“Thế nhưng không phải anh thích Bảo Châu sao?”
“Hiện tại tôi đối với cô ấy chỉ có tình anh em. Nếu không anh cũng sẽ không ở thời điểm biết rõ chính mình sắp gặp nguy hiểm, phái người đem hộp trang sức đưa cho em.” Hắn về sau mới hiểu được, hóa ra trong lòng của hắn là sợ chính mình đêm đó sẽ xảy ra chuyện, tiềm thức muốn đưa bộ trang sức cho cô làm kỷ niệm, khi chạy trốn về nhà, hắn không chỉ một lần nghĩ khi cô nhận được trang sức kia sẽ có vẻ mặt gì.
Nghe hắn nói như vậy, Nhược Lan mặt lạnh thu lại, hơi gật đầu một cái: “Em đồng ý.”
Đợi lâu như vậy, lâu đến cô đã buông tay, không nghĩ tới cuối cùng cô lại được như ý nguyện, kỳ thật trên miệng nói muốn quên hắn, lại không phải dễ dàng quên như vậy, cô không thích tơ lòng vấn vương, muốn chặt đứt thì phải chặt cho sạch sẽ, cho nên mới cố ý giả vờ một bộ dạng lạnh lùng.
“Em đã đáp ứng? Anh lập tức kêu nhà chuẩn bị hôn lễ, anh đã nói với cha mẹ anh, bọn họ đều ước gì hai chúng ta mau chóng kết hôn. Thu thập một chút, ngày mai anh dẫn em về nhà gặp cha mẹ anh.” Thẩm Kỷ Lương tốc chiến tốc thắng nói, hắn muốn mang Nhược Lan đi ra ngoài giải sầu, quên đi những chuyện phát sinh trước kia.
Nhược Lan lúc này tự nhiên sẽ cảm thấy cái gì cũng tốt, gật đầu: “Em lập tức đi chuẩn bị.”
Hai người đi chính là nửa tháng, nửa tháng sau, Thẩm Kỷ Lương gọi điện thoại mời Côn Sơn cùng Bảo Châu và người nhà đi tham dự hôn lễ của bọn họ ở Thái Nguyên, hai người định tổ chức đơn giản một chút, ở Thái Nguyên xử lý hôn lễ, Quảng Châu bên kia sợ sẽ có lời đồn đãi, nên không làm.
Côn Sơn lập tức kêu người chuẩn bị đồ cưới cho Nhược Lan, mang theo Bảo Châu đi Thái Nguyên.
Cù thiếu đã trở lại Lục gia, cả người thoạt nhìn gầy một vòng, tinh thần không tốt lắm, Côn Sơn hỏi hắn, Cù thiếu đưa cho Côn Sơn một phần lễ, người sẽ không đi.
Quá thương tâm rồi!
Nếu như không phải cậu ngăn trở, hiện tại Nhược Lan khẳng định đã là vợ của hắn, nói không chừng đã mang thai.
Hắn mới không cần đi tham dự hôn lễ của vị hôn thê trước, hắn không có độ lượng như vậy, mỗi ngày ngồi trong nhà khóc với cậu: “Cậu a! Cậu hại con thật thê thảm! Vợ của con đều chạy.”
“Cô ta chạy là tốt nhất, em sẽ làm vợ anh.” Bảo Trân chẳng biết lúc nào xuất hiện ở sau lưng hắn, vỗ nhẹ nhẹ hắn. Nghe nói Hạ Nhược Lan muốn gả cho Thẩm Kỷ Lương, Bảo Trân luôn uể oải lúc như uống thuốc an thần, thoải mái hơn nhiều. Bảo Châu nói Cù thiếu không đi cùng, cô lập tức xung phong nhận việc chiếu cố Cù thiếu, cũng không đi tham dự hôn lễ.
“Sao cô lại ở đây?”
“Em đã xin anh rể, để cho em tới chiếu cố anh.”
“Hắn sẽ không đáp ứng!”
“Anh rể đã đáp ứng, bởi vì em nói với anh ấy, chỉ cần anh ấy đáp ứng em, về sau em nhất định sẽ hiếu thuận với chị gái, không bao giờ tìm chị ấy gây phiền nữa.”
“Tên gia hỏa trọng sắc khinh bạn!” Cù thiếu tức giận nói.
“Em cũng cảm thấy như vậy, nếu anh muốn báo thù, anh có thể cưới em, sau đó yêu thương em, khinh thị anh rể.” Bảo Trân xấu xa đề nghị nói.
Cù thiếu đả kích lại cô: “Vậy tôi nén giận thì tốt hơn.”
Bảo Trân nghiến răng: “Hừ! Dù sao em nhất định sẽ gả cho anh, anh chờ xem.”
“Ma nữ!”
“Nếu em là ma nữ, em sẽ biến anh trở nên ngốc nghếch, mỗi ngày vây quanh em.” Bảo Trân nghĩ rất tốt đẹp.
“Cái đó xác thực rất ngốc.” Cù thiếu lời nói ác độc.
Với tư cách bên nhà gái, cả nhà Côn Sơn đều đi tham dự hôn lễ của hai người.
Thẩm gia cố ý sai người quét dọn một biệt thự để cho bọn hắn ở, đồng thời cũng để cho cô dâu tương lai ở chờ đợi ngày cưới.
Cách hôn lễ còn có vài ngày, Bảo Châu mỗi ngày vây quanh Nhược Lan đi dạo, Thẩm Kỷ Lương nhìn ở trong mắt khổ trong lòng, mỗi khi hắn muốn cùng Nhược Lan thân mật, Bảo Châu lại tới, đẩy cửa ra cười tủm tỉm xen vào giữa hai người, trong tay thường xuyên còn cầm theo này nọ, như lúc này Thẩm Kỷ Lương vừa định hôn trộm Nhược Lan một cái, Bảo Châu gõ cửa một cái đã xông vào: “Hạ tỷ tỷ chị xem em mang gì đến cho chị này?”
“Thiệt nhiều bánh cưới.” Nhược Lan nhanh chóng đẩy Thẩm Kỷ Lương đang dựa vào cô rất gần, hướng phía Bảo Châu đi qua, vẻ mặt tươi cười.
“Đây là mẹ nuôi vừa rồi gọi người đưa tới, cho chị chọn.” Vẻ mặt Bảo Châu sắp chảy nước miếng nhìn bánh ngọt đặc biệt trong mâm, bề ngoài trông thật ngon.
Thẩm Kỷ Lương nghĩ, tiểu nha đầu này vì một mâm bánh ngọt mà phá chuyện tốt của hắn, cố ý đuổi người: “Để cho mẹ tùy tiện chọn là được rồi, mấy cái bánh ngọt này em cầm lấy ăn đi.”
Sau đó Bảo Châu một chút cũng không có phát hiện mình là bóng đèn, cô một bên đem đưa chén đĩa cho Nhược Lan chọn, một bên cầm lấy một cái bánh ngọt một ngụm cắn xuống hết nửa cái: “Nhân trà xanh, Hạ tỷ tỷ cái của chị là nhân gì?”
“Đậu đỏ.” Hạ Nhược Lan lôi kéo Bảo Châu ngồi xuống.
Thẩm Kỷ Lương nhìn thấy trong lòng sốt ruột, nghĩ thầm hôm nay ta thật vất vả mới có thời giờ ở bên vợ tương lai, ngươi cái tiểu nha đầu tới làm loạn cái gì? Vụng trộm chỉ chỉ cạnh cửa cho Bảo Châu, ý là ngươi đem vợ trả lại cho ta.
Bảo Châu lại nói: “Thẩm đại ca, anh thấy bọn em miệng khô nên định đi lấy nước sao? Em muốn uống trà lài, Hạ tỷ tỷ chị muốn uống gì?”
“Chị cũng vậy.”
Hai vị nữ vương lên tiếng, Thẩm Kỷ Lương đành phải đi xuống lầu cầm đồ uống lên, vừa đi vừa nghĩ đợi tí nữa mìn nhất định phải hạ quyết tâm, dụ Bảo Châu đi ra ngoài, sau đó có thể… hắc hắc!
Kết quả thời điểm hắn mang đồ uống lên, không thấy Bảo Châu cũng không có thấy Nhược Lan trong phòng, Thẩm Kỷ Lương hỏi nha hoàn; “Thiếu phu nhân đâu?”
“Nhị thiếu phu nhân Lục gia vừa rồi nhận được một cuộc điện thoại, dẫn theo Thiếu phu nhân và đại phu nhân Lục gia đi ra ngoài rồi.”
“Đi đâu?”
“Nói là đi đến nhà Trần phu nhân chơi mạt chược.”
Thẩm Kỷ Lương: “…”
Trần phu nhân chính là vị phu nhân giàu có lúc trước giúp Thẩm Kỷ Lương khởi công nhà máy, bà nghe nói Bảo Châu đến Thái Nguyên, cố ý gọi điện thoại tới, gọi Bảo Châu đi qua chơi với bà.
Bảo Châu hỏi chơi cái gì, bà thuận miệng hỏi chơi mạt chược không?
Bảo Châu nghĩ rất lâu không có chơi mạt chược rồi, nên kéo theo Nhược Lan đi, đại phu nhân đang nhàm chán, thấy hai người các cô muốn đi ra ngoài, cũng đi theo ra ngoài.
Sau khi Trần phu nhân cúp điện thoại, bắt đầu phiền não, bà ở chỗ này không có bạn bè gì, đi nơi nào tìm người chơi mạt chược?
Kết quả không đợi bà phiền não xong, Bảo Châu đã tới, còn dẫn theo hai người, Trần phu nhân mừng rỡ gọi người đem bàn mạt chược mang lên.
Đại phu nhân mấy ngày nay thật cao hứng, Nhược Lan nhận lão gia làm cha nuôi, tuy mẹ Côn Sơn là ngũ phu nhân, nhưng mấy ngày nay bà luôn tự xưng mình là mẹ nuôi, đối với Nhược Lan mở miệng gọi một tiếng con gái nuôi, mọi người không thể quét hào hứng của bà, chỉ có thể tùy bà.
Mấy ngày nay chi phí tiêu dùng của Đại phu nhân cũng đều là lấy danh nghĩa Nhược Lan, dùng danh nghĩa mua đồ không trả tiền, kêu người đưa tới biệt thự, đưa tới, cố ý không xuống nhận, đợi Nhược Lan hoặc là Bảo Châu trả tiền xong mới xuống cầm lấy.
“Hiện tại tôi đối với cô ấy chỉ có tình anh em. Nếu không anh cũng sẽ không ở thời điểm biết rõ chính mình sắp gặp nguy hiểm, phái người đem hộp trang sức đưa cho em.” Hắn về sau mới hiểu được, hóa ra trong lòng của hắn là sợ chính mình đêm đó sẽ xảy ra chuyện, tiềm thức muốn đưa bộ trang sức cho cô làm kỷ niệm, khi chạy trốn về nhà, hắn không chỉ một lần nghĩ khi cô nhận được trang sức kia sẽ có vẻ mặt gì.
Nghe hắn nói như vậy, Nhược Lan mặt lạnh thu lại, hơi gật đầu một cái: “Em đồng ý.”
Đợi lâu như vậy, lâu đến cô đã buông tay, không nghĩ tới cuối cùng cô lại được như ý nguyện, kỳ thật trên miệng nói muốn quên hắn, lại không phải dễ dàng quên như vậy, cô không thích tơ lòng vấn vương, muốn chặt đứt thì phải chặt cho sạch sẽ, cho nên mới cố ý giả vờ một bộ dạng lạnh lùng.
“Em đã đáp ứng? Anh lập tức kêu nhà chuẩn bị hôn lễ, anh đã nói với cha mẹ anh, bọn họ đều ước gì hai chúng ta mau chóng kết hôn. Thu thập một chút, ngày mai anh dẫn em về nhà gặp cha mẹ anh.” Thẩm Kỷ Lương tốc chiến tốc thắng nói, hắn muốn mang Nhược Lan đi ra ngoài giải sầu, quên đi những chuyện phát sinh trước kia.
Nhược Lan lúc này tự nhiên sẽ cảm thấy cái gì cũng tốt, gật đầu: “Em lập tức đi chuẩn bị.”
Hai người đi chính là nửa tháng, nửa tháng sau, Thẩm Kỷ Lương gọi điện thoại mời Côn Sơn cùng Bảo Châu và người nhà đi tham dự hôn lễ của bọn họ ở Thái Nguyên, hai người định tổ chức đơn giản một chút, ở Thái Nguyên xử lý hôn lễ, Quảng Châu bên kia sợ sẽ có lời đồn đãi, nên không làm.
Côn Sơn lập tức kêu người chuẩn bị đồ cưới cho Nhược Lan, mang theo Bảo Châu đi Thái Nguyên.
Cù thiếu đã trở lại Lục gia, cả người thoạt nhìn gầy một vòng, tinh thần không tốt lắm, Côn Sơn hỏi hắn, Cù thiếu đưa cho Côn Sơn một phần lễ, người sẽ không đi.
Quá thương tâm rồi!
Nếu như không phải cậu ngăn trở, hiện tại Nhược Lan khẳng định đã là vợ của hắn, nói không chừng đã mang thai.
Hắn mới không cần đi tham dự hôn lễ của vị hôn thê trước, hắn không có độ lượng như vậy, mỗi ngày ngồi trong nhà khóc với cậu: “Cậu a! Cậu hại con thật thê thảm! Vợ của con đều chạy.”
“Cô ta chạy là tốt nhất, em sẽ làm vợ anh.” Bảo Trân chẳng biết lúc nào xuất hiện ở sau lưng hắn, vỗ nhẹ nhẹ hắn. Nghe nói Hạ Nhược Lan muốn gả cho Thẩm Kỷ Lương, Bảo Trân luôn uể oải lúc như uống thuốc an thần, thoải mái hơn nhiều. Bảo Châu nói Cù thiếu không đi cùng, cô lập tức xung phong nhận việc chiếu cố Cù thiếu, cũng không đi tham dự hôn lễ.
“Sao cô lại ở đây?”
“Em đã xin anh rể, để cho em tới chiếu cố anh.”
“Hắn sẽ không đáp ứng!”
“Anh rể đã đáp ứng, bởi vì em nói với anh ấy, chỉ cần anh ấy đáp ứng em, về sau em nhất định sẽ hiếu thuận với chị gái, không bao giờ tìm chị ấy gây phiền nữa.”
“Tên gia hỏa trọng sắc khinh bạn!” Cù thiếu tức giận nói.
“Em cũng cảm thấy như vậy, nếu anh muốn báo thù, anh có thể cưới em, sau đó yêu thương em, khinh thị anh rể.” Bảo Trân xấu xa đề nghị nói.
Cù thiếu đả kích lại cô: “Vậy tôi nén giận thì tốt hơn.”
Bảo Trân nghiến răng: “Hừ! Dù sao em nhất định sẽ gả cho anh, anh chờ xem.”
“Ma nữ!”
“Nếu em là ma nữ, em sẽ biến anh trở nên ngốc nghếch, mỗi ngày vây quanh em.” Bảo Trân nghĩ rất tốt đẹp.
“Cái đó xác thực rất ngốc.” Cù thiếu lời nói ác độc.
Với tư cách bên nhà gái, cả nhà Côn Sơn đều đi tham dự hôn lễ của hai người.
Thẩm gia cố ý sai người quét dọn một biệt thự để cho bọn hắn ở, đồng thời cũng để cho cô dâu tương lai ở chờ đợi ngày cưới.
Cách hôn lễ còn có vài ngày, Bảo Châu mỗi ngày vây quanh Nhược Lan đi dạo, Thẩm Kỷ Lương nhìn ở trong mắt khổ trong lòng, mỗi khi hắn muốn cùng Nhược Lan thân mật, Bảo Châu lại tới, đẩy cửa ra cười tủm tỉm xen vào giữa hai người, trong tay thường xuyên còn cầm theo này nọ, như lúc này Thẩm Kỷ Lương vừa định hôn trộm Nhược Lan một cái, Bảo Châu gõ cửa một cái đã xông vào: “Hạ tỷ tỷ chị xem em mang gì đến cho chị này?”
“Thiệt nhiều bánh cưới.” Nhược Lan nhanh chóng đẩy Thẩm Kỷ Lương đang dựa vào cô rất gần, hướng phía Bảo Châu đi qua, vẻ mặt tươi cười.
“Đây là mẹ nuôi vừa rồi gọi người đưa tới, cho chị chọn.” Vẻ mặt Bảo Châu sắp chảy nước miếng nhìn bánh ngọt đặc biệt trong mâm, bề ngoài trông thật ngon.
Thẩm Kỷ Lương nghĩ, tiểu nha đầu này vì một mâm bánh ngọt mà phá chuyện tốt của hắn, cố ý đuổi người: “Để cho mẹ tùy tiện chọn là được rồi, mấy cái bánh ngọt này em cầm lấy ăn đi.”
Sau đó Bảo Châu một chút cũng không có phát hiện mình là bóng đèn, cô một bên đem đưa chén đĩa cho Nhược Lan chọn, một bên cầm lấy một cái bánh ngọt một ngụm cắn xuống hết nửa cái: “Nhân trà xanh, Hạ tỷ tỷ cái của chị là nhân gì?”
“Đậu đỏ.” Hạ Nhược Lan lôi kéo Bảo Châu ngồi xuống.
Thẩm Kỷ Lương nhìn thấy trong lòng sốt ruột, nghĩ thầm hôm nay ta thật vất vả mới có thời giờ ở bên vợ tương lai, ngươi cái tiểu nha đầu tới làm loạn cái gì? Vụng trộm chỉ chỉ cạnh cửa cho Bảo Châu, ý là ngươi đem vợ trả lại cho ta.
Bảo Châu lại nói: “Thẩm đại ca, anh thấy bọn em miệng khô nên định đi lấy nước sao? Em muốn uống trà lài, Hạ tỷ tỷ chị muốn uống gì?”
“Chị cũng vậy.”
Hai vị nữ vương lên tiếng, Thẩm Kỷ Lương đành phải đi xuống lầu cầm đồ uống lên, vừa đi vừa nghĩ đợi tí nữa mìn nhất định phải hạ quyết tâm, dụ Bảo Châu đi ra ngoài, sau đó có thể… hắc hắc!
Kết quả thời điểm hắn mang đồ uống lên, không thấy Bảo Châu cũng không có thấy Nhược Lan trong phòng, Thẩm Kỷ Lương hỏi nha hoàn; “Thiếu phu nhân đâu?”
“Nhị thiếu phu nhân Lục gia vừa rồi nhận được một cuộc điện thoại, dẫn theo Thiếu phu nhân và đại phu nhân Lục gia đi ra ngoài rồi.”
“Đi đâu?”
“Nói là đi đến nhà Trần phu nhân chơi mạt chược.”
Thẩm Kỷ Lương: “…”
Trần phu nhân chính là vị phu nhân giàu có lúc trước giúp Thẩm Kỷ Lương khởi công nhà máy, bà nghe nói Bảo Châu đến Thái Nguyên, cố ý gọi điện thoại tới, gọi Bảo Châu đi qua chơi với bà.
Bảo Châu hỏi chơi cái gì, bà thuận miệng hỏi chơi mạt chược không?
Bảo Châu nghĩ rất lâu không có chơi mạt chược rồi, nên kéo theo Nhược Lan đi, đại phu nhân đang nhàm chán, thấy hai người các cô muốn đi ra ngoài, cũng đi theo ra ngoài.
Sau khi Trần phu nhân cúp điện thoại, bắt đầu phiền não, bà ở chỗ này không có bạn bè gì, đi nơi nào tìm người chơi mạt chược?
Kết quả không đợi bà phiền não xong, Bảo Châu đã tới, còn dẫn theo hai người, Trần phu nhân mừng rỡ gọi người đem bàn mạt chược mang lên.
Đại phu nhân mấy ngày nay thật cao hứng, Nhược Lan nhận lão gia làm cha nuôi, tuy mẹ Côn Sơn là ngũ phu nhân, nhưng mấy ngày nay bà luôn tự xưng mình là mẹ nuôi, đối với Nhược Lan mở miệng gọi một tiếng con gái nuôi, mọi người không thể quét hào hứng của bà, chỉ có thể tùy bà.
Mấy ngày nay chi phí tiêu dùng của Đại phu nhân cũng đều là lấy danh nghĩa Nhược Lan, dùng danh nghĩa mua đồ không trả tiền, kêu người đưa tới biệt thự, đưa tới, cố ý không xuống nhận, đợi Nhược Lan hoặc là Bảo Châu trả tiền xong mới xuống cầm lấy.
/237
|