U binh bỗng nhiên thét một tiếng thê lương chói tay, liều mạng giãy dụa, mỗi động tác của nó đều phun ra âm hỏa, nhưng âm hỏa này không đả thương được Kỷ Nhược Trần, trái lại nó tự đốt mình thành khói xanh.
Chỉ trong chớp mắt, u binh kia đã biến thành một khối đồng nhỏ màu đen, nằm trong tay Kỷ Nhược Trần.
Kỷ Nhược Trần hả mồm thổi một cái, cái khối đồng ấy như tro tàn, biến mất.
Bịch bịch, hàng ngàn u binh lập tức lùi lại, cho tới khi cách hắn tới mấy trượng mới dừng bước. Đám u binh cùng hung cực ác này không dám lui lại nữa, cũng không dám tiến thêm một bước, đứng im không dám cả gào thét.
Kỷ Nhược Trần nằm ngửa trên mặt đất, nhìn Hoàng Xà đang tung bốn cánh, thân hình nó như diều gặp gió, lao thẳng vào trung tâm của Thiên Hỏa.
Trên bầu trời bỗng nhiên sáng ngời, hỏa văn khắp nơi tụ tập lại, bao vây Hoàng Xà lại.
Một hỏa cầu dài hàng trăm dặm xuất hiện, cuồn cuộn không ngớt, trong hỏa cầu thỉnh thoảng phát ra mấy đạo Tử điện, khi chúng hạ xuống đất, lập tức lưu lại trên mặt đất những hố to chừng mấy trượng.
Kỷ Nhược Trần dường như hiểu được thứ gì đó, than nhẹ một tiếng, lẩm bẩm:
“Ngươi vốn không sợ chết, nhưng vốn tội gì mà đi tìm chết?”
Hắn xoay người đứng lên, đi tới chỗ Thanh Y và Trương Ân Ân ở đó không xa, những quỷ phủ u binh đều tự động lùi sang hai bên, tạo thành một con đường cho hắn đi.
“Nhược Trần… ngươi… ngươi có chút thay đổi… còn nữa, sao chúng nó lại đứng im?”
Trương Ân Ân vọt tới, khi sắp lao tới lòng ngực của Kỷ Nhược Trần thì đứng lại, có chút nghi ngờ nhìn hắn.
Tử bản năng của mình, nàng cảm giác được, từ trên thân hình của Kỷ Nhược Trần tỏa ra âm hàn vô hình, làm cho nàng muốn né tránh.
Kỷ Nhược Trần cười cười không đáp, nói:
“Hiện giờ chính là thời cơ tốt nhất để rời khỏi, chúng ta đi thôi, nếu như chúng ta chậm trễ, thì không đi được nữa.”
Hắn dẫn theo hai cô gái, đi giữa đám u binh, coi những hung thần ác sát này nhu không thấy. Trương Ân Ân cùng Thanh Y nhìn đám u binh lăm lăm đao kiếm trong tay, ai cũng có sự bất an.
Trong nháy mắt ba người đã đi qua đám u binh, chẳng bị thương một cộng lông nào cả.
Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên dừng lại, xoay người nhìn về đám u binh. Khi ánh mắt của hắn lướt tới đâu, đám u binh đều kinh sợ lùi lại tới đó. Đám u binh lại lùi về phía sau, cho nên bọn chúng chen lấn nhau loạn thành một đống.
Kỷ Nhược Trần lại nở nụ cười, nụ cười này mang tới sự ấm áp:
“Ta chẳng có lòng từ bi gì cả, nhưng các ngươi đều là cô hồn dã quỷ, vậy thì tất cả giải tán đi!”
Hắn nói xong câu này, đám u binh kia lập tức gào thét, giống như là có lửa đốt mình. Trương Ân Ân vội vàng bịt tai, dường như muốn ngăn cản những tiếng khóc thê lương này ở bên ngoài.
Chỉ trong chốc lát, đám u binh kia đã biến mất!
Gió đêm thổi qua, những khối đồng nhỏ lập tức hóa thành bụi phấn, quét sạch cả bờ sông Lạc Hà.
Trương Ân Ân ngây người trong chốc lát, thấy Kỷ Nhược Trần bước đi, vội vàng đi sau hắn. Nàng hỏi: Truyện Trần Duyên được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Nhược Trần, đám u binh kia tại sao lại bị hủy? Ngươi dùng pháp chú gì vậy?”
Kỷ Nhược Trần thản nhiên đáp:
“Chúng nó đều được ta siêu độ, vốn chúng chỉ là những cô hồn dã quỷ địa phủ không thu nhận, chỉ còn cách du đãng, lần này cơ duyên của chúng tới, lại nhiễm một chút khí tức của Hoàng Tuyền, biến thành quỷ phủ âm binh, chà đạp chúng sinh để phát tiết oán hận trong lòng. Chúng nó tự cho mình là tiên phong của địa phủ, nhưng trên thực tế chỉ là du hồn, chỉ cần ta phá giải điểm này, sẽ có thể đánh chúng trở lại nguyên hình.”
Trương Ân Ân vốn còn muốn hỏi điều gì đó, nhưng khi nhìn theo bóng lưng của Kỷ Nhược Trần, nàng rùng mình một cái, không hỏi nữa. Trong lúc nàng đang lo sợ, có một bàn tay ấm áp cầm lấy tay nàng, hóa ra là Thanh Y đã ở bên cạnh.
Trương Ân Ân buông lỏng tinh thần, nhẹ nhàng nói vào tai Thanh Y:
“Nhược Trần, hắn dường như đã thay đổi…”
Thanh Y thấp giọng trả lời:
“Công tử vừa thể nghiệm qua trăm ngàn bách thế sinh tử luân hồi, chuyện này… đương nhiên có chút biến hóa.”
Bàn tay nhỏ nhắn của Trương Ân Ân khẽ run lên, bỗng nhiên nhìn về phía Thanh Y, nói:
“Vì sao đám u binh lúc nãy đều vọt tới hắn, mà lại không để ý đến chúng ta? Ngươi nhất định biết, nói cho ta biết!”
Thanh Y nghiêng mặt đi, không dám tiếp xúc với ánh mắt của Trương Ân Ân, nàng kinh ngạc nhìn dòng sông Lạc Hà, lát sau mới nói:
“Mới vừa rồi… là cồng từ phóng ra khí tức sự sống của bản thân, bọn quỷ phủ âm binh này đều thiếu huyết nhục, khi cảm nhận được khí tức của sự sống, thì chúng đều lao qua, làm sao còn thời gian mà để ý đến chúng ta nữa đây?”
Trong trời đêm, hỏa cầu khổng lồ chuyển sang màu lam, rồi bỗng sáng ngời, quang mang tăng vọt, rồi nổ tung, trong lúc nhất thời, trên toàn bộ bầu trời đêm toàn là tia lửa bay nhảy.
Hoàng Xà ngang nhiên rít một tiếng dài, từ trong làn mưa lửa bay ra, lần thứ hai án ngự trên bầu trời Lạc Dương, chuẩn bị tiếp tục trùng kích.
Dưới ánh lửa chiếu rọi, người ta đã thấy bốn cái cánh của Hoàng Xà đã bị cháy bảy tám phần, những cái vảy vàng cũng mất đi không ít, chẳng còn mấy chỗ là không bị thương.
Nhìn từ xa, những đốm lửa hết hồng rồi lại xanh, mang theo những quang mang hủy diệt. Hoàng Xà không ngừng kêu rít, dường như đang muốn tích lũy lực lượng, thị uy với trời đất.
Trong tiếng thở phì phò, gần như đồng thời, bốn đạo xà văn xoẹt qua thân hình của Tử Dương chân nhân, thậm chí nó còn cắt mất một góc nhỏ của bàn cờ, nhưng Tử Dương chân nhân vẫn bất động, chỉ ngẩng đầu nhìn Hoàng Xà, dường như có điều suy nghĩ, nói:
“Hóa ra nó muốn nghịch thiên cải mệnh!”
Trong khi nói chuyện, Tử Dương chân nhân cũng không nhìn bàn cờ, tiện tay hạ một quân xuống.
Cố Thanh hơi kinh hãi, thốt ra hỏi:
“Chẳng lẽ nhân quả luân hồi có thể thay đổi ư?”
Tử Dương chân nhân mỉm cười nói:
“Chuyện này bần đạo cũng không hiểu, đối với ta mà nói việc đó không có khả năng, nhưng đối với Hoàng Xà thì lại biết đâu đấy!”
Cố Thanh giương mắt nhìn Hoàng Xà đang kêu rít trong bầu trời, nàng im lặng một lát, sau đó nhìn xuống bàn cờ. Truyện Trần Duyên được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện Trần Duyên được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Một lát sau, nàng vén tay áo lên, trịnh trọng đặt một quân cờ xuống bàn.
Thế cờ trên bàn của Tử Dương chân nhân lúc này đã bị vây bốn phía, trong ánh mắt của Cố Thanh hơi có vẻ do dự, hiển nhiên là trong lòng có chút suy nghĩ.
Sau khi hạ xuống quân cờ cuối, Cố Thanh nói:
“Đắc tội rồi!”
Tử Dương chân nhân khoát tay, ha hả cười nói:
“Không sao, không sao, bần đạo đánh cờ, mười trận thì thua chín, sớm đã thành thói quen rồi.”
Nhưng vào lúc này, Hoàng Xà đang ở trên không trung lại chấn động toàn thân, Hoàng Tuyền uế khí có màu xanh tỏa ra, giống như muốn công lên bầu trời một lần nữa.
Thân hình của nó khẽ di chuyền, quang mang lóe lên ở cổ.
Đạo tia sáng này tuy yếu ớt, nhưng không thể giấu diếm được Tử Dương và Cố Thanh, một già một trẻ đồng thời nhìn lên bầu trời.
“Thần Châu Khí Vận Đồ quả nhiên là ở trên người Hoàng Xà, hiện giờ ở Lạc Dương có vô số người dòm ngó, chân nhân phải cẩn thận.”
Cố Thanh nói.
Tử Dương chân nhân vung ống tay áo lên, toàn bộ bàn cờ và quân cờ đều bị thu vào, sau đó đứng lên vuốt râu, cười nói:
“Chuyện này bần đạo tự nhiên biết, hiện giờ bần đạo đang muốn hội họp với đồng môn, mưu đoạt bảo vật, ngươi có đi không?”
Cố Thanh nói:
“Thương thế của đệ tử đã khỏi, nếu như tính thời gian, thì Nhược Trần cũng đã ra khỏi Lạc Dương rồi, đệ tử muốn đi xem hắn như thế nào. Tuy rằng trên người của hắn có Luân Hồi Vãng Sinh Chú, bảo đảm sau khi chết hồn phách không tiêu tan, thế nhưng không chết là tốt nhất.”
Tử Dương chân nhân cùng Cố Thanh ở đây đánh cờ, thực ra là mượn bàn cờ chữa trị thương thế cho nàng, hiện giờ thương thế đã khỏi, lão cũng không nói gì, bảo Cố Thanh rời đi.
Chỉ trong chớp mắt, u binh kia đã biến thành một khối đồng nhỏ màu đen, nằm trong tay Kỷ Nhược Trần.
Kỷ Nhược Trần hả mồm thổi một cái, cái khối đồng ấy như tro tàn, biến mất.
Bịch bịch, hàng ngàn u binh lập tức lùi lại, cho tới khi cách hắn tới mấy trượng mới dừng bước. Đám u binh cùng hung cực ác này không dám lui lại nữa, cũng không dám tiến thêm một bước, đứng im không dám cả gào thét.
Kỷ Nhược Trần nằm ngửa trên mặt đất, nhìn Hoàng Xà đang tung bốn cánh, thân hình nó như diều gặp gió, lao thẳng vào trung tâm của Thiên Hỏa.
Trên bầu trời bỗng nhiên sáng ngời, hỏa văn khắp nơi tụ tập lại, bao vây Hoàng Xà lại.
Một hỏa cầu dài hàng trăm dặm xuất hiện, cuồn cuộn không ngớt, trong hỏa cầu thỉnh thoảng phát ra mấy đạo Tử điện, khi chúng hạ xuống đất, lập tức lưu lại trên mặt đất những hố to chừng mấy trượng.
Kỷ Nhược Trần dường như hiểu được thứ gì đó, than nhẹ một tiếng, lẩm bẩm:
“Ngươi vốn không sợ chết, nhưng vốn tội gì mà đi tìm chết?”
Hắn xoay người đứng lên, đi tới chỗ Thanh Y và Trương Ân Ân ở đó không xa, những quỷ phủ u binh đều tự động lùi sang hai bên, tạo thành một con đường cho hắn đi.
“Nhược Trần… ngươi… ngươi có chút thay đổi… còn nữa, sao chúng nó lại đứng im?”
Trương Ân Ân vọt tới, khi sắp lao tới lòng ngực của Kỷ Nhược Trần thì đứng lại, có chút nghi ngờ nhìn hắn.
Tử bản năng của mình, nàng cảm giác được, từ trên thân hình của Kỷ Nhược Trần tỏa ra âm hàn vô hình, làm cho nàng muốn né tránh.
Kỷ Nhược Trần cười cười không đáp, nói:
“Hiện giờ chính là thời cơ tốt nhất để rời khỏi, chúng ta đi thôi, nếu như chúng ta chậm trễ, thì không đi được nữa.”
Hắn dẫn theo hai cô gái, đi giữa đám u binh, coi những hung thần ác sát này nhu không thấy. Trương Ân Ân cùng Thanh Y nhìn đám u binh lăm lăm đao kiếm trong tay, ai cũng có sự bất an.
Trong nháy mắt ba người đã đi qua đám u binh, chẳng bị thương một cộng lông nào cả.
Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên dừng lại, xoay người nhìn về đám u binh. Khi ánh mắt của hắn lướt tới đâu, đám u binh đều kinh sợ lùi lại tới đó. Đám u binh lại lùi về phía sau, cho nên bọn chúng chen lấn nhau loạn thành một đống.
Kỷ Nhược Trần lại nở nụ cười, nụ cười này mang tới sự ấm áp:
“Ta chẳng có lòng từ bi gì cả, nhưng các ngươi đều là cô hồn dã quỷ, vậy thì tất cả giải tán đi!”
Hắn nói xong câu này, đám u binh kia lập tức gào thét, giống như là có lửa đốt mình. Trương Ân Ân vội vàng bịt tai, dường như muốn ngăn cản những tiếng khóc thê lương này ở bên ngoài.
Chỉ trong chốc lát, đám u binh kia đã biến mất!
Gió đêm thổi qua, những khối đồng nhỏ lập tức hóa thành bụi phấn, quét sạch cả bờ sông Lạc Hà.
Trương Ân Ân ngây người trong chốc lát, thấy Kỷ Nhược Trần bước đi, vội vàng đi sau hắn. Nàng hỏi: Truyện Trần Duyên được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Nhược Trần, đám u binh kia tại sao lại bị hủy? Ngươi dùng pháp chú gì vậy?”
Kỷ Nhược Trần thản nhiên đáp:
“Chúng nó đều được ta siêu độ, vốn chúng chỉ là những cô hồn dã quỷ địa phủ không thu nhận, chỉ còn cách du đãng, lần này cơ duyên của chúng tới, lại nhiễm một chút khí tức của Hoàng Tuyền, biến thành quỷ phủ âm binh, chà đạp chúng sinh để phát tiết oán hận trong lòng. Chúng nó tự cho mình là tiên phong của địa phủ, nhưng trên thực tế chỉ là du hồn, chỉ cần ta phá giải điểm này, sẽ có thể đánh chúng trở lại nguyên hình.”
Trương Ân Ân vốn còn muốn hỏi điều gì đó, nhưng khi nhìn theo bóng lưng của Kỷ Nhược Trần, nàng rùng mình một cái, không hỏi nữa. Trong lúc nàng đang lo sợ, có một bàn tay ấm áp cầm lấy tay nàng, hóa ra là Thanh Y đã ở bên cạnh.
Trương Ân Ân buông lỏng tinh thần, nhẹ nhàng nói vào tai Thanh Y:
“Nhược Trần, hắn dường như đã thay đổi…”
Thanh Y thấp giọng trả lời:
“Công tử vừa thể nghiệm qua trăm ngàn bách thế sinh tử luân hồi, chuyện này… đương nhiên có chút biến hóa.”
Bàn tay nhỏ nhắn của Trương Ân Ân khẽ run lên, bỗng nhiên nhìn về phía Thanh Y, nói:
“Vì sao đám u binh lúc nãy đều vọt tới hắn, mà lại không để ý đến chúng ta? Ngươi nhất định biết, nói cho ta biết!”
Thanh Y nghiêng mặt đi, không dám tiếp xúc với ánh mắt của Trương Ân Ân, nàng kinh ngạc nhìn dòng sông Lạc Hà, lát sau mới nói:
“Mới vừa rồi… là cồng từ phóng ra khí tức sự sống của bản thân, bọn quỷ phủ âm binh này đều thiếu huyết nhục, khi cảm nhận được khí tức của sự sống, thì chúng đều lao qua, làm sao còn thời gian mà để ý đến chúng ta nữa đây?”
Trong trời đêm, hỏa cầu khổng lồ chuyển sang màu lam, rồi bỗng sáng ngời, quang mang tăng vọt, rồi nổ tung, trong lúc nhất thời, trên toàn bộ bầu trời đêm toàn là tia lửa bay nhảy.
Hoàng Xà ngang nhiên rít một tiếng dài, từ trong làn mưa lửa bay ra, lần thứ hai án ngự trên bầu trời Lạc Dương, chuẩn bị tiếp tục trùng kích.
Dưới ánh lửa chiếu rọi, người ta đã thấy bốn cái cánh của Hoàng Xà đã bị cháy bảy tám phần, những cái vảy vàng cũng mất đi không ít, chẳng còn mấy chỗ là không bị thương.
Nhìn từ xa, những đốm lửa hết hồng rồi lại xanh, mang theo những quang mang hủy diệt. Hoàng Xà không ngừng kêu rít, dường như đang muốn tích lũy lực lượng, thị uy với trời đất.
Trong tiếng thở phì phò, gần như đồng thời, bốn đạo xà văn xoẹt qua thân hình của Tử Dương chân nhân, thậm chí nó còn cắt mất một góc nhỏ của bàn cờ, nhưng Tử Dương chân nhân vẫn bất động, chỉ ngẩng đầu nhìn Hoàng Xà, dường như có điều suy nghĩ, nói:
“Hóa ra nó muốn nghịch thiên cải mệnh!”
Trong khi nói chuyện, Tử Dương chân nhân cũng không nhìn bàn cờ, tiện tay hạ một quân xuống.
Cố Thanh hơi kinh hãi, thốt ra hỏi:
“Chẳng lẽ nhân quả luân hồi có thể thay đổi ư?”
Tử Dương chân nhân mỉm cười nói:
“Chuyện này bần đạo cũng không hiểu, đối với ta mà nói việc đó không có khả năng, nhưng đối với Hoàng Xà thì lại biết đâu đấy!”
Cố Thanh giương mắt nhìn Hoàng Xà đang kêu rít trong bầu trời, nàng im lặng một lát, sau đó nhìn xuống bàn cờ. Truyện Trần Duyên được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện Trần Duyên được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Một lát sau, nàng vén tay áo lên, trịnh trọng đặt một quân cờ xuống bàn.
Thế cờ trên bàn của Tử Dương chân nhân lúc này đã bị vây bốn phía, trong ánh mắt của Cố Thanh hơi có vẻ do dự, hiển nhiên là trong lòng có chút suy nghĩ.
Sau khi hạ xuống quân cờ cuối, Cố Thanh nói:
“Đắc tội rồi!”
Tử Dương chân nhân khoát tay, ha hả cười nói:
“Không sao, không sao, bần đạo đánh cờ, mười trận thì thua chín, sớm đã thành thói quen rồi.”
Nhưng vào lúc này, Hoàng Xà đang ở trên không trung lại chấn động toàn thân, Hoàng Tuyền uế khí có màu xanh tỏa ra, giống như muốn công lên bầu trời một lần nữa.
Thân hình của nó khẽ di chuyền, quang mang lóe lên ở cổ.
Đạo tia sáng này tuy yếu ớt, nhưng không thể giấu diếm được Tử Dương và Cố Thanh, một già một trẻ đồng thời nhìn lên bầu trời.
“Thần Châu Khí Vận Đồ quả nhiên là ở trên người Hoàng Xà, hiện giờ ở Lạc Dương có vô số người dòm ngó, chân nhân phải cẩn thận.”
Cố Thanh nói.
Tử Dương chân nhân vung ống tay áo lên, toàn bộ bàn cờ và quân cờ đều bị thu vào, sau đó đứng lên vuốt râu, cười nói:
“Chuyện này bần đạo tự nhiên biết, hiện giờ bần đạo đang muốn hội họp với đồng môn, mưu đoạt bảo vật, ngươi có đi không?”
Cố Thanh nói:
“Thương thế của đệ tử đã khỏi, nếu như tính thời gian, thì Nhược Trần cũng đã ra khỏi Lạc Dương rồi, đệ tử muốn đi xem hắn như thế nào. Tuy rằng trên người của hắn có Luân Hồi Vãng Sinh Chú, bảo đảm sau khi chết hồn phách không tiêu tan, thế nhưng không chết là tốt nhất.”
Tử Dương chân nhân cùng Cố Thanh ở đây đánh cờ, thực ra là mượn bàn cờ chữa trị thương thế cho nàng, hiện giờ thương thế đã khỏi, lão cũng không nói gì, bảo Cố Thanh rời đi.
/522
|