- Sư phụ, linh khí nằm ở hải ngoại Đông Hải.
Kỷ Nhược Trân nhìn về Tử Dương chân nhân, nói.
Tử Dương chân nhân gật đầu, mỉm cười nói:
- Khó có được con cùng bức đồ này có duyên, có thể cảm ứng được sự lưu chuyển của thiên địa linh khí được đánh dấu trong Khí Vận đồ, xem ra trọng trách bực này không ai ngoài con được. Nhược Trần ạ, con tạm thời mang theo bức đồ này đến nơi có linh khí chỉ mà tìm kiếm, cần phải chuẩn xác dò xét rõ ràng phương vị cụ thế. Chỗ mà linh khí lưu chuyển trong bức đồ cùng thiên địa linh khí của Thần Châu đại địa vốn cùng một mạch, nơi chỉ đến chắc sẽ có ngọn nguồn của khí mạch đồng dạng tồn tại. Đó là một món pháp bảo, hoặc là một gốc cây lạ, hoặc là linh thú, cũng có thể là một vật nào đó.
- Những vật chí linh nhất định sinh ra ở nơi chí hung, những chỗ này rất có khả năng hiểm ác dị thường, tám chín phần là có thú hung ác trấn thủ. Con nghìn vạn lần phải cẩn thận mà hành sự. Nếu như có thể thu hồi ngọn nguồn khí mạch tất nhiên là tổt, nếu như lấy trở về không được cũng không có gì, chỉ cần dùng bí pháp đem phương vị của khí nguyên truyền đến bên trong tông là được, nhất thiết không được cậy mạnh, tất cả phải lấy an nguy của bản thân làm trọng.
Kỷ Nhược Trần gật đầu đáp ứng.
Tử Dương chân nhân lại nói:
- Việc này nói khó thì không khó, mà nói dễ cũng không dễ. Bên trong tông, những ngày gần đây sự vụ rất nhiều, lần này còn đi Đông Hải cũng sẽ không có người khác đi theo nữa. Sau khi Thần Châu Khí Vận đồ mở ra, nơi đánh dấu ngọn nguồn linh khí sẽ di chuyển theo sự vận hành của nhật nguyệt thần túc, mỗi cách nửa tháng sẽ biến đổi một lần. Lần này đi Đông Hải, lộ trình xa xôi thời gian cấp bách, con đừng trì hoãn nữa, bây giờ về trước thu thập hành lý, giờ ngọ sẽ xuống núi xuất phát!
Kỷ Nhược Trần ngần ra, không nghĩ đến sẽ vội vội vàng vàng như vậy, bản thân vừa mới cùng Cố Thanh làm lễ đính hôn xong, còn chưa có một ngày thì đã phải xuống núi. Nhưng gã xưa nay luôn vâng theo sư mệnh, sau khi đáp ứng một tiếng liền trở về phòng để chuẩn bị, cũng chào tạm biêt với mấy người Cố Thanh, Thanh Y cùng với Lý Bạch, Tề Thiên Hạ.
Tử Dương chân nhân lại gọi Kỷ Nhược Trần lại, trầm ngâm một hồi nói:
- Thần Châu Khí Vận đồ là bí mật thiên hạ, con hãy thu nó vào trong Huyền Tâm giớ chỉ đi, không được tiết lộ tin tức của bức đồ này cho bất kỳ ai. Tuy nhiên Cố Thanh có thể ngoại lệ, nó cũng xem như là đệ tử của tông ta rồi, con cùng nó lại là đạo lữ, bất kể chuyện gì thì cũng phải nói thẳng với nó. Được rồi đi đi, trước khi đi Vân Phong sẽ giao cho con pháp khí cùng chú phù cần dùng trong chuyến đi này.
…
- Ha ha ha!
Tề Thiên Hạ cười quái dị một tiếng, đột nhiên từ trên giường bật ngồi dậy!
Dù là mới vừa vào phòng là tiểu đạo sĩ đã tu thành Thái Thanh Linh Thánh cảnh, định lực có sẵn nhưng lúc này cũng bị dọa đến tay run lên, chậu đồng chứa nước xoảng một tiếng rơi xuống đất, nước ẩm đổ tung tóe ra đất.
Tề Thiên Hạ không những không có mảy may xấu hổ, trái lại vui vẻ nói:
- Thánh nhân có tính tình cương trực, đương nhiên bọn trộm cắp phải chịu khuất phục.
Đợi hắn thấy rõ trên người tiểu đạo sĩ mặc chính là trang phục của Đạo Đức tông mới cảm thấy có chút không thích hợp, vì vậy sửa lời nói:
- Thánh nhân thức dậy, tứ hải thanh bình, mặt trời đỏ mọc lên ở phương đông.
Lời vừa nói ra, Tề Thiên Hạ mới nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy một mảnh đen kịt, phương đông còn chưa sáng lấy đậu ra mặt trời đỏ mọc lên ở phương đông? Hắn quýnh lên, lại bật thốt:
- Đương nhiên, thánh nhân thức dậy, cũng có thể làm cảm động thiên địa, mưa gió mịt mù.
Tiếng nói vừa dứt, Tề Thiên Hạ chạy đến phía trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài nhưng thấy sắc trời vần còn chưa rõ, một vầng trăng tàn như ẩn như hiện, vừa không gió cũng không mưa. (Đau bụng quá kakak)
Mắt thấy tiểu đạo sĩ kia đã nhịn không được nụ cười hiện trên mặt, Tề Thiên Hạ mặt đỏ lên, vội vã nói:
- Thánh nhân tứ nghệ, cầm kỳ thư họa. Giờ ta đi tìm người chơi cờ vậy!
Tề Thiên Hạ lấy ống tay áo che mặt rồi lách qua người tiểu đạo sĩ, sau đó chạy vắt giò lên cổ.
Tiểu đạo sĩ thấy Tề Thiên Hạ chạy đi rồi bật cười lên ha ha. Y cười một hồi mới nhớ tới lúc này trời còn chưa sáng, mà Tề Thiên Hạ chỉ là một phàm nhân, chạy loạn tại trong Thái thượng Đạo Đức cung, lỡ may trêu chọc vào con trân thú nào, bị thương thì không tốt. Nên tiểu đạo sĩ hoảng hốt vội vàng đuổi ra cửa, luôn miệng kêu lên:
- Tề tiên sinh! Tề tiên sinh!
Thế nhưng y đuổi tận ra ngoài cửa biệt viện cũng không thấy được bóng dáng của Tề Thiên Hạ đâu, thực không biết hắn đã chạy đi nơi đâu rồi.
Tiểu đạo sĩ gấp đến độ một giậm chân một cái, lúc này y mới nhớ tới Tề Thiên Hạ cơm no rượu say, theo lý là phải ngủ tới bảy tám ngày, kết quả chưa tới hai canh giờ thì đã tỉnh lại, hiển nhiên thần trí tạm thời không rõ. Vừa rồi nghe hắn nói xằng xiên, đạo sĩ vốn tưởng rằng là tính tình của hủ nho phát tác, hiện tại xem ra căn bản là đã bí tỉ rồi.
Ngay khi tiểu đạo sĩ gấp đến độ đi tới đi lui không biết làm sao, trước mắt đột nhiên hoa lên, sau đó có thêm một người, hỏi:
- Nhìn ngươi nóng vội như vậy, có chuyện gì sao?
Tiểu đạo sĩ ngẩng đầu nhìn, nhất thời lại càng hoảng sợ, nguyên lai đứng ở trước mắt y chính là Cố Thanh. Cho dù y không quen toàn bộ người khác, nhưng Cố Thanh cũng sẽ không nhận sai Cố Thanh đã cùng Kỷ Nhược Trần đính hôn, đó cũng là đại nhân vật của Đạo Đức tông, tiểu đạo sĩ sợ chịu trách phạt, nói quanh co nói:
- Không không, không có gì!
Cố Thanh cũng không có hỏi nhiều, tự đi vào biệt viện, tiểu đạo sĩ kia lén thở dài một hơi.
Cố Thanh vừa vào biệt viện liền chuyển hướng đông, đi tới độc viện chỗ ở của Thanh Y. Nàng mới vừa vừa vào cửa, chợt nghe đến trong phòng Thanh Y truyền ra tiếng cười lớn. Cố Thanh trong lòng kỳ quái, Thanh Y vừa mới còn say bất tỉnh nhân sự, còn là nàng tự mình đưa trở về nữa, thế nào hiện tại trong phòng đã náo nhiệt như vậy rồi?
Nàng đẩy cửa vào, thấy Thanh Y đã tỉnh lại và đang quỳ ngồi dưới đất trên một cái đệm mềm mại, hai tay bưng một cái chén nhỏ bằng bạch ngọc, đang nhấp từng tí rượu trong chén. Vừa ngửi được hương rượu khác thường kia đã biết là Túy Hương. Trong phòng trên mặt đất còn bày bốn đĩa món ăn bên trong là một ít món ăn chay ở bữa tiệc đính hôn, góc phòng đã xếp đống ba vò rượu. Bạch Hổ Long Tượng hai thiên quân đang đỉnh đạc ngồi trên chiếu, uống rượu gắp món ăn, hoa chân múa tay vui sướng, khóe miệng bô bô không ngừng. Một bên nói về bảy ngọn thánh sơn cùng một vài kỳ văn dật sự trên giang hồ, một bên thi nhau vỗ mông ngựa Thanh Y. Thanh Y chỉ là nghe như vậy, trên khuôn mặt đọng một nụ cười nhàn nhạt như có như không khó có thể nhận ra, đôi khi cũng chen vào một hai câu.
Vừa thấy Cố Thanh vào phòng, Bạch Hồ Long Tượng hai thiên quân nhất thời liễm mi túc dung, như bị chẩn kinh bật dậy từ trên mặt đất, hướng Cố Thanh cung kính nói:
- Chào Cố tiên tử!
Hoàn toàn không có dáng vẻ thoải mái như vừa rồi.
Cố Thanh lấy tới một cái đệm và ngồi xuống trước mặt Thanh Y, lại nói với hai thiên quân:
- Hai vị thiên quân mời ngồi.
- Cảm ơm tiêm tử!
Hai thiên quân đồng thanh đáp lại rồi khoanh chân ngồi xuống, ưỡn lưng thẳng tắp, ánh mắt không dám liếc ngang liếc dọc, một bộ cẩn thận dè dặt hoàn toàn khác biệt so với đồng ẩm cùng Thanh Y như vừa rồi. Cố Thanh đương nhiên nhìn thấy tất cả, không khỏi mỉm cười.
Thanh Y buông bát rượu xuống nhìn Cố Thanh, khẽ cười nói:
- Mới vừa rồi đa tại Kỷ phu nhân đưa Thanh Y trở về.
Cố Thanh thản nhiên cười, nói:
- Thời gian cách đại lễ còn có ba năm, ba chữ Kỷ phu nhân này gọi hình như hơi sớm rồi đó!
Thanh Y hai mắt buông xuống nói:
- Mặc kệ ba năm hay là năm năm, đại lễ luôn luôn sẽ thành. Cho nên chậm hay sớm một chút cũng không có gì khác nhau.
Hai thiên quân ngồi ngay ngắn giữa hai cô gái, ánh mắt rất nghiêm chỉnh, chỉ là một chén tiếp một chén uống rượu. Thế nhưng không biết vì sao, đêm nay Túy Hương này đột ngột như nước trắng vậy, uống thế nào cũng không say được, đối thoại giữa hai cô một câu một câu đều lọt vào trong tai, muốn không nghe cũng không thế được.
Cố Thanh chuyên tâm đánh giá mỗi một động tác giơ tay nhấc chân, mỗi một nụ cười hay nhắn mày của Thanh Y, mỉm cười nói:
- Thế sự vô thường một ngày không thành lễ, ba chữ này một ngày cũng gọi không được. Uhm, cô mềm mại như nước, khí chất như hoa, lại là một cô gái thông minh tuyệt đỉnh, vả lại không làm ra vẻ, nếu như ta là đàn ông nhất định phải tìm cô làm đạo lữ ngay.
Thanh Y hơi sửng sốt, nhưng mà mỗi tiếng nói cử động của Cố Thanh đều xuất phát từ nội tâm, không có mảy may ý giả tạo. Nàng trầm mặc chốc lát, mới buồn bã than thở.
- Cố tỷ tỷ, Thanh Y chẳng qua là một tiểu yêu, hiểu biết thiển cận, đạo hạnh thấp kém, lại là người không có chủ kiến gì, chẳng qua là một gánh nặng, nào có tốt như tỷ tỷ nói?
Cố Thanh nói:
- Yêu tộc xưa nay có rất nhiều pháp môn có thể học cấp tốc, cô căn cơ tốt như vậy, lại xuất thân Vô Tân Hải, chắc chắn là có biện pháp đề thắng đạo hạnh thôi.
Thanh Y nhẹ giọng nói:
- Đạo hạnh cao thì có tác dụng gì đâu? Cho dù đạo hạnh thông thiên cũng không thể mọi chuyện đều thỏa mãn tâm nguyện của mình được.
Cố Thanh mỉm cười nói:
- Nhược Trần hung kiếp rất nặng, ngày sau nếu như cô muốn theo bên người hắn hành tẩu giang hồ, sợ rằng thật sự phải đề thắng một chút đạo hạnh mới được.
- A!
Thanh Y khẽ hô một tiếng, ngẩng đầu lên, có phần khó tin nhìn Cố Thanh.
Cố Thanh thản nhiên cười nói:
- Cách đại hôn còn có ba năm, đương nhiên sẽ không hạn chế hắn điều gì cả. Coi như là sau khi thành hôn, ta cũng sẽ không hạn chế hắn mọi thứ.
Thanh Y nhẹ khẽ cắn môi dưới, hai tay vô ý thức nắm chặt lấy váy, không biết đang đấu tranh điều gì.
Cố Thanh đứng dậy, nhìn về hai thiên quân một lần rồi xoay người ra khỏi phòng. Hai thiên quân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng không dám làm bộ không thấy được ánh mắt của Cố Thanh... vẫn đứng dậy ngoan ngoãn ra ngoài phòng
Ở giữa sân, Cố Thanh chắp tay đứng ở dưới ánh trăng, quả nhiên đang chờ hai vị thiên quân.
Long Tượng Bạch Hổ hai thiên quân đứng nghiêm tại bên người Cố Thanh, cung kính nói: - Cố tiên tử!
Cố Thanh thản nhiên nói:
- Nhị vị thiên quân tuy không phải xuất thân là danh môn thiên hạ, nhưng thông hiểu tình thế, biết rõ tiến lui, rất là hiểm thấy. Bốn chữ nan đắc hồ đồ(4), nhị vị chắc là biết rõ tam muội(5) trong đó. Xem ra nhị vị thiên quân là muốn đứng ở vị trí trung lập giữa Vân Trung cư cùng Vô Tẫn Hải, bên nào cũng không muốn đắc tội, nhằm tương lai mọi việc đều có thể thuận lợi?
(4)Nan đắc hồ đồ: Làm người thông minh đôi khi cũng phải giả hồ đồ thì mọi việc mới tốt đẹp.
(5) Tam muội: cách gọi của đạo Phật, chỉ một phương pháp tu hành quan trọng, tâm trí thanh tịnh dứt bỏ mọi ý niệm trần tục.
Kỷ Nhược Trân nhìn về Tử Dương chân nhân, nói.
Tử Dương chân nhân gật đầu, mỉm cười nói:
- Khó có được con cùng bức đồ này có duyên, có thể cảm ứng được sự lưu chuyển của thiên địa linh khí được đánh dấu trong Khí Vận đồ, xem ra trọng trách bực này không ai ngoài con được. Nhược Trần ạ, con tạm thời mang theo bức đồ này đến nơi có linh khí chỉ mà tìm kiếm, cần phải chuẩn xác dò xét rõ ràng phương vị cụ thế. Chỗ mà linh khí lưu chuyển trong bức đồ cùng thiên địa linh khí của Thần Châu đại địa vốn cùng một mạch, nơi chỉ đến chắc sẽ có ngọn nguồn của khí mạch đồng dạng tồn tại. Đó là một món pháp bảo, hoặc là một gốc cây lạ, hoặc là linh thú, cũng có thể là một vật nào đó.
- Những vật chí linh nhất định sinh ra ở nơi chí hung, những chỗ này rất có khả năng hiểm ác dị thường, tám chín phần là có thú hung ác trấn thủ. Con nghìn vạn lần phải cẩn thận mà hành sự. Nếu như có thể thu hồi ngọn nguồn khí mạch tất nhiên là tổt, nếu như lấy trở về không được cũng không có gì, chỉ cần dùng bí pháp đem phương vị của khí nguyên truyền đến bên trong tông là được, nhất thiết không được cậy mạnh, tất cả phải lấy an nguy của bản thân làm trọng.
Kỷ Nhược Trần gật đầu đáp ứng.
Tử Dương chân nhân lại nói:
- Việc này nói khó thì không khó, mà nói dễ cũng không dễ. Bên trong tông, những ngày gần đây sự vụ rất nhiều, lần này còn đi Đông Hải cũng sẽ không có người khác đi theo nữa. Sau khi Thần Châu Khí Vận đồ mở ra, nơi đánh dấu ngọn nguồn linh khí sẽ di chuyển theo sự vận hành của nhật nguyệt thần túc, mỗi cách nửa tháng sẽ biến đổi một lần. Lần này đi Đông Hải, lộ trình xa xôi thời gian cấp bách, con đừng trì hoãn nữa, bây giờ về trước thu thập hành lý, giờ ngọ sẽ xuống núi xuất phát!
Kỷ Nhược Trần ngần ra, không nghĩ đến sẽ vội vội vàng vàng như vậy, bản thân vừa mới cùng Cố Thanh làm lễ đính hôn xong, còn chưa có một ngày thì đã phải xuống núi. Nhưng gã xưa nay luôn vâng theo sư mệnh, sau khi đáp ứng một tiếng liền trở về phòng để chuẩn bị, cũng chào tạm biêt với mấy người Cố Thanh, Thanh Y cùng với Lý Bạch, Tề Thiên Hạ.
Tử Dương chân nhân lại gọi Kỷ Nhược Trần lại, trầm ngâm một hồi nói:
- Thần Châu Khí Vận đồ là bí mật thiên hạ, con hãy thu nó vào trong Huyền Tâm giớ chỉ đi, không được tiết lộ tin tức của bức đồ này cho bất kỳ ai. Tuy nhiên Cố Thanh có thể ngoại lệ, nó cũng xem như là đệ tử của tông ta rồi, con cùng nó lại là đạo lữ, bất kể chuyện gì thì cũng phải nói thẳng với nó. Được rồi đi đi, trước khi đi Vân Phong sẽ giao cho con pháp khí cùng chú phù cần dùng trong chuyến đi này.
…
- Ha ha ha!
Tề Thiên Hạ cười quái dị một tiếng, đột nhiên từ trên giường bật ngồi dậy!
Dù là mới vừa vào phòng là tiểu đạo sĩ đã tu thành Thái Thanh Linh Thánh cảnh, định lực có sẵn nhưng lúc này cũng bị dọa đến tay run lên, chậu đồng chứa nước xoảng một tiếng rơi xuống đất, nước ẩm đổ tung tóe ra đất.
Tề Thiên Hạ không những không có mảy may xấu hổ, trái lại vui vẻ nói:
- Thánh nhân có tính tình cương trực, đương nhiên bọn trộm cắp phải chịu khuất phục.
Đợi hắn thấy rõ trên người tiểu đạo sĩ mặc chính là trang phục của Đạo Đức tông mới cảm thấy có chút không thích hợp, vì vậy sửa lời nói:
- Thánh nhân thức dậy, tứ hải thanh bình, mặt trời đỏ mọc lên ở phương đông.
Lời vừa nói ra, Tề Thiên Hạ mới nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy một mảnh đen kịt, phương đông còn chưa sáng lấy đậu ra mặt trời đỏ mọc lên ở phương đông? Hắn quýnh lên, lại bật thốt:
- Đương nhiên, thánh nhân thức dậy, cũng có thể làm cảm động thiên địa, mưa gió mịt mù.
Tiếng nói vừa dứt, Tề Thiên Hạ chạy đến phía trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài nhưng thấy sắc trời vần còn chưa rõ, một vầng trăng tàn như ẩn như hiện, vừa không gió cũng không mưa. (Đau bụng quá kakak)
Mắt thấy tiểu đạo sĩ kia đã nhịn không được nụ cười hiện trên mặt, Tề Thiên Hạ mặt đỏ lên, vội vã nói:
- Thánh nhân tứ nghệ, cầm kỳ thư họa. Giờ ta đi tìm người chơi cờ vậy!
Tề Thiên Hạ lấy ống tay áo che mặt rồi lách qua người tiểu đạo sĩ, sau đó chạy vắt giò lên cổ.
Tiểu đạo sĩ thấy Tề Thiên Hạ chạy đi rồi bật cười lên ha ha. Y cười một hồi mới nhớ tới lúc này trời còn chưa sáng, mà Tề Thiên Hạ chỉ là một phàm nhân, chạy loạn tại trong Thái thượng Đạo Đức cung, lỡ may trêu chọc vào con trân thú nào, bị thương thì không tốt. Nên tiểu đạo sĩ hoảng hốt vội vàng đuổi ra cửa, luôn miệng kêu lên:
- Tề tiên sinh! Tề tiên sinh!
Thế nhưng y đuổi tận ra ngoài cửa biệt viện cũng không thấy được bóng dáng của Tề Thiên Hạ đâu, thực không biết hắn đã chạy đi nơi đâu rồi.
Tiểu đạo sĩ gấp đến độ một giậm chân một cái, lúc này y mới nhớ tới Tề Thiên Hạ cơm no rượu say, theo lý là phải ngủ tới bảy tám ngày, kết quả chưa tới hai canh giờ thì đã tỉnh lại, hiển nhiên thần trí tạm thời không rõ. Vừa rồi nghe hắn nói xằng xiên, đạo sĩ vốn tưởng rằng là tính tình của hủ nho phát tác, hiện tại xem ra căn bản là đã bí tỉ rồi.
Ngay khi tiểu đạo sĩ gấp đến độ đi tới đi lui không biết làm sao, trước mắt đột nhiên hoa lên, sau đó có thêm một người, hỏi:
- Nhìn ngươi nóng vội như vậy, có chuyện gì sao?
Tiểu đạo sĩ ngẩng đầu nhìn, nhất thời lại càng hoảng sợ, nguyên lai đứng ở trước mắt y chính là Cố Thanh. Cho dù y không quen toàn bộ người khác, nhưng Cố Thanh cũng sẽ không nhận sai Cố Thanh đã cùng Kỷ Nhược Trần đính hôn, đó cũng là đại nhân vật của Đạo Đức tông, tiểu đạo sĩ sợ chịu trách phạt, nói quanh co nói:
- Không không, không có gì!
Cố Thanh cũng không có hỏi nhiều, tự đi vào biệt viện, tiểu đạo sĩ kia lén thở dài một hơi.
Cố Thanh vừa vào biệt viện liền chuyển hướng đông, đi tới độc viện chỗ ở của Thanh Y. Nàng mới vừa vừa vào cửa, chợt nghe đến trong phòng Thanh Y truyền ra tiếng cười lớn. Cố Thanh trong lòng kỳ quái, Thanh Y vừa mới còn say bất tỉnh nhân sự, còn là nàng tự mình đưa trở về nữa, thế nào hiện tại trong phòng đã náo nhiệt như vậy rồi?
Nàng đẩy cửa vào, thấy Thanh Y đã tỉnh lại và đang quỳ ngồi dưới đất trên một cái đệm mềm mại, hai tay bưng một cái chén nhỏ bằng bạch ngọc, đang nhấp từng tí rượu trong chén. Vừa ngửi được hương rượu khác thường kia đã biết là Túy Hương. Trong phòng trên mặt đất còn bày bốn đĩa món ăn bên trong là một ít món ăn chay ở bữa tiệc đính hôn, góc phòng đã xếp đống ba vò rượu. Bạch Hổ Long Tượng hai thiên quân đang đỉnh đạc ngồi trên chiếu, uống rượu gắp món ăn, hoa chân múa tay vui sướng, khóe miệng bô bô không ngừng. Một bên nói về bảy ngọn thánh sơn cùng một vài kỳ văn dật sự trên giang hồ, một bên thi nhau vỗ mông ngựa Thanh Y. Thanh Y chỉ là nghe như vậy, trên khuôn mặt đọng một nụ cười nhàn nhạt như có như không khó có thể nhận ra, đôi khi cũng chen vào một hai câu.
Vừa thấy Cố Thanh vào phòng, Bạch Hồ Long Tượng hai thiên quân nhất thời liễm mi túc dung, như bị chẩn kinh bật dậy từ trên mặt đất, hướng Cố Thanh cung kính nói:
- Chào Cố tiên tử!
Hoàn toàn không có dáng vẻ thoải mái như vừa rồi.
Cố Thanh lấy tới một cái đệm và ngồi xuống trước mặt Thanh Y, lại nói với hai thiên quân:
- Hai vị thiên quân mời ngồi.
- Cảm ơm tiêm tử!
Hai thiên quân đồng thanh đáp lại rồi khoanh chân ngồi xuống, ưỡn lưng thẳng tắp, ánh mắt không dám liếc ngang liếc dọc, một bộ cẩn thận dè dặt hoàn toàn khác biệt so với đồng ẩm cùng Thanh Y như vừa rồi. Cố Thanh đương nhiên nhìn thấy tất cả, không khỏi mỉm cười.
Thanh Y buông bát rượu xuống nhìn Cố Thanh, khẽ cười nói:
- Mới vừa rồi đa tại Kỷ phu nhân đưa Thanh Y trở về.
Cố Thanh thản nhiên cười, nói:
- Thời gian cách đại lễ còn có ba năm, ba chữ Kỷ phu nhân này gọi hình như hơi sớm rồi đó!
Thanh Y hai mắt buông xuống nói:
- Mặc kệ ba năm hay là năm năm, đại lễ luôn luôn sẽ thành. Cho nên chậm hay sớm một chút cũng không có gì khác nhau.
Hai thiên quân ngồi ngay ngắn giữa hai cô gái, ánh mắt rất nghiêm chỉnh, chỉ là một chén tiếp một chén uống rượu. Thế nhưng không biết vì sao, đêm nay Túy Hương này đột ngột như nước trắng vậy, uống thế nào cũng không say được, đối thoại giữa hai cô một câu một câu đều lọt vào trong tai, muốn không nghe cũng không thế được.
Cố Thanh chuyên tâm đánh giá mỗi một động tác giơ tay nhấc chân, mỗi một nụ cười hay nhắn mày của Thanh Y, mỉm cười nói:
- Thế sự vô thường một ngày không thành lễ, ba chữ này một ngày cũng gọi không được. Uhm, cô mềm mại như nước, khí chất như hoa, lại là một cô gái thông minh tuyệt đỉnh, vả lại không làm ra vẻ, nếu như ta là đàn ông nhất định phải tìm cô làm đạo lữ ngay.
Thanh Y hơi sửng sốt, nhưng mà mỗi tiếng nói cử động của Cố Thanh đều xuất phát từ nội tâm, không có mảy may ý giả tạo. Nàng trầm mặc chốc lát, mới buồn bã than thở.
- Cố tỷ tỷ, Thanh Y chẳng qua là một tiểu yêu, hiểu biết thiển cận, đạo hạnh thấp kém, lại là người không có chủ kiến gì, chẳng qua là một gánh nặng, nào có tốt như tỷ tỷ nói?
Cố Thanh nói:
- Yêu tộc xưa nay có rất nhiều pháp môn có thể học cấp tốc, cô căn cơ tốt như vậy, lại xuất thân Vô Tân Hải, chắc chắn là có biện pháp đề thắng đạo hạnh thôi.
Thanh Y nhẹ giọng nói:
- Đạo hạnh cao thì có tác dụng gì đâu? Cho dù đạo hạnh thông thiên cũng không thể mọi chuyện đều thỏa mãn tâm nguyện của mình được.
Cố Thanh mỉm cười nói:
- Nhược Trần hung kiếp rất nặng, ngày sau nếu như cô muốn theo bên người hắn hành tẩu giang hồ, sợ rằng thật sự phải đề thắng một chút đạo hạnh mới được.
- A!
Thanh Y khẽ hô một tiếng, ngẩng đầu lên, có phần khó tin nhìn Cố Thanh.
Cố Thanh thản nhiên cười nói:
- Cách đại hôn còn có ba năm, đương nhiên sẽ không hạn chế hắn điều gì cả. Coi như là sau khi thành hôn, ta cũng sẽ không hạn chế hắn mọi thứ.
Thanh Y nhẹ khẽ cắn môi dưới, hai tay vô ý thức nắm chặt lấy váy, không biết đang đấu tranh điều gì.
Cố Thanh đứng dậy, nhìn về hai thiên quân một lần rồi xoay người ra khỏi phòng. Hai thiên quân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng không dám làm bộ không thấy được ánh mắt của Cố Thanh... vẫn đứng dậy ngoan ngoãn ra ngoài phòng
Ở giữa sân, Cố Thanh chắp tay đứng ở dưới ánh trăng, quả nhiên đang chờ hai vị thiên quân.
Long Tượng Bạch Hổ hai thiên quân đứng nghiêm tại bên người Cố Thanh, cung kính nói: - Cố tiên tử!
Cố Thanh thản nhiên nói:
- Nhị vị thiên quân tuy không phải xuất thân là danh môn thiên hạ, nhưng thông hiểu tình thế, biết rõ tiến lui, rất là hiểm thấy. Bốn chữ nan đắc hồ đồ(4), nhị vị chắc là biết rõ tam muội(5) trong đó. Xem ra nhị vị thiên quân là muốn đứng ở vị trí trung lập giữa Vân Trung cư cùng Vô Tẫn Hải, bên nào cũng không muốn đắc tội, nhằm tương lai mọi việc đều có thể thuận lợi?
(4)Nan đắc hồ đồ: Làm người thông minh đôi khi cũng phải giả hồ đồ thì mọi việc mới tốt đẹp.
(5) Tam muội: cách gọi của đạo Phật, chỉ một phương pháp tu hành quan trọng, tâm trí thanh tịnh dứt bỏ mọi ý niệm trần tục.
/522
|