“Không thể bơi lội.” Cô nói, nếu có thể bơi lội thật tốt, cô có chút hoài niệm sông nhỏ trong thôn , có thể ở trong sông tự do tự tại bơi lội. Ở chỗ này lại không làm được, lần trước cô muốn đi bờ sông tắm rửa, Côn Sơn nói trong thành không cho phép như vậy, cô muốn bơi trong nhà, nhưng bồn tắm này hiển nhiên là không được.
Hắn hào khí vạn trượng nói: “Vậy thì xây một bể bơi cho em.”
“Thật sự?”
“Thật sự.” Việc này quá nhỏ, hắn sẽ mua lại căn nhà phía sau, dỡ tường vây xuống, lưu lại mấy gian dùng để ở, mặt khác đều dỡ xuống, gọi người đào một hồ nước lớn, trực tiếp dẫn nước trong sông vào hồ nước, dùng riêng cho Bảo Châu bơi lội chơi.
Hắn vung tiền như rác đã mua bồn tắm Tây Dương sau lại đào bể bơi, yêu thương vợ như vậy, lập tức trở thành một người chồng tốt điển hình trong thành. Rất nhiều thiếu nữ sau khi nghe được, đều âm thầm thở dài rất lâu, vì tin lời đồn mà các cô không có nắm lấy cơ hội, sớm biết như vậy các cô đã kêu người đi cầu hôn, gả cho Lục Côn Sơn thật tốt. Người ta tuy rằng là lưu manh, dùng cũng là tiền kiếm được trong cửa hàng của vợ, nhưng hắn cam lòng tiêu tiền, hơn nữa tiêu đến khí phách a!
Bể bơi lông mày đều không nhăn một cái đã cho xây rồi, cái này thật là nam nhân a!
Tất cả mọi người cho rằng hắn chỉ dùng tiền trong tiệm vải của Bảo Châu cái để xây bể bơi, làm cho Côn Sơn vốn nghĩ chính mình bị choáng váng đầu óc không cẩn thận lộ ra sự giàu có mà hối hận không thôi đã yên tâm, hắn tình nguyện người khác nói hắn là lấy tiền của vợ, xây bể bơi cho vợ, chỉ cần an toàn, muốn nói thế nào thì nói a!
Nhìn bộ dạng hưởng thụ của Bảo Châu, hắn cảm thấy rất đáng.
Bảo Nguyệt và Bảo Trân nghe nói nhà Bảo Châu có bể bơi, muốn đi xem, kết quả nhìn thấy Bảo Châu thì hỏi: “Nghe nói nhà của chị có một bể bơi, chúng ta muốn nhìn một chút.”
Bảo Châu thấy các cô chỉ muốn nhìn một cái liền gật đầu, mang hai người các cô tiến vào sau nhà, lại mở một cái cửa nhỏ, đi vào trong cửa nhỏ chính là bể bơi, cái nhà này hiện tại không có người ở, nên cho Bảo Châu bơi lội, Bảo Nguyệt và Bảo Trân nhìn thấy bể bơi muốn đi vào bơi đối với Bảo Châu nói: “Thời tiết cũng khá nóng, cho bọn em xuống dưới bơi một lát nha!”
Bảo Châu vừa mới ăn cơm trưa xong, đang muốn ngủ trưa: “Không được, chỉ muốn đi ngủ.”
“Vậy chị đi ngủ, hai chúng em bơi là được, chị có lẽ không biết cái gì gọi là hoa thức bơi lội a! Đợi ở chỗ này cũng nhàm chán, đi ngủ đi a!” Bảo Nguyệt và Bảo Trân ước gì nhìn không thấy cô, khoát khoát tay như đuổi ruồi.
Bảo Châu một chút cũng không có phát giác, tưởng rằng hai chị em thông cảm sợ cô bị nóng, nên thoải mái nói: “Vậy các em bơi a! Chị đi ngủ một lát.”
Thẩm mẹ ở một bên giúp Bảo Châu miễn cưỡng che ánh nắng, nghe xong lời này, trong lòng có chút không thoải mái, đây chính là thiếu gia đặc biệt xây riêng cho Thiếu nãi nãi, dựa vào cái gì cho hai chị em xấu xa này chiếm tiện nghi: “Hôm nay nắng gắt, phơi nắng sẽ tổn thương làn da đấy, hai vị tiểu thư lần sau lại đến bơi a!”
Bảo Nguyệt đã hứng thú, mới mặc kệ nhiều như vậy, trong nước có lẽ cũng không sao chứ!
Thấy Bảo Châu đã đi ra, rất khinh thường nhìn Thẩm mẹ : “Hừ! Một hạ nhân, cũng muốn chỉ dạy chúng ta sao? Cút!”
Thẩm mẹ đi ra, đồng thời rất không cẩn thận khóa luôn cửa tiểu viện…
Ba giờ rưỡi chiều Bảo Châu mới thức dậy, ngáp một cái, hỏi Thẩm mẹ: “Các em ấy về rồi sao?”
Hắn hào khí vạn trượng nói: “Vậy thì xây một bể bơi cho em.”
“Thật sự?”
“Thật sự.” Việc này quá nhỏ, hắn sẽ mua lại căn nhà phía sau, dỡ tường vây xuống, lưu lại mấy gian dùng để ở, mặt khác đều dỡ xuống, gọi người đào một hồ nước lớn, trực tiếp dẫn nước trong sông vào hồ nước, dùng riêng cho Bảo Châu bơi lội chơi.
Hắn vung tiền như rác đã mua bồn tắm Tây Dương sau lại đào bể bơi, yêu thương vợ như vậy, lập tức trở thành một người chồng tốt điển hình trong thành. Rất nhiều thiếu nữ sau khi nghe được, đều âm thầm thở dài rất lâu, vì tin lời đồn mà các cô không có nắm lấy cơ hội, sớm biết như vậy các cô đã kêu người đi cầu hôn, gả cho Lục Côn Sơn thật tốt. Người ta tuy rằng là lưu manh, dùng cũng là tiền kiếm được trong cửa hàng của vợ, nhưng hắn cam lòng tiêu tiền, hơn nữa tiêu đến khí phách a!
Bể bơi lông mày đều không nhăn một cái đã cho xây rồi, cái này thật là nam nhân a!
Tất cả mọi người cho rằng hắn chỉ dùng tiền trong tiệm vải của Bảo Châu cái để xây bể bơi, làm cho Côn Sơn vốn nghĩ chính mình bị choáng váng đầu óc không cẩn thận lộ ra sự giàu có mà hối hận không thôi đã yên tâm, hắn tình nguyện người khác nói hắn là lấy tiền của vợ, xây bể bơi cho vợ, chỉ cần an toàn, muốn nói thế nào thì nói a!
Nhìn bộ dạng hưởng thụ của Bảo Châu, hắn cảm thấy rất đáng.
Bảo Nguyệt và Bảo Trân nghe nói nhà Bảo Châu có bể bơi, muốn đi xem, kết quả nhìn thấy Bảo Châu thì hỏi: “Nghe nói nhà của chị có một bể bơi, chúng ta muốn nhìn một chút.”
Bảo Châu thấy các cô chỉ muốn nhìn một cái liền gật đầu, mang hai người các cô tiến vào sau nhà, lại mở một cái cửa nhỏ, đi vào trong cửa nhỏ chính là bể bơi, cái nhà này hiện tại không có người ở, nên cho Bảo Châu bơi lội, Bảo Nguyệt và Bảo Trân nhìn thấy bể bơi muốn đi vào bơi đối với Bảo Châu nói: “Thời tiết cũng khá nóng, cho bọn em xuống dưới bơi một lát nha!”
Bảo Châu vừa mới ăn cơm trưa xong, đang muốn ngủ trưa: “Không được, chỉ muốn đi ngủ.”
“Vậy chị đi ngủ, hai chúng em bơi là được, chị có lẽ không biết cái gì gọi là hoa thức bơi lội a! Đợi ở chỗ này cũng nhàm chán, đi ngủ đi a!” Bảo Nguyệt và Bảo Trân ước gì nhìn không thấy cô, khoát khoát tay như đuổi ruồi.
Bảo Châu một chút cũng không có phát giác, tưởng rằng hai chị em thông cảm sợ cô bị nóng, nên thoải mái nói: “Vậy các em bơi a! Chị đi ngủ một lát.”
Thẩm mẹ ở một bên giúp Bảo Châu miễn cưỡng che ánh nắng, nghe xong lời này, trong lòng có chút không thoải mái, đây chính là thiếu gia đặc biệt xây riêng cho Thiếu nãi nãi, dựa vào cái gì cho hai chị em xấu xa này chiếm tiện nghi: “Hôm nay nắng gắt, phơi nắng sẽ tổn thương làn da đấy, hai vị tiểu thư lần sau lại đến bơi a!”
Bảo Nguyệt đã hứng thú, mới mặc kệ nhiều như vậy, trong nước có lẽ cũng không sao chứ!
Thấy Bảo Châu đã đi ra, rất khinh thường nhìn Thẩm mẹ : “Hừ! Một hạ nhân, cũng muốn chỉ dạy chúng ta sao? Cút!”
Thẩm mẹ đi ra, đồng thời rất không cẩn thận khóa luôn cửa tiểu viện…
Ba giờ rưỡi chiều Bảo Châu mới thức dậy, ngáp một cái, hỏi Thẩm mẹ: “Các em ấy về rồi sao?”
/237
|