Kỷ Nhược Trần a một tiếng, nói:
Chỗ này? Thế nhưng ta đã tới được hai tháng chưa thấy ai ngồi ở đây cả.
Hàm Yên nói: Nhược Trần sư huynh, 'Thương ưng triển dực, Đông Hải nhật thăng' ít nhiều cũng được coi là một danh thắng của Mạc Kiền Phong. Ngày thường muội thường tới đây nhìn mặt trời mọc, nhưng mà khi đó không gặp sư huynh mà thôi!
Kỷ Nhược Trần cười khổ một tiếng, nhìn miệng ưng dưới chân miễn cưỡng dịch chuyển ra ngoài một chút. Động tác này của hắn đã làm cho nửa người chênh vênh trên bầu trời.
Hàm Yên bỗng nhiên nhẹ nhàng cười, nói: Nhược Trần sư huynh, huynh đừng có lui ra nữa, nếu không lúc ngã xuống thì muội cũng không cứu được huynh đâu.
Kỷ Nhược Trần ngẩn ngơ, quay đầu nhìn về phía Hàm Yên, Hàm Yên cũng đang nhìn về phía hắn. Đối diện trong một khoảng cách gần như thế này, Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên chột dạ, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Hàm Yêm vừa cười, vừa nói: Nhược Trần sư huynh, hình như huynh rất sợ muội?
Điều này sao có thể? Không có, đương nhiên không có!
Kỷ Nhược Trân thề thốt phủ nhận, nhưng chỉ trong một khắc đây thôi, hắn lại nhìn thấy những rặng đá ngầm trong mắt Hàm Yên.
Hàm Yên than nhẹ một tiếng, đột nhiên nắm lấy tay của Kỷ Nhược Trần, tỉ mỉ quan sát. Kỷ Nhược Trần tuy rằng đã lao động từ nhỏ, sẹo trên người chằng chịt ngang dọc, nhưng đôi tay của hắn lại vô cùng đẹp, giống như đôi tay của một công tử chưa từng bao giờ phải làm việc nặng nhọc.
Hàm Yên ngưng mắt nhìn hồi lâu, mới nói: Nhược Trần sư huynh, huyết tinh chi khí trên bàn tay của huynh ngưng mà không tán, chần chừ mà không đi, chứng tỏ trong quá khứ huynh đã sát phạt rất nhiều. Thực ra người sợ ở đây phải là Hàm Yên mới đúng.
Kỷ Nhược Trần tâm trạng cả kinh lập tức quay đầu lại, nhưng lại nhìn trúng vào mắt của Hàm Yên.
Ttrong nháy mắt, có một ngọn gió thổi qua, vừa vặn thổi bay làn hơi nước quanh thân của Hàm Yên. Nữ hài luôn luôn bao phủ trong hơi nước, giờ đang rõ ràng hiện lên trước mặt hắn.
Một sát na kia, đúng là đêm vắng hoa nở, trăng nhú sông xuân.
Hàm Yên, mây khói trên người muội sao lại tản đi rồi? Có phải là đạo cơ có vấn đề hay không?
Mây khói này chỉ là hơi nước, Hàm Yên dùng nó để người ngoài không nhìn thấy mình mà thôi.
Kỷ Nhược Trần trong lòng khẽ động, bỗng nhiên có một cảm giác bất minh. Hắn còn chưa hiểu được hàm nghĩa trong câu nói của nàng thì Hàm Yên đã từ từ bay lên, phiêu nhiên xuống núi chỉ để lại một câu:
Miệng ưng này tuy rằng không rộng, nhưng vẫn đủ để cho hai người ngồi, sau này sư huynh không cần lảng tránh.
…
Thời gian như bóng câu qua cửa sổ, lại một tháng nữa trôi qua. Trong một tháng này, Kỷ Nhược Trân có hai lần được ngồi cùng với Hàm Yên ngắm “Đông Hải Nhật Thăng.”
Hai lần đều rất ngắn, ngắn đến mức từ khi đi đường và mặt trời lên chưa tới một nén hương. Hai lần ngắm bình minh, hai người không nói gì với nhau nhiều, chỉ là sóng vai mà ngồi, nhìn biên mây xao động mặt trời phá không.
Kỷ Nhược Trần nhất thời nghĩ, nếu như ngày nào cũng được như thể này, thì ở lại Đạo Đức tông thực rất tốt.
Lúc ồn ào bao giờ cũng có lúc tĩnh lặng.
Tới kỳ tuế khảo, Đạo Đức tông lại tấp nập, như xuân về hoa nở, tất cả mọi người đều trở nên lười biếng.
Thái Thượng Đạo Đức Cung mặc dù lấy thủ đoạn thông huyền cắt đứt ảnh hưởng của thiên thời, thế nhưng ngoài các vị đạo trưởng có đạo hạnh cao thâm trong cung, thì sự huyên diệu của thiên địa có mấy ai có thê suy đoán?
Trong thời tiết như thế này, đa số mọi người vẫn giống như người thường tâm tình đều trở nên thoải mái hơn một chút.
Lúc này trên Thái Tuyền Phong, Cảnh Tiêu Chân Nhân đang cùng Hoàng Tinh Lam sóng vai bước chậm... cùng nhau thưởng thức kỳ cảnh trên núi.
Lúc này đột nhiên vang lên những tiếng chân gấp gáp, Trương Ân Ân trang phục gọn gàng, lưng đeo mộc kiếm, lao vút qua mây cầy hoa, chạy qua trước mặt phu phụ Cảnh Tiêu chân nhân, mà không phát hiện ra hai người bọn họ.
Ân Ân! Buổi tối cùng cha mẹ ăn cơm đi! Hoàng Tinh Lam kêu lên.
Trương Ân Ân lập tức ném lại một câu:
Không ăn! Con luyện kiếm xong còn phải tu đạo! Sau đó thì biến mất sau con đường nhỏ.
Nhìn theo phương hướng Trương Ân Ân biến mất, Cảnh Tiêu Chân Nhân chỉ vuốt râu mỉm cười, thật là đắc ý. Xem ra tuế khảo năm nay, chiến tích của Trương Ân Ân sẽ rất tốt, khi đó hắn sẽ khoe khoang là mình dạy con có cách, nét mặt hắn lúc này rạng ngời ánh sáng.
Cách nghĩ của Hoàng Tinh Lam lại không giống như vậy, nàng dậm chân... sẵng giọng:
Hài từ Ân Ân này! Mấy tháng nay lần nào gặp nó, không tu đạo thì đang luyện kiếm. Sao nó lại chăm chỉ tới như vậy chứ?
Phu phụ Cảnh Tiêu Chân Nhân cũng không biết rõ Trương Ân Ân tại sao lại trở nên chăm chỉ như vậy, nhưng mà Kỷ Nhược Trần lại nhanh chóng cảm nhận được thành quả mấy tháng khổ luyện của nàng.
Cái gì? Ngươi tìm ta so kiếm?
Kỷ Nhược Trần thất kinh, có chút kỳ quái nhìn Trương Ân Ân.
Trương Ân Ân đương nhiên rõ ràng ngụ ý của Kỷ Nhược Trần, trên mặt không nhịn được lại đỏ lên, nhưng nàng lập tức trấn tĩnh nói:
Ngươi yên tâm, lúc này ta không tìm ngươi liêu mạng, chỉ là tới luận bàn.
Thấy nàng nói thiết tha như vậy, nhưng khi nghĩ tới những chuyện mà nàng đã làm, cho dù thế nào Kỷ Nhược Trần cũng không tin. Hắn vốn tưởng rằng lần trước thất bại, Trương Ân Ân sẽ biết khó mà lui, nhưng không nghĩ tới nàng lại như âm hồn bất tán, sau mấy tháng lại tìm tới cửa.
Luận bàn? Kỷ Nhược Trân lắc đầu, nói:
Chúng ta làm gì có lần luận bàn nào mà không thấy máu? Không!
Trương Ân Ân mi lớn lập tức dựng thẳng lên, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy chuôi mộc kiếm.
KỷNhược Trần thấy thế cười khổ một tiếng, lập tức sửa lời nói: ... Nhưng mà chúng ta cũng có thể so kiếm, nếu như ngươi thua, thì đừng có mà liều mạng đánh đấy!
Được, nhưng nếu như ta thắng thì ta sẽ đòi lại gấp đôi món nợ trước đây. Trương Ân Ân bình tĩnh trả lời.
Nhưng mà lúc này nàng đã bị kế khích tướng đơn giản của Kỷ Nhược Trần cho vào bẫy. Xem ra công phu dưỡng khí (nhẫn nhịn) của nàng đã cao hơn một tầng. Tất cả những điều này đã được Kỷ Nhược Trần nhìn thấu hết, trong lòng hắn âm thầm lưu ý.
Hắn nói: Cứ như vậy đi, ngươi cho ta ba ngày chuẩn bị. Buổi tối ba ngày sau, chúng ta vẫn gặp nhau ở Chú Kiếm Thai. Lần so kiếm này, chúng ta sẽ không dùng thủ đoạn, chỉ dùng bản lĩnh chân chính!
Trương Ân Ân nghe xong, lập tức gật đầu, xoay người rời đi. Cái kiểu hào sảng rộng lượng này lại làm cho Kỷ Nhược Trần cả kinh.
Ba ngày sau, đó là một buổi tối không trăng, nhưng do Thái Thượng Đạo Đức cung luôn sáng rực rỡ, nên Chú Kiếm Thai cũng có thể mơ hồ nhận rõ được mọi vật quanh mình. Đối với người tu đạo mà nói chỉ cần sáng như vậy là đã đủ rồi.
Khi Kỷ Nhược Trần đi tới Chú Kiếm Thai, Trương Ân Ân đã chờ ở đó từ lâu.
Hai người trước đó đã quy định hết, nên lúc này không khách khí làm gì, chỉ đơn giản chào hỏi nhau rồi lập tức ra tay.
Trương Ân Ân dùng tay nhỏ nắm chuôi kiếm, tay trái bấm niệm thần chú, từ từ giơ mộc kiếm lên. Theo động tác của nàng, mộc kiếm ông ông vang lên những thanh âm nhỏ, quang hoa màu xanh tỏa ra lất phất như mưa phùn.
Chỗ này? Thế nhưng ta đã tới được hai tháng chưa thấy ai ngồi ở đây cả.
Hàm Yên nói: Nhược Trần sư huynh, 'Thương ưng triển dực, Đông Hải nhật thăng' ít nhiều cũng được coi là một danh thắng của Mạc Kiền Phong. Ngày thường muội thường tới đây nhìn mặt trời mọc, nhưng mà khi đó không gặp sư huynh mà thôi!
Kỷ Nhược Trần cười khổ một tiếng, nhìn miệng ưng dưới chân miễn cưỡng dịch chuyển ra ngoài một chút. Động tác này của hắn đã làm cho nửa người chênh vênh trên bầu trời.
Hàm Yên bỗng nhiên nhẹ nhàng cười, nói: Nhược Trần sư huynh, huynh đừng có lui ra nữa, nếu không lúc ngã xuống thì muội cũng không cứu được huynh đâu.
Kỷ Nhược Trần ngẩn ngơ, quay đầu nhìn về phía Hàm Yên, Hàm Yên cũng đang nhìn về phía hắn. Đối diện trong một khoảng cách gần như thế này, Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên chột dạ, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Hàm Yêm vừa cười, vừa nói: Nhược Trần sư huynh, hình như huynh rất sợ muội?
Điều này sao có thể? Không có, đương nhiên không có!
Kỷ Nhược Trân thề thốt phủ nhận, nhưng chỉ trong một khắc đây thôi, hắn lại nhìn thấy những rặng đá ngầm trong mắt Hàm Yên.
Hàm Yên than nhẹ một tiếng, đột nhiên nắm lấy tay của Kỷ Nhược Trần, tỉ mỉ quan sát. Kỷ Nhược Trần tuy rằng đã lao động từ nhỏ, sẹo trên người chằng chịt ngang dọc, nhưng đôi tay của hắn lại vô cùng đẹp, giống như đôi tay của một công tử chưa từng bao giờ phải làm việc nặng nhọc.
Hàm Yên ngưng mắt nhìn hồi lâu, mới nói: Nhược Trần sư huynh, huyết tinh chi khí trên bàn tay của huynh ngưng mà không tán, chần chừ mà không đi, chứng tỏ trong quá khứ huynh đã sát phạt rất nhiều. Thực ra người sợ ở đây phải là Hàm Yên mới đúng.
Kỷ Nhược Trần tâm trạng cả kinh lập tức quay đầu lại, nhưng lại nhìn trúng vào mắt của Hàm Yên.
Ttrong nháy mắt, có một ngọn gió thổi qua, vừa vặn thổi bay làn hơi nước quanh thân của Hàm Yên. Nữ hài luôn luôn bao phủ trong hơi nước, giờ đang rõ ràng hiện lên trước mặt hắn.
Một sát na kia, đúng là đêm vắng hoa nở, trăng nhú sông xuân.
Hàm Yên, mây khói trên người muội sao lại tản đi rồi? Có phải là đạo cơ có vấn đề hay không?
Mây khói này chỉ là hơi nước, Hàm Yên dùng nó để người ngoài không nhìn thấy mình mà thôi.
Kỷ Nhược Trần trong lòng khẽ động, bỗng nhiên có một cảm giác bất minh. Hắn còn chưa hiểu được hàm nghĩa trong câu nói của nàng thì Hàm Yên đã từ từ bay lên, phiêu nhiên xuống núi chỉ để lại một câu:
Miệng ưng này tuy rằng không rộng, nhưng vẫn đủ để cho hai người ngồi, sau này sư huynh không cần lảng tránh.
…
Thời gian như bóng câu qua cửa sổ, lại một tháng nữa trôi qua. Trong một tháng này, Kỷ Nhược Trân có hai lần được ngồi cùng với Hàm Yên ngắm “Đông Hải Nhật Thăng.”
Hai lần đều rất ngắn, ngắn đến mức từ khi đi đường và mặt trời lên chưa tới một nén hương. Hai lần ngắm bình minh, hai người không nói gì với nhau nhiều, chỉ là sóng vai mà ngồi, nhìn biên mây xao động mặt trời phá không.
Kỷ Nhược Trần nhất thời nghĩ, nếu như ngày nào cũng được như thể này, thì ở lại Đạo Đức tông thực rất tốt.
Lúc ồn ào bao giờ cũng có lúc tĩnh lặng.
Tới kỳ tuế khảo, Đạo Đức tông lại tấp nập, như xuân về hoa nở, tất cả mọi người đều trở nên lười biếng.
Thái Thượng Đạo Đức Cung mặc dù lấy thủ đoạn thông huyền cắt đứt ảnh hưởng của thiên thời, thế nhưng ngoài các vị đạo trưởng có đạo hạnh cao thâm trong cung, thì sự huyên diệu của thiên địa có mấy ai có thê suy đoán?
Trong thời tiết như thế này, đa số mọi người vẫn giống như người thường tâm tình đều trở nên thoải mái hơn một chút.
Lúc này trên Thái Tuyền Phong, Cảnh Tiêu Chân Nhân đang cùng Hoàng Tinh Lam sóng vai bước chậm... cùng nhau thưởng thức kỳ cảnh trên núi.
Lúc này đột nhiên vang lên những tiếng chân gấp gáp, Trương Ân Ân trang phục gọn gàng, lưng đeo mộc kiếm, lao vút qua mây cầy hoa, chạy qua trước mặt phu phụ Cảnh Tiêu chân nhân, mà không phát hiện ra hai người bọn họ.
Ân Ân! Buổi tối cùng cha mẹ ăn cơm đi! Hoàng Tinh Lam kêu lên.
Trương Ân Ân lập tức ném lại một câu:
Không ăn! Con luyện kiếm xong còn phải tu đạo! Sau đó thì biến mất sau con đường nhỏ.
Nhìn theo phương hướng Trương Ân Ân biến mất, Cảnh Tiêu Chân Nhân chỉ vuốt râu mỉm cười, thật là đắc ý. Xem ra tuế khảo năm nay, chiến tích của Trương Ân Ân sẽ rất tốt, khi đó hắn sẽ khoe khoang là mình dạy con có cách, nét mặt hắn lúc này rạng ngời ánh sáng.
Cách nghĩ của Hoàng Tinh Lam lại không giống như vậy, nàng dậm chân... sẵng giọng:
Hài từ Ân Ân này! Mấy tháng nay lần nào gặp nó, không tu đạo thì đang luyện kiếm. Sao nó lại chăm chỉ tới như vậy chứ?
Phu phụ Cảnh Tiêu Chân Nhân cũng không biết rõ Trương Ân Ân tại sao lại trở nên chăm chỉ như vậy, nhưng mà Kỷ Nhược Trần lại nhanh chóng cảm nhận được thành quả mấy tháng khổ luyện của nàng.
Cái gì? Ngươi tìm ta so kiếm?
Kỷ Nhược Trần thất kinh, có chút kỳ quái nhìn Trương Ân Ân.
Trương Ân Ân đương nhiên rõ ràng ngụ ý của Kỷ Nhược Trần, trên mặt không nhịn được lại đỏ lên, nhưng nàng lập tức trấn tĩnh nói:
Ngươi yên tâm, lúc này ta không tìm ngươi liêu mạng, chỉ là tới luận bàn.
Thấy nàng nói thiết tha như vậy, nhưng khi nghĩ tới những chuyện mà nàng đã làm, cho dù thế nào Kỷ Nhược Trần cũng không tin. Hắn vốn tưởng rằng lần trước thất bại, Trương Ân Ân sẽ biết khó mà lui, nhưng không nghĩ tới nàng lại như âm hồn bất tán, sau mấy tháng lại tìm tới cửa.
Luận bàn? Kỷ Nhược Trân lắc đầu, nói:
Chúng ta làm gì có lần luận bàn nào mà không thấy máu? Không!
Trương Ân Ân mi lớn lập tức dựng thẳng lên, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy chuôi mộc kiếm.
KỷNhược Trần thấy thế cười khổ một tiếng, lập tức sửa lời nói: ... Nhưng mà chúng ta cũng có thể so kiếm, nếu như ngươi thua, thì đừng có mà liều mạng đánh đấy!
Được, nhưng nếu như ta thắng thì ta sẽ đòi lại gấp đôi món nợ trước đây. Trương Ân Ân bình tĩnh trả lời.
Nhưng mà lúc này nàng đã bị kế khích tướng đơn giản của Kỷ Nhược Trần cho vào bẫy. Xem ra công phu dưỡng khí (nhẫn nhịn) của nàng đã cao hơn một tầng. Tất cả những điều này đã được Kỷ Nhược Trần nhìn thấu hết, trong lòng hắn âm thầm lưu ý.
Hắn nói: Cứ như vậy đi, ngươi cho ta ba ngày chuẩn bị. Buổi tối ba ngày sau, chúng ta vẫn gặp nhau ở Chú Kiếm Thai. Lần so kiếm này, chúng ta sẽ không dùng thủ đoạn, chỉ dùng bản lĩnh chân chính!
Trương Ân Ân nghe xong, lập tức gật đầu, xoay người rời đi. Cái kiểu hào sảng rộng lượng này lại làm cho Kỷ Nhược Trần cả kinh.
Ba ngày sau, đó là một buổi tối không trăng, nhưng do Thái Thượng Đạo Đức cung luôn sáng rực rỡ, nên Chú Kiếm Thai cũng có thể mơ hồ nhận rõ được mọi vật quanh mình. Đối với người tu đạo mà nói chỉ cần sáng như vậy là đã đủ rồi.
Khi Kỷ Nhược Trần đi tới Chú Kiếm Thai, Trương Ân Ân đã chờ ở đó từ lâu.
Hai người trước đó đã quy định hết, nên lúc này không khách khí làm gì, chỉ đơn giản chào hỏi nhau rồi lập tức ra tay.
Trương Ân Ân dùng tay nhỏ nắm chuôi kiếm, tay trái bấm niệm thần chú, từ từ giơ mộc kiếm lên. Theo động tác của nàng, mộc kiếm ông ông vang lên những thanh âm nhỏ, quang hoa màu xanh tỏa ra lất phất như mưa phùn.
/522
|