Còn hơn một tháng nữa mới đến sinh nhật Lạc Chi Dực, nhưng bởi vì Nhiễm Khải Minh đã hứa sẽ cùng cô trải qua thế giới của hai người, nên cô đã sớm mong chờ.
Trước ngày sinh nhật của mình, Lạc Chi Dực tình cờ nhận được thông báo của Trang Y Manh qua điện thoại, rằng Trang Tiểu Duệ đã bị phát hiện có liên quan đến một vụ án lừa đảo viễn thông với doanh thu lên đến hàng trăm vạn, hiện tại cậu ta đã nhận tội.
Thực ra Trang Tiểu Duệ chỉ giả danh giám đốc một công ty tài chính, gọi điện cho khách hàng, thành lập nhóm WeChat, lôi kéo khách hàng rồi thực hiện hành vi lừa đảo. Vụ việc này đã làm xôn xao dư luận mấy ngày trước, nhưng Lạc Chi Dực không để ý.
Vì chuyện lần trước làm ầm ĩ ở quán lẩu nên Trang Tiểu Duệ vẫn chưa được thả, bây giờ lại thêm một tội trạng, không thể nói là do cậu ta xui xẻo, chỉ có thể nói là cậu ta gieo gió gặt bão.
Chuyện này cũng là Trang Y Manh phát hiện ra.
Một tuần trước, Trang Y Manh đã quay lại tiểu khu cũ để nói chuyện với ba cô ấy, còn đưa cho ông ta sáu vạn tệ, với điều kiện là ông ấy phải trông chừng Trang Tiểu Duệ sau khi cậu ta được thả ra, đặc biệt là phải tránh xa bạn bè của cô ấy. Trang Minh Ba nhận tiền, không ngừng thúc giục con gái nghĩ cách giúp đỡ Trang Tiểu Duệ vẫn còn trong tù. Theo lời ông ấy nói, “Dù sao hai đứa cũng là chị em ruột, đâu có thể làm kẻ thù cả đời”, nhưng thái độ của Trang Y Manh rất kiên quyết, từ chối liên quan đến Trang Tiểu Duệ.
“Tiểu Duệ không phải là người vô dụng. Nói thật với con, đợt trước thằng bé đã bắt đầu tìm cách kiếm tiền để nuôi gia đình.” Trang Minh Ba ngược lại còn khoe khoang cậu con trai.
“Cậu ta kiếm tiền? Ba tin được cậu ta à? Một người không chịu được khổ sở sao mà kiếm ra tiền được?” Trang Y Manh lạnh lùng nói.
“Ba không lừa con, thằng bé có làm việc thật. Mấy ngày liền nó đều trốn trong phòng gọi điện thoại, chuẩn bị đến ba cái điện thoại, gọi từ sáng đến tối, có vẻ rất bận rộn với công việc. Thằng bé còn bảo sang năm sẽ cho ba tiền đổi sang một ngôi nhà lớn hơn.” Trang Minh Ba vội vã nói, “Thằng bé thực sự có thu nhập, mấy ngày nay đều là nó trả tiền đồ ăn thức uống của gia đình.”
Nghe vậy, Trang Y Manh vô cùng hoài nghi, cô ấy cảm thấy đây không phải là công việc tốt đẹp gì, bèn hỏi ba xem cụ thể cậu ta đang làm gì.
“Cụ thể là gì thì ba chưa hỏi, nhưng ba tin vào năng lực của thằng bé. Từ nhỏ đến lớn, thằng bé có ngốc hơn ai? Nó chỉ ham chơi thôi. Nếu thực sự muốn làm việc chăm chỉ, làm sao nó tệ hơn con được?” Trang Minh Ba tức giận liếc mắt nhìn con gái, “Dù thế nào con cũng là chị gái của thằng bé, con còn muốn coi thường nó đến khi nào?”
Trang Y Manh cũng không phản đối, cô ấy cố ý nói sang chuyện khác: “Con đói bụng quá, giờ này không biết vịt quay ở tiệm đồ chín trong chợ rau còn không nhỉ? Ba đi xem xem, nếu có thì mua về giúp con nửa con, tiện thể mua đồ nhắm rượu cho mình luôn, sau đó chúng ta cùng ăn, tiền thì tính cho con.”
Hiếm khi con gái nguyện ý về nhà ăn cơm với mình, Trang Minh Ba đương nhiên cũng ngại từ chối, ông ấy chậm rãi thay giày đi ra ngoài mua vịt quay.
Ông ấy vừa đi ra ngoài, Trang Y Manh liền lẻn vào phòng Trang Tiểu Duệ lục tìm trên bàn làm việc lộn xộn của cậu ta, nhanh chóng nhìn thấy một cái gạt tàn bằng thủy tinh với một xấp giấy bên dưới. Trang Y Manh vội nhặt lên, lật ra xem thử, trên đó có vẻ là các bước lừa đảo và một đống số điện thoại của khách hàng. Cô ấy lập tức gập lại, cho vào túi xách rồi vội vã rời đi trước khi ba quay lại. Sau khi rời đi, cô ấy tìm một quán cơm gần đó, ngồi xuống và nghiên cứu thứ mà Trang Tiểu Duệ gọi là “công việc bận rộn”, xác định rằng cậu ta đang có hành vi lừa đảo, cô ấy không ngần ngại mang tài liệu đến đồn cảnh sát để báo án.
Sợ rằng lần này Trang Tiểu Duệ phải mất một thời gian dài mới có thể ra ngoài.
Trang Y Manh không hối hận về quyết định này, cho dù sau đó Trang Minh Ba có đến công ty mắng mỏ cô ấy thì trong lòng cô ấy cũng không thay đổi gì, thậm chí cô ấy còn cảm thấy ba mình thật sự rất ngu ngốc và đáng thương, đã nuông chiều Trang Tiểu Duệ đến mức độ này rồi mà ông ấy vẫn chưa tỉnh táo lại.
“Tớ nghĩ rồi, chỉ cần tớ còn ở trên thế giới này một ngày, tớ sẽ không để Trang Tiểu Duệ có cơ hội làm tổn thương những người xung quanh tớ.” Trang Y Manh nói qua điện thoại.
“Bây giờ cậu và Trâu Châu có thể yên tâm rồi, sau này cậu ta sẽ không thể quấy rối các cậu nữa.” Lạc Chi Dực nói.
Người ở đầu kia im lặng vài giây, sau đó lại bình tĩnh nói: “Tớ và Trâu Châu đã chia tay rồi.”
Lạc Chi Dực nghe vậy rất bất ngờ, cô hỏi lại: “Tại sao hai người lại chia tay?”
“Mẹ anh ấy không đồng ý để tớ và anh ấy tiếp tục ở bên nhau.” Trang Y Manh tự cười nhạo bản thân, giọng điệu rất vô tâm, như thể cô ấy đang nói về chuyện của người khác, “Tớ rất hiểu cho bà ấy, không hề trách bà ấy chút nào. Thật ra tớ cũng thế thôi, nếu trong tương lai tớ có con trai, tớ cũng sẽ không vui nếu thằng bé ở bên một người phụ nữ có gia cảnh tồi tệ như vậy, còn có một thằng em trai là tên tội phạm.”
“Thái độ của Trâu Châu thế nào? Cậu ấy cũng đồng ý chia tay à?” Lạc Chi Dực vội hỏi.
“Bây giờ anh ấy không đồng ý, nhưng sau này anh ấy sẽ phải suy nghĩ lại thôi.” Trang Y Manh nói một cách dứt khoát, “Tớ không muốn làm anh ấy lỡ dở thêm nữa, tớ hy vọng anh ấy nhanh chóng tìm được người thực sự phù hợp với mình… Tớ không xứng.”
Nhất thời Lạc Chi Dực không nói nên lời.
Buổi tối, cô kể chuyện này với Nhiễm Khải Minh, anh nói, “Nếu đây là quyết định của riêng cô ấy, là một người bạn, em nên tôn trọng cô ấy.”
Mặc dù Lạc Chi Dực không muốn thấy Trang Y Manh lại một lần nữa mất đi hạnh phúc, nhưng cô cũng hiểu rằng lời của Nhiễm Khải Minh rất có lý. Người trưởng thành đều đã suy nghĩ kỹ trước khi quyết định chuyện tình cảm, mà tình cảm đôi khi cũng là con dao hai lưỡi, nó có thể cho con người thêm sức mạnh, cũng có thể khiến người ta cảm thấy gánh nặng.
Không phải ai cũng có thể chịu được sức nặng của tình cảm.
Không phải ai cũng may mắn được như cô, được nắm tay người mình yêu bước tiếp.
–
Sinh nhật của Lạc Chi Dực vừa hay là Chủ Nhật, cô và Nhiễm Khải Minh đến trang viên mới mở ở ngoại ô để chơi, ăn thức ăn ở nông trại, cho lạc đà ăn và đi khinh khí cầu. Cô chụp hình liên tục, vô cùng vui vẻ, vừa chạy vừa nhảy, thể lực đã cạn kiệt, trên đường về tựa đầu vào vai Nhiễm Khải Minh ngủ một giấc thật ngon.
Ánh chiều tà chiếu lên người họ, vừa ấm áp lại lười biếng, khiến người ta cảm thấy yên bình và thoải mái.
Nhiễm Khải Minh vẫn luôn nắm tay bạn gái, dần dần cũng nhắm mắt nghỉ ngơi. Ánh sáng trước mắt dao động, tiếng gió bên tai như thơ, lòng bàn tay truyền đến hơi ấm thuộc về cô, giờ phút này, anh cảm thấy tình cảm của bọn họ đã trở thành thực thể, có thể chạm đến và nhìn thấy rõ ràng.
Anh bỗng dưng có cảm giác sống một trăm năm cũng chẳng bằng một khoảnh khắc này.
Khi cả hai cùng nhau trở về nơi ở của Nhiễm Khải Minh, vừa bước vào cửa Lạc Chi Dực đã ngây người.
”Trời ạ, anh chuẩn bị từ khi nào vậy?” Cô mở to mắt, cứ sợ mình đã nhìn lầm, những quả bóng bay màu xanh và hồng trước mặt là chuyện gì vậy?
Có phải cô đã đi nhầm cửa không? Lạc Chi Dực đứng nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích.
”Anh chuẩn bị xong từ hôm qua.” Nhiễm Khải Minh nói rồi liếc nhìn đồng hồ trên tường, “Bánh ngọt sẽ được giao vào lúc tám giờ tối.”
“Anh còn chuẩn bị cả bánh?” Lạc Chi Dực cuối cùng cũng cử động, vui mừng muốn điên, cô xoay người chạy tới ôm chầm lấy anh, “Anh để ý hình thức như vậy từ khi nào thế? Nói thật cho em biết đi, anh học đâu ra?”
“Bởi vì ngày này mỗi năm chỉ diễn ra một lần.” Nhiễm Khải Minh tiện thể bế cô lên, đến khi tới trước sô pha mới đặt người xuống, cúi người nói, “Em nghỉ ngơi một chút đi, anh đi chuẩn bị bánh pizza và trái cây.”
“Em cũng muốn giúp đỡ.” Một phút Lạc Chi Dực cũng không thể ngồi yên được, cô lập tức bật dậy.
“Không được nhúc nhích.” Anh đè người cô xuống, trong mắt lộ ra vẻ âu yếm rõ ràng, “Em ngồi đi, chờ anh đến hầu hạ em.”
Lạc Chi Dực đành phải ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, tiện tay ôm một cái gối đặt lên đùi, kiên nhẫn chờ đợi phục vụ sinh nhật của anh. Một lát sau, cô nhìn thấy một chiếc vương miện bằng giấy ở góc sô pha, cô lấy nó ra, đội lên đầu rồi lấy điện thoại ra chụp ảnh tự sướng.
Đúng tám giờ, shipper mang bánh đến, Nhiễm Khải Minh đặt lên bàn, mang cả bánh pizza anh đã nướng và đĩa hoa quả cắt sẵn ra.
Lạc Chi Dực vẫn không kìm được, cô nhảy qua, nhìn mọi thứ trên bàn với đôi mắt sáng rực.
Nhiễm Khải Minh cắm nến lên bánh, đốt nến rồi bước tới tắt đèn, sau đó đến sau lưng cô, vòng tay qua người cô, nhẹ giọng nhắc nhở: “Đừng quên ước nguyện.”
Lạc Chi Dực nhắm mắt, chắp tay, nghiêm túc ước một điều ước.
Dưới ánh nến lung linh, gương mặt cô dịu dàng hơn bình thường, anh điềm nhiên nhìn cô, bỗng dưng rất muốn hôn cô, nhưng cô ước chưa xong, anh lại kiềm chế.
Sau khi cầu nguyện xong, Lạc Chi Dực mở mắt ra, dịu dàng nhìn bạn trai của mình, hỏi: “Anh đoán xem em đã ước điều gì?”
“Sống đến một trăm mười tám tuổi?” Anh vẫn nhớ ước nguyện năm đó của cô.
“Không phải, bây giờ em không tham lam như vậy, sống đến trăm tuổi là đủ rồi.” Lạc Chi Dực cười cười, sau đó nhẹ nhàng nói, “Lời cầu nguyện của em bây giờ là được sống với anh mỗi ngày.”
“Vậy là nguyện vọng của em cũng cần anh phối hợp hoàn thành sao?”
“Đương nhiên.” Cô ra vẻ tự tin nói, “Không có anh, cuộc sống của em sẽ rất tẻ nhạt.”
Lời nói của cô khiến trái tim anh dậy sóng, cuối cùng Nhiễm Khải Minh cũng thả lỏng, anh cúi xuống hôn cô, một lúc lâu sau nụ hôn mới kết thúc, sau đó anh nói: “Anh đã chuẩn bị một phần quà cho em.”
Lạc Chi Dực đã bị anh hôn đến mơ hồ, hỏi lại: “Là chính anh à?”
Anh nhướng mày nói: “Em cũng mơ đẹp quá rồi đấy.”
“ …… “
“Ăn bánh trước đi, ăn rồi anh sẽ đi lấy cho em.”
Bánh ngọt rất ngon, là nhân sầu riêng mà Lạc Chi Dực thích, cô ăn hai miếng đã thấy vô cùng ngọt ngấy, thầm suy đoán xem Nhiễm Khải Minh sẽ tặng gì cho mình.
Khi nhìn thấy Nhiễm Khải Minh bước đến với một túi quà trông rất quen mắt, cô suýt nữa hét lên, vươn tay định đánh anh rồi cười mắng: “Anh điên à? Tốn tiền mua cái này làm gì?”
“Anh còn chưa mở nó ra, sao em lại biết nó đắt?”
“Nhãn hiệu này có cô gái nào mà không biết? Nó là nhãn hiệu siêu cấp đắt đỏ, anh mua nó làm gì hả?” Lạc Chi Dực vội đè lại bàn tay muốn mở túi của anh, nói, “Hay là mình đừng mở nó ra, ngày mai mang đến cửa hàng trả lại?”
“Trả lại? Có lẽ là không được rồi.” Nhiễm Khải Minh bình tĩnh nói, “Anh vứt hóa đơn đi rồi.”
Lạc Chi Dực lại hét chói tai lần nữa, nói anh quá biết tính toán.
Nhiễm Khải Minh trực tiếp mở túi quà và lấy ra một chiếc hộp được đóng gói đẹp mắt tặng cho cô.
Lạc Chi Dực cầm lấy rồi mở ra xem, là một sợi dây chuyền kim cương rất chói mắt, lấp lánh phản chiếu vào mắt cô.
“Cái này thực sự quá đắt.” Cô gần như đã đoán được giá của nó.
“Đúng là hơi đắt, nhưng cũng đáng. Hơn nữa so với em thì nó rẻ hơn nhiều.”
Lạc Chi Dực như đắm chìm trong hũ rượu sôi lăn tăn ngọt ngào.
Nhiễm Khải Minh cầm lấy sợi dây chuyền, giúp cô đeo vào cổ.
Lạc Chi Dực nhìn xuống một lúc lâu rồi chậm rãi nói: “Đẹp quá, em rất thích. Nhưng mà anh yêu, mình phải đối mặt với sự thật, anh phải cho em biết anh đã tiêu bao nhiêu tiền.”
Mặc dù cô không sưu tập kim cương châu báu, cũng rất ít khi mua, nhưng trực giác mách bảo cô rằng thứ này phải có giá hơn ba vạn.
Khi anh trả lời rằng sợi dây chuyền kim cương này đã tiêu hết hai tháng lương của mình, cô nghe thế lại suýt nữa hét lên.
“Là do anh kiếm được quá ít.” Anh thú nhận với cô, “Thực sự là có chút tiếc nuối. Lúc đó anh còn thấy nhiều thứ tốt hơn thế này, nhưng với hiện tại anh chỉ đủ khả năng mua thứ này thôi.”
“Đừng nói những lời ngớ ngẩn như vậy, đây là thứ tốt nhất trên thế giới rồi.” Lạc Chi Dực nói năng rất có khí phách, “Đeo sợi dây chuyền này vào em chính là người phụ nữ đẹp nhất trong khu, em đẹp xỉu luôn, đúng không?”
Anh nở một nụ cười rồi đưa ra yêu cầu: “Vậy thì em thưởng cho anh đi.”
Lạc Chi Dực lập tức hôn anh vài cái, hôn xong liền hỏi: “Anh có cần thêm dịch vụ nào không?”
Nghe vậy, Nhiễm Khải Minh giật mình, không ngờ cô lại to gan như thế, xác nhận lại: “Những dịch vụ khác mà em nói là gì?”
“Bất kỳ thứ gì anh muốn, em đều có thể cho anh.” Lạc Chi Dực nhìn vào mắt anh, dáng vẻ rất nghiêm túc, “Em nghiêm túc đấy, anh phải nắm chắc cơ hội.”
Đương nhiên anh hiểu cô đang nói gì, anh cũng biết cô không nói đùa, nói thật là anh cũng ngứa ngáy từ lâu rồi, muốn mạnh mẽ làm một lần với cô, thử xem cảm giác đó sẽ ra sao. Chỉ là anh luôn nghĩ nhiều hơn cô. Ví dụ, anh không muốn lợi dụng cơ hội này, dùng sợi dây chuyền để đổi lấy cô, và quan trọng hơn, anh cũng chưa chuẩn bị những thứ cần thiết cho hành vi thân mật nào đó.
Có một giây, bóng hình của người anh ghét nhất bỗng vụt qua tâm trí, năm đó người này cũng đã lừa mẹ anh có thai như thế.
”Anh nghĩ xong chưa?” Lạc Chi Dực hơi cúi người, vòng tay qua eo anh, dùng ngón tay nhéo nhéo anh, “Anh có muốn không?”
Anh ôm lấy người cô, đưa ra ý kiến: “Thế này đi, bây giờ em gọi cho ba mẹ em, nếu họ đồng ý thì đêm nay mình làm luôn.”
Lạc Chi Dực đột nhiên ngẩng mặt lên, vẻ mặt như đang viết “anh đang kể chuyện cười của vũ trụ nào thế?”.
“Anh không đùa đâu.” Anh nhìn cô, “Em là viên ngọc quý của họ, nếu muốn động vào em thì anh phải được họ đồng ý đã.”
“Bỏ đi, nếu anh không muốn thì thôi, tại sao phải dùng lý do như vậy để từ chối em.” Lạc Chi Dực có chút bực bội, nhưng ngón tay vẫn không ngừng mò tới thắt lưng của anh.
“Không có, anh rất muốn, nhưng hôm nay anh chưa chuẩn bị gì cả.”
“Chưa chuẩn bị cái gì?” Cô sững sờ một lúc, sau đó mới muộn màng nhận ra, “Ý anh là… Không có nổi một cái?”
“Bình thường anh không dùng thì làm sao có được?” Anh giải thích với cô, “Nhưng anh không thể để em có thai ngoài ý muốn được, và anh không muốn lợi dụng em khi em đang cảm động.”
Sau khi cân nhắc kỹ, Lạc Chi Dực chầm rãi gật đầu, thật ra vừa rồi cô rất cảm động, trong đầu đột nhiên xuất hiện suy nghĩ ngốc nghếch muốn đáp trả sự lãng phí của anh, nhưng sau khi bình tĩnh nghĩ lại, nếu thật sự muốn làm với anh, cô cũng rất căng thẳng, sợ làm sai.
Chuyện này đối với họ rất thiêng liêng, không nên quá xem nhẹ.
Anh nhìn người đang ngoan ngoãn trong vòng tay mình, đưa tay vu.ốt ve tấm lưng thon thả xinh đẹp của cô, sau đó cúi đầu hôn lên tóc cô.
“Có phải em rất muốn anh không?” Anh trầm giọng hỏi cô.
Cô không trả lời.
“Đừng gấp, kiểu gì cũng có ngày anh là của em.”
“…”
Nghe anh nói vậy, cô cảm thấy tim mình như muốn ngừng đập, lặng lẽ ngẩng đầu liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, đồng thời dùng hai tay nhẹ nhàng thăm dò cơ bắp ấm nóng của anh qua lớp vải mỏng. Cô giống như đụng phải lực hấp dẫn nguyên thủy nào đó, lại giống như đang gần một thùng nước nóng bốc khói, mời cô nhảy vào.
Làm sao bây giờ? Cô thích anh vô cùng, thích đến mức muốn cắn anh một miếng, thích đến mức không kìm được cảm giác hỗn loạn trong tim lúc này.
Anh không nhìn thấy cô đang đau khổ, lại cúi đầu xuống chạm vào cổ cô một lần nữa, thậm chí còn dùng môi vu.ốt ve, động tác rất nhẹ nhàng và trìu mến.
Anh chưa bao giờ dùng nhiều kỹ xảo với cô, nhưng mỗi lần đụng chạm đều làm cho cô cảm thấy sôi sục. Lúc này, trước mắt cô cũng xuất hiện một vòng tròn các ngôi sao nhỏ, thân thể không ngừng run rẩy.
Một lúc lâu sau, anh buông cô ra, chậm rãi nói: “Chúc mừng sinh nhật. Từ nay về sau, mỗi năm anh sẽ đón sinh nhật cùng em.”
Trước ngày sinh nhật của mình, Lạc Chi Dực tình cờ nhận được thông báo của Trang Y Manh qua điện thoại, rằng Trang Tiểu Duệ đã bị phát hiện có liên quan đến một vụ án lừa đảo viễn thông với doanh thu lên đến hàng trăm vạn, hiện tại cậu ta đã nhận tội.
Thực ra Trang Tiểu Duệ chỉ giả danh giám đốc một công ty tài chính, gọi điện cho khách hàng, thành lập nhóm WeChat, lôi kéo khách hàng rồi thực hiện hành vi lừa đảo. Vụ việc này đã làm xôn xao dư luận mấy ngày trước, nhưng Lạc Chi Dực không để ý.
Vì chuyện lần trước làm ầm ĩ ở quán lẩu nên Trang Tiểu Duệ vẫn chưa được thả, bây giờ lại thêm một tội trạng, không thể nói là do cậu ta xui xẻo, chỉ có thể nói là cậu ta gieo gió gặt bão.
Chuyện này cũng là Trang Y Manh phát hiện ra.
Một tuần trước, Trang Y Manh đã quay lại tiểu khu cũ để nói chuyện với ba cô ấy, còn đưa cho ông ta sáu vạn tệ, với điều kiện là ông ấy phải trông chừng Trang Tiểu Duệ sau khi cậu ta được thả ra, đặc biệt là phải tránh xa bạn bè của cô ấy. Trang Minh Ba nhận tiền, không ngừng thúc giục con gái nghĩ cách giúp đỡ Trang Tiểu Duệ vẫn còn trong tù. Theo lời ông ấy nói, “Dù sao hai đứa cũng là chị em ruột, đâu có thể làm kẻ thù cả đời”, nhưng thái độ của Trang Y Manh rất kiên quyết, từ chối liên quan đến Trang Tiểu Duệ.
“Tiểu Duệ không phải là người vô dụng. Nói thật với con, đợt trước thằng bé đã bắt đầu tìm cách kiếm tiền để nuôi gia đình.” Trang Minh Ba ngược lại còn khoe khoang cậu con trai.
“Cậu ta kiếm tiền? Ba tin được cậu ta à? Một người không chịu được khổ sở sao mà kiếm ra tiền được?” Trang Y Manh lạnh lùng nói.
“Ba không lừa con, thằng bé có làm việc thật. Mấy ngày liền nó đều trốn trong phòng gọi điện thoại, chuẩn bị đến ba cái điện thoại, gọi từ sáng đến tối, có vẻ rất bận rộn với công việc. Thằng bé còn bảo sang năm sẽ cho ba tiền đổi sang một ngôi nhà lớn hơn.” Trang Minh Ba vội vã nói, “Thằng bé thực sự có thu nhập, mấy ngày nay đều là nó trả tiền đồ ăn thức uống của gia đình.”
Nghe vậy, Trang Y Manh vô cùng hoài nghi, cô ấy cảm thấy đây không phải là công việc tốt đẹp gì, bèn hỏi ba xem cụ thể cậu ta đang làm gì.
“Cụ thể là gì thì ba chưa hỏi, nhưng ba tin vào năng lực của thằng bé. Từ nhỏ đến lớn, thằng bé có ngốc hơn ai? Nó chỉ ham chơi thôi. Nếu thực sự muốn làm việc chăm chỉ, làm sao nó tệ hơn con được?” Trang Minh Ba tức giận liếc mắt nhìn con gái, “Dù thế nào con cũng là chị gái của thằng bé, con còn muốn coi thường nó đến khi nào?”
Trang Y Manh cũng không phản đối, cô ấy cố ý nói sang chuyện khác: “Con đói bụng quá, giờ này không biết vịt quay ở tiệm đồ chín trong chợ rau còn không nhỉ? Ba đi xem xem, nếu có thì mua về giúp con nửa con, tiện thể mua đồ nhắm rượu cho mình luôn, sau đó chúng ta cùng ăn, tiền thì tính cho con.”
Hiếm khi con gái nguyện ý về nhà ăn cơm với mình, Trang Minh Ba đương nhiên cũng ngại từ chối, ông ấy chậm rãi thay giày đi ra ngoài mua vịt quay.
Ông ấy vừa đi ra ngoài, Trang Y Manh liền lẻn vào phòng Trang Tiểu Duệ lục tìm trên bàn làm việc lộn xộn của cậu ta, nhanh chóng nhìn thấy một cái gạt tàn bằng thủy tinh với một xấp giấy bên dưới. Trang Y Manh vội nhặt lên, lật ra xem thử, trên đó có vẻ là các bước lừa đảo và một đống số điện thoại của khách hàng. Cô ấy lập tức gập lại, cho vào túi xách rồi vội vã rời đi trước khi ba quay lại. Sau khi rời đi, cô ấy tìm một quán cơm gần đó, ngồi xuống và nghiên cứu thứ mà Trang Tiểu Duệ gọi là “công việc bận rộn”, xác định rằng cậu ta đang có hành vi lừa đảo, cô ấy không ngần ngại mang tài liệu đến đồn cảnh sát để báo án.
Sợ rằng lần này Trang Tiểu Duệ phải mất một thời gian dài mới có thể ra ngoài.
Trang Y Manh không hối hận về quyết định này, cho dù sau đó Trang Minh Ba có đến công ty mắng mỏ cô ấy thì trong lòng cô ấy cũng không thay đổi gì, thậm chí cô ấy còn cảm thấy ba mình thật sự rất ngu ngốc và đáng thương, đã nuông chiều Trang Tiểu Duệ đến mức độ này rồi mà ông ấy vẫn chưa tỉnh táo lại.
“Tớ nghĩ rồi, chỉ cần tớ còn ở trên thế giới này một ngày, tớ sẽ không để Trang Tiểu Duệ có cơ hội làm tổn thương những người xung quanh tớ.” Trang Y Manh nói qua điện thoại.
“Bây giờ cậu và Trâu Châu có thể yên tâm rồi, sau này cậu ta sẽ không thể quấy rối các cậu nữa.” Lạc Chi Dực nói.
Người ở đầu kia im lặng vài giây, sau đó lại bình tĩnh nói: “Tớ và Trâu Châu đã chia tay rồi.”
Lạc Chi Dực nghe vậy rất bất ngờ, cô hỏi lại: “Tại sao hai người lại chia tay?”
“Mẹ anh ấy không đồng ý để tớ và anh ấy tiếp tục ở bên nhau.” Trang Y Manh tự cười nhạo bản thân, giọng điệu rất vô tâm, như thể cô ấy đang nói về chuyện của người khác, “Tớ rất hiểu cho bà ấy, không hề trách bà ấy chút nào. Thật ra tớ cũng thế thôi, nếu trong tương lai tớ có con trai, tớ cũng sẽ không vui nếu thằng bé ở bên một người phụ nữ có gia cảnh tồi tệ như vậy, còn có một thằng em trai là tên tội phạm.”
“Thái độ của Trâu Châu thế nào? Cậu ấy cũng đồng ý chia tay à?” Lạc Chi Dực vội hỏi.
“Bây giờ anh ấy không đồng ý, nhưng sau này anh ấy sẽ phải suy nghĩ lại thôi.” Trang Y Manh nói một cách dứt khoát, “Tớ không muốn làm anh ấy lỡ dở thêm nữa, tớ hy vọng anh ấy nhanh chóng tìm được người thực sự phù hợp với mình… Tớ không xứng.”
Nhất thời Lạc Chi Dực không nói nên lời.
Buổi tối, cô kể chuyện này với Nhiễm Khải Minh, anh nói, “Nếu đây là quyết định của riêng cô ấy, là một người bạn, em nên tôn trọng cô ấy.”
Mặc dù Lạc Chi Dực không muốn thấy Trang Y Manh lại một lần nữa mất đi hạnh phúc, nhưng cô cũng hiểu rằng lời của Nhiễm Khải Minh rất có lý. Người trưởng thành đều đã suy nghĩ kỹ trước khi quyết định chuyện tình cảm, mà tình cảm đôi khi cũng là con dao hai lưỡi, nó có thể cho con người thêm sức mạnh, cũng có thể khiến người ta cảm thấy gánh nặng.
Không phải ai cũng có thể chịu được sức nặng của tình cảm.
Không phải ai cũng may mắn được như cô, được nắm tay người mình yêu bước tiếp.
–
Sinh nhật của Lạc Chi Dực vừa hay là Chủ Nhật, cô và Nhiễm Khải Minh đến trang viên mới mở ở ngoại ô để chơi, ăn thức ăn ở nông trại, cho lạc đà ăn và đi khinh khí cầu. Cô chụp hình liên tục, vô cùng vui vẻ, vừa chạy vừa nhảy, thể lực đã cạn kiệt, trên đường về tựa đầu vào vai Nhiễm Khải Minh ngủ một giấc thật ngon.
Ánh chiều tà chiếu lên người họ, vừa ấm áp lại lười biếng, khiến người ta cảm thấy yên bình và thoải mái.
Nhiễm Khải Minh vẫn luôn nắm tay bạn gái, dần dần cũng nhắm mắt nghỉ ngơi. Ánh sáng trước mắt dao động, tiếng gió bên tai như thơ, lòng bàn tay truyền đến hơi ấm thuộc về cô, giờ phút này, anh cảm thấy tình cảm của bọn họ đã trở thành thực thể, có thể chạm đến và nhìn thấy rõ ràng.
Anh bỗng dưng có cảm giác sống một trăm năm cũng chẳng bằng một khoảnh khắc này.
Khi cả hai cùng nhau trở về nơi ở của Nhiễm Khải Minh, vừa bước vào cửa Lạc Chi Dực đã ngây người.
”Trời ạ, anh chuẩn bị từ khi nào vậy?” Cô mở to mắt, cứ sợ mình đã nhìn lầm, những quả bóng bay màu xanh và hồng trước mặt là chuyện gì vậy?
Có phải cô đã đi nhầm cửa không? Lạc Chi Dực đứng nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích.
”Anh chuẩn bị xong từ hôm qua.” Nhiễm Khải Minh nói rồi liếc nhìn đồng hồ trên tường, “Bánh ngọt sẽ được giao vào lúc tám giờ tối.”
“Anh còn chuẩn bị cả bánh?” Lạc Chi Dực cuối cùng cũng cử động, vui mừng muốn điên, cô xoay người chạy tới ôm chầm lấy anh, “Anh để ý hình thức như vậy từ khi nào thế? Nói thật cho em biết đi, anh học đâu ra?”
“Bởi vì ngày này mỗi năm chỉ diễn ra một lần.” Nhiễm Khải Minh tiện thể bế cô lên, đến khi tới trước sô pha mới đặt người xuống, cúi người nói, “Em nghỉ ngơi một chút đi, anh đi chuẩn bị bánh pizza và trái cây.”
“Em cũng muốn giúp đỡ.” Một phút Lạc Chi Dực cũng không thể ngồi yên được, cô lập tức bật dậy.
“Không được nhúc nhích.” Anh đè người cô xuống, trong mắt lộ ra vẻ âu yếm rõ ràng, “Em ngồi đi, chờ anh đến hầu hạ em.”
Lạc Chi Dực đành phải ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, tiện tay ôm một cái gối đặt lên đùi, kiên nhẫn chờ đợi phục vụ sinh nhật của anh. Một lát sau, cô nhìn thấy một chiếc vương miện bằng giấy ở góc sô pha, cô lấy nó ra, đội lên đầu rồi lấy điện thoại ra chụp ảnh tự sướng.
Đúng tám giờ, shipper mang bánh đến, Nhiễm Khải Minh đặt lên bàn, mang cả bánh pizza anh đã nướng và đĩa hoa quả cắt sẵn ra.
Lạc Chi Dực vẫn không kìm được, cô nhảy qua, nhìn mọi thứ trên bàn với đôi mắt sáng rực.
Nhiễm Khải Minh cắm nến lên bánh, đốt nến rồi bước tới tắt đèn, sau đó đến sau lưng cô, vòng tay qua người cô, nhẹ giọng nhắc nhở: “Đừng quên ước nguyện.”
Lạc Chi Dực nhắm mắt, chắp tay, nghiêm túc ước một điều ước.
Dưới ánh nến lung linh, gương mặt cô dịu dàng hơn bình thường, anh điềm nhiên nhìn cô, bỗng dưng rất muốn hôn cô, nhưng cô ước chưa xong, anh lại kiềm chế.
Sau khi cầu nguyện xong, Lạc Chi Dực mở mắt ra, dịu dàng nhìn bạn trai của mình, hỏi: “Anh đoán xem em đã ước điều gì?”
“Sống đến một trăm mười tám tuổi?” Anh vẫn nhớ ước nguyện năm đó của cô.
“Không phải, bây giờ em không tham lam như vậy, sống đến trăm tuổi là đủ rồi.” Lạc Chi Dực cười cười, sau đó nhẹ nhàng nói, “Lời cầu nguyện của em bây giờ là được sống với anh mỗi ngày.”
“Vậy là nguyện vọng của em cũng cần anh phối hợp hoàn thành sao?”
“Đương nhiên.” Cô ra vẻ tự tin nói, “Không có anh, cuộc sống của em sẽ rất tẻ nhạt.”
Lời nói của cô khiến trái tim anh dậy sóng, cuối cùng Nhiễm Khải Minh cũng thả lỏng, anh cúi xuống hôn cô, một lúc lâu sau nụ hôn mới kết thúc, sau đó anh nói: “Anh đã chuẩn bị một phần quà cho em.”
Lạc Chi Dực đã bị anh hôn đến mơ hồ, hỏi lại: “Là chính anh à?”
Anh nhướng mày nói: “Em cũng mơ đẹp quá rồi đấy.”
“ …… “
“Ăn bánh trước đi, ăn rồi anh sẽ đi lấy cho em.”
Bánh ngọt rất ngon, là nhân sầu riêng mà Lạc Chi Dực thích, cô ăn hai miếng đã thấy vô cùng ngọt ngấy, thầm suy đoán xem Nhiễm Khải Minh sẽ tặng gì cho mình.
Khi nhìn thấy Nhiễm Khải Minh bước đến với một túi quà trông rất quen mắt, cô suýt nữa hét lên, vươn tay định đánh anh rồi cười mắng: “Anh điên à? Tốn tiền mua cái này làm gì?”
“Anh còn chưa mở nó ra, sao em lại biết nó đắt?”
“Nhãn hiệu này có cô gái nào mà không biết? Nó là nhãn hiệu siêu cấp đắt đỏ, anh mua nó làm gì hả?” Lạc Chi Dực vội đè lại bàn tay muốn mở túi của anh, nói, “Hay là mình đừng mở nó ra, ngày mai mang đến cửa hàng trả lại?”
“Trả lại? Có lẽ là không được rồi.” Nhiễm Khải Minh bình tĩnh nói, “Anh vứt hóa đơn đi rồi.”
Lạc Chi Dực lại hét chói tai lần nữa, nói anh quá biết tính toán.
Nhiễm Khải Minh trực tiếp mở túi quà và lấy ra một chiếc hộp được đóng gói đẹp mắt tặng cho cô.
Lạc Chi Dực cầm lấy rồi mở ra xem, là một sợi dây chuyền kim cương rất chói mắt, lấp lánh phản chiếu vào mắt cô.
“Cái này thực sự quá đắt.” Cô gần như đã đoán được giá của nó.
“Đúng là hơi đắt, nhưng cũng đáng. Hơn nữa so với em thì nó rẻ hơn nhiều.”
Lạc Chi Dực như đắm chìm trong hũ rượu sôi lăn tăn ngọt ngào.
Nhiễm Khải Minh cầm lấy sợi dây chuyền, giúp cô đeo vào cổ.
Lạc Chi Dực nhìn xuống một lúc lâu rồi chậm rãi nói: “Đẹp quá, em rất thích. Nhưng mà anh yêu, mình phải đối mặt với sự thật, anh phải cho em biết anh đã tiêu bao nhiêu tiền.”
Mặc dù cô không sưu tập kim cương châu báu, cũng rất ít khi mua, nhưng trực giác mách bảo cô rằng thứ này phải có giá hơn ba vạn.
Khi anh trả lời rằng sợi dây chuyền kim cương này đã tiêu hết hai tháng lương của mình, cô nghe thế lại suýt nữa hét lên.
“Là do anh kiếm được quá ít.” Anh thú nhận với cô, “Thực sự là có chút tiếc nuối. Lúc đó anh còn thấy nhiều thứ tốt hơn thế này, nhưng với hiện tại anh chỉ đủ khả năng mua thứ này thôi.”
“Đừng nói những lời ngớ ngẩn như vậy, đây là thứ tốt nhất trên thế giới rồi.” Lạc Chi Dực nói năng rất có khí phách, “Đeo sợi dây chuyền này vào em chính là người phụ nữ đẹp nhất trong khu, em đẹp xỉu luôn, đúng không?”
Anh nở một nụ cười rồi đưa ra yêu cầu: “Vậy thì em thưởng cho anh đi.”
Lạc Chi Dực lập tức hôn anh vài cái, hôn xong liền hỏi: “Anh có cần thêm dịch vụ nào không?”
Nghe vậy, Nhiễm Khải Minh giật mình, không ngờ cô lại to gan như thế, xác nhận lại: “Những dịch vụ khác mà em nói là gì?”
“Bất kỳ thứ gì anh muốn, em đều có thể cho anh.” Lạc Chi Dực nhìn vào mắt anh, dáng vẻ rất nghiêm túc, “Em nghiêm túc đấy, anh phải nắm chắc cơ hội.”
Đương nhiên anh hiểu cô đang nói gì, anh cũng biết cô không nói đùa, nói thật là anh cũng ngứa ngáy từ lâu rồi, muốn mạnh mẽ làm một lần với cô, thử xem cảm giác đó sẽ ra sao. Chỉ là anh luôn nghĩ nhiều hơn cô. Ví dụ, anh không muốn lợi dụng cơ hội này, dùng sợi dây chuyền để đổi lấy cô, và quan trọng hơn, anh cũng chưa chuẩn bị những thứ cần thiết cho hành vi thân mật nào đó.
Có một giây, bóng hình của người anh ghét nhất bỗng vụt qua tâm trí, năm đó người này cũng đã lừa mẹ anh có thai như thế.
”Anh nghĩ xong chưa?” Lạc Chi Dực hơi cúi người, vòng tay qua eo anh, dùng ngón tay nhéo nhéo anh, “Anh có muốn không?”
Anh ôm lấy người cô, đưa ra ý kiến: “Thế này đi, bây giờ em gọi cho ba mẹ em, nếu họ đồng ý thì đêm nay mình làm luôn.”
Lạc Chi Dực đột nhiên ngẩng mặt lên, vẻ mặt như đang viết “anh đang kể chuyện cười của vũ trụ nào thế?”.
“Anh không đùa đâu.” Anh nhìn cô, “Em là viên ngọc quý của họ, nếu muốn động vào em thì anh phải được họ đồng ý đã.”
“Bỏ đi, nếu anh không muốn thì thôi, tại sao phải dùng lý do như vậy để từ chối em.” Lạc Chi Dực có chút bực bội, nhưng ngón tay vẫn không ngừng mò tới thắt lưng của anh.
“Không có, anh rất muốn, nhưng hôm nay anh chưa chuẩn bị gì cả.”
“Chưa chuẩn bị cái gì?” Cô sững sờ một lúc, sau đó mới muộn màng nhận ra, “Ý anh là… Không có nổi một cái?”
“Bình thường anh không dùng thì làm sao có được?” Anh giải thích với cô, “Nhưng anh không thể để em có thai ngoài ý muốn được, và anh không muốn lợi dụng em khi em đang cảm động.”
Sau khi cân nhắc kỹ, Lạc Chi Dực chầm rãi gật đầu, thật ra vừa rồi cô rất cảm động, trong đầu đột nhiên xuất hiện suy nghĩ ngốc nghếch muốn đáp trả sự lãng phí của anh, nhưng sau khi bình tĩnh nghĩ lại, nếu thật sự muốn làm với anh, cô cũng rất căng thẳng, sợ làm sai.
Chuyện này đối với họ rất thiêng liêng, không nên quá xem nhẹ.
Anh nhìn người đang ngoan ngoãn trong vòng tay mình, đưa tay vu.ốt ve tấm lưng thon thả xinh đẹp của cô, sau đó cúi đầu hôn lên tóc cô.
“Có phải em rất muốn anh không?” Anh trầm giọng hỏi cô.
Cô không trả lời.
“Đừng gấp, kiểu gì cũng có ngày anh là của em.”
“…”
Nghe anh nói vậy, cô cảm thấy tim mình như muốn ngừng đập, lặng lẽ ngẩng đầu liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, đồng thời dùng hai tay nhẹ nhàng thăm dò cơ bắp ấm nóng của anh qua lớp vải mỏng. Cô giống như đụng phải lực hấp dẫn nguyên thủy nào đó, lại giống như đang gần một thùng nước nóng bốc khói, mời cô nhảy vào.
Làm sao bây giờ? Cô thích anh vô cùng, thích đến mức muốn cắn anh một miếng, thích đến mức không kìm được cảm giác hỗn loạn trong tim lúc này.
Anh không nhìn thấy cô đang đau khổ, lại cúi đầu xuống chạm vào cổ cô một lần nữa, thậm chí còn dùng môi vu.ốt ve, động tác rất nhẹ nhàng và trìu mến.
Anh chưa bao giờ dùng nhiều kỹ xảo với cô, nhưng mỗi lần đụng chạm đều làm cho cô cảm thấy sôi sục. Lúc này, trước mắt cô cũng xuất hiện một vòng tròn các ngôi sao nhỏ, thân thể không ngừng run rẩy.
Một lúc lâu sau, anh buông cô ra, chậm rãi nói: “Chúc mừng sinh nhật. Từ nay về sau, mỗi năm anh sẽ đón sinh nhật cùng em.”
/54
|