Sau nửa tháng, Kỷ Nhược Trần cuối cùng cũng đặt chân lên Tây Huyền Sơn. Tuy rằng núi vẫn là núi cây vẫn là cây, nhưng hắn lúc này có cảm giác thương hải tang điền.
Đúng như dự liệu của Thanh Nhàn chân nhãn, khi thấy Kỷ Nhược Trần trở về núi, Tử Dương chân nhân cũng không có trách mắng hắn, trái lại còn an ủi một phen, tán thưởng hắn khi ở Lạc Dương trí dũng song toàn, gặp chuyện thì xử lý thích đáng. Khi Kỷ Nhược Trần lấy ra Thần Châu Khí Vận đồ, thì ngoài dự liệu của hắn. Tử Dương chân nhân lúc đầu có hơi kinh hãi sau đó nhẹ nhàng vuốt ve khối thần vậy này, nét mặt không có chút vui mừng nào, trái lại còn thờ dài một hơi.
Từ Dương chân nhân sau khi cất Thẩn Châu Khí Vận đồ, lại cẩn thận nhìn kỹ sắc mặt của Kỷ Nhược Trần, thấy hắn bắt mạch, trầm ngâm hồi lâu, định nói hắn hai lần dùng phương pháp hung tinh nhập mệnh, sẽ là vạn kiếp bất phục.
Chỉ là thứ nhất, từ nhỏ trên người của hắn đã tràn đầy sát khí, hai tay thẩm đậm máu tươi, thứ hai liên tiếp dùng hai lần Hung Tinh nhập mệnh đáng lẽ chỉ ứng với hai khỏa hung tinh, nhưng mà không biết tại sao hắn lại có thể đem bốn khỏa hung tinh nhập vào số mệnh của mình, kể từ đó, bất hạnh trùng nhau, trái lại giúp hắn hóa giải không ít kiếp số. Hơn nữa Thanh Nhàn chân nhản lại vì hắn thay đổi mệnh cung, làm cho hung tinh không quá mãnh liệt, vì vậy, hắn mới có thể bình yên tới bây giờ.
Còn một nguyên nhãn khác là do đạo hạnh của hắn thật sự quá thấp. Nếu như đạo hạnh của hắn đạt tới Thái Thanh chi cảnh, thì hung tinh sát khí sẽ nhiều hơn gấp bội đến lúc đó không càn phải gặp nguy hiểm, chỉ riêng thời điểm khi hung lệ sát khí nhập vào mệnh cung của hắn cũng đủ để thiêu đốt chân nguyên toàn thân của hắn, cho dù sau đó không chết thì đạo hạnh cũng bị tan biến.
Kỷ Nhược Trần cũng không biết lúc đó sau khi nghe Thanh Nhàn chân nhân răn dạy xong, lại có thể vô tình thay đổi một chút mệnh cung, ngoại trừ trong lòng một phen cảm kích, lại mơ hồ khiếp sợ đạo pháp kinh thiên của Thanh Nhàn chân nhân.
Cuối cùng, khi Kỷ Nhược Trần trả lại Huyền Tâm giới chỉ. Tử Dương chân nhân không vội thu hồi mà chỉ nhìn Kỷ Nhược Trần, giống như đang đợi cái gì đó. Kỷ Nhược Trần do dự một chút, cuối cùng quyết định đem những thứ mà Thanh Nhàn chân nhân đã nói bình tĩnh nói lại một lần.
Tử Dương vuốt râu, ha hả cười nói:
Cũng không khác nhau nhiều lắm! Ta đã sớm biết bản chất tham tài háo sắc của tên Kim Sơn đó rồi, hắn chắc chắc sẽ không cự tuyệt phần sính lễ này.
Sính lễ gì? Kỷ Nhược Trần nhịn không được hỏi.
Tử Dương đem Huyền Tâm giới chỉ lại trả cho hẳn, mĩm cười nói:
Sính lẽ chính là khối Huyền Tâm giới chỉ này, ngươi và Cố Thanh mỗi người một cái.
Đây không phải là tín vật của trưởng giáo tông ta sao?
Kỷ Nhược Trần thất kinh. Hắn không ngờ tới sính lễ này lại nặng như vậy, thảo nào Vân Trung Kim Sơn khi gặp lại cười như vậy.
Tử Dương chân nhân mĩm cười nói:
Tử Vi chưởng giáo sau khi phi thăng, thì sẽ lưu lại tín vật mới.
Kế Tiếp thầy trò hai người nói chuyện phiếm một lát. Trong lời nói Tử Dương chân nhân luôn chú ý tới nhất cử nhất động của Vân Trung Kim Sơn, mỗi một chi tiết nhỏ đều không bỏ qua, thậm chí ngay cả cách trang trí, phương hướng, hoa văn chạm khắc đều không buông tha, hỏi đến mức thiếu chút nữa đã kêu Kỷ Nhược Trần vẽ lại.
Kỷ Nhược Trần thành thật trả lời, cuối cùng chợt nhớ tới việc chưởng môn Vân Trung Cư mấy chục năm nay vẫn bế quan, thế nhưng trong mấy ngày này, Vân Trung Kim Sơn chỉ lo đánh đàn, hội họa, chơi cờ, nhìn tạp thư, còn không thì ngồi trên đài câu thứ gì không biết, chưa bao giờ thấy hắn ngồi xuống tu hành. Xem ra lời đồn hắn bế quan có lẽ là tin đồn nhãm.
Vậy mà Tử Dương chân nhân nhắm mắt suy nghĩ một lúc lâu, môi chậm rãi nói: Phương pháp bế quan của Thanh Nhàn chân nhân hóa ra là như vậy, bội phục, bội phục!
Thấy Kỷ Nhược Trần nghi hoặc không giải thích được, Tử Dương chân nhân nói: Thanh nhàn chân nhân là mượn miệng của ngươi, đem phương pháp bế quan của mình nói cho chúng ta nghe. Hắc, phần lề này thật không nhỏ, hiếm khi Vân Trung Kim Sơn rộng rãi như vậy, ừ, xem ra hôm nay thời tiết rất tốt chi bằng đi thử vận may một chút, nói không chừng là có thể thắng.
Từ nơi Tử Dương chân nhân xuất hiện, Kỷ Nhược Trần lần nữa quay về nơi ở của mình. Căn phòng nhở vẫn như trước đây, bên trong không có nhiễm một hạt bụi nào, hiển nhiên ở đây mỗi ngày đều được quét dọn.
Thấy chỗ ngồi trong căn phòng nhỏ, Kỷ Nhược Trần bỗng thấy ấm áp trong lòng. Hóa ra các vị chân nhân của Đạo Đức tông các cũng không tính toán việc hắn ở Lạc Dương không từ mà biệt, vẫn vì hắn mà giữ gìn nơi này.
Hắn đẩy cửa đi vào, mơ hồ ngửi được bên trong có một mùi hương, mùi hương nhẹ nhàng không nồng đậm, khi ngửi rất thoải mái. Mùi hương này không phải mùi hoa Lan cũng không phải mùi Xạ Hương, mà nó rất giống với mùi hương trên người nữ tử.
Trong lòng Kỷ Nhược Trần rất ngạc nhiên, bước đi nhanh hơn vào thư phòng.
Tất cả bài trí trong phòng vẫn y như lúc hắn rời đi, chỉ là ở trong có thêm một nữ tử đang ngồi, bên cạnh có đốt một lô đàn hương, nàng thong thả ngồi đọc sách. Nghe thấy tiếng bước chân, nàng uyển chuyển đứng lên, xoay người lại, một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần rơi vào trong mắt của Kỷ Nhược Trần.
Đây là một khuôn mặt lộ ra sự cương quyết. Vô luận là đôi mắt sáng như ánh trăng, hay là đôi mi dày, đen xinh đẹp, hoặc cái mũi nhỏ xinh xắn, đôi môi hình cánh cung duyên dáng, giống như là dùng đá cẩm thạch điêu khắc ra vô cùng tinh xảo rõ nét, trên gương mặt hiện ra sự cương nghị và kiên định, nhưng cũng lộ ra một tia hàn ý. Cô gái này không là ai khác, mà là Hoài Tố.
Vừa thấy Hoài Tố, Kỷ Nhược Trần liền nhớ lại trận chiến trong phòng tắm, nhớ lại những chiêu tàn nhẫn, trí mạng của nàng. Nhớ lại tình hình lúc đó, hắn không khỏi nhớ lại thân thể xinh đẹp chói mắt của nàng, một luồn khí nóng không hay không biết dâng lên trong lòng, làm cho Kỷ Nhược Trần vô cùng sốt ruột, trong lòng sinh ra một loại dục vọng, phải xé y phục trên người nàng ra, đặt nàng phía dưới hạ thân của mình.
Khi loại dục vọng này sinh ra, Kỷ Nhược Trần liền kinh hãi, tâm niệm vừa động, áp chế cổ dục vọng này xuống. Nhưng mà cổ nhiệt lưu tới không những bất ngờ, mà còn cực kỳ mạnh mẽ, chì là thoáng qua một chút, thân thể hắn đã có phản ứng.
Linh giác của Kỷ Nhược Trần không minh mẫn? Linh giác không chỉ là một phần của thần thức, mà nó còn là nhân tâm, sự nhạy bén trong cuộc sống hàng ngày, nói về điều này thì ngay cả những tu sĩ xuống núi hoạt động vẫn không so được với hắn, còn những đệ tử suốt ngày sống trên núi càng không thể nào so được. Hoài Tố mặc dù vẫn đứng yên ở đó, mĩm cười nhìn vào đôi mắt hắn, thế nhưng tâm thần của nàng vẫn tập trung ở hạ thể của hắn, điều này không thể thoát khỏi ánh mắt của Kỷ Nhược Trần.
Khi mắt nàng thấy hạ thể của mình có chút nhô lên, nụ cười trên khuôn mặt có chút sắc, vẻ tươi cười lạnh đi vài phàn. Nhưng thấy thân thể hắn lập tức trở lại bình thường, thì trong mắt nàng mơ hồ lại xuất hiện một tia thất vọng. Nhưng biến hóa dù là nhỏ nhát của nàng, vẫn như cũ toàn bộ đều lọt vào trong mắt của Kỷ Nhược Trần.
Kỷ Nhược Trần mặc dù không hiểu tại sao Hoài Tố lại đặc biệt quan tâm hạ thân của mình, nhưng lập tức nhớ lại chuyện trong phòng tắm, nhớ lại những chiêu thức hết sức độc ác, nhớ đến việc nàng muốn thiến hắn. Nhớ tới những việc này, nụ cười trên mặt hắn có chút xấu hổ.
Nhưng mà bây giờ không phải như ngày xưa nữa rồi, cho dù lúc này đạo hạnh của Hoài Tố cao hơi hai tầng so với Kỷ Nhược Trần, nhưng mà từ lúc đánh một trận sinh tử ở Lạc Dương đến nay, lòng gan dạ và sự hiểu biết, trình độ của Kỷ Nhược Trần đã khác trước rất nhiều. Huống hồ khoảng cách giữa hai người lúc này lại gần như thế, chỉ cần hắn vừa di chuyển là có thể vòng ra sau lưng Hoài Tố rồi sợ cái gì? Hoài Tố tuy chủ tu là tiên kiếm, nhưng chủ yếu là dùng kiếm khí từ xa tấn công địch thủ, nếu như cận chiến thì sao có thể là đối thủ của Kỷ Nhược Trần?
Đúng như dự liệu của Thanh Nhàn chân nhãn, khi thấy Kỷ Nhược Trần trở về núi, Tử Dương chân nhân cũng không có trách mắng hắn, trái lại còn an ủi một phen, tán thưởng hắn khi ở Lạc Dương trí dũng song toàn, gặp chuyện thì xử lý thích đáng. Khi Kỷ Nhược Trần lấy ra Thần Châu Khí Vận đồ, thì ngoài dự liệu của hắn. Tử Dương chân nhân lúc đầu có hơi kinh hãi sau đó nhẹ nhàng vuốt ve khối thần vậy này, nét mặt không có chút vui mừng nào, trái lại còn thờ dài một hơi.
Từ Dương chân nhân sau khi cất Thẩn Châu Khí Vận đồ, lại cẩn thận nhìn kỹ sắc mặt của Kỷ Nhược Trần, thấy hắn bắt mạch, trầm ngâm hồi lâu, định nói hắn hai lần dùng phương pháp hung tinh nhập mệnh, sẽ là vạn kiếp bất phục.
Chỉ là thứ nhất, từ nhỏ trên người của hắn đã tràn đầy sát khí, hai tay thẩm đậm máu tươi, thứ hai liên tiếp dùng hai lần Hung Tinh nhập mệnh đáng lẽ chỉ ứng với hai khỏa hung tinh, nhưng mà không biết tại sao hắn lại có thể đem bốn khỏa hung tinh nhập vào số mệnh của mình, kể từ đó, bất hạnh trùng nhau, trái lại giúp hắn hóa giải không ít kiếp số. Hơn nữa Thanh Nhàn chân nhản lại vì hắn thay đổi mệnh cung, làm cho hung tinh không quá mãnh liệt, vì vậy, hắn mới có thể bình yên tới bây giờ.
Còn một nguyên nhãn khác là do đạo hạnh của hắn thật sự quá thấp. Nếu như đạo hạnh của hắn đạt tới Thái Thanh chi cảnh, thì hung tinh sát khí sẽ nhiều hơn gấp bội đến lúc đó không càn phải gặp nguy hiểm, chỉ riêng thời điểm khi hung lệ sát khí nhập vào mệnh cung của hắn cũng đủ để thiêu đốt chân nguyên toàn thân của hắn, cho dù sau đó không chết thì đạo hạnh cũng bị tan biến.
Kỷ Nhược Trần cũng không biết lúc đó sau khi nghe Thanh Nhàn chân nhân răn dạy xong, lại có thể vô tình thay đổi một chút mệnh cung, ngoại trừ trong lòng một phen cảm kích, lại mơ hồ khiếp sợ đạo pháp kinh thiên của Thanh Nhàn chân nhân.
Cuối cùng, khi Kỷ Nhược Trần trả lại Huyền Tâm giới chỉ. Tử Dương chân nhân không vội thu hồi mà chỉ nhìn Kỷ Nhược Trần, giống như đang đợi cái gì đó. Kỷ Nhược Trần do dự một chút, cuối cùng quyết định đem những thứ mà Thanh Nhàn chân nhân đã nói bình tĩnh nói lại một lần.
Tử Dương vuốt râu, ha hả cười nói:
Cũng không khác nhau nhiều lắm! Ta đã sớm biết bản chất tham tài háo sắc của tên Kim Sơn đó rồi, hắn chắc chắc sẽ không cự tuyệt phần sính lễ này.
Sính lễ gì? Kỷ Nhược Trần nhịn không được hỏi.
Tử Dương đem Huyền Tâm giới chỉ lại trả cho hẳn, mĩm cười nói:
Sính lẽ chính là khối Huyền Tâm giới chỉ này, ngươi và Cố Thanh mỗi người một cái.
Đây không phải là tín vật của trưởng giáo tông ta sao?
Kỷ Nhược Trần thất kinh. Hắn không ngờ tới sính lễ này lại nặng như vậy, thảo nào Vân Trung Kim Sơn khi gặp lại cười như vậy.
Tử Dương chân nhân mĩm cười nói:
Tử Vi chưởng giáo sau khi phi thăng, thì sẽ lưu lại tín vật mới.
Kế Tiếp thầy trò hai người nói chuyện phiếm một lát. Trong lời nói Tử Dương chân nhân luôn chú ý tới nhất cử nhất động của Vân Trung Kim Sơn, mỗi một chi tiết nhỏ đều không bỏ qua, thậm chí ngay cả cách trang trí, phương hướng, hoa văn chạm khắc đều không buông tha, hỏi đến mức thiếu chút nữa đã kêu Kỷ Nhược Trần vẽ lại.
Kỷ Nhược Trần thành thật trả lời, cuối cùng chợt nhớ tới việc chưởng môn Vân Trung Cư mấy chục năm nay vẫn bế quan, thế nhưng trong mấy ngày này, Vân Trung Kim Sơn chỉ lo đánh đàn, hội họa, chơi cờ, nhìn tạp thư, còn không thì ngồi trên đài câu thứ gì không biết, chưa bao giờ thấy hắn ngồi xuống tu hành. Xem ra lời đồn hắn bế quan có lẽ là tin đồn nhãm.
Vậy mà Tử Dương chân nhân nhắm mắt suy nghĩ một lúc lâu, môi chậm rãi nói: Phương pháp bế quan của Thanh Nhàn chân nhân hóa ra là như vậy, bội phục, bội phục!
Thấy Kỷ Nhược Trần nghi hoặc không giải thích được, Tử Dương chân nhân nói: Thanh nhàn chân nhân là mượn miệng của ngươi, đem phương pháp bế quan của mình nói cho chúng ta nghe. Hắc, phần lề này thật không nhỏ, hiếm khi Vân Trung Kim Sơn rộng rãi như vậy, ừ, xem ra hôm nay thời tiết rất tốt chi bằng đi thử vận may một chút, nói không chừng là có thể thắng.
Từ nơi Tử Dương chân nhân xuất hiện, Kỷ Nhược Trần lần nữa quay về nơi ở của mình. Căn phòng nhở vẫn như trước đây, bên trong không có nhiễm một hạt bụi nào, hiển nhiên ở đây mỗi ngày đều được quét dọn.
Thấy chỗ ngồi trong căn phòng nhỏ, Kỷ Nhược Trần bỗng thấy ấm áp trong lòng. Hóa ra các vị chân nhân của Đạo Đức tông các cũng không tính toán việc hắn ở Lạc Dương không từ mà biệt, vẫn vì hắn mà giữ gìn nơi này.
Hắn đẩy cửa đi vào, mơ hồ ngửi được bên trong có một mùi hương, mùi hương nhẹ nhàng không nồng đậm, khi ngửi rất thoải mái. Mùi hương này không phải mùi hoa Lan cũng không phải mùi Xạ Hương, mà nó rất giống với mùi hương trên người nữ tử.
Trong lòng Kỷ Nhược Trần rất ngạc nhiên, bước đi nhanh hơn vào thư phòng.
Tất cả bài trí trong phòng vẫn y như lúc hắn rời đi, chỉ là ở trong có thêm một nữ tử đang ngồi, bên cạnh có đốt một lô đàn hương, nàng thong thả ngồi đọc sách. Nghe thấy tiếng bước chân, nàng uyển chuyển đứng lên, xoay người lại, một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần rơi vào trong mắt của Kỷ Nhược Trần.
Đây là một khuôn mặt lộ ra sự cương quyết. Vô luận là đôi mắt sáng như ánh trăng, hay là đôi mi dày, đen xinh đẹp, hoặc cái mũi nhỏ xinh xắn, đôi môi hình cánh cung duyên dáng, giống như là dùng đá cẩm thạch điêu khắc ra vô cùng tinh xảo rõ nét, trên gương mặt hiện ra sự cương nghị và kiên định, nhưng cũng lộ ra một tia hàn ý. Cô gái này không là ai khác, mà là Hoài Tố.
Vừa thấy Hoài Tố, Kỷ Nhược Trần liền nhớ lại trận chiến trong phòng tắm, nhớ lại những chiêu tàn nhẫn, trí mạng của nàng. Nhớ lại tình hình lúc đó, hắn không khỏi nhớ lại thân thể xinh đẹp chói mắt của nàng, một luồn khí nóng không hay không biết dâng lên trong lòng, làm cho Kỷ Nhược Trần vô cùng sốt ruột, trong lòng sinh ra một loại dục vọng, phải xé y phục trên người nàng ra, đặt nàng phía dưới hạ thân của mình.
Khi loại dục vọng này sinh ra, Kỷ Nhược Trần liền kinh hãi, tâm niệm vừa động, áp chế cổ dục vọng này xuống. Nhưng mà cổ nhiệt lưu tới không những bất ngờ, mà còn cực kỳ mạnh mẽ, chì là thoáng qua một chút, thân thể hắn đã có phản ứng.
Linh giác của Kỷ Nhược Trần không minh mẫn? Linh giác không chỉ là một phần của thần thức, mà nó còn là nhân tâm, sự nhạy bén trong cuộc sống hàng ngày, nói về điều này thì ngay cả những tu sĩ xuống núi hoạt động vẫn không so được với hắn, còn những đệ tử suốt ngày sống trên núi càng không thể nào so được. Hoài Tố mặc dù vẫn đứng yên ở đó, mĩm cười nhìn vào đôi mắt hắn, thế nhưng tâm thần của nàng vẫn tập trung ở hạ thể của hắn, điều này không thể thoát khỏi ánh mắt của Kỷ Nhược Trần.
Khi mắt nàng thấy hạ thể của mình có chút nhô lên, nụ cười trên khuôn mặt có chút sắc, vẻ tươi cười lạnh đi vài phàn. Nhưng thấy thân thể hắn lập tức trở lại bình thường, thì trong mắt nàng mơ hồ lại xuất hiện một tia thất vọng. Nhưng biến hóa dù là nhỏ nhát của nàng, vẫn như cũ toàn bộ đều lọt vào trong mắt của Kỷ Nhược Trần.
Kỷ Nhược Trần mặc dù không hiểu tại sao Hoài Tố lại đặc biệt quan tâm hạ thân của mình, nhưng lập tức nhớ lại chuyện trong phòng tắm, nhớ lại những chiêu thức hết sức độc ác, nhớ đến việc nàng muốn thiến hắn. Nhớ tới những việc này, nụ cười trên mặt hắn có chút xấu hổ.
Nhưng mà bây giờ không phải như ngày xưa nữa rồi, cho dù lúc này đạo hạnh của Hoài Tố cao hơi hai tầng so với Kỷ Nhược Trần, nhưng mà từ lúc đánh một trận sinh tử ở Lạc Dương đến nay, lòng gan dạ và sự hiểu biết, trình độ của Kỷ Nhược Trần đã khác trước rất nhiều. Huống hồ khoảng cách giữa hai người lúc này lại gần như thế, chỉ cần hắn vừa di chuyển là có thể vòng ra sau lưng Hoài Tố rồi sợ cái gì? Hoài Tố tuy chủ tu là tiên kiếm, nhưng chủ yếu là dùng kiếm khí từ xa tấn công địch thủ, nếu như cận chiến thì sao có thể là đối thủ của Kỷ Nhược Trần?
/522
|