Edit: Tiểu Ngọc Nhi
Bàn cờ này là Tư Lăng Cô Hồng cho nàng, đã cho nàng thì chính là của nàng, chỉ cần là đồ của nàng, trừ phi nàng cho phép, bằng không bất kì ai làm hỏng cũng phải bồi thường.
Lại nói, Đường Niệm Niệm và Tư Lăng Cô Hồng đều có tham muốn độc chiếm cố chấp giống nhau, chỉ cần là thứ họ cho là của mình, liền không cho phép người khác chạm vào, chẳng qua ngày thường Đường Niệm Niệm biểu hiện không rõ ràng mà thôi.
“Chỉ là một bàn cờ thôi, ta có mấy cái còn tốt hơn cái này, nếu muội muội để ý như vậy, ta đương nhiên sẽ không keo kiệt.” Cố Tịch Nhan ôn nhu cười cười, vẻ khinh thường trong mắt lại không hề che giấu.
Mắt Đường Niệm Niệm sáng lên, hỏi: “Mấy cái tốt hơn?”
Vẻ khinh thường trong mắt Cố Tịch Nhan càng đậm, “Đúng vậy”
Đường Niệm Niệm cẩn thận hỏi: “Rốt cuộc là mấy cái, tốt hơn bao nhiêu?”
Trong mắt nàng như có hàng ngàn tia sáng long lanh. Bộ dạng này trong mắt Tư Lăng Cô Hồng là đáng yêu mềm mại đến tận tâm, nhưng ở trong mắt Cố Tịch Nhan, lại là thấp kém nhỏ bé đến cực điểm, khóe môi cong lên khinh bỉ nói: “Trầm phỉ bằng gỗ dẻ hương, ngọc sứ bạch thủy, tơ vàng phỉ thủy hoàng long, đá lưu vân….nha, quên nói với muội muôi, mấy thứ này đều do ta đặt tên, người ngoài ít ai biết được.” Ý tứ chính là, những thứ này đều là tinh phẩm do danh gia vọng tộc chết tạo, toàn bộ đều là sở hữu riêng của nàng ta. (TNN: tự đặt tên ??? hèn gì đọc k hiểu gì cả *ta xiên*)
Đường Niệm Niệm gật đầu, cười nói: “Vậy là đủ rồi.”
“Sao cơ?” Cố Tịch Nhan ngẩn ra không hiểu.
Một bên Chu Diệu Lang giật giật khóe miệng, chợt nghĩ đến cái gì, muốn cười lại nhịn xuống.
Ý cười của Đường Niệm Niệm từ khóe miệng lan tới tận đáy mắt, nói: “Mấy thứ này là ngươi đền cho ta .”
Dung nhan nàng vốn vô cùng xinh đẹp, khi không cười thì an tĩnh như tuyết khắc thành, lúc này cười lên lại linh khí bức người. Cố Tịch Nhan thấy vậy ánh mắt co lại, hiện lên vẻ ghen tỵ, nghe được lời nói của nàng, thiếu chút nữa nghẹn một hơi, giọng nói không khỏi cao lên: “Ta nói đem mấy thứ này đền cho ngươi lúc nào?”
Đường Niệm Niệm ý cười hơi giảm, nói: “Chính ngươi nói ngươi có mấy thứ tốt hơn, sẽ không keo kiệt.”
Vẻ khinh bỉ của nàng lọt vào mắt Cố Tịch Nhan, tức khắc cảm thấy cả người khó chịu như bị kim đâm. Nhưng nếu bảo nàng ta cứ như vậy cầm tinh phẩm trân quý bên người đưa cho Đường Niệm Niệm, nàng ta làm sao cũng không nguyện ý. Cắn răng, cau mày, trong mắt Cố Tịch Nhan hiện lên lửa giận, lạnh lùng nói: “Muội muội có tham lam quá rồi hay không?”
“Ngươi muốn quỵt nợ?” Con mắt trong sáng của Đường Niệm Niệm lạnh xuống, vẻ khinh bỉ trên mặt càng thêm rõ ràng.
Cố Tịch Nhan cắn răng, tức giận vô cùng. Không phải nàng ta keo kiệt, chỉ là nếu thật sự cho, như vậy nàng ta liền thua rồi. Không chỉ thua trận, còn phải cầm trân phẩm độc nhất đưa cho nàng, nói vậy nàng ta còn mặt mũi nào nữa.
“Muội muội, ngươi không khỏi quá vô lý rồi!”
Đường Niệm Niệm bình tĩnh nhìn nàng ta, nhàn nhạt nói: “Quỵt nợ vô dụng, của ta chính là của ta. Một là lát nữa mang tới, bằng không ngày mai ta nhờ Cô Hồng lấy về.”
Nàng nói bình thản tự nhiên lại cường thế. Chẳng qua bởi vì Tư Lăng Cô Hồng đã nói, chỉ cần nàng muốn hắn liền mang tới, sự thật hắn cũng đã làm được, huống chi hiện tại những thứ này vốn nên là của nàng, Cô Hồng bảo nàng không được chạy lung tung, vậy dĩ nhiên là hắn phải đi giúp nàng mang về.
Nhưng lời này vào tai Cố Tịch Nhan chính là khiêu khích trắng trợn, nhất là câu ‘Của ta liền là của ta’ rồi câu ‘Nhờ Cô Hồng lấy về’, hợp lại nghe thế nào cũng giống như đang ám chỉ một chuyện khác.
“Muội muội, uy phong thật lớn a!” Cố Tịch Nhan chợt đứng lên, vạt áo không gió mà động, đè nén tức giận nói: “Bản thân ta muốn nhìn xem muội muội rốt cuộc là từ đâu có được tin tưởng chắc chắn như vậy, chờ xem đi!” Rồi xoay người rời khỏi.
Đường Niệm Niệm nhìn bóng lưng nàng, bĩu môi: “Rõ ràng chính là quỷ hẹp hòi.”
Bóng lưng thướt tha của Cố Tịch Nhan cứng đờ, khẽ run nhẹ, nửa điểm cũng tìm không ra bộ dáng liễu bay trong gió, chậm rãi khoan thai khi vừa tới.
“Chủ mẫu.” Chu Diệu Lang chờ đến khi không nhìn thấy thân ảnh của Cố Tịch Nhan, liền bước lên, đưa cho Đường Niệm Niệm một viên đan dược, nói: “Chủ mẫu có lẽ không biết Tịch Nhan tiểu thư kỳ thật là luyện dược sư có thực lực tương đương với thuộc hạ, nàng thích dùng tán đan, vừa rồi mùi thơm trên người nàng chỉ sợ có vấn đề.”
“Ta biết.” Đường Niệm Niệm giống như ăn kẹo nuốt viên thuốc trong tay nàng. Độc khí chung quanh còn chưa tiêu tán hết làm sao giấu được mắt nàng.
Nói là biết vậy khẳng định không có việc gì, kia vì sao còn muốn lãng phí đan dược của thuộc hạ. Ý nghĩ này chợt xẹt qua trong đầu Chu Diệu Lang, nàng cũng coi như hiểu rõ một chút tính tình Đường Niệm Niệm, đối với việc này coi như có sức miễn dịch. Đột nhiên, nàng nhớ tới, Đường Niệm Niệm ngoài tham lam ra còn tính toán rất rõ ràng, hơn nữa, chủ mẫu hình như…. rất hẹp hòi?
“Khụ, chủ mẫu.” Chu Diệu Lang do dự.
“Hửm?” Đường Niệm Niệm vuốt ve vết nứt trên bàn cờ.
“Ngài sẽ không phải cũng xuống tay với Tịch Nhan tiểu thư chứ?” Nàng cảm thấy việc này rất có khả năng.
Đường Niệm Niệm gật gật đầu, mắt híp híp, khóe miệng cong lên.
Chu Diệu Lang nhìn biểu tình này của nàng, đột nhiên phát hiện, chủ mẫu không biết từ khi nào hình như có sức sống hơn lúc ban đầu, biểu tình và cảm xúc cũng nhiều lên, nhưng lại làm người ta khó đoán. Bèn hỏi: “Chủ mẫu, người hạ dược sẽ không quá nặng chứ?”
Đường Niệm Niệm không trả lời thẳng, “Ta không hạ dược.”
Chu Diệu Lang ngẩn ra, một khắc trước vừa mới thừa nhận, như thế nào bây giờ lại phủ nhận rồi?
Đường Niệm Niệm mắt không chớp, hỏi: “Ngươi thấy được ta hạ dược?”
“Không.” Chu Diệu Lang không chút do dự nói. Về mặt luyện dược, Đường Niệm Niệm thực sự khiến nàng kính nể không thôi, công phu hạ dược nàng chưa từng nhận ra, nếu Đường Niệm Niệm có một ngày đột nhiên xuống tay với nàng, căn bản nàng cũng không có cách nào phản kháng.
Đường Niệm Niệm nhún vai, “Không phải là được rồi.” Sau đó lại khôi phục vẻ lãnh đạm chăm chú, tiếp tục chơi cờ.
Ván cờ như cuộc chiến nhân sinh, hoặc lớn hoặc nhỏ, thay đổi thất thường, khó nghĩ khó liệu, từ tài nghệ chơi cờ có thể thấy được tâm cơ sâu cạn, cách xử sự hành vi của một người. Nếu nói về khả năng chơi cờ của Đường Niệm Niệm, chỉ có tự thể nghiệm mới hiểu được cảm thụ, lúc này trên bàn cờ, quân cờ trắng đen đã sớm hỗn loạn một mảng.
Chu Diệu Lang nhìn bàn cờ giống như được bày ra bởi người không biết chơi cờ này, màu trắng đen trên ván cờ lần lượt biến hóa không ngừng, lại nhìn vẻ mặt chuyên chú của Đường Niệm Niệm, trong lòng không khỏi dâng lên một loại cảm xúc kính sợ chưa từng có.
Đường Niệm Niệm giống như bàn cờ trong tay nàng, vừa nhìn qua chỉ cảm thấy thuần khiết vô hại, làm người ta vừa buồn cười lại bất đắc dĩ, không chút uy hiếp nào, thậm chí khiến người ta cảm thấy căn bản không đáng nhắc tới, vừa nhìn liền hiểu rõ. Sau đó, ai cũng không ngờ, phần tinh khiết này, không đơn giản chỉ là vô tri thuần túy, cho dù dùng mưu đùa giỡn ngoan tuyệt cũng sáng tỏ như nước, khiến người ta khó lòng phòng bị, chỉ có thể trực diện đối mặt, ngay cả thủ đoạn cũng không thể dùng.
Trước giờ đối với Đường Niệm Niệm, Chu Diệu Lang chỉ có kính trọng nhưng không có sợ hãi, nay phần sợ hãi này bất thình lình xuất hiện lại xâm nhập vào tâm khảm, càng không dám có một tia khinh thị với nàng.
Bàn cờ này là Tư Lăng Cô Hồng cho nàng, đã cho nàng thì chính là của nàng, chỉ cần là đồ của nàng, trừ phi nàng cho phép, bằng không bất kì ai làm hỏng cũng phải bồi thường.
Lại nói, Đường Niệm Niệm và Tư Lăng Cô Hồng đều có tham muốn độc chiếm cố chấp giống nhau, chỉ cần là thứ họ cho là của mình, liền không cho phép người khác chạm vào, chẳng qua ngày thường Đường Niệm Niệm biểu hiện không rõ ràng mà thôi.
“Chỉ là một bàn cờ thôi, ta có mấy cái còn tốt hơn cái này, nếu muội muội để ý như vậy, ta đương nhiên sẽ không keo kiệt.” Cố Tịch Nhan ôn nhu cười cười, vẻ khinh thường trong mắt lại không hề che giấu.
Mắt Đường Niệm Niệm sáng lên, hỏi: “Mấy cái tốt hơn?”
Vẻ khinh thường trong mắt Cố Tịch Nhan càng đậm, “Đúng vậy”
Đường Niệm Niệm cẩn thận hỏi: “Rốt cuộc là mấy cái, tốt hơn bao nhiêu?”
Trong mắt nàng như có hàng ngàn tia sáng long lanh. Bộ dạng này trong mắt Tư Lăng Cô Hồng là đáng yêu mềm mại đến tận tâm, nhưng ở trong mắt Cố Tịch Nhan, lại là thấp kém nhỏ bé đến cực điểm, khóe môi cong lên khinh bỉ nói: “Trầm phỉ bằng gỗ dẻ hương, ngọc sứ bạch thủy, tơ vàng phỉ thủy hoàng long, đá lưu vân….nha, quên nói với muội muôi, mấy thứ này đều do ta đặt tên, người ngoài ít ai biết được.” Ý tứ chính là, những thứ này đều là tinh phẩm do danh gia vọng tộc chết tạo, toàn bộ đều là sở hữu riêng của nàng ta. (TNN: tự đặt tên ??? hèn gì đọc k hiểu gì cả *ta xiên*)
Đường Niệm Niệm gật đầu, cười nói: “Vậy là đủ rồi.”
“Sao cơ?” Cố Tịch Nhan ngẩn ra không hiểu.
Một bên Chu Diệu Lang giật giật khóe miệng, chợt nghĩ đến cái gì, muốn cười lại nhịn xuống.
Ý cười của Đường Niệm Niệm từ khóe miệng lan tới tận đáy mắt, nói: “Mấy thứ này là ngươi đền cho ta .”
Dung nhan nàng vốn vô cùng xinh đẹp, khi không cười thì an tĩnh như tuyết khắc thành, lúc này cười lên lại linh khí bức người. Cố Tịch Nhan thấy vậy ánh mắt co lại, hiện lên vẻ ghen tỵ, nghe được lời nói của nàng, thiếu chút nữa nghẹn một hơi, giọng nói không khỏi cao lên: “Ta nói đem mấy thứ này đền cho ngươi lúc nào?”
Đường Niệm Niệm ý cười hơi giảm, nói: “Chính ngươi nói ngươi có mấy thứ tốt hơn, sẽ không keo kiệt.”
Vẻ khinh bỉ của nàng lọt vào mắt Cố Tịch Nhan, tức khắc cảm thấy cả người khó chịu như bị kim đâm. Nhưng nếu bảo nàng ta cứ như vậy cầm tinh phẩm trân quý bên người đưa cho Đường Niệm Niệm, nàng ta làm sao cũng không nguyện ý. Cắn răng, cau mày, trong mắt Cố Tịch Nhan hiện lên lửa giận, lạnh lùng nói: “Muội muội có tham lam quá rồi hay không?”
“Ngươi muốn quỵt nợ?” Con mắt trong sáng của Đường Niệm Niệm lạnh xuống, vẻ khinh bỉ trên mặt càng thêm rõ ràng.
Cố Tịch Nhan cắn răng, tức giận vô cùng. Không phải nàng ta keo kiệt, chỉ là nếu thật sự cho, như vậy nàng ta liền thua rồi. Không chỉ thua trận, còn phải cầm trân phẩm độc nhất đưa cho nàng, nói vậy nàng ta còn mặt mũi nào nữa.
“Muội muội, ngươi không khỏi quá vô lý rồi!”
Đường Niệm Niệm bình tĩnh nhìn nàng ta, nhàn nhạt nói: “Quỵt nợ vô dụng, của ta chính là của ta. Một là lát nữa mang tới, bằng không ngày mai ta nhờ Cô Hồng lấy về.”
Nàng nói bình thản tự nhiên lại cường thế. Chẳng qua bởi vì Tư Lăng Cô Hồng đã nói, chỉ cần nàng muốn hắn liền mang tới, sự thật hắn cũng đã làm được, huống chi hiện tại những thứ này vốn nên là của nàng, Cô Hồng bảo nàng không được chạy lung tung, vậy dĩ nhiên là hắn phải đi giúp nàng mang về.
Nhưng lời này vào tai Cố Tịch Nhan chính là khiêu khích trắng trợn, nhất là câu ‘Của ta liền là của ta’ rồi câu ‘Nhờ Cô Hồng lấy về’, hợp lại nghe thế nào cũng giống như đang ám chỉ một chuyện khác.
“Muội muội, uy phong thật lớn a!” Cố Tịch Nhan chợt đứng lên, vạt áo không gió mà động, đè nén tức giận nói: “Bản thân ta muốn nhìn xem muội muội rốt cuộc là từ đâu có được tin tưởng chắc chắn như vậy, chờ xem đi!” Rồi xoay người rời khỏi.
Đường Niệm Niệm nhìn bóng lưng nàng, bĩu môi: “Rõ ràng chính là quỷ hẹp hòi.”
Bóng lưng thướt tha của Cố Tịch Nhan cứng đờ, khẽ run nhẹ, nửa điểm cũng tìm không ra bộ dáng liễu bay trong gió, chậm rãi khoan thai khi vừa tới.
“Chủ mẫu.” Chu Diệu Lang chờ đến khi không nhìn thấy thân ảnh của Cố Tịch Nhan, liền bước lên, đưa cho Đường Niệm Niệm một viên đan dược, nói: “Chủ mẫu có lẽ không biết Tịch Nhan tiểu thư kỳ thật là luyện dược sư có thực lực tương đương với thuộc hạ, nàng thích dùng tán đan, vừa rồi mùi thơm trên người nàng chỉ sợ có vấn đề.”
“Ta biết.” Đường Niệm Niệm giống như ăn kẹo nuốt viên thuốc trong tay nàng. Độc khí chung quanh còn chưa tiêu tán hết làm sao giấu được mắt nàng.
Nói là biết vậy khẳng định không có việc gì, kia vì sao còn muốn lãng phí đan dược của thuộc hạ. Ý nghĩ này chợt xẹt qua trong đầu Chu Diệu Lang, nàng cũng coi như hiểu rõ một chút tính tình Đường Niệm Niệm, đối với việc này coi như có sức miễn dịch. Đột nhiên, nàng nhớ tới, Đường Niệm Niệm ngoài tham lam ra còn tính toán rất rõ ràng, hơn nữa, chủ mẫu hình như…. rất hẹp hòi?
“Khụ, chủ mẫu.” Chu Diệu Lang do dự.
“Hửm?” Đường Niệm Niệm vuốt ve vết nứt trên bàn cờ.
“Ngài sẽ không phải cũng xuống tay với Tịch Nhan tiểu thư chứ?” Nàng cảm thấy việc này rất có khả năng.
Đường Niệm Niệm gật gật đầu, mắt híp híp, khóe miệng cong lên.
Chu Diệu Lang nhìn biểu tình này của nàng, đột nhiên phát hiện, chủ mẫu không biết từ khi nào hình như có sức sống hơn lúc ban đầu, biểu tình và cảm xúc cũng nhiều lên, nhưng lại làm người ta khó đoán. Bèn hỏi: “Chủ mẫu, người hạ dược sẽ không quá nặng chứ?”
Đường Niệm Niệm không trả lời thẳng, “Ta không hạ dược.”
Chu Diệu Lang ngẩn ra, một khắc trước vừa mới thừa nhận, như thế nào bây giờ lại phủ nhận rồi?
Đường Niệm Niệm mắt không chớp, hỏi: “Ngươi thấy được ta hạ dược?”
“Không.” Chu Diệu Lang không chút do dự nói. Về mặt luyện dược, Đường Niệm Niệm thực sự khiến nàng kính nể không thôi, công phu hạ dược nàng chưa từng nhận ra, nếu Đường Niệm Niệm có một ngày đột nhiên xuống tay với nàng, căn bản nàng cũng không có cách nào phản kháng.
Đường Niệm Niệm nhún vai, “Không phải là được rồi.” Sau đó lại khôi phục vẻ lãnh đạm chăm chú, tiếp tục chơi cờ.
Ván cờ như cuộc chiến nhân sinh, hoặc lớn hoặc nhỏ, thay đổi thất thường, khó nghĩ khó liệu, từ tài nghệ chơi cờ có thể thấy được tâm cơ sâu cạn, cách xử sự hành vi của một người. Nếu nói về khả năng chơi cờ của Đường Niệm Niệm, chỉ có tự thể nghiệm mới hiểu được cảm thụ, lúc này trên bàn cờ, quân cờ trắng đen đã sớm hỗn loạn một mảng.
Chu Diệu Lang nhìn bàn cờ giống như được bày ra bởi người không biết chơi cờ này, màu trắng đen trên ván cờ lần lượt biến hóa không ngừng, lại nhìn vẻ mặt chuyên chú của Đường Niệm Niệm, trong lòng không khỏi dâng lên một loại cảm xúc kính sợ chưa từng có.
Đường Niệm Niệm giống như bàn cờ trong tay nàng, vừa nhìn qua chỉ cảm thấy thuần khiết vô hại, làm người ta vừa buồn cười lại bất đắc dĩ, không chút uy hiếp nào, thậm chí khiến người ta cảm thấy căn bản không đáng nhắc tới, vừa nhìn liền hiểu rõ. Sau đó, ai cũng không ngờ, phần tinh khiết này, không đơn giản chỉ là vô tri thuần túy, cho dù dùng mưu đùa giỡn ngoan tuyệt cũng sáng tỏ như nước, khiến người ta khó lòng phòng bị, chỉ có thể trực diện đối mặt, ngay cả thủ đoạn cũng không thể dùng.
Trước giờ đối với Đường Niệm Niệm, Chu Diệu Lang chỉ có kính trọng nhưng không có sợ hãi, nay phần sợ hãi này bất thình lình xuất hiện lại xâm nhập vào tâm khảm, càng không dám có một tia khinh thị với nàng.
/76
|