Nửa dưới của nàng là băng, mà nửa trên lại là hỏa, vừa nóng bỏng, vừa đông cứng, cứ lặp đi lặp lại như vậy, dường như kéo dài không dứt.
Giữa cảm giác vừa đau đớn, vừa dục vọng thế này, nàng làm sao sống nổi?
Kỷ Nhược Trần nâng cằm Vãn Vũ Hoa lên, cẩn thận nhìn vào hai mắt nàng. Trong đôi con ngươi trong suốt của nàng, vẫn có một tia sáng, tia sáng này biểu hiện cho việc, ý chí của nàng vẫn kiên cường như trước…
Hắn có chút ngoài ý muốn.
Cực Lạc châm là do tông chủ Giới Luật hình Tử Thanh chân nhân của Đạo Đức tông truyền thụ, chuyên nhắm vào người tu đạo. Căn cứ vào điển tịch, nghìn năm qua Đạo Đức tông mới chỉ sử dụng Cực Lạc châm có 120 lần, không có người nào chịu nổi châm thứ hai. Nếu như châm thứ ba xuất ra, hồn của người bị đâm chắc chắn sẽ về miền cực lạc.
Người không có tu vi Thượng Thanh vốn không thể tu luyện Cực Lạc châm, nhưng Kỷ Nhược Trần thân mang sở trường của cửu mạch, sở học hỗn tạp, lại có linh giác hơn người, mới có thể lấy tu vi thấp như vậy mà thi triển Cực Lạc châm.
Cực lạc châm chuyên tấn công vào chân nguyên và linh thức, nếu như so sánh với các loại hình phạt như tra tấn, âm hỏa luyện hồn, thậm chí là các loại hình phạt khơi dậy dục vọng trên người thì khác nhau một trời một vực.
Nhưng lúc này, châm thứ hai đã xuất ra, ý chí của Vân Vũ Hoa vẫn kiên định, việc này đúng là làm cho Kỷ Nhược Trần phải bó tay.
Lẩn nàv Kỷ Nhược Trần cẩn thận tìm hiểu việc phân bố linh lực, khí mạch toàn thân của Vân Vũ Hoa, trầm ngâm trong chốc lát, nói: Hóa ra trên người của cô có một loại Tỏa hồn thuật, thảo nào cô không sợ. Đã là Tỏa hồn thuật, thì sẽ liên quan tới các loại như Minh quả, âm sa, Huyền Quy bích đảm, mỗi một thứ đều là trân bảo khó kiếm, xem ra tông phái của cô cũng không nhỏ.
Vân Vũ Hoa mặc dù đang giãy dụa, nhưng những gì Kỷ Nhược Trần nói nàng đều nghe rõ ràng, trong lòng nàng thất kinh, thầm nghĩ: Tiểu tử này sao lại hiểu biết nhiều như thế! Xem ra sau này không thể nương tay cho hắn, vừa ra tay là phải dùng toàn lực.
Kỷ Nhược Trần đột nhiên hỏi: Cô có muốn biết những người trong nhà trọ muốn bắt ta khi nãy bây giờ thế nào không?
Hắn không chờ Vân Vũ Hoa trả lời, và cũng không muốn Vân Vũ Hoa trả lời, nói thẳng: Bọn họ đều đã bị nấu chín, chôn ờ dưới đất làm phân bón. Cô nói xem ta nên làm gì với cô đây đây?
Vân Vũ Hoa nhắm mắt không đáp.
Kỷ Nhược Trần bất đắc dĩ, đành phải xuất châm thứ ba, chậm rãi đâm vào thân thể của nàng, nói: Thanh Cực Lạc châm cuối cùng này đã được ta cải tạo lại, sau bảy ngày mới có thể phát tác. Tông phái của cô đã thông hiểu Tỏa hồn thuật như vậy, ta nghĩ là cũng có thể phá giải Cực Lạc châm này, nhưng lại phải trải một cái giá khá lớn. Đó là trưởng bối trong tông phái của cô phải hao tổn vài chục năm đạo hạnh, dùng hết linh tài địa bảo, mới có thể cứu được. Cô bắt ta thất bại đương nhiên ta cũng có quyền bắt cô trả một cái giá thật lớn, có đúng không?
Châm thứ ba vừa mới châm vào, kim châm trên toàn thân Vãn Vũ Hoa đều run lên, sắc mặt nàng tái nhợt, chậm rãi ngồi dậy, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Kỷ Nhược Trần. Nàng lúc này tuy rằng đã khôi phục năng lực hành động, nhưng vẫn chưa khôi phục được như bình thường, nàng lúc này cho dù muốn cùng Kỷ Nhược Trần liều mạng, cũng có lòng mà không có sức.
Kỷ Nhược Trần thu dọn ba sợi tơ vàng, và chính cái đồng đinh, thấy Vân Vũ Hoa đang lạnh lùng nhìn mình, lập tức nhún nhún vai, chợt cười nói: “Kỳ thực cô không cần nhìn, ta có khuôn mặt đen đủi đâu có chỗ nào giống Trích tiên chứ?
Vân Vũ Hoa thất kinh.
Ký Nhược Trần thở dài một hơi, có chút cô đơn nói: Kỳ thực ta có là trích tiên hay không thì có làm sao? Sau khi Trích tiên phi thăng cũng chỉ để lại có một số thứ. Một quyển Thượng Hoàng Kim Lục quả thật đã giúp cho Thanh Khư Cung trở thành một trong chính đạo đại phái, nhưng mà từ đó về sau. Thanh Khư Cung có xuất hiện những nhân tài có căn cốt kiệt xuất nữa sao?
Hắn phát tay lấy Thiên Quyền cổ kiếm ở trong góc tường, rót kiếm ra khỏi vỏ, nhìn thanh kiếm đen như mực, lãnh đạm nói: Giống như thanh kiếm này, nó đúng là một tiên khí, nhưng chưa chắc ai cũng coi nó là bảo bối.
Dứt lời, Kỷ Nhược Trần đưa Thiên Quyền cổ kiếm trả cho Vân Vũ Hoa, lại bắn ra một đạo chỉ phong, giải trừ toàn bộ những trói buộc trên mình của người trong gian phòng bên cạnh, cô gái kia đứng lên mà vẫn có chút ngỡ ngàng.
Kỷ Nhược Trần cũng không nhiều lời, đi ra khỏi nhà trọ.
Cho đến khi Kỷ Nhược Trần đi xa, cô gái kia mới từ trong ngỡ ngàng khôi phục lại. Nàng nhìn Vân Vũ Hoa một chút, sắc mặt khẽ biến, lập tức hai tay bấm quyết niệm chú, bày ra tư thế, quát lớn: Ta là Hoài Tố đệ tử của Đạo Đức tông! Cô là người phương nào, có quan hệ như thế nào với người đưa ta vào hắc điếm? Mau khai ra!
Vân Vũ Hoa vẫn nhìn về hướng Kỷ Nhược Trần rời đi, nghe thấy vậy quay đầu lại, liếc mắt đánh giá Hoài Tố từ trên xuống dưới, mĩm cười nói: Ta và hắc điếm không có quan hệ gì, nhưng cũng không phải là bằng hữu với Đạo Đức tông của cô. Lúc này tâm tình ta rất không tốt, đang muốn tìm một hai người Đạo Đức tông để giải tỏa đây!
Hoài Tố cả kinh, lập tức vận chân nguyên, nhưng không thể vận khởi được cái gì. Vân Vũ Hoa mặc dù cũng không thể vận dụng được chân nguyên, nhưng dù sao trong tay vẫn còn thanh Thiên Quyền kiếm cho dù không sử dụng Minh Hà Kiếm Lục, chỉ dựa vào sự sắc nhọn của binh khí, chiêu số tinh diệu thì đủ để chém giết Hoài Tố.
Hai người trừng mắt nhìn nhau, nhưng vẫn chưa hề động thân, Vân Vũ Hoa lắc đầu, bỗng nhiên mất hết hứng thú, nói: Giết cô cũng chẳng có lợi ích gì?
Vân Vũ Hoa vừa đi ra khỏi phòng, thì phát hiện chân nguyên linh khí bắt đầu chậm rãi khôi phục, xem ra không đến một ngày thời giany sẽ phục hồi lại như cũ. Nàng biết Kỷ Nhược Trần đi về phía Đông. Do dự một chút, Vân Vũ Hoa vẫn không đi theo, nàng không chắc có thể bắt hoặc đánh chết Kỷ Nhược Trần. Kỷ Nhược Trần hành tung bất định, hoàn toàn không lưu lại một chút khí tức nào, cho dù nàng muốn đuổi theo, cũng chỉ biết phương hướng đại khái của hắn, muốn bắt hắn quả thực là hi vọng xa vời.
Nhưng mà nàng vẫn đang đứng bất động.
Vân Vũ Hoa nhìn về hướng Chung Nam Sơn, suy ngẫm một lúc, trên khuôn mặt băng lãnh của nàng lộ ra vẻ khó khăn. Trong sát na ấy, thái độ kỳ quái của sáu vị phu nhân trong sơn cốc, những ám chỉ trong tối cũng như ngoài sáng của mấy người đệ tử có quan hệ tốt với mình, mỗi thứ đều hiện lên trong đầu nàng.
Vân Vũ Hoa đột nhiên cắn răng một cái, không đi về hướng nam, trái lại quay đầu đi về phía Bắc.
Một ngày sau, Vân Vũ Hoa đã tìm được một huyệt động trong sơn cốc. Sơn động cao nửa trượng, sâu ba trượng, động khẩu được bao phủ bởi một thác nước thiên nhiên. Linh khí phía trong tràn đầy, người và thú đều khó có thể đi vào, đây là địa phương tu tâm dưỡng khí rất tốt.
Vân Vũ Hoa đứng trong động, rút Thiên Quyền cổ kiếm ra, chậm rãi cắm vào tảng đá, sau đó khoanh chân ngồi xuống trước thanh kiếm. Nàng chăm chú nhìn thanh kiếm màu đen như mực này, chậm rãi khống chế tâm thần, điều chỉnh cho thần thức và kiếm tâm của Thiên Quyền kiếm dung hợp thành một, sau đó từ từ nhắm mắt. T
Minh Hà Kiếm Lục chú trọng việc không ngừng sinh sôi sấm sét. Lúc này đây Vân Vũ Hoa quyết tâm lấy thực lực của chính mình ngạnh kháng với Cực Lạc châm.
Giữa cảm giác vừa đau đớn, vừa dục vọng thế này, nàng làm sao sống nổi?
Kỷ Nhược Trần nâng cằm Vãn Vũ Hoa lên, cẩn thận nhìn vào hai mắt nàng. Trong đôi con ngươi trong suốt của nàng, vẫn có một tia sáng, tia sáng này biểu hiện cho việc, ý chí của nàng vẫn kiên cường như trước…
Hắn có chút ngoài ý muốn.
Cực Lạc châm là do tông chủ Giới Luật hình Tử Thanh chân nhân của Đạo Đức tông truyền thụ, chuyên nhắm vào người tu đạo. Căn cứ vào điển tịch, nghìn năm qua Đạo Đức tông mới chỉ sử dụng Cực Lạc châm có 120 lần, không có người nào chịu nổi châm thứ hai. Nếu như châm thứ ba xuất ra, hồn của người bị đâm chắc chắn sẽ về miền cực lạc.
Người không có tu vi Thượng Thanh vốn không thể tu luyện Cực Lạc châm, nhưng Kỷ Nhược Trần thân mang sở trường của cửu mạch, sở học hỗn tạp, lại có linh giác hơn người, mới có thể lấy tu vi thấp như vậy mà thi triển Cực Lạc châm.
Cực lạc châm chuyên tấn công vào chân nguyên và linh thức, nếu như so sánh với các loại hình phạt như tra tấn, âm hỏa luyện hồn, thậm chí là các loại hình phạt khơi dậy dục vọng trên người thì khác nhau một trời một vực.
Nhưng lúc này, châm thứ hai đã xuất ra, ý chí của Vân Vũ Hoa vẫn kiên định, việc này đúng là làm cho Kỷ Nhược Trần phải bó tay.
Lẩn nàv Kỷ Nhược Trần cẩn thận tìm hiểu việc phân bố linh lực, khí mạch toàn thân của Vân Vũ Hoa, trầm ngâm trong chốc lát, nói: Hóa ra trên người của cô có một loại Tỏa hồn thuật, thảo nào cô không sợ. Đã là Tỏa hồn thuật, thì sẽ liên quan tới các loại như Minh quả, âm sa, Huyền Quy bích đảm, mỗi một thứ đều là trân bảo khó kiếm, xem ra tông phái của cô cũng không nhỏ.
Vân Vũ Hoa mặc dù đang giãy dụa, nhưng những gì Kỷ Nhược Trần nói nàng đều nghe rõ ràng, trong lòng nàng thất kinh, thầm nghĩ: Tiểu tử này sao lại hiểu biết nhiều như thế! Xem ra sau này không thể nương tay cho hắn, vừa ra tay là phải dùng toàn lực.
Kỷ Nhược Trần đột nhiên hỏi: Cô có muốn biết những người trong nhà trọ muốn bắt ta khi nãy bây giờ thế nào không?
Hắn không chờ Vân Vũ Hoa trả lời, và cũng không muốn Vân Vũ Hoa trả lời, nói thẳng: Bọn họ đều đã bị nấu chín, chôn ờ dưới đất làm phân bón. Cô nói xem ta nên làm gì với cô đây đây?
Vân Vũ Hoa nhắm mắt không đáp.
Kỷ Nhược Trần bất đắc dĩ, đành phải xuất châm thứ ba, chậm rãi đâm vào thân thể của nàng, nói: Thanh Cực Lạc châm cuối cùng này đã được ta cải tạo lại, sau bảy ngày mới có thể phát tác. Tông phái của cô đã thông hiểu Tỏa hồn thuật như vậy, ta nghĩ là cũng có thể phá giải Cực Lạc châm này, nhưng lại phải trải một cái giá khá lớn. Đó là trưởng bối trong tông phái của cô phải hao tổn vài chục năm đạo hạnh, dùng hết linh tài địa bảo, mới có thể cứu được. Cô bắt ta thất bại đương nhiên ta cũng có quyền bắt cô trả một cái giá thật lớn, có đúng không?
Châm thứ ba vừa mới châm vào, kim châm trên toàn thân Vãn Vũ Hoa đều run lên, sắc mặt nàng tái nhợt, chậm rãi ngồi dậy, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Kỷ Nhược Trần. Nàng lúc này tuy rằng đã khôi phục năng lực hành động, nhưng vẫn chưa khôi phục được như bình thường, nàng lúc này cho dù muốn cùng Kỷ Nhược Trần liều mạng, cũng có lòng mà không có sức.
Kỷ Nhược Trần thu dọn ba sợi tơ vàng, và chính cái đồng đinh, thấy Vân Vũ Hoa đang lạnh lùng nhìn mình, lập tức nhún nhún vai, chợt cười nói: “Kỳ thực cô không cần nhìn, ta có khuôn mặt đen đủi đâu có chỗ nào giống Trích tiên chứ?
Vân Vũ Hoa thất kinh.
Ký Nhược Trần thở dài một hơi, có chút cô đơn nói: Kỳ thực ta có là trích tiên hay không thì có làm sao? Sau khi Trích tiên phi thăng cũng chỉ để lại có một số thứ. Một quyển Thượng Hoàng Kim Lục quả thật đã giúp cho Thanh Khư Cung trở thành một trong chính đạo đại phái, nhưng mà từ đó về sau. Thanh Khư Cung có xuất hiện những nhân tài có căn cốt kiệt xuất nữa sao?
Hắn phát tay lấy Thiên Quyền cổ kiếm ở trong góc tường, rót kiếm ra khỏi vỏ, nhìn thanh kiếm đen như mực, lãnh đạm nói: Giống như thanh kiếm này, nó đúng là một tiên khí, nhưng chưa chắc ai cũng coi nó là bảo bối.
Dứt lời, Kỷ Nhược Trần đưa Thiên Quyền cổ kiếm trả cho Vân Vũ Hoa, lại bắn ra một đạo chỉ phong, giải trừ toàn bộ những trói buộc trên mình của người trong gian phòng bên cạnh, cô gái kia đứng lên mà vẫn có chút ngỡ ngàng.
Kỷ Nhược Trần cũng không nhiều lời, đi ra khỏi nhà trọ.
Cho đến khi Kỷ Nhược Trần đi xa, cô gái kia mới từ trong ngỡ ngàng khôi phục lại. Nàng nhìn Vân Vũ Hoa một chút, sắc mặt khẽ biến, lập tức hai tay bấm quyết niệm chú, bày ra tư thế, quát lớn: Ta là Hoài Tố đệ tử của Đạo Đức tông! Cô là người phương nào, có quan hệ như thế nào với người đưa ta vào hắc điếm? Mau khai ra!
Vân Vũ Hoa vẫn nhìn về hướng Kỷ Nhược Trần rời đi, nghe thấy vậy quay đầu lại, liếc mắt đánh giá Hoài Tố từ trên xuống dưới, mĩm cười nói: Ta và hắc điếm không có quan hệ gì, nhưng cũng không phải là bằng hữu với Đạo Đức tông của cô. Lúc này tâm tình ta rất không tốt, đang muốn tìm một hai người Đạo Đức tông để giải tỏa đây!
Hoài Tố cả kinh, lập tức vận chân nguyên, nhưng không thể vận khởi được cái gì. Vân Vũ Hoa mặc dù cũng không thể vận dụng được chân nguyên, nhưng dù sao trong tay vẫn còn thanh Thiên Quyền kiếm cho dù không sử dụng Minh Hà Kiếm Lục, chỉ dựa vào sự sắc nhọn của binh khí, chiêu số tinh diệu thì đủ để chém giết Hoài Tố.
Hai người trừng mắt nhìn nhau, nhưng vẫn chưa hề động thân, Vân Vũ Hoa lắc đầu, bỗng nhiên mất hết hứng thú, nói: Giết cô cũng chẳng có lợi ích gì?
Vân Vũ Hoa vừa đi ra khỏi phòng, thì phát hiện chân nguyên linh khí bắt đầu chậm rãi khôi phục, xem ra không đến một ngày thời giany sẽ phục hồi lại như cũ. Nàng biết Kỷ Nhược Trần đi về phía Đông. Do dự một chút, Vân Vũ Hoa vẫn không đi theo, nàng không chắc có thể bắt hoặc đánh chết Kỷ Nhược Trần. Kỷ Nhược Trần hành tung bất định, hoàn toàn không lưu lại một chút khí tức nào, cho dù nàng muốn đuổi theo, cũng chỉ biết phương hướng đại khái của hắn, muốn bắt hắn quả thực là hi vọng xa vời.
Nhưng mà nàng vẫn đang đứng bất động.
Vân Vũ Hoa nhìn về hướng Chung Nam Sơn, suy ngẫm một lúc, trên khuôn mặt băng lãnh của nàng lộ ra vẻ khó khăn. Trong sát na ấy, thái độ kỳ quái của sáu vị phu nhân trong sơn cốc, những ám chỉ trong tối cũng như ngoài sáng của mấy người đệ tử có quan hệ tốt với mình, mỗi thứ đều hiện lên trong đầu nàng.
Vân Vũ Hoa đột nhiên cắn răng một cái, không đi về hướng nam, trái lại quay đầu đi về phía Bắc.
Một ngày sau, Vân Vũ Hoa đã tìm được một huyệt động trong sơn cốc. Sơn động cao nửa trượng, sâu ba trượng, động khẩu được bao phủ bởi một thác nước thiên nhiên. Linh khí phía trong tràn đầy, người và thú đều khó có thể đi vào, đây là địa phương tu tâm dưỡng khí rất tốt.
Vân Vũ Hoa đứng trong động, rút Thiên Quyền cổ kiếm ra, chậm rãi cắm vào tảng đá, sau đó khoanh chân ngồi xuống trước thanh kiếm. Nàng chăm chú nhìn thanh kiếm màu đen như mực này, chậm rãi khống chế tâm thần, điều chỉnh cho thần thức và kiếm tâm của Thiên Quyền kiếm dung hợp thành một, sau đó từ từ nhắm mắt. T
Minh Hà Kiếm Lục chú trọng việc không ngừng sinh sôi sấm sét. Lúc này đây Vân Vũ Hoa quyết tâm lấy thực lực của chính mình ngạnh kháng với Cực Lạc châm.
/522
|