Edit: Tiểu Ngọc Nhi
Kiệu hoa một đường đi giữa không trung, người bình thường không thể làm được. Bất luận kiệu hoa rước dâu lần này rốt cuộc kinh sợ bao nhiêu người, Đường Niệm Niệm bên trong kiệu hoa đều hồn nhiên không biết, nàng chỉ cảm thấy kiệu hoa này vô cùng vững vàng, mà thông thoáng không oi bức, chỗ ngồi mềm mại rất là thoải mái.
Đã có thời gian để bình tĩnh lại, nàng tinh tế kiểm tra kĩ biến hóa của thân thể.
Năm mươi năm kinh nghiệm từ kiếp trước mặc dù đơn điệu thiếu sinh khí, lão quái vật cũng cố ý đề phòng nàng, nhưng đối với một số cái căn bản của Tu Chân giả nàng cũng biết một hai. Chợt mở ra con mắt khác, trong đầu truyền đến cảm thụ kỳ quái, đây tất cả đều khiến nàng nghĩ đến một khả năng.
Tâm tĩnh lặng, cẩn thận chìm vào linh hải (tức là thần thức, linh hồn, 1 dạng nội thị), trong nháy mắt, Đường Niệm Niệm tiến vào một không gian huyền diệu, tầm mắt nhìn tới đều là sương mù trắng xoá, ở chính giữa có một khối Ngọc Thạch đang trôi nổi bên trong, lưu quang tràn ngập các loại màu sắc, cảm giác quen thuộc chính là từ Ngọc Thạch này truyền đến.
Đây là. . . . . . Đây không phải là bảo bối của lão quái vật kia bị ta nuốt xuống bụng, sau đó chết đi sao?
‘chủ nhân. . . . . . ’
Đường Niệm Niệm cả kinh, giọng nói non nớt mềm mềm mại không biết từ đâu đến, so với lần trước nghe được rõ ràng hơn. Nàng chăm chú nhìn khối ngọc bích kia, càng cảm thấy đúng với suy nghĩ của mình, dùng tâm hỏi: “Là ngươi đang nói chuyện?”
“Vâng. . . . . . Là Lục Lục. . . . . .”
“Lục Lục?” Đường Niệm Niệm lộ ra ý cười, giọng nói này giống như trẻ con mới sinh cùng linh hồn mang đến cảm giác thân cận khiến nàng không khỏi buông lỏng, không nghĩ nhiều liền hỏi ra nghi vấn trong lòng, “Ngươi là linh bảo? Giờ đây cùng ta hòa vào một thể, nhận ta làm chủ nhân?”
“Vâng. . . . . . Chủ nhân. . . . . .” Ánh sáng ngọc bích như vật sống, di động trôi nổi.
Đường Niệm Niệm cảm giác được linh trí của Lục Lục tựa như linh phách của linh bảo mới sinh, bất quá do hai người thân cận nên nàng có thể dễ dàng biết được ý tứ nó muốn biểu đạt. Vừa nghĩ tới việc đến một nơi xa lạ, bên cạnh còn có một vật làm bạn, hơn nữa còn là vật sống sẽ không làm hại mình, tâm không khỏi mềm mại xuống.
“Lục Lục, hiện tại bản lãnh dị đồng (*) cùng hút độc của ta cũng là bởi vì ngươi sao?” Đường Niệm Niệm dịu dàng hỏi.
(*)dị đồng = con mắt kỳ lạ. Kiểu như con mắt thứ 3 ý ^^
“Lục Lục lợi hại. . . . . . Lục Lục bảo vệ. . . . . . Chủ nhân. . . . . . Chủ nhân đừng sợ. . . . . .”
Đường Niệm Niệm khẽ giật mình, nhưng ngay sau đó hiểu ra, hai người bọn họ người đã như hai mà một, nàng có thể cảm nhận được suy nghĩ của nó, thì Lục Lục cũng có thể cảm thụ được tâm tình của nàng cũng không quá kỳ lạ.
”Xì” một tiếng nhoẻn miệng cười, Đường Niệm Niệm đã hoàn toàn buông bỏ đề phòng, “Ừ, Lục Lục rất lợi hại, ta không sợ.” Nghĩ lại chuyện mới vừa phát sinh, Đường Niệm Niệm có chút mong đợi hỏi: “Lục Lục thích độc dược? Ta phát hiện sau khi ăn độc dược thì thân thể của ta liền khôi phục sức lực, có phải khi cho Lục Lục độc dược thì sẽ có lợi với Lục Lục, từ đó cũng có lợi cho thân thể của ta?”
“Độc độc. . . . . . Thích, muốn nhiều độc độc. . . . . . Tốt cho chủ nhân. . . . . . Ừ. . . . . . Tốt như vậy. . . . . .” lời nói biểu đạt đứt quãng, có chút không rõ, giọng nói mềm mại trực tiếp khiến người nghe mềm tới tận xương, “Chủ nhân. . . . . . Này, cái này. . . . . . Chủ nhân cũng sẽ rất lợi hại, ừ ừ. . . . . . Lợi hại, không sợ bị người ta bắt nạt!”
Đường Niệm Niệm chưa kịp phản ứng, thì thấy từ trong ngọc bích bắn ra một đạo ánh sáng xanh trắng, bởi vì bản năng tín nhiệm khiến nàng không hề né tránh, cho đến khi tia sáng kia dung nhập vào linh trí.
Đây là. . . . . .
Đường Niệm Niệm bị nội dung bắn vào làm kinh sợ, nhưng ngay sau đó liền vui mừng. Dung nhập vào linh trí là “Bích Tuyền Quyết”, chính là công pháp tu chân, hơn nữa còn là công pháp dược tu cùng Lục Lục hỗ trợ lẫn nhau.
“Lục Lục. . . . . . Cám ơn!” Đường Niệm Niệm hiểu, đã có công pháp này, nàng không chỉ có thể khôi phục thân thể, còn có cơ hội tự bảo vệ mình. Sau này sẽ không phải giống như hôm nay sống không do mình, càng sẽ không trở thành con rối sống không bằng chết như kiếp trước.
“Hừ hừ. . . . . . Chủ nhân lợi hại, chủ nhân sau này. . . . . . Không bị người ta bắt nạt, hừ hừ, đi. . . . . . bắt nạt người khác!” Lục Lục kích động nói, trong ngọc bích lưu quang sóng nước xoay chuyển trông càng thêm sinh động.
“Ha ha!” Đường Niệm Niệm không khỏi bật cười. Kiếp trước số lần nàng cười chỉ tính trên đầu ngón tay, kiếp này mới chỉ một ngày cũng đã vượt qua kiếp trước, hơn nữa mỗi lần cười đều là thật lòng vui vẻ.
Lúc này, bên ngoài kiệu đột nhiên truyền đến giọng nói thầm ong ong vang dội của Triệu Thiết, “Nha đầu này sẽ không phải là thực sự hỏng đầu chứ? Ngồi một mình cũng cười vui vẻ như vậy.”
Đường Niệm Niệm nghe thế, nghĩ thầm cứ như vậy cũng không được, liền nói với Lục Lục: “Lục Lục, ta đi ra ngoài, ở bên ngoài ngươi vẫn có thể nói chuyện với ta giống vậy đúng không.”
“Vâng vâng. . . . . .”
Nghe được đáp án, tinh thần Đường Niệm Niệm ra khỏi Linh Hải, mở mắt lần nữa đã vững vàng ở trong kiệu hoa.
Giọng Thư Tu Trúc lúc này cũng truyền vào, “Đoạn đường tới Hư Tuyết Sơn cần hai ngày, chủ mẫu nếu mệt mỏi hay đói bụng thì chỉ cần nhắn một tiếng là được.”
Đường Niệm Niệm nghe được rõ ràng, ý trên lời nói chính là bất kể nàng mệt mỏi hay đói bụng đều phải trong hai ngày tới Hư Tuyết Sơn, không cho phép nàng cố ý trì hoãn.
Đường Niệm Niệm biết nàng bây giờ có muốn trốn cũng chỉ là hi vọng xa vời , nhưng cũng không hoảng sợ, nhàn nhạt đáp: “Ta hiểu rồi, nếu không có chuyện gì, ta ngủ đây.” Nói là ngủ, trên thực tế nàng muốn trong thời gian này tu luyện Bích Tuyền Quyết.
Ngoài kiệu, trên mặt Thư Tu Trúc lộ ra một tia kinh ngạc, đáp “Vâng”
Tống Quân Khanh một tay nâng kiệu, một tay nhẹ phe phẩy quạt ngọc, tùy ý cười, “Vị tân nương chủ mẫu này thật có thú vị.”
Triệu Thiết khoe khoang nói: “Ta đã nói trang chủ độc nhất vô nhị như vậy làm sao có thể không ai quý mến! Tục nhân chỉ thích tin vào mấy thứ hồ ngôn loạn ngữ, vẩn là vị này hiểu rõ, ha ha ha!”
Phía sau, ngụy thiếu niên Lý Cảnh với gương mặt oa nhi lạnh băng, nâng lên đôi mắt không chút gợn sóng, mở miệng nói: “Sống chết còn chưa chắc.” (TNN: thật biết phá không khí a =]])
Hắn vừa nói ra, ba người kia đều yên lặng, Triệu Thiết không tiếng động hít một hơi, sau đó đập Lý Cảnh phía sau một cái, “Đúng là không nói được lời nào hay.”
Lần này, Lý Cảnh không chút nào đè nén, tiếp tục bộ mặt tê liệt.
Trong kiệu, Đường Niệm Niệm nghe lời nói của bọn họ một lượt, đợi bọn họ an tĩnh lại liền nhắm mắt, dựa theo Bích Tuyền Quyết tu luyện. Bích Tuyền Quyết là công pháp dược tu ở Tu Chân Giới, cộng thêm có Lục Lục, linh bảo bao dược tu ước mơ tha thiết, giúp nàng có thể dễ dàng hấp thu linh khí hơn, sau đó ôn dưỡng Lục Lục, tiện đà từ trên người Lục Lục chuyển hóa thành càng nhiều dược lực tinh thuần, cường thân kiện thể, sử dụng cho mình.
Dược tu hiểu rõ nhất chính là chế thuốc, bất kể là thánh dược hay độc dược, cho nên võ lực của bản thân lại trở thành thứ yếu. Bích Tuyền Quyết chia làm ba chương, Thiên Thánh Dược Thể, Bích Lạc Linh Dược, Hoàng Tuyền Tu Độc. Chương đầu là công pháp để Thiên thánh dược thể tự tu luyện, từ Trúc Cơ, Ích Cốc, Tâm Động, Kim Đan, Nguyên Anh, Hợp Thể, Đại Thừa bảy đại cảnh giới, hai chương sau là chế thuốc và dùng độc.
Có Lục Lục trợ giúp cùng với việc hai người cùng thể, khiến cho Đường Niệm Niệm bước vào Trúc Cơ cực kì thành công, chẳng qua chỉ cảm nhận linh lực, nhờ Lục Lục chuyển hóa dược lực dung nhập vào thân thể suy yếu, khiến toàn thân thoải mái thư thái, dễ chịu như say.
“Chủ mẫu, đã qua một ngày, nên dùng cơm rồi.”
Đường Niệm Niệm bị giọng Thư Tu Trúc đánh thức, chớp mắt một cái mới hiểu hắn vừa nói gì, nàng luyện Trúc Cơ bất tri bất giác thế nhưng đã qua một ngày? “Ừ, biết rồi.”
Nếu không phải cảm thấy thân thể nàng một ngày không ăn khó có thể chống đỡ nổi, thì Thư Tu Trúc cũng không định mở miệng. Thư Tu Trúc đem một bình ngọc đưa vào trong màn kiệu, nói: “Đây là Thực Cốc đan, chủ mẫu có thể ăn.”
Đường Niệm Niệm chẳng những không bất mãn vì trên đường xuất giá ngay cả đồ ăn ngon cũng không có, ngược lại lúc nhìn đến bình ngọc kia liền vui mừng nhướng mày. Trong bình ngọc phát ra một mảnh sương mù màu lục, chính là biểu hiện của dược, đúng lúc hiện tại nàng đang cần.
Nhận lấy bình thuốc, Đường Niệm Niệm cám ơn, rồi ngay lập tức nghe được giọng Lục Lục vang lên trong đầu: “Chủ nhân. . . . . . Muốn. . . . . .”
“Đừng nóng vội, sẽ là của ngươi.” Đường Niệm Niệm trong mắt lộ ra vẻ sủng nịch, nàng cùng Lục Lục hiện tại là có tổn hại cùng chịu, có lợi ích cùng hưởng. Là dược ba phần độc, độc khí trong đan dược sẽ bị Lục Lục hấp thu, sau đó đem tạp chất bên trong tiêu trừ chuyển hóa thành dược khí tinh thuần đưa cho mình, tu luyện sẽ nhanh hơn.
Trong bình ngọc chỉ có ba viên đan dược màu vàng nhạt, Đường Niệm Niệm lấy ra một viên nuốt vào, sau đó cùng Lục Lục tu luyện. Dược khí không nhiều lắm, nhưng hiện tại Đường Niệm Niệm cũng chỉ có thể như vậy, cảm nhận được Lục Lục bất mãn, Đường Niệm Niệm ấm giọng trấn an: “Lục Lục yên tâm, bây giờ là ta vô dụng, sau này tỷ tỷ nhất định luyện độc cho ngươi, cho ngươi ăn no.”
“Ô Ô. . . . . . Chủ nhân tốt. . . . . . Chủ nhân giữ lời. . . . . .”
“Ừ, nhất định giữ lời!” Đường Niệm Niệm đôi mắt trong trẻo, nghiêm túc gật đầu.
Kiệu hoa một đường đi giữa không trung, người bình thường không thể làm được. Bất luận kiệu hoa rước dâu lần này rốt cuộc kinh sợ bao nhiêu người, Đường Niệm Niệm bên trong kiệu hoa đều hồn nhiên không biết, nàng chỉ cảm thấy kiệu hoa này vô cùng vững vàng, mà thông thoáng không oi bức, chỗ ngồi mềm mại rất là thoải mái.
Đã có thời gian để bình tĩnh lại, nàng tinh tế kiểm tra kĩ biến hóa của thân thể.
Năm mươi năm kinh nghiệm từ kiếp trước mặc dù đơn điệu thiếu sinh khí, lão quái vật cũng cố ý đề phòng nàng, nhưng đối với một số cái căn bản của Tu Chân giả nàng cũng biết một hai. Chợt mở ra con mắt khác, trong đầu truyền đến cảm thụ kỳ quái, đây tất cả đều khiến nàng nghĩ đến một khả năng.
Tâm tĩnh lặng, cẩn thận chìm vào linh hải (tức là thần thức, linh hồn, 1 dạng nội thị), trong nháy mắt, Đường Niệm Niệm tiến vào một không gian huyền diệu, tầm mắt nhìn tới đều là sương mù trắng xoá, ở chính giữa có một khối Ngọc Thạch đang trôi nổi bên trong, lưu quang tràn ngập các loại màu sắc, cảm giác quen thuộc chính là từ Ngọc Thạch này truyền đến.
Đây là. . . . . . Đây không phải là bảo bối của lão quái vật kia bị ta nuốt xuống bụng, sau đó chết đi sao?
‘chủ nhân. . . . . . ’
Đường Niệm Niệm cả kinh, giọng nói non nớt mềm mềm mại không biết từ đâu đến, so với lần trước nghe được rõ ràng hơn. Nàng chăm chú nhìn khối ngọc bích kia, càng cảm thấy đúng với suy nghĩ của mình, dùng tâm hỏi: “Là ngươi đang nói chuyện?”
“Vâng. . . . . . Là Lục Lục. . . . . .”
“Lục Lục?” Đường Niệm Niệm lộ ra ý cười, giọng nói này giống như trẻ con mới sinh cùng linh hồn mang đến cảm giác thân cận khiến nàng không khỏi buông lỏng, không nghĩ nhiều liền hỏi ra nghi vấn trong lòng, “Ngươi là linh bảo? Giờ đây cùng ta hòa vào một thể, nhận ta làm chủ nhân?”
“Vâng. . . . . . Chủ nhân. . . . . .” Ánh sáng ngọc bích như vật sống, di động trôi nổi.
Đường Niệm Niệm cảm giác được linh trí của Lục Lục tựa như linh phách của linh bảo mới sinh, bất quá do hai người thân cận nên nàng có thể dễ dàng biết được ý tứ nó muốn biểu đạt. Vừa nghĩ tới việc đến một nơi xa lạ, bên cạnh còn có một vật làm bạn, hơn nữa còn là vật sống sẽ không làm hại mình, tâm không khỏi mềm mại xuống.
“Lục Lục, hiện tại bản lãnh dị đồng (*) cùng hút độc của ta cũng là bởi vì ngươi sao?” Đường Niệm Niệm dịu dàng hỏi.
(*)dị đồng = con mắt kỳ lạ. Kiểu như con mắt thứ 3 ý ^^
“Lục Lục lợi hại. . . . . . Lục Lục bảo vệ. . . . . . Chủ nhân. . . . . . Chủ nhân đừng sợ. . . . . .”
Đường Niệm Niệm khẽ giật mình, nhưng ngay sau đó hiểu ra, hai người bọn họ người đã như hai mà một, nàng có thể cảm nhận được suy nghĩ của nó, thì Lục Lục cũng có thể cảm thụ được tâm tình của nàng cũng không quá kỳ lạ.
”Xì” một tiếng nhoẻn miệng cười, Đường Niệm Niệm đã hoàn toàn buông bỏ đề phòng, “Ừ, Lục Lục rất lợi hại, ta không sợ.” Nghĩ lại chuyện mới vừa phát sinh, Đường Niệm Niệm có chút mong đợi hỏi: “Lục Lục thích độc dược? Ta phát hiện sau khi ăn độc dược thì thân thể của ta liền khôi phục sức lực, có phải khi cho Lục Lục độc dược thì sẽ có lợi với Lục Lục, từ đó cũng có lợi cho thân thể của ta?”
“Độc độc. . . . . . Thích, muốn nhiều độc độc. . . . . . Tốt cho chủ nhân. . . . . . Ừ. . . . . . Tốt như vậy. . . . . .” lời nói biểu đạt đứt quãng, có chút không rõ, giọng nói mềm mại trực tiếp khiến người nghe mềm tới tận xương, “Chủ nhân. . . . . . Này, cái này. . . . . . Chủ nhân cũng sẽ rất lợi hại, ừ ừ. . . . . . Lợi hại, không sợ bị người ta bắt nạt!”
Đường Niệm Niệm chưa kịp phản ứng, thì thấy từ trong ngọc bích bắn ra một đạo ánh sáng xanh trắng, bởi vì bản năng tín nhiệm khiến nàng không hề né tránh, cho đến khi tia sáng kia dung nhập vào linh trí.
Đây là. . . . . .
Đường Niệm Niệm bị nội dung bắn vào làm kinh sợ, nhưng ngay sau đó liền vui mừng. Dung nhập vào linh trí là “Bích Tuyền Quyết”, chính là công pháp tu chân, hơn nữa còn là công pháp dược tu cùng Lục Lục hỗ trợ lẫn nhau.
“Lục Lục. . . . . . Cám ơn!” Đường Niệm Niệm hiểu, đã có công pháp này, nàng không chỉ có thể khôi phục thân thể, còn có cơ hội tự bảo vệ mình. Sau này sẽ không phải giống như hôm nay sống không do mình, càng sẽ không trở thành con rối sống không bằng chết như kiếp trước.
“Hừ hừ. . . . . . Chủ nhân lợi hại, chủ nhân sau này. . . . . . Không bị người ta bắt nạt, hừ hừ, đi. . . . . . bắt nạt người khác!” Lục Lục kích động nói, trong ngọc bích lưu quang sóng nước xoay chuyển trông càng thêm sinh động.
“Ha ha!” Đường Niệm Niệm không khỏi bật cười. Kiếp trước số lần nàng cười chỉ tính trên đầu ngón tay, kiếp này mới chỉ một ngày cũng đã vượt qua kiếp trước, hơn nữa mỗi lần cười đều là thật lòng vui vẻ.
Lúc này, bên ngoài kiệu đột nhiên truyền đến giọng nói thầm ong ong vang dội của Triệu Thiết, “Nha đầu này sẽ không phải là thực sự hỏng đầu chứ? Ngồi một mình cũng cười vui vẻ như vậy.”
Đường Niệm Niệm nghe thế, nghĩ thầm cứ như vậy cũng không được, liền nói với Lục Lục: “Lục Lục, ta đi ra ngoài, ở bên ngoài ngươi vẫn có thể nói chuyện với ta giống vậy đúng không.”
“Vâng vâng. . . . . .”
Nghe được đáp án, tinh thần Đường Niệm Niệm ra khỏi Linh Hải, mở mắt lần nữa đã vững vàng ở trong kiệu hoa.
Giọng Thư Tu Trúc lúc này cũng truyền vào, “Đoạn đường tới Hư Tuyết Sơn cần hai ngày, chủ mẫu nếu mệt mỏi hay đói bụng thì chỉ cần nhắn một tiếng là được.”
Đường Niệm Niệm nghe được rõ ràng, ý trên lời nói chính là bất kể nàng mệt mỏi hay đói bụng đều phải trong hai ngày tới Hư Tuyết Sơn, không cho phép nàng cố ý trì hoãn.
Đường Niệm Niệm biết nàng bây giờ có muốn trốn cũng chỉ là hi vọng xa vời , nhưng cũng không hoảng sợ, nhàn nhạt đáp: “Ta hiểu rồi, nếu không có chuyện gì, ta ngủ đây.” Nói là ngủ, trên thực tế nàng muốn trong thời gian này tu luyện Bích Tuyền Quyết.
Ngoài kiệu, trên mặt Thư Tu Trúc lộ ra một tia kinh ngạc, đáp “Vâng”
Tống Quân Khanh một tay nâng kiệu, một tay nhẹ phe phẩy quạt ngọc, tùy ý cười, “Vị tân nương chủ mẫu này thật có thú vị.”
Triệu Thiết khoe khoang nói: “Ta đã nói trang chủ độc nhất vô nhị như vậy làm sao có thể không ai quý mến! Tục nhân chỉ thích tin vào mấy thứ hồ ngôn loạn ngữ, vẩn là vị này hiểu rõ, ha ha ha!”
Phía sau, ngụy thiếu niên Lý Cảnh với gương mặt oa nhi lạnh băng, nâng lên đôi mắt không chút gợn sóng, mở miệng nói: “Sống chết còn chưa chắc.” (TNN: thật biết phá không khí a =]])
Hắn vừa nói ra, ba người kia đều yên lặng, Triệu Thiết không tiếng động hít một hơi, sau đó đập Lý Cảnh phía sau một cái, “Đúng là không nói được lời nào hay.”
Lần này, Lý Cảnh không chút nào đè nén, tiếp tục bộ mặt tê liệt.
Trong kiệu, Đường Niệm Niệm nghe lời nói của bọn họ một lượt, đợi bọn họ an tĩnh lại liền nhắm mắt, dựa theo Bích Tuyền Quyết tu luyện. Bích Tuyền Quyết là công pháp dược tu ở Tu Chân Giới, cộng thêm có Lục Lục, linh bảo bao dược tu ước mơ tha thiết, giúp nàng có thể dễ dàng hấp thu linh khí hơn, sau đó ôn dưỡng Lục Lục, tiện đà từ trên người Lục Lục chuyển hóa thành càng nhiều dược lực tinh thuần, cường thân kiện thể, sử dụng cho mình.
Dược tu hiểu rõ nhất chính là chế thuốc, bất kể là thánh dược hay độc dược, cho nên võ lực của bản thân lại trở thành thứ yếu. Bích Tuyền Quyết chia làm ba chương, Thiên Thánh Dược Thể, Bích Lạc Linh Dược, Hoàng Tuyền Tu Độc. Chương đầu là công pháp để Thiên thánh dược thể tự tu luyện, từ Trúc Cơ, Ích Cốc, Tâm Động, Kim Đan, Nguyên Anh, Hợp Thể, Đại Thừa bảy đại cảnh giới, hai chương sau là chế thuốc và dùng độc.
Có Lục Lục trợ giúp cùng với việc hai người cùng thể, khiến cho Đường Niệm Niệm bước vào Trúc Cơ cực kì thành công, chẳng qua chỉ cảm nhận linh lực, nhờ Lục Lục chuyển hóa dược lực dung nhập vào thân thể suy yếu, khiến toàn thân thoải mái thư thái, dễ chịu như say.
“Chủ mẫu, đã qua một ngày, nên dùng cơm rồi.”
Đường Niệm Niệm bị giọng Thư Tu Trúc đánh thức, chớp mắt một cái mới hiểu hắn vừa nói gì, nàng luyện Trúc Cơ bất tri bất giác thế nhưng đã qua một ngày? “Ừ, biết rồi.”
Nếu không phải cảm thấy thân thể nàng một ngày không ăn khó có thể chống đỡ nổi, thì Thư Tu Trúc cũng không định mở miệng. Thư Tu Trúc đem một bình ngọc đưa vào trong màn kiệu, nói: “Đây là Thực Cốc đan, chủ mẫu có thể ăn.”
Đường Niệm Niệm chẳng những không bất mãn vì trên đường xuất giá ngay cả đồ ăn ngon cũng không có, ngược lại lúc nhìn đến bình ngọc kia liền vui mừng nhướng mày. Trong bình ngọc phát ra một mảnh sương mù màu lục, chính là biểu hiện của dược, đúng lúc hiện tại nàng đang cần.
Nhận lấy bình thuốc, Đường Niệm Niệm cám ơn, rồi ngay lập tức nghe được giọng Lục Lục vang lên trong đầu: “Chủ nhân. . . . . . Muốn. . . . . .”
“Đừng nóng vội, sẽ là của ngươi.” Đường Niệm Niệm trong mắt lộ ra vẻ sủng nịch, nàng cùng Lục Lục hiện tại là có tổn hại cùng chịu, có lợi ích cùng hưởng. Là dược ba phần độc, độc khí trong đan dược sẽ bị Lục Lục hấp thu, sau đó đem tạp chất bên trong tiêu trừ chuyển hóa thành dược khí tinh thuần đưa cho mình, tu luyện sẽ nhanh hơn.
Trong bình ngọc chỉ có ba viên đan dược màu vàng nhạt, Đường Niệm Niệm lấy ra một viên nuốt vào, sau đó cùng Lục Lục tu luyện. Dược khí không nhiều lắm, nhưng hiện tại Đường Niệm Niệm cũng chỉ có thể như vậy, cảm nhận được Lục Lục bất mãn, Đường Niệm Niệm ấm giọng trấn an: “Lục Lục yên tâm, bây giờ là ta vô dụng, sau này tỷ tỷ nhất định luyện độc cho ngươi, cho ngươi ăn no.”
“Ô Ô. . . . . . Chủ nhân tốt. . . . . . Chủ nhân giữ lời. . . . . .”
“Ừ, nhất định giữ lời!” Đường Niệm Niệm đôi mắt trong trẻo, nghiêm túc gật đầu.
/76
|