Edit: Tiểu Ngọc Nhi
Trùng khôi (*) có thể khống chế tâm trí và hành động của con người, song người bị khống chế có thực lực càng cao, tâm trí càng lớn thì thời gian khống chế cũng càng ngắn đi.
(*) khôi = con rối, hình nộm -> trùng khôi là một loại sâu biến người ta thành hình nhân.
Sau khi Đường Niệm Niệm thành công tiến vào sơn động, đi theo sau là một lão già cử động cứng ngắc – đệ nhất trưởng lão của Hàn Mai Tửu Cư Lục Nhân Nghị. Tuy rằng bị trùng khôi khống chế, nhưng tâm trí lão vẫn còn minh mẫn, song lại chỉ có thể trơ mắt đau đớn nhìn thánh địa của mình bị nữ oa đáng giận trước mắt chà đạp.
Ngày thường, bên ngoài thánh địa Hàn Mai Tửu Cư có hàng vạn mê hoa trận bảo vệ, trước cửa lại có cao thủ thiên phẩm là lão trông coi, hơn nữa số người biết đến thánh địa Hàn Mai Tửu Cư đã ít lại càng ít, trăm năm qua khó mà đụng phải kẻ nào tới cướp.
Hôm nay lão cũng như hàng ngày uống chút rượu, ngủ một lát, nào ngờ liền đụng phải Đường Niệm Niệm. Trên người nha đầu này không có hơi thở của nguyên lực, hơn nữa cố ý che giấu, nên đã sớm hạ thuốc mê vào không khí, lão trúng chiêu cũng không phải kì lạ.
Vừa vào sơn động, Lục Nhân Nghị càng vô cùng hối hận. Trong sơn động tràn ngập mùi hương thanh khiết mà bình thường không có, chỉ ngửi thôi đã biết là thạch nhũ tinh đã chín. Ngày thường thỉnh thoảng lão cũng hay vào sơn động nhìn một lát, nhưng ai có thể ngờ được, thạch ngũ tinh mấy nghìn năm không chút động tĩnh ngay hôm nay lại chín, còn cố tình rơi vào đúng ngày xuất hiện nữ tử quỷ dị thần bí này nữa.
Đường Niệm Niệm quay đầu nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Lục Nhân Nghị, vui vẻ cong khóe miệng. Lưu lại tính mạng lão, chính là để nhìn lão khó chịu.
Sơn động quanh co, bằng vào cảm giác của Lục Lục, không cần Lục Nhân Nghị dẫn đường nàng cũng có thể rất nhanh đến chỗ thạch nhũ tinh.
Một đầm sữa chỉ to bằng ba người vây quanh, chất lỏng màu trắng, trên đỉnh là một đóa hoa thạch sáu cánh như khắc bằng đá, mỗi chốc còn có một giọt nước màu trắng ngà tiết ra từ nhụy hoa, theo đường nét bông hoa chảy vào trong đầm, hòa làm một.
Hoa thạch ẩn hiện hào quang bảy màu, xinh đẹp tuyệt luân, mùi hương thơm mát ngào ngạt trong sơn động chính là phát ra từ chỗ này.
“Thơm thơm qua… Chủ nhân, hút vào, đột phá, là có thể đem hạt giống đưa vào trong nội giới…” Lục Lục vui sướng nói, dường như còn sốt ruột hơn cả Đường Niệm Niệm.
Linh lực ôn hòa lại nồng đậm của thạch nhũ có tác dụng trợ thể, thạch nhũ tinh càng là như vậy, huống chi lại là thạch nhũ tinh vừa chín.
Đường Niệm Niệm dùng một ngón tay xuyên qua mi tâm trên khuôn mặt dữ tợn của Lục Nhân Nghị, trùng khôi trong đầu hắn đã sắp hấp hối, vừa rồi có thể thấy được, đối phương cũng sắp thoát khỏi khốn cảnh.
Đã có nơi tu luyện được thiên nhiên bảo hộ này, Đường Niệm Niệm nghiêng người ngã vào đầm thạch nhũ, khoanh chân nhắm mắt chờ đột phá.
Người này cư nhiên lợi dụng thánh địa của người khác để tu luyện, lại không biết sau khi nàng tiến vào sơn động, Hàn Mai Tửu Cư đã xảy ra một số chuyện không lớn cũng không nhỏ.
Một đám người đột nhiên hung tợn ào ào xông vào Hàn Mai Tửu Cư, từ quần áo có thể nhận ra đây là nhân mã từ thế lực tứ phương hỗn tạp, có bốn người đi tiên phong. Khách nhân ngồi trong Hàn Mai Tửu Tư biết được nhóm người này liền sợ hãi kêu thành tiếng: “Mã Nghĩa của Vân Kiếm Sơn Trang, Đậu Đức Tư của Xuân Vũ Lâu, Tàn Cúc của Bắc Tụ Môn, còn có Hoắc Bất Niểu của Hoắc Âm trại.”
“Người của Tuyết Diên Sơn Trang đâu rồi?” Giọng của Tàn Cúc âm u như rắn, lạnh lùng truyền ra.
Toàn bộ Hàn Mai Tửu Cư đột ngột yên tĩnh, không ai trả lời. Hoắc Bất Niểu âm hiểm cười một tiếng, hét lớn: “Thì ra Tuyết Diên Sơn Trang cũng chỉ là một đám nhát gan mà thôi, ngay cả lên tiếng trả lời cũng không dám hay sao?”
Một bóng người từ trong Hàn Mai Tửu Cư bay ra, dừng ở bên người Hoắc Bất Niểu, trầm giọng nói: “Hoắc đại ca, huynh làm sao lại hồ đồ chạy tới gây phiền toái với Tuyết Diên Sơn Trang như vậy? Mau theo tiểu đệ rời đi, nếu không …”
Người này còn chưa khuyên xong đã bị Hoắc Bất Niểu ngắt lời: “Hừ! Chẳng qua chỉ là bảy người mà thôi, có cái gì đáng sợ, Lãm Đệ ngươi đứng một bên xem trò hay đi!”
“Hoắc đại ca huynh làm sao biết Tuyết Diên Sơn Trang chỉ có bảy người?” Lãm Đệ sắc mặt đại biến, “Không tốt! Hoắc đại ca các ngươi sợ là đã bị người lợi dụng rồi, đi mau!”
Hoắc Bất Niểu lại bất thình lình đánh ra một chưởng, nổi giận mắng: “Lũ hèn nhát! Cút ngay! Hoắc Bất Niểu ta không có loại huynh đệ sợ chết như ngươi!”
Lãm Đệ phun ra một búng máu, không thể tin nhìn Hoắc Bất Niểu. Hoắc đại ca cho dù có hồ đồ hơn nữa cũng không có khả năng lỗ mãng ngang ngược như vậy, chẳng lẽ là trúng phải dược vật gì rồi?
Nhân vật có thể tính kế sau lưng nhân mã tứ phương hắn không chọc nổi, khuyên cũng đã khuyên, hắn coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Lãm Đệ hạ quyết tâm, vái chào Hoắc Bất Niểu một cái, sau đó xoay người vội vàng rời đi.
“Các vị huynh đệ, ta thấy người của Tuyết Diên Sơn Trang chỉ e là trốn rồi, chúng ta đi vào lục soát!” Đậu Đức Tư đề nghị nói, nhìn ba người còn lại.
“Được!” Mã Nghĩa nói: “Chúng ta lục soát bốn phía, phòng ngừa lũ tạp chủng này chạy thoát!”
Nhất trí xong, bốn người mang theo thuộc hạ của mình hành động. Lúc này, một nam tử trung niên đột nhiên đến, áo choàng thủy mặc, người ngập mùi rượu, ánh mắt lãnh duệ dừng trên bốn người, “Hàn Mai Tửu Cư há lại để cho các ngươi tùy tiện tra xét? Muốn trả thù báo oán, ra khỏi Hàn Mai Tửu Cư rồi tiếp tục, nếu ở trong Hàn Mai Tửu Cư thì phải theo quy củ của Hàn Mai Tửu Cư!”
Lời này nghe thì có vẻ công chính, song trên thực tế vẫn thiên vị Tuyết Diên Sơn Trang. Người nọ là cư chủ Hàn Mai Tửu Cư – Lục Lân, hắn tự thân xuất mã cũng là bất đắc dĩ, mắt thấy đám người tìm Tuyết Diên Sơn Trang gây chuyện, nếu không có xuất hiện, thì sẽ bị hiềm nghi. Vì đám ô hợp này mà đắc tội Tuyết Diên Sơn Trang, thật sự không đáng.
Tàn Cúc mỉa mai cười ha ha, “Theo như quy củ của Hàn Mai Tửu Cư ngươi? Một khi đã như vậy, ngươi liền kêu đám yêu nhân của Tuyết Diên Sơn Trang ra, để chúng ta giải quyết ân oán.”
Lục Lân nhíu mày, tên Tàn Cúc này ngày thường coi như người thông minh, hôm nay thế nhưng lại kiêu ngạo như vậy, ngôn từ không chút nào nể mặt hắn.
Một đạo kiếm quang thình lình xuất hiện, đầu Tàn Cúc lập tức tách khỏi thân thể.
“Muốn tìm Tuyết Diên Sơn Trang trả thù, đi theo ta.” Giọng nói lãnh đạm đến mức mỗi từ đều giống như niệm ra, không chút cảm xúc. Chỉ thấy một bóng dáng cao lớn rút kiếm nhảy từ trên lầu xuống, hắn mặc trường sam màu xanh nhạt, khuôn mặt mịn màng trắng nõn, lại lãnh ngạo không chút biểu tình, còn khuôn mặt như trẻ con chưa thành niên, một đôi mắt đen khiến cho người ta cảm giác được sự thâm thúy không hợp với tuổi.
Lý Cảnh từng bước đi tới, khi đi ngang qua nơi Tàn Cúc bị chặt đầu, một cước đá vào, cái đầu bay qua đỉnh đầu đoàn người, không biết rơi xuống chỗ nào bên ngoài Hàn Mai Tửu Cư, máu loãng nhỏ xuống trên mặt một số người.
“Tàn thiếu gia! Tàn thiếu gia chết rồi! Chúng ta vì Tàn thiếu gia báo… Ách.” Như con vịt bị bóp cổ, môn đồ của Bắc Tụ Môn vốn đang kêu ầm ĩ liền đầu rơi khỏi cổ, ngã xuống đất.
Lý Cảnh thần sắc bất động, “Đừng ầm ĩ, đi theo.” Hướng đi của hắn chính là lối ra của Hàn Mai Tửu Cư.
Lục Lân lúc này lên tiếng: “Đa tạ các hạ quan tâm.”
Lý Cảnh không trả lời, đám người Hoắc Bất Niểu trái nhìn phải nhìn, chợt nghe Đậu Đức Tư hừ hừ nói: “Yêu nhân nho nhỏ, còn phải sợ hắn hay sao?”
“Đúng vậy! Đi!” Mã Nghĩa dẫn người đuổi theo.
“Hôm nay liền nể mặt Hàn Mai Tửu Cư ngươi.” Hoắc Bất Niểu cười hai tiếng với Lục Lân, mang theo đại đao rời đi.
Đúng lúc này, một tiếng đá rơi ‘ầm ầm’ đột nhiên vang lên truyền khắp toàn bộ Hàn Mai Tửu Cư, cả Hàn Mai Tửu Cư dường như chấn động, ngoài cửa thoảng qua một mùi hương thơm ngát, thông gân dưỡng thận, làm người ta cả người sảng khoái.
Trùng khôi (*) có thể khống chế tâm trí và hành động của con người, song người bị khống chế có thực lực càng cao, tâm trí càng lớn thì thời gian khống chế cũng càng ngắn đi.
(*) khôi = con rối, hình nộm -> trùng khôi là một loại sâu biến người ta thành hình nhân.
Sau khi Đường Niệm Niệm thành công tiến vào sơn động, đi theo sau là một lão già cử động cứng ngắc – đệ nhất trưởng lão của Hàn Mai Tửu Cư Lục Nhân Nghị. Tuy rằng bị trùng khôi khống chế, nhưng tâm trí lão vẫn còn minh mẫn, song lại chỉ có thể trơ mắt đau đớn nhìn thánh địa của mình bị nữ oa đáng giận trước mắt chà đạp.
Ngày thường, bên ngoài thánh địa Hàn Mai Tửu Cư có hàng vạn mê hoa trận bảo vệ, trước cửa lại có cao thủ thiên phẩm là lão trông coi, hơn nữa số người biết đến thánh địa Hàn Mai Tửu Cư đã ít lại càng ít, trăm năm qua khó mà đụng phải kẻ nào tới cướp.
Hôm nay lão cũng như hàng ngày uống chút rượu, ngủ một lát, nào ngờ liền đụng phải Đường Niệm Niệm. Trên người nha đầu này không có hơi thở của nguyên lực, hơn nữa cố ý che giấu, nên đã sớm hạ thuốc mê vào không khí, lão trúng chiêu cũng không phải kì lạ.
Vừa vào sơn động, Lục Nhân Nghị càng vô cùng hối hận. Trong sơn động tràn ngập mùi hương thanh khiết mà bình thường không có, chỉ ngửi thôi đã biết là thạch nhũ tinh đã chín. Ngày thường thỉnh thoảng lão cũng hay vào sơn động nhìn một lát, nhưng ai có thể ngờ được, thạch ngũ tinh mấy nghìn năm không chút động tĩnh ngay hôm nay lại chín, còn cố tình rơi vào đúng ngày xuất hiện nữ tử quỷ dị thần bí này nữa.
Đường Niệm Niệm quay đầu nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Lục Nhân Nghị, vui vẻ cong khóe miệng. Lưu lại tính mạng lão, chính là để nhìn lão khó chịu.
Sơn động quanh co, bằng vào cảm giác của Lục Lục, không cần Lục Nhân Nghị dẫn đường nàng cũng có thể rất nhanh đến chỗ thạch nhũ tinh.
Một đầm sữa chỉ to bằng ba người vây quanh, chất lỏng màu trắng, trên đỉnh là một đóa hoa thạch sáu cánh như khắc bằng đá, mỗi chốc còn có một giọt nước màu trắng ngà tiết ra từ nhụy hoa, theo đường nét bông hoa chảy vào trong đầm, hòa làm một.
Hoa thạch ẩn hiện hào quang bảy màu, xinh đẹp tuyệt luân, mùi hương thơm mát ngào ngạt trong sơn động chính là phát ra từ chỗ này.
“Thơm thơm qua… Chủ nhân, hút vào, đột phá, là có thể đem hạt giống đưa vào trong nội giới…” Lục Lục vui sướng nói, dường như còn sốt ruột hơn cả Đường Niệm Niệm.
Linh lực ôn hòa lại nồng đậm của thạch nhũ có tác dụng trợ thể, thạch nhũ tinh càng là như vậy, huống chi lại là thạch nhũ tinh vừa chín.
Đường Niệm Niệm dùng một ngón tay xuyên qua mi tâm trên khuôn mặt dữ tợn của Lục Nhân Nghị, trùng khôi trong đầu hắn đã sắp hấp hối, vừa rồi có thể thấy được, đối phương cũng sắp thoát khỏi khốn cảnh.
Đã có nơi tu luyện được thiên nhiên bảo hộ này, Đường Niệm Niệm nghiêng người ngã vào đầm thạch nhũ, khoanh chân nhắm mắt chờ đột phá.
Người này cư nhiên lợi dụng thánh địa của người khác để tu luyện, lại không biết sau khi nàng tiến vào sơn động, Hàn Mai Tửu Cư đã xảy ra một số chuyện không lớn cũng không nhỏ.
Một đám người đột nhiên hung tợn ào ào xông vào Hàn Mai Tửu Cư, từ quần áo có thể nhận ra đây là nhân mã từ thế lực tứ phương hỗn tạp, có bốn người đi tiên phong. Khách nhân ngồi trong Hàn Mai Tửu Tư biết được nhóm người này liền sợ hãi kêu thành tiếng: “Mã Nghĩa của Vân Kiếm Sơn Trang, Đậu Đức Tư của Xuân Vũ Lâu, Tàn Cúc của Bắc Tụ Môn, còn có Hoắc Bất Niểu của Hoắc Âm trại.”
“Người của Tuyết Diên Sơn Trang đâu rồi?” Giọng của Tàn Cúc âm u như rắn, lạnh lùng truyền ra.
Toàn bộ Hàn Mai Tửu Cư đột ngột yên tĩnh, không ai trả lời. Hoắc Bất Niểu âm hiểm cười một tiếng, hét lớn: “Thì ra Tuyết Diên Sơn Trang cũng chỉ là một đám nhát gan mà thôi, ngay cả lên tiếng trả lời cũng không dám hay sao?”
Một bóng người từ trong Hàn Mai Tửu Cư bay ra, dừng ở bên người Hoắc Bất Niểu, trầm giọng nói: “Hoắc đại ca, huynh làm sao lại hồ đồ chạy tới gây phiền toái với Tuyết Diên Sơn Trang như vậy? Mau theo tiểu đệ rời đi, nếu không …”
Người này còn chưa khuyên xong đã bị Hoắc Bất Niểu ngắt lời: “Hừ! Chẳng qua chỉ là bảy người mà thôi, có cái gì đáng sợ, Lãm Đệ ngươi đứng một bên xem trò hay đi!”
“Hoắc đại ca huynh làm sao biết Tuyết Diên Sơn Trang chỉ có bảy người?” Lãm Đệ sắc mặt đại biến, “Không tốt! Hoắc đại ca các ngươi sợ là đã bị người lợi dụng rồi, đi mau!”
Hoắc Bất Niểu lại bất thình lình đánh ra một chưởng, nổi giận mắng: “Lũ hèn nhát! Cút ngay! Hoắc Bất Niểu ta không có loại huynh đệ sợ chết như ngươi!”
Lãm Đệ phun ra một búng máu, không thể tin nhìn Hoắc Bất Niểu. Hoắc đại ca cho dù có hồ đồ hơn nữa cũng không có khả năng lỗ mãng ngang ngược như vậy, chẳng lẽ là trúng phải dược vật gì rồi?
Nhân vật có thể tính kế sau lưng nhân mã tứ phương hắn không chọc nổi, khuyên cũng đã khuyên, hắn coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Lãm Đệ hạ quyết tâm, vái chào Hoắc Bất Niểu một cái, sau đó xoay người vội vàng rời đi.
“Các vị huynh đệ, ta thấy người của Tuyết Diên Sơn Trang chỉ e là trốn rồi, chúng ta đi vào lục soát!” Đậu Đức Tư đề nghị nói, nhìn ba người còn lại.
“Được!” Mã Nghĩa nói: “Chúng ta lục soát bốn phía, phòng ngừa lũ tạp chủng này chạy thoát!”
Nhất trí xong, bốn người mang theo thuộc hạ của mình hành động. Lúc này, một nam tử trung niên đột nhiên đến, áo choàng thủy mặc, người ngập mùi rượu, ánh mắt lãnh duệ dừng trên bốn người, “Hàn Mai Tửu Cư há lại để cho các ngươi tùy tiện tra xét? Muốn trả thù báo oán, ra khỏi Hàn Mai Tửu Cư rồi tiếp tục, nếu ở trong Hàn Mai Tửu Cư thì phải theo quy củ của Hàn Mai Tửu Cư!”
Lời này nghe thì có vẻ công chính, song trên thực tế vẫn thiên vị Tuyết Diên Sơn Trang. Người nọ là cư chủ Hàn Mai Tửu Cư – Lục Lân, hắn tự thân xuất mã cũng là bất đắc dĩ, mắt thấy đám người tìm Tuyết Diên Sơn Trang gây chuyện, nếu không có xuất hiện, thì sẽ bị hiềm nghi. Vì đám ô hợp này mà đắc tội Tuyết Diên Sơn Trang, thật sự không đáng.
Tàn Cúc mỉa mai cười ha ha, “Theo như quy củ của Hàn Mai Tửu Cư ngươi? Một khi đã như vậy, ngươi liền kêu đám yêu nhân của Tuyết Diên Sơn Trang ra, để chúng ta giải quyết ân oán.”
Lục Lân nhíu mày, tên Tàn Cúc này ngày thường coi như người thông minh, hôm nay thế nhưng lại kiêu ngạo như vậy, ngôn từ không chút nào nể mặt hắn.
Một đạo kiếm quang thình lình xuất hiện, đầu Tàn Cúc lập tức tách khỏi thân thể.
“Muốn tìm Tuyết Diên Sơn Trang trả thù, đi theo ta.” Giọng nói lãnh đạm đến mức mỗi từ đều giống như niệm ra, không chút cảm xúc. Chỉ thấy một bóng dáng cao lớn rút kiếm nhảy từ trên lầu xuống, hắn mặc trường sam màu xanh nhạt, khuôn mặt mịn màng trắng nõn, lại lãnh ngạo không chút biểu tình, còn khuôn mặt như trẻ con chưa thành niên, một đôi mắt đen khiến cho người ta cảm giác được sự thâm thúy không hợp với tuổi.
Lý Cảnh từng bước đi tới, khi đi ngang qua nơi Tàn Cúc bị chặt đầu, một cước đá vào, cái đầu bay qua đỉnh đầu đoàn người, không biết rơi xuống chỗ nào bên ngoài Hàn Mai Tửu Cư, máu loãng nhỏ xuống trên mặt một số người.
“Tàn thiếu gia! Tàn thiếu gia chết rồi! Chúng ta vì Tàn thiếu gia báo… Ách.” Như con vịt bị bóp cổ, môn đồ của Bắc Tụ Môn vốn đang kêu ầm ĩ liền đầu rơi khỏi cổ, ngã xuống đất.
Lý Cảnh thần sắc bất động, “Đừng ầm ĩ, đi theo.” Hướng đi của hắn chính là lối ra của Hàn Mai Tửu Cư.
Lục Lân lúc này lên tiếng: “Đa tạ các hạ quan tâm.”
Lý Cảnh không trả lời, đám người Hoắc Bất Niểu trái nhìn phải nhìn, chợt nghe Đậu Đức Tư hừ hừ nói: “Yêu nhân nho nhỏ, còn phải sợ hắn hay sao?”
“Đúng vậy! Đi!” Mã Nghĩa dẫn người đuổi theo.
“Hôm nay liền nể mặt Hàn Mai Tửu Cư ngươi.” Hoắc Bất Niểu cười hai tiếng với Lục Lân, mang theo đại đao rời đi.
Đúng lúc này, một tiếng đá rơi ‘ầm ầm’ đột nhiên vang lên truyền khắp toàn bộ Hàn Mai Tửu Cư, cả Hàn Mai Tửu Cư dường như chấn động, ngoài cửa thoảng qua một mùi hương thơm ngát, thông gân dưỡng thận, làm người ta cả người sảng khoái.
/76
|