Bảo Nguyệt đang muốn nổi giận, nói người hầu nhà chị khi dễ tôi. Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lục Côn Sơn quét qua, tựa như đao đặt trên cổ Bảo Nguyệt, giống như đang nói, người hầu nhà tôi khi dễ cô thì thế nào? Ai kêu cô khi dễ vợ của tôi? Cô nếu dám tố cáo, tôi cho cô đẹp mặt.
Bảo Nguyệt lập tức một câu cũng không nói ra được, nổi lên hờn dỗi ngồi xuống vị trí cách rất xa Bảo Châu, nghĩ thầm Lục Côn Sơn này còn là một nam nhân sao? Rõ ràng nhìn thấy cô bị trượt chân, không đến đỡ cô coi như xong, vậy mà còn bao che hạ nhân.
Bảo Châu thấy cô không nói chuyện, cho rằng cô không cẩn thận ngã xuống, còn nói: “Em gái, em sao lại không cẩn thận như vậy? Thẩm mẹ bà giúp con gọi người trong phòng bếp buổi trưa nấu cho Bảo Nguyệt một nồi nước chè khoai lang a! Ngã mất thịt, nhất định có thể bổ trở về.”
Thẩm mẹ vui vẻ đáp ứng, nhìn bề ngoài có vẻ bình tĩnh quay đầu, thế nhưng bả vai lại run run, cái thật buồn cười lợi hại a! Bà rất không có phúc hậu muốn nói, Bảo Nguyệt tiểu thư chẳng lẽ còn không đủ béo sao?
Bảo Nguyệt hận nghiến răng nghiến lợi, cô biết rõ chính mình gần đây có chút mập, nhưng không nghĩ Bảo Châu còn cầm cái này ra để nói đùa.
Lại béo, cô còn có thể gả ra ngoài sao?
Không ăn! Tuyệt đối không ăn!
Hừ! Tôi muốn báo thù, thời điểm Bảo Nguyệt đang định tính toán ngồi xuống dùng sức giẫm Bảo Châu một cước, thì Vạn Phú Quý cùng mấy vợ bé và Vạn lão gia tử hết lần này tới lần khác lại chọn đúng lúc này cùng một chỗ xuống ăn điểm tâm, lòng cô tràn đầy cừu hận, chỉ có thể tạm thời hóa thành tươi cười giả tạo: “Ông nội , chào buổi sáng! Cha , chào buổi sáng! Các vị sớm.”
“Ừm.” Vạn Phú Quý nhìn cô một cái, rồi đi đến bên cạnh Bảo Châu ngồi xuống, nhìn nhìn nữ nhi bảo bối của ông, thoạt nhìn khá tốt, không có ốm đi: “Bảo Châu ah! Ở bên đó có quen không?”
Bảo Châu gật đầu: “Rất tốt! Thẩm mẹ mỗi ngày đều làm rất nhiều đồ ăn ngon cho con.”
Vạn Phú Quý không biết Thẩm mẹ là ai, cũng không có hứng thú muốn biết, ông chỉ muốn biết một chuyện quan trọng khác: “Côn Sơn đối với con có tốt không?”
Bảo Châu gật đầu, sau đó làm dáng vẻ hạnh phúc xé một nửa bánh bao trong tay đưa cho Côn Sơn: “Côn Sơn, em ăn không hết nổi rồi, anh giúp em ăn được không?”
“Tốt, còn có cái gì ăn không hết đều cho anh.” Côn Sơn rất hưởng thụ hành động thân mật của cô, nhận lấy cũng không để ý phía trên có dấu nước miếng cô cắn qua, chậm rãi ăn vào trong bụng, biểu tình không thấy ghét bỏ cũng không có thống khổ.
Cái này làm cho Vạn Phú Quý đối với đứa con rể này hài lòng lên một ít, lúc này mới xem hắn: “Côn Sơn ah! Có rảnh thường xuyên đến chơi, theo giúp cha đánh cờ.”
Lục Côn Sơn gật đầu, bộ dáng bất cần đời của ngày ấy hoàn toàn như là hai người: “Dạ.”
Phòng bếp bưng bữa sáng phong phú lên, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, Bảo Nguyệt chưa từ bỏ ý định muốn cho Bảo Châu xấu mặt, làm bộ quan tâm hỏi cô: “Chị, chị ngủ có quen giường không, gả đi ngày đó ngủ có ngon không?”
Bảo Châu nhíu mày lắc đầu: “Không tốt.”
Lục Côn Sơn ngón tay có chút cứng ngắc, nếu Bảo Châu nói ra chuyện hắn một cước đá cô rơi xuống đất, thì hắn hoàn toàn tin tưởng nhạc phụ đại nhân có khả năng sẽ cầm cây chổi đuổi hắn ra khỏi nhà…
Thấy Lục Côn Sơn tựa hồ có chút khẩn trương, Bảo Nguyệt nở nụ cười: “Anh rể, anh thật giống như có chút khẩn trương, chẳng lẽ đêm đó đã xảy ra chuyện gì sao?”
Cô vừa nói như vậy, Vạn Phú Quý cũng dừng đũa, hỏi Bảo Châu: “Vì sao không tốt?”
Bảo Nguyệt lập tức một câu cũng không nói ra được, nổi lên hờn dỗi ngồi xuống vị trí cách rất xa Bảo Châu, nghĩ thầm Lục Côn Sơn này còn là một nam nhân sao? Rõ ràng nhìn thấy cô bị trượt chân, không đến đỡ cô coi như xong, vậy mà còn bao che hạ nhân.
Bảo Châu thấy cô không nói chuyện, cho rằng cô không cẩn thận ngã xuống, còn nói: “Em gái, em sao lại không cẩn thận như vậy? Thẩm mẹ bà giúp con gọi người trong phòng bếp buổi trưa nấu cho Bảo Nguyệt một nồi nước chè khoai lang a! Ngã mất thịt, nhất định có thể bổ trở về.”
Thẩm mẹ vui vẻ đáp ứng, nhìn bề ngoài có vẻ bình tĩnh quay đầu, thế nhưng bả vai lại run run, cái thật buồn cười lợi hại a! Bà rất không có phúc hậu muốn nói, Bảo Nguyệt tiểu thư chẳng lẽ còn không đủ béo sao?
Bảo Nguyệt hận nghiến răng nghiến lợi, cô biết rõ chính mình gần đây có chút mập, nhưng không nghĩ Bảo Châu còn cầm cái này ra để nói đùa.
Lại béo, cô còn có thể gả ra ngoài sao?
Không ăn! Tuyệt đối không ăn!
Hừ! Tôi muốn báo thù, thời điểm Bảo Nguyệt đang định tính toán ngồi xuống dùng sức giẫm Bảo Châu một cước, thì Vạn Phú Quý cùng mấy vợ bé và Vạn lão gia tử hết lần này tới lần khác lại chọn đúng lúc này cùng một chỗ xuống ăn điểm tâm, lòng cô tràn đầy cừu hận, chỉ có thể tạm thời hóa thành tươi cười giả tạo: “Ông nội , chào buổi sáng! Cha , chào buổi sáng! Các vị sớm.”
“Ừm.” Vạn Phú Quý nhìn cô một cái, rồi đi đến bên cạnh Bảo Châu ngồi xuống, nhìn nhìn nữ nhi bảo bối của ông, thoạt nhìn khá tốt, không có ốm đi: “Bảo Châu ah! Ở bên đó có quen không?”
Bảo Châu gật đầu: “Rất tốt! Thẩm mẹ mỗi ngày đều làm rất nhiều đồ ăn ngon cho con.”
Vạn Phú Quý không biết Thẩm mẹ là ai, cũng không có hứng thú muốn biết, ông chỉ muốn biết một chuyện quan trọng khác: “Côn Sơn đối với con có tốt không?”
Bảo Châu gật đầu, sau đó làm dáng vẻ hạnh phúc xé một nửa bánh bao trong tay đưa cho Côn Sơn: “Côn Sơn, em ăn không hết nổi rồi, anh giúp em ăn được không?”
“Tốt, còn có cái gì ăn không hết đều cho anh.” Côn Sơn rất hưởng thụ hành động thân mật của cô, nhận lấy cũng không để ý phía trên có dấu nước miếng cô cắn qua, chậm rãi ăn vào trong bụng, biểu tình không thấy ghét bỏ cũng không có thống khổ.
Cái này làm cho Vạn Phú Quý đối với đứa con rể này hài lòng lên một ít, lúc này mới xem hắn: “Côn Sơn ah! Có rảnh thường xuyên đến chơi, theo giúp cha đánh cờ.”
Lục Côn Sơn gật đầu, bộ dáng bất cần đời của ngày ấy hoàn toàn như là hai người: “Dạ.”
Phòng bếp bưng bữa sáng phong phú lên, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, Bảo Nguyệt chưa từ bỏ ý định muốn cho Bảo Châu xấu mặt, làm bộ quan tâm hỏi cô: “Chị, chị ngủ có quen giường không, gả đi ngày đó ngủ có ngon không?”
Bảo Châu nhíu mày lắc đầu: “Không tốt.”
Lục Côn Sơn ngón tay có chút cứng ngắc, nếu Bảo Châu nói ra chuyện hắn một cước đá cô rơi xuống đất, thì hắn hoàn toàn tin tưởng nhạc phụ đại nhân có khả năng sẽ cầm cây chổi đuổi hắn ra khỏi nhà…
Thấy Lục Côn Sơn tựa hồ có chút khẩn trương, Bảo Nguyệt nở nụ cười: “Anh rể, anh thật giống như có chút khẩn trương, chẳng lẽ đêm đó đã xảy ra chuyện gì sao?”
Cô vừa nói như vậy, Vạn Phú Quý cũng dừng đũa, hỏi Bảo Châu: “Vì sao không tốt?”
/237
|