Kỷ Nhược Trần nhìn rõ tình hình nhất thời vừa sợ vừa giận. Hắn vạn lần không nghĩ tới người từ trên Chú Kiếm Thai bay xuống lại là Trương Ân Ân! Hơn nữa nàng đằng đằng sát khí, sử dụng Quỳ Thủy Kiếm Khí!
Đại Ngũ Hành Kiếm quyết tương sinh tương khắc, trong chí cương lại có chí nhu, biến ảo bất định, có thể diệt vạn vật, cũng cỏ thể sinh vạn vật. Nó không tinh diệu như Ất Mộc Kiếm Khí, nhưng uy lực lại còn lớn hơn.
Trương Ân Ân nếu như sử dụng Qùy thủy kiếm quyết rõ ràng là muốn lấy mạng của Kỷ Nhược Trần. Với uy lực của một kiếm này, đừng nói tới chuyện Kỷ Nhược Trần đang trọng thương, cho dù là lúc bình thường cũng không thể ngăn cản được.
Kỷ Nhược Trần kinh sợ, nhưng cũng không biết tại sao mình đã nhiều lần thoái nhượng, vậy mà màng lại làm như không thể giết mình không thôi.
Trong lúc sinh tử tồn vong này, Kỷ Nhược Trần không thể ngăn cản tránh cũng không thể tránh, nhưng lại hoàn toàn tỉnh táo như khi bị độc lang nhìn chăm chăm.
Hắn trở tay rút mộc kiếm trên lưng, hai mắt nhắm lại, đợi cho thế kiếm của Trương Ân Ân tới.
Đợi khi nàng vọt tới trước người, hắn mới sử dụng Liệt Khuyết Kiếm mà Ngọc Hư Chân Nhân mới truyền thụ. Mộc kiếm mạnh mẽ như rồng đi sau mà tới trước, đập ngay lên thân kiếm của Trương Ân Ân.
Chỉ là đạo hạnh của Kỷ Nhược Trần kém Trương Ân Ân tới tận hai tầng, nàng lại toàn lực sử dụng Quỳ Thủy kiếm quyết, nên mộc kiếm của đôi bên vừa chạm nhau, mộc kiếm của Kỷ Nhược Trần đã tuột tay bay ra!
Kỷ Nhược Trần huýt dài một tiếng, đón lấy kiếm phong của Trương Ân Ân. Hắn không lùi mà tiến tới, thanh thiên niên thiết mộc kiếm lập tức đâm vào ngập ngực phải của hắn, lút tới tận chuôi kiếm!
Kỷ Nhược Trần tay trái nắm cổ tay của Trương Ân Ân, tay phải vỗ vào mộc kiếm, Giải Ly Quyết lập tức phát động, trong nháy mắt đã hóa giải toàn bộ mộc kiếm.
Chỉ là mộc khí trên mộc kiếm tuôn ra rất mãnh liệt, không chỉ làm vết thương trên ngực của hắn nổ tung, mà mộc khí tiến vào trong cơ thể hoàn toàn áp đảo chân nguyên của hắn. Trong sắt ma, kinh mạch của hắn đã bị thương nặng.
Kỷ Nhược Trần há miệng máu tươi như suối phun ra, văng lên cả mặt của Trương Ân Ân.
Nàng không nghĩ tới kết quả như thế này, thét lên một tiếng chói tai. Kỷ Nhược Trần lại nhào người lên người của nàng, trong tay chắng biêt từ lúc nào đã có một Tề thắng (dây nhỏ) màu đen, trong chớp mắt quẩn lấy gáy của nàng!
Trương Ân Ân chân nguyên tuy mạnh, nhưng dù sao cũng chỉ là một nữ hài tuổi còn quá nhỏ, vật lộn kiểu này nàng làm sao là đối thủ của Kỷ Nhược Trần? Nàng bị Kỷ Nhược Trần đè trên mặt đất không thể động đậy, sợi dây nhỏ lại càng thiết chặt vào cổ. Nàng cảm thầy mình không còn chút sức lực nào, rốt cục quay đầu đi, hôn mê bất tỉnh.
Kỷ Nhược Trần thấy nàng ngất đi, nhưng lại còn tăng thêm lực lượng. Lúc này ở trong mắt hắn, Trương Ân Ân không khác gì con ác lang hồi nhỏ.
Nhưng thấy sắc mặt của Trương Ân Ân chuyển sang xanh lè, Kỷ Nhược Trần sợ hãi cả kinh lúc này mới nhớ ra nàng là nữ nhi của Cảnh Tiêu Chân Nhân, chắng lẽ mình thật sự muôn giết nàng hay sao?
Nhớ tới điểm này, hai tay Kỷ Nhược Trần lập tức buông lỏng, nhưng vẫn giữ lấy đầu dây, tâm thần không dám coi nhẹ chút nào. Sau một lúc lâu, Trương Ân Ân nhẹ nhàng rên rỉ một tiêng, đã bắt đầu hô hấp nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
Kỷ Nhược Trần tâm tư kín đáo, hắn vốn tưởng rằng Trương Ân Ân lần này là muốn giết hắn. Lần đầu bắn cung không giết được mình, nên mới phi thân ngự kiếm đột kích, dùng thủ đoạn bất ngờ đánh lén.
Nhưng lúc này lại nghĩ lại, Kỷ Nhược Trần đã phát giác trong chuyện này có chỗ nào đó không đúng.
Người bắn tên chân nguyên hùng hậu, sử dụng tiễn quyết cao thâm không chế mộc tiễn phổ thông, tu vi cao hơn Trương Ân Ân này không biết bao nhiệu lần. Hắn chỉ cần bắn thêm một mũi tên là lấy mạng của mình, đâu cần phải cho Trương Ân Ân đi ra hạ sát thủ?
Thể nhưng nếu như nói hai người này không có liên quan, vậy thì tại sao Trương Ân Ân lại sát khí tận trời như vậy, đâu có giống như lúc trước? Từ lúc nào hắn với Trương Ân Ân đã có thù không đội trời chung?
Trong lòng Kỷ Nhược biết thân phận Trương Ân Ân không phải bình thường, hơn nữa hắn cũng biết, người bắn tên không có động tĩnh gì, rất có khả năng là vẫn trốn ở một bên. Hắn đánh thì không được, chạy thì không thoát, chỉ có một thủ đoạn duy nhất là bắt Trương Ân Ân làm con tin.
Lúc này Trương Ân Ân lại rên rỉ một tiếng, chắc là sắp tỉnh lại.
KỷNhược Trần cố nén đau nhức trên người, dùng sợi dây trói chặt hai tay Trương Ân Ân lại, đồng thời cởi đai lưng xuống tìm một gốc cây treo nàng lên trên đó.
Khi làm xong điều này, Kỷ Nhược Trần cảm thấy gió núi thổi qua, hắn rùng mình một cái, trước mắt tối sầm ngã xuống.
Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, chậm rãi ngồi dậy, lục tìm lấy ra một viên đan dược màu đỏ, bóp nát sáp phong bên ngoài nuôt vào.
Hắn cũng không kinh hoảng bởi vì từ những chuyện trải qua hồi bé, hắn biết đây chỉ là triệu chứng do việc mất máu quá nhiều mà thôi.
Sau khi hắn ăn xong viên đan dược, mới cúi đầu nhìn xuống trường bào đã bị máu làm ướt sũng, nhìn thấy mà giật mình.
Kỷ Nhược Trần lúc này đạo hạnh còn thấp, chút thương thế này đối với người tu đạo thành công thì chỉ là bị thương da thịt, nhưng mà với hắn lại là thương thể trí mạng. Cũng may là lần này hắn chuẩn bị chu đáo, ngoại trừ nhiều hộ thân pháp bảo, còn mang theo nhiều linh đan bảo mệnh.
Hắn hít sâu một hơi, cố gắng cởi trường bào trên người, chỉ động tác đơn giản này thôi cũng làm cho hắn đau tới mức muốn ngất đi. Kỷ Nhược Trần lấy ra một cái hộp ngọc nhỏ màu đen, lấy một ít dược cao, bôi lên vết thương
Dược cao này như có linh tính lập tức lọt vào trong miệng vết thương lớn ở ngựa, vô số bọt sủi ra, trong khoảnh khắc miệng vết thương đã được lấp kín.
Kỷ Nhược Trần tinh thần rung lên, trong lòng thầm kêu may mắn. Với một người đạo hạnh thấp như hắn, không có hộ thể pháp khí và bảo mệnh linh đan đầy thân, thì sợ rằng đã chết từ lâu rồi.
Lúc này Trương Ân Ân bị gió lạnh thổi tới làm tỉnh lại. Nàng vừa mở mắt, đã nhìn thấy một nam tử cởi trần đang bôi vết thương, dưới ánh trăng mông lung, nửa người trên của hắn huyết nhục đã trở nên mơ hồ, đáng sợ tới mức không nói lên lời.
Trương Ân Ân lập tức thét lên một tiếng chói tai vang vọng khắp đêm khuya thanh vắng!
Kỷ Nhược Trần không cần nghĩ ngợi, nhảy dựng lên, một tay chẹn ngang yết hầu của nàng làm cho tiếng kêu của nàng vụt tắt.
Mắt thấy ánh mắt của Trương Ân Ân mờ đi, dường như lại sắp ngất, hắn mới nới lỏng tay, lạnh nhạt nói: Ngươi còn kêu, ta sẽ giết ngươi!
Nghe thấy thanh âm băng lãnh của Kỷ Nhược Trần, người không sợ trời không sợ đất như Trương Ân Ân cũng phải rùng mình.
Nàng vừa mới sợ hãi nhưng lập tức cảm thấy xấu hổ, nhìn chằm chằm vào Kỷ Nhược Trần quát lớn: Ngươi dám!
Nàng vừa hét lên một tiếng, nhưng lại thấy do động tác nhảy lên của Kỷ Nhược Trần lúc nãy làm cho hơn mười vết thương trên người của hắn vỡ ra, máu chảy giàn dụa. Nàng sợ tới sắc mặt trắng bệch, lập tức đưa mắt sang một bên, không dám nhìn Kỷ Nhược Trần nữa.
Kỷ Nhược Trần dường như không coi việc đó ra gì, một bên bôi thuốc, một bên làm như thờ ơ hỏi: Trương đại tiểu thư, một mũi tên đó của cô bắn rất được đó!
Cái gì? Ta đã bắn ngươi bao giờ? Trương Ân Ân ngỡ ngàng hỏi lại.
Đại Ngũ Hành Kiếm quyết tương sinh tương khắc, trong chí cương lại có chí nhu, biến ảo bất định, có thể diệt vạn vật, cũng cỏ thể sinh vạn vật. Nó không tinh diệu như Ất Mộc Kiếm Khí, nhưng uy lực lại còn lớn hơn.
Trương Ân Ân nếu như sử dụng Qùy thủy kiếm quyết rõ ràng là muốn lấy mạng của Kỷ Nhược Trần. Với uy lực của một kiếm này, đừng nói tới chuyện Kỷ Nhược Trần đang trọng thương, cho dù là lúc bình thường cũng không thể ngăn cản được.
Kỷ Nhược Trần kinh sợ, nhưng cũng không biết tại sao mình đã nhiều lần thoái nhượng, vậy mà màng lại làm như không thể giết mình không thôi.
Trong lúc sinh tử tồn vong này, Kỷ Nhược Trần không thể ngăn cản tránh cũng không thể tránh, nhưng lại hoàn toàn tỉnh táo như khi bị độc lang nhìn chăm chăm.
Hắn trở tay rút mộc kiếm trên lưng, hai mắt nhắm lại, đợi cho thế kiếm của Trương Ân Ân tới.
Đợi khi nàng vọt tới trước người, hắn mới sử dụng Liệt Khuyết Kiếm mà Ngọc Hư Chân Nhân mới truyền thụ. Mộc kiếm mạnh mẽ như rồng đi sau mà tới trước, đập ngay lên thân kiếm của Trương Ân Ân.
Chỉ là đạo hạnh của Kỷ Nhược Trần kém Trương Ân Ân tới tận hai tầng, nàng lại toàn lực sử dụng Quỳ Thủy kiếm quyết, nên mộc kiếm của đôi bên vừa chạm nhau, mộc kiếm của Kỷ Nhược Trần đã tuột tay bay ra!
Kỷ Nhược Trần huýt dài một tiếng, đón lấy kiếm phong của Trương Ân Ân. Hắn không lùi mà tiến tới, thanh thiên niên thiết mộc kiếm lập tức đâm vào ngập ngực phải của hắn, lút tới tận chuôi kiếm!
Kỷ Nhược Trần tay trái nắm cổ tay của Trương Ân Ân, tay phải vỗ vào mộc kiếm, Giải Ly Quyết lập tức phát động, trong nháy mắt đã hóa giải toàn bộ mộc kiếm.
Chỉ là mộc khí trên mộc kiếm tuôn ra rất mãnh liệt, không chỉ làm vết thương trên ngực của hắn nổ tung, mà mộc khí tiến vào trong cơ thể hoàn toàn áp đảo chân nguyên của hắn. Trong sắt ma, kinh mạch của hắn đã bị thương nặng.
Kỷ Nhược Trần há miệng máu tươi như suối phun ra, văng lên cả mặt của Trương Ân Ân.
Nàng không nghĩ tới kết quả như thế này, thét lên một tiếng chói tai. Kỷ Nhược Trần lại nhào người lên người của nàng, trong tay chắng biêt từ lúc nào đã có một Tề thắng (dây nhỏ) màu đen, trong chớp mắt quẩn lấy gáy của nàng!
Trương Ân Ân chân nguyên tuy mạnh, nhưng dù sao cũng chỉ là một nữ hài tuổi còn quá nhỏ, vật lộn kiểu này nàng làm sao là đối thủ của Kỷ Nhược Trần? Nàng bị Kỷ Nhược Trần đè trên mặt đất không thể động đậy, sợi dây nhỏ lại càng thiết chặt vào cổ. Nàng cảm thầy mình không còn chút sức lực nào, rốt cục quay đầu đi, hôn mê bất tỉnh.
Kỷ Nhược Trần thấy nàng ngất đi, nhưng lại còn tăng thêm lực lượng. Lúc này ở trong mắt hắn, Trương Ân Ân không khác gì con ác lang hồi nhỏ.
Nhưng thấy sắc mặt của Trương Ân Ân chuyển sang xanh lè, Kỷ Nhược Trần sợ hãi cả kinh lúc này mới nhớ ra nàng là nữ nhi của Cảnh Tiêu Chân Nhân, chắng lẽ mình thật sự muôn giết nàng hay sao?
Nhớ tới điểm này, hai tay Kỷ Nhược Trần lập tức buông lỏng, nhưng vẫn giữ lấy đầu dây, tâm thần không dám coi nhẹ chút nào. Sau một lúc lâu, Trương Ân Ân nhẹ nhàng rên rỉ một tiêng, đã bắt đầu hô hấp nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
Kỷ Nhược Trần tâm tư kín đáo, hắn vốn tưởng rằng Trương Ân Ân lần này là muốn giết hắn. Lần đầu bắn cung không giết được mình, nên mới phi thân ngự kiếm đột kích, dùng thủ đoạn bất ngờ đánh lén.
Nhưng lúc này lại nghĩ lại, Kỷ Nhược Trần đã phát giác trong chuyện này có chỗ nào đó không đúng.
Người bắn tên chân nguyên hùng hậu, sử dụng tiễn quyết cao thâm không chế mộc tiễn phổ thông, tu vi cao hơn Trương Ân Ân này không biết bao nhiệu lần. Hắn chỉ cần bắn thêm một mũi tên là lấy mạng của mình, đâu cần phải cho Trương Ân Ân đi ra hạ sát thủ?
Thể nhưng nếu như nói hai người này không có liên quan, vậy thì tại sao Trương Ân Ân lại sát khí tận trời như vậy, đâu có giống như lúc trước? Từ lúc nào hắn với Trương Ân Ân đã có thù không đội trời chung?
Trong lòng Kỷ Nhược biết thân phận Trương Ân Ân không phải bình thường, hơn nữa hắn cũng biết, người bắn tên không có động tĩnh gì, rất có khả năng là vẫn trốn ở một bên. Hắn đánh thì không được, chạy thì không thoát, chỉ có một thủ đoạn duy nhất là bắt Trương Ân Ân làm con tin.
Lúc này Trương Ân Ân lại rên rỉ một tiếng, chắc là sắp tỉnh lại.
KỷNhược Trần cố nén đau nhức trên người, dùng sợi dây trói chặt hai tay Trương Ân Ân lại, đồng thời cởi đai lưng xuống tìm một gốc cây treo nàng lên trên đó.
Khi làm xong điều này, Kỷ Nhược Trần cảm thấy gió núi thổi qua, hắn rùng mình một cái, trước mắt tối sầm ngã xuống.
Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, chậm rãi ngồi dậy, lục tìm lấy ra một viên đan dược màu đỏ, bóp nát sáp phong bên ngoài nuôt vào.
Hắn cũng không kinh hoảng bởi vì từ những chuyện trải qua hồi bé, hắn biết đây chỉ là triệu chứng do việc mất máu quá nhiều mà thôi.
Sau khi hắn ăn xong viên đan dược, mới cúi đầu nhìn xuống trường bào đã bị máu làm ướt sũng, nhìn thấy mà giật mình.
Kỷ Nhược Trần lúc này đạo hạnh còn thấp, chút thương thế này đối với người tu đạo thành công thì chỉ là bị thương da thịt, nhưng mà với hắn lại là thương thể trí mạng. Cũng may là lần này hắn chuẩn bị chu đáo, ngoại trừ nhiều hộ thân pháp bảo, còn mang theo nhiều linh đan bảo mệnh.
Hắn hít sâu một hơi, cố gắng cởi trường bào trên người, chỉ động tác đơn giản này thôi cũng làm cho hắn đau tới mức muốn ngất đi. Kỷ Nhược Trần lấy ra một cái hộp ngọc nhỏ màu đen, lấy một ít dược cao, bôi lên vết thương
Dược cao này như có linh tính lập tức lọt vào trong miệng vết thương lớn ở ngựa, vô số bọt sủi ra, trong khoảnh khắc miệng vết thương đã được lấp kín.
Kỷ Nhược Trần tinh thần rung lên, trong lòng thầm kêu may mắn. Với một người đạo hạnh thấp như hắn, không có hộ thể pháp khí và bảo mệnh linh đan đầy thân, thì sợ rằng đã chết từ lâu rồi.
Lúc này Trương Ân Ân bị gió lạnh thổi tới làm tỉnh lại. Nàng vừa mở mắt, đã nhìn thấy một nam tử cởi trần đang bôi vết thương, dưới ánh trăng mông lung, nửa người trên của hắn huyết nhục đã trở nên mơ hồ, đáng sợ tới mức không nói lên lời.
Trương Ân Ân lập tức thét lên một tiếng chói tai vang vọng khắp đêm khuya thanh vắng!
Kỷ Nhược Trần không cần nghĩ ngợi, nhảy dựng lên, một tay chẹn ngang yết hầu của nàng làm cho tiếng kêu của nàng vụt tắt.
Mắt thấy ánh mắt của Trương Ân Ân mờ đi, dường như lại sắp ngất, hắn mới nới lỏng tay, lạnh nhạt nói: Ngươi còn kêu, ta sẽ giết ngươi!
Nghe thấy thanh âm băng lãnh của Kỷ Nhược Trần, người không sợ trời không sợ đất như Trương Ân Ân cũng phải rùng mình.
Nàng vừa mới sợ hãi nhưng lập tức cảm thấy xấu hổ, nhìn chằm chằm vào Kỷ Nhược Trần quát lớn: Ngươi dám!
Nàng vừa hét lên một tiếng, nhưng lại thấy do động tác nhảy lên của Kỷ Nhược Trần lúc nãy làm cho hơn mười vết thương trên người của hắn vỡ ra, máu chảy giàn dụa. Nàng sợ tới sắc mặt trắng bệch, lập tức đưa mắt sang một bên, không dám nhìn Kỷ Nhược Trần nữa.
Kỷ Nhược Trần dường như không coi việc đó ra gì, một bên bôi thuốc, một bên làm như thờ ơ hỏi: Trương đại tiểu thư, một mũi tên đó của cô bắn rất được đó!
Cái gì? Ta đã bắn ngươi bao giờ? Trương Ân Ân ngỡ ngàng hỏi lại.
/522
|