn Quế do dự một chút, cước bộ chuyển thẳng đến trù phòng dành riêng cho thái giám. Hắn là Tổng quản thái giám, lấy một chút thức ăn cũng không có ai nghi ngờ. Sau khi bỏ thức ăn vào thực hạp, Ôn Quế liền cẩn thận quay về phòng của mình, ngó trước ngó sau sợ người ta nhìn thấy. Đem thực hạp đặt lên bàn, để lại một tờ giấy nhắn nhủ Khổng Tắc Huy sau khi thức dậy thì nhớ ăn uống, lúc này hắn mới an tâm đến Nhân Tâm Đường.
Ôn Quế vừa đi thì Khổng Tắc Huy liền thức dậy. Bán thân xích lõa, Khổng Tắc Huy đi đến bên cạnh bàn rồi nhìn vào tờ giấy kia, hắn xốc lên thực hạp, lấy ra một bát cháo và bánh bao trong đó rồi há mồm bắt đầu ăn.
……
Sau khi Tần Ca tỉnh lại thì nghe được Ngũ Tử Ngang bảo Khổng Tắc Huy đã trở về, cũng biết chuyện của Trương Thanh Tắc, bất quá hắn cũng không nói gì. Nửa tháng này hắn chỉ muốn gác chuyện chính sự sang một bên để hưởng thụ khoảng thời gian hiếm hoi với Ngũ Tử Ngang, không có tâm tư đi để ý đến những chuyện phiền lòng như vậy. Ngũ Tử Ngang cũng không nhiều lời, hắn cũng quý trọng mười mấy ngày ân ái triền miên cùng Tần Ca.
Vào ban đêm, Tần Ca và Ngũ Tử Ngang lưu lại Diêm Nhật ở trong cung để ứng phó, bọn họ dẫn theo Ôn Quế và Khổng Tắc Huy bí mật xuất cung đến thẳng tiểu viện. Vinh Khâu bảo rằng Hoàng Thượng bị đau đầu trầm trọng, không thể cực nhọc, phải tĩnh dưỡng. Hắn đã giao cho Ôn Quế loại dược mà hắn đã phối xong, mặc kệ dược này là dùng cho ai, Vinh Khâu cố gắng không cho bản thân đi suy đoán. Tiến vào hoàng cung thì hắn càng phải thận trọng. fynnz.wordpress.com
Hai người còn có mười ngày hoàn toàn thuộc về nhau, đến tiểu viện vào lúc ban đêm, Ngũ Tử Ngang vừa lẩm bẩm bảo Tần Ca sinh cho hắn một nhi tử, vừa lần lượt đem nam tinh của mình dồn vào trong cơ thể của Tần Ca. Lần này hắn hạ quyết tâm mười ngày không cho Tần Ca xuống giường. Mà trong thời khắc bọn họ kích tình, tạm thời không cần hầu hạ thì Khổng Tắc Huy cũng đem Ôn Quế ăn sạch sẽ từ đầu đến chân, không chừa lại miếng nào. Trong tiểu viện nho nhỏ, men say kích tình ở nơi này đã sớm lấn áp cái rét lạnh buốt bên ngoài trời.
……..
Ba mươi tháng mười hai, năm Văn Thái, cũng là ngày trừ tịch, sau khi Lương Vương Ngũ Tử Ngang hộ tống tam hoàng tử của Phượng Minh Quốc về nước thì đã mang theo đội ngũ cùng văn kiện kết minh với Phượng Minh Vương về kinh thành. Các sĩ tử kinh thành cùng dân chúng ùa ra khắp ngõ ngách để nghênh đón. Sau khi Ngũ Tử Ngang vào kinh phục mệnh, Hoàng đế Tần Ca hạ chỉ: Phong nữ nhi Ngũ La Y của Lương Vương Ngũ Tử Ngang làm quận chúa, ban thưởng danh hiệu Hương La quận chúa; Lần này Lương Vương lập công, xem xét công lao ngày xưa, đặc phong làm Hiền Vương, danh hiệu Lương Ngũ Hiền Vương, miễn quỳ bái ngự tiền.
Thánh chỉ vừa được hạ xuống thì cả triều đình liền chấn động. Ngũ Tử Ngang đã là Lương Vương, hiện tại lại thêm một Vương vị là Hiền Vương! Một người có hai Vương vị, đây là chuyện tuyệt vô cận hữu! Các triều thần đều thượng tấu phản đối, Thái sư Lâm Giáp lại càng kịch liệt bác bỏ. Nhưng sau Vịnh Xuân yến, thanh danh của Ngũ Tử Ngang càng lúc càng tăng cao trong giới văn sĩ. Các văn sĩ lại vỗ tay tỏ ý vui mừng đối với thánh chỉ này, thẳng thắn nói rằng Hoàng Thượng anh minh. Các quan viên được lựa chọn từ Vịnh Xuân yến cũng đều đứng về phía của Ngũ Tử Ngang, lại được Tần Ca ủng hộ, Ngũ Tử Ngang cách vị trí quyền thần chỉ còn một bước. (tuyệt vô cận hữu= có một không hai)
Thừa dịp Hoàng Thượng và Vương gia đều ngủ, Ôn Quế để lại Diêm Nhật rồi vội vàng quay về chỗ của mình. Hoàng Thượng được Vinh thái y chẩn bệnh bị đau đầu, vì vậy đã hạ chỉ không cho bất luận kẻ nào quấy nhiễu. Ngoại trừ Y thủ Vinh Khâu mỗi ngày sẽ đến Nhân Tâm Đường để chẩn bệnh và chữa trị cho Hoàng Thượng thì Hoàng Thượng sẽ không gặp bất kỳ ai, toàn bộ quốc sự đều giao cho Nội Các cai quản. Nếu Nội Các không thể định đoạt thì chỉ có thể trình lên tấu chương, sau khi Hoàng Thượng phê duyệt thì sẽ phái Ôn Quế giao trở lại, dù sao chính là không nhìn thấy người. Các đại thần Nội Các vô cùng nóng lòng, nhưng e ngại thánh chỉ nên không dám tiến đến thăm hỏi, lúc này đã có những lời xì xầm: Nếu hiện tại Lương Vương ở đây thì tốt rồi.
Ôn Quế nghe được nhưng lại giả vờ như không nghe thấy mà chỉ thầm nghĩ: Vương gia đã sớm quay về, đang ở chỗ của Hoàng Thượng chứ đâu. Nhìn thấy đám đại nhân bị Hoàng Thượng và Vương gia xoay vòng vòng khiến hắn nhịn không được mà muốn phì cười.
Vinh Khâu đã phối dược xong, nhưng Khổng Tắc Huy vẫn chưa quay về, Tần Ca và Ngũ Tử Ngang cũng không đi tiểu viện. Không phải không tin Diêm Nhật, chẳng qua trong cung phải lưu lại một người để canh giữ, Diêm Nhật là người thích hợp nhất. Hơn nữa hai người ngay từ lần đầu hẹn hò là do Khổng Tắc Huy và Ôn Quế đi theo, vì vậy cũng đã thành thói quen. Ngũ Tử Ngang cũng không muốn có nhiều người nghe được âm thanh mỗi khi động tình của Tần Ca.
Hoàng Thượng và Vương gia có lẽ sẽ ngủ một giấc đến tận trời sáng, Ôn Quế tranh thủ thời gian mà quay về ngủ một chút. Diêm Nhật làm việc tuy rằng nhanh nhẹn nhưng dù sao cũng có một chút bất tiện. Vì vậy mấy ngày nay hầu hạ đều là do Ôn Quế đảm trách, hắn chỉ có thể thừa dịp lúc hai người đang ngủ thì tranh thủ quay về ngủ bù. Nhưng cho dù có mệt thì hắn cũng không yên tâm mà giao cho người khác.
Ngáp một cái, hắn gật đầu đối với đám thái giám cung nữ và ma ma đang vấn an mình, sau đó cố gắng chống cự cơn buồn ngủ mà quay về phòng. Đẩy cửa phòng ra, khóa trái cửa, hắn thở hắt ra một hơi, đi đến bên chậu nước để rửa mặt, thêm vào vài cục than trong lò lửa, sau đó hắn thoát xiêm y rồi lên giường. Tiến vào ổ chăn lạnh lẽo, Ôn Quế không khỏi run rẩy, thật sự rất lạnh. Nghĩ đến cái gì đó, trong lòng của hắn run lên, sắc mặt cũng bắt đầu ửng đỏ. Chôn đầu vào trong chăn, Ôn Quế cuộn mình thành một cục, trong lòng hơi chát chát.
Buồn bã, thâm tâm lại nhói đau, Ôn Quế mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Khóa cửa phát ra tiếng lạch cạch, rất nhẹ, cơ hồ không khiến ai chú ý, tiếp theo là một tiếng mở cửa rất khẽ, sau đó cửa được đóng lại, bị một người nào đó khóa trái. Hắc y nhân lén lút tiến vào, nhờ vào ánh lửa trên chậu than mà có thể thấy được một người đang nằm co ro trên giường, trong mắt của hắn toát ra ngọn lửa.
Nhẹ nhàng đi đến bên giường, thấy Ôn Quế vùi đầu trong chăn, hắn đặt thanh kiếm lên giường, kéo chăn xuống, không muốn nhìn thấy một vị tổng quản ngốc nghếch cứ như vậy mà chết vì ngạt thở. Ôn Quế tựa hồ rất lạnh, sau khi lộ đầu ra ngoài thì lại co ro thân mình, hắc y nhanh nhanh chóng thoát hạ xiêm y, hoàn toàn xích lõa rồi xốc chăn lên mà chui vào.
Ôn Quế mơ mơ màng màng ngủ, hắn chỉ cảm thấy bờ môi hơi ngứa, phía dưới cằm có cái gì đang đâm vào, bất quá trên người tựa hồ ấm áp hơn một chút. Hắn ưm một tiếng, né tránh thứ gì đó đang làm hắn ngứa, xoay người để tiếp tục ngủ. Khi hắn nghiêng người thì lại vô tình thuận tiện làm cho kẻ nọ thoát hạ y của hắn. Bàn tay đầy vết chai sần nhẹ nhàng vuốt ve hạ thân không trọn vẹn của hắn, ngón tay vân ve miếng thịt nho nhỏ.
“Ngô….” Ôn Quế quá mệt mỏi, trên người truyền đến cảm giác khác thường nhưng vẫn không hề bừng tỉnh khỏi giấc ngủ. Người nọ vừa hài lòng vì không đánh thức hắn, lại vừa nhíu mày vì thấy hắn mệt mỏi.
Bị tịnh thân nên Ôn Quế không thể cương cứng, miếng thịt nhỏ cũng không tiết ra bất cứ cái gì, bất quá người nọ lại không hề ghét bỏ mà vẫn dùng đầu lưỡi để nhấm nháp miếng thịt nhỏ kia, tựa hồ đã từng làm như vậy rất nhiều lần.
“Ngô ân….Dạ….” Thân mình của Ôn Quế bởi vì ngón tay đang xâm nhập vào trong cơ thể của hắn mà hơi ưỡn lên, trên môi cơ hồ theo bản năng mà gọi tên một người. Ngọn lửa trong mắt người nọ lại càng nồng đậm, trong khi động tác bôi trơn lại nhẹ nhàng và chậm rãi.
Đầu ngón tay to bằng ba ngón tay bình thường, phải thật vất vả mới có thể ra vào dễ dàng trong cơ thể của Ôn Quế, trên lưng người nọ đắp chăn, nằm trên người Ôn Quế, liên tục hôn Ôn Quế.
“Ngô….”
Bị vật cứng mạnh mẽ ra vào thân thể gây nên cảm giác khó chịu khiến Ổn Quế dần dần tỉnh lại, khi hắn mơ hồ nhận ra sự khác thường đến từ đâu thì ngay lập tức liền thanh tỉnh.
“Ngô ngô!”
Không hề nghĩ ngợi mà dùng sức chống đẩy người đang hôn hắn, Ôn Quế há mồm cắn xuống.
Trước khi đầu lưỡi bị cắn đứt thì người nọ nhanh chóng rút lui, đồng thời thắt lưng đẩy mạnh một cái, trong nháy mắt Ôn Quế liền run rẩy. Sau khi thấy rõ người trên thân là ai thì hắn mới sửng sốt.
“Chỉ mới vài hôm không gặp mà ngươi đã quên hương vị của ta?” Trừng phạt bằng cách lưu lại một dấu hôn thật đậm trên cổ của Ôn Quế, Khổng Tắc Huy chế ngự thắt lưng của Ôn Quế, không cho hắn có cơ hội hoàn hồn thì đã mạnh mẽ cử động ra vào.
“A….Ngươi ngươi….A a…..”
“Nhỏ giọng một chút, muốn làm cho người khác đến đây hay sao?”
Nói là nói như thế nhưng Khổng Tắc Huy lại càng đưa đẩy ác liệt.
“Ngô….” Cắn môi, vừa khẩn trương vừa sợ hãi lại vừa bối rối….trong đầu của Ôn Quế hoàn toàn mơ hồ, người này quay về từ khi nào?
“Chuyên tâm một chút, ta rất đói, trước tiên giúp ta ăn no cái đã.”
Đổ mồ hôi, Khổng Tắc Huy xốc chăn lên, lại càng thuận tiện đưa đẩy, Ôn Quế cắn chặt góc chăn, che kín mắt. Hắn vẫn không thể cảm thấy thoải mái khi lõa lồ thân mình không được trọn vẹn trước mặt người này.
Khổng Tắc Huy cũng không trấn an Ôn Quế mà chỉ càng ra sức xâm nhập vào trong cơ thể của đối phương, làm cho Ôn Quế kiềm chế không được mà liên tục rên rỉ, hắn đẩy bàn tay đang che mặt của Ôn Quế ra, sau đó hôn Ôn Quế trong khi thắt lưng không thể khống chế mà liên tục chuyển động. Nuốt vào âm thanh động tình của Ôn Quế, Khổng Tắc Huy đem nam tinh đã tích góp từng tí một trong mấy ngày qua mà bắn hết vào cơ thể của Ôn Quế, làm cháy bỏng thân mình cùng với tâm tư của Ôn Quế.
Không ngừng hôn Ôn Quế, cho đến khi qua cơn kích tình, lúc này Khổng Tắc Huy mới kéo chăn phủ lên hai người nhưng vẫn không đi ra khỏi cơ thể của Ôn Quế, mà chỉ lưu lại một ấn ký thuộc về chính mình trên xương quai xanh của Ôn Quế.
“Mấy ngày nay bận rộn lắm hay sao? Nhìn thấy ngươi rất mệt mỏi.”
Ôn Quế buồn ngủ, thấp giọng lẩm bẩm, “Hoàng Thượng và Vương gia ở Nhân Tâm Đường, Vương gia bí mật quay về, mấy ngày nay ta phải hầu hạ.”
Khổng Tắc Huy nghe xong thì liền hiểu rõ, hắn rút dục vọng ra khỏi cơ thể của Ôn Quế rồi mới nói, “Ngươi ngủ trước đi.”
Ổn Quế đột nhiên bừng tỉnh, theo bản năng mà kéo lấy tay của Khổng Tắc Huy, “Ngươi muốn đi đâu?”
Khổng Tắc Huy cầm lấy tay hắn rồi đặt vào trong chăn, sau đó nói một cách tà ác, “Lấy nước để rửa cho ngươi a, hay là ngươi muốn ngậm thứ đó của ta để ngủ cả đêm?”
Mặt của Ôn Quế lập tức đỏ bừng, hắn kéo cao chăn trùm qua khỏi đầu.
“Ha ha a….” Khổng Tắc Huy cười khẽ, sau đó mặc vào y phục rồi mở cửa đi ra ngoài.
Trốn trong chăn, bắp đùi của Ôn Quế run nhè nhẹ, trong lòng rất mờ mịt, hắn và Khổng Tắc Huy….vì sao lại trở thành như vậy? Vì sao người nọ lại nguyện ý ôm thân mình không trọn vẹn của hắn? Lắc đầu, Ôn Quế vứt bỏ toàn bộ những phiền hà này sang một bên, không muốn suy nghĩ, suy nghĩ càng nhiều thì hắn sẽ càng lún sâu, sẽ, sẽ không ly khai người nọ.
※
Ngũ Tử Ngang đang ôm Tần Ca say sưa ngủ vùi thì trong mắt bỗng nhiên hiện lên hàn quang. Thấy Tần Ca còn đang ngủ, hắn nhẹ nhàng rút ra cánh tay bị làm gối đầu đến mức tê rần, sau đó xốc chăn lên rồi bước xuống giường. Nhanh chóng mặc vào xiêm y, hắn lặng lẽ đi ra khỏi phòng ngủ, Diêm Nhật ở bên ngoài lập tức tiến lên nói nhỏ, “Vương gia, Khổng thống lĩnh đã quay lại, đang ở Thiên phòng.”
Hàn ý trên người của Ngũ Tử Ngang lập tức biến mất. Hắn nhanh chóng đi vào Thiên phòng, người chờ ở bên trong lộ ra vẻ mặt trêu tức mà hỏi, “Không quấy rầy chuyện tốt của Vương gia chứ.”
“Nếu ta nói đúng thì ngươi có dùng cái chết để tạ tội với ta hay không?” Ngũ Tử Ngang đấm cho Khổng Tắc Huy một quyền rồi nở nụ cười, “Nửa năm hơn không gặp ngươi, ngươi còn sống a.”
Khổng Tắc Huy cũng cười, “Nhờ phúc khí của Vương gia, không chết được.”
Ngũ Tử Ngang chỉ lên ghế để cho Khổng Tắc Huy ngồi xuống, hắn cũng tự mình an tọa, “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ về trước ta, sao vậy, có gì phiền toái?”
Khổng Tắc Huy nói một cách thoải mái, “Phiền toái tất nhiên là có, bất quá có thể ứng phó, chỉ là mất một chút thời gian để triệu hồi đám thủ hạ trước kia mà thôi. Hoàng Thượng hạ lệnh thanh trừng võ lâm dẫn đến nhiều bất mãn, trong đó không thiếu người nhân cơ hội gây sự, ta âm thầm điều tra, phát hiện được một việc.”
“Chuyện gì?”
“Có người hạ dược âm thầm khống chế người trong võ lâm, mà loại dược kia đến từ Khương Bộ.”
“Khương Bộ?”
Ngũ Tử Ngang nhíu chặt mày.
“Hơn nữa trong những người hạ dược có kẻ đã từng tham gia chuyện cướp trọng phạm của triều đình.”
“Trương Thanh Tắc?”
Ngũ Tử Ngang lập tức nghĩ đến người này, chỉ thấy Khổng Tắc Huy gật đầu.
Ngũ Tử Ngang trầm giọng nói, “Trương Thanh Tắc hiện tại ở Phượng Minh, là người của nhị hoàng tử Phượng Minh Hà Nhạc, hắn nói Trương Thanh Tắc là người Đột Quyết.”
Khổng Tắc Huy cất lên giọng nói âm u lạnh lẽo, “Ta nghi ngờ Trương Thanh Tắc chính là Tử Vụ ngày xưa đã thiếu chút nữa hại chết ta. Tử Vụ hiện tại không rõ tung tích, dược mà hắn từng dùng để chuốc ta chính là loại này.”
“Xem ra tên Trương Thanh Tắc này không đơn giản a.” Sắc mặt của Ngũ Tử Ngang ngưng trọng.
Khổng Tắc Huy nghiêng người thấp giọng nói nhỏ, “Muốn ta đi Phượng Minh hay không?”
Sau khi Ngũ Tử trầm tư thật lâu thì mới lên tiếng, “Khi ta rời khỏi Phượng Minh thì đã để lại người, bọn họ sẽ theo dõi Trương Thanh Tắc. Trương Thanh Tắc lợi hại như thế, phía sau hắn nhất định có người, kẻ chủ mưu ám sát Hoàng Thượng vẫn chưa lộ diện, ngươi tốt nhất nên ở lại bên cạnh Hoàng Thượng thì hơn.”
Khổng Tắc Huy gật đầu.
“Chúng ta cũng phải cẩn thận ứng phó đối với Trương Thanh Tắc, tốt nhất có thể dẫn ra người chủ mưu sau lưng hắn. Có lẽ để ta hảo hảo ngẫm lại.”
“Ân.”
Nói xong chính sự, Khổng Tắc Huy đứng dậy, “Ta quay về ngủ.”
Ngũ Tử Ngang cũng đứng lên, “Ngày mai ta và Hoàng Thượng đến tiểu viện.”
Khổng Tắc Huy nhíu mắt lại, “Vương gia không thể chờ đến khi ta trở về hay sao.”
Ngũ Tử Ngang vỗ lên vai của hắn, “Khổng thống lĩnh đúng là người hiểu rõ ta.” Rồi trước khi Khổng Tắc Huy phát hỏa thì hắn liền nói với vẻ mặt ái muội, “Chẳng lẽ ngươi không muốn tìm một nơi thanh tịnh một chút để cùng Ôn công công hảo hảo thân thiết một phen hay sao?”
Ánh mắt của Khổng Tắc Huy càng trở nên nguy hiểm.
“Nếu muốn người ta không biết thì trừ phi mình đừng làm.” Cười nhẹ, Ngũ Tử Ngang xoay người định rời đi.
Khổng Tắc Huy ở sau lưng hắn liền cất tiếng hỏi, “Ý của Hoàng Thượng như thế nào?”
Đưa lưng về phía Khổng Tắc Huy, Ngũ Tử Ngang thản nhiên nói, “Chỉ cần các ngươi không làm hỏng chính sự thì Hoàng Thượng sẽ không quản. Ngươi và Ôn Quế đi theo Hoàng Thượng nhiều năm như thế, Hoàng Thượng lại là người trọng tình trọng nghĩa.”
“Cảm tạ.”
Ngũ Tử Ngang vừa cười vừa lắc đầu rồi bước đi.
…….
Ngày hôm sau khi trời vừa sáng bừng thì Ôn Quế liền từ trong ổ chăn ấm áp mà tỉnh lại. Nhiều năm qua hắn đã quen với việc tỉnh lại vào giờ này, cho dù thân mình vẫn đang mệt mỏi nhưng hắn vẫn chui ra từ trong lòng của người đang ôm lấy hắn rồi bước xuống giường. Thấy người này sáng nay vẫn còn ở trong phòng của mình, Ôn Quế không khỏi trở nên khẩn trương, ngộ nhỡ bị ai phát hiện thì thật sự rất phiền toái.
Hắn vừa tỉnh thì Khổng Tắc Huy cũng tỉnh, nhìn thấy Ôn Quế khẩn trương, hắn kéo lại cái chăn rồi ngáp một cái, “Hôm nay ta ở chỗ này của ngươi làm tổ một ngày, buổi tối phải đi tiểu viện, đừng quên mang thức ăn cho ta.”
Ôn Quế sửng sốt, “Làm sao ngươi biết hôm nay Hoàng Thượng và Vương gia đi tiểu viện?”
Khổng Tắc Huy trở mình, nói bằng giọng buồn ngủ, “Ta ngủ tiếp trong chốc lát, giữa trưa lấy cho ta một con gà.”
Ôn Quế bĩu môi, cái tên này chẳng lẽ không thể nói thẳng cho hắn biết được hay sao? Quên đi, đây cũng không phải lần đầu tiên hắn lĩnh hội sự ác liệt của người này. Nhanh chóng mặc vào xiêm y rồi rửa mặt, Ôn Quế vội vàng ly khai, cũng không quên khóa lại cửa phòng.
Đi được một đoạn, Ôn Quế do dự một chút, cước bộ chuyển thẳng đến trù phòng dành riêng cho thái giám. Hắn là Tổng quản thái giám, lấy một chút thức ăn cũng không có ai nghi ngờ. Sau khi bỏ thức ăn vào thực hạp, Ôn Quế liền cẩn thận quay về phòng của mình, ngó trước ngó sau sợ người ta nhìn thấy. Đem thực hạp đặt lên bàn, để lại một tờ giấy nhắn nhủ Khổng Tắc Huy sau khi thức dậy thì nhớ ăn uống, lúc này hắn mới an tâm đến Nhân Tâm Đường.
Ôn Quế vừa đi thì Khổng Tắc Huy liền thức dậy. Bán thân xích lõa, Khổng Tắc Huy đi đến bên cạnh bàn rồi nhìn vào tờ giấy kia, hắn xốc lên thực hạp, lấy ra một bát cháo và bánh bao trong đó rồi há mồm bắt đầu ăn.
……
Sau khi Tần Ca tỉnh lại thì nghe được Ngũ Tử Ngang bảo Khổng Tắc Huy đã trở về, cũng biết chuyện của Trương Thanh Tắc, bất quá hắn cũng không nói gì. Nửa tháng này hắn chỉ muốn gác chuyện chính sự sang một bên để hưởng thụ khoảng thời gian hiếm hoi với Ngũ Tử Ngang, không có tâm tư đi để ý đến những chuyện phiền lòng như vậy. Ngũ Tử Ngang cũng không nhiều lời, hắn cũng quý trọng mười mấy ngày ân ái triền miên cùng Tần Ca.
Vào ban đêm, Tần Ca và Ngũ Tử Ngang lưu lại Diêm Nhật ở trong cung để ứng phó, bọn họ dẫn theo Ôn Quế và Khổng Tắc Huy bí mật xuất cung đến thẳng tiểu viện. Vinh Khâu bảo rằng Hoàng Thượng bị đau đầu trầm trọng, không thể cực nhọc, phải tĩnh dưỡng. Hắn đã giao cho Ôn Quế loại dược mà hắn đã phối xong, mặc kệ dược này là dùng cho ai, Vinh Khâu cố gắng không cho bản thân đi suy đoán. Tiến vào hoàng cung thì hắn càng phải thận trọng. fynnz.wordpress.com
Hai người còn có mười ngày hoàn toàn thuộc về nhau, đến tiểu viện vào lúc ban đêm, Ngũ Tử Ngang vừa lẩm bẩm bảo Tần Ca sinh cho hắn một nhi tử, vừa lần lượt đem nam tinh của mình dồn vào trong cơ thể của Tần Ca. Lần này hắn hạ quyết tâm mười ngày không cho Tần Ca xuống giường. Mà trong thời khắc bọn họ kích tình, tạm thời không cần hầu hạ thì Khổng Tắc Huy cũng đem Ôn Quế ăn sạch sẽ từ đầu đến chân, không chừa lại miếng nào. Trong tiểu viện nho nhỏ, men say kích tình ở nơi này đã sớm lấn áp cái rét lạnh buốt bên ngoài trời.
……..
Ba mươi tháng mười hai, năm Văn Thái, cũng là ngày trừ tịch, sau khi Lương Vương Ngũ Tử Ngang hộ tống tam hoàng tử của Phượng Minh Quốc về nước thì đã mang theo đội ngũ cùng văn kiện kết minh với Phượng Minh Vương về kinh thành. Các sĩ tử kinh thành cùng dân chúng ùa ra khắp ngõ ngách để nghênh đón. Sau khi Ngũ Tử Ngang vào kinh phục mệnh, Hoàng đế Tần Ca hạ chỉ: Phong nữ nhi Ngũ La Y của Lương Vương Ngũ Tử Ngang làm quận chúa, ban thưởng danh hiệu Hương La quận chúa; Lần này Lương Vương lập công, xem xét công lao ngày xưa, đặc phong làm Hiền Vương, danh hiệu Lương Ngũ Hiền Vương, miễn quỳ bái ngự tiền.
Thánh chỉ vừa được hạ xuống thì cả triều đình liền chấn động. Ngũ Tử Ngang đã là Lương Vương, hiện tại lại thêm một Vương vị là Hiền Vương! Một người có hai Vương vị, đây là chuyện tuyệt vô cận hữu! Các triều thần đều thượng tấu phản đối, Thái sư Lâm Giáp lại càng kịch liệt bác bỏ. Nhưng sau Vịnh Xuân yến, thanh danh của Ngũ Tử Ngang càng lúc càng tăng cao trong giới văn sĩ. Các văn sĩ lại vỗ tay tỏ ý vui mừng đối với thánh chỉ này, thẳng thắn nói rằng Hoàng Thượng anh minh. Các quan viên được lựa chọn từ Vịnh Xuân yến cũng đều đứng về phía của Ngũ Tử Ngang, lại được Tần Ca ủng hộ, Ngũ Tử Ngang cách vị trí quyền thần chỉ còn một bước. (tuyệt vô cận hữu= có một không hai)
/137
|