- Câm miệng! Chuyện này sao có thể để cho ngươi xem mồm vào!
Tả tướng khẽ quát một tiếng, thần sắc nghiêm khắc. Đi thêm được một đoạn đường, y mới thấp giọng nói:
- Hữu tướng chính là đệ sủng phi của Ngọc Lân Long Hoàng, Bích Hải Long Hoàng sao có thể trị tội hắn được, hắc hắc!
Người thanh niên chần chờ trong chốc lát, lại nhịn không được hỏi:
- Tả tướng đại nhân, vừa rồi dưới cơn thịnh nộ bệ hạ muốn nghênh chiến Yêu Hoàng, sao ngài dám can ngăn bệ hạ? Vạn nhất bệ hạ trách tội thì làm thế nào?
Tả tướng im lặng chốc lát, chợt thở dài một tiếng nói:
- Ta nghe nói Yêu Hoàng Dực Hiên thân có huyết mạch của thượng cổ Yêu Long, trong thiên thượng lục địa hải không chỗ nào không thể đi được, nghìn vạn lần chớ có cho là tại đáy biển Đông Hải thì hắn khó mà thi triển tay chân. Theo ta thấy, chỉ sợ cho dù Ngọc Lân Long Hoàng tỉnh lại, hai vị Long Hoàng liên thủ cũng chưa hẳn làm gì được Dực Hiên, nói không chừng còn phải gọi cả Cửu Long Long Hoàng mới được. Ai! Bệ hạ sao lại không rõ điều này chứ? Bệ hạ chẳng qua cố làm ra vẻ mà thôi, mà thần tử như ta vào loại thời điểm đó thì cần phải tự đứng ra, tìm một lối thoát cho bệ hạ. Ngươi đó, cần phải học hỏi thêm nhiều mới đươc!
Người thanh niên kia lúc đầu còn mù mờ, sau đó như bừng tỉnh đại ngộ, đợi khi lấy lại tinh thần mới phát hiện tả tướng sớm đã đi xa, vội vàng đuổi theo.
…
- Một trận địa thật lớn!
Câu nói này Kỷ Nhược Trần viết ở trên một tấm phù rồi đưa cho Cố Thanh xem. Sau khi Cố Thanh xem qua, lấy tay lau đi chữ viết trên phù, lại viết:
- Linh khí của huynh lỏng lẽo, cản thận một chút, bằng không thì lát nữa muội cũng không cứu được huynh đâu.
Kỷ Nhược Trần mỉm cười, nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay của Cố Thanh đang duỗi tới, chiếm chút tiện nghi mới quay đầu nhìn phương xa.
Lúc này hai người đang núp trên đỉnh một tảng đá ngầm rất to, ẩn thân ở giữa những bụi cỏ. Tảng đá ngầm này phải cao tới mấy trăm trượng, trên đỉnh cũng không phải là vị trí thuận lợi để ẩn thân, nhưng trong biển sâu ảm đạm ít ánh sáng, chỉ có vài loại cá mới có thể phát ra tia sáng yếu ớt. Thủy tộc Đông Hải khi tuần tra phần lớn đều dựa vào mùi cùng linh giác, rất ít khi dựa vào hai mắt để tìm, đạo hạnh càng cao thì càng cần dựa vào linh thức để tìm kiếm hơn.
Dưới loại tình huống này cho dù ẩn núp ở chỗ nào cũng không khác nhau nhiều, Kỷ Nhược Trần và Cố Thanh đương nhiên sẽ chọn một vị trí tốt. Tấm phù mà hai người viết lên chính là đặc chế mà thành, khi viết không hiện linh khí, thích hợp nhất khi dùng để hiện tin tức lúc đang ẩn náu.
Xa xa đang tụ tập đại quân Đông Hải, số lượng cả ngàn tên!
Ngàn tên thủy tốt này cùng hơn mười viên hải tướng tản ra, đứng ở bổn phương, làm thành một vòng tròn rất lớn phương viên mấy nghìn trượng. Mỗi tên đều giương cung giơ xoa, đằng đằng sát khí làm ra vẻ đang muốn lao lên!
Đích thật là một trận địa lớn.
Nhưng trận thế như vậy mà vây quanh ở giữa chỉ có một người. Người nọ lơ lửng ở giữa thuỷ quân Đông Hải, bày ra một tư thế Phật nằm, lấy tay gối đầu, hai mắt nhắm nghiền, phát ra tiếng ngáy như sấm, rõ ràng là đang ngủ.
Trong lồng ngực y hình như tự có thiên địa, hít đủ một hơi thở cũng mất thời gian một chung trà nóng. Mỗi một lần hít nước vào, thuỷ quân Đông Hải sẽ trồi về phía trước thêm một thước, mà người nọ vừa phun nước ra thì bọn thuỷ quân lại lặng yên lui ra sau một thước. Có thể là do vô cùng khẩn trương, bọn thủy tốt hoàn toàn không phát hiện ra biến hóa vị trí của bản thân mình.
Đại quân Đông Hải dương nanh múa vuốt, huy vũ đao xoa, sát ý như nước thủy triều. Nhưng qua cả một khắc cũng không thấy chúng xông lên, làm cho hai người Kỷ Cố thấy hết sức bực mình.
- Đây là Yêu Hoàng Dực Hiên? Vì sao hắn lại đến Đông Hải?
Kỷ Nhược Trần viết trên phù hỏi.
Biết người trước mặt chính là Yêu Hoàng thống lĩnh quần yêu Minh Sơn, Kỷ Nhược Trần càng cẩn thận thu lại hơi thở của mình hơn. Gã đương nhiên biết, trung niên nam tử có khuôn mặt mập mạp này cũng không phải là chân thân của Dực Hiên, nói cách khác, hơn ngàn thuỷ quân Đông Hải còn chưa đủ sức khiến cho Dực Hiên hiện ra chân thân. Mặc dù Kỷ Nhược Trần cũng muốn nhìn xem chân thân của y, nhưng mà Yêu Tộc một khi hiện chân thân, các hạng mục chiến lực ắt phải tăng lên nhiều, khi đó gã và Cố Thanh chắc còn không thể ẩn núp được chứ đừng nói đến xem thử.
Cố Thanh hơi do dự, mới trả lời:
- Việc này...muội cũng không biết!
Kỷ Nhược Trần nhìn lời nói dối được viết rõ ràng trên tấm phù, nhất thời bật cười.
Mắt thấy Yêu Hoàng Dực Hiên vẫn còn đang ngủ say, trong lòng Kỷ Nhược Trần biết rằng, chỉ một lúc sau hơn phân nửa Long Hoàng của Tử Kim Bạch Ngọc cung sẽ đến, khi đó càng không dễ dàng ẩn náu. Dù sao thì đã biết nguyên nhân biến loạn của Đông Hải, thừa dịp tất cả lực chú ý của thuỷ quân Đông Hải đều đặt lên trên người Dực Hiên. Kỷ Nhược Trần đưa tay ra hiệu với Cố Thanh, muốn nhanh chóng chuồn khỏi đây.
Ngay khi họ lẳng lặng rút lui, Yêu Hoàng vốn đang ngủ say bỗng nhiên mở hai mắt!
Dực Hiên mở mắt lộ ra yêu khí, sát ý dày đặc lập tức thoát ra từ cơ thể, trong nháy mắt yêu khí cuồn cuộn đã trải rộng ra phạm vi cả nghìn trượng, vả lại còn đang không ngừng tăng cường, giống như cơn sóng lớn cuồn cuộn không ngớt.
Dực Hiên lại ngáp một cái, xoay người đứng dậy.
Cái ngáp này của y không giống người thường, tiếng như long ngâm, dẫn theo nước biển bên trong hơn mười dặm đều nhấp nhô, yêu khí tỏa khắp tại trong biển tùy theo mà biến hóa, nước biển quanh mình cũng nhiễm tia sáng màu tím nhàn nhạt.
Mắt thấy Yêu Hoàng vừa tỉnh lại, đám thủy tốt Đông Hải vốn đang hừng hực khí thế lập tức oanh một tiếng đều lui ra phía sau, lui một mạch tới hơn trăm trượng mới ổn định vị trí. Khi các tướng quân liều mạng quát mắng nhưng vẫn có một số cá nhỏ, tôm nhỏ chịu không nỗi áp lực yêu khí của Dực Hiên, chúng như phát rồ đột nhiên chạy tán loạn dưới đáy biển, dù mấy hải tướng đã trảm vài tên cũng không làm nên chuyện gì.
Dực Hiên đứng ở trong biển, dần dần xoay một vòng. Ánh mắt của y nhìn sang chỗ nào, thủy tốt chỗ đó sẽ bị kinh sợ lại lui về phía sau. Trừ mấy hải tướng thuỷ quân của Tử Kim Bạch Ngọc cung phần lớn là một ít thủy tộc, cũng có một bộ phận là huyết thống Yêu Tộc, nếu nói theo ý nghĩa nào đó, họ cũng có thể nói là nửa người nửa yêu. Nếu trên người có yêu huyết, như vậy những thủy tộc này trước cơn sóng yêu khí ào ào của Dực Hiên mà không có lập tức tán loạn, có thể nói là cũng có tố chất được huấn luyện.
Yêu Hoàng cười dài một tiếng, nói:
- Ta ngủ lâu như vậy, ba vị Long Hoàng của Tử Kim Bạch Ngọc cung vì sao còn chưa tới? Nếu Long Hoàng không chịu đến, những con cá con tôm các ngươi đừng dong dài nữa, tránh ra hết cho ta!
Lời Dực Hiên vừa nói ra, các thủy tốt hướng tây bắc mà mặt y hướng về lập tức rối loạn. Kèn lệnh ở trung tâm thuỷ quân Đông Hải không ngừng vang lên. Dưới chỉ huy của kèn lệnh, hải tướng trấn thủ hướng tây bắc mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn áp chế lại thủ hạ sĩ tốt, không thể nhường đường cho Dực Hiên.
Dực Hiên không muốn nhiều lời giơ lên tay phải, trong lòng bàn tay lơ lửng một lôi quang cầu màu tím đen. Trong quang cầu u ám thâm thúy, bên trong giống như là thông đến một thế giới khác, đầy rẫy lực lượng cuồng bạo.
Kỷ Nhược Trần vốn đã lẳng lặng lùi ra ngoài xa đến trăm trượng, lúc này chợt nghe trong tai vang lên một tiếng tranh, sau đó trong cơ thể thanh quang đại thịnh. Văn Vương Sơn Hà đỉnh trồi lên từ trong Huyền khiếu, dần dần hạ đến giữa bụng. Miệng đỉnh không ngừng tuôn ra khí thanh sắc, càng lúc càng thịnh, sắp thoát ra bên ngoài thân thể.
Kỷ Nhược Trần kinh ngạc. Văn Vương Sơn Hà đỉnh vừa ra, tung tích của hai người nhất định sẽ bị lộ là điều chắc chắn. Bất kể là đại quân Đông Hải hay là Yêu Hoàng Dực Hiên, đều không phải là người mà hai người họ có thể đổi phó được. Gã vội vàng vận tâm quyết, định thu Văn Vương Sơn Hà đỉnh lại vào trong Huyền khiếu, ai ngờ Văn Vương Sơn Hà đỉnh không ngờ không chịu nghe theo, còn không ngừng kêu vang, càng kêu càng nhanh càng chói tai hơn nữa. Kỷ Nhược Trần đã có thể cảm giác được giữa thân đỉnh đã nổi lên một đoàn khí, mạnh mẽ đang cuộn trào, vả lại nó còn đang không ngừng tăng cường.
Nơi mà Văn Vương Sơn Hà đỉnh hướng tới không ngờ là Yêu Hoàng Dực Hiên!
Ngay khi Kỷ Nhược Trần đang lúng túng, mắt thấy đã sắp không thể trấn nhiếp được Văn Vương Sơn Hà đỉnh, thì Cố Thanh vươn tay dán tại ngực gã, từ trong lòng bàn tay truyền sang một luồng chân nguyên. Kỷ Nhược Trần chỉ cảm thấy chân nguyên của nàng có vẻ ảm đạm xa xăm, hoàn toàn bất đồng so với chân nguyên của các đệ tử Vân Trung Cư khác.
Kỷ Nhược Trần vẫn đang gắng sức áp chế Văn Vương Sơn Hà đỉnh, mà Cố Thanh thì lại trấn an. Dưới chân nguyên của nàng vỗ về, chỉ khoảng khắc sau tiếng kêu của cái đỉnh đồng đã dần dần yếu đi, luồng khí dào dạt bên ngoài cũng từ từ bị thu về bên trong đỉnh. Văn Vương Sơn Hà đỉnh ngừng xoay tròn, chậm rãi trôi nổi lên trên, rốt cuộc trở lại trong Huyền khiếu của Kỷ Nhược Trần.
Cả người Kỷ Nhược Trần đã đẫm mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, giống như bị hư thoát.
Lúc này lôi quang cầu trong tay Dực Hiên đã từ quả trứng nhỏ mà biến to, có đường kính gần một thước, vả lại còn đang không ngừng to hơn. Mỗi khi quang cầu tím đen lớn thêm một phần, lực lượng ẩn chứa bên trong đó cũng sẽ mạnh mẽ thêm một phần tương ứng. Dực Hiên nâng lên quang cầu ngưng tụ thành từ yêu lực, lạnh lùng nhìn thuỷ quân Đông Hải trước mặt, vung lên tay phải, quang cầu tím đen đã rời khỏi tay.
Viên lôi cầu này lúc đầu còn chậm chạp, sau đó càng bay càng nhanh, sau khi bay ra mười trượng chợt tăng tốc, chỉ chớp mắt đã ngoài xa nghìn trượng. Nơi lôi cầu đi qua đều để lại vệt dài màu đen nhạt, trước hẹp sau rộng. mỗi khi lôi cầu đi tới một phân, vệt đen phía sau cũng sẽ mở rộng thêm một phân tương ứng. Sau khi lôi cầu vượt xa được nghìn trượng, vệt đen trước mặt Dực Hiên từ lâu đã mở rộng ra phạm vi tới mấy trăm trượng.
Mà những nơi vệt đen đi qua thì nước biển đều bị tách ra!
Tả tướng khẽ quát một tiếng, thần sắc nghiêm khắc. Đi thêm được một đoạn đường, y mới thấp giọng nói:
- Hữu tướng chính là đệ sủng phi của Ngọc Lân Long Hoàng, Bích Hải Long Hoàng sao có thể trị tội hắn được, hắc hắc!
Người thanh niên chần chờ trong chốc lát, lại nhịn không được hỏi:
- Tả tướng đại nhân, vừa rồi dưới cơn thịnh nộ bệ hạ muốn nghênh chiến Yêu Hoàng, sao ngài dám can ngăn bệ hạ? Vạn nhất bệ hạ trách tội thì làm thế nào?
Tả tướng im lặng chốc lát, chợt thở dài một tiếng nói:
- Ta nghe nói Yêu Hoàng Dực Hiên thân có huyết mạch của thượng cổ Yêu Long, trong thiên thượng lục địa hải không chỗ nào không thể đi được, nghìn vạn lần chớ có cho là tại đáy biển Đông Hải thì hắn khó mà thi triển tay chân. Theo ta thấy, chỉ sợ cho dù Ngọc Lân Long Hoàng tỉnh lại, hai vị Long Hoàng liên thủ cũng chưa hẳn làm gì được Dực Hiên, nói không chừng còn phải gọi cả Cửu Long Long Hoàng mới được. Ai! Bệ hạ sao lại không rõ điều này chứ? Bệ hạ chẳng qua cố làm ra vẻ mà thôi, mà thần tử như ta vào loại thời điểm đó thì cần phải tự đứng ra, tìm một lối thoát cho bệ hạ. Ngươi đó, cần phải học hỏi thêm nhiều mới đươc!
Người thanh niên kia lúc đầu còn mù mờ, sau đó như bừng tỉnh đại ngộ, đợi khi lấy lại tinh thần mới phát hiện tả tướng sớm đã đi xa, vội vàng đuổi theo.
…
- Một trận địa thật lớn!
Câu nói này Kỷ Nhược Trần viết ở trên một tấm phù rồi đưa cho Cố Thanh xem. Sau khi Cố Thanh xem qua, lấy tay lau đi chữ viết trên phù, lại viết:
- Linh khí của huynh lỏng lẽo, cản thận một chút, bằng không thì lát nữa muội cũng không cứu được huynh đâu.
Kỷ Nhược Trần mỉm cười, nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay của Cố Thanh đang duỗi tới, chiếm chút tiện nghi mới quay đầu nhìn phương xa.
Lúc này hai người đang núp trên đỉnh một tảng đá ngầm rất to, ẩn thân ở giữa những bụi cỏ. Tảng đá ngầm này phải cao tới mấy trăm trượng, trên đỉnh cũng không phải là vị trí thuận lợi để ẩn thân, nhưng trong biển sâu ảm đạm ít ánh sáng, chỉ có vài loại cá mới có thể phát ra tia sáng yếu ớt. Thủy tộc Đông Hải khi tuần tra phần lớn đều dựa vào mùi cùng linh giác, rất ít khi dựa vào hai mắt để tìm, đạo hạnh càng cao thì càng cần dựa vào linh thức để tìm kiếm hơn.
Dưới loại tình huống này cho dù ẩn núp ở chỗ nào cũng không khác nhau nhiều, Kỷ Nhược Trần và Cố Thanh đương nhiên sẽ chọn một vị trí tốt. Tấm phù mà hai người viết lên chính là đặc chế mà thành, khi viết không hiện linh khí, thích hợp nhất khi dùng để hiện tin tức lúc đang ẩn náu.
Xa xa đang tụ tập đại quân Đông Hải, số lượng cả ngàn tên!
Ngàn tên thủy tốt này cùng hơn mười viên hải tướng tản ra, đứng ở bổn phương, làm thành một vòng tròn rất lớn phương viên mấy nghìn trượng. Mỗi tên đều giương cung giơ xoa, đằng đằng sát khí làm ra vẻ đang muốn lao lên!
Đích thật là một trận địa lớn.
Nhưng trận thế như vậy mà vây quanh ở giữa chỉ có một người. Người nọ lơ lửng ở giữa thuỷ quân Đông Hải, bày ra một tư thế Phật nằm, lấy tay gối đầu, hai mắt nhắm nghiền, phát ra tiếng ngáy như sấm, rõ ràng là đang ngủ.
Trong lồng ngực y hình như tự có thiên địa, hít đủ một hơi thở cũng mất thời gian một chung trà nóng. Mỗi một lần hít nước vào, thuỷ quân Đông Hải sẽ trồi về phía trước thêm một thước, mà người nọ vừa phun nước ra thì bọn thuỷ quân lại lặng yên lui ra sau một thước. Có thể là do vô cùng khẩn trương, bọn thủy tốt hoàn toàn không phát hiện ra biến hóa vị trí của bản thân mình.
Đại quân Đông Hải dương nanh múa vuốt, huy vũ đao xoa, sát ý như nước thủy triều. Nhưng qua cả một khắc cũng không thấy chúng xông lên, làm cho hai người Kỷ Cố thấy hết sức bực mình.
- Đây là Yêu Hoàng Dực Hiên? Vì sao hắn lại đến Đông Hải?
Kỷ Nhược Trần viết trên phù hỏi.
Biết người trước mặt chính là Yêu Hoàng thống lĩnh quần yêu Minh Sơn, Kỷ Nhược Trần càng cẩn thận thu lại hơi thở của mình hơn. Gã đương nhiên biết, trung niên nam tử có khuôn mặt mập mạp này cũng không phải là chân thân của Dực Hiên, nói cách khác, hơn ngàn thuỷ quân Đông Hải còn chưa đủ sức khiến cho Dực Hiên hiện ra chân thân. Mặc dù Kỷ Nhược Trần cũng muốn nhìn xem chân thân của y, nhưng mà Yêu Tộc một khi hiện chân thân, các hạng mục chiến lực ắt phải tăng lên nhiều, khi đó gã và Cố Thanh chắc còn không thể ẩn núp được chứ đừng nói đến xem thử.
Cố Thanh hơi do dự, mới trả lời:
- Việc này...muội cũng không biết!
Kỷ Nhược Trần nhìn lời nói dối được viết rõ ràng trên tấm phù, nhất thời bật cười.
Mắt thấy Yêu Hoàng Dực Hiên vẫn còn đang ngủ say, trong lòng Kỷ Nhược Trần biết rằng, chỉ một lúc sau hơn phân nửa Long Hoàng của Tử Kim Bạch Ngọc cung sẽ đến, khi đó càng không dễ dàng ẩn náu. Dù sao thì đã biết nguyên nhân biến loạn của Đông Hải, thừa dịp tất cả lực chú ý của thuỷ quân Đông Hải đều đặt lên trên người Dực Hiên. Kỷ Nhược Trần đưa tay ra hiệu với Cố Thanh, muốn nhanh chóng chuồn khỏi đây.
Ngay khi họ lẳng lặng rút lui, Yêu Hoàng vốn đang ngủ say bỗng nhiên mở hai mắt!
Dực Hiên mở mắt lộ ra yêu khí, sát ý dày đặc lập tức thoát ra từ cơ thể, trong nháy mắt yêu khí cuồn cuộn đã trải rộng ra phạm vi cả nghìn trượng, vả lại còn đang không ngừng tăng cường, giống như cơn sóng lớn cuồn cuộn không ngớt.
Dực Hiên lại ngáp một cái, xoay người đứng dậy.
Cái ngáp này của y không giống người thường, tiếng như long ngâm, dẫn theo nước biển bên trong hơn mười dặm đều nhấp nhô, yêu khí tỏa khắp tại trong biển tùy theo mà biến hóa, nước biển quanh mình cũng nhiễm tia sáng màu tím nhàn nhạt.
Mắt thấy Yêu Hoàng vừa tỉnh lại, đám thủy tốt Đông Hải vốn đang hừng hực khí thế lập tức oanh một tiếng đều lui ra phía sau, lui một mạch tới hơn trăm trượng mới ổn định vị trí. Khi các tướng quân liều mạng quát mắng nhưng vẫn có một số cá nhỏ, tôm nhỏ chịu không nỗi áp lực yêu khí của Dực Hiên, chúng như phát rồ đột nhiên chạy tán loạn dưới đáy biển, dù mấy hải tướng đã trảm vài tên cũng không làm nên chuyện gì.
Dực Hiên đứng ở trong biển, dần dần xoay một vòng. Ánh mắt của y nhìn sang chỗ nào, thủy tốt chỗ đó sẽ bị kinh sợ lại lui về phía sau. Trừ mấy hải tướng thuỷ quân của Tử Kim Bạch Ngọc cung phần lớn là một ít thủy tộc, cũng có một bộ phận là huyết thống Yêu Tộc, nếu nói theo ý nghĩa nào đó, họ cũng có thể nói là nửa người nửa yêu. Nếu trên người có yêu huyết, như vậy những thủy tộc này trước cơn sóng yêu khí ào ào của Dực Hiên mà không có lập tức tán loạn, có thể nói là cũng có tố chất được huấn luyện.
Yêu Hoàng cười dài một tiếng, nói:
- Ta ngủ lâu như vậy, ba vị Long Hoàng của Tử Kim Bạch Ngọc cung vì sao còn chưa tới? Nếu Long Hoàng không chịu đến, những con cá con tôm các ngươi đừng dong dài nữa, tránh ra hết cho ta!
Lời Dực Hiên vừa nói ra, các thủy tốt hướng tây bắc mà mặt y hướng về lập tức rối loạn. Kèn lệnh ở trung tâm thuỷ quân Đông Hải không ngừng vang lên. Dưới chỉ huy của kèn lệnh, hải tướng trấn thủ hướng tây bắc mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn áp chế lại thủ hạ sĩ tốt, không thể nhường đường cho Dực Hiên.
Dực Hiên không muốn nhiều lời giơ lên tay phải, trong lòng bàn tay lơ lửng một lôi quang cầu màu tím đen. Trong quang cầu u ám thâm thúy, bên trong giống như là thông đến một thế giới khác, đầy rẫy lực lượng cuồng bạo.
Kỷ Nhược Trần vốn đã lẳng lặng lùi ra ngoài xa đến trăm trượng, lúc này chợt nghe trong tai vang lên một tiếng tranh, sau đó trong cơ thể thanh quang đại thịnh. Văn Vương Sơn Hà đỉnh trồi lên từ trong Huyền khiếu, dần dần hạ đến giữa bụng. Miệng đỉnh không ngừng tuôn ra khí thanh sắc, càng lúc càng thịnh, sắp thoát ra bên ngoài thân thể.
Kỷ Nhược Trần kinh ngạc. Văn Vương Sơn Hà đỉnh vừa ra, tung tích của hai người nhất định sẽ bị lộ là điều chắc chắn. Bất kể là đại quân Đông Hải hay là Yêu Hoàng Dực Hiên, đều không phải là người mà hai người họ có thể đổi phó được. Gã vội vàng vận tâm quyết, định thu Văn Vương Sơn Hà đỉnh lại vào trong Huyền khiếu, ai ngờ Văn Vương Sơn Hà đỉnh không ngờ không chịu nghe theo, còn không ngừng kêu vang, càng kêu càng nhanh càng chói tai hơn nữa. Kỷ Nhược Trần đã có thể cảm giác được giữa thân đỉnh đã nổi lên một đoàn khí, mạnh mẽ đang cuộn trào, vả lại nó còn đang không ngừng tăng cường.
Nơi mà Văn Vương Sơn Hà đỉnh hướng tới không ngờ là Yêu Hoàng Dực Hiên!
Ngay khi Kỷ Nhược Trần đang lúng túng, mắt thấy đã sắp không thể trấn nhiếp được Văn Vương Sơn Hà đỉnh, thì Cố Thanh vươn tay dán tại ngực gã, từ trong lòng bàn tay truyền sang một luồng chân nguyên. Kỷ Nhược Trần chỉ cảm thấy chân nguyên của nàng có vẻ ảm đạm xa xăm, hoàn toàn bất đồng so với chân nguyên của các đệ tử Vân Trung Cư khác.
Kỷ Nhược Trần vẫn đang gắng sức áp chế Văn Vương Sơn Hà đỉnh, mà Cố Thanh thì lại trấn an. Dưới chân nguyên của nàng vỗ về, chỉ khoảng khắc sau tiếng kêu của cái đỉnh đồng đã dần dần yếu đi, luồng khí dào dạt bên ngoài cũng từ từ bị thu về bên trong đỉnh. Văn Vương Sơn Hà đỉnh ngừng xoay tròn, chậm rãi trôi nổi lên trên, rốt cuộc trở lại trong Huyền khiếu của Kỷ Nhược Trần.
Cả người Kỷ Nhược Trần đã đẫm mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, giống như bị hư thoát.
Lúc này lôi quang cầu trong tay Dực Hiên đã từ quả trứng nhỏ mà biến to, có đường kính gần một thước, vả lại còn đang không ngừng to hơn. Mỗi khi quang cầu tím đen lớn thêm một phần, lực lượng ẩn chứa bên trong đó cũng sẽ mạnh mẽ thêm một phần tương ứng. Dực Hiên nâng lên quang cầu ngưng tụ thành từ yêu lực, lạnh lùng nhìn thuỷ quân Đông Hải trước mặt, vung lên tay phải, quang cầu tím đen đã rời khỏi tay.
Viên lôi cầu này lúc đầu còn chậm chạp, sau đó càng bay càng nhanh, sau khi bay ra mười trượng chợt tăng tốc, chỉ chớp mắt đã ngoài xa nghìn trượng. Nơi lôi cầu đi qua đều để lại vệt dài màu đen nhạt, trước hẹp sau rộng. mỗi khi lôi cầu đi tới một phân, vệt đen phía sau cũng sẽ mở rộng thêm một phân tương ứng. Sau khi lôi cầu vượt xa được nghìn trượng, vệt đen trước mặt Dực Hiên từ lâu đã mở rộng ra phạm vi tới mấy trăm trượng.
Mà những nơi vệt đen đi qua thì nước biển đều bị tách ra!
/522
|