Bảo Châu không biết nên trả lời như thế nào, sờ lên cái ót, sau đó dùng ánh mắt rất mê hoặc nhìn hắn, chờ đợi đáp án của hắn.
“Tôi nói giỡn với cô thôi, khúc vải này, tôi tặng cho cô.” Hắn thích ánh mắt bất khuất không từ bỏ của cô.
“Thật tốt quá.” Bảo Châu lập tức nở nụ cười, lúc há mồm lộ ra hai cái răng nanh rất đáng yêu, Lục Hoài Ninh không biết tại sao đột nhiên có một cảm giác như đang ôm một con mèo nhỏ trong lòng, mềm lại có một tia khác thường, làm cho hắn không cách nào hình dung.
Lục Hoài Ninh quay người lại nói chưởng quầy giúp hắn chọn một khúc vải khác, đang muốn đi, Bảo Châu đột nhiên đi qua, nhẹ nhàng giữ chặt tay của hắn, sau đó bàn tay hướng lên, rất cẩn thận đem mấy viên kẹo đặt vào lòng bàn tay của hắn: “Mời anh ăn.”
“Cảm ơn.” Đây là lần đầu tiên hắn nhận lễ vật nhỏ như vậy, nhưng lại rất chân thành, không giống với những người khác trong lúc tặng quà có ánh mắt nịnh nọt, trong mắt của cô tràn đầy thiệt tình cảm ơn.
Đợi chưởng quầy đưa hắn lên lầu, Lục Hoài Ninh mới hồi phục tinh thần, nhìn vải vóc tinh xảo đẹp đẽ bảy biện ở trên bàn, lại kìm lòng không được hỏi vấn đề ngoài lề: “Tiểu cô nương vừa rồi là người nào.”
“Nghe nói là đại tiểu thư Vạn gia.”
“Vạn gia, chẳng lẽ là…” Lục Hoài Ninh muốn nói lại thôi, chẳng lẽ là vị tiểu thư của Vạn gia kia? Hắn cảm giác mình suy nghĩ nhiều! Nếu thật là cô, vậy vận mệnh đối với cô tựa hồ có chút tàn khốc…
Ngày hôm đó trong nhà giống trống khua chiêng muốn chuẩn bị tiệc tối, nói là có khách trọng yếu muốn tới.
Sau giờ ngọ, Vạn Phú Quý thừa dịp còn chút thời gian, gọi Bảo Châu vào thư phòng của mình, đối với Bảo Châu đang gặm quả táo nói một tiếng: “Ngồi đi!”
Thấy Bảo Châu chuyên tâm gặm quả táo, vốn đang khẩn trương lại không có chút thay đổi nào, chuyện này trước khi hắn đi đón Bảo Châu trở về đã định rồi, nhưng bây giờ nhìn thấy Bảo Châu tham ăn giỏi ngủ lại đơn thuần đáng yêu, Vạn Phú Quý có chút do dự, cho nên muốn hỏi trước hỏi ý kiến của cô a!
Dừng một chút, Vạn Phú Quý đi đến bên cạnh cô ngồi xuống thành khẩn nói: “Lần này đón con trở về, chủ yếu cũng là vì tuổi con không còn nhỏ. Đoạn thời gian trước có người đến nhà chúng ta cầu hôn, vốn định chọn một trong đứa hai em của con, nhưng cha thấy con tuổi cũng không nhỏ, nên đã con đáp ứng việc hôn nhân này.”
Bảo Châu chuyên tâm gặm quả táo, không có để bụng “Ah” một tiếng.
Nghe được cô đáp một tiếng, Vạn Phú Quý cho rằng cô đã đáp ứng việc hôn nhân này, vốn hắn suy nghĩ rất nhiều biện pháp để bức Bảo Châu đáp ứng, hôm nay thấy cô đáp ứng sảng khoái như vậy, nghe lời như vậy, làm cho hắn là người làm cha có chút hổ thẹn.
Cô tuy rằng thực sự ngu dại, nhưng đáng yêu, nhất thời lại có chút ít do dự nói: “Kỳ thật việc này vốn là cho Bảo Nguyệt, nhưng mẹ hai con cảm thấy tuổi nó quá nhỏ, không thích hợp. Cho nên cha mới nghĩ tới con, hiện tại ngẫm lại giống như có chút không ổn. Hôm nay người Lục gia sẽ đi qua, đợi tí nữa con nhìn thấy thiếu gia Lục gia, nếu không đồng ý, cha sẽ không để con ủy khuất .”
Bảo Châu cái hiểu cái không nhẹ gật đầu, lập gia đình cô hiểu, A Hoa ở trong thôn gả cho Quang Vinh thịt heo ở thôn kế bên, sau đó mỗi ngày đều có thịt ăn, tốt quá!
“Tôi nói giỡn với cô thôi, khúc vải này, tôi tặng cho cô.” Hắn thích ánh mắt bất khuất không từ bỏ của cô.
“Thật tốt quá.” Bảo Châu lập tức nở nụ cười, lúc há mồm lộ ra hai cái răng nanh rất đáng yêu, Lục Hoài Ninh không biết tại sao đột nhiên có một cảm giác như đang ôm một con mèo nhỏ trong lòng, mềm lại có một tia khác thường, làm cho hắn không cách nào hình dung.
Lục Hoài Ninh quay người lại nói chưởng quầy giúp hắn chọn một khúc vải khác, đang muốn đi, Bảo Châu đột nhiên đi qua, nhẹ nhàng giữ chặt tay của hắn, sau đó bàn tay hướng lên, rất cẩn thận đem mấy viên kẹo đặt vào lòng bàn tay của hắn: “Mời anh ăn.”
“Cảm ơn.” Đây là lần đầu tiên hắn nhận lễ vật nhỏ như vậy, nhưng lại rất chân thành, không giống với những người khác trong lúc tặng quà có ánh mắt nịnh nọt, trong mắt của cô tràn đầy thiệt tình cảm ơn.
Đợi chưởng quầy đưa hắn lên lầu, Lục Hoài Ninh mới hồi phục tinh thần, nhìn vải vóc tinh xảo đẹp đẽ bảy biện ở trên bàn, lại kìm lòng không được hỏi vấn đề ngoài lề: “Tiểu cô nương vừa rồi là người nào.”
“Nghe nói là đại tiểu thư Vạn gia.”
“Vạn gia, chẳng lẽ là…” Lục Hoài Ninh muốn nói lại thôi, chẳng lẽ là vị tiểu thư của Vạn gia kia? Hắn cảm giác mình suy nghĩ nhiều! Nếu thật là cô, vậy vận mệnh đối với cô tựa hồ có chút tàn khốc…
Ngày hôm đó trong nhà giống trống khua chiêng muốn chuẩn bị tiệc tối, nói là có khách trọng yếu muốn tới.
Sau giờ ngọ, Vạn Phú Quý thừa dịp còn chút thời gian, gọi Bảo Châu vào thư phòng của mình, đối với Bảo Châu đang gặm quả táo nói một tiếng: “Ngồi đi!”
Thấy Bảo Châu chuyên tâm gặm quả táo, vốn đang khẩn trương lại không có chút thay đổi nào, chuyện này trước khi hắn đi đón Bảo Châu trở về đã định rồi, nhưng bây giờ nhìn thấy Bảo Châu tham ăn giỏi ngủ lại đơn thuần đáng yêu, Vạn Phú Quý có chút do dự, cho nên muốn hỏi trước hỏi ý kiến của cô a!
Dừng một chút, Vạn Phú Quý đi đến bên cạnh cô ngồi xuống thành khẩn nói: “Lần này đón con trở về, chủ yếu cũng là vì tuổi con không còn nhỏ. Đoạn thời gian trước có người đến nhà chúng ta cầu hôn, vốn định chọn một trong đứa hai em của con, nhưng cha thấy con tuổi cũng không nhỏ, nên đã con đáp ứng việc hôn nhân này.”
Bảo Châu chuyên tâm gặm quả táo, không có để bụng “Ah” một tiếng.
Nghe được cô đáp một tiếng, Vạn Phú Quý cho rằng cô đã đáp ứng việc hôn nhân này, vốn hắn suy nghĩ rất nhiều biện pháp để bức Bảo Châu đáp ứng, hôm nay thấy cô đáp ứng sảng khoái như vậy, nghe lời như vậy, làm cho hắn là người làm cha có chút hổ thẹn.
Cô tuy rằng thực sự ngu dại, nhưng đáng yêu, nhất thời lại có chút ít do dự nói: “Kỳ thật việc này vốn là cho Bảo Nguyệt, nhưng mẹ hai con cảm thấy tuổi nó quá nhỏ, không thích hợp. Cho nên cha mới nghĩ tới con, hiện tại ngẫm lại giống như có chút không ổn. Hôm nay người Lục gia sẽ đi qua, đợi tí nữa con nhìn thấy thiếu gia Lục gia, nếu không đồng ý, cha sẽ không để con ủy khuất .”
Bảo Châu cái hiểu cái không nhẹ gật đầu, lập gia đình cô hiểu, A Hoa ở trong thôn gả cho Quang Vinh thịt heo ở thôn kế bên, sau đó mỗi ngày đều có thịt ăn, tốt quá!
/237
|