Hắn ngừng lại một chút, thấy Kỷ Nhược Trần đang ngạc nhiên, sau đó tức giận kêu lên: Tổng cộng chín trăm năm!
Mắt thấy Đầu Trâu liên tục hò hét, những xích sắt đều run lên, Kỷ Nhược Trần nhịn không được buồn cười, sau đó lửa giận trong người nổi dậy. Mọi người đều nói Nhân Gian Giới là người trần mắt thịt, tâm hồn không thanh thoát, bởi vậy mới có nhiều việc không công bằng, mà quan lại ở Minh Giới lại hiểu rõ âm dương, phân rõ thiện ác, sống ác thì chết chịu phạt, hôm nay nhìn thấy, hóa ra Minh Giới cũng chẳng hơn gì Nhân Gian Giới.
Hắn mơ hồ lọt vào nơi này, muốn quay về dương gian thì có tội gì. Nếu bọn họ đều nói mình là cái gì sinh hồn, vậy sau lại không nhìn ra mình và những tử hồn khác không giống nhau, lại mạnh mẽ bắt mình uống canh Mạnh Bà, mình phản kích lại thì có lỗi gì? Mặc dù mình hạ thủ có chút nặng tay một chút.
Ta chỉ muốn trở lại dương gian! Hắn nói.
Tiểu đồng âm trầm cười, nói:
Muốn quay về dương gian? Hôm nay ngươi đã phạm tội lớn, sau khi ngươi chịu qua nổi khổ chín trăm năm bị lửa thiêu, rồi đến điện thứ nhất, do Tần Quảng Vương xử lý tội kiếp trước của ngươi, xong điện thứ nhất, tiếp tục đến điện thứ hai xử lý. Cứ như vậy qua mười điện, ít nhất cũng hao hết vạn năm? Khi ngươi đi đến Chuyển Luân, cũng chỉ có thể tiến vào súc sinh đạo mà thôi. Chỉ bằng ngươi, cũng muốn quay lại dương gian?
Sáng lang một tiếng, một cái xích sắt nặng nề lạnh lẽo đeo vào cổ Kỷ Nhược Trần, hắn hai cánh tay của hắn cũng bị Đầu Trâu nắm lấy. Tiếp theo đó từ trên vai truyền xuống một lực lượng cường đại, đè hắn xuống.
Tiểu đồng đi tới trước mặt Kỷ Nhược Trần, nhìn vào mắt hắn, dùng giọng nói gần như tiếng mũi kêu, nói:
Đôi mắt này của ngươi thật kỳ quái... Chúng nó cực kỳ lạnh lẽo, lại ấm áp, trong đó còn có dương khí, Sinh hồn ở nơi này rất ít khi có được dương khí. Ngươi biết bọn họ sau này ra sao không? Bọn họ ư, tất cả đều đang ở A TỲ ngục chịu khổ!
Tiểu đồng vuốt ve khuôn mặt Kỷ Nhược Trằn, tiếp tục nói:
Hơn nữa ngươi nhìn thấy ta, lại không hỏi tên ta! Ta là Ngọc Đồng, ngươi hãy nhớ cho kỹ. Ngươi cùng những sinh hồn khác không giống nhau, ta thích ánh mắt của ngươi, nhưng ta cũng ghét ánh mắt của ngươi, hiện tại ta muốn móc nó ra, để ở đầu giường của ta, để ta có thể thường thấy nó, việc này cũng là cho ngươi ngày này cũng nhớ tới ta...
Kỷ Nhược Trần chỉ cảm thấy hai ngón tay lạnh lèo đặt trên mi mắt hắn, trong tai nhưng từ lâu đã không nghe được tiểu đồng nói gì, trong lồng ngực chỉ còn lửa giận không thể nào khống chế, trong lòng hắn thầm nghĩ:
Các ngươi vốn là người phán định ưu khuyết điểm của những kiếp trước ở nhân gian, tạo thiện ác nhân quả, nhưng lúc này chỉ nói một câu chịu tội 900 năm ở A Tỳ địa ngục, chặn mất con đường sống của ta ư.
Mười năm ẩn nhẫn, để làm cái gì?
Ngọc Đồng cười như bị bệnh tâm thần, hai ngón tay cố gắng móc mắt Kỷ Nhược Trần ra, hắn thậm chí còn tưởng tượng khi hai ngón tay của hắn đâm vào hốc mắt thì vui vẻ như thế nào!
Nhưng mà hai ngón tay của hắn chỉ đâm vào khoảng không!
Ngọc Đồng thấy Kỷ Nhược Trần và bọn Đầu Trâu càng ngày càng nhỏ, lúc này mới phát hiện chính mình đã bị đánh bay lên trời, sau đó trên người truyền đến một cơn đau dữ dội, chỉ kém hơn sự đau khổ mà kiếp trước hắn phải chịu một chút mà thôi! Hắn không thể mở miệng nói bất cứ lời nào, trực tiếp hon mê bất tỉnh.
Kỷ Nhược Trần quanh người chợt lóe lên ngọn lửa màu xanh, đốt sạch những tên Đầu Trâu xung quanh, những tên Đầu Trâu bị đốt liền la hoảng lên, vội vàng buông cánh tay hắn ra. Kỷ Nhược Trần vừa được tự do, lập tức đoạt lấy cây búa lớn trong tay một Đầu Trâu, sau đó xoay người lại, chặt đứt dây xích trên cổ của mình!
Ngọn lửa màu xanh trên ngươi Kỷ Nhược Trần càng ngày càng rực rỡ, rìu bay như gió, trong nháy mắt đã đem sáu tên Đầu Trâu đánh chết. Dễ dàng thành công như vậy, Kỷ Nhược Trần không khỏi run rẩy một chút, thầm nghĩ những Đầu Trâu này lực công kích có chút quá yếu, vậy mà có thể làm quỷ tốt cho Bình Đẳng Vương. Hắn đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên một cơn gió mạnh đè hắn xuống, trong lúc nhất thời làm cho hắn khó có thể hô hấp! Hóa ra là mấy tên Cự Quỷ đã tiến lên, dùng Quỷ Đầu đao chém xuống!
Nhìn những tên Cự Quỷ cao sáu trượng, Kỷ Nhược Trần sẽ không ngốc mà đấu sức với chúng. Hắn ném lưỡi búa ra, sau đó nhanh chóng lùi sang bên phải. Quả nhiên dưới thanh Đại Khảm Đao khổng lồ, chiếc búa như là một cây tăm, nhẹ nhàng bị chém thành hai đoạn. Trong tay Kỷ Nhược Trần chỉ còn lại một cán búa dài bốn xích. Lưỡi búa mắt đi, Kỷ Nhược Trần ngược lại dùng cán búa càng thêm như ý. Hắn giẫm chân một cái, giống như một làn gió vòng ra phía sau tên Cự Quỷ, rồi vung cán búa lên, đánh xuống!
Thân thể Cự Quỷ rất lớn, Kỷ Nhược Trần nhảy lên, bất quá là đến eo của hắn mà thôi, một côn nặng nề này, cuối cùng chỉ đánh vào eo của tên Cự Quỷ.
Cự QUỷ chịu không nổi một côn này, kêu thảm một tiếng, thân thể hắn vẫn đứng thẳng, nhưng bắt đầu nghiêng về một bên, rồi mềm nhũn ngã xuống, hiển nhiên là một côn này đã đánh gãy xương sống của hắn.
Kỷ Nhược Trần không cần nhìn, từ tiếng kêu thảm thiết thì đã biết kết cục của tên Cự Quỷ. Hắn nhìn bọn Đầu Trâu đang tầng tầng lớp lớp bao vây, đột nhiên hét lớn một tiếng, giơ côn tiến lên!
Một trận gió thổi qua đầu bọn Đầu Trâu...
Những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, từng tên từng tên Đầu Trâu ngã xuống, không còn ngồi dậy nổi. Bóng dáng Kỷ Nhược Trần từ bên ngoài mười trượng dần dần hiện ra. Hắn căn bản không quay đầu lại nhìn chiến quả của mình, dưới chân phát lực, bay nhanh đi.
Đuổi theo! Còn không mau đuổi theo! Ngọc Đồng chẳng biết từ khi nào đã tinh lại, sau đó quát lớn bọn Đầu Trâu đuổi theo, chính mình cùng nhảy lên U mã của một tên Thiết Kỵ, đuổi theo hướng Kỷ Nhược Trần vừa chạy.
Trên trời là một màu đen mênh mông, Kỷ Nhược Trần ra sức chạy. Bước chân và tần suất của hắn giống hệt nhau, thế nhưng khoảng cách giữa mỗi bước không ngừng gia tăng, cho nên tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh. Lúc này Kỷ Nhược Trần cảm thấy xung quanh tràn ngập một lực lượng mịt mờ khó có thể dò xét, mình lúc này giống như là đang chạy nhanh trong nước, mỗi một động tác đều bị cổ lực lượng này quấn lấy. Nhắc tới cũng kỳ lạ, chính những động tác mà năm đó hắn ở Long Môn khách sạn khổ luyện thì mới có thể cảm giác được cỗ lực lượng này, còn những động tác khác thì lại không thể cảm nhận được.
Kỷ Nhược Trần đơn giản là bỏ qua tất cả các loại đạo pháp, hồn nhiên lấy những động tác phụ trợ cho côn pháp mà chưởng quĩ - đã dạy ra sử dụng, tốc độ càng ngày càng nhanh, truy binh phía sau càng ngày càng xa.
Trong quá trình chạy vội vã, đầu óc của Kỷ Nhược Trần vận chuyển nhanh như thiểm điện, hắn nghĩ đến rất nhiều việc mà lúc trước bị hắn bỏ qua.
Căn cứ sách cổ ghi chép, hồn phách khi xuống Hoàng Tuyền, thì không có lối quay về, mà Lục Đạo Luân hồi lại nằm ở Thập Điện Diêm La, bởi vậy mình nhất thời mới có ý định đi Phong Đô, cho rằng chỉ có nơi đó mới có đường để quay về nhân gian, nhưng nếu thật sự là như thế, vậy tại sao người đưa đò ở sông Nhược Thủy lại muốn mình hứa làm giúp hắn một việc, hắn chắc chắn là không thể nhìn qua sổ Sinh Tử, làm sao biết mình khi nào hết dương thọ trở xuống đây thực hiện lời hứa với hắn?
Mà ở ngoài thành, bọn quỷ tốt gọi mình là sinh hồn, vậy có phải là cái chết của mình thật ra là không giống bình thường? Nếu bọn quỷ binh đều nhận ra mình là sinh hồn, vậy thì lão bà kia cùng biết được, vì sao còn muốn bắt mình uống canh Mạnh Bà, không biết là người đưa đò kia có nhận ra được không?
Trong lúc nhất thời Kỷ Nhược Trần có vô số nghi vấn, đầu Kỷ Nhược Trần muốn to như cái đấu, hận không thể ngay lập tức đi tìm người đưa đò để hỏi mọi việc, nhưng lúc này mà muốn trở lại sông Nhược Thủy là vô cùng khó. Minh giới này vô cùng to lớn, sương mù đen tràn ngập khắp nơi, lúc này đang nóng lòng chạy, đâu còn thèm phân biệt Đông Tây Nam Bắc gì nữa, trước tiên là trốn thoát bọn truy binh, tránh nơi nguy hiểm này càng xa càng tốt.
Phía trước đột nhiên xuất hiện một rừng cây, khắp nơi bên trong đều có sương mù đen. Kỷ Nhược Trần chỉ có thể chậm lại từ từ đi vào, những thực vật trong này vốn nên cắm rễ xuống mặt đất, thì những bụi cây ở đây lại cách mặt đất tới mấy thước, những chiếc rễ phụ thật dài trong sương mù không ngừng nhúc nhích, bọn chúng giống như là có sinh mệnh vậy.
Kỷ Nhược Trần vừa nhìn thấy vậy, liền biết khu rừng này là thứ kỳ dị. Hắn không chút chậm trễ lách người mà đi, quả nhiên truy binh phía sau không dám tiến vào.
Khu rừng này cũng không rộng lắm, trong nháy mắt hắn đã chạy một vòng, sau đó lại chạy về phía trước một đoạn đường, hắn chợt dừng bước.
Nhược Thủy cuồn cuộn đang ở trước mắt. Nhìn từ xa những sóng biển giống như một chiếc lá liễu đang chảy xuôi theo dòng nước.
Chỉ chần chờ một lúc, từ phía sau đã có tiếng bước chân chạy tới, hơn mười QUỷ Kỵ từ trong sương mù lao ra, bọn Đầu Trâu chạy bằng đôi chân của mình, nên lúc này vẫn chưa tới, về phần ba con Cự QUỷ, thì không hề nhìn thấy bóng dáng.
Kỷ Nhược Trần nhìn truy binh, lại nhìn khu rừng cổ quái trước mặt, bỗng nhiên xoay người lại cầm côn đánh tới! Giết Quỷ không tính là sát sinh.
Hắn chạy nhanh tới, dưới chân hắn không có gì, nhưng mà sương mù đen từ khắp nơi điên cuồng vọt về phía hắn. Kỷ Nhược Trần chạy đi được chừng mười trượng, phía sau hắn là sương mù đang cuồn cuộn, tập hợp lại thành một con Cự Long!
Nhìn thấy khí thế ngập trời của hắn, những con u mã đều kinh sợ, thậm chí đều có con không nghe chủ nhân khống chế, quay đầu lại định chạy đi!
Mắt thấy Đầu Trâu liên tục hò hét, những xích sắt đều run lên, Kỷ Nhược Trần nhịn không được buồn cười, sau đó lửa giận trong người nổi dậy. Mọi người đều nói Nhân Gian Giới là người trần mắt thịt, tâm hồn không thanh thoát, bởi vậy mới có nhiều việc không công bằng, mà quan lại ở Minh Giới lại hiểu rõ âm dương, phân rõ thiện ác, sống ác thì chết chịu phạt, hôm nay nhìn thấy, hóa ra Minh Giới cũng chẳng hơn gì Nhân Gian Giới.
Hắn mơ hồ lọt vào nơi này, muốn quay về dương gian thì có tội gì. Nếu bọn họ đều nói mình là cái gì sinh hồn, vậy sau lại không nhìn ra mình và những tử hồn khác không giống nhau, lại mạnh mẽ bắt mình uống canh Mạnh Bà, mình phản kích lại thì có lỗi gì? Mặc dù mình hạ thủ có chút nặng tay một chút.
Ta chỉ muốn trở lại dương gian! Hắn nói.
Tiểu đồng âm trầm cười, nói:
Muốn quay về dương gian? Hôm nay ngươi đã phạm tội lớn, sau khi ngươi chịu qua nổi khổ chín trăm năm bị lửa thiêu, rồi đến điện thứ nhất, do Tần Quảng Vương xử lý tội kiếp trước của ngươi, xong điện thứ nhất, tiếp tục đến điện thứ hai xử lý. Cứ như vậy qua mười điện, ít nhất cũng hao hết vạn năm? Khi ngươi đi đến Chuyển Luân, cũng chỉ có thể tiến vào súc sinh đạo mà thôi. Chỉ bằng ngươi, cũng muốn quay lại dương gian?
Sáng lang một tiếng, một cái xích sắt nặng nề lạnh lẽo đeo vào cổ Kỷ Nhược Trần, hắn hai cánh tay của hắn cũng bị Đầu Trâu nắm lấy. Tiếp theo đó từ trên vai truyền xuống một lực lượng cường đại, đè hắn xuống.
Tiểu đồng đi tới trước mặt Kỷ Nhược Trần, nhìn vào mắt hắn, dùng giọng nói gần như tiếng mũi kêu, nói:
Đôi mắt này của ngươi thật kỳ quái... Chúng nó cực kỳ lạnh lẽo, lại ấm áp, trong đó còn có dương khí, Sinh hồn ở nơi này rất ít khi có được dương khí. Ngươi biết bọn họ sau này ra sao không? Bọn họ ư, tất cả đều đang ở A TỲ ngục chịu khổ!
Tiểu đồng vuốt ve khuôn mặt Kỷ Nhược Trằn, tiếp tục nói:
Hơn nữa ngươi nhìn thấy ta, lại không hỏi tên ta! Ta là Ngọc Đồng, ngươi hãy nhớ cho kỹ. Ngươi cùng những sinh hồn khác không giống nhau, ta thích ánh mắt của ngươi, nhưng ta cũng ghét ánh mắt của ngươi, hiện tại ta muốn móc nó ra, để ở đầu giường của ta, để ta có thể thường thấy nó, việc này cũng là cho ngươi ngày này cũng nhớ tới ta...
Kỷ Nhược Trần chỉ cảm thấy hai ngón tay lạnh lèo đặt trên mi mắt hắn, trong tai nhưng từ lâu đã không nghe được tiểu đồng nói gì, trong lồng ngực chỉ còn lửa giận không thể nào khống chế, trong lòng hắn thầm nghĩ:
Các ngươi vốn là người phán định ưu khuyết điểm của những kiếp trước ở nhân gian, tạo thiện ác nhân quả, nhưng lúc này chỉ nói một câu chịu tội 900 năm ở A Tỳ địa ngục, chặn mất con đường sống của ta ư.
Mười năm ẩn nhẫn, để làm cái gì?
Ngọc Đồng cười như bị bệnh tâm thần, hai ngón tay cố gắng móc mắt Kỷ Nhược Trần ra, hắn thậm chí còn tưởng tượng khi hai ngón tay của hắn đâm vào hốc mắt thì vui vẻ như thế nào!
Nhưng mà hai ngón tay của hắn chỉ đâm vào khoảng không!
Ngọc Đồng thấy Kỷ Nhược Trần và bọn Đầu Trâu càng ngày càng nhỏ, lúc này mới phát hiện chính mình đã bị đánh bay lên trời, sau đó trên người truyền đến một cơn đau dữ dội, chỉ kém hơn sự đau khổ mà kiếp trước hắn phải chịu một chút mà thôi! Hắn không thể mở miệng nói bất cứ lời nào, trực tiếp hon mê bất tỉnh.
Kỷ Nhược Trần quanh người chợt lóe lên ngọn lửa màu xanh, đốt sạch những tên Đầu Trâu xung quanh, những tên Đầu Trâu bị đốt liền la hoảng lên, vội vàng buông cánh tay hắn ra. Kỷ Nhược Trần vừa được tự do, lập tức đoạt lấy cây búa lớn trong tay một Đầu Trâu, sau đó xoay người lại, chặt đứt dây xích trên cổ của mình!
Ngọn lửa màu xanh trên ngươi Kỷ Nhược Trần càng ngày càng rực rỡ, rìu bay như gió, trong nháy mắt đã đem sáu tên Đầu Trâu đánh chết. Dễ dàng thành công như vậy, Kỷ Nhược Trần không khỏi run rẩy một chút, thầm nghĩ những Đầu Trâu này lực công kích có chút quá yếu, vậy mà có thể làm quỷ tốt cho Bình Đẳng Vương. Hắn đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên một cơn gió mạnh đè hắn xuống, trong lúc nhất thời làm cho hắn khó có thể hô hấp! Hóa ra là mấy tên Cự Quỷ đã tiến lên, dùng Quỷ Đầu đao chém xuống!
Nhìn những tên Cự Quỷ cao sáu trượng, Kỷ Nhược Trần sẽ không ngốc mà đấu sức với chúng. Hắn ném lưỡi búa ra, sau đó nhanh chóng lùi sang bên phải. Quả nhiên dưới thanh Đại Khảm Đao khổng lồ, chiếc búa như là một cây tăm, nhẹ nhàng bị chém thành hai đoạn. Trong tay Kỷ Nhược Trần chỉ còn lại một cán búa dài bốn xích. Lưỡi búa mắt đi, Kỷ Nhược Trần ngược lại dùng cán búa càng thêm như ý. Hắn giẫm chân một cái, giống như một làn gió vòng ra phía sau tên Cự Quỷ, rồi vung cán búa lên, đánh xuống!
Thân thể Cự Quỷ rất lớn, Kỷ Nhược Trần nhảy lên, bất quá là đến eo của hắn mà thôi, một côn nặng nề này, cuối cùng chỉ đánh vào eo của tên Cự Quỷ.
Cự QUỷ chịu không nổi một côn này, kêu thảm một tiếng, thân thể hắn vẫn đứng thẳng, nhưng bắt đầu nghiêng về một bên, rồi mềm nhũn ngã xuống, hiển nhiên là một côn này đã đánh gãy xương sống của hắn.
Kỷ Nhược Trần không cần nhìn, từ tiếng kêu thảm thiết thì đã biết kết cục của tên Cự Quỷ. Hắn nhìn bọn Đầu Trâu đang tầng tầng lớp lớp bao vây, đột nhiên hét lớn một tiếng, giơ côn tiến lên!
Một trận gió thổi qua đầu bọn Đầu Trâu...
Những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, từng tên từng tên Đầu Trâu ngã xuống, không còn ngồi dậy nổi. Bóng dáng Kỷ Nhược Trần từ bên ngoài mười trượng dần dần hiện ra. Hắn căn bản không quay đầu lại nhìn chiến quả của mình, dưới chân phát lực, bay nhanh đi.
Đuổi theo! Còn không mau đuổi theo! Ngọc Đồng chẳng biết từ khi nào đã tinh lại, sau đó quát lớn bọn Đầu Trâu đuổi theo, chính mình cùng nhảy lên U mã của một tên Thiết Kỵ, đuổi theo hướng Kỷ Nhược Trần vừa chạy.
Trên trời là một màu đen mênh mông, Kỷ Nhược Trần ra sức chạy. Bước chân và tần suất của hắn giống hệt nhau, thế nhưng khoảng cách giữa mỗi bước không ngừng gia tăng, cho nên tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh. Lúc này Kỷ Nhược Trần cảm thấy xung quanh tràn ngập một lực lượng mịt mờ khó có thể dò xét, mình lúc này giống như là đang chạy nhanh trong nước, mỗi một động tác đều bị cổ lực lượng này quấn lấy. Nhắc tới cũng kỳ lạ, chính những động tác mà năm đó hắn ở Long Môn khách sạn khổ luyện thì mới có thể cảm giác được cỗ lực lượng này, còn những động tác khác thì lại không thể cảm nhận được.
Kỷ Nhược Trần đơn giản là bỏ qua tất cả các loại đạo pháp, hồn nhiên lấy những động tác phụ trợ cho côn pháp mà chưởng quĩ - đã dạy ra sử dụng, tốc độ càng ngày càng nhanh, truy binh phía sau càng ngày càng xa.
Trong quá trình chạy vội vã, đầu óc của Kỷ Nhược Trần vận chuyển nhanh như thiểm điện, hắn nghĩ đến rất nhiều việc mà lúc trước bị hắn bỏ qua.
Căn cứ sách cổ ghi chép, hồn phách khi xuống Hoàng Tuyền, thì không có lối quay về, mà Lục Đạo Luân hồi lại nằm ở Thập Điện Diêm La, bởi vậy mình nhất thời mới có ý định đi Phong Đô, cho rằng chỉ có nơi đó mới có đường để quay về nhân gian, nhưng nếu thật sự là như thế, vậy tại sao người đưa đò ở sông Nhược Thủy lại muốn mình hứa làm giúp hắn một việc, hắn chắc chắn là không thể nhìn qua sổ Sinh Tử, làm sao biết mình khi nào hết dương thọ trở xuống đây thực hiện lời hứa với hắn?
Mà ở ngoài thành, bọn quỷ tốt gọi mình là sinh hồn, vậy có phải là cái chết của mình thật ra là không giống bình thường? Nếu bọn quỷ binh đều nhận ra mình là sinh hồn, vậy thì lão bà kia cùng biết được, vì sao còn muốn bắt mình uống canh Mạnh Bà, không biết là người đưa đò kia có nhận ra được không?
Trong lúc nhất thời Kỷ Nhược Trần có vô số nghi vấn, đầu Kỷ Nhược Trần muốn to như cái đấu, hận không thể ngay lập tức đi tìm người đưa đò để hỏi mọi việc, nhưng lúc này mà muốn trở lại sông Nhược Thủy là vô cùng khó. Minh giới này vô cùng to lớn, sương mù đen tràn ngập khắp nơi, lúc này đang nóng lòng chạy, đâu còn thèm phân biệt Đông Tây Nam Bắc gì nữa, trước tiên là trốn thoát bọn truy binh, tránh nơi nguy hiểm này càng xa càng tốt.
Phía trước đột nhiên xuất hiện một rừng cây, khắp nơi bên trong đều có sương mù đen. Kỷ Nhược Trần chỉ có thể chậm lại từ từ đi vào, những thực vật trong này vốn nên cắm rễ xuống mặt đất, thì những bụi cây ở đây lại cách mặt đất tới mấy thước, những chiếc rễ phụ thật dài trong sương mù không ngừng nhúc nhích, bọn chúng giống như là có sinh mệnh vậy.
Kỷ Nhược Trần vừa nhìn thấy vậy, liền biết khu rừng này là thứ kỳ dị. Hắn không chút chậm trễ lách người mà đi, quả nhiên truy binh phía sau không dám tiến vào.
Khu rừng này cũng không rộng lắm, trong nháy mắt hắn đã chạy một vòng, sau đó lại chạy về phía trước một đoạn đường, hắn chợt dừng bước.
Nhược Thủy cuồn cuộn đang ở trước mắt. Nhìn từ xa những sóng biển giống như một chiếc lá liễu đang chảy xuôi theo dòng nước.
Chỉ chần chờ một lúc, từ phía sau đã có tiếng bước chân chạy tới, hơn mười QUỷ Kỵ từ trong sương mù lao ra, bọn Đầu Trâu chạy bằng đôi chân của mình, nên lúc này vẫn chưa tới, về phần ba con Cự QUỷ, thì không hề nhìn thấy bóng dáng.
Kỷ Nhược Trần nhìn truy binh, lại nhìn khu rừng cổ quái trước mặt, bỗng nhiên xoay người lại cầm côn đánh tới! Giết Quỷ không tính là sát sinh.
Hắn chạy nhanh tới, dưới chân hắn không có gì, nhưng mà sương mù đen từ khắp nơi điên cuồng vọt về phía hắn. Kỷ Nhược Trần chạy đi được chừng mười trượng, phía sau hắn là sương mù đang cuồn cuộn, tập hợp lại thành một con Cự Long!
Nhìn thấy khí thế ngập trời của hắn, những con u mã đều kinh sợ, thậm chí đều có con không nghe chủ nhân khống chế, quay đầu lại định chạy đi!
/522
|