Tây Nam vốn là vùng đất dốc hiểm trở nhưng lại sở hữu cảnh sắc tuyệt đẹp: tám trăm dặm non xanh nối liền, nước sông chảy xiết, phong cảnh trải dài mênh mông vô tận; gió thổi qua núi mát lạnh sảng khoái, những dãy chóp núi xoắn bện vào nhau, xếp thành hình dạng Bắc Đẩu Tử Vi (1), sắc trời mây mù hòa quyện một thể.
Nhan Đàm miệng ngậm chiếc màn thầu mang theo làm lương khô, lòng đầy uất hận nhìn Liễu Duy Dương đang điềm nhiên không nói không rằng ngồi ở đối diện. Đối với nàng, hai loại người không thích hợp đồng hành nhất chính là kẻ câm và quân tử. Kẻ câm không biết nói chuyện chỉ biết ăn, tẻ nhạt; quân tử hành vi chính trực, một chút việc xấu cũng không biết làm, càng tẻ nhạt tợn. Nàng không biết Liễu Duy Dương có thể xem là quân tử hay không, nhưng hắn quả thực có thể xem là kẻ câm hết hơn một nửa.
Hôm đó nàng cùng Đường Châu rời khỏi Lăng Tiêu đạo quán, quay về nhà hắn gói chút hành trang rồi ra khỏi thành Tương Đô. Bấy giờ đã là cuối xuân, trên cành đào chỉ còn sót lại lác đác vài đốm hồng. Liễu Duy Dương đứng dưới gốc đào, mắt không vương chút gợn sóng nhìn về phía họ. Nhan Đàm cũng không rõ hắn và Đường Châu đã nói những gì, nhưng tóm lại kết quả là yêu, thiên sư và cao nhân không rõ tuổi tác cùng nhau lên đường đi Tây Nam.
Đoạn đường bọn họ trải qua vô cùng thuận lợi, ngay cả một chiếc bóng của hưởng mã (2) sơn tặc cũng không bắt gặp. Chuyện này khiến cho Nhan Đàm vừa tiếc hùi hụi vừa ngậm ngùi thương cảm, đều tại đương triều Duệ Đế trị quốc anh minh, quan lại ăn không ngồi rồi quá ít, vô duyên vô cớ bóc lột đi bao nhiêu là niềm vui của nàng. Mà đường càng gần đến núi Chu Thúy nơi định cư của Di tộc thì Liễu Duy Dương cũng càng trầm lặng, những lúc dừng lại nghỉ chân chỉ biết ngước mặt nhìn trời, không biết trong đầu đang nghĩ cái gì. Người khác nói chuyện với hắn, hắn nhiều lắm cũng chỉ thoái thác ‘ừm’ đại một tiếng, cũng không biết rốt cuộc có nghe thấy gì không nữa.
Nhan Đàm thực sự quá ư nhàn rỗi, không có gì làm chỉ có thể ngồi đoán xem Liễu Duy Dương hắn rốt cuộc đang nghĩ gì. Một tên phàm nhân, một khi trong đầu đang nghĩ đến việc bẩn thỉu, cứ cho ngoài mặt hắn trưng ra vẻ đứng đắn nghiêm nghị cỡ nào, thì ánh mắt cũng sẽ để lộ vài phần bỉ ổi hạ lưu; còn nếu như là đang nghĩ đến chuyện phóng hỏa giết người, tạo ác đa đoan, thì nhất định sẽ nghiến răng nghiến lợi, siết chặt nắm tay kêu răng rắc. Nhưng Liễu Duy Dương hai mắt sáng sủa, nét mặt điềm tĩnh, hoàn toàn không giống như đang lo lắng trời sẽ bất cẩn rớt mất một miếng mà ta?
Nhan Đàm nhai sạch một chiếc màn thầu, bắt đầu chầm chậm tiếp thêm củi vào đống lửa bên cạnh. Đột nhiên cảm hứng từ đâu trỗi dậy, nàng chỉ tay về phía ngọn núi Chu Thúy trước mặt: “Đỉnh non thanh thoát đỡ hờ trăng ngọc, khói chảy về nam xích đụn mây trôi, dải quanh co cuộn mình xuống núi, ngại gì không chọn cưỡi dốc miền cao.”
Đường Châu nghẹn một họng màn thầu, ho sằng sặc hết mấy tiếng rồi mới cất giọng: “Sao ngươi đột nhiên nổi hứng tác từ (3) ngâm thơ nữa vậy?” Ả hoa yêu này quả là so với hắn từng thấy qua trước đây có chút khác biệt, ngoài ưa nhõng nhẽo và vỗ mông ngựa, không ngờ nay còn ra dáng trí thức. Hắn quay đầu nhìn về hướng nàng chỉ, thấy núi Chu Thúy cao đến gần chạm mặt trăng, mây mù dày đặc, thế núi ngoằn nghoèo khúc khuỷu. Trước khi bước vào con đường tu đạo, hắn cũng đã từng là kẻ đọc sách, mấy câu Nhan Đàm vừa đọc nếu trừ ra từ vận không đúng quy cách thì quả thực rất tương ứng với cảnh vật nơi này.
“Cát khí uốn lượn, sát khí xộc thẳng, non vây nước bọc ắt tụ khí, xem ra núi Chu Thúy này hẳn là vùng đất nhân kiệt địa linh rồi đây (4).” Nhan Đàm quay sang nhìn Liễu Duy Dương, “Liễu công tử, công tử nói có phải không?”
Liễu Duy Dương liếc nhìn nàng cái, chẳng buồn đáp lại mà chỉ hướng ánh mắt về phía núi Chu Thúy trước mặt.
Nhan Đàm còn chưa nhụt chí, lại tiếp: “Thế nhưng ta thấy hai con sông dưới núi kia không nhập vào nhau, để tuôn rò linh khí ra ngoài, bố cục vốn đang hoàn hảo như vậy lại thành ra hỏng mất một chỗ.”
Liễu Duy Dương lắc lắc đầu, vẫn là nửa lời không lọt kẽ răng.
Nhan Đàm cuối cùng cũng bỏ cuộc, chầm chậm ngả người xuống đám cỏ khô, chuẩn bị ngủ một giấc ngon lành. Nhưng giấc ngủ sau đó của nàng rất nông, một chút động tĩnh nho nhỏ cũng khiến nàng giật mình tỉnh giấc. Đang nằm chợt nghe thấy có tiếng động khe khẽ, nàng mở to mắt thì nhìn thấy Liễu Duy Dương đang chậm rãi đứng dậy, trong tay dường như có thứ gì đó lóe lên tia sáng le lói dưới trăng. Nàng nằm yên bất động, chỉ thấy hắn từ từ đi đến bên cạnh Đường Châu, đứng ở đấy hết một lúc lâu, sau đó lại xoay người bước về phía mình.
Nhan Đàm lấy làm lạ trong lòng, bèn nhắm mắt lại cất tiếng thở sâu đều đặn, giả vờ như đang ngủ say. Nàng cảm nhận được đối phương yên lặng nhìn mình hết một lúc lâu, đoạn chầm chậm cất bước rời khỏi. Nhan Đàm rón rén bò dậy, thận trọng khe khẽ nối gót theo sau thì thấy hắn đi đến dưới một tán cây hòe, giơ tay phủi nhẹ thân cây.
Trong mắt nàng thì Liễu Duy Dương tuyệt nhiên không phải loại người cà kê dê ngỗng, việc dư thừa hắn sẽ đều không thiết làm, mỗi câu nói, mỗi một hành động của hắn hiếm khi nào là không có dụng ý nhất định. Nàng còn đang mải lạc giữa mớ ý nghĩ chưa có lời giải thì chợt thấy hắn chầm chậm tựa người vào thân cây hòe, đưa thứ trong tay lên đặt sát bên khóe miệng.
Dưới ánh trăng màu trắng bạc, Nhan Đàm nhìn thấy rõ rệt món đồ vật trong tay hắn, không gì hơn là một ống sáo được đẽo từ ngọc. Hóa ra chỉ là một ống sáo, không phải binh khí, uổng công nàng ban nãy còn căng thẳng hết một phen.
Trăng đang treo cao giữa trời. Sáo ai khẽ cất khúc nhạc, nghe như đứt từng đoạn ruột, như lời than van ai oán thâm trầm, quả là phong thái thiếu niên phóng túng, phảng phất xen giữa các nốt nhạc là cảm giác chếnh choáng say.
Liễu Duy Dương ánh mắt lạnh lẽo, cả người thong dong cao lớn như thân ngọc thụ bích trúc, phong tư vững chãi. Nhan Đàm nhìn hắn thổi hết một khúc nhạc, âm điệu chuyển đổi, loáng thoáng có âm thanh như tiếng kim loại réo rắt trôi giữa không trung, ống tay áo màu chàm sẫm của hắn miên man uốn lượn trong gió, ưu nhã vô ngần.
Nàng chầm chậm lui về chỗ cũ, gieo mình xuống đám cỏ khô. Qua một lúc sau, Liễu Duy Dương khẽ bước trở lại bên đống lửa, nhẹ nhàng ngồi xuống. Nhan Đàm mơ màng nghĩ, lần này đúng là bản thân đã đa nghi thái quá rồi.
Sáng sớm hôm sau, bọn họ bắt đầu tiến vào núi Chu Thúy. Nhưng ai ngờ mới vừa đặt chân vào núi thì hơi sương ẩm thấp đã xộc thẳng vào mặt, đường núi dưới chân trơn trượt khó đi, ba người đành lui trở ra ngoài.
Đường Châu cất lời: “Xem ra đường núi ở đây không hề dễ đi chút nào, e là phải tìm một người bản địa đến dẫn đường.” Liễu Duy Dương vẫn là không nói không rằng, Nhan Đàm sóng mắt khẽ động, mỉm cười lên tiếng: “Ta đột nhiên nhớ ra một câu chuyện này.”
Đường Châu mắt bắn tia nhìn xeo xéo về phía nàng, môi không khỏi khẽ nhoẻn cười: “Lại câu chuyện gì nữa đây?” Mấy ngày nay bọn họ ngoài gấp rút lên đường ra thì không hề gặp phải chuyện gì khác, không cần nghĩ cũng biết trong lòng nàng nhất định đã bức bối đến sắp phát rồ.
“Ngày xưa có vị quân vương nọ, ông muốn xuất binh đánh chiếm nước láng giềng, thế nên mới hỏi thừa tướng xem chủ ý này có khả thi không. Vị thừa tướng kia nghe xong thì chỉ đáp lại một chữ ‘nhiên’. Quân vương nghĩ mãi mà cũng không ra, rốt cuộc thì chữ ‘nhiên’ kia ngụ ý là được hay không được. Về sau quân vương lâm trọng bệnh, việc phát binh cũng bị gác sang bên. Trong lúc bệnh nặng hấp hối, ông vẫn là bận tâm ngẫm nghĩ xem chữ ‘nhiên’ của thừa tướng rốt cuộc có ý gì. Cuối cùng vị quân vương này không nhịn được nữa, bèn gọi thừa tướng đến bên giường bệnh, nói ra suy đoán của mình rồi hỏi đối phương phải chăng là có ý này. Kết quả vị thừa tướng nọ lại cười ha hả rồi đáp gọn một chữ, ‘nhiên’. Quân vương nghe xong, lập tức tắt thở mà chết.”
Đường Châu vừa hơi cáu vừa thấy buồn cười, hay cho nàng lại còn nghĩ ra mẩu điển cố này ám chỉ bóng gió Liễu Duy Dương. Thế nhưng họ Liễu vẫn làm như không hề nghe thấy, đến một cái liếc mắt cũng không buồn ném sang.
Nhan Đàm tức thì cảm thấy vô vị, dẩu dẩu môi không thèm nói nữa.
Khi bọn họ đặt chân đến một cửa thôn phía ngoài núi, Đường Châu thấp giọng bảo: “Không ngờ ngươi lại có hứng thú kiên trì bắt chuyện với Liễu công tử đến vậy.” Nhan Đàm khẽ chau mày ngẫm cái, miệng cười toe toét: “Cho nên ngươi ganh tị chứ gì?”
Đường Châu vọt miệng đáp ngay: “Không có.”
Nhan Đàm thở dài xa xăm: “Thực ra thừa nhận cũng có sao đâu, chuyện này thì có gì là ghê gớm, ta cũng đâu định chê cười gì ngươi.”
“Ta không có.”
Đang lời qua tiếng lại thì trước mặt xuất hiện hai dân bản địa đang đi đối chiều, trên người mặc loại áo cài cúc chéo bằng vải bố thô, một cao một thấp, nhìn thấy bọn họ ba người thì bước tới trước cười bảo: “Nhìn dáng vẻ của ba vị, hẳn là đến núi Chu Thúy du ngoạn rồi có phải không? Lúc này thời tiết đang tốt, chỉ là trên núi rất thường đóng sương, không có người dân bản địa dẫn đường rất dễ bị lạc.”
Đường Châu khẽ gật đầu, người bản địa cao hơn kia lại tiếp lời: “Thực ra năm nào cũng đều có không ít người đến núi Chu Thúy, hai huynh đệ chúng ta cũng không phải lần đầu tiên dẫn đường. Còn về giá tiền ấy mà, cái đó dĩ nhiên có thể thương lượng.”
Đường Châu lấy ra một đĩnh bạc nhỏ, đều đều cất giọng: “Nhiều nhất trong vòng hai canh giờ, chúng ta sẽ khởi hành lên núi. Hai vị xem xem còn có thứ gì cần mua, riêng số ngân lượng còn lại khi đến nơi sẽ tính sau.”
Người bản địa nọ đón lấy đĩnh bạc cân thử trên tay, miệng cười toe bảo: “Công tử xin cứ yên tâm, chỉ trong nửa canh giờ là có thể xuất phát, đảm bảo không chút sơ suất!” Vừa nói dứt lời liền kéo theo người thấp hơn kia rời khỏi, vừa đi còn vừa thì thào thì thầm thứ tiếng địa phương họ nghe không hiểu.
Chú thích:
(1) Bắc Đẩu Tử Vi: Bắc Đẩu thất tinh và Tử Vi viên. Bắc Đẩu thất tinh gồm bảy ngôi sao của chòm Đại Hùng: (từ phải sang) Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Ki, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Diêu Quang. Tử Vi viên là một trong Tam viên (ba vùng rào) trong quan niệm thiên văn cổ Trung Quốc, được chia thành Tả viên (vách trái) gồm (từ dưới lên) Tả Xu, Thượng Tể, Thiếu Tể, Thượng Bật, Thiếu Bật, Thượng Vệ, Thiếu Vệ, Thiếu Thừa và Hữu viên (vách phải) gồm (cũng từ dưới lên) Hữu Xu, Thiếu Úy, Thượng Phụ, Thiếu Phụ, Thượng Vệ, Thiếu Vệ, Thượng Thừa. Tử Vi viên nằm gần Thiên cực Bắc và nằm ở vị trí trung tâm trong Tam viên nên còn được gọi là Tử Vi Cung, tượng trưng cho hoàng cung, các sao đều được đặt tên theo tước vị trong triều đình.
“Những dãy chóp núi xoắn bện vào nhau, xếp thành hình dạng Bắc Đẩu Tử Vi…”
(2) hưởng mã: thổ phỉ cưỡi ngựa đánh cướp, trước khi xông ra bọn người này sẽ bắn hưởng tiễn (loại tên phát ra tiếng kêu khi phóng mình trong không trung) để chặn đường.
(3) từ: một thể loại thơ cổ điển của Trung Quốc, còn có các tên gọi như “khúc tử từ”, “thi dư”, “trường đoản cú” hay “nhạc phủ”; cách sáng tác nguyên thủy là điền chữ vào một đoạn nhạc có sẵn. Khuôn khổ quy định cấu trúc và vần điệu của bài từ, “từ vận”, được đặt tên khác nhau và gọi là “từ bài” hay “từ cách”.
(4) Cát khí uốn lượn, sát khí xộc thẳng, non vây nước bọc ắt tụ khí: Đây đều là các quan niệm phong thủy hình thành từ thời xưa ở Trung Quốc. Trong thuật phong thủy, “khí” được định nghĩa là trường năng lượng tồn tại xung quanh có ảnh hưởng đến sinh hoạt và sức khỏe của con người. Cát khí vận chuyển theo lối uốn lượn hiền hòa, sát khí xông thẳng hoặc đi theo đường góc cạnh; những nơi có địa hình núi non sông ngòi vây quanh sẽ tích tụ nhiều sinh khí có lợi.
nhân kiệt địa lịnh: chỉ vùng đất giàu đẹp, linh khí dồi dào sản sinh ra bậc nhân tài kiệt xuất; hoặc ngược lại chỉ nơi đã từng có bậc hào kiệt sinh trưởng hay ghé chân qua, nhờ thế mà trở thành vùng danh lam thắng cảnh.
Nhan Đàm miệng ngậm chiếc màn thầu mang theo làm lương khô, lòng đầy uất hận nhìn Liễu Duy Dương đang điềm nhiên không nói không rằng ngồi ở đối diện. Đối với nàng, hai loại người không thích hợp đồng hành nhất chính là kẻ câm và quân tử. Kẻ câm không biết nói chuyện chỉ biết ăn, tẻ nhạt; quân tử hành vi chính trực, một chút việc xấu cũng không biết làm, càng tẻ nhạt tợn. Nàng không biết Liễu Duy Dương có thể xem là quân tử hay không, nhưng hắn quả thực có thể xem là kẻ câm hết hơn một nửa.
Hôm đó nàng cùng Đường Châu rời khỏi Lăng Tiêu đạo quán, quay về nhà hắn gói chút hành trang rồi ra khỏi thành Tương Đô. Bấy giờ đã là cuối xuân, trên cành đào chỉ còn sót lại lác đác vài đốm hồng. Liễu Duy Dương đứng dưới gốc đào, mắt không vương chút gợn sóng nhìn về phía họ. Nhan Đàm cũng không rõ hắn và Đường Châu đã nói những gì, nhưng tóm lại kết quả là yêu, thiên sư và cao nhân không rõ tuổi tác cùng nhau lên đường đi Tây Nam.
Đoạn đường bọn họ trải qua vô cùng thuận lợi, ngay cả một chiếc bóng của hưởng mã (2) sơn tặc cũng không bắt gặp. Chuyện này khiến cho Nhan Đàm vừa tiếc hùi hụi vừa ngậm ngùi thương cảm, đều tại đương triều Duệ Đế trị quốc anh minh, quan lại ăn không ngồi rồi quá ít, vô duyên vô cớ bóc lột đi bao nhiêu là niềm vui của nàng. Mà đường càng gần đến núi Chu Thúy nơi định cư của Di tộc thì Liễu Duy Dương cũng càng trầm lặng, những lúc dừng lại nghỉ chân chỉ biết ngước mặt nhìn trời, không biết trong đầu đang nghĩ cái gì. Người khác nói chuyện với hắn, hắn nhiều lắm cũng chỉ thoái thác ‘ừm’ đại một tiếng, cũng không biết rốt cuộc có nghe thấy gì không nữa.
Nhan Đàm thực sự quá ư nhàn rỗi, không có gì làm chỉ có thể ngồi đoán xem Liễu Duy Dương hắn rốt cuộc đang nghĩ gì. Một tên phàm nhân, một khi trong đầu đang nghĩ đến việc bẩn thỉu, cứ cho ngoài mặt hắn trưng ra vẻ đứng đắn nghiêm nghị cỡ nào, thì ánh mắt cũng sẽ để lộ vài phần bỉ ổi hạ lưu; còn nếu như là đang nghĩ đến chuyện phóng hỏa giết người, tạo ác đa đoan, thì nhất định sẽ nghiến răng nghiến lợi, siết chặt nắm tay kêu răng rắc. Nhưng Liễu Duy Dương hai mắt sáng sủa, nét mặt điềm tĩnh, hoàn toàn không giống như đang lo lắng trời sẽ bất cẩn rớt mất một miếng mà ta?
Nhan Đàm nhai sạch một chiếc màn thầu, bắt đầu chầm chậm tiếp thêm củi vào đống lửa bên cạnh. Đột nhiên cảm hứng từ đâu trỗi dậy, nàng chỉ tay về phía ngọn núi Chu Thúy trước mặt: “Đỉnh non thanh thoát đỡ hờ trăng ngọc, khói chảy về nam xích đụn mây trôi, dải quanh co cuộn mình xuống núi, ngại gì không chọn cưỡi dốc miền cao.”
Đường Châu nghẹn một họng màn thầu, ho sằng sặc hết mấy tiếng rồi mới cất giọng: “Sao ngươi đột nhiên nổi hứng tác từ (3) ngâm thơ nữa vậy?” Ả hoa yêu này quả là so với hắn từng thấy qua trước đây có chút khác biệt, ngoài ưa nhõng nhẽo và vỗ mông ngựa, không ngờ nay còn ra dáng trí thức. Hắn quay đầu nhìn về hướng nàng chỉ, thấy núi Chu Thúy cao đến gần chạm mặt trăng, mây mù dày đặc, thế núi ngoằn nghoèo khúc khuỷu. Trước khi bước vào con đường tu đạo, hắn cũng đã từng là kẻ đọc sách, mấy câu Nhan Đàm vừa đọc nếu trừ ra từ vận không đúng quy cách thì quả thực rất tương ứng với cảnh vật nơi này.
“Cát khí uốn lượn, sát khí xộc thẳng, non vây nước bọc ắt tụ khí, xem ra núi Chu Thúy này hẳn là vùng đất nhân kiệt địa linh rồi đây (4).” Nhan Đàm quay sang nhìn Liễu Duy Dương, “Liễu công tử, công tử nói có phải không?”
Liễu Duy Dương liếc nhìn nàng cái, chẳng buồn đáp lại mà chỉ hướng ánh mắt về phía núi Chu Thúy trước mặt.
Nhan Đàm còn chưa nhụt chí, lại tiếp: “Thế nhưng ta thấy hai con sông dưới núi kia không nhập vào nhau, để tuôn rò linh khí ra ngoài, bố cục vốn đang hoàn hảo như vậy lại thành ra hỏng mất một chỗ.”
Liễu Duy Dương lắc lắc đầu, vẫn là nửa lời không lọt kẽ răng.
Nhan Đàm cuối cùng cũng bỏ cuộc, chầm chậm ngả người xuống đám cỏ khô, chuẩn bị ngủ một giấc ngon lành. Nhưng giấc ngủ sau đó của nàng rất nông, một chút động tĩnh nho nhỏ cũng khiến nàng giật mình tỉnh giấc. Đang nằm chợt nghe thấy có tiếng động khe khẽ, nàng mở to mắt thì nhìn thấy Liễu Duy Dương đang chậm rãi đứng dậy, trong tay dường như có thứ gì đó lóe lên tia sáng le lói dưới trăng. Nàng nằm yên bất động, chỉ thấy hắn từ từ đi đến bên cạnh Đường Châu, đứng ở đấy hết một lúc lâu, sau đó lại xoay người bước về phía mình.
Nhan Đàm lấy làm lạ trong lòng, bèn nhắm mắt lại cất tiếng thở sâu đều đặn, giả vờ như đang ngủ say. Nàng cảm nhận được đối phương yên lặng nhìn mình hết một lúc lâu, đoạn chầm chậm cất bước rời khỏi. Nhan Đàm rón rén bò dậy, thận trọng khe khẽ nối gót theo sau thì thấy hắn đi đến dưới một tán cây hòe, giơ tay phủi nhẹ thân cây.
Trong mắt nàng thì Liễu Duy Dương tuyệt nhiên không phải loại người cà kê dê ngỗng, việc dư thừa hắn sẽ đều không thiết làm, mỗi câu nói, mỗi một hành động của hắn hiếm khi nào là không có dụng ý nhất định. Nàng còn đang mải lạc giữa mớ ý nghĩ chưa có lời giải thì chợt thấy hắn chầm chậm tựa người vào thân cây hòe, đưa thứ trong tay lên đặt sát bên khóe miệng.
Dưới ánh trăng màu trắng bạc, Nhan Đàm nhìn thấy rõ rệt món đồ vật trong tay hắn, không gì hơn là một ống sáo được đẽo từ ngọc. Hóa ra chỉ là một ống sáo, không phải binh khí, uổng công nàng ban nãy còn căng thẳng hết một phen.
Trăng đang treo cao giữa trời. Sáo ai khẽ cất khúc nhạc, nghe như đứt từng đoạn ruột, như lời than van ai oán thâm trầm, quả là phong thái thiếu niên phóng túng, phảng phất xen giữa các nốt nhạc là cảm giác chếnh choáng say.
Liễu Duy Dương ánh mắt lạnh lẽo, cả người thong dong cao lớn như thân ngọc thụ bích trúc, phong tư vững chãi. Nhan Đàm nhìn hắn thổi hết một khúc nhạc, âm điệu chuyển đổi, loáng thoáng có âm thanh như tiếng kim loại réo rắt trôi giữa không trung, ống tay áo màu chàm sẫm của hắn miên man uốn lượn trong gió, ưu nhã vô ngần.
Nàng chầm chậm lui về chỗ cũ, gieo mình xuống đám cỏ khô. Qua một lúc sau, Liễu Duy Dương khẽ bước trở lại bên đống lửa, nhẹ nhàng ngồi xuống. Nhan Đàm mơ màng nghĩ, lần này đúng là bản thân đã đa nghi thái quá rồi.
Sáng sớm hôm sau, bọn họ bắt đầu tiến vào núi Chu Thúy. Nhưng ai ngờ mới vừa đặt chân vào núi thì hơi sương ẩm thấp đã xộc thẳng vào mặt, đường núi dưới chân trơn trượt khó đi, ba người đành lui trở ra ngoài.
Đường Châu cất lời: “Xem ra đường núi ở đây không hề dễ đi chút nào, e là phải tìm một người bản địa đến dẫn đường.” Liễu Duy Dương vẫn là không nói không rằng, Nhan Đàm sóng mắt khẽ động, mỉm cười lên tiếng: “Ta đột nhiên nhớ ra một câu chuyện này.”
Đường Châu mắt bắn tia nhìn xeo xéo về phía nàng, môi không khỏi khẽ nhoẻn cười: “Lại câu chuyện gì nữa đây?” Mấy ngày nay bọn họ ngoài gấp rút lên đường ra thì không hề gặp phải chuyện gì khác, không cần nghĩ cũng biết trong lòng nàng nhất định đã bức bối đến sắp phát rồ.
“Ngày xưa có vị quân vương nọ, ông muốn xuất binh đánh chiếm nước láng giềng, thế nên mới hỏi thừa tướng xem chủ ý này có khả thi không. Vị thừa tướng kia nghe xong thì chỉ đáp lại một chữ ‘nhiên’. Quân vương nghĩ mãi mà cũng không ra, rốt cuộc thì chữ ‘nhiên’ kia ngụ ý là được hay không được. Về sau quân vương lâm trọng bệnh, việc phát binh cũng bị gác sang bên. Trong lúc bệnh nặng hấp hối, ông vẫn là bận tâm ngẫm nghĩ xem chữ ‘nhiên’ của thừa tướng rốt cuộc có ý gì. Cuối cùng vị quân vương này không nhịn được nữa, bèn gọi thừa tướng đến bên giường bệnh, nói ra suy đoán của mình rồi hỏi đối phương phải chăng là có ý này. Kết quả vị thừa tướng nọ lại cười ha hả rồi đáp gọn một chữ, ‘nhiên’. Quân vương nghe xong, lập tức tắt thở mà chết.”
Đường Châu vừa hơi cáu vừa thấy buồn cười, hay cho nàng lại còn nghĩ ra mẩu điển cố này ám chỉ bóng gió Liễu Duy Dương. Thế nhưng họ Liễu vẫn làm như không hề nghe thấy, đến một cái liếc mắt cũng không buồn ném sang.
Nhan Đàm tức thì cảm thấy vô vị, dẩu dẩu môi không thèm nói nữa.
Khi bọn họ đặt chân đến một cửa thôn phía ngoài núi, Đường Châu thấp giọng bảo: “Không ngờ ngươi lại có hứng thú kiên trì bắt chuyện với Liễu công tử đến vậy.” Nhan Đàm khẽ chau mày ngẫm cái, miệng cười toe toét: “Cho nên ngươi ganh tị chứ gì?”
Đường Châu vọt miệng đáp ngay: “Không có.”
Nhan Đàm thở dài xa xăm: “Thực ra thừa nhận cũng có sao đâu, chuyện này thì có gì là ghê gớm, ta cũng đâu định chê cười gì ngươi.”
“Ta không có.”
Đang lời qua tiếng lại thì trước mặt xuất hiện hai dân bản địa đang đi đối chiều, trên người mặc loại áo cài cúc chéo bằng vải bố thô, một cao một thấp, nhìn thấy bọn họ ba người thì bước tới trước cười bảo: “Nhìn dáng vẻ của ba vị, hẳn là đến núi Chu Thúy du ngoạn rồi có phải không? Lúc này thời tiết đang tốt, chỉ là trên núi rất thường đóng sương, không có người dân bản địa dẫn đường rất dễ bị lạc.”
Đường Châu khẽ gật đầu, người bản địa cao hơn kia lại tiếp lời: “Thực ra năm nào cũng đều có không ít người đến núi Chu Thúy, hai huynh đệ chúng ta cũng không phải lần đầu tiên dẫn đường. Còn về giá tiền ấy mà, cái đó dĩ nhiên có thể thương lượng.”
Đường Châu lấy ra một đĩnh bạc nhỏ, đều đều cất giọng: “Nhiều nhất trong vòng hai canh giờ, chúng ta sẽ khởi hành lên núi. Hai vị xem xem còn có thứ gì cần mua, riêng số ngân lượng còn lại khi đến nơi sẽ tính sau.”
Người bản địa nọ đón lấy đĩnh bạc cân thử trên tay, miệng cười toe bảo: “Công tử xin cứ yên tâm, chỉ trong nửa canh giờ là có thể xuất phát, đảm bảo không chút sơ suất!” Vừa nói dứt lời liền kéo theo người thấp hơn kia rời khỏi, vừa đi còn vừa thì thào thì thầm thứ tiếng địa phương họ nghe không hiểu.
Chú thích:
(1) Bắc Đẩu Tử Vi: Bắc Đẩu thất tinh và Tử Vi viên. Bắc Đẩu thất tinh gồm bảy ngôi sao của chòm Đại Hùng: (từ phải sang) Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Ki, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Diêu Quang. Tử Vi viên là một trong Tam viên (ba vùng rào) trong quan niệm thiên văn cổ Trung Quốc, được chia thành Tả viên (vách trái) gồm (từ dưới lên) Tả Xu, Thượng Tể, Thiếu Tể, Thượng Bật, Thiếu Bật, Thượng Vệ, Thiếu Vệ, Thiếu Thừa và Hữu viên (vách phải) gồm (cũng từ dưới lên) Hữu Xu, Thiếu Úy, Thượng Phụ, Thiếu Phụ, Thượng Vệ, Thiếu Vệ, Thượng Thừa. Tử Vi viên nằm gần Thiên cực Bắc và nằm ở vị trí trung tâm trong Tam viên nên còn được gọi là Tử Vi Cung, tượng trưng cho hoàng cung, các sao đều được đặt tên theo tước vị trong triều đình.
“Những dãy chóp núi xoắn bện vào nhau, xếp thành hình dạng Bắc Đẩu Tử Vi…”
(2) hưởng mã: thổ phỉ cưỡi ngựa đánh cướp, trước khi xông ra bọn người này sẽ bắn hưởng tiễn (loại tên phát ra tiếng kêu khi phóng mình trong không trung) để chặn đường.
(3) từ: một thể loại thơ cổ điển của Trung Quốc, còn có các tên gọi như “khúc tử từ”, “thi dư”, “trường đoản cú” hay “nhạc phủ”; cách sáng tác nguyên thủy là điền chữ vào một đoạn nhạc có sẵn. Khuôn khổ quy định cấu trúc và vần điệu của bài từ, “từ vận”, được đặt tên khác nhau và gọi là “từ bài” hay “từ cách”.
(4) Cát khí uốn lượn, sát khí xộc thẳng, non vây nước bọc ắt tụ khí: Đây đều là các quan niệm phong thủy hình thành từ thời xưa ở Trung Quốc. Trong thuật phong thủy, “khí” được định nghĩa là trường năng lượng tồn tại xung quanh có ảnh hưởng đến sinh hoạt và sức khỏe của con người. Cát khí vận chuyển theo lối uốn lượn hiền hòa, sát khí xông thẳng hoặc đi theo đường góc cạnh; những nơi có địa hình núi non sông ngòi vây quanh sẽ tích tụ nhiều sinh khí có lợi.
nhân kiệt địa lịnh: chỉ vùng đất giàu đẹp, linh khí dồi dào sản sinh ra bậc nhân tài kiệt xuất; hoặc ngược lại chỉ nơi đã từng có bậc hào kiệt sinh trưởng hay ghé chân qua, nhờ thế mà trở thành vùng danh lam thắng cảnh.
/111
|