Trần Duyên

Chương 247 - Nhân Quả 4

/522


Hắn chậm rãi mở hai mắt ra, xung quanh chỉ thấy một vùng ánh sáng trắng mờ mịt, tia sáng chiếu lên trên người ấm áp, rất thoải mái. Khẽ động đậy tay chân, hắn thử ngồi dậy nhưng lại cảm giác không không có chút sức lực nào.

Phía sau vùng sáng thỉnh thoảng truyền đến âm thanh nhỏ mơ hồ, nghe ra hình như có liên quan tới hắn, nhưng không được rõ ràng.

Trong lòng dần dần lo lắng, theo bản năng hắn bắt đâu tìm tòi trong thần thức. Thần thức hắn mênh mông như biển cả, vô số tâm pháp khẩu quyết bên trong bay tới bay lui, có một số hắn hiểu ý tứ trong đó, một số khác thì hoàn toàn không rõ ý nghĩa. Trong nháy mắt có vô số tâm pháp khẩu quyết bay trước mặt hắn, nhưng không có cái nào có thể giải quyết được cục diện nguy hiểm trước mắt.

Hắn chợt thấy trên cùng thần thức nổi một vòng nhiều loại quẻ tượng, khác hoàn toàn với các loại quẻ bình thường như sáu mươi bốn quẻ hoặc là Tiên Thiên quẻ, Bát quái quẻ. Bên trong mỗi một quẻ đều chứa đựng một tia linh lực khác biệt, vừa xung vừa hợp, dung hòa vào một thể, tạo thành một bức trận đồ.

Trong bức trận đồ linh khí lăn tăn như mưa, từ từ giáng xuống làm dịu thần thức của hắn. Những linh khí trong bái quái này và thần thức của bản thân hắn khác xa nhau, hiển nhiên là sức mạnh từ bên ngoài tác động tới.

Hắn nhớ mang máng ở đâu đó đã gặp cách làm sao đối phó tình hình trước mắt, bèn dụng tâm một chút, quả nhiên trận đồ đã tách ra theo ý muốn của hắn, mấy mươi phù quẻ xếp thành một hàng nối đuôi nhau nhập vào thần thức.

Mỗi lần thu được một quẻ, tâm hắn lại có chút giác ngộ, đợi đến hơn mấy mươi phù quẻ nhập xong vào thần thức, hắn cảm thấy dường như lại có mảnh trời đất mới sắp bày ra trước mặt mình.

Chính lúc trong lòng hắn đang vui mừng, mây mù bao trùm phía trên thần thức mênh mang bỗng nhiên tản ra, phía dưới hiện ra một thế giới lửa cháy rừng rực! Trong biển lửa đỏ như máu đó, mơ hồ có thệ thấy được một đống đồ nát, có vô số người đang chạy trốn gào thét, trong đó còn có một số khuôn mặt vô cùng quen thuộc, nhưng hắn nghĩ thế nào cũng nhớ ra được là ai. Nhìn ngọn lửa rừng rực làm cho một người đi qua trên đường hóa thành tro bụi, hắn chỉ cảm thấy trong lòng tự nhiên nảy sinh một cơn ớn lạnh muốn đi cứu người, nhưng bất luận như thể nào thì cũng không thể động đậy.

Khoảnh khắc này, dường như nỗi thống khổ của mỗi người trong biển lửa đều hội tụ đến trên người hắn!

Hắn bỗng nhiên hét to một tiếng!

- Huynh đã tỉnh!

Bên tai truyền tới một thanh âm quen thuộc, trong giọng nói đạm bạc ẩn giấu một chút quan tâm.

Nghe tiếng gọi này, hắn mới cảm thấy thần thức đang tản mác khắp bốn phương tám hướng tập trung lại, thân thể cũng từ từ có lại tri giác, chỉ là mí mắt như nặng cả ngàn cân, phải dùng hết sức mới mở mắt ra được.

Hai mắt vừa mới mở ra, hắn bị ánh sáng trắng chói mắt làm cho đâu choáng mắt hoa. Trong vầng sáng mơ hồ thấy được hai bóng người, một người là Cố Thanh, người kia là một ông già hình dáng cổ quái. Đâu ông ta lớn như cái đấu, hai bên vuông vắn như nhau, ngoài điểm này ra thì rất hiền lành hòa nhã.

Lão này mi dài hai thước, nhưng dưới cằm không có sợi râu nào. Người già bình thường đều là vuốt râu, ông ta lại vuốt lông mi, cười ha hả nói:

- Hắn bất tỉnh rồi mà còn biết thu thập Huyền Thiên trận đồ của ta vào trong thần thức, quả nhiên thông tuệ. Nhưng mà vết thương của hắn vừa lành, không tránh khỏi nguyên khí tổn hao nhiều, phải ở đây tĩnh dưỡng ít nhất bảy ngày rồi mới có thể rời đi.

Cố Thanh không khách sáo, nói:

- Vậy phải làm phiền vài hôm nữa vậy!

Lão giả ha hả cười nói:

- Không dám! Cố tiên tử ngày xưa dùng một lời nói mà cứu mạng sống tiểu nhi, lại đả thương Vũ Hưu, giúp cho lão phu được 99 năm bình an. Vì tiên tử làm chút ít chuyện cũng chỉ là khẽ động tay một chút, không đáng nhắc đến. Hai người thong thả trò chuyện lão già này xin cáo lui trước.

Hắn giãy dụa vài cái, rốt cục cũng ngồi dậy, hơi ngỡ ngàng nhìn ông lão kia. Ông lão thấy hắn ngồi dậy, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, quay về phía Cố Thanh ôm quyền thi lễ rồi rời khỏi phòng.

Nhìn Cố Thanh trong giây lát, hắn mới hồi phục lại tinh thần, ngập ngừng kêu lên một tiếng:

- Thanh nhi?

Cố Thanh đến ngồi bên giường, nhìn hắn mỉm cười nói:

- Nhược Trần, huynh vừa tỉnh lại, bây giờ còn yếu lắm. Huynh đừng nôn nóng, trước tiên hãy theo tâm pháp Tam Thanh điều dưỡng chân nguyên, chuyện đã xảy ra muội sẽ từ từ kể cho huynh biết.

Kỷ Nhược Trần nghe theo lời nàng chậm rãinằm xuống. Vừa rồi hắn còn có hơi mơ hồ, hiện tại tri giác khôi phục, lập tức cảm giác được trong tứ chi bách hải như tưới thủy ngân, động đến là khốn khổ không nói nên lời. Hơn nữa một khi hắn vận chuyển chân nguyên, ngực bụng lại đau nhức từng cơn, kinh mạch yếu ớt bất kham như mới được sinh ra vậy, căn bản không thể nào tiếp nhận chân nguyên dâng trào mạnh mẽ của hắn.

Loại đau đớn này nêu là rơi vào một người tu đạo bình thừờng nào khác. rất có khả năng khiến cho tâm thần bọn họ thất thủ ngay lập tức, chân nguyên tán loạn, tổn thương càng nặng thêm. Nhưng đối với cho Kỷ Nhược Trần, hắn thường chịu đựng chút thống khổ này như cơm bữa.

Mặt không đổi sắc, hắn niệm tâm quyết, vận chuyển chân nguyên thu được ồ ồ chảy, trong kinh mạch yếu ớt không chịu nổi rốt cuộc có thể vận chuyển như ý. Nhưng hắn vẫn còn thắc mắc, đó là chân nguyên trong cơ thể bỗng nhiên mạnh hơn rất nhiều, trong đó có một số linh lực rõ ràng khác với Tam Thanh linh lực, cũng không biết là từ đâu tới.

Không lẽ là linh lực do những quẻ mới vừa bị thu thập vào thần thức mang đến?

Kỷ Nhược Trần âm thầm suy nghĩ. Như vậy những phù quẻ hắn thu thập lúc nãy hẳn là mỗi một phù đều có chút dị năng, bất quá là linh lực mang đến chỗ tốt mà thôi.

Nhưng bây giờ chỉ tăng một chút linh lực đã mãnh liệt như vậy, vậy mỗi một phù trong những phù quẻ thu thập được đều không thể coi thường.

Sau khi chỉnh lý xong chân nguyên trong cơ thể, Kỷ Nhược Trần mở hai mắt ra, lúc này mới nghiêm túc xem xét hoàn cảnh xung quanh.

Đây là một gian phòng rất kì lạ, vách tường nghiêng, mặt tường thì có hình sóng biển. óng ánh lấp lánh, nóc nhà có vô số hạt minh châu lớn nhỏ như trứng chim câu, khiến cho gian phòng thêm sáng sủa. Gian phòng nhìn qua giống như ử bên trong một cái vỏ trai ngọc cực kỳ to lớn.

Kỷ Nhược Trần nghi hoặc nhìn Cố Thanh, nàng không nhanh không chậm kể về những sự việc đã xảy ra trong mấy ngày này.

Ngày hôm đó, Cố Thanh tự cho rằng mình chắc chắn phải chết rồi, định số trăm kiếp luân hồi của hai người vậy là kết thúc ở đây. Tuy hai người đều có tuệ căn sớm muộn gì cũng có thể chuyển thế gặp lại, thế nhưng kiếp sau tất cả nhân quả đều xáo trộn lại không thể nhận biết quá khứ tương lai.

Đối với nàng mà nói, điều này đồng nghĩa với công phu tu hành ngàn năm bị phá hủy chỉ trong trong một chốc.

Chính ngay lúc Cố Thanh quyết ý vận hết lực lượng còn sót lại phản kích đám Thâm Hải Yêu Ô (quỷ đen biển sâu) này đánh một đòn cuối cùng, thì đột nhiên có một luồng vầng ánh sáng màu hổ phách bảo vệ nàng và Kỷ Nhược Trần, và tấn công mấy chục con Yêu Ô khiến chúng phải tránh ra xa.

Sau đó một con Tuyền Quy thân hình to lớn khoảng trăm trượng xuất hiện trên đâu Cố Thanh. Tuyền Quy tuy khổng lồ, thế nhưng nó di chuyển rất linh hoạt, miệng nó không ngừng phun ra từng chuỗi bọt khí tấn công Yêu Ô.

Thân hình con Yêu Ô lớn gấp hơn mười lần Tuyền Quy, thế nhưng lại khá kiêng dè Tuyển quy, những bọt khí không ngừng dập dờn đong đưa trong nước biển, thật sự tránh cũng không tránh được. Chúng chỉ còn biết phun ra những đám mực đen lớn, bao lấy bọt khí tổng lên mặt nước.

Ngẫu nhiên có bọt khí vỡ tan thì bên trong thoát ra vô số tia sáng màu hổ phách những chô mà tia sáng này chiêu đên, mực đen mà những con Yêu O phun ra lại biên thành nước trong suôt.

Tia mực mà Yêu Ô phun ra dù lợi hại nhưng đối với cái mai cứng cáp, vững chắc của Tuyền Quy mà nói thật sự không có nghĩa lý gì, bất luận là đâm hay siết đều mảy may không làm gì được Tuyền Quy. Chỉ có mấy cái xúc tu sức mạnh vô cùng của nó là có một chút uy hiếp tới Tuyền Quy thôi.

Mỗi khi con mực dùng xúc tu tấn công Tuyền Quy, nó đều dùng mai để chống đỡ, sau đó quay lại táp mạnh vào cái xúc tu đó.

Con Tuyền Quy cổ dài năm mươi trượng, đầu rồng nhanh như điện, mỗi lần tấn công đều không thất bại, mỗi một cái đớp đều có thể kéo xuống từ thần con mực một khối thịt lớn.

Nhưng trên những xúc tu lại có vô số giác hút, mỗi khi tấn công Tuyền Quy, những giác hút này cố sức lôi hút mai rùa , khiến cho Tuyên Quy đau đến thét lên liên hồi.

Hai con quái thú to lớn đánh nhau quên cả sống chết, khiến cho cả vùng biển này chẳng thể nào yên ả được. Sóng biển cuồn cuộn dâng lên, như đang sôi trào, lúc thì tĩnh lặng như núi lúc thì cuộn trào mãnh liệt, lúc nặng vạn cân, lúc lại tan biến vô tung, lúc nóng hừng hực lửa, chớp mắt lại đông thành băng cứng.

Như vậy, rõ ràng là hai con di thú ngoài vật lộn ra vẫn còn đang so đấu về pháp thuật khống thủy (điều khiển nước).

Chỉ một lần như vậy, tất cả sinh linh trong vùng biển này đều găp phải tai nạn. Hải linh trong vùng biển nguy hiểm này đều đã thừa nhân không ít khổ nạn, thích nghi bằng mọi cách mới có thể sinh tồn được. Nhưng lúc này, hai con dị thú lớn tranh đấu, ngay cả đám binh lính tuần tra của thủy quân Đông hải ẩn núp dưới sự bảo vệ của vỏ trai đặc biệt còn bị nước biển đè thành thịt vụn, huống chi là những hải linh này.


/522

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status