Khố Nặc đang bịt mắt, chợt nghe thấy âm thanh một cái tát vang lên, hắn không kìm nổi, tâm tình như rơi xuống vực thẳm, nghe tiếng này, hẳn là thiếu gia bị ăn một tát, ít nhất còn mạnh hơn cái tát hắn lĩnh vừa rồi vài phần, thiếu gia thể chất yếu nhược, muốn không chết cũng không được.
Hắn càng nghĩ càng ảo não, thiếu gia hôm nay thật kỳ quái, tự dưng lại muốn thể hiện, để bọn họ đánh hắn một hồi phát tiết không phải xong rồi sao, dù sao mấy năm nay hắn cũng bị đánh nhiều. Bây giờ cũng vậy, cùng lắm nằm liệt mấy ngày mà thôi.
Khố Nặc nước mắt vòng quanh khẽ mở mắt, theo kinh nghiệm dĩ vãng, mỗi lần thiếu gia bị đánh bất tỉnh thì đám quý tộc thiếu gia kia cũng mất hứng thú, không làm khó dễ bọn họ. Hắn vừa lau nước mắt, vừa nhìn lại, trong lòng không khỏi xót xa, thầm hận tên Thang Bố Nhĩ ghê tởm, đánh hắn thì thôi, tại sao lại ra tay với thiếu gia nặng như vậy….
Chỉ là khi Khố Nặc đang đau khổ, nghĩ tới hình ảnh khắp nơi vương vãi máu tươi, thì hắn lại thấy một thân ảnh, hắn lắp bắp:
- Thang….Bố…Nhĩ ???
Khố Nặc hít một ngụm khí lạnh, dù hắn có nghĩ tới nát đầu cũng không dám tưởng tượng ra kết quả như vậy, hắn thực sự hoài nghi, không biết hắn có bị ảo giác hay không, hắn nắm chặt tay, hung hăng dụi mắt, rồi lại nhìn, kết quả vẫn như cũ, người nằm trên mặt đất là Thang Bố Nhĩ….
Trong lòng Khố Nặc nổi sóng gió động trời, nội tâm kinh ngạc tới cực điểm, thế nào mà người nằm trên mặt đất lại là Thang Bố Nhĩ, phải là thiếu gia mới đúng chứ ??? Hắn lại nhìn qua, thấy thiếu gia vẫn đứng tại chỗ….
Thậm chí thiếu gia còn có bộ dạng vô cùng vui vẻ, Khố Nặc thiếu chút nữa ngã xuống bất tỉnh, hắn kinh ngạc đến thất thần, một lúc sau, hắn chợt vô cùng vui sướng, cảm giác như vừa từ địa ngục bay thẳng lên thiên đường vậy.
Khố Nặc cuống quít lau nước mắt, nhanh chóng chạy lại, ôm lấy Thương Nanh, xoay một vòng tròn, bộ dạng kinh hỉ tới tột đỉnh:
- Thiếu gia, người không sao, người không sao, thật tốt quá….
Thấy bộ dạng hoan hỉ của Khố Nặc, Thương Nanh vô cùng cảm động, hắn dở khóc dở cười nói:
- Tên ngốc, thiếu gia sao có thể có việc gì ?
Sau đó hắn chỉ tên Thang Bố Nhĩ đang lăn lộn trên mặt đất nói:
- Vừa rồi Thang Bố Nhĩ đánh ngươi, giờ thiếu gia thay ngươi báo thù, thế nào ? Hết giận chưa ?
Khố Nặc vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, cái mũi hắn cảm thấy cay cay, suýt chút nữa lại rơi nước mắt, kỳ thật hắn cũng không hy vong xa vời như vậy, cái gì báo thù trả hận ? Hắn thực chỉ mong thiếu gia không sao mà thôi. ^^
Lai Tư Uy Liêm đứng một bên, hắn cau mày, nụ cười trên miệng trong nháy mắt đọng lại, hắn phát hiện ra, Tây Mông khúm núm trước kia đã mất, Tây Mông trước mặt hắn như được ăn uống kích thích vậy, ngay cả ánh mắt cũng lộ ra một cỗ tự tin vô cùng cường đại, mỗi lần hắn giơ tay nhấc chân đều có khí thế ngạo thị thiên hạ, phảng phất như hắn trước mặt Tây Mông chỉ là một con kiến hôi vậy. Thậm chí ngay cả trước đây, khi hắn luôn cúi đầu trước mặt Tây Mông, Tây Mông cũng không có loại khí thế này.
- Thiếu gia, ta thấy hôm nay Tây Mông có chút khác thường, khí chất của hắn dường như có biến hóa rất lớn…
Tên nam tử trung niên gầy gò, mày gian mắt chuột đứng sau Lai Tư Uy Liêm ngưng trọng nói.
Thương Nanh nhận ra tên này, hắn tên là Lai Ân, là tên quân sư đầu chó của Lai Tư Uy Liêm, Lai Ân giỏi xu nịnh, trước kia vì lấy lòng chủ nhân, hắn đã không ít lần động thủ với Tây Mông.
- Hừ, khí thế có thể ăn được thay cơm sao ? Nhiều nhất hắn chỉ là một sơ cấp ma pháp học đồ, chẳng lẽ có thể có uy hiếp với trung cấp chiến sĩ học đồ như ta ? Ta xem hắn ăn gan hùm mật gấu rồi, xem hôm nay ta thu thập hắn thế nào…
Lai Tư Uy Liêm giận giữ cười gằn, vẻ mặt đầy dữ tợn, bước về phía Thương Nanh.
Nghe thấy lời nói của Lai Tư Uy Liêm, Lai Ân biết Tây Mông phen này gặp xui xẻo, nhất thời lông mày xếch ngược, hưng phấn bước theo. Tên Lai Ân này luôn luôn bợ đợ, xu nịnh chủ, gió chiều nào che chiều nấy, vô cùng âm hiểm, lại đặc biệt thích thú khi thấy người khác bị ngược đãi.
Lai Tư Uy Liêm bước tới gần Thương Nanh, hắn lạnh lùng nhìn Thương Nanh:
- Tây Mông, ta thấy ngươi có chút tiến bộ, không ngờ dám phản kháng, chẳng lẽ quên cảm giác ở trong lồng thế nào rồi ?
Nghe câu nói của Lai Tư Uy Liêm, cây gỗ trong tay Khố Nặc vừa nhặt cũng không khỏi run rẩy, mặc dù sự tình đã qua hơn một tháng, nhưng nghĩ lại hắn vẫn không khỏi run rẩy.
Tháng trước, Lai Tư Uy Liêm lấy hai con chó sói đi cùng, khoe khoang cùng mọi người, vừa lúc gặp Tây Mông và Khố Nặc đi ăn xin, hắn tóm lấy chủ tớ Tây Mông nhốt vào lồng giam chó sói.
Chỉ có điều, Lai Tư Uy Liêm tựa hồ không muốn Tây Mông chết, vì thế sau khi bị bạo lang cắn xé khắp người, thân thể gần như không chỗ nào hoàn hảo thì hắn đưa họ ra ngoài, sau đó cho người báo cho Bối Toa tới dùng ma pháp quang minh hệ cứu lại mạng chủ tớ bọn họ.
Bối Toa sau đó nổi giận đùng đùng, kéo Tây Mông đi tìm Lai Tư Uy Liêm tính sổ, kết quả dĩ nhiên Tây Mông không dám tố cáo Lai Tư Uy Liêm, mặc dù Bối Toa biết rõ là do Lai Tư Uy Liêm gây ra nhưng không có bằng chứng, nàng cũng không thể làm gì Lai Tư Uy Liêm, dù sao gia tộc Rand sau khi làm phản chủ nhân Baruch thì thực lực cũng không yếu hơn gia tộc Á Đặc Lan Đặc bao nhiêu, nên dù là Bối Toa cũng không thể vô cớ động thủ với Lai Tư Uy Liêm.
- Lai Tư Uy Liêm, ngươi cho ta cái gì, ta sẽ trả lại gấp hai, ngươi làm gì với ta, ta phụng bồi thập bội. Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, ngươi, Lai Tư Uy Liêm chỉ bất quá là một tên cẩu nô tài của bổn thiếu gia, trước kia như vậy, bây giờ cũng như vậy.
Nghĩ ngợi một chút quá khứ, Thương Nanh không nén nổi cười một cách điên cuồng, thanh âm cũng vô cùng lạnh lẽo, kiên định.
Lai Tư Uy Liêm là một nhân tài của gia tộc Rand, trước kia là một gia tộc phụ thuộc của gia tộc Baruch, mặc dù Lai Tư Uy Liêm cũng là thiếu gia như Tây Mông, nhưng nếu phải so sánh, Lai Tư Uy Liêm chỉ là một tên nô tài, hơn nữa, Lai Tư Uy Liêm cũng từng vô cùng khúm núm trước mặt Tây Mông. Sở dĩ như vậy nên Thương Nanh mắng Lai Tư Uy Liêm là cẩu nô tài cũng hợp lý.
Trước kia, trước mặt Tây Mông, Lai Tư Uy Liêm bất kể nhân cách, nịnh nọt bợ đỡ, tìm cách lấy lòng. Một đoạn quá khứ vụt qua trong óc Lai Tư Uy Liêm, đây cũng là vết sẹo lớn trong lòng của hắn, bây giờ Thương Nanh nhắc lại khiến hắn càng căm hận.
Lai Tư Uy Liêm giận dữ cười, khuôn mặt đầy dữ tợn:
- Ngươi cho rằng ngươi còn là Tây Mông thiếu gia xưa kia sao ? Tỉnh lại đi, gia tộc Baruch đã không còn tồn tại, ngươi giờ chỉ là một thằng ăn xin, ngay cả cơm cũng không có mà ăn, còn nuôi mộng thiếu gia ???
Lai Ân ở bên cạnh khẽ nhướng mày, hắn nhận ra cơ hội, nhanh chóng bước tới trước mặt Thương Nanh, khẽ hừ lạnh trước mặt Thương Nanh, đây không nghi ngờ gì chính là một sự sỉ nhục, chỉ có người bề trên với đám cặn bã mới dám làm, hắn đắc chí nói:
- Thế nào? Tên ăn mày, giờ ngươi dập đầu lạy đại gia ba trăm cái, kêu vài tiếng gia gia, không chừng lão tử sẽ cho ngươi vài kim tệ.
Nói xong Lai Ân vỗ vỗ túi tiền bên hông, tiếng kim tệ va chạm phát ra vài tiếng kêu đinh đang, hắn rất biết rõ đạo xu nịnh, bây giờ chỉ cần hắn làm nhục Tây Mông, khẳng định sẽ khiến thiếu gia vui vẻ.
Bị Lai Ân sỉ nhục, Thương Nanh không ngờ lại ngửa mặt lên trời phát ra một trận cuồng tiếu, ta, Thương Nanh, tung hoành tu chân giới, trước giờ còn chưa có người có can đảm làm nhục ta như vậy….Thương Nanh chợt ngừng cười, ánh mắt biến đổi, hắn nhanh như thiểm điện tóm lấy cổ Lai Ân giật mạnh, nhanh như chơp tung ra bốn quyền, phân đều….hai mắt, mũi, miệng…
Lai Ân bị đánh nhất thời tru lên, đôi mắt tối sầm, mũi gãy gập, máu tươi cùng nước mũi phun ra, miệng hắn cũng rụng hai cái răng, thống khổ chịu không nổi mà không ngừng kêu gào.
Lai Tư Uy Liêm mặc dù ý thức được Tây mông bây giờ tuyệt không phải Tây Mông nhu nhược trước đây, nhưng cũng không ngờ, hắn lại có đảm phách như vậy, cứ thế dùng một kích lôi đình đánh cho Lai Ân nằm bẹp xuống đất. Hắn và Thương Nanh chỉ đứng cách nhau một thước, đương nhiên không kịp phản ứng, khi hắn nhận ra thì Lai Ân đã lăn lộn dưới đất mà gào rống rồi.
Trong một thời gian ngắn, cả hai đại tâm phúc bị Tây Mông đánh ngã, Lai Tư Uy Liêm quả thực tức giận muốn phát điên, song quyền hắn nắm chặt, nổi giận gầm lên một tiếng rồi lao về phía Thương Nanh.
Hắn càng nghĩ càng ảo não, thiếu gia hôm nay thật kỳ quái, tự dưng lại muốn thể hiện, để bọn họ đánh hắn một hồi phát tiết không phải xong rồi sao, dù sao mấy năm nay hắn cũng bị đánh nhiều. Bây giờ cũng vậy, cùng lắm nằm liệt mấy ngày mà thôi.
Khố Nặc nước mắt vòng quanh khẽ mở mắt, theo kinh nghiệm dĩ vãng, mỗi lần thiếu gia bị đánh bất tỉnh thì đám quý tộc thiếu gia kia cũng mất hứng thú, không làm khó dễ bọn họ. Hắn vừa lau nước mắt, vừa nhìn lại, trong lòng không khỏi xót xa, thầm hận tên Thang Bố Nhĩ ghê tởm, đánh hắn thì thôi, tại sao lại ra tay với thiếu gia nặng như vậy….
Chỉ là khi Khố Nặc đang đau khổ, nghĩ tới hình ảnh khắp nơi vương vãi máu tươi, thì hắn lại thấy một thân ảnh, hắn lắp bắp:
- Thang….Bố…Nhĩ ???
Khố Nặc hít một ngụm khí lạnh, dù hắn có nghĩ tới nát đầu cũng không dám tưởng tượng ra kết quả như vậy, hắn thực sự hoài nghi, không biết hắn có bị ảo giác hay không, hắn nắm chặt tay, hung hăng dụi mắt, rồi lại nhìn, kết quả vẫn như cũ, người nằm trên mặt đất là Thang Bố Nhĩ….
Trong lòng Khố Nặc nổi sóng gió động trời, nội tâm kinh ngạc tới cực điểm, thế nào mà người nằm trên mặt đất lại là Thang Bố Nhĩ, phải là thiếu gia mới đúng chứ ??? Hắn lại nhìn qua, thấy thiếu gia vẫn đứng tại chỗ….
Thậm chí thiếu gia còn có bộ dạng vô cùng vui vẻ, Khố Nặc thiếu chút nữa ngã xuống bất tỉnh, hắn kinh ngạc đến thất thần, một lúc sau, hắn chợt vô cùng vui sướng, cảm giác như vừa từ địa ngục bay thẳng lên thiên đường vậy.
Khố Nặc cuống quít lau nước mắt, nhanh chóng chạy lại, ôm lấy Thương Nanh, xoay một vòng tròn, bộ dạng kinh hỉ tới tột đỉnh:
- Thiếu gia, người không sao, người không sao, thật tốt quá….
Thấy bộ dạng hoan hỉ của Khố Nặc, Thương Nanh vô cùng cảm động, hắn dở khóc dở cười nói:
- Tên ngốc, thiếu gia sao có thể có việc gì ?
Sau đó hắn chỉ tên Thang Bố Nhĩ đang lăn lộn trên mặt đất nói:
- Vừa rồi Thang Bố Nhĩ đánh ngươi, giờ thiếu gia thay ngươi báo thù, thế nào ? Hết giận chưa ?
Khố Nặc vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, cái mũi hắn cảm thấy cay cay, suýt chút nữa lại rơi nước mắt, kỳ thật hắn cũng không hy vong xa vời như vậy, cái gì báo thù trả hận ? Hắn thực chỉ mong thiếu gia không sao mà thôi. ^^
Lai Tư Uy Liêm đứng một bên, hắn cau mày, nụ cười trên miệng trong nháy mắt đọng lại, hắn phát hiện ra, Tây Mông khúm núm trước kia đã mất, Tây Mông trước mặt hắn như được ăn uống kích thích vậy, ngay cả ánh mắt cũng lộ ra một cỗ tự tin vô cùng cường đại, mỗi lần hắn giơ tay nhấc chân đều có khí thế ngạo thị thiên hạ, phảng phất như hắn trước mặt Tây Mông chỉ là một con kiến hôi vậy. Thậm chí ngay cả trước đây, khi hắn luôn cúi đầu trước mặt Tây Mông, Tây Mông cũng không có loại khí thế này.
- Thiếu gia, ta thấy hôm nay Tây Mông có chút khác thường, khí chất của hắn dường như có biến hóa rất lớn…
Tên nam tử trung niên gầy gò, mày gian mắt chuột đứng sau Lai Tư Uy Liêm ngưng trọng nói.
Thương Nanh nhận ra tên này, hắn tên là Lai Ân, là tên quân sư đầu chó của Lai Tư Uy Liêm, Lai Ân giỏi xu nịnh, trước kia vì lấy lòng chủ nhân, hắn đã không ít lần động thủ với Tây Mông.
- Hừ, khí thế có thể ăn được thay cơm sao ? Nhiều nhất hắn chỉ là một sơ cấp ma pháp học đồ, chẳng lẽ có thể có uy hiếp với trung cấp chiến sĩ học đồ như ta ? Ta xem hắn ăn gan hùm mật gấu rồi, xem hôm nay ta thu thập hắn thế nào…
Lai Tư Uy Liêm giận giữ cười gằn, vẻ mặt đầy dữ tợn, bước về phía Thương Nanh.
Nghe thấy lời nói của Lai Tư Uy Liêm, Lai Ân biết Tây Mông phen này gặp xui xẻo, nhất thời lông mày xếch ngược, hưng phấn bước theo. Tên Lai Ân này luôn luôn bợ đợ, xu nịnh chủ, gió chiều nào che chiều nấy, vô cùng âm hiểm, lại đặc biệt thích thú khi thấy người khác bị ngược đãi.
Lai Tư Uy Liêm bước tới gần Thương Nanh, hắn lạnh lùng nhìn Thương Nanh:
- Tây Mông, ta thấy ngươi có chút tiến bộ, không ngờ dám phản kháng, chẳng lẽ quên cảm giác ở trong lồng thế nào rồi ?
Nghe câu nói của Lai Tư Uy Liêm, cây gỗ trong tay Khố Nặc vừa nhặt cũng không khỏi run rẩy, mặc dù sự tình đã qua hơn một tháng, nhưng nghĩ lại hắn vẫn không khỏi run rẩy.
Tháng trước, Lai Tư Uy Liêm lấy hai con chó sói đi cùng, khoe khoang cùng mọi người, vừa lúc gặp Tây Mông và Khố Nặc đi ăn xin, hắn tóm lấy chủ tớ Tây Mông nhốt vào lồng giam chó sói.
Chỉ có điều, Lai Tư Uy Liêm tựa hồ không muốn Tây Mông chết, vì thế sau khi bị bạo lang cắn xé khắp người, thân thể gần như không chỗ nào hoàn hảo thì hắn đưa họ ra ngoài, sau đó cho người báo cho Bối Toa tới dùng ma pháp quang minh hệ cứu lại mạng chủ tớ bọn họ.
Bối Toa sau đó nổi giận đùng đùng, kéo Tây Mông đi tìm Lai Tư Uy Liêm tính sổ, kết quả dĩ nhiên Tây Mông không dám tố cáo Lai Tư Uy Liêm, mặc dù Bối Toa biết rõ là do Lai Tư Uy Liêm gây ra nhưng không có bằng chứng, nàng cũng không thể làm gì Lai Tư Uy Liêm, dù sao gia tộc Rand sau khi làm phản chủ nhân Baruch thì thực lực cũng không yếu hơn gia tộc Á Đặc Lan Đặc bao nhiêu, nên dù là Bối Toa cũng không thể vô cớ động thủ với Lai Tư Uy Liêm.
- Lai Tư Uy Liêm, ngươi cho ta cái gì, ta sẽ trả lại gấp hai, ngươi làm gì với ta, ta phụng bồi thập bội. Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, ngươi, Lai Tư Uy Liêm chỉ bất quá là một tên cẩu nô tài của bổn thiếu gia, trước kia như vậy, bây giờ cũng như vậy.
Nghĩ ngợi một chút quá khứ, Thương Nanh không nén nổi cười một cách điên cuồng, thanh âm cũng vô cùng lạnh lẽo, kiên định.
Lai Tư Uy Liêm là một nhân tài của gia tộc Rand, trước kia là một gia tộc phụ thuộc của gia tộc Baruch, mặc dù Lai Tư Uy Liêm cũng là thiếu gia như Tây Mông, nhưng nếu phải so sánh, Lai Tư Uy Liêm chỉ là một tên nô tài, hơn nữa, Lai Tư Uy Liêm cũng từng vô cùng khúm núm trước mặt Tây Mông. Sở dĩ như vậy nên Thương Nanh mắng Lai Tư Uy Liêm là cẩu nô tài cũng hợp lý.
Trước kia, trước mặt Tây Mông, Lai Tư Uy Liêm bất kể nhân cách, nịnh nọt bợ đỡ, tìm cách lấy lòng. Một đoạn quá khứ vụt qua trong óc Lai Tư Uy Liêm, đây cũng là vết sẹo lớn trong lòng của hắn, bây giờ Thương Nanh nhắc lại khiến hắn càng căm hận.
Lai Tư Uy Liêm giận dữ cười, khuôn mặt đầy dữ tợn:
- Ngươi cho rằng ngươi còn là Tây Mông thiếu gia xưa kia sao ? Tỉnh lại đi, gia tộc Baruch đã không còn tồn tại, ngươi giờ chỉ là một thằng ăn xin, ngay cả cơm cũng không có mà ăn, còn nuôi mộng thiếu gia ???
Lai Ân ở bên cạnh khẽ nhướng mày, hắn nhận ra cơ hội, nhanh chóng bước tới trước mặt Thương Nanh, khẽ hừ lạnh trước mặt Thương Nanh, đây không nghi ngờ gì chính là một sự sỉ nhục, chỉ có người bề trên với đám cặn bã mới dám làm, hắn đắc chí nói:
- Thế nào? Tên ăn mày, giờ ngươi dập đầu lạy đại gia ba trăm cái, kêu vài tiếng gia gia, không chừng lão tử sẽ cho ngươi vài kim tệ.
Nói xong Lai Ân vỗ vỗ túi tiền bên hông, tiếng kim tệ va chạm phát ra vài tiếng kêu đinh đang, hắn rất biết rõ đạo xu nịnh, bây giờ chỉ cần hắn làm nhục Tây Mông, khẳng định sẽ khiến thiếu gia vui vẻ.
Bị Lai Ân sỉ nhục, Thương Nanh không ngờ lại ngửa mặt lên trời phát ra một trận cuồng tiếu, ta, Thương Nanh, tung hoành tu chân giới, trước giờ còn chưa có người có can đảm làm nhục ta như vậy….Thương Nanh chợt ngừng cười, ánh mắt biến đổi, hắn nhanh như thiểm điện tóm lấy cổ Lai Ân giật mạnh, nhanh như chơp tung ra bốn quyền, phân đều….hai mắt, mũi, miệng…
Lai Ân bị đánh nhất thời tru lên, đôi mắt tối sầm, mũi gãy gập, máu tươi cùng nước mũi phun ra, miệng hắn cũng rụng hai cái răng, thống khổ chịu không nổi mà không ngừng kêu gào.
Lai Tư Uy Liêm mặc dù ý thức được Tây mông bây giờ tuyệt không phải Tây Mông nhu nhược trước đây, nhưng cũng không ngờ, hắn lại có đảm phách như vậy, cứ thế dùng một kích lôi đình đánh cho Lai Ân nằm bẹp xuống đất. Hắn và Thương Nanh chỉ đứng cách nhau một thước, đương nhiên không kịp phản ứng, khi hắn nhận ra thì Lai Ân đã lăn lộn dưới đất mà gào rống rồi.
Trong một thời gian ngắn, cả hai đại tâm phúc bị Tây Mông đánh ngã, Lai Tư Uy Liêm quả thực tức giận muốn phát điên, song quyền hắn nắm chặt, nổi giận gầm lên một tiếng rồi lao về phía Thương Nanh.
/41
|