Bảo Châu đi về nhà giúp hai đứa em xem xét, thời điểm cô đi vào cửa, đó là một bộ phong cảnh thật đẹp a!
Có mấy người không biết rõ tình hình đang muốn đi đến gần, Côn Sơn từ ngoài cửa đi tới, một tay ôm một đứa bé mập mạp, hướng Bảo Châu hô: “Vợ à, em chờ anh với!”
Mấy người đàn ông nhìn Bảo Châu lập tức thất vọng bỏ đi, Côn Sơn rất đắc ý, nghênh ngang ôm hai đứa con đi tới trước mặt Vạn Phú Quý: “Cha, con thấy hôm nay thật náo nhiệt, nên mang theo hai đứa nhỏ đến.”
Vạn Phú Quý nhìn thấy hai đứa cháu lập tức mặt mày hớn hở, tiếp lấy một đứa, cười ha hả ôm vào trong ngực: “Tiếu Tiếu, ông ngoại ôm một cái!”
Hiện tại đứa nhỏ nửa tuổi ngũ quan đã rõ, Tiếu Tiếu người cũng như tên, thích cười giống Bảo Châu, mặt mày cong cong làm người ta ưa thích, y y nha nha ở trong ngực Vạn Phú Quý vung vẩy bàn tay nhỏ bé.
Kiều Kiều là một bé ngoan, không giống cha nó cà lơ phất phơ, cũng không giống chị gái, không biết vì sao, từ nhỏ đã giống một ông cụ non, vẻ mặt nghiêm túc, may mắn cùng em gái lớn lên rất giống, ngũ quan cũng sẽ không chênh lệch.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu như vậy, phối hợp với vẻ mặt nghiêm túc, càng làm cho người ta buồn cười, vẻ mặt Côn Sơn hưởng thụ ôm con trai, ánh mắt sủng nịch dường như hận không thể, đem tất cả thứ mình có đều cho nó, mặc dù nó vẫn còn trong tã lót.
Côn Sơn đang vuốt ve hưởng thụ, Kiều Kiều đột nhiên há miệng, ah ô một tiếng bắt đầu khóc.
Côn Sơn rất có kinh nghiệm nghĩ, có lẽ đứa nhỏ tè dầm, vừa tính kiểm tra, chỉ thấy cách đó không xa, một người đàn ông khác vội vã cầm tã hướng bên này chạy tới, sốt ruột hỏi Côn Sơn: “Có phải Kiều Kiều tè ra quần hay không? May mà tôi mang theo tã trong người.”
Côn Sơn rất tự nhiên tiếp nhận tã, thay tả cho cục cưng, những người khác tắc vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông kia.
Cho dù cảm thấy không có gì, nhưng bị người nhìn chằm chằm như vậy, người kia cũng không khỏi cảm thấy có chút bực bội, từ bên cạnh mọi người hô: “Nhìn cái gì? Chưa từng thấy ai đẹp trai như tôi sao?”
“Chưa từng thấy qua, anh là Tiểu Cù Từ à? Không biết, còn tưởng anh là vú em của hai đứa nhỏ.” Bảo Trân mặc váy dài, chậc chậc nói. Một đại thiếu gia, đi làm người hầu cho Vạn Bảo Châu cái con bé quê mùa kia, thật sự là tự hủy giá trị con người, trong lòng cô thầm nghĩ xem thường người đàn ông này.
Đúng vậy, người đàn ông này không phải ai khác chính là Cù thiếu, mỗi ngày Cù thiếu đi theo bên cạnh Bảo Châu, chiếu cố hai đứa nhỏ sớm đã thuần thục.
Trước kia Cù thiếu sống an nhàn sung sướng đã quen, hắn ngoại trừ phục tùng Bảo Châu, còn có thể phục tùng ai?
Bị cô gái trước mắt nói như vậy, hắn nổi cáu: “Tiểu Cù Từ cô có thể gọi sao? Nói t ôi như vú em, đáng tiếc cô cả vú em cũng không giống.”
“Tôi tuổi trẻ đương nhiên không giống.” Bảo Trân đắc ý.
“Không liên quan tuổi tác, mà liên quan tới dáng người.” Nửa câu sau Cù thiếu nói chậm lại, nhưng vô cùng rõ ràng.
Lúc Bảo Trân hiểu được, tức giận giày cao gót hướng phía giầy Cù thiếu giẫm qua: “Lưu manh!”
“Sân bay.”
“Anh không phải là đàn ông!” Bảo Trân tranh cãi mặt đỏ rần, cho tới bây giờ không có người nói cô như vậy, hắn quá không lễ phép rồi.
“Cô xác định cô là phụ nữ?” Chỉ cần đối thủ không phải Bảo Châu, Cù thiếu tự nhận được xem như cao thủ tranh cãi.
“Miệng anh thúi như vậy, đời này kiếm được vợ mới lạ! Khó trách hiện tại còn độc thân.” Bảo Trân tiếp tục đâm thọc.
“Tính tình cô xấu như vậy, cô mới gả không ra, định làm gái già cả đời à? Đáng tiếc cô gái không phải đồ cổ, sẽ không phải càng già càng đáng giá.” Cù thiếu miệng độc vô cùng.
“Tôi sẽ không làm gái già, anh chờ xem, nhất định tôi sẽ gả ra ngoài.”
“Tôi cũng nhất định sẽ lấy vợ, đến lúc đó tôi không mời cô uống rượu mừng. Chỉ là cô xác định cô thật sự có thể gả ra ngoài?” Cù thiếu ngây thơ nói.
“Có thể.” Bên cạnh có một âm thanh giòn giã khẳng định nói.
Cù thiếu và Bảo Trân đồng thời nhìn về phía âm thanh, là Bảo Châu.
Bảo Trân gần đây xem thường Bảo Châu, nhưng thấy Bảo Châu bênh vực mình, cảm thấy hôm nay cô thuận mắt hơn nhiều: “Bảo Châu chị hôm nay xem như nói được một câu có ích, lời này tôi thích nghe!”
“Bảo Trân em gả cho hắn a!” Câu nói thứ hai của Bảo Châu làm Bảo Trân lập tức hét lên một tiếng; “Cái gì, chị kêu tôi gả cho hắn ta?”
“Đúng vậy! Như vậy tôi có thể ăn cùng lúc hai phần bánh kẹo cưới rồi.” Bảo Châu cảm thấy thật tốt a!
“Bảo Châu chị điên rồi, tôi không muốn nói chuyện với chị nữa!” Bảo Trân tức giận quay đầu không để ý tới Bảo Châu.
Cù thiếu cũng nói: “Thiếu phu nhân, việc này không có khả năng.”
“Như thế nào không có khả năng, tôi cảm thấy rất tốt. Như vậy, nhà của hai chúng ta thân càng thêm thân. Đề nghị này của Bảo Châu không tệ, tôi sẽ hỏi ý kiến của người nhà cậu.” Côn Sơn đem con một bên đưa cho Bảo Châu một bên trêu chọc nói, thật ra cái này cũng rất tốt. Tiểu Cù là bạn Bảo Châu, có đôi khi hắn sẽ lo lắng sau khi Tiểu Cù kết hôn, sẽ rời khỏi Lục gia, đến lúc đó Bảo Châu có thể sẽ cùng người bạn này trở nên lạnh nhạt. Nếu như Tiểu Cù cưới em gái Bảo Châu, về sau đoán chừng sẽ thân thiết hơn. Vả lại hai nhà coi như là môn đăng hộ đối, có lẽ hai bên gia trường đều hài lòng. Chỉ là thành hay không thành, còn phải xem ý của hai người bọn họ, bây giờ là thời đại mới, đề xướng tự do yêu đương.
“Thiếu gia ngàn vạn lần đừng nói, tôi cũng không muốn giống ngài đâu.” Cả ngày bị vợ trông coi, bị vợ sai khiến, cái loại cảm giác này quá không tốt.
“Tôi làm sao?” Côn Sơn híp mắt.
“Ngài rất tốt, rất thương vợ. Nhưng tôi cần mặt mũi, với tôi mà nói đàn ông phải có tôn nghiêm.” Cù thiếu giả vờ cười, nghĩ thầm ngươi là một thê nô, ta mới không cưới con gái Vạn gia.
“Thê nô thì sao, nếu tôi đem Nhược Lan gả cho cậu thì sao?” Côn Sơn thản nhiên nói.
“Thật sự?”
Côn Sơn nói: “Xem biểu hiện của cậu.”
Cù thiếu lập tức sửa lời: “Tôn nghiêm cái gì đều là mây bay, tôn nghiêm thật đáng ngưỡng mộ, mặt mũi giá rất cao, nếu vì tình yêu, cả hai đều có thể vứt bỏ. Thiếu gia, hài lòng chưa?”
Côn Sơn rất hài lòng, cho nên khẽ thở dài một cái nói: “Hài lòng. Nhưng hôn nhân của Tích Nhược Lan tôi không thể làm chủ, tôi cũng không phải cha mẹ cô ấy, không làm chủ được.”
Cù thiếu rất tức giận, uổng công hắn khổ cực nói cả buổi: “Thiếu gia, đang đùa giỡn tôi sao?”
Hôm nay tâm trạng Côn Sơn không tệ, lắc đầu: “Tôi không phải đang đùa giỡn, tôi là trêu chọc cậu.”
“Có gì khác nhau sao?”
“Chữ đùa giỡn khoa tay múa chân tương đối nhiều.” Côn Sơn nói xong lôi kéo Bảo Châu đi ra.
Cù thiếu đáng thương nhìn ở đây cả trai lẫn gái nhiều như vậy, nghĩ đến vợ của mình lúc nào mới sẽ xuất hiện a?
Bọn người A Hổ đều đã lập gia đình, ngay cả A Thiếu cái hũ nút kia làm người ta phát bực cũng có thanh mai trúc mã, vậy mà vì cái gì Cù thiếu hắn tuấn tú lịch sự, đến nay vẫn độc thân?
A Long, A Hổ hai tên gia hỏa kia thậm chí đã đặt cược, cược xem Cù thiếu hắn và Tiểu Hoàng, ai sẽ cưới vợ trước.
Có mấy người không biết rõ tình hình đang muốn đi đến gần, Côn Sơn từ ngoài cửa đi tới, một tay ôm một đứa bé mập mạp, hướng Bảo Châu hô: “Vợ à, em chờ anh với!”
Mấy người đàn ông nhìn Bảo Châu lập tức thất vọng bỏ đi, Côn Sơn rất đắc ý, nghênh ngang ôm hai đứa con đi tới trước mặt Vạn Phú Quý: “Cha, con thấy hôm nay thật náo nhiệt, nên mang theo hai đứa nhỏ đến.”
Vạn Phú Quý nhìn thấy hai đứa cháu lập tức mặt mày hớn hở, tiếp lấy một đứa, cười ha hả ôm vào trong ngực: “Tiếu Tiếu, ông ngoại ôm một cái!”
Hiện tại đứa nhỏ nửa tuổi ngũ quan đã rõ, Tiếu Tiếu người cũng như tên, thích cười giống Bảo Châu, mặt mày cong cong làm người ta ưa thích, y y nha nha ở trong ngực Vạn Phú Quý vung vẩy bàn tay nhỏ bé.
Kiều Kiều là một bé ngoan, không giống cha nó cà lơ phất phơ, cũng không giống chị gái, không biết vì sao, từ nhỏ đã giống một ông cụ non, vẻ mặt nghiêm túc, may mắn cùng em gái lớn lên rất giống, ngũ quan cũng sẽ không chênh lệch.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu như vậy, phối hợp với vẻ mặt nghiêm túc, càng làm cho người ta buồn cười, vẻ mặt Côn Sơn hưởng thụ ôm con trai, ánh mắt sủng nịch dường như hận không thể, đem tất cả thứ mình có đều cho nó, mặc dù nó vẫn còn trong tã lót.
Côn Sơn đang vuốt ve hưởng thụ, Kiều Kiều đột nhiên há miệng, ah ô một tiếng bắt đầu khóc.
Côn Sơn rất có kinh nghiệm nghĩ, có lẽ đứa nhỏ tè dầm, vừa tính kiểm tra, chỉ thấy cách đó không xa, một người đàn ông khác vội vã cầm tã hướng bên này chạy tới, sốt ruột hỏi Côn Sơn: “Có phải Kiều Kiều tè ra quần hay không? May mà tôi mang theo tã trong người.”
Côn Sơn rất tự nhiên tiếp nhận tã, thay tả cho cục cưng, những người khác tắc vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông kia.
Cho dù cảm thấy không có gì, nhưng bị người nhìn chằm chằm như vậy, người kia cũng không khỏi cảm thấy có chút bực bội, từ bên cạnh mọi người hô: “Nhìn cái gì? Chưa từng thấy ai đẹp trai như tôi sao?”
“Chưa từng thấy qua, anh là Tiểu Cù Từ à? Không biết, còn tưởng anh là vú em của hai đứa nhỏ.” Bảo Trân mặc váy dài, chậc chậc nói. Một đại thiếu gia, đi làm người hầu cho Vạn Bảo Châu cái con bé quê mùa kia, thật sự là tự hủy giá trị con người, trong lòng cô thầm nghĩ xem thường người đàn ông này.
Đúng vậy, người đàn ông này không phải ai khác chính là Cù thiếu, mỗi ngày Cù thiếu đi theo bên cạnh Bảo Châu, chiếu cố hai đứa nhỏ sớm đã thuần thục.
Trước kia Cù thiếu sống an nhàn sung sướng đã quen, hắn ngoại trừ phục tùng Bảo Châu, còn có thể phục tùng ai?
Bị cô gái trước mắt nói như vậy, hắn nổi cáu: “Tiểu Cù Từ cô có thể gọi sao? Nói t ôi như vú em, đáng tiếc cô cả vú em cũng không giống.”
“Tôi tuổi trẻ đương nhiên không giống.” Bảo Trân đắc ý.
“Không liên quan tuổi tác, mà liên quan tới dáng người.” Nửa câu sau Cù thiếu nói chậm lại, nhưng vô cùng rõ ràng.
Lúc Bảo Trân hiểu được, tức giận giày cao gót hướng phía giầy Cù thiếu giẫm qua: “Lưu manh!”
“Sân bay.”
“Anh không phải là đàn ông!” Bảo Trân tranh cãi mặt đỏ rần, cho tới bây giờ không có người nói cô như vậy, hắn quá không lễ phép rồi.
“Cô xác định cô là phụ nữ?” Chỉ cần đối thủ không phải Bảo Châu, Cù thiếu tự nhận được xem như cao thủ tranh cãi.
“Miệng anh thúi như vậy, đời này kiếm được vợ mới lạ! Khó trách hiện tại còn độc thân.” Bảo Trân tiếp tục đâm thọc.
“Tính tình cô xấu như vậy, cô mới gả không ra, định làm gái già cả đời à? Đáng tiếc cô gái không phải đồ cổ, sẽ không phải càng già càng đáng giá.” Cù thiếu miệng độc vô cùng.
“Tôi sẽ không làm gái già, anh chờ xem, nhất định tôi sẽ gả ra ngoài.”
“Tôi cũng nhất định sẽ lấy vợ, đến lúc đó tôi không mời cô uống rượu mừng. Chỉ là cô xác định cô thật sự có thể gả ra ngoài?” Cù thiếu ngây thơ nói.
“Có thể.” Bên cạnh có một âm thanh giòn giã khẳng định nói.
Cù thiếu và Bảo Trân đồng thời nhìn về phía âm thanh, là Bảo Châu.
Bảo Trân gần đây xem thường Bảo Châu, nhưng thấy Bảo Châu bênh vực mình, cảm thấy hôm nay cô thuận mắt hơn nhiều: “Bảo Châu chị hôm nay xem như nói được một câu có ích, lời này tôi thích nghe!”
“Bảo Trân em gả cho hắn a!” Câu nói thứ hai của Bảo Châu làm Bảo Trân lập tức hét lên một tiếng; “Cái gì, chị kêu tôi gả cho hắn ta?”
“Đúng vậy! Như vậy tôi có thể ăn cùng lúc hai phần bánh kẹo cưới rồi.” Bảo Châu cảm thấy thật tốt a!
“Bảo Châu chị điên rồi, tôi không muốn nói chuyện với chị nữa!” Bảo Trân tức giận quay đầu không để ý tới Bảo Châu.
Cù thiếu cũng nói: “Thiếu phu nhân, việc này không có khả năng.”
“Như thế nào không có khả năng, tôi cảm thấy rất tốt. Như vậy, nhà của hai chúng ta thân càng thêm thân. Đề nghị này của Bảo Châu không tệ, tôi sẽ hỏi ý kiến của người nhà cậu.” Côn Sơn đem con một bên đưa cho Bảo Châu một bên trêu chọc nói, thật ra cái này cũng rất tốt. Tiểu Cù là bạn Bảo Châu, có đôi khi hắn sẽ lo lắng sau khi Tiểu Cù kết hôn, sẽ rời khỏi Lục gia, đến lúc đó Bảo Châu có thể sẽ cùng người bạn này trở nên lạnh nhạt. Nếu như Tiểu Cù cưới em gái Bảo Châu, về sau đoán chừng sẽ thân thiết hơn. Vả lại hai nhà coi như là môn đăng hộ đối, có lẽ hai bên gia trường đều hài lòng. Chỉ là thành hay không thành, còn phải xem ý của hai người bọn họ, bây giờ là thời đại mới, đề xướng tự do yêu đương.
“Thiếu gia ngàn vạn lần đừng nói, tôi cũng không muốn giống ngài đâu.” Cả ngày bị vợ trông coi, bị vợ sai khiến, cái loại cảm giác này quá không tốt.
“Tôi làm sao?” Côn Sơn híp mắt.
“Ngài rất tốt, rất thương vợ. Nhưng tôi cần mặt mũi, với tôi mà nói đàn ông phải có tôn nghiêm.” Cù thiếu giả vờ cười, nghĩ thầm ngươi là một thê nô, ta mới không cưới con gái Vạn gia.
“Thê nô thì sao, nếu tôi đem Nhược Lan gả cho cậu thì sao?” Côn Sơn thản nhiên nói.
“Thật sự?”
Côn Sơn nói: “Xem biểu hiện của cậu.”
Cù thiếu lập tức sửa lời: “Tôn nghiêm cái gì đều là mây bay, tôn nghiêm thật đáng ngưỡng mộ, mặt mũi giá rất cao, nếu vì tình yêu, cả hai đều có thể vứt bỏ. Thiếu gia, hài lòng chưa?”
Côn Sơn rất hài lòng, cho nên khẽ thở dài một cái nói: “Hài lòng. Nhưng hôn nhân của Tích Nhược Lan tôi không thể làm chủ, tôi cũng không phải cha mẹ cô ấy, không làm chủ được.”
Cù thiếu rất tức giận, uổng công hắn khổ cực nói cả buổi: “Thiếu gia, đang đùa giỡn tôi sao?”
Hôm nay tâm trạng Côn Sơn không tệ, lắc đầu: “Tôi không phải đang đùa giỡn, tôi là trêu chọc cậu.”
“Có gì khác nhau sao?”
“Chữ đùa giỡn khoa tay múa chân tương đối nhiều.” Côn Sơn nói xong lôi kéo Bảo Châu đi ra.
Cù thiếu đáng thương nhìn ở đây cả trai lẫn gái nhiều như vậy, nghĩ đến vợ của mình lúc nào mới sẽ xuất hiện a?
Bọn người A Hổ đều đã lập gia đình, ngay cả A Thiếu cái hũ nút kia làm người ta phát bực cũng có thanh mai trúc mã, vậy mà vì cái gì Cù thiếu hắn tuấn tú lịch sự, đến nay vẫn độc thân?
A Long, A Hổ hai tên gia hỏa kia thậm chí đã đặt cược, cược xem Cù thiếu hắn và Tiểu Hoàng, ai sẽ cưới vợ trước.
/237
|