Chỉ một tiếng gào to cùng một động tác đơn giản, nhưng dường như điều đó đã làm hao hết lực lượng toàn thân của Hư Vô. Hắn vẫn đứng thẳng trên không trung, dưới da thịt lúc nào cũng xẹt qua một vệt huyết sắc xinh đẹp, gân xanh trên trán nhảy lên kịch liệt không dứt.
Không gian hoàn toàn yên tĩnh đột nhiên vang lên mấy tiếng răng rắc nhỏ, lại có thêm mấy viên đá vụn rơi xuống. Tam Thi Tòa Phách Đại Trận tuy rằng mới chỉ bị tổn hại sáu bảy phù chú nguyền rủa trong mấy trăm cái mà thôi, nhưng trong mắt Hư Vô, trận này thực sự đã có trăm ngàn lỗ hổng không chịu nổi một kích.
Trong tiếng cười dài như điên của Hư Vô, đá vụn từ trên đỉnh động rơi xuống như mưa. Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ Tam Thi Tòa Phách Trận đều bị phá vỡ.
Hư Vô vẫn đứng thẳng không động đậy trên không trung, hai mắt nhắm nghiền, làn da lúc xanh lúc trắng, sau khi liên tục thay đổi qua mười loại màu sắc mới từ từ khôi phục trắng nõn mịn màng như trước đây. Hắn nở nụ cười u ám, khuôn mặt thanh tú như một cô gái hơi vặn vẹo, hai mắt không thấy màu đen trắng, chỉ có sương mù màu hồng tràn ngập, dường như muốn tuôn ra khỏi hốc mắt.
Thân thể hắn hơi nghiêng rồi rơi xuống mặt đất, cất bước về phía lối ra của động đá. Đến lối ra, thân thể Hư Vô nhẹ nhàng run lên, do dự một lát, cuôi cùng cũng bước ra một bước!
Một bước này Hư Vô dễ dàng bước ra khỏi phòng đá. Lần này hắn không bị tổn thương một cọng lông nào, căn bản không có thông khổ như xé nát hồn phách, không có hình thân đều diệt, cũng không bị rơi vào nguy hiểm luân hồi như trước đây.
Hư Vô đứng đó một lúc lâu, trên khóe miệng mới hiện lên một nụ cười quái lại, lẩm bẩm:
Hư Huyền à Hư Huyền, ngươi giam giữ ta ở đây rất nhiều năm, hắn là không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này sao? Đáng tiếc cho ngươi, mặc dù đạo hạnh thông thiên cũng không biết được, một tiếng thét của tiểu tử kia thậm chí lại có tác dụng thể này!
Hắn sải bước trên thông đạo thiên nhiên quanh co, cuối cùng ra khỏi động đá, đứng ở vách núi dõi mắt nhìn xung quanh, hít sâu một hơi, không khí ban đêm hơi lạnh nhưng trong lành.
Hư Vô nhìn trăng sáng trên bầu trời một lát, nhìn những dãy núi lờ mờ xung quanh, rồi lại nhìn xuống núi rừng đang ngủ say. Cuôi cùng hắn cười dài ba tiếng rồi hóa thành một đường ánh sáng bay đi.
…..
Kỷ Nhược Trần lặng lẽ trốn ra ra từ cửa hông Yêu Nguyệt, đêm lạnh như nước, lập tức liền cảm thấy tinh thần sảng khoái thoải mái vô cùng, không nhịn được thở ra một hơi dài. Hắn nhẹ nhàng đóng cửa điện, để lại phía sau đại điện được trang hoàng lộng lẫy cùng những âm thanh ồn ào náo nhiệt.
Kỷ Nhược Trần đã sớm cùng các vị tân khách uống không biết bao nhiêu chén Thần Tiên túy, bây giờ chỉ cảm thấy trong lồng ngực lúc nào cũng nôn nao, rất vất vả dùng lí do ra ngoài đi tiểu mới thoát ra ngoài được một lát. Còn Cố Thanh đã lấy lí do chăm sóc Thanh Y để rời khỏi Yêu Nguyệt điện, đem gánh nặng ngàn cân là tiếp rượu cùng tân khách đều đặt lên trên người Kỷ Nhược Trần.
Hắn quay đầu lại nhìn Yêu Nguyệt điện sáng rực ồn ào tiếng người, trong lòng vừa bằng lòng thỏa mãn, lại có một chút khổ sở không thể hiểu nổi. Trong gió ngẫu nhiên có tiếng ếch kêu, tiếng côn trùng rầu rĩ lọt vào tai, mùi thơm cây cỏ xẹt qua chóp mũi. Kỷ Nhược Trần quyết tâm hưởng thụ khoảnh khắc yên tĩnh khó được này. Hắn lững thững bước đi xuyên qua hoa cỏ, càng đi càng xa.
Một ngọn núi xanh biểc đứng sừng sững ở phía trước con đường, thì ra là một ngọn giả sơn khổng lồ. Chỉ thấy những tảng đá hình thù quái dị màu trắng lởm chởm phát ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng như ma quỷ, mãnh thú vây quanh ngang dọc. Trên đá rêu mọc loang lỗ, dây leo thấp thoáng.
Kỷ Nhược Trần bỗng thấy một luồng gió rét âm u xẹt qua mặt, trong gió mơ hồ có chứa hơi thở sắc bén như châm, làm tâm thần hắn đau nhói, khiến hắn vốn vẫn đang cảm giác nửa say nửa tỉnh bỗng chốc tiêu tán đi hơn phân mửa.
Kỷ Nhược Trần theo bản năng dừng bước, thúc dục chân nguyên tiến vào trạng thái đề phòng. Sau khi gió lạnh thổi qua, một bóng dáng lờ mờ xuất hiện cách hắn hơn mười trượng vượt qua trước mặt hắn. Người đó bỗng nhiên kêu lên một tiếng nhỏ, đứng nguyên tại chỗ, quay đầu lại nhìn Kỷ Nhược Trần. Đôi mắt kia đẹp như núi cuối mùa xuân, hờ hững xa cách bách chiết thiên hồi trong mê ly lại xẹt qua vẻ lạnh lẽo, giống như hồ băng chưa tan ra hoàn toàn trong tiết lạnh mùa xuân, một chút ánh sáng thỉnh thoảng hiện lên trong hồ phát ra từng đợt lực lượng kì lạ, đủ để khiển linh hồn con người rời khỏi thân thể.
Mới ngắm nàng một lát, gần như tất cả lực chú ý của Kỷ Nhược Trần hoàn toàn bị hấp dẫn bởi đôi mắt biển đổi vô tận của nàng. Chốc lát sau, hắn mới thấy rõ được thân thể dung mạo của màng. Trên khuôn mặt nàng mang nụ cười nhàn nhạt, trong nụ cười vừa có vẻ hờ hững, lại vừa hiện lên vẻ khổ sở như có như không. Vẻ mặt vốn trời sinh kiêu ngạo đã biến mất không còn chút gì, chỉ có vẻ lạnh băng hờ hững vẫn không thay đổi.
Tay nàng cầm hai vò rượu, nắp bình vẫn còn mới tinh hương rượu tràn ngập, chính là rượu Túy Hương, cực phẩm có một không hai chỉ có Đạo Đức tông mới có thể ủ được. Nàng thấy Kỷ Nhược Trần ngơ ngác nhìn mình, đôi mắt phượng từ từ rủ xuống, vẻ lạnh băng trong mắt dần dần tan đi.
Kỷ Nhược Trần không mở miệng, nàng cũng không nói gì, chỉ lắng lặng đứng nhìn ba thước đất trước mặt như vậy.
Ân Ân, tại sao muội lại ở đây? Kỷ Nhược Trần hơi ngạc nhiên hỏi.
Một tầng sương mù lờ mờ xuất hiện xung quanh Trương Ân Ân, ánh mắt nàng cũng theo sương mù hướng lên, nhìn vào Kỷ Nhược Trần cười như không cười:
Ta không ở đây, vậy nên ở chỗ nào? Là ở trong Yếu Nguyệt điện uống rượu mừng của huynh sao?
Trương Ân Ân đứng đó cười ngơ ngẩn, ngay cả đầu ngón tay cũng không cử động một chút, chỉ có tiếng cười nhẹ nhàng xuyên qua sương mù quanh thân như ẩn như hiện truyền đến, giống như vạn dặm sóng hồng sông xuân sóng nước đêm trời, y hệt như tiên tử lướt trên mặt nước mà tới.
Kỷ Nhược Trần ngẩn người, nói ngay:
Chỗ ngồi trong Yêu Nguyệt điện có hạn, cần phục phụ cho nhu cầu của tân khách trước, chỗ cho đệ tử bổn tổng đúng là không nhiều, nhưng nếu Ân Ân muội muốn đến, chỉ cần nói một câu với chân nhân là được rồi, nhất định không có chuyện không được vào điện. Không phải tối nay Minh Vân và Lý Huyền Chân đều ngồi trên điện sao?”
Sương mù che khuẩt ánh trăng, ánh mắt Trương Ân Ân trong nháy mắt trở nên sắc bén như đao, nhìn trân trân vào Kỷ Nhược Trần. Trong ánh mắt tràn đầy vẻ không cam lòng, nghi ngờ, thất vọng, khổ sở, đủ các loại tâm tình chưa bao giờ hiện lên rõ nét như lúc này. Kỷ Nhược Trần chấn động, trong lòng lại cảm thấy đau đớn. Hắn cảm thấy dường như mình nói sai rồi, nhưng lại không biết sai ở chỗ nào.
Ánh mắt Trương Ân Ân hòa hoãn lại, dần dần chuyển thành nhu hòa, nhưng vẻ mặt lại trở nên nguội lạnh, nàng buồn bã cười:
Kỷ Nhược Trần, huynh rất giỏi, thực sự rất giỏi. Xem ra những chuyện đã từng xảy ra hoàn toàn không được huynh đặt ở trong lòng, nếu không tại sao lại có thể nói ra những lời này? Mặc dù giữa chúng ta chưa từng nói điều gì, nhưng huynh. Huynh cũng không phải là kẻ ngốc, sao có thể không nhận ra được chút gì? Mà thôi, cũng chỉ có trong tông mới ủ được rượu Túy Hương, bây giờ ta lấy hai vò này xem như là rượu mừng của huynh. Nếu không chắc hẳn huynh cũng sẽ không vui!
Nghe nàng lạnh nhạt nói như vậy, trong lòng Kỷ Nhược Trần lại quặn đau. Hắn đã biết chuyện này không đúng, nhưng bất luận hắn cố găng như thế nào cũng không thể hiểu rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào.
Kỷ Nhược Trần thấy Trương Ân Ân xoay người rời đi, càng đi càng xa, trong lòng trở nên nôn nóng, đuôổ theo vài bước hỏi: Những chuyện đã xảy ra? Là những chuyện gì?
Hắn biết Trương Ân Ân chính là con gái của Trương Cảnh Tiêu, cũng biết nàng tu Thiên Hồ Bí Thuật. Bây giờ nghĩ lại cẩn thận mới phát hiện ra chỗ kì lạ, trong mấy năm này, những chuyện cũ liên quan đến Trương Ân Ân thậm chí hoàn toàn trống rỗng, căn bản không nhớ nổi bất cứ chuyện gì, cho dù là một câu nói chuyện, một lần gặp gỡ, chỉ có cảm giác chua xót khó hiểu không biết từ đâu đến. Những chuyện giữa hai người trong vòng mấy năm này dường như bị người nào đó trực tiếp xóa đi.
Nghe thấy Kỷ Nhược Trần hỏi như vậy, Trương Ân Ân cũng không quay đầu lại, lạnh nhạt nói:
Chỉ là những việc vặt mấy năm trước mà thôi. Kỷ thiếu tiên ngài hay quên, đương nhiên không cần phải nhớ.
Lúc này cửa lớn của Thỉnh điện mở ra, một tện đạo nhân tiếp khách đi ra hô:
Nhược Trần sư thúc, mời người nhanh trở về đại điện!
Lúc này, Kỷ Nhược Trần mới nhớ ra lễ mừng vẫn chưa kết thúc nên đành phải dừng bước, thấy Trương Ân Ân càng bước càng nhanh càng đi càng xa, trong lòng nôn nóng không nhịn được, truyền âm qua nói:
Không gian hoàn toàn yên tĩnh đột nhiên vang lên mấy tiếng răng rắc nhỏ, lại có thêm mấy viên đá vụn rơi xuống. Tam Thi Tòa Phách Đại Trận tuy rằng mới chỉ bị tổn hại sáu bảy phù chú nguyền rủa trong mấy trăm cái mà thôi, nhưng trong mắt Hư Vô, trận này thực sự đã có trăm ngàn lỗ hổng không chịu nổi một kích.
Trong tiếng cười dài như điên của Hư Vô, đá vụn từ trên đỉnh động rơi xuống như mưa. Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ Tam Thi Tòa Phách Trận đều bị phá vỡ.
Hư Vô vẫn đứng thẳng không động đậy trên không trung, hai mắt nhắm nghiền, làn da lúc xanh lúc trắng, sau khi liên tục thay đổi qua mười loại màu sắc mới từ từ khôi phục trắng nõn mịn màng như trước đây. Hắn nở nụ cười u ám, khuôn mặt thanh tú như một cô gái hơi vặn vẹo, hai mắt không thấy màu đen trắng, chỉ có sương mù màu hồng tràn ngập, dường như muốn tuôn ra khỏi hốc mắt.
Thân thể hắn hơi nghiêng rồi rơi xuống mặt đất, cất bước về phía lối ra của động đá. Đến lối ra, thân thể Hư Vô nhẹ nhàng run lên, do dự một lát, cuôi cùng cũng bước ra một bước!
Một bước này Hư Vô dễ dàng bước ra khỏi phòng đá. Lần này hắn không bị tổn thương một cọng lông nào, căn bản không có thông khổ như xé nát hồn phách, không có hình thân đều diệt, cũng không bị rơi vào nguy hiểm luân hồi như trước đây.
Hư Vô đứng đó một lúc lâu, trên khóe miệng mới hiện lên một nụ cười quái lại, lẩm bẩm:
Hư Huyền à Hư Huyền, ngươi giam giữ ta ở đây rất nhiều năm, hắn là không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này sao? Đáng tiếc cho ngươi, mặc dù đạo hạnh thông thiên cũng không biết được, một tiếng thét của tiểu tử kia thậm chí lại có tác dụng thể này!
Hắn sải bước trên thông đạo thiên nhiên quanh co, cuối cùng ra khỏi động đá, đứng ở vách núi dõi mắt nhìn xung quanh, hít sâu một hơi, không khí ban đêm hơi lạnh nhưng trong lành.
Hư Vô nhìn trăng sáng trên bầu trời một lát, nhìn những dãy núi lờ mờ xung quanh, rồi lại nhìn xuống núi rừng đang ngủ say. Cuôi cùng hắn cười dài ba tiếng rồi hóa thành một đường ánh sáng bay đi.
…..
Kỷ Nhược Trần lặng lẽ trốn ra ra từ cửa hông Yêu Nguyệt, đêm lạnh như nước, lập tức liền cảm thấy tinh thần sảng khoái thoải mái vô cùng, không nhịn được thở ra một hơi dài. Hắn nhẹ nhàng đóng cửa điện, để lại phía sau đại điện được trang hoàng lộng lẫy cùng những âm thanh ồn ào náo nhiệt.
Kỷ Nhược Trần đã sớm cùng các vị tân khách uống không biết bao nhiêu chén Thần Tiên túy, bây giờ chỉ cảm thấy trong lồng ngực lúc nào cũng nôn nao, rất vất vả dùng lí do ra ngoài đi tiểu mới thoát ra ngoài được một lát. Còn Cố Thanh đã lấy lí do chăm sóc Thanh Y để rời khỏi Yêu Nguyệt điện, đem gánh nặng ngàn cân là tiếp rượu cùng tân khách đều đặt lên trên người Kỷ Nhược Trần.
Hắn quay đầu lại nhìn Yêu Nguyệt điện sáng rực ồn ào tiếng người, trong lòng vừa bằng lòng thỏa mãn, lại có một chút khổ sở không thể hiểu nổi. Trong gió ngẫu nhiên có tiếng ếch kêu, tiếng côn trùng rầu rĩ lọt vào tai, mùi thơm cây cỏ xẹt qua chóp mũi. Kỷ Nhược Trần quyết tâm hưởng thụ khoảnh khắc yên tĩnh khó được này. Hắn lững thững bước đi xuyên qua hoa cỏ, càng đi càng xa.
Một ngọn núi xanh biểc đứng sừng sững ở phía trước con đường, thì ra là một ngọn giả sơn khổng lồ. Chỉ thấy những tảng đá hình thù quái dị màu trắng lởm chởm phát ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng như ma quỷ, mãnh thú vây quanh ngang dọc. Trên đá rêu mọc loang lỗ, dây leo thấp thoáng.
Kỷ Nhược Trần bỗng thấy một luồng gió rét âm u xẹt qua mặt, trong gió mơ hồ có chứa hơi thở sắc bén như châm, làm tâm thần hắn đau nhói, khiến hắn vốn vẫn đang cảm giác nửa say nửa tỉnh bỗng chốc tiêu tán đi hơn phân mửa.
Kỷ Nhược Trần theo bản năng dừng bước, thúc dục chân nguyên tiến vào trạng thái đề phòng. Sau khi gió lạnh thổi qua, một bóng dáng lờ mờ xuất hiện cách hắn hơn mười trượng vượt qua trước mặt hắn. Người đó bỗng nhiên kêu lên một tiếng nhỏ, đứng nguyên tại chỗ, quay đầu lại nhìn Kỷ Nhược Trần. Đôi mắt kia đẹp như núi cuối mùa xuân, hờ hững xa cách bách chiết thiên hồi trong mê ly lại xẹt qua vẻ lạnh lẽo, giống như hồ băng chưa tan ra hoàn toàn trong tiết lạnh mùa xuân, một chút ánh sáng thỉnh thoảng hiện lên trong hồ phát ra từng đợt lực lượng kì lạ, đủ để khiển linh hồn con người rời khỏi thân thể.
Mới ngắm nàng một lát, gần như tất cả lực chú ý của Kỷ Nhược Trần hoàn toàn bị hấp dẫn bởi đôi mắt biển đổi vô tận của nàng. Chốc lát sau, hắn mới thấy rõ được thân thể dung mạo của màng. Trên khuôn mặt nàng mang nụ cười nhàn nhạt, trong nụ cười vừa có vẻ hờ hững, lại vừa hiện lên vẻ khổ sở như có như không. Vẻ mặt vốn trời sinh kiêu ngạo đã biến mất không còn chút gì, chỉ có vẻ lạnh băng hờ hững vẫn không thay đổi.
Tay nàng cầm hai vò rượu, nắp bình vẫn còn mới tinh hương rượu tràn ngập, chính là rượu Túy Hương, cực phẩm có một không hai chỉ có Đạo Đức tông mới có thể ủ được. Nàng thấy Kỷ Nhược Trần ngơ ngác nhìn mình, đôi mắt phượng từ từ rủ xuống, vẻ lạnh băng trong mắt dần dần tan đi.
Kỷ Nhược Trần không mở miệng, nàng cũng không nói gì, chỉ lắng lặng đứng nhìn ba thước đất trước mặt như vậy.
Ân Ân, tại sao muội lại ở đây? Kỷ Nhược Trần hơi ngạc nhiên hỏi.
Một tầng sương mù lờ mờ xuất hiện xung quanh Trương Ân Ân, ánh mắt nàng cũng theo sương mù hướng lên, nhìn vào Kỷ Nhược Trần cười như không cười:
Ta không ở đây, vậy nên ở chỗ nào? Là ở trong Yếu Nguyệt điện uống rượu mừng của huynh sao?
Trương Ân Ân đứng đó cười ngơ ngẩn, ngay cả đầu ngón tay cũng không cử động một chút, chỉ có tiếng cười nhẹ nhàng xuyên qua sương mù quanh thân như ẩn như hiện truyền đến, giống như vạn dặm sóng hồng sông xuân sóng nước đêm trời, y hệt như tiên tử lướt trên mặt nước mà tới.
Kỷ Nhược Trần ngẩn người, nói ngay:
Chỗ ngồi trong Yêu Nguyệt điện có hạn, cần phục phụ cho nhu cầu của tân khách trước, chỗ cho đệ tử bổn tổng đúng là không nhiều, nhưng nếu Ân Ân muội muốn đến, chỉ cần nói một câu với chân nhân là được rồi, nhất định không có chuyện không được vào điện. Không phải tối nay Minh Vân và Lý Huyền Chân đều ngồi trên điện sao?”
Sương mù che khuẩt ánh trăng, ánh mắt Trương Ân Ân trong nháy mắt trở nên sắc bén như đao, nhìn trân trân vào Kỷ Nhược Trần. Trong ánh mắt tràn đầy vẻ không cam lòng, nghi ngờ, thất vọng, khổ sở, đủ các loại tâm tình chưa bao giờ hiện lên rõ nét như lúc này. Kỷ Nhược Trần chấn động, trong lòng lại cảm thấy đau đớn. Hắn cảm thấy dường như mình nói sai rồi, nhưng lại không biết sai ở chỗ nào.
Ánh mắt Trương Ân Ân hòa hoãn lại, dần dần chuyển thành nhu hòa, nhưng vẻ mặt lại trở nên nguội lạnh, nàng buồn bã cười:
Kỷ Nhược Trần, huynh rất giỏi, thực sự rất giỏi. Xem ra những chuyện đã từng xảy ra hoàn toàn không được huynh đặt ở trong lòng, nếu không tại sao lại có thể nói ra những lời này? Mặc dù giữa chúng ta chưa từng nói điều gì, nhưng huynh. Huynh cũng không phải là kẻ ngốc, sao có thể không nhận ra được chút gì? Mà thôi, cũng chỉ có trong tông mới ủ được rượu Túy Hương, bây giờ ta lấy hai vò này xem như là rượu mừng của huynh. Nếu không chắc hẳn huynh cũng sẽ không vui!
Nghe nàng lạnh nhạt nói như vậy, trong lòng Kỷ Nhược Trần lại quặn đau. Hắn đã biết chuyện này không đúng, nhưng bất luận hắn cố găng như thế nào cũng không thể hiểu rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào.
Kỷ Nhược Trần thấy Trương Ân Ân xoay người rời đi, càng đi càng xa, trong lòng trở nên nôn nóng, đuôổ theo vài bước hỏi: Những chuyện đã xảy ra? Là những chuyện gì?
Hắn biết Trương Ân Ân chính là con gái của Trương Cảnh Tiêu, cũng biết nàng tu Thiên Hồ Bí Thuật. Bây giờ nghĩ lại cẩn thận mới phát hiện ra chỗ kì lạ, trong mấy năm này, những chuyện cũ liên quan đến Trương Ân Ân thậm chí hoàn toàn trống rỗng, căn bản không nhớ nổi bất cứ chuyện gì, cho dù là một câu nói chuyện, một lần gặp gỡ, chỉ có cảm giác chua xót khó hiểu không biết từ đâu đến. Những chuyện giữa hai người trong vòng mấy năm này dường như bị người nào đó trực tiếp xóa đi.
Nghe thấy Kỷ Nhược Trần hỏi như vậy, Trương Ân Ân cũng không quay đầu lại, lạnh nhạt nói:
Chỉ là những việc vặt mấy năm trước mà thôi. Kỷ thiếu tiên ngài hay quên, đương nhiên không cần phải nhớ.
Lúc này cửa lớn của Thỉnh điện mở ra, một tện đạo nhân tiếp khách đi ra hô:
Nhược Trần sư thúc, mời người nhanh trở về đại điện!
Lúc này, Kỷ Nhược Trần mới nhớ ra lễ mừng vẫn chưa kết thúc nên đành phải dừng bước, thấy Trương Ân Ân càng bước càng nhanh càng đi càng xa, trong lòng nôn nóng không nhịn được, truyền âm qua nói:
/522
|