Trần Duyên

Chương 251 - Đường Vào 3

/522


Đường vào (3)

Cố Thanh nhìn Kỷ Nhược Trần, khẽ thở dài:

- Nhược Trần, hiện giờ sát cơ của huynh càng ngày càng nặng, nếu không biết điều khiển thì đến cuối cùng sợ rằng sẽ lại như kiếp trước, giết một trận máu chảy thành sống, kết vô số hung kiếp nợ máu.

Kỷ Nhược Trần đã nghe Cố Thanh nói mấy lần, mỗi đời luân hồi trước đây của mình đều có vô số sát kiếp, hơn nữa rất nhiều sát kiếp đã trở thành nhân quả của đời sau. Nhưng chính bản thân hắn cũng không cảm nhận được một chút chuyện của kiếp trước.

Dĩ nhiên, đạo hạnh lúc này của KỷNhược Trần còn cách cảnh giới thông hiểu được nhân quả kiếp trước kiếp này cả vạn dặm, không biết chuyện luân hồi kiếp trước là bình thường.

Nhưng trong lòng hắn vẫn luôn có một cảm giác mơ hồ, đó là hắn không biết gì về nhân quả kiếp trước cũng không phải do đạo hạnh không đủ, nhưng nguyên nhân cụ thể thế nào thì hắn lại hoàn toàn không thể hiểu được.

Lúc này mạch nước ngầm dưới đáy biển nhấp nhô, Kỷ Nhược Trần cảm giác cả người lạnh lẽo. Đông Hải hải tướng cùng đám thủy tốt đầu óc mơ hô, chìm xuống đáy biển gần trăm trượng.

Nhìn thân ảnh vô cùng mờ của hải tướng, trong lòng Kỷ Nhược Trần càng ngày càng trở nên bất an, giống như một khi để tên hải tướng này sống sót chính là phạm phải một sai lầm vô cùng lớn vậy.

Hắn không kìm chế nổi cảm giác bất ổn trong lòng, tay trái hơi động tức thì ở ngón giữa xuất hiện một tờ Chú Sát phù.

Phù này chỉ có ba phần xác suất giết chết đối thủ trong nháy mắt, nhưng bất kể thành công hay thất bại cũng sẽ gây ra một số thương tổn cho người bị đánh trúng, dùng để đối phó tên hải tướng đang trọng thương rất thích hợp.

Còn chưa thúc giục phù chú, một bàn tay mềm mại trắng mịn đã đè Chú Sát phù lại.

- Tại sao nhất định phải giết hắn?

Cố Thanh nhìn chằm chằm vào đôi mắt Kỷ Nhược Trần, hỏi.

Lần này dưới ánh mắt bén nhọn của Cố Thanh, không biết tại sao Kỷ Nhược Trần lại không có chút nhượng bộ nào, chỉ nói:

- Không giết hắn sẽ để lại tai họa sau này!

- Muội và huynh đã đến đời luân hồi cuối cùng, những sát kiếp này quá nữa sẽ ứng với kiếp này!

Một ý niệm bỗng xông ra từ chỗ sâu nhất trong thần thức của Kỷ Nhược Trần, hắn không chút nghĩ ngợi liền nói:

- Một thủy yêu nho nhỏ, giết thi đã sao? Là nó tự tìm chết mà thôi. Chút sát kiếp này có thể làm gì được chúng ta? Cho dù nó có hóa thành lệ quỷ thì huynh cũng sẽ đánh tan nó.

Lời vừa thốt khỏi miệng, Kỷ Nhược Trần lập tức kinh hãi, khôngbiết tại sao mình lại nói những lời như vậy. Cố Thanh chỉ nhìn Kỷ Nhược Trần một lát rồi thở dài nói:

- Mỗi một đời huynh đều nói như vậy!

Nàng lắc đầu, buông lỏng cánh tay cầm Chú Sát phù của hắn. Nhưng trải qua thời gian trì hoãn như vậy, đám hải tướng thủy tốt đã chìm sâu xuống đáy biển, không biết ở nơi nào rồi?

- Tiếp tục đuổi theo!

Đáy lòng Kỷ Nhược Trần lại xuất hiện một ý nghĩ như vậy.

Hắn biết bằng linh thức của mình, chỉ cần lặn sâu xuống mấy trăm trượng là có thể giết những tên hải tướng thủy tốt kia không còn một tên. Hắn nhìn Cố Thanh. Cố Thanh quay đầu sang một bên, không nhìn về phía này chút nào. Nên dừng hay đuổi theo đây?

Một vấn đề bình thường như vậy thậm chí làm Kỷ Nhược Trần phải suy nghĩ trong thời gian uống hết một chén trà. Toàn thân hắn bỗng nhiên toát mồ hôi lạnh, như vừa từ trong mộng tỉnh lại, những tiếng gào thét sâu trong thần thức biến mất trong nháy mắt.

- Thanh nhi, đi thôi. Chúng ta trở về Tây Huyền sơn!

Vừa nói ra lời này, Kỷ Nhược Trần vừa cảm thấy toàn thân thoải mái, lại vừa mệt mỏi uể oải không nói nên lời. Trên môi Cố Thanh khẽ hiện lên nụ cười, cùng Kỷ Nhược Trần bơi về hướng tây.

Nơi này còn cách bờ biển Đông Hải hơn năm trăm dặm, nếu như phi hành trên không trung khoảng một ngày là có thể lên tới đất liền.

Nhưng hai người biết mình đã kết thù cùng thủy quân Đông Hải, nếu như bay trên bầu trời chính là biến mình thành bia sống cho thủy quân tập bắn, vì vậy bọn họ vẫn lựa chọn thành thật lặn xuống dưới nước mà đi.

Lúc này không khí trong thủy quân Đông Hải rất nghiêm túc, quân tốt tướng tá lui tới qua lại đều vội vã, thở mạnh một chút cũng không dám.

Tướng quân Phong Diệu từ đại sảnh trung tâm đi tới một phòng nhỏ đơn độc phía sau doanh trại, cung kính gõ cửa. Bên trong vang lên một giọng nói khàn khàn khó nghe:

- Đi vào!

Trong phòng chỉ có một chiếc giường đá, trên giường có một lão già khoanh chân ngồi, đầu hắn to như cái đấu, thân thể lại cực kỳ nhỏ gầy tựa như một đứa trẻ.

Phong Diệu đứng thẳng trước giường đá, cung kính nói:

- Hằng lão, hai người muốn theo dõi kia chẳng qua chỉ đánh bị thương thủy tốt của chúng ta mà không giết một người nào. Không biết Hằng lão có thể tiếp tục tìm ra tung tích của bọn họ hay không?

Lão già kia chớp mắt, dữ tợn nói:

- Tiểu tử, mười năm nay ngươi đã làm tới tướng quân, chắng lẽ lão phu cũng nhàn rỗi sao? Ở trong Đông Hải, chỉ cần hai người kia làm xước một mảnh da của thủy tốt, ta liên có thể phát hiện tung tích của bọn họ!

Phong Diệu lập tức hiện lên vẻ vui mừng, nói:

- Không nghĩ tới đạo hạnh của Hằng lão đã tiến bộ đến mức này rồi! Lần này Tử Kim Bạch Ngọc cung ta còn lo gì chuyện lớn không thành?

Lão già hừ một tiếng, nói:

- Tiêu tử, công phu võ mông ngựa thối cũng không tiến bộ chút nào cả! Lấy đồ vật ra để ta làm phép tìm hai người này!

Một khắc sau, Phong Diệu ra khỏi phòng nhỏ, đi thẳng tới đại sảnh trung tâm, đứng bên cạnh Thải Vi. Khi hắn ra khỏi đại sảnh, Thải Vi đang đứng trước hải đồ cau mày suy nghĩ; khi hắn trở lại, Thải Vi Vân giữ nguyên tư thế đó, không động đậy chút nào cả.

Phong Diệu đứng cạnh Thải Vi một lúc lâu vẫn không thấy nàng để ý đến mình, chỉ đành kiên trì nói:

- Thải Vi tướng quân, Hằng lão đã tra ra vị trí hai tên tiểu tử kia.

Thải Vi ừ một tiếng, thản nhiên nói:

- Ngươi tự xử lý đi!

Phong Diệu đã đoán trước sẽ như vậy. Hắn gọi binh lính, ra lệnh cho thủy tốt tuần hải cứ tiếp tục tuần tra như bình thường để đánh lừa đối thủ, lại lệnh cho năm tên hải tướng dẫn theo ba mươi lính tinh nhuệ chạy thẳng tới vị trí Hằng lão chỉ, muốn đánh bất ngờ, lấy thế như chớp giật đánh tan đối thủ trong một lần duy nhất.

Phong Diệu vừa mới ra lệnh xong, Thải Vi đột nhiên nói:

- Người ngươi sai đi quá ít.

Phong Diệu ngẩn ra, không nhịn được nói:

- Chỉ là hai tên tiểu tử mà thôi, cho dù đi ra từ Đạo Đức tông thì có thể có bao nhiêu đạo hạnh? Đừng nói bọn họ chỉ có hai người. cho dù là sáu bảy người thì những người ta sai đi cũng đủ để bắt bọn họ trở về!

Thải Vi khẽ nhíu mày, nói:

- Phái thêm người đi, ngươi cứ coi như đạo hạnh của hai người kia đến gần cảnh giới Thượng Thanh của Đạo Đức tông là được rồi!

- Thượng Thanh?

Phong Diệu lai ngẩn ra, nói:

- Đạo sĩ đạt tới cảnh giới Thượng Thanh của Đạo Đức tông cũng không quá trăm người đi? Đạo hạnh của bọn họ làm sao có thể đạt đến Thượng Thanh được?

Thấy sắc mặt Thải Vi hơi khó chịu, Phong Diệu bất đắc dĩ nói:

- Như vậy cũng được, để Phong Dịch, đệ đệ của ta dẫn đội sẽ không có vấn đề gì chứ?

Thải Vi do dự một lát rồi không nói gì nữa, lại quay đầu lại nhìn hải đồ.

Phong Diệu ra lệnh ngay lập tức:

- Gọi Phong Dịch vào!

Một lát sau, một gã tướng quân cao lớn oai hùng bước vào đại sảnh trung tâm, người này chính là đệ đệ của Phong Diệu - Phong Dịch. Mặc đù hắn còn trẻ tuổi nhưng quân pháp, đạo hạnh đều là lựa chọn tốt nhất của Tử Kim Bạch Ngọc cung, tiền đồ không thể hạn lượng. Sau khi Phong Diệu cẩn thận nói rõ những chi tiết quan trọng, liền giao ngọc lệnh điều động quân đội cho Phong Dịch.

Thải Vi nhìn chằm chằm hải đồ, lông mày càng ngày càng nhíu chặt, ý nghĩ quanh quẩn trong lòng vẫn luôn là:

- Đã năm ngày rồi, tại sao Dực Hiên lại ở trong Hải Huyệt lâu như vậy? Không đúng! Lấy uy lực thuật pháp của hắn, thì chỉ cần ba ngày là có thể tìm khắp ngõ ngách Hải Huyệt! Lẽ nào hắn đã không còn ở trong Hải Huyệt nữa?

Nghĩ đến đây, trong chốc lát Thải Vi đã toát ra mồ hôi lạnh! Nàng kéo Phong Diệu lại, vội la lên:

- Truyền lệnh xuống, đại quân lập tức chuyển hướng, dùng tốc độ cao nhất chạy tới Thủy Thần cung!

Một tiếng ngao vang dội trong đáy nước, Cự Kình chậm rãi quay đầu lại, bơi về hướng đông bắc.

Thủy quân Đông Hải theo sát Cự Kinh, mênh mông cuồn cuộn lên đường. Trong chốc lát, đáy nước Đông Hải đã nổi sóng cuồn cuộn, sát khí tràn ngập.

Bên ngoài mẩy trăm dặm, Kỷ Nhược Trần và Cố Thanh vừa mới bỏ rơi một đám binh lính đuổi theo, còn đang thản nhiên bơi, thưởng thức phong cảnh kỳ lạ dưới đáy biển. Nhưng, đáy biển vốn bình tĩnh tường hòa đột nhiên lại nổi lên một dòng chảy ngầm, bao vây hai người Kỷ Nhược Trần vào giữa!

Nước biển lưu chuyển mang theo cuồn cuộn sát khí, ba mươi tên hải tốt tinh nhuệ của Đông Hải xuất hiện. Mỗi người trong bọn họ đều có đạo hạnh thâm sâu, so với thủy quân bình thường đúng là khác nhau một trời một vực. Sau đó là năm tên hải tướng xuất hiện, trừng mắt nhìn hai người tiểu bối vô danh dám can đảm xông vào Đông Hải.

Cuối cùng là một tia sáng xanh xuất hiện phía trên năm tên hải tướng, trong tia sáng có một gã tướng quân mặc Bích Hải Lam Tinh giáp, cầm Chu Huyết Bàn Long mâu từ từ hạ xuống.

Sau khi thân hình gã tướng quân này đọng lại trong nước, trường mâu trong tay liền chỉ về phía hai người Kỷ Nhược Trần, quát lên như sấm:

- Ta là đại tướng tiên phong của thuỷ quân Đông Hải Phong Dịch! Mặc dù Long mâu của bổn tướng sắc bén, nhưng cũng không muốn chém hạng người vô danh. Hai tiểu từ các ngươi còn không mau chịu trói!

Dùng đội hình cực mạnh như vậy chỉ để đối phó với hai người trẻ tuổi, Phong Dịch thực sự cảm thấy Thải Vi có hơi chuyện bé xé ra to.

Trong lòng gã muốn nhanh chóng chấm dứt nhiệm vụ lần này, để có thể trở về tham gia đại chiến với Yêu Hoàng Dực Hiên.

Nào ngờ trời không chiều theo lòng người, vừa nghe xong lời nói mở màn của Phong Dịch, thậm chí Kỷ Nhược Trần và Cố Thanh còn nhìn nhau cười!

Keng một tiếng, kiếm của Cố Thanh ra khỏi vỏ, thản nhiên nói với Phong Dịch:

- Cùng lên đi, chúng ta đang vội trở về núi!


/522

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status