Khi mới tỉnh lại, Lạc Chi Dực thấy rất choáng váng, ký ức như vỡ ra thành những mảnh nhỏ và đốm sáng, vụn vặt đứt quãng, chắp nối từng chút một, rồi thủy triều rút dần để lại những hạt cát – cuối cùng cô cũng nhớ chuyện xảy ra trong Lửa Gầm, trái tim bỗng lạc nhịp.
Sau đó cô mới cảm thấy tay mình bị nắm lấy, vừa quay đầu qua đã bắt gặp một đôi mắt không thể quen thuộc hơn.
Nhiễm Khải Minh thấy cô đã tỉnh, dịu dàng hỏi: “Em thấy thế nào? Có đau đầu không?”
“Không quá đau, nhưng chóng mặt.” Khuôn mặt anh hiện rõ qua đôi mắt Lạc Chi Dực, cô đột nhiên nghĩ đến một chuyện, vội vàng hỏi, “Anh sao rồi? Có bị thương không?”
Nhiễm Khải Minh không định giấu cô, trực tiếp nói: “Ban nãy mới khâu vài mũi ở lưng, bây giờ không sao rồi.”
Lạc Chi Dực nghe đã thấy lo lắng, muốn nhìn vết thương của anh, nhưng cô vừa mới ngẩng đầu thì một cơn choáng váng ập đến. Giờ cô mới nhận ra rằng lần này ngã hơi nặng, bây giờ cơ thể chẳng còn chút sức lực nào.
“Đừng cử động.” Nhiễm Khải Minh nắm chặt tay cô, nói tiếp, “Em muốn xem thì anh cho em xem, nhưng em đừng cử động.”
“Thế anh cho em xem ngay đi.” Cô cố chấp nói.
Nhiễm Khải Minh buông tay cô ra, xoay người lại, tự mình cởi áo, đưa lưng cho cô nhìn. Khi cô nhìn thấy miếng băng gạc dài sau lưng anh, bỗng nhiên hốc mắt chua xót, không thể ngăn được cảm giác khó chịu mà rơi nước mắt. Cô cẩn thận đưa tay sờ băng gạc trên lưng anh, hỏi anh có đau không.
“Đã không cảm thấy gì nữa rồi.” Anh nhấn mạnh, “Thật đó.”
Cô lại bật khóc.
Nghe thấy tiếng nức nở, Nhiễm Khải Minh để áo xuống, quay người lại nhìn cô, cười nói: “Khóc gì chứ, cũng có phải chuyện gì to tát đâu, biết thế anh đã chẳng cho em xem.”
Anh đưa tay lau nước mắt cho cô, lại đút cô uống chút nước ấm.
“Em thật sự rất sợ anh có chuyện gì đó.” Cô uống ngụm nước, đôi mắt lộ vẻ đau thương và lo lắng, “Em không sợ gì cả, chỉ sợ điều này.”
“Anh biết.” Anh nhìn cô, nghiêm túc nói, “Nên anh sẽ không để bản thân xảy ra chuyện gì.”
“Nhưng rõ ràng anh đã bị thương rồi, còn chảy nhiều máu như thế.” Cô lại nước mắt giàn giụa, “Em không thể chịu được cảnh anh bị thương, em mong anh luôn luôn khỏe mạnh.”
“Anh sẽ luôn luôn khỏe mạnh mà.” Anh liên tục hứa với cô, liên tục dỗ dành cô, không ngừng lau nước mắt cho cô.
Lạc Chi Dực khóc một trận xong lại được Nhiễm Khải Minh an ủi, cảm xúc đau thương của cô dần lắng xuống, lý trí quay trở lại, cô ngừng khóc.
Cô vẫn luôn nắm lấy tay anh, không khỏi nghĩ đến cảnh năm đó họ cùng ngồi trên ghế ở bệnh viện cộng đồng. Khi đó trái tim cô cũng trầm xuống, có cảm giác phải đối mặt với nỗi sợ vô danh, còn giờ phút này thì không. Giờ đây, thế mà cô lại tìm được bến đỗ dịu dàng và yên ổn bên cạnh sự khó chịu và đau lòng.
Có lẽ cô biết rằng anh sẽ không rời xa cô nữa.
Một lúc sau cô mới hỏi: “Trang Tiểu Duệ thì sao?”
“Cậu ta bị bắt rồi.” Nhiễm Khải Minh nói, “Yên tâm, sau này cậu ta không thể làm phiền em nữa. Em không cần phải sợ hãi, chuyện ngày hôm nay chỉ xảy ra một lần, sau này sẽ không lặp lại nữa. Anh sẽ bảo vệ em.”
Vẻ mặt Lạc Chi Dực ngưng lại, sau đó nói: “Em cũng muốn bảo vệ anh.”
“Được, vậy bây giờ em nghỉ ngơi cho khỏe, đợi em khỏe rồi mới có thể bảo vệ anh.” Anh hôn tay cô, “Hiểu chưa?”
Lạc Chi Dực khẽ cười, sau đó hỏi anh đã báo tin cho bố mẹ cô chưa.
“Anh định đợi em tỉnh mới gọi điện báo cho họ.” Anh nói, “Họ là người thân của em, dù là chuyện tốt hay xấu em cũng nên nói cho họ biết.”
Sau khi do dự, Lạc Chi Dực gật đầu, nhỏ giọng nói: “Vậy anh gọi điện giúp em, nói chuyện uyển chuyển một chút, đừng dọa họ.”
Nhiễm Khải Minh nhanh chóng gọi điện cho mẹ Lạc Chi Dực, mặc dù anh đã chọn từ rất cẩn thận, nhưng người ở bên kia điện thoại nghe xong vẫn sợ hết hồn, lập tức hỏi con gái đang ở bệnh viện nào, bà sẽ qua ngay.
“Họ sẽ đến bây giờ.” Nhiễm Khải Minh cúp điện thoại, dịu dàng nhìn người đang hoảng loạn, “Em không cần phải sợ.”
Lạc Chi Dực nói: “Thực ra ngay khi mở mắt ra được nhìn thấy anh, em đã không còn sợ nữa rồi.”
Cô chưa từng sợ mình bị thương, cô chỉ sợ anh gặp chuyện ngoài ý muốn.
“Đúng rồi, em đói chưa?” Nhiễm Khải Minh nói, “Bác sĩ nói sau khi em tỉnh nên ăn món thanh đạm, hay là anh đi mua cho em chút gì đó?”
“Không đói.” Lạc Chi Dựng vội nói, “Anh đừng chạy qua chạy lại nữa, anh cũng cần nghỉ ngơi, cứ ở đây với em đi.”
“Không sao, anh đi một lát rồi về.” Nhiễm Khải Minh nói, “Anh đã nghỉ ngơi đủ rồi, lúc em ngủ anh cũng ngủ ở cạnh một lúc. Đợi anh một lát, anh cũng hơi đói, đi tìm món gì đó ăn.”
Anh nói xong, thấy đôi mắt lưu luyến như trẻ nhỏ của cô thì có chút không nỡ, xoa đầu cô rồi hứa hẹn: “Anh sẽ về nhanh thôi.”
Nhiễm Khải Minh rời khỏi phòng bệnh, vốn muốn hỏi y tá xem gần đây có quán ăn nào sạch sẽ không, anh muốn đi mua đồ ăn cho bạn gái, dù sao cô cũng bị nôn, bây giờ dạ dày trống rỗng, chắc cũng rất khó chịu. Trùng hợp lúc đó có một y tá từ phòng bệnh bên cạnh đi ra lấy thuốc, tiện thể nói muốn ra ngoài mua bát cháo, Nhiễm Khải Minh nghe được, nhờ cô ấy mua hộ hai bát cháo và chút điểm tâm, đương nhiên anh cũng đưa tiền trước cho cô ấy.
Nhiễm Khải Minh cầm điện thoại chuyển tiền cho cô, để lại lời cảm ơn rồi quay lại phòng bệnh, vừa quay đầu thì nhìn thấy một người bước vào phòng cấp cứu, hơn nữa trông cũng khá quen mắt, anh nhìn kỹ, xác nhận là nhân viên của Lửa Gầm.
Trình Nhiên ghi chép xong liền nhanh chóng quay lại bệnh viện, không ngờ vừa tới phòng cấp cứu đêm đã thấy bạn trai của quản lý Lạc, không khỏi cảm thấy có chút ngượng ngùng, căng chặt da đầu, nghĩ xem làm thế nào để hỏi tình trạng của quản lý Lạc.
“Cô ấy đã tỉnh rồi, nằm ở giường bệnh số 17.” Không chờ Trình Nhiên mở miệng, Nhiễm Khải Minh nói thẳng với cậu ấy.
“Chị ấy không sao chứ?” Trình Nhiên thấy anh mở lời trước, phần ngượng ngùng cũng tiêu tán phân nửa, lực chú ý lại đặt lên tình trạng của quản lý Lạc.
“Cô ấy đã được kiểm tra tổng quát, bác sĩ nói là bị chấn động nhẹ, không có chuyện gì to tát, nhưng vẫn phải tĩnh dưỡng.”
“Vậy tôi có thể vào thăm chị ấy không?” Trình Nhiên ngập ngừng hỏi, “Được không?”
Nhiễm Khải Minh thấy cậu ấy như đang dò hỏi ý kiến của mình, nói thẳng: “Hình như tôi cũng không có tư cách nói là không được.”
Khuôn mặt Trình Nhiên lại lần nữa xuất hiện biểu cảm ngượng ngùng, cố nặn ra nụ cười, lo lắng nói: “Tôi nhìn qua trạng thái của chị ấy rồi sẽ đi, chắc chắn sẽ không quấy rầy chị ấy nghỉ ngơi.”
Cậu ấy nói xong liền đi tìm giường bệnh số 17.
Nhiễm Khải Minh đứng tại chỗ, dự là bản thân nghe họ nói chuyện sẽ khó chịu, dứt khoát đứng chờ một lát rồi mới quay lại.
Trình Nhiên thực sự nói được làm được, chỉ nói ba câu với Lạc Chi Dực xong thì rời đi, ngược lại Lạc Chi Dực mới là người giữ cậu ấy lại, hỏi cậu ấy có bị thương không, nghe cậu ấy nói không sao mới yên tâm để cậu ấy đi.
Trình Nhiên ra khỏi phòng bệnh, mới vài bước đã thấy Nhiễm Khải Minh đang ngồi trên ghế, dáng vẻ ngồi chờ vô cùng thảnh thơi, biểu cảm của cậu ấy lại căng thẳng, lấy hết dũng khí bước lên trước nói một câu: “Tôi đi trước, phiền anh chăm sóc chị ấy.”
Cậu nói xong liền rảo bước rời đi, bước chân nhanh nhẹn như sợ nghe thấy điều gì, tiếc rằng tai mọc ở trên đầu có chức năng tự động, cậu ấy có không muốn nghe cũng phải nghe âm thanh ở phía sau.
“Chờ chút.” Nhiễm Khải Minh gọi với lại.
Trình Nhiên lập tức dừng bước, vội vàng quay đầu lại.
“Cậu bị thương rồi, không khám xem à?” Nhiễm Khải Minh hỏi.
Trình Nhiên lắc đầu phủ nhận chuyện bị thương.
“Mu bàn tay cậu sưng hết lên rồi, chẳng may bị thương đến xương thì sau này sẽ phiền phức đó.” Nhiễm Khải Minh nhắc nhở cậu, “Khoa xương ban đêm ở tầng hai.”
Bây giờ Trình Nhiên mới kiểm tra mu bàn tay của mình, quả thực đã sưng lên như cái bánh bao. Thực ra cậu ấy cũng không biết vết thương này có được xem là nghiêm trọng không, hình như cậu ấy đã qua thời gian thấy đau, bây giờ không còn thấy gì ngoài hơi nhức nhối. Nhưng chẳng may bị thương bên trong như người ta nói, bỏ lỡ thời gian chữa trị tốt nhất thì hỏng.
Cậu ấy suy nghĩ một lát rồi cúi đầu bước lên tầng hai, khi đi qua Nhiễm Khải Minh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhẹ nhàng nói tiếng cảm ơn.
“Không có gì.” Nhiễm Khải Minh nhìn theo cậu ấy bước lên tầng, rất tự nhiên nói thầm một câu trong lòng: Tôi biết cô ấy rất được yêu thích, nhưng cậu chỉ có thể thích cô ấy từ xa.
Khi ba Lạc mẹ Lạc đến, Lạc Chi Dực đã được Nhiễm Khải Minh đút cho mấy miếng cháo, khí sắc và tinh thần cũng đã ổn định hơn.
Để con gái được nghỉ ngơi cho khỏe, sau khi hỏi tình huống chung chung, họ không hỏi con gái thêm gì nữa, sợ gợi lại những ký ức đáng sợ làm ảnh hưởng đến cảm xúc của cô.
Sau đó, ba Lạc mẹ Lạc kiên trì muốn trực đêm, Lạc Chi Dực hết lời khuyên họ trở về, hai bên không ai nhường ai.
Nhiễm Khải Minh đúng lúc nói: “Yên tâm đi ạ, ở đây có cháu, cháu sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Lạc Chi Dực cũng nói: “Bây giờ con muốn ở cạnh anh ấy.”
Bac Lạc mẹ Lạc có cố chấp đến đâu cũng phải để ý tâm trạng con gái, để con gái không phí lòng, họ đồng ý ngồi thêm một giờ rồi sẽ về.
Chờ họ rời khỏi bệnh viện, Nhiễm Khải Minh mượn một cái giường bệnh, nằm xuống nghỉ ngơi.
Lạc Chi Dực mệt mỏi, chìm vào giấc ngủ rất nhanh, ngủ cũng rất sâu, khi tỉnh lại trên trán và cổ lấm tấm mồ hôi. Cô nhìn đồng hồ treo tường ở phía đối diện, hiện tại mới hơn hai giờ đêm. Cô gắng sức dùng tay chống người dậy, liếc mắt một vòng, nhìn thấy Nhiễm Khải Minh ngủ trên giường bệnh gần cửa mới cảm thấy yên tâm, lại nhìn anh một lúc rồi mới ngủ tiếp.
Sáng sớm, Nhiễm Khải Minh ra ngoài mua bữa sáng, quay về cùng ăn với Lạc Chi Dực. Sau giấc ngủ ngắn ngủi, ba Lạc mẹ Lạc vội vàng đến bệnh viện làm thủ tục xuất viện cho con gái.
Vì vết thương trên lưng Nhiễm Khải Minh vẫn còn đau nên đi tái khám lần nữa, bác sĩ sát trùng một lượt vết thương, thay băng gạc mới, còn nhắc nhở anh rất nhiều chuyện anh đều nhớ rõ, sau đó cầm lấy thuốc, rời khỏi bệnh viện cùng một nhà ba người Lạc Chi Dực.
Trước khi về nhà, bọn họ cùng Lạc Chi Dực đến quán lẩu một chuyến, lấy lại điện thoại cô làm rớt ở đó, may mà điện thoại chỉ bị vỡ, vẫn khởi động được, Lạc Chi Dực thở phào nhẹ nhõm, vội vàng ôm hôn nó hai cái.
Ngày hôm sau, Lạc Chi Dực và Nhiễm Khải Minh đi một chuyến đến đồn cảnh sát để khai báo, nhận được tin rằng Trang Tiểu Duệ đã bị cục cảnh sát tạm giữ. Trang Tiểu Duệ lần này bị nghi ngờ có liên quan đến tụ tập đánh nhau, mang theo vũ khí nguy hiểm, tính chất nghiêm trọng, vẫn đang trong quá trình điều tra.
Không lâu sau Lạc Chi Dực đã nhận được điện thoại của Trang Y Manh. Trang Y Manh nhận được tin từ cuộc gọi của ba cô ấy, không để ý lời thúc giục kích động “Mau xin bạn con viết thư hòa giải” của ba mình, cô ấy trực tiếp liên lạc với Lạc Chi Dực.
Lạc Chi Dực bảo mình không sao rồi, để cô ấy đỡ lo lắng.
“Là tớ liên lụy đến cậu.” Trang Y Manh khóc trong điện thoại, “Nhỡ cậu có mệnh hệ gì, tớ cũng không sống nữa.”
“Sao lại liên lụy? Cậu cũng là một trong những người bị hại.” Lạc Chi Dực an ủi lại bạn tốt, “Bây giờ tớ vẫn nói câu đó, có khó khăn gì chúng ta cùng đối mặt, đừng một mình gánh chịu.”
Trang Y Manh đau lòng đến không chịu nổi, miễn cưỡng đáp lại một tiếng.
Lạc Chi Dực cúp máy, nằm trên giường, lại bắt đầu lo lắng vết thương của bạn trai.
Không may là chiều hôm đó Nhiễm Khải Minh phát sốt, sau khi biết, Lạc Chi Dực lập tức rời giường, thay đồ tính đi chăm sóc anh, kết quả lại bị mẹ Lạc ngăn lại.
Mẹ Lạc nói với con gái: “Con chăm tốt bản thân trước đã, Tiểu Nhiễm có ba mẹ chăm sóc, ba con làm cơm, mẹ hầm canh, làm xong đưa sang cho nó, con đừng quá để ý chuyện này, chăm tốt cái não của con đi.”
Mẹ Lạc nói được làm được, làm món ăn và canh bổ dưỡng, còn chuẩn bị hoa quả, cùng nhau đưa đến nhà Nhiễm Khải Minh.
Họ kiên trì đi hai ngày, dưới sự chăm sóc của họ, Nhiễm Khải Minh đã hạ sốt, vết thương cũng không còn đau nữa.
Sau hai ngày hòa hợp, mẹ Lạc cảm thán với con gái: “Thật sự Tiểu Nhiễm chẳng thay đổi chút nào, vẻ ngoài không đổi, tính cách vẫn lễ phép như trước. Con đừng lo, ba mẹ cũng không hỏi gì nhiều. Nhưng mà có một chuyện đã nói xong, nếu hai đứa đã quyết định ở bên nhau thì phải nghiêm túc, đừng có mấy ngày lại cãi vã, đây không phải trò chơi trẻ con đâu.”
Lạc Chi Dực nói: “Đương nhiên là bọn con nghiêm túc, đây là chuyện cả đời mà.”
“Con nhớ câu này đấy.” Mẹ Lạc mỉm cười, trong lòng ít nhiều cũng có chút cảm thán, dù sao đối tượng con gái tìm cũng là người mà mình vừa ý.
Được ba mẹ chấp nhận, Lạc Chi Dực yên tâm phần nào.
–
Sau khi bị đám người Trang Tiểu Duệ náo loạn, Lửa Gầm tổn thất nghiêm trọng, phải đóng cửa sửa sang hai ngày. Điều may mắn duy nhất trong những điều bất hạnh là nhân viên không ai gặp chuyện gì lớn, tay Trình Nhiên cũng không bị thương đến xương cốt, Lạc Chi Dực cũng bình phục không tệ, nhanh chóng khỏe mạnh và sớm trở lại làm việc.
Cô nhận ra sau việc này các nhân viên thân thiện với nhau hơn nhiều, ngay cả Trình Nhiên bình thường không nói nhiều, giờ cũng học được cách nói cười cùng bọn họ.
Đương nhiên bọn họ đều phớt lờ quản đốc Mậu, thấy người ta đến cũng không thèm chào, giống như đối xử với người vô hình vậy.
Thấy chẳng còn ai để ý mình, quản đốc Mậu cảm thấy rất khó chịu, nhưng lại không làm được gì. Anh ta biết ấn tượng của mình trong lòng người khác đã xấu đến cực điểm, dù sao bình thường anh ta cũng thích giả vờ hào phóng, câu cửa miệng là “Có việc cứ tìm tôi, tôi không giúp thì ai giúp”, cuối cùng đến lúc quan trọng chẳng thèm xuất hiện.
Thiết lập tính cách sụp đổ, anh ta bắt đầu chột dạ nghe trộm người khác nói chuyện, xem xem họ có nói xấu mình không, tiếc là anh ta chẳng nghe ra gì cả, bởi vì chỉ cần anh ta xuất hiện, họ đều ngậm miệng không nói một lời.
Quản đốc Mậu không ngốc, anh ta đã nhận ra mình bị họ cô lập, nhưng chẳng thay đổi được gì, thế là chỉ đành cắn răng chịu đựng trong góc.
Lạc Chi Dực chọn một ngày tốt, mời tất cả nhân viên trừ quản đốc Mậu đi ăn buffet. Lúc này, cô lấy trà thay rượu, lần lượt cảm ơn sự dũng cảm và nghĩa khí của họ ngày hôm ấy.
Nhắc đến hôm đó, mọi người đến giờ vẫn rất sợ hãi, nhưng vẫn nói chuyện vô cùng hùng hồn: “Lần sau mà có ai dám đến bắt nạt quản lý Lạc, tôi sẽ xông lên đầu tiên, đánh cho nó răng rơi đầy đất!”
“Tôi cũng thế, sau này có ai bắt nạt mọi người, tôi cũng sẽ xông lên đầu tiên!” Lạc Chi Dực thực sự cảm động, mũi có chút chua xót.
Kỳ Kỳ đặt cốc xuống, cười nói với Lạc Chi Dực: “Quản lý Lạc, bạn trai chị tốt thật đấy, vừa đẹp trai còn biết bảo vệ chị. Hai người yêu nhau bao lâu rồi? Năm nay có được uống rượu mừng không đây?”
Nói đến chuyện kết hôn, mọi người đều hào hứng cả lên, cùng nhau tra hỏi Lạc Chi Dực, Lạc Chi Dực không đỡ được, cuối cùng thẳng thắn nói: “Nói thật là tôi đã chốt anh ấy rồi, đời này của tôi chỉ muốn ở bên anh ấy. Còn việc bao giờ kết hôn, trước mắt bọn tôi vẫn chưa nói chuyện này, đương nhiên ngày nào đó bàn bạc xong, chắc chắn sẽ mời mọi người chung vui.”
Cô nói xong những lời này, mọi người đều sôi nổi gõ đũa lên bàn, như thể đã được chứng kiến cô kết hôn vậy. Chỉ có Trình Nhiên yên tĩnh nhìn cô, sau đó cúi đầu, che giấu chua xót trong mắt.
Ăn buffet xong, mọi người lại cùng đi hát karaoke.
Lạc Chi Dực hát xong hai bài thì nhường lại cơ hội cho những người trẻ, cô ra ngoài hóng gió một mình.
Cuối hành lang có một cửa sổ, cảnh đêm bên ngoài rất đẹp, Lạc Chi Dực chụp mấy bức cảnh đêm gửi cho Nhiễm Khải Minh. Khi cô gửi xong, nhìn lên cửa sổ lại thấy thêm một bóng người, quay đầu nhìn, hóa ra là Trình Nhiên.
“Sao cậu lại ra đây rồi?” Lạc Chi Dực hỏi cậu ấy.
“Em hát dở lắm, không muốn hành hạ lỗ tai mọi người.” Trình Nhiên tự giễu một câu, sau đó lấy hết dũng khí tiến tới đứng cạnh quản lý Lạc, cùng ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ.
“Hôm đó cảm ơn cậu, cậu là người đầu tiên xông ra bảo vệ chị.” Thái độ Lạc Chi Dực chân thành, “Thực ra chị vốn rất nhát gan, không hề dũng cảm, thế nhưng em xông ra như vậy đã kích động dũng khí trong lòng chị, khi đó chị nghĩ chị sợ cái gì chứ? Cũng chỉ là liều với bọn họ thôi.”
Trình Nhiên nói: “Nhưng em xông ra cũng chỉ bị đánh, không như bạn trai chị, trông anh ấy có vẻ rất biết đánh đấm.”
Lạc Chi Dực nghe vậy “Ồ” một tiếng, rồi bảo đương nhiên.
“Ý em là anh ấy rất lợi hại, có thể bảo vệ chị.” Trình Nhiên vội vàng giải thích.
“Chị hiểu mà.” Vừa nghĩ đến Nhiễm Khải Minh, vẻ mặt Lạc Chi Dực cũng dịu dàng hơn, “Lần nào anh ấy cũng tới kịp bảo vệ chị, mấy năm trước cũng thế, khi đó vì bảo vệ chị, anh ấy cũng từng đánh nhau với Trang Tiểu Duệ một trận.”
Trình Nhiên không ngờ có ngày mình được nghe tình sử của cô với bạn trai, tâm trạng rất phức tạp, nửa muốn nghe nửa không muốn nghe, nhưng cuối cùng cậu ấy lựa chọn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bản thân, hỏi thêm một câu: “Quản lý Lạc, hai người quen nhau như thế nào?”
Lạc Chi Dực chậm rãi kể cho cậu ấy nghe chuyện của mình và Nhiễm Khải Minh trước kia.
“Thời gian trôi quá nhanh, bây giờ nghĩ lại chỉ như một cái chớp mắt, vậy mà năm năm đã trôi qua rồi.” Biểu cảm của Lạc Chi Dực có ưu thương vì những năm tháng đã qua, nhưng cũng có hạnh phúc vì ngày tháng hiện tại, “Khi đó bọn chị còn quá trẻ, không nghĩ đến tương lai sẽ ra sau, vui vẻ được ngày nào hay ngày đó. Chị thích anh ấy lâu lắm rồi, thấy anh ấy rất đáng yêu, quan trọng là rất tốt với chị. Em biết không? Anh ấy là người con trai đầu tiên quan tâm chị, cách quan tâm của anh ấy rất tinh tế, không khiến chị thấy mắc nợ, vì vốn cốt cách anh ấy là người dịu dàng.”
Lạc Chi Dực như lạc vào hồi ức của chính mình, yên lặng rất lâu, mà Trình Nhiên cũng không giục cô.
Một lúc lâu sau, Lạc Chi Dực nhớ ra còn một thính giả ở đây, mới nói tiếp: “Chị với anh ấy có mấy năm không liên lạc, mấy năm đó chị sống rất cô đơn, thậm chí còn ngốc nghếch hy vọng một người tương tự như anh ấy xuất hiện, như vậy chị có thể chuyển tình cảm dành cho anh ấy lên người mới. Đến nay chị mới biết, chị không thể tìm thấy hình bóng anh ấy trên người khác, vì với chị anh ấy rất đặc biệt, đặc biệt đến mức người khác không thể có điểm tương đồng với anh ấy.”
Cô quay đầu nhìn Trình Nhiên, cười hỏi: “Em hiểu cảm giác của chị không?”
Trình Nhiên lắc đầu, ngại ngùng nói: “Chắc là em trải nghiệm quá ít.”
“Không sao, sau này em sẽ hiểu. Em còn trẻ, thế giới lớn như vậy vẫn chờ em khám phá.”
Ánh mắt Trình Nhiên từ từ rời khỏi khuôn mặt cô, nhìn sang cảnh đêm rực rỡ ngoài cửa sổ, tự nhủ: “Vâng, em hiểu rồi.”
–
Trời mưa liên tục ba ngày, ngoài cửa quán mỳ Hân Hân bị đọng nước, vì vậy mẹ Lạc cầm chổi, hốt rác và xô ra ngoài xử lý nước đọng.
Vì trời mưa nên việc kinh doanh của quán mỳ mấy ngày nay không tốt lắm. Bà nghĩ hay là đóng cửa hai ngày đi, nhưng lại nghĩ nhỡ đóng cửa, chẳng may khách quen đến sẽ thất vọng, không bằng cứ cố mở xem sao.
Bà xử lý xong nước đọng, quay vào quán mỳ cởi tạp dề ra, lại cầm khăn sạch lên lau bàn. Bà vừa lau vừa nghĩ, đã nhiều năm như vậy mà vẫn chưa quen được cảnh ế ẩm, vừa chán ngán vừa lo âu.
Bà đứng thẳng dậy, cảm thấy lưng có hơi đau, đang cau mày thì chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, lập tức nở nụ cười chào đón vị khách đầu tiên của buổi sáng.
“Dì à.” Người đến lễ phép chào bà.
“Tiểu Nhiễm? Sao cháu lại đến đây?” Mẹ Lạc tất nhiên rất bất ngờ, nhìn mặt anh, khẽ chớp mắt hỏi, “Cháu đến tìm Đại Lạc à? Hôm nay thứ Bảy, Đại Lạc còn đang ngủ.”
“Không phải.” Nhiễm Khải Minh để ô vào xô nhựa ở cửa, “Hôm nay cháu được nghỉ, định qua giúp đỡ dì.”
“Giúp đỡ? Thế sao mà được? Vết thương ở lưng cháu đã khỏi hẳn đâu, sao làm việc nặng được?” Mẹ Lạc vội vã lắc đầu, “Với cả hai ngày nay có buôn bán được gì đâu, dì nhàn lắm.”
Nhiễm Khải Minh cười, lại nói: “Hay là cháu giúp dì nhặt rau nhé, việc này không nặng nhọc gì, cháu làm được.”
Anh nói xong thì ngồi xuống, xắn ống tay áo lên.
“Được rồi, dù sao cũng đã đến, thế cháu giúp dì nhặt rau nhé.” Mẹ Lạc hết cách, cười một tiếng, đi vào nhà bếp lấy rổ rau, khi đi ra dịu dàng dặn dò, “Cháu nhặt một phần ba thôi, thế là đủ rồi, đừng có để mình bị mệt.”
“Vâng, cháu biết rồi.” Nhiễm Khải Minh nói.
Mẹ Lạc quay người lặng lẽ lấy điện thoại nhắn cho con gái một tin nhắn, sau đó mới ngồi xuống nhặt rau ở phía đối diện Nhiễm Khải Minh.
Trời bên ngoài dần dần sáng lên, mây đen tản đi, lại có thể nhìn thấy trời xanh quang đãng rộng lớn.
Khi một vị khách bước vào, mẹ Lạc vui vẻ hẳn lên, thầm nghĩ Tiểu Nhiễm đúng là ngôi sao hy vọng, anh vừa đến khách cũng đến theo.
Bà vỗ vỗ tay, đứng dậy chào khách, sau đó vào bếp chuẩn bị món mỳ khách gọi. Không lâu sau, lại một vị khách nữa bước vào, Nhiễm Khải Minh để lá rau trong tay xuống, lấy giấy lau tay, sau đó đứng dậy, nhiệt tình phục vụ khách.
Sau đó cô mới cảm thấy tay mình bị nắm lấy, vừa quay đầu qua đã bắt gặp một đôi mắt không thể quen thuộc hơn.
Nhiễm Khải Minh thấy cô đã tỉnh, dịu dàng hỏi: “Em thấy thế nào? Có đau đầu không?”
“Không quá đau, nhưng chóng mặt.” Khuôn mặt anh hiện rõ qua đôi mắt Lạc Chi Dực, cô đột nhiên nghĩ đến một chuyện, vội vàng hỏi, “Anh sao rồi? Có bị thương không?”
Nhiễm Khải Minh không định giấu cô, trực tiếp nói: “Ban nãy mới khâu vài mũi ở lưng, bây giờ không sao rồi.”
Lạc Chi Dực nghe đã thấy lo lắng, muốn nhìn vết thương của anh, nhưng cô vừa mới ngẩng đầu thì một cơn choáng váng ập đến. Giờ cô mới nhận ra rằng lần này ngã hơi nặng, bây giờ cơ thể chẳng còn chút sức lực nào.
“Đừng cử động.” Nhiễm Khải Minh nắm chặt tay cô, nói tiếp, “Em muốn xem thì anh cho em xem, nhưng em đừng cử động.”
“Thế anh cho em xem ngay đi.” Cô cố chấp nói.
Nhiễm Khải Minh buông tay cô ra, xoay người lại, tự mình cởi áo, đưa lưng cho cô nhìn. Khi cô nhìn thấy miếng băng gạc dài sau lưng anh, bỗng nhiên hốc mắt chua xót, không thể ngăn được cảm giác khó chịu mà rơi nước mắt. Cô cẩn thận đưa tay sờ băng gạc trên lưng anh, hỏi anh có đau không.
“Đã không cảm thấy gì nữa rồi.” Anh nhấn mạnh, “Thật đó.”
Cô lại bật khóc.
Nghe thấy tiếng nức nở, Nhiễm Khải Minh để áo xuống, quay người lại nhìn cô, cười nói: “Khóc gì chứ, cũng có phải chuyện gì to tát đâu, biết thế anh đã chẳng cho em xem.”
Anh đưa tay lau nước mắt cho cô, lại đút cô uống chút nước ấm.
“Em thật sự rất sợ anh có chuyện gì đó.” Cô uống ngụm nước, đôi mắt lộ vẻ đau thương và lo lắng, “Em không sợ gì cả, chỉ sợ điều này.”
“Anh biết.” Anh nhìn cô, nghiêm túc nói, “Nên anh sẽ không để bản thân xảy ra chuyện gì.”
“Nhưng rõ ràng anh đã bị thương rồi, còn chảy nhiều máu như thế.” Cô lại nước mắt giàn giụa, “Em không thể chịu được cảnh anh bị thương, em mong anh luôn luôn khỏe mạnh.”
“Anh sẽ luôn luôn khỏe mạnh mà.” Anh liên tục hứa với cô, liên tục dỗ dành cô, không ngừng lau nước mắt cho cô.
Lạc Chi Dực khóc một trận xong lại được Nhiễm Khải Minh an ủi, cảm xúc đau thương của cô dần lắng xuống, lý trí quay trở lại, cô ngừng khóc.
Cô vẫn luôn nắm lấy tay anh, không khỏi nghĩ đến cảnh năm đó họ cùng ngồi trên ghế ở bệnh viện cộng đồng. Khi đó trái tim cô cũng trầm xuống, có cảm giác phải đối mặt với nỗi sợ vô danh, còn giờ phút này thì không. Giờ đây, thế mà cô lại tìm được bến đỗ dịu dàng và yên ổn bên cạnh sự khó chịu và đau lòng.
Có lẽ cô biết rằng anh sẽ không rời xa cô nữa.
Một lúc sau cô mới hỏi: “Trang Tiểu Duệ thì sao?”
“Cậu ta bị bắt rồi.” Nhiễm Khải Minh nói, “Yên tâm, sau này cậu ta không thể làm phiền em nữa. Em không cần phải sợ hãi, chuyện ngày hôm nay chỉ xảy ra một lần, sau này sẽ không lặp lại nữa. Anh sẽ bảo vệ em.”
Vẻ mặt Lạc Chi Dực ngưng lại, sau đó nói: “Em cũng muốn bảo vệ anh.”
“Được, vậy bây giờ em nghỉ ngơi cho khỏe, đợi em khỏe rồi mới có thể bảo vệ anh.” Anh hôn tay cô, “Hiểu chưa?”
Lạc Chi Dực khẽ cười, sau đó hỏi anh đã báo tin cho bố mẹ cô chưa.
“Anh định đợi em tỉnh mới gọi điện báo cho họ.” Anh nói, “Họ là người thân của em, dù là chuyện tốt hay xấu em cũng nên nói cho họ biết.”
Sau khi do dự, Lạc Chi Dực gật đầu, nhỏ giọng nói: “Vậy anh gọi điện giúp em, nói chuyện uyển chuyển một chút, đừng dọa họ.”
Nhiễm Khải Minh nhanh chóng gọi điện cho mẹ Lạc Chi Dực, mặc dù anh đã chọn từ rất cẩn thận, nhưng người ở bên kia điện thoại nghe xong vẫn sợ hết hồn, lập tức hỏi con gái đang ở bệnh viện nào, bà sẽ qua ngay.
“Họ sẽ đến bây giờ.” Nhiễm Khải Minh cúp điện thoại, dịu dàng nhìn người đang hoảng loạn, “Em không cần phải sợ.”
Lạc Chi Dực nói: “Thực ra ngay khi mở mắt ra được nhìn thấy anh, em đã không còn sợ nữa rồi.”
Cô chưa từng sợ mình bị thương, cô chỉ sợ anh gặp chuyện ngoài ý muốn.
“Đúng rồi, em đói chưa?” Nhiễm Khải Minh nói, “Bác sĩ nói sau khi em tỉnh nên ăn món thanh đạm, hay là anh đi mua cho em chút gì đó?”
“Không đói.” Lạc Chi Dựng vội nói, “Anh đừng chạy qua chạy lại nữa, anh cũng cần nghỉ ngơi, cứ ở đây với em đi.”
“Không sao, anh đi một lát rồi về.” Nhiễm Khải Minh nói, “Anh đã nghỉ ngơi đủ rồi, lúc em ngủ anh cũng ngủ ở cạnh một lúc. Đợi anh một lát, anh cũng hơi đói, đi tìm món gì đó ăn.”
Anh nói xong, thấy đôi mắt lưu luyến như trẻ nhỏ của cô thì có chút không nỡ, xoa đầu cô rồi hứa hẹn: “Anh sẽ về nhanh thôi.”
Nhiễm Khải Minh rời khỏi phòng bệnh, vốn muốn hỏi y tá xem gần đây có quán ăn nào sạch sẽ không, anh muốn đi mua đồ ăn cho bạn gái, dù sao cô cũng bị nôn, bây giờ dạ dày trống rỗng, chắc cũng rất khó chịu. Trùng hợp lúc đó có một y tá từ phòng bệnh bên cạnh đi ra lấy thuốc, tiện thể nói muốn ra ngoài mua bát cháo, Nhiễm Khải Minh nghe được, nhờ cô ấy mua hộ hai bát cháo và chút điểm tâm, đương nhiên anh cũng đưa tiền trước cho cô ấy.
Nhiễm Khải Minh cầm điện thoại chuyển tiền cho cô, để lại lời cảm ơn rồi quay lại phòng bệnh, vừa quay đầu thì nhìn thấy một người bước vào phòng cấp cứu, hơn nữa trông cũng khá quen mắt, anh nhìn kỹ, xác nhận là nhân viên của Lửa Gầm.
Trình Nhiên ghi chép xong liền nhanh chóng quay lại bệnh viện, không ngờ vừa tới phòng cấp cứu đêm đã thấy bạn trai của quản lý Lạc, không khỏi cảm thấy có chút ngượng ngùng, căng chặt da đầu, nghĩ xem làm thế nào để hỏi tình trạng của quản lý Lạc.
“Cô ấy đã tỉnh rồi, nằm ở giường bệnh số 17.” Không chờ Trình Nhiên mở miệng, Nhiễm Khải Minh nói thẳng với cậu ấy.
“Chị ấy không sao chứ?” Trình Nhiên thấy anh mở lời trước, phần ngượng ngùng cũng tiêu tán phân nửa, lực chú ý lại đặt lên tình trạng của quản lý Lạc.
“Cô ấy đã được kiểm tra tổng quát, bác sĩ nói là bị chấn động nhẹ, không có chuyện gì to tát, nhưng vẫn phải tĩnh dưỡng.”
“Vậy tôi có thể vào thăm chị ấy không?” Trình Nhiên ngập ngừng hỏi, “Được không?”
Nhiễm Khải Minh thấy cậu ấy như đang dò hỏi ý kiến của mình, nói thẳng: “Hình như tôi cũng không có tư cách nói là không được.”
Khuôn mặt Trình Nhiên lại lần nữa xuất hiện biểu cảm ngượng ngùng, cố nặn ra nụ cười, lo lắng nói: “Tôi nhìn qua trạng thái của chị ấy rồi sẽ đi, chắc chắn sẽ không quấy rầy chị ấy nghỉ ngơi.”
Cậu ấy nói xong liền đi tìm giường bệnh số 17.
Nhiễm Khải Minh đứng tại chỗ, dự là bản thân nghe họ nói chuyện sẽ khó chịu, dứt khoát đứng chờ một lát rồi mới quay lại.
Trình Nhiên thực sự nói được làm được, chỉ nói ba câu với Lạc Chi Dực xong thì rời đi, ngược lại Lạc Chi Dực mới là người giữ cậu ấy lại, hỏi cậu ấy có bị thương không, nghe cậu ấy nói không sao mới yên tâm để cậu ấy đi.
Trình Nhiên ra khỏi phòng bệnh, mới vài bước đã thấy Nhiễm Khải Minh đang ngồi trên ghế, dáng vẻ ngồi chờ vô cùng thảnh thơi, biểu cảm của cậu ấy lại căng thẳng, lấy hết dũng khí bước lên trước nói một câu: “Tôi đi trước, phiền anh chăm sóc chị ấy.”
Cậu nói xong liền rảo bước rời đi, bước chân nhanh nhẹn như sợ nghe thấy điều gì, tiếc rằng tai mọc ở trên đầu có chức năng tự động, cậu ấy có không muốn nghe cũng phải nghe âm thanh ở phía sau.
“Chờ chút.” Nhiễm Khải Minh gọi với lại.
Trình Nhiên lập tức dừng bước, vội vàng quay đầu lại.
“Cậu bị thương rồi, không khám xem à?” Nhiễm Khải Minh hỏi.
Trình Nhiên lắc đầu phủ nhận chuyện bị thương.
“Mu bàn tay cậu sưng hết lên rồi, chẳng may bị thương đến xương thì sau này sẽ phiền phức đó.” Nhiễm Khải Minh nhắc nhở cậu, “Khoa xương ban đêm ở tầng hai.”
Bây giờ Trình Nhiên mới kiểm tra mu bàn tay của mình, quả thực đã sưng lên như cái bánh bao. Thực ra cậu ấy cũng không biết vết thương này có được xem là nghiêm trọng không, hình như cậu ấy đã qua thời gian thấy đau, bây giờ không còn thấy gì ngoài hơi nhức nhối. Nhưng chẳng may bị thương bên trong như người ta nói, bỏ lỡ thời gian chữa trị tốt nhất thì hỏng.
Cậu ấy suy nghĩ một lát rồi cúi đầu bước lên tầng hai, khi đi qua Nhiễm Khải Minh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhẹ nhàng nói tiếng cảm ơn.
“Không có gì.” Nhiễm Khải Minh nhìn theo cậu ấy bước lên tầng, rất tự nhiên nói thầm một câu trong lòng: Tôi biết cô ấy rất được yêu thích, nhưng cậu chỉ có thể thích cô ấy từ xa.
Khi ba Lạc mẹ Lạc đến, Lạc Chi Dực đã được Nhiễm Khải Minh đút cho mấy miếng cháo, khí sắc và tinh thần cũng đã ổn định hơn.
Để con gái được nghỉ ngơi cho khỏe, sau khi hỏi tình huống chung chung, họ không hỏi con gái thêm gì nữa, sợ gợi lại những ký ức đáng sợ làm ảnh hưởng đến cảm xúc của cô.
Sau đó, ba Lạc mẹ Lạc kiên trì muốn trực đêm, Lạc Chi Dực hết lời khuyên họ trở về, hai bên không ai nhường ai.
Nhiễm Khải Minh đúng lúc nói: “Yên tâm đi ạ, ở đây có cháu, cháu sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Lạc Chi Dực cũng nói: “Bây giờ con muốn ở cạnh anh ấy.”
Bac Lạc mẹ Lạc có cố chấp đến đâu cũng phải để ý tâm trạng con gái, để con gái không phí lòng, họ đồng ý ngồi thêm một giờ rồi sẽ về.
Chờ họ rời khỏi bệnh viện, Nhiễm Khải Minh mượn một cái giường bệnh, nằm xuống nghỉ ngơi.
Lạc Chi Dực mệt mỏi, chìm vào giấc ngủ rất nhanh, ngủ cũng rất sâu, khi tỉnh lại trên trán và cổ lấm tấm mồ hôi. Cô nhìn đồng hồ treo tường ở phía đối diện, hiện tại mới hơn hai giờ đêm. Cô gắng sức dùng tay chống người dậy, liếc mắt một vòng, nhìn thấy Nhiễm Khải Minh ngủ trên giường bệnh gần cửa mới cảm thấy yên tâm, lại nhìn anh một lúc rồi mới ngủ tiếp.
Sáng sớm, Nhiễm Khải Minh ra ngoài mua bữa sáng, quay về cùng ăn với Lạc Chi Dực. Sau giấc ngủ ngắn ngủi, ba Lạc mẹ Lạc vội vàng đến bệnh viện làm thủ tục xuất viện cho con gái.
Vì vết thương trên lưng Nhiễm Khải Minh vẫn còn đau nên đi tái khám lần nữa, bác sĩ sát trùng một lượt vết thương, thay băng gạc mới, còn nhắc nhở anh rất nhiều chuyện anh đều nhớ rõ, sau đó cầm lấy thuốc, rời khỏi bệnh viện cùng một nhà ba người Lạc Chi Dực.
Trước khi về nhà, bọn họ cùng Lạc Chi Dực đến quán lẩu một chuyến, lấy lại điện thoại cô làm rớt ở đó, may mà điện thoại chỉ bị vỡ, vẫn khởi động được, Lạc Chi Dực thở phào nhẹ nhõm, vội vàng ôm hôn nó hai cái.
Ngày hôm sau, Lạc Chi Dực và Nhiễm Khải Minh đi một chuyến đến đồn cảnh sát để khai báo, nhận được tin rằng Trang Tiểu Duệ đã bị cục cảnh sát tạm giữ. Trang Tiểu Duệ lần này bị nghi ngờ có liên quan đến tụ tập đánh nhau, mang theo vũ khí nguy hiểm, tính chất nghiêm trọng, vẫn đang trong quá trình điều tra.
Không lâu sau Lạc Chi Dực đã nhận được điện thoại của Trang Y Manh. Trang Y Manh nhận được tin từ cuộc gọi của ba cô ấy, không để ý lời thúc giục kích động “Mau xin bạn con viết thư hòa giải” của ba mình, cô ấy trực tiếp liên lạc với Lạc Chi Dực.
Lạc Chi Dực bảo mình không sao rồi, để cô ấy đỡ lo lắng.
“Là tớ liên lụy đến cậu.” Trang Y Manh khóc trong điện thoại, “Nhỡ cậu có mệnh hệ gì, tớ cũng không sống nữa.”
“Sao lại liên lụy? Cậu cũng là một trong những người bị hại.” Lạc Chi Dực an ủi lại bạn tốt, “Bây giờ tớ vẫn nói câu đó, có khó khăn gì chúng ta cùng đối mặt, đừng một mình gánh chịu.”
Trang Y Manh đau lòng đến không chịu nổi, miễn cưỡng đáp lại một tiếng.
Lạc Chi Dực cúp máy, nằm trên giường, lại bắt đầu lo lắng vết thương của bạn trai.
Không may là chiều hôm đó Nhiễm Khải Minh phát sốt, sau khi biết, Lạc Chi Dực lập tức rời giường, thay đồ tính đi chăm sóc anh, kết quả lại bị mẹ Lạc ngăn lại.
Mẹ Lạc nói với con gái: “Con chăm tốt bản thân trước đã, Tiểu Nhiễm có ba mẹ chăm sóc, ba con làm cơm, mẹ hầm canh, làm xong đưa sang cho nó, con đừng quá để ý chuyện này, chăm tốt cái não của con đi.”
Mẹ Lạc nói được làm được, làm món ăn và canh bổ dưỡng, còn chuẩn bị hoa quả, cùng nhau đưa đến nhà Nhiễm Khải Minh.
Họ kiên trì đi hai ngày, dưới sự chăm sóc của họ, Nhiễm Khải Minh đã hạ sốt, vết thương cũng không còn đau nữa.
Sau hai ngày hòa hợp, mẹ Lạc cảm thán với con gái: “Thật sự Tiểu Nhiễm chẳng thay đổi chút nào, vẻ ngoài không đổi, tính cách vẫn lễ phép như trước. Con đừng lo, ba mẹ cũng không hỏi gì nhiều. Nhưng mà có một chuyện đã nói xong, nếu hai đứa đã quyết định ở bên nhau thì phải nghiêm túc, đừng có mấy ngày lại cãi vã, đây không phải trò chơi trẻ con đâu.”
Lạc Chi Dực nói: “Đương nhiên là bọn con nghiêm túc, đây là chuyện cả đời mà.”
“Con nhớ câu này đấy.” Mẹ Lạc mỉm cười, trong lòng ít nhiều cũng có chút cảm thán, dù sao đối tượng con gái tìm cũng là người mà mình vừa ý.
Được ba mẹ chấp nhận, Lạc Chi Dực yên tâm phần nào.
–
Sau khi bị đám người Trang Tiểu Duệ náo loạn, Lửa Gầm tổn thất nghiêm trọng, phải đóng cửa sửa sang hai ngày. Điều may mắn duy nhất trong những điều bất hạnh là nhân viên không ai gặp chuyện gì lớn, tay Trình Nhiên cũng không bị thương đến xương cốt, Lạc Chi Dực cũng bình phục không tệ, nhanh chóng khỏe mạnh và sớm trở lại làm việc.
Cô nhận ra sau việc này các nhân viên thân thiện với nhau hơn nhiều, ngay cả Trình Nhiên bình thường không nói nhiều, giờ cũng học được cách nói cười cùng bọn họ.
Đương nhiên bọn họ đều phớt lờ quản đốc Mậu, thấy người ta đến cũng không thèm chào, giống như đối xử với người vô hình vậy.
Thấy chẳng còn ai để ý mình, quản đốc Mậu cảm thấy rất khó chịu, nhưng lại không làm được gì. Anh ta biết ấn tượng của mình trong lòng người khác đã xấu đến cực điểm, dù sao bình thường anh ta cũng thích giả vờ hào phóng, câu cửa miệng là “Có việc cứ tìm tôi, tôi không giúp thì ai giúp”, cuối cùng đến lúc quan trọng chẳng thèm xuất hiện.
Thiết lập tính cách sụp đổ, anh ta bắt đầu chột dạ nghe trộm người khác nói chuyện, xem xem họ có nói xấu mình không, tiếc là anh ta chẳng nghe ra gì cả, bởi vì chỉ cần anh ta xuất hiện, họ đều ngậm miệng không nói một lời.
Quản đốc Mậu không ngốc, anh ta đã nhận ra mình bị họ cô lập, nhưng chẳng thay đổi được gì, thế là chỉ đành cắn răng chịu đựng trong góc.
Lạc Chi Dực chọn một ngày tốt, mời tất cả nhân viên trừ quản đốc Mậu đi ăn buffet. Lúc này, cô lấy trà thay rượu, lần lượt cảm ơn sự dũng cảm và nghĩa khí của họ ngày hôm ấy.
Nhắc đến hôm đó, mọi người đến giờ vẫn rất sợ hãi, nhưng vẫn nói chuyện vô cùng hùng hồn: “Lần sau mà có ai dám đến bắt nạt quản lý Lạc, tôi sẽ xông lên đầu tiên, đánh cho nó răng rơi đầy đất!”
“Tôi cũng thế, sau này có ai bắt nạt mọi người, tôi cũng sẽ xông lên đầu tiên!” Lạc Chi Dực thực sự cảm động, mũi có chút chua xót.
Kỳ Kỳ đặt cốc xuống, cười nói với Lạc Chi Dực: “Quản lý Lạc, bạn trai chị tốt thật đấy, vừa đẹp trai còn biết bảo vệ chị. Hai người yêu nhau bao lâu rồi? Năm nay có được uống rượu mừng không đây?”
Nói đến chuyện kết hôn, mọi người đều hào hứng cả lên, cùng nhau tra hỏi Lạc Chi Dực, Lạc Chi Dực không đỡ được, cuối cùng thẳng thắn nói: “Nói thật là tôi đã chốt anh ấy rồi, đời này của tôi chỉ muốn ở bên anh ấy. Còn việc bao giờ kết hôn, trước mắt bọn tôi vẫn chưa nói chuyện này, đương nhiên ngày nào đó bàn bạc xong, chắc chắn sẽ mời mọi người chung vui.”
Cô nói xong những lời này, mọi người đều sôi nổi gõ đũa lên bàn, như thể đã được chứng kiến cô kết hôn vậy. Chỉ có Trình Nhiên yên tĩnh nhìn cô, sau đó cúi đầu, che giấu chua xót trong mắt.
Ăn buffet xong, mọi người lại cùng đi hát karaoke.
Lạc Chi Dực hát xong hai bài thì nhường lại cơ hội cho những người trẻ, cô ra ngoài hóng gió một mình.
Cuối hành lang có một cửa sổ, cảnh đêm bên ngoài rất đẹp, Lạc Chi Dực chụp mấy bức cảnh đêm gửi cho Nhiễm Khải Minh. Khi cô gửi xong, nhìn lên cửa sổ lại thấy thêm một bóng người, quay đầu nhìn, hóa ra là Trình Nhiên.
“Sao cậu lại ra đây rồi?” Lạc Chi Dực hỏi cậu ấy.
“Em hát dở lắm, không muốn hành hạ lỗ tai mọi người.” Trình Nhiên tự giễu một câu, sau đó lấy hết dũng khí tiến tới đứng cạnh quản lý Lạc, cùng ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ.
“Hôm đó cảm ơn cậu, cậu là người đầu tiên xông ra bảo vệ chị.” Thái độ Lạc Chi Dực chân thành, “Thực ra chị vốn rất nhát gan, không hề dũng cảm, thế nhưng em xông ra như vậy đã kích động dũng khí trong lòng chị, khi đó chị nghĩ chị sợ cái gì chứ? Cũng chỉ là liều với bọn họ thôi.”
Trình Nhiên nói: “Nhưng em xông ra cũng chỉ bị đánh, không như bạn trai chị, trông anh ấy có vẻ rất biết đánh đấm.”
Lạc Chi Dực nghe vậy “Ồ” một tiếng, rồi bảo đương nhiên.
“Ý em là anh ấy rất lợi hại, có thể bảo vệ chị.” Trình Nhiên vội vàng giải thích.
“Chị hiểu mà.” Vừa nghĩ đến Nhiễm Khải Minh, vẻ mặt Lạc Chi Dực cũng dịu dàng hơn, “Lần nào anh ấy cũng tới kịp bảo vệ chị, mấy năm trước cũng thế, khi đó vì bảo vệ chị, anh ấy cũng từng đánh nhau với Trang Tiểu Duệ một trận.”
Trình Nhiên không ngờ có ngày mình được nghe tình sử của cô với bạn trai, tâm trạng rất phức tạp, nửa muốn nghe nửa không muốn nghe, nhưng cuối cùng cậu ấy lựa chọn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bản thân, hỏi thêm một câu: “Quản lý Lạc, hai người quen nhau như thế nào?”
Lạc Chi Dực chậm rãi kể cho cậu ấy nghe chuyện của mình và Nhiễm Khải Minh trước kia.
“Thời gian trôi quá nhanh, bây giờ nghĩ lại chỉ như một cái chớp mắt, vậy mà năm năm đã trôi qua rồi.” Biểu cảm của Lạc Chi Dực có ưu thương vì những năm tháng đã qua, nhưng cũng có hạnh phúc vì ngày tháng hiện tại, “Khi đó bọn chị còn quá trẻ, không nghĩ đến tương lai sẽ ra sau, vui vẻ được ngày nào hay ngày đó. Chị thích anh ấy lâu lắm rồi, thấy anh ấy rất đáng yêu, quan trọng là rất tốt với chị. Em biết không? Anh ấy là người con trai đầu tiên quan tâm chị, cách quan tâm của anh ấy rất tinh tế, không khiến chị thấy mắc nợ, vì vốn cốt cách anh ấy là người dịu dàng.”
Lạc Chi Dực như lạc vào hồi ức của chính mình, yên lặng rất lâu, mà Trình Nhiên cũng không giục cô.
Một lúc lâu sau, Lạc Chi Dực nhớ ra còn một thính giả ở đây, mới nói tiếp: “Chị với anh ấy có mấy năm không liên lạc, mấy năm đó chị sống rất cô đơn, thậm chí còn ngốc nghếch hy vọng một người tương tự như anh ấy xuất hiện, như vậy chị có thể chuyển tình cảm dành cho anh ấy lên người mới. Đến nay chị mới biết, chị không thể tìm thấy hình bóng anh ấy trên người khác, vì với chị anh ấy rất đặc biệt, đặc biệt đến mức người khác không thể có điểm tương đồng với anh ấy.”
Cô quay đầu nhìn Trình Nhiên, cười hỏi: “Em hiểu cảm giác của chị không?”
Trình Nhiên lắc đầu, ngại ngùng nói: “Chắc là em trải nghiệm quá ít.”
“Không sao, sau này em sẽ hiểu. Em còn trẻ, thế giới lớn như vậy vẫn chờ em khám phá.”
Ánh mắt Trình Nhiên từ từ rời khỏi khuôn mặt cô, nhìn sang cảnh đêm rực rỡ ngoài cửa sổ, tự nhủ: “Vâng, em hiểu rồi.”
–
Trời mưa liên tục ba ngày, ngoài cửa quán mỳ Hân Hân bị đọng nước, vì vậy mẹ Lạc cầm chổi, hốt rác và xô ra ngoài xử lý nước đọng.
Vì trời mưa nên việc kinh doanh của quán mỳ mấy ngày nay không tốt lắm. Bà nghĩ hay là đóng cửa hai ngày đi, nhưng lại nghĩ nhỡ đóng cửa, chẳng may khách quen đến sẽ thất vọng, không bằng cứ cố mở xem sao.
Bà xử lý xong nước đọng, quay vào quán mỳ cởi tạp dề ra, lại cầm khăn sạch lên lau bàn. Bà vừa lau vừa nghĩ, đã nhiều năm như vậy mà vẫn chưa quen được cảnh ế ẩm, vừa chán ngán vừa lo âu.
Bà đứng thẳng dậy, cảm thấy lưng có hơi đau, đang cau mày thì chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, lập tức nở nụ cười chào đón vị khách đầu tiên của buổi sáng.
“Dì à.” Người đến lễ phép chào bà.
“Tiểu Nhiễm? Sao cháu lại đến đây?” Mẹ Lạc tất nhiên rất bất ngờ, nhìn mặt anh, khẽ chớp mắt hỏi, “Cháu đến tìm Đại Lạc à? Hôm nay thứ Bảy, Đại Lạc còn đang ngủ.”
“Không phải.” Nhiễm Khải Minh để ô vào xô nhựa ở cửa, “Hôm nay cháu được nghỉ, định qua giúp đỡ dì.”
“Giúp đỡ? Thế sao mà được? Vết thương ở lưng cháu đã khỏi hẳn đâu, sao làm việc nặng được?” Mẹ Lạc vội vã lắc đầu, “Với cả hai ngày nay có buôn bán được gì đâu, dì nhàn lắm.”
Nhiễm Khải Minh cười, lại nói: “Hay là cháu giúp dì nhặt rau nhé, việc này không nặng nhọc gì, cháu làm được.”
Anh nói xong thì ngồi xuống, xắn ống tay áo lên.
“Được rồi, dù sao cũng đã đến, thế cháu giúp dì nhặt rau nhé.” Mẹ Lạc hết cách, cười một tiếng, đi vào nhà bếp lấy rổ rau, khi đi ra dịu dàng dặn dò, “Cháu nhặt một phần ba thôi, thế là đủ rồi, đừng có để mình bị mệt.”
“Vâng, cháu biết rồi.” Nhiễm Khải Minh nói.
Mẹ Lạc quay người lặng lẽ lấy điện thoại nhắn cho con gái một tin nhắn, sau đó mới ngồi xuống nhặt rau ở phía đối diện Nhiễm Khải Minh.
Trời bên ngoài dần dần sáng lên, mây đen tản đi, lại có thể nhìn thấy trời xanh quang đãng rộng lớn.
Khi một vị khách bước vào, mẹ Lạc vui vẻ hẳn lên, thầm nghĩ Tiểu Nhiễm đúng là ngôi sao hy vọng, anh vừa đến khách cũng đến theo.
Bà vỗ vỗ tay, đứng dậy chào khách, sau đó vào bếp chuẩn bị món mỳ khách gọi. Không lâu sau, lại một vị khách nữa bước vào, Nhiễm Khải Minh để lá rau trong tay xuống, lấy giấy lau tay, sau đó đứng dậy, nhiệt tình phục vụ khách.
/54
|