Vạn lão gia tử nghe xong dở khóc dở cười: “Đứa nhỏ ngốc, ông nào có bản lĩnh kia, chẳng qua là hù dọa bọn họ một chút thôi, cha cháu tên tiểu tử ngu ngốc kia, thời điểm chạy nạn liền ném hai chúng ta đi, hiện tại tới đón chúng ta, hừ! Không đi…”
Vạn lão gia tử bức xúc oán giận nói xong một đống lớn, mới phát hiện Bảo Châu đã sớm dựa vào ở trên mặt ghế bên cạnh ngủ rồi, thật đúng là tiểu nha đầu tham ăn giỏi ngủ, thầy tướng số nói đừng nhìn cô ngốc, về sau có thể có phúc khí, là mệnh đại phú đại quý.
Chính là lúc này cuộc sống của hai ông cháu bọn họ chỉ sợ là sắp tới bước đường cùng, tên bất hiếu kia đã nhiều năm như vậy đột nhiên mới nhớ tới phái người đi đón hai người bọn họ lên thành phố, tuyệt đối không phải chuyện tốt gì.
Tuổi của ông đã lớn, không có cái gì phải sợ.
Nhưng Bảo Châu còn nhỏ, lại si ngốc ngây, sợ là bị người bán đi còn nở nụ cười.
Hai ngày sau Vạn Phú Quý tự mình dẫn người đến mời, vừa dập đầu vừa quỳ thẳng không đứng dậy.
Lòng người là từ thịt lớn lên, ngay tại lúc Vạn Phú Quý quỳ đến toàn thân khó chịu, sắp đi vấn an lão tổ tông (nghĩa là sắp chết đó), Vạn lão gia tử cuối cùng đồng ý gặp hắn.
Vạn Phú Quý lập tức ân cần chăm sóc trước sau, đối với lão gia tử và Bảo Châu tốt không thể diễn tả, lại qua nửa tháng sau, Vạn lão gia tử mới đáp ứng mang theo Bảo Châu cùng Vạn phú quý đi lên thành phố hưởng phúc, ông khổ hơn nửa đời người rồi, cũng nên hưởng phúc.
Xe ngựa đi hai ngày hai đêm, sáng ngày thứ ba mới đến phủ đệ trong thành phố.
Vừa xuống xe ngựa, đã thấy mấy người phụ nữ trên người mang đầy châu báu ra đón, lớn nhất không tới bốn mươi, nhỏ nhất so với Bảo Châu còn nhỏ hơn hai tuổi, đều mặc sườn xám màu sắc đặc biệt sặc sở, làm đau mắt người khác.
Bảo Châu từ bên trái nhìn lướt qua đến bên phải, lại từ bên phải nhìn sang bên trái, nhìn tới nhìn lui, con mắt đều sắp rớt ra, vẫn không biết người nào mới là mẹ cô, thò tay giật giật tay Vạn Phú Quý, rất buồn rầu hỏi: “Cha Phú Quý, người nào là mẹ con?”
Lời này vừa nói ra, mấy người phụ nữ đều xấu hổ, Vạn Phú Quý gãi gãi đầu, không biết nên trả lời như thế nào, năm đó Vạn Phú Quý chạy nạn, đi theo mấy người đồng hương làm mua bán nhỏ, thời điểm chạy nạn đã lạc mất vợ, nghĩ đến quê quán mất mùa cha già cùng con gái có khả năng đã chết đói từ lâu, để có con nối dõi, phải cưới một người vợ khác, vẫn muốn sinh con trai, nhưng bất đắc dĩ chỉ sinh được con gái, làm cho hắn chọc giận gần chết. Mấy năm này buôn bán phát đạt, lại liên tiếp thêm mấy phòng vợ bé. Hắn chỉ có thể nói: “Đây là Nhị nương, đây là tam nương, đây là Tứ Nương. Mẹ con năm đó chạy nạn đã bị thất lạc, còn không tìm được. Cha nhất định sẽ tìm được bà ấy về, con yên tâm!”
Chờ hắn nói xong, Bảo Châu cũng đếm xong mấy ngón tay, tựa hồ có chút mất mát quơ quơ bốn ngón tay vừa thô vừa đen lên, đối với Vạn Phú Qý thập phần lo lắng mà hỏi: “Có nhiều mẹ như vậy ah! Lương thực trong nhà làm sao đủ ăn?”
Vạn lão gia tử bức xúc oán giận nói xong một đống lớn, mới phát hiện Bảo Châu đã sớm dựa vào ở trên mặt ghế bên cạnh ngủ rồi, thật đúng là tiểu nha đầu tham ăn giỏi ngủ, thầy tướng số nói đừng nhìn cô ngốc, về sau có thể có phúc khí, là mệnh đại phú đại quý.
Chính là lúc này cuộc sống của hai ông cháu bọn họ chỉ sợ là sắp tới bước đường cùng, tên bất hiếu kia đã nhiều năm như vậy đột nhiên mới nhớ tới phái người đi đón hai người bọn họ lên thành phố, tuyệt đối không phải chuyện tốt gì.
Tuổi của ông đã lớn, không có cái gì phải sợ.
Nhưng Bảo Châu còn nhỏ, lại si ngốc ngây, sợ là bị người bán đi còn nở nụ cười.
Hai ngày sau Vạn Phú Quý tự mình dẫn người đến mời, vừa dập đầu vừa quỳ thẳng không đứng dậy.
Lòng người là từ thịt lớn lên, ngay tại lúc Vạn Phú Quý quỳ đến toàn thân khó chịu, sắp đi vấn an lão tổ tông (nghĩa là sắp chết đó), Vạn lão gia tử cuối cùng đồng ý gặp hắn.
Vạn Phú Quý lập tức ân cần chăm sóc trước sau, đối với lão gia tử và Bảo Châu tốt không thể diễn tả, lại qua nửa tháng sau, Vạn lão gia tử mới đáp ứng mang theo Bảo Châu cùng Vạn phú quý đi lên thành phố hưởng phúc, ông khổ hơn nửa đời người rồi, cũng nên hưởng phúc.
Xe ngựa đi hai ngày hai đêm, sáng ngày thứ ba mới đến phủ đệ trong thành phố.
Vừa xuống xe ngựa, đã thấy mấy người phụ nữ trên người mang đầy châu báu ra đón, lớn nhất không tới bốn mươi, nhỏ nhất so với Bảo Châu còn nhỏ hơn hai tuổi, đều mặc sườn xám màu sắc đặc biệt sặc sở, làm đau mắt người khác.
Bảo Châu từ bên trái nhìn lướt qua đến bên phải, lại từ bên phải nhìn sang bên trái, nhìn tới nhìn lui, con mắt đều sắp rớt ra, vẫn không biết người nào mới là mẹ cô, thò tay giật giật tay Vạn Phú Quý, rất buồn rầu hỏi: “Cha Phú Quý, người nào là mẹ con?”
Lời này vừa nói ra, mấy người phụ nữ đều xấu hổ, Vạn Phú Quý gãi gãi đầu, không biết nên trả lời như thế nào, năm đó Vạn Phú Quý chạy nạn, đi theo mấy người đồng hương làm mua bán nhỏ, thời điểm chạy nạn đã lạc mất vợ, nghĩ đến quê quán mất mùa cha già cùng con gái có khả năng đã chết đói từ lâu, để có con nối dõi, phải cưới một người vợ khác, vẫn muốn sinh con trai, nhưng bất đắc dĩ chỉ sinh được con gái, làm cho hắn chọc giận gần chết. Mấy năm này buôn bán phát đạt, lại liên tiếp thêm mấy phòng vợ bé. Hắn chỉ có thể nói: “Đây là Nhị nương, đây là tam nương, đây là Tứ Nương. Mẹ con năm đó chạy nạn đã bị thất lạc, còn không tìm được. Cha nhất định sẽ tìm được bà ấy về, con yên tâm!”
Chờ hắn nói xong, Bảo Châu cũng đếm xong mấy ngón tay, tựa hồ có chút mất mát quơ quơ bốn ngón tay vừa thô vừa đen lên, đối với Vạn Phú Qý thập phần lo lắng mà hỏi: “Có nhiều mẹ như vậy ah! Lương thực trong nhà làm sao đủ ăn?”
/237
|