Edit: Tiểu Dạ
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Những người khác nghĩ thế nào, làm gì, đám người Đường Niệm Niệm lúc này đã tiến vào vực sâu không hề biết, cũng sẽ không hơi đâu để ý.
Vừa vào vực sâu, giống như lúc trước ở tứ luyện Tư Lăng gia tộc, tối đen không ánh sáng, vắng lặng áp lực, càng lúc càng sâu.
Đất liền không thể so với dưới biển. Mọi người vốn đều lớn lên ở đất liền, vừa vào trong nước lập tức không thể thuận buồm xuôi gió. Tất cả đúng như hoạ tiết trên bản đồ mà Cung Giao đã nói, đi vào càng sâu, bên trong tràn ngập các hang động, nối nhau không dứt, giống như tổ kiến. Bất kể lối đi nhỏ hay lớn thì cũng đều mang sự đáng sợ kinh hoàng mà tổ kiến không thể nào sánh kịp.
“Ngao ngao ~” Lục Lục nằm trong lòng Đường Niệm Niệm nhẹ giọng kêu to.
【 Bên này, bên này, có cái gì đó thơm thơm 】
Đường Niệm Niệm lập tức chỉ huy quái xà đi về phía Lục Lục vừa nói.
Cái gọi là ăn gian chính là nói đoàn người bọn họ đây, thời điểm người khác còn đang do dự có nên mạo hiểm hay không, bọn họ đã có một con thú tầm bảo. Căn bản không cần lo bị lạc phương hướng, chỉ cần dựa theo cảm ứng mà đi, sau đó đoạt bảo rồi rời khỏi.
Nhưng nếu nói không có trở ngại thì cũng không hẳn —— chỉ vừa tiến vào hang động một lát, trong nước biển đã ẩn ẩn truyền đến một cơn chấn động nhè nhẹ, cơn chấn này đến cực nhanh khiến người ta không dễ dàng phát hiện, chờ khi kịp phản ứng đã thấy một con hải thú to lớn cùng những chiếc răng sắc nhọn, nuốt trọn quái xà và bọn người Đường Niệm Niệm.
Nhưng, không chờ quái xà động, một luồng ngân quang chợt lóe lên rồi biến mất, con hải thú trước mắt bị vỡ bụng, ngay cả một tiếng rống cũng không kịp vang lên đã mất đi sinh mạng.
Đường Niệm Niệm chớp mắt mấy cái, biết được là Tư Lăng Cô Hồng ra tay, nhếch lên một nụ cười nhẹ dựa vào trong lòng hắn. Tuy rằng bộ phận trên người con hải thú này có thể dùng để luyện dược luyện khí, nhưng Đường Niệm Niệm không để vào mắt, cũng không định tốn thời gian dừng lại thu thập.
Dọc đường, dựa theo cảm ứng của Lục Lục, cuối cùng nhìn thấy vài gốc trân châu lớn nhỏ màu xanh, lá hồng hoa lam, sinh trưởng trong khe hẹp không gió mà bay.
“Vân Du thảo.” Đường Niệm Niệm nhìn này mấy gốc dược thảo biển này, hai mắt sáng ngời, từ trên người quái xà đi xuống, chậm rãi thu thập, từ từ đem tất cả trồng trong nội giới.
Đối với dược thảo, Đường Niệm Niệm luôn kiên nhẫn chăm chú không giống bình thường. Chỉ thấy hai mắt nàng nhẹ rũ xuống, vẻ mặt vui tươi, động tác trên tay cũng rất nhẹ nhàng.
Tư Lăng Cô Hồng đứng ở bên cạnh thấy nàng thu thập cũng không quấy rầy, sau một khắc liền có một bóng người chợt lóe rồi biến mất trong nước, không biết đi đâu. Chỉ nghe vài tiếng thét và tiếng thú rống từ cùng một chỗ truyền ra, khoảng một lát sau khi Đường Niệm Niệm xử lý xong đám dược thảo, hắn đã trở lại bên cạnh nàng. Đem nàng ôm vào trong lòng, trở về ngồi trên đầu quái xà.
Vừa thu được linh dược nên Đường Niệm Niệm rất hào hứng, hai mắt hàm chứa ý cười. Nằm trong lòng Tư Lăng Cô Hồng, vỗ vỗ đầu quái xà bảo nó tiếp tục đi về phía trước.
Mười ngày sau.
Sau khi thâm nhập vào mê cung dưới biển, đám người Đường Niệm Niệm đã đi được đến tầng thứ năm. Suốt mười ngày di chuyển, từ tầng một đến tầng năm, trong đó Đường Niệm Niệm đoạt được đa số đều là linh dược dưới nước, cũng có một chút linh ngọc dị thạch. Chung quanh số hải thú gặp phải càng ngày càng mạnh, nhưng cũng càng ngày càng ít, độ ấm và áp lực trong nước càng ngày càng cao.
Quái xà đã đi trong vùng biển u tối, nếu không nhờ Lục Lục cảm ứng chính xác, chỉ sợ nó đã sớm bị lạc. Hang động trong biển không ngừng biến hoá, núi đá tảo biển giống như đang sống, vô cùng quỷ dị.
“Ngao ngao ~” Lục Lục thấp giọng kêu to.
【Ở phía dưới, ở phía dưới, nóng nóng, ngô… Là lửa lửa… 】
Lúc này, phía trước ẩn ẩn truyền đến tiếng đánh nhau cùng tiếng thú gào thét khiến quái xà hơi hơi dừng lại, rồi ngừng hẳn. Đường Niệm Niệm lúc này cũng dùng linh thức đảo qua, nhưng nơi này hình như hạn chế linh thức, tuy phạm vi xem được nhỏ hơn bình thường rất nhiều, song cũng đủ để nàng nhìn rõ hết thảy phát sinh ở phía trước.
Kẻ đánh nhau với đàn thú phía trước không ai khác chính là đoàn người Cung Giao, cùng y đến đây cũng có một đám người. Ở phía sau nơi bọn họ giao chiến cùng hải thú có một cánh cửa điêu khắc cao chót vót, giống như từ núi đá sinh ra, cẩn trọng áp lực, tựa như có người khổng lồ bảo vệ nơi này.
Không chỉ vậy, phía sau cánh cửa cực lớn này còn có vài cánh cửa điêu khắc cực lớn giống thế, trong đó đã có một cánh được mở ra, bên trong tối đen, một bóng đen mạnh mẽ lao ra lại là một con mãnh thú.
Lục Lục ở trong lòng nàng bỗng uốn éo thân mình, sau khi hấp dẫn được lực chú ý của Đường Niệm Niệm, liền kêu lên:
【 Chủ nhân, chủ nhân, đồ tốt nhất ở trong cái cửa đó, trước đi vào trong đi, Lục Lục cảm giác được bên trong tương thông với những cánh cửa kia, có thể mang hết bảo bối cùng đi luôn!~】
“Được.” Đường Niệm Niệm cũng hơi hơi cảm giác được bên trong có cái gì đó, không chút do dự vỗ đầu quái xà, đi thẳng tới cánh cửa kia mà không thèm ẩn nấp.
Tốc độ quái xà trong nước biển không tính là chủ đạo, nhưng cũng rất nhanh. Khi nó đột nhiên xuất hiện ở đây, lập tức đã bị mọi người phát hiện, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, đã thấy nó chuyển động vài cái, không biết biến đi đâu.
“Không có dẫn dắt vậy có thể đến nơi này nhanh như vậy.” Trong đám người, Cung Giao thấp giọng nói một câu, nhìn phương hướng quái xà biến mất, hai mắt hiện lên vẻ dè chừng mờ mịt.
Cung Cẩn Mặc cũng không có ý kiến gì trước hành động lần này của Đường Niệm Niệm, con ngươi khẽ rũ xuống, đánh tan lớp sương mù trong mắt. Lúc nâng mắt lên, đã khôi phục như ban đầu.
Lúc này, Chu Thiện ẩn nấp ở một chỗ âm u nhìn phương hướng quái xà rời đi, nghi ngờ nói: “Nơi đó có cái gì…”
Thẩm Cửu nói: “Nếu ngươi đi về phía trước, tất sẽ chọc giận bọn hắn.”
Chu Thiện cũng câu môi cười, ánh mắt đảo qua đám đông đang giao chiến với hải thú, cười nói: “Tự nhiên sẽ có người khác thay chúng ta chọc giận bọn hắn a.”
Thẩm Cửu nghe vậy, sóng mắt khẽ động, nhưng không nói nữa.
Giờ phút này, quái xà vốn tuỳ ý đi vào cửa, nhưng đột nhiên cảm thấy thân mình như bị thứ gì đó bao vây, vừa khó chịu vừa nóng rực, quấy tâm thần nó có chút không yên, thân thể không tự chủ được lắc lư.
Rõ ràng đang ở trong nước, sao lại có cảm giác nóng như vậy, rõ ràng chung quanh đều là nước biển, lại giống như hóa thành hỏa diễm, chạm lên trên thân thể càng ngày càng phỏng, giống như sắp xé rách ra.
“Tê tê tê tê!” Quái xà thống khổ kêu gào. Nó vốn chỉ là một phân thân, tính kháng cự không thể so với bản thể Hồng Lê, đến lúc này đã là cực hạn. Chỉ thấythân thể to lớn của nó thoạt nhìn không khác, nhưng lớp vảy đen tím kia đã có chút không chịu nổi nứt ra..
Trước mắt, lại là một ngọn núi lửa dưới đáy biển.
Quái xà không lại gần thêm, ngược lại lùi ra xa xa. Đường Niệm Niệm và Tư Lăng Cô Hồng cùng nhau đi tới gần ven núi lửa. Ngọn núi này cũng yên tĩnh như Vô Phong Hải Vực, khiến người ta không hề cảm thấy một chút sức sống. Nhưng ngọn núi lửa trông như đã chết này, lại làm người ta cảm giác được sự nóng bỏng phát ra từ bên trong.
“Cô Hồng…” Đường Niệm Niệm quay đầu nhìn về phía Tư Lăng Cô Hồng.
Tư Lăng Cô Hồng sao lại không hiểu ý định của nàng, khẽ vuốt trán nàng, nói: “Ta đi cùng nàng.”
“Được.” Hai hàng lông mày Đường Niệm Niệm khẽ cong, vui vẻ đáp ứng.
Núi lửa cao ngất, cửa vào trên đỉnh cũng lớn vô cùng. Tư Lăng Cô Hồng một tay ôm lấy eo nàng từ trên đỉnh nhảy xuống, ở trong này, cứ như đang ở trong một thế giới khác. Một khi bước vào, đó là một luồng sóng nhiệt ập đến không gì sánh nổi. Cái nóng này không phải chỉ đốt bên ngoài cơ thể, mà cảm giác thiêu đốt từng chút một từ bên trong, có thể tra tấn người ta đến phát điên.
Chẳng qua, sắc mặt Tư Lăng Cô Hồng và Đường Niệm Niệm đều không có thay đổi gì lớn. Đường Niệm Niệm vốn là dược tu, huống chi thể chất Thiên Thánh Dược Thể nghịch thiên như vậy, cộng thêm công pháp Bích Tuyền Quyết, tuy rằng không rõ phẩm chất, nhưng Đường Niệm Niệm cũng hiểu được nó tất nhiên không thấp. Trong cơ thể nàng vốn có dược hoả, tuy không phải người có thể khống chế hoả diễm trời sinh, nhưng cũng có thể chịu đựng được.
Đường Niệm Niệm nhìn Tư Lăng Cô Hồng, tuy sắc mặt hắn không khác là bao, nhưng nàng vẫn phát tán dược lực ra chung quanh, hình thành một bức bình chướng, ngăn cản luồng nhiệt kia ở bên ngoài.
Nếu là nam tử khác, bị nữ tử trong lòng bảo hộ như thế, chỉ sợ sẽ có điểm bất mãn. Nhưng với Tư Lăng Cô Hồng, lại chỉ cảm thấy tràn đầy ấm áp. Hắn không hiểu đạo lý đối nhân xử thế lắm, từ trước tới này luôn theo ý nghĩ của bản thân, muốn là làm, trước hành vi bảo hộ mình của Đường Niệm Niệm, hắn đương nhiên sẽ không bất mãn, ngược lại còn cảm thấy vui mừng.
Khi hai người đi vào, trước mắt đột nhiên bừng sáng, chỉ thấy dưới đáy ngọn núi lửa là nham thạch nóng chảy yêu trị diễm lệ, bất động tĩnh lặng, chính giữa dòng nham thạch lại có một toà bạch cốt ngồi xếp bằng. Nơi đầu lâu trên bạch cốt, một ngọn hoả diễm màu trắng ngà bộ dáng giống thú mà không phải thú, giống hoa nhưng không phải hoa, đang hơi hơi bập bùng nhảy nhót. Hoả diễm trong dòng nham thạch lộ vẻ xinh đẹp, khiến người ta không dám bỏ qua. Loại hung tính khiến người ta chú ý tới tính chất đặc biệt cùng sự nóng rực của nó, ẩn ẩn cảm nhận được giống như một sinh vật đang sống, sinh động mà cuồng bạo, tất cả đều lộ ra vẻ bất phàm.
【 Ngô ngô, thiên địa linh hỏa, chủ nhân, chủ nhân, đây là thiên địa linh hỏa ~】Lục Lục ở trong lòng Đường Niệm Niệm vui mừng kêu to.
Thân là luyện dược sư, Đường Niệm Niệm đương nhiên biết thiên địa linh hỏa là cái gì, đó là hoả diễm do trời sinh trời dưỡng, từ các loại hoàn cảnh đặc biệt mà sinh trưởng nên. Loại hỏa diễm này chẳng những uy lực to lớn, còn tràn ngập linh tính, đến cuối cùng thậm chí có thể sinh ra linh hồn của chính mình. Lúc đó, nếu linh hỏa này cố ý, tuyệt đối sẽ là một trận đại kiếp của thiên hạ.
Ngoại trừ thiên địa linh hỏa, còn có thú hỏa, Quỷ hỏa cùng các loại hỏa diễm, nhưng không có loại nào trân quý hơn hoả diễm do trời sinh trời dưỡng này.
Đường Niệm Niệm nhìn kỹ ngọn hoả diễm trong cái đầu lâu kia, màu trắng ngà, giống thú nhưng không phải thú, giống hoa nhưng không phải hoa, không ngừng biến hóa, nhưng thật ra vô cùng giống với Liên Bạch hỏa mà trong Bích Tuyền Quyết ghi lại. Loại hỏa diễm này nhiệt độ không cao, nhưng lại có khả năng đốt cháy linh hồn, từ trong thiêu ra, khiến người ta khó lòng phòng bị. Đối với luyện đan đương nhiên rõ rệt hơn, tiêu trừ tạp chất, phẩm chất đan dược cùng xác suất thành công cũng lớn hơn.
Xem bộ dáng này, bạch cốt kia hình như là chủ nhân trước đó của Liên Bạch Hoả?
Ánh mắt Đường Niệm Niệm chuyển động, khi nhìn thấy Liên Bạch Hoả này cũng có tính toán riêng. Nàng cho tới bây giờ chưa từng sinh ra áy náy vì đoạt đồ của người chết, đừng nói chủ nhân của thứ này đã chết, cho dù chưa chết…..
Ừm.
Cái này xem thực lực đã rồi nói sau.
Đôi mắt Đường Niệm Niệm bình tĩnh, sau đó chỉ vào Liên Bạch Hoả trong cái đầu lâu kia, nói với Tư Lăng Cô Hồng: “Ta muốn nó.”
“Được.” Chỉ cần nàng muốn, hắn sẽ không cự tuyệt. Bởi vì tâm thần dần dần dung hợp nên chỉ cần nhìn ánh mắt và sắc mặt của Đường Niệm Niệm, hắn liền biết nàng muốn thu phục đóa hỏa diễm quỷ dị này. Chỉ cần nàng không bị thương, nàng nghĩ muốn gì đều có thể.
Liên Bạch Hoả nằm trong đầu lâu trắng dường như cảm nhận được, độ cong bập bùng càng lớn hơn một chút.
Tư Lăng Cô Hồng yên lặng buông nàng ra, sau đó đứng trên vách đá. Ánh sáng đỏ rực của nham thạch nóng chảy yêu diễm ánh lên người hắn, khiến sắc mặt hắn cũng hơi nhiễm một tầng đỏ ửng, nhưng ánh mắt vẫn chuyên chú khiến người ta an tâm.
Đường Niệm Niệm nhìn hắn, sâu trong đáy mắt tràn đầy sự vui vẻ ôn hòa. Hắn chính là như vậy, chỉ cần nàng muốn làm gì, cũng sẽ ở bên cạnh nàng, lẳng lặng nhìn nàng, khiến cho nàng cảm thấy an tâm ấm áp, mặc kệ phía trước phải đối mặt cái gì cũng không cần sợ hãi.
“Cô Hồng.” Đường Niệm Niệm đột nhiên lên tiếng.
“Hử?” sóng mắt Tư Lăng Cô Hồng nhẹ dao động.
Đường Niệm Niệm mở miệng, chân thành nói: “Thích nhất Cô Hồng.”
Địa hỏa hồng quang nổi bật, nhưng nét mặt tươi cười của nàng cũng đem ánh hồng quang này đè ép xuống, không kiều không mị, lại linh động bức người, toả sáng xung quanh.
Tư Lăng Cô Hồng nao nao, lập tức nở nụ cười.
Nhìn nụ cười của hắn, Đường Niệm Niệm cũng không do dự nữa, tay hướng tới gần Liên Bạch Hoả trong cái đầu lâu kia, một luồng dược lực không ngừng tăng lên trào ra từ thân thể của nàng, bao vây hoàn toàn cái đầu lâu đó. Toàn bộ núi lửa giống như ngừng lại một chút, rồi chậm rãi chấn động.
Tư Lăng Cô Hồng cảm nhận được mặt đất chấn động, đôi mắt vốn nhìn nàng đột nhiên tối lại, chỉ thấy Đường Niệm Niệm nhắm chặt hai mắt, hiển nhiên là đang thu phục Liên Bạch Hoả. Dừng một chút, hắn liền bước ra khỏi núi lửa, đến chỗ quái xà.
Cũng không bao lâu, phía trước mơ hồ truyền đến tiếng người nói chuyện:
“Thật không ngờ trong cánh cửa này còn có một địa phương như thế, luồng nhiệt nóng rực này rốt cuộc sao đây?”
“Mặt đất đột nhiên chấn động, sợ là có trọng bảo gì đó xuất thế?”
“Vô Ngân thiếu chủ vừa rồi đi về hướng này, chẳng nhẽ kẻ làm ra động tĩnh này chính là đám người Vô Ngân thiếu chủ?”
Lời vừa nói ra, một mảnh yên tĩnh. Không chỉ vì mọi người hoài nghi, mà càng bởi vì bọn họ đều đã trông thấy Tư Lăng Cô Hồng yên tĩnh đứng trong đó.
Hắn mặc một bộ quần áo màu bạc, cho dù đang ở trong nước nhưng không có chút rối loạn nào, thiều nhan nhã dung, đôi mắt so với mặt biển tĩnh lặng của Vô Phong Hải Vực còn sâu lắng hơn, chỉ đứng ở đó, bộ dáng như vẽ, giống như tiên nhân dưới nước.
Khiến mọi người không hiểu sao cùng yên tĩnh lại, không ai phát ra tiếng động, tâm thần khó định. Trong mắt đa số nữ tử đã tràn ngập si mê, nhưng lập tức bình tĩnh lại, đột nhiên nhớ tới lời nói của Đường Niệm Niệm trong yến hội, lửa nóng trong lòng giống như bị một chậu nước tạt vào, tràn ngập nghẹn khuất.
“Vô Ngân thiếu chủ đang làm gì vậy?” Cung Giao lúc này lên tiếng hỏi, trên mặt mang vẻ tươi cười, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào. Bên trong đôi mắt kia chớp động kịch liệt, cố nén sự vui mừng kinh ngạc. Mặc kệ nơi này có phải chính là chỗ bảo địa thực sự mà y nghĩ hay không, chỉ cần lúc này nhìn thấy Tư Lăng Cô Hồng, cùng động tĩnh vừa gây ra trong Vô Phong Hải Vực liền biết bảo vật nơi này chắc chắn không tầm thường.
Mí mắt Tư Lăng Cô Hồng hạ xuống, đôi mắt u ám không rõ, giọng nói bình thản: “Không được tới gần.”
Bốn chữ, đơn giản như vậy. Nhưng trong lòng mọi người ở đây không khỏi phát lạnh. Bọn họ đều đoán được câu nói kế tiếp.
Không được tới gần…
Nếu tới gần, chỉ sợ hậu quả sẽ là địch. Nếu là địch đương nhiên chính là cục diện ngươi chết ta sống.
Không ai mở miệng, tuy bọn họ cũng có tham vọng không nhỏ với bảo vật, nhưng thực lực Tư Lăng Cô Hồng bí hiểm, huống chi sau lưng còn có Vô Ngân Sâm Lâm của Tư Lăng gia tộc.
Nhưng bảo bọn họ đến đây rồi dễ dàng rời đi như vậy, ai có thể cam tâm? Ánh mắt mọi người phần lớn đều hướng về phía Cung Giao. Dù sao nơi này chung quy cũng thuộc Đại Vân Hải, huống chi bảo địa của Vô Phong Hải Vực này là do y mời mọi người đến, thế lực Đại Vân Hải tương đương Vô Ngân Sâm Lâm, cho nên trong lúc này, người có tư cách thương lượng với Tư Lăng Cô Hồng không thể nghi ngờ chỉ có Cung Giao, ngoài ra còn có Cung Cẩn Mặc.
Trong đám người, Chu Thiện cầm trong tay một thanh trường kiếm dài nhỏ màu bạc, ánh mắt hướng phía xa xa, yên lặng dùng linh thức quét về phía sau lưng Tư Lăng Cô Hồng.
Nháy mắt, một cảm giác nguy hiểm ập vào trong đầu hắn, thân thể theo bản năng tránh đi, chỉ thấy y phục trên vai vẫn bị hổng một lỗ, chảy ra từng dòng máu tươi. Tuy chỉ là vết thương nhỏ, nhưng trong lòng Chu Thiện vẫn không khỏi khiếp sợ, ngẩng đầu nhìn lại vừa vặn đụng phải đôi mắt dò xét của Tư Lăng Cô Hồng.
Hắn ta…
Thế nhưng nhanh như vậy đã phát hiện được linh thức của mình!
Tuy rằng ngày thường Chu Thiện luôn mang bộ dáng cà lơ phất phơ, nhưng tâm tư tinh tế, lại đầy kiêu ngạo. Làm sao hắn cũng không ngờ tới linh thức của mình lại bị phát hiện đơn giản dễ dàng như vậy, nếu không phải mình kịp thời tránh đi, chỉ sợ thứ bị đâm thủng chính là trái tim mình a.
Giờ này khắc này, trán Chu Thiện không khỏi vã mồ hôi lạnh, sau lưng hơi hơi ẩm ướt. Hắn đã sớm cảm nhận được Tư Lăng Cô Hồng nguy hiểm, nhưng đợi đến khi thực sự giao thủ hắn mới có thể cảm nhận rõ ràng sự đáng sợ này. Tuy chỉ một kích trong thời gian chớp mắt, nhưng hắn đã đủ biết được, mình không phải đối thủ của Tư Lăng Cô Hồng, cho dù liên thủ với Thẩm Cửu cũng vậy, trừ phi liều chết thì may ra còn có cơ hội.
Thẩm Cửu bất động thanh sắc đứng bên cạnh hắn, cũng cùng hắn có chung một loại cảm xúc.
“Vô Ngân thiếu chủ.” Cung Giao cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, lại mở miệng. Chỉ nghe y ôn hòa cười nói: “Cung mỗ sớm đã nói qua, vào bảo địa Vô Phong Hải Vực này, ai đoạt được bảo vật Cung gia tuyệt đối sẽ không cướp đoạt. Nhưng mà…”
Hai chữ ‘Nhưng mà’ hơi hơi kéo dài, y cười nói: “Nhưng mà Vô Ngân thiếu chủ chiếm đoạt một khu như vậy không khỏi có chút không thoả đáng. Nếu như bảo vật đến tay cậu, chúng ta đương nhiên không lời nào để nói, nhưng không thể làm ra hành động độc tài như vậy được.”
Hắn vừa nói như vậy, tuy rằng kỳ thật trong lòng mọi người đều hiểu được đây chẳng qua chỉ là lấy cớ. Nhưng liếc mắt nhìn Vô Ngân thiếu chủ thủ tại đây như vậy, cũng không thấy thân ảnh Đường Niệm Niệm đâu, hiển nhiên Đường Niệm Niệm đang làm chuyện gì đó, khiến hắn không thể không thủ hộ tại chỗ này.
Đây là nơi Tư Lăng Cô Hồng và Đường Niệm Niệm tìm được, hành vi của bọn họ lúc này xác thực có chút cháy nhà hôi của. Nhưng nếu Cung Giao đã mở miệng, bọn họ đương nhiên nguyện ý đi kiếm một chén canh.
“Cung gia chủ nói có lý, nếu bảo vật đã bị Vô Ngân thiếu chủ đoạt, chúng ta đương nhiên sẽ không cướp, nhưng Vô Ngân thiếu chủ cứ chiếm giữ một chỗ như vậy, xác thực có chút không thỏa đáng.” Một bên Tô Duy Thâm cũng mỉm cười mở miệng, bộ dáng tao nhã nói: “Vô Ngân thiếu chủ thân là con cháu đại gia tộc, chắc chắn nhìn thấy không ít bảo vật, cần gì phải vì chuyện này mà làm tổn hại hoà khí giữa mọi người?”
Ngay cả Tô nhị thiếu gia Đông Xuân Thành cũng mở miệng, gan mọi người liền lớn hơn, từng câu từng chữ khuyên bảo. Nhưng trong lời nói không có nửa phần dơ bẩn cùng nhục mạ, cũng không tiến lên một bước nói trực tiếp trước mặt Tư Lăng Cô Hồng.
Rất hiển nhiên, trong lòng bọn họ vẫn còn sợ hãi.
Tư Lăng Cô Hồng im lặng, khí thế không hề lộ ra ngoài, so với bất kì loại cường thế nào càng khiến người ta e ngại hơn. Cực kì giống khi trông thấy Vô Phong Hải Vực, càng yên tĩnh càng áp lực, làm cho người ta cảm giác được một sức mạnh đáng sợ ẩn giấu bên trong.
Đúng lúc này, phía sau núi lửa tràn ra một luồng khí tức khủng bố mãnh liệt, khí tức kia tuy không làm nước biển gợn sóng, nhưng lại làm cho mọi người ở đây cảm nhận được một cỗ áp lực đáng sợ và nóng bỏng, giống như đốt cháy đến tận tâm linh.
“Phụt!”
“Phụt!”
“Phụt!”
Liên tục vài tiếng phun máu vang lên, chỉ thấy mọi người phía trước đang giằng co với Tư Lăng Cô Hồng đã hộc máu hơn phân nửa, vẻ mặt héo khô, số ít tuy thoạt nhìn không sao, nhưng sắc mặt cũng tái đi vài phần.
Sắc mặt Chu Thiện hơi đổi, bàn tay nắm chuôi kiếm căng thẳng, thấp giọng nói: “Nếu ta đoán không sai…”
Thẩm Cửu nhìn về phía hắn.
Giọng Chu Thiện trầm thấp, “Chỉ sợ phía sau trong lòng núi lửa kia chính là thiên địa linh hỏa, tuy không biết là loại linh hoả nào, nhưng theo ta cảm thụ nó tuyệt đối không tầm thường. Đường Niệm Niệm chắc đang ở bên trong tự mình thu phục thôn tính linh hoả. Thiên địa linh hoả này muốn thu phục đã cực kì khó, nàng lại muốn thôn tính dung hợp, khó càng thêm khó, chỉ cần một chút không cẩn thận sẽ bị hồn phi phách tán, nhưng nếu thành công….”
Thẩm Cửu yên lặng chờ câu nói tiếp theo của hắn: “Nếu thành công, tất nhiên tu vi cao hơn một tầng, khi đụng phải nhân tài kiệt xuất tu vi ngang nhau, thậm chí có thể vượt cấp đối địch.”
Sắc mặt Chu Thiện trầm trọng, một lúc sau cũng không tiêu tán, thở dài nói: “Thật sự là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Hai người kia, rốt cuộc là yêu nghiệt gì.”
Thẩm Cửu không nói, nhưng nhìn lông mày nhíu chặt của hắn là hiểu, hắn cũng có chút câm nín rồi.
Người khác bất động, Cung Giao làm sao cũng không nguyện ý để cơ hội tới tay trôi qua như vậy. Y đương nhiên sẽ không hảo tâm để mọi người cùng nhau tiến vào Vô Phong Hải Vực, chẳng qua vì bảo địa Vô Phong Hải Vực này thực sự rất quỷ dị. Mỗi cánh cửa đều có những phương pháp đặc thù, có người có thể dễ dàng đẩy ra, có người đem hết nguyên lực toàn thân cũng không hề nhúc nhích. Bọn hắn liên tục thăm dò, tổn thất nhân mã nhưng vẫn không thể tìm được trọng bảo thực sự.
Thẳng đến khi Diệp Kỳ nghĩ ra, những người dự yến hội sinh nhật lần này có lẽ sẽ nghĩ được biện pháp tìm ra bảo địa chân chính, y mới mời mọi người đến, việc cho họ Tị Thủy Châu và Dẫn Vị Châu cũng đều không phải ý tốt gì, chẳng qua là để biết được phương hướng của bọn họ, tùy thời chuẩn bị đoạt bảo mà thôi.
“Vô Ngân thiếu chủ cứ khăng khăng một mực như thế, đừng trách Cung mỗ bất nhân bất nghĩa.” Cung Giao một lời nói ra, hiển nhiên là chuẩn bị động thủ.
Theo tay áo hắn vung lên, nhân mã Cung gia chuẩn bị tiến đến, đôi mắt Tư Lăng Cô Hồng lộ ra vẻ khinh thường.
Không khí nhất thời vô cùng căng thẳng, đúng lúc này một giọng nói như ngọc thạch lạnh lùng vang lên: “Dừng tay.”
Người Cung gia theo một tiếng này tức khắc dừng cước bộ.
Ánh mắt Cung Giao lập tức lạnh lẽo nhìn về phía Cung Cẩn Mặc bên cạnh, giọng nói nghiêm nghị: “Cẩn Mặc đây là làm gì! ?”
Cung Cẩn Mặc lạnh lùng nhìn y. Người càng già càng tham vọng nhiều, cái sự khinh thường người khác kia, kiêu căng tự đại cũng càng lúc càng cao. Hắn cùng với Tư Lăng Cô Hồng đã từng giao thủ, đương nhiên hiểu được thực lực của hắn ta, cho dù Cung Giao muốn đấu với hắn ta chỉ sợ tỉ lệ thành công cũng không đến ba phần.
Tư Lăng gia tộc sớm muộn gì cũng ở trong tay Tư Lăng Cô Hồng, động thủ lúc này chính là kết thù với Tư Lăng gia tộc. Nhưng Đại Vân Hải sớm muộn gì cũng bị hắn sở hữu, hết thảy cũng nên do hắn khống chế rồi.
Huống chi…
Hắn đã hạ tâm tư, sẽ không để nàng bị thương.
“Tốn thời gian với hắn lúc này, lại trở thành địch của Vô Ngân thiếu chủ, chư vị chẳng thà đi tìm các khu bảo địa phía sau cánh cửa lớn khác đi.” Sắc mặt Cung Cẩn Mặc lạnh lùng, đôi mắt sắc bén như lưỡi dao, nói với mọi người ở phía sau.
Hắn nói đơn giản, nhưng lại đánh trúng chỗ hiểm.
Trở thành địch của Vô Ngân thiếu chủ, hay tiếp tục hòa bình tìm kiếm bảo vật, lựa chọn như thế, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết đáp án là gì.
Huống chi lúc này chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra Cung Giao và Cung Cẩn Mặc không hòa thuận, nhớ lại lời nói vừa rồi của Cung Giao, chỉ sợ nếu bọn hắn tìm được nơi như thế, cũng sẽ bị cưỡng đoạt bởi vẻ đạo mạo kia của y.
Nghĩ như thế, tất cả mọi người yên lặng lui xa ra, bất tri bất giác chầm chậm tản đi, hướng về phía khác.
Cung Giao làm sao cũng không ngờ Cung Cẩn Mặc sẽ không cho y chút mặt mũi nào ở trước mặt mọi người như thế, còn đối nghịch với y, đặt y vào hoàn cảnh như thế.
Nhưng giờ khắc này, y lại không nói gì, chỉ có hai bàn tay đang nắm chặt trong tay áo tiết lộ nội tâm không bình tĩnh chút nào của y. Nay y mới là người đứng đầu Đại Vân Hải, dù thân phận Cung Cẩn Mặc không nhỏ, nhưng vẫn còn ở Đại Vân Hải, vẫn còn là thiếu chủ Đại Vân Hải thì vẫn chỉ có thể nghe theo lời nói của y. Nếu hắn đã lật mặt như thế, vậy cũng đừng trách người làm cha này vô tình vô nghĩa.
Cung Giao trong lòng suy nghĩ thế nào không ai biết được, Cung Cẩn Mặc chỉ lạnh lẽo liếc y một cái, giống như nhìn thấu y, sau đó đứng tại chỗ, không rời đi cũng không làm bất cứ hành động nào..
Tô Duy Thâm lại không biết xấu hổ, giống như người mới nói giúp Cung Giao kia không phải là hắn, cười nói: “Cung thiếu chủ đã nói như vậy, thì ta cũng nên đi để không uổng công một chuyến này.” Nói xong, liền dẫn đầu rời đi.
Chu Thiện nhìn ngọn núi lửa kia rung chuyển càng ngày càng lớn, nghĩ nghĩ, nhưng vẫn đứng tại chỗ không hề nhúc nhích.
Thẩm Cửu thấy hắn như thế, cũng đồng dạng không động.
Cứ như vậy, trong nước biển, nhân mã tam phương đứng thành ba bên, không nói một lời.
Thời gian qua đi, đột nhiên, chỉ thấy khuôn mặt vốn không chút biểu tình nào của Tư Lăng Cô Hồng đột nhiên khẽ nhếch khóe miệng, phát ra một tiếng cười khẽ.
Hắn cười như thế, làm cho sắc mặt mọi người ở đây đều có một chút động đậy. Nhưng chỉ chớp mắt liền biết được, chắc là Đường Niệm Niệm vô sự rồi.
“Ầm ầm ——” một tiếng vang dị thường bỗng nhiên truyền ra, toàn bộ nước biển yên tĩnh cũng bắt đầu nổi lên sóng gió kịch liệt.
“Ầm ầm —— ầm ầm ầm ——” Âm thanh càng ngày càng lớn, chấn động càng lúc càng nhiều, khoảng cách gần như thế làm cho mọi người biết được, tiếng vang dị động này là từ phía sau núi lửa truyền ra, lại nhìn núi lửa kia kịch liệt dao động, sương khói nóng hổi bốc lên, khiến người ta biết được chân tướng ——
Ngọn núi lửa này. . .
Thế nhưng muốn phun trào rồi!
Chỉ thấy quái xà và Tư Lăng Cô Hồng bất chợt di chuyển, nhưng không phải đi về phía núi lửa, mà đi về hướng lối ra, tốc độ cực nhanh, đến khi trong mắt mọi người chỉ còn lại một hư ảnh màu trắng.
Ánh mắt Cung Cẩn Mặc thâm sâu, lập tức rời đi.
“Này… A! Không xong rồi!” Trong mắt Chu Thiện chợt lóe lên vẻ trầm tư, sau đó đột nhiên giác ngộ đến cái gì, cũng lao về phía lối ra. Tư Lăng Cô Hồng này đi về phía cửa, có nghĩa là Đường Niệm Niệm đã không còn ở trong ngọn núi lửa kia nữa. Như vậy nàng sẽ đi đâu? Không biết vì sao, cái đầu tiên hắn nghĩ đến lại là trong ngọn núi lửa kia có lẽ có một cánh cửa bảo khố khác.
Cung Giao đương nhiên không chậm chạp, ở trong lòng y cũng có vô vàn suy nghĩ, nhưng do chưa từng được chứng kiến bản lĩnh tham lam vét sạch kia của Đường Niệm Niệm, nên nhất thời không nghĩ tới phương diện kia.
Núi lửa đột nhiên bùng nổ, làm cho mọi người khó lòng phòng bị, toàn bộ hải thú trong Vô Phong Hải Vực đột nhiên bạo động, thân thể khổng lổ dũng mãnh lao tới, gặp người liền tập kích, hung tính tàn bạo. Khi đám người Cung Cẩn Mặc, Chu Thiện từ trong cánh cửa đi ra, liền nhìn thấy một mảnh hỗn chiến, lúc này toàn bộ cửa đá trong hải vực đều đang dần sụp đổ, rơi xuống từng chút một, các mãnh thú đều từ đó chạy ra, sau đó đánh úp về phía mọi người.
“Mau, những cánh cửa có mãnh thú thủ hộ chắc chắn có bảo vật!” Một người kinh hô, sau đó mọi người đều vọt về phía cửa lớn.
Sắc mặt Cung Giao biến thành màu đen, ra lệnh một tiếng, đoàn người Cung gia cũng tiến vào bên trong.
Thanh trường kiếm chuôi màu ngân bạch trong tay Chu Thiện thật ra là tìm được trong một cánh cửa, túi Càn Khôn còn chứa những vật khác, người ngoài dĩ nhiên không biết, hắn lần này thu hoạch coi như không tệ. Đương nhiên, đây không thể nào so sánh với Đường Niệm Niệm. Hắn đã có thể đoán ra Đường Niệm Niệm đã thu hoạch được vô cùng phong phú.
Không biết qua bao lâu, một bóng hình xinh đẹp mặc váy thêu hoa lục quỳnh từ trong cửa lớn chậm rãi đi ra, nhìn cước bộ rất chậm rãi thong thả, trên thực tế bước một bước nhẹ đã xa ngoài một trượng. Nữ tử xiêm y trắng thuần không nhiễm chút bụi, một tay ôm một quả cầu bạch ngọc nhỏ, tay kia thì như trẻ con cầm một quả hồng nhạt mà cắn, hai mắt linh hoạt sáng ngời chớp chớp giống như trăng khuyết, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ thỏa mãn cùng vui vẻ, đôi môi mềm mại vểnh lên còn vương lại nước trái cây.
Mang bộ dáng thảnh thơi vui mừng, nàng đứng ở trước cửa lớn đã biến thành đá vụn, từ trong đống thi thể động vật đi ra, thực có vài phần quỷ dị, nhưng lại khiến mọi người không tự chủ được bị hấp dẫn, chung quanh hết thảy vốn mờ mịt cũng trở nên sáng ngời hơn rất nhiều, tất cả lộ ra vài phần ung dung.
Quả thực quỷ dị.
Người khác có lẽ không biết, nhưng Chu Thiện lại rõ ràng. Đây là một loại tu vi trên tâm cảnh, tu vi cùng tâm cảnh của nàng cao hơn mọi người quá nhiều, công pháp tu luyện cũng chỉ sợ đã là nhất đẳng, cho nên theo tâm cảnh của nàng tăng lên, liền dễ dàng mê hoặc mọi người.
Ánh mắt Đường Niệm Niệm lưu chuyển, phát hiện máu tanh thịt vụn xung quanh, nhẹ nháy mắt một cái, những nơi thi thể huyết nhục nàng nhìn qua đều quỷ dị hóa thành tro tàn, trong nước ngay cả tro tàn cũng không thấy. Nàng trong nháy mắt đã đi đến trước mặt Tư Lăng Cô Hồng, đưa quả hồng đã cắn một nửa ở trong tay đến bên môi hắn, nói: “Cô Hồng ăn, cái này ăn ngon.”
Tư Lăng Cô Hồng theo tay nàng đưa ra cắn một ngụm, bàn tay theo phản xạ vòng qua eo nàng, đem nàng ôm vào trong lòng. Ánh mắt nhìn xung quanh người nàng một lần, cuối cùng dừng ở khuôn mặt hơi tái hơn so với bình thường của nàng.
“Mệt sao?” Ngón tay thon dài dừng trên khuôn mặt, mềm nhẹ vuốt ve khiến cho người ta cảm nhận được sự trân trọng yêu thương trong đó.
“Có một chút.” Đường Niệm Niệm tham luyến dùng mặt cọ cọ tay hắn, chân thành nói: “Nhưng là thực vui vẻ.”
Thu phục thôn tính Liên Bạch Hỏa, làm cho tu vi của nàng thoáng một cái đạt đến trung kỳ Tâm Động, thực lực tăng nhiều, còn từ trong núi lửa đi qua các cửa lớn cướp đoạt, tâm tình quả thực tốt lắm.
“Ừ.” Tư Lăng Cô Hồng cũng nhẹ tươi cười. Chỉ cần nàng vui là tốt rồi.
“Tê tê tê!” Quái xà sáp tới, mở to đôi mắt như đèn lồng, ánh mắt rưng rưng nhìn nàng.
Đường Niệm Niệm không nói gì, tùy tay quăng một viên đan dược vào trong miệng nó, con rối Lâm Đằng vẫn đi theo đằng sau cũng được nàng cho một viên, có thể thấy được tâm tình của nàng lúc này quả thực rất tốt.
Trong biển rung chuyển càng lúc càng lớn, những hang động cũng dần rạn nứt. Nơi này, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ sụp đổ!
Đường Niệm Niệm cầm tay Tư Lăng Cô Hồng nhảy lên đầu quái xà, quái xà cũng ngầm hiểu, thân hình dao động, liền từ đáy biển đi về phía trước.
Chu Thiện đã phát linh thức ra khắp mọi nơi, đem tất cả trong vòng trăm trượng thu vào mắt. Khi phát hiện tình hình không khác với suy nghĩ của mình, liền không khỏi nhỏ giọng thở dài. Quả đúng như thế, bảo địa chân chính chắc là thiên địa linh hỏa trong ngọn núi lửa kia rồi, không cần nghĩ cũng biết đã bị Đường Niệm Niệm đoạt được, về phần những cái khác chỉ sợ cũng như thế.
“Đi.” Chu Thiện thấp giọng nói với Thẩm Cửu bên cạnh, thân mình ở dưới nước cũng lướt đi nhanh.
Toàn bộ Vô Phong Hải Vực bắt đầu sập từ tầng cao nhất, nham thạch nóng chảy cùng hoả diễm đỏ rực đã sắp phun trào, hoàn cảnh này khiến cho mọi người kinh hãi. Mặc kệ là kẻ đã tìm được bảo vật hay kẻ đáng thương vẫn chưa đoạt được gì, có đi xuống tiếp nữa cũng không được nhiều, một đám liền bắt đầu rời đi.
“Ầm ầm ——” Âm thanh chấn động cuồn cuộn cũng không chỉ truyền ra từ đáy biển, mà ở trên trời cũng như thế.
Còn mọi người vẫn còn ở dưới đáy biển chạy nạn không cách nào thấy được, bầu trời của Vô Phong Hải Vực đột nhiên mây đen dày đặc, từng tia chớp màu tím du đãng, lóe ra, ẩn chứa uy lực của thiên nhiên.
Uỳnh uỳnh——
Một đạo sấm ở trong mây đen đột nhiên đánh xuống mặt biển, trên mặt biển vẫn còn lưu lại vài tia điện, truyền ra tiếng vang dữ tợn.
Lúc này, nước biển xanh đen đột nhiên nổi lên một luồng lốc xoáy, mới đầu rung động còn nhỏ nhưng càng lúc càng lớn, lực hút cũng càng ngày càng mạnh. Tất cả đối với mọi người thật sự là tai họa bất ngờ.
Bởi vì thời tiết thay đổi, cho dù lúc này đã đi tới lối ra, thì vẫn tối mịch giống như trước.
“Tê tê tê!” Quái xà vừa thoát ra khỏi vực sâu, đã bị lực hút của lốc xoáy đáng sợ kia làm phiền.
Đường Niệm Niệm vung tay lên, một cái bình phong dược lực ngăn cản lực hút ra bên ngoài, chỉ vào một phương hướng nói: “Bên này.”
“Tê tê tê!” Quái xà lập tức thi triển tốc độ cao nhất, đi về phương hướng nàng vừa chỉ.
Thân hình to lớn của nó nương theo áp lực nước mà động, một trận gợn sóng, trong nháy mắt đã đi xa vài trượng, mà sau đó hải cốc vực sâu kia rốt cuộc chịu không nổi áp lực đã hoàn toàn sụp đổ, những hòn đá lớn bị hút vào trong lốc xoáy đột nhiên hình thành kia, mà đoàn người cũng đồng dạng như thế.
Từng tiếng kinh hô sợ hãi vang lên, mỗi người đều thi triển hết tất cả chiêu thức, chỉ vì một đường sinh cơ.
“Đáng chết!” Cung Giao lúc này có thể nói là lửa giận công tâm, mắt thấy đoàn người Cung gia mang theo lần này đã tổn hại vượt quá dự tính, mà những thứ lấy được lại không cách nào bù đắp.
Trong hỗn loạn, xuất hiện một vài thân ảnh bắt mắt.
Chỉ thấy Cung Cẩn Mặc đứng trên kỳ lam thú, một thân trường bào màu xanh. Mặt biển xanh thẫm lúc này của Vô Phong Hải Vực đột nhiên bạo động, bên trong dao động lưu chuyển, giống như rồng cuốn. Mà hắn ở trong cái tai họa này cũng không có bối rối chật vật gì nhiều, ánh mắt lưu chuyển, khi không có ai phát hiện liền nhìn về phía người đằng sau, dưới chân nhẹ nhàng đạp mạnh, kỳ lam thú ngay tại trong nước cực kỳ nhanh nhẹn chạy đi.
Chu Thiện và Thẩm Cửu ngồi trên thú hải cầu lúc này đã sớm bị văng ra ngoài, cuốn vào bên trong vòng xoáy càng lúc càng lớn kia. Dưới chân hai người đạp trên trường kiếm, tốc độ như cầu vồng, cực kì mãnh liệt, đến mức tạo thành một lối đi bên trong nước biển, đem nước biển đẩy lùi.
So với ba người vô sự rời đi này, những người khác thật sự chật vật nguy hiểm hơn rất nhiều.
Mười một ngày sau.
Đám người Đường Niệm Niệm theo đường cũ trở về, lúc này đang ở một điểm dừng chân Cung gia để nghỉ ngơi, Tư Lăng Cô Hồng tự mình xuống bếp, làm một bàn thức ăn ngon. Đợi đám người Cung Cẩn Mặc và Chu Thiện đi đến, liền thấy cảnh tượng Đường Niệm Niệm đang nhàn nhã cầm cần câu câu cá, bộ dáng đơn thuần này của nàng, quả thực làm cho bọn họ không sao thích ứng được, giống như mười một ngày trước không hề có chuyện gì xảy ra, chỉ là nàng đi theo du ngoạn một vòng mà thôi.
Cung Cẩn Mặc cũng không nói gì, sau khi phân phó mọi người thỏa mãn hết thảy yêu cầu của nàng, liền trở về chỗ của mình nghỉ ngơi.
Màn đêm buông xuống, trăng đã lên cao.
Đám người Cung Giao bị rớt lại phía sau rốt cuộc cũng đã tới điểm dừng chân, nghe được người bẩm báo, Cung Giao lúc này giận dữ công tâm, một chưởng đánh nát bàn gỗ, cắn răng nói: “Tốt! Tốt! Tốt! Ngoại nhân không kiêng nể gì như thế, hắn thân là thiếu chủ Đại Vân Hải nhưng lại mặc kệ những hành động này, thật là một thiếu chủ tốt a!”
Việc này thật sự quá bất lợi, địa vị của y nhiều lần bị up hiếp. Trong mắt y, Cung Cẩn Mặc và Tư Lăng Cô Hồng, Đường Niệm Niệm còn có Chu Thiện, những người này đều không đặt y ở trong mắt. Y thành danh đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên thấy nhiều hậu bối bất kính với mình như vậy.
Hết lần này tới lần khác lại gặp phải sự tình không hài lòng như thế. Một người là thiếu chủ Đại Vân Hải, thế lực nhà mẹ đẻ sau lưng không thể đè ép được. Một người là thiếu chủ Vô Ngân Sâm Lâm của Tư Lăng gia tộc, thế lực tương đương với Đại Vân Hải, một người là nữ tử mà thiếu chủ Vô Ngân yêu thương nhất, đồng dạng thế lực bí hiểm, bối cảnh thần bí. Còn hai người kia tuy thoạt nhìn đơn giản, nhưng khi theo bọn họ vào Vô Phong Hải Vực lại có khả năng vô sự rời đi, chỉ nhiêu đó đã có thể đoán ra bối cảnh hai người họ không hề thấp.
Hậu bối như vậy, y không thể nào xuống tay, chỉ có thể đem tất cả lửa giận nuốt xuống.
Ngày hôm sau.
Mọi người một lần nữa khởi hành trở về đảo Đại Vân Hải. Lúc này những người còn lại đã trở về, so với lúc đi gần nghìn người, tới bây giờ chỉ còn khoảng hai trăm, tổn thất quả thực không nhỏ. Nhưng có tổn thất hiển nhiên cũng có thu hoạch, đạt được chỗ tốt này khiến trong lòng bọn hắn đắc chí không thôi, nhưng bọn hắn lại không biết, những món bọn hắn đoạt được chẳng qua chỉ là do Đường Niệm Niệm chướng mắt, căn bản không thèm tốn thời gian đi lấy mà thôi.
Ba ngày sau, mọi người nghỉ chân tại một hòn đảo nhỏ gần Đại Vân Hải, nghỉ ngơi thêm một đêm, đến tối ngày hôm sau mới trở về đảo Nhập Thiên.
Vừa vào đảo Nhập Thiên, Cung Giao đã phân phó hạ nhân tiễn mọi người trở về, rồi không khách sáo nhiều xoay người rời đi.
Sau khi rời đi một tháng, vừa vào đảo liền gặp đám người Chu Diệu Lang đứng chờ trên bờ, nhìn thấy đám người Đường Niệm Niệm không có việc gì trở về, trên mặt cũng lộ ra một phần an tâm, cười nói: “Trang chủ, chủ mẫu.”
Khi đám người Đường Niệm Niệm lên bờ, quái xà hóa nhỏ trở lại, hồng quang trong mắt lóe lên, vụng trộm nhìn thoáng qua Đường Niệm Niệm, sau đó lộ ra một chút cười gian. Nó không có tay không có chân, cái chuông lục lạc kia không có cách nào đeo nữa, chủ nhân cũng không nhắc đến, thế là bản xà vương thoát nạn rồi đúng không?
Đường Niệm Niệm híp mắt, trên mặt ý cười rất rõ ràng, ánh mắt nhìn mọi người ở đây, chớp mắt, hỏi: “Thù Lam đâu?”
Thù Lam là tỳ nữ bên người của nàng, gần như chưa từng rời xa nàng, sau khi nàng trở về, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều nhất định sẽ xuất hiện.
Sắc mặt đám người Chu Diệu Lang trong phút chốc đều hơi biến hóa.
Bọn họ quả thực không ngờ, lấy tính tình của Đường Niệm Niệm sẽ chú ý tới điểm này, còn mở miệng hỏi, nhưng ngay sau đó bọn họ lại cảm thấy chuyện này cũng thực bình thường, nàng đối với người một nhà dường như luôn để ý như vậy.
Chẳng qua lúc này để ý, chưa chắc là chuyện tốt.
Ánh mắt Đường Niệm Niệm di chuyển trên mặt mọi người, mới đầu chỉ hơi nghi hoặc, bây giờ lại hỏi một lần nữa: “Thù Lam đâu?”
Nhưng giọng nói so với lúc đầu đã có thêm một chút trầm trọng.
Từ khi nàng đến thế giới này, Thù Lam là người đầu tiên chăm sóc nàng, vì nàng bị thương, là nữ tử luôn quan tâm nàng. Sau một thời gian dài làm bạn, cũng đã lọt vào trong mắt của nàng.
Trên mặt chị em Diệp thị không che giấu được sự phẫn nộ, há miệng định lên tiếng, thì đã bị Chu Diệu Lang giành trước nói: “Chủ mẫu, Thù Lam đang ở trong viện, chủ mẫu và trang chủ về viện trước rồi nói tiếp được không?”
Đường Niệm Niệm gật đầu, cảm nhận được ngón tay Tư Lăng Cô Hồng vuốt ve tóc mình trấn an, mấp máy môi liền tựa vào trong lòng hắn.
Mọi người trở về chỗ ở trên đảo Nhập Thiên, còn chưa tiến vào, Đường Niệm Niệm đã dùng linh thức đem cảnh tượng bên trong thu vào mắt.
Thù Lam đang ở trong sương phòng, sắc mặt tái nhợt, môi trắng bệch nằm trên giường, hơi thở suy yếu. Mặc dù có xiêm y che lấp, nhưng cũng không ngăn được linh thức Đường Niệm Niệm xuyên vào, nhìn đến người nàng đầy vết roi và dấu ấn nung đỏ, tuy đã bôi dược, dùng dược cũng rất tốt, nhưng vẫn còn thấy dấu vết mờ nhạt, chỉ trị phần ngọn không trị phần gốc, trong cơ thể vẫn còn bị nội thương..
“…” Tâm tình vui vẻ khi từ Vô Phong Hải Vực trở về của Đường Niệm Niệm lập tức biến mất vô tung vô ảnh, sắc mặt lãnh đạm không gợn sóng, môi nhỏ khẽ mím, đôi mắt đã sớm tràn ngập vẻ lạnh lùng chết chóc.
Mọi người không khỏi dừng chân, quay đầu nhìn về phía Đường Niệm Niệm trong lòng Tư Lăng Cô Hồng.
Một cảm giác đáng sợ vô thanh vô tức từng chút một ăn mòn tâm thần khiến cho người ta không rét mà run, dù không có trực tiếp nhằm vào mình nhưng cũng thấy mà sợ. Hơn nữa hết thảy lại toát ra từ trên người Đường Niệm Niệm có vẻ vô hại này. Đám người Chu Diệu Lang theo đó có thể cảm nhận được, nàng tức giận, thực sự tức giận.
Một hơi thở gần như từ trong không khí tự nhiên phát ra, cũng khiến bọn họ hiểu được, thực lực của Đường Niệm Niệm dường như càng sâu hơn, khôngthể lường trước.
“Chủ… Chủ mẫu?” Ngay cả người luôn luôn hiếu động hoạt bát như chị em Diệp thị lúc này sắc mặt cũng trắng bệch, chần chờ kêu.
Đường Niệm Niệm kéo kéo ống tay áo Tư Lăng Cô Hồng, chỉ về phía phòng Thù Lam.
Tư Lăng Cô Hồng đi về phía đó, cúi đầu hôn lên môi nàng một chút, giọng nói trầm ấm vang lên: “Không sao đâu.”
“Ừ.” Đường Niệm Niệm lên tiếng.
Mọi người rất nhanh đi đến trước sương phòng, dù sao cũng là phòng của nữ tử, Chiến Thương Tiễn và Lý Cảnh bị ngăn ở ngoài, những người khác đẩy cửa rồi đi vào.
Tình hình bên trong giống y như Đường Niệm Niệm dùng linh thức trông thấy. Nhìn Thù Lam nằm trên giường, Đường Niệm Niệm tụt xuống khỏi lòng Tư Lăng Cô Hồng, đến gần lấy ra một viên đan dược bỏ vào trong miệng nàng, dược lực trong tay vận chuyển nhập vào trong cơ thể nàng, giúp nàng hấp thu một chút dược liệu. Dược lực vốn tràn ngập sinh khí, cùng Sinh Linh đan hỗ trợ lẫn nhau, không đến một lát, sắc mặt Thù Lam dần dần đỏ ửng lên, những vết sẹo còn lưu lại trên thân thể đã bị Đường Niệm Niệm ép xuống, biến mất không thấy.
“Ưm…” Chỉ nghe một tiếng than nhẹ từ trong miệng Thù Lam vang ra, lông mi khẽ run rẩy, mặt mày nhăn lại, cánh môi nhếch lên, dù sợ hãi nhưng vẫn quật cường.
“Thù Lam.” Giúp nàng truyền dược lực xong, Đường Niệm Niệm thu tay lại, đặt ở trên đầu Thù Lam, giống như ngày thường trấn an hay thưởng cho quái xà và Lục Lục, nhẹ nhàng vuốt ve.
Tuy động tác rất đơn giản, cũng không làm gì nhiều, nhưng bên trong chất chứa tình cảm cùng ôn nhu của nàng
“… Tiểu, tiểu thư…” Trên giường, thân thể Thù Lam run lên, sau đó hai mắt run run mở ra, thấy được Đường Niệm Niệm đang ngồi trên giường mình, còn đang chăm chú nhìn mình. Nhất thời hốc mắt ngập nước, lại cố gắng đè nén để không chảy ra, cánh môi vừa khôi phục chút huyết sắc run rẩy, giống như muốn nói cái gì, lại sợ vừa nói ra sẽ không kiềm chế được.
“Không sao rồi.” Tay Đường Niệm Niệm vỗ về mái tóc nàng hơi hơi ngừng lại, sau đó đưa tay lên đôi mắt đã tràn ngập nước của nàng, giúp nàng lau nước mắt. Cảm giác được giọt nước hơi nóng trên tay, Đường Niệm Niệm nháy mắt, sự ôn nhu trong đó càng rõ ràng, cúi đầu nói: “Không đau, vết sẹo cũng không có, Thù Lam vẫn giống như xưa, sẽ không khó coi.”
Đường Niệm Niệm đối thân thể của mình chấp niệm rất lớn, không bao giờ để cho trên người xuất hiện một chút vết thương, nên khi an ủi Thù Lam cũng thành như vậy.
Nghe được lời của nàng, Thù Lam mím môi “Xì” cười một tiếng, nhưng nước mắt cũng đã chảy đầy mặt, nức nở nói: “Ưm, em không sao, tiểu thư không cần lo lắng, tiểu thư đã trở lại, em không đi nghênh đón tiểu thư, còn làm cho tiểu thư tự mình đến nơi đây…”
Đường Niệm Niệm không cảm thấy phiền giúp nàng lau nước mắt, hành động nhẹ nhàng như vậy khiến Thù Lam nhất thời không biết nên nói thế nào, vốn muốn ngăn không cho nước mắt chảy nhưng lại chảy càng nhiều. Nàng vốn lớn hơn Đường Niệm Niệm mấy tuổi, luôn xem Đường Niệm Niệm như đứa nhỏ mà chăm sóc, bây giờ Đường Niệm Niệm lại làm cho nàng cảm giác được, kỳ thật nàng ấy cũng không phải là đứa nhỏ không hiểu chuyện gì, nàng ấy cũng sẽ che chở cho nàng, ân cần với nàng, quan tâm nàng.
“Thù Lam không khóc, ai bắt nạt em, ta giúp em bắt nạt lại.” Đường Niệm Niệm thấp giọng nói, mặc dù trong lời nói rõ ràng có chút tính trẻ con, nhưng lại ẩn chứa ma lực khiến người ta tin phục, đập tan ngăn cách làm sự quan tâm chân thành đi thẳng đến trái tim, ấm đến đáy lòng người.
“… Tiểu thư…” khóe miệng Thù Lam không khỏi nhẹ nhàng nhếch lên thành một độ cong. Tiểu thư của nàng thật sự đã thay đổi, ngay cả hình bóng tiểu thư trong trí nhớ nàng cũng đã dần tan biến, dường như đó chỉ là mộng.
Đường Niệm Niệm thấy bộ dáng kinh ngạc của Thù Lam, đang định nói gì đó, đã cảm giác được Tư Lăng Cô Hồng đi tới phía sau nàng, một tay ôm lấy vòng eo nàng, một tay cầm khăn giúp nàng lau vệt nước mắt của Thù Lam dính trên tay.
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Những người khác nghĩ thế nào, làm gì, đám người Đường Niệm Niệm lúc này đã tiến vào vực sâu không hề biết, cũng sẽ không hơi đâu để ý.
Vừa vào vực sâu, giống như lúc trước ở tứ luyện Tư Lăng gia tộc, tối đen không ánh sáng, vắng lặng áp lực, càng lúc càng sâu.
Đất liền không thể so với dưới biển. Mọi người vốn đều lớn lên ở đất liền, vừa vào trong nước lập tức không thể thuận buồm xuôi gió. Tất cả đúng như hoạ tiết trên bản đồ mà Cung Giao đã nói, đi vào càng sâu, bên trong tràn ngập các hang động, nối nhau không dứt, giống như tổ kiến. Bất kể lối đi nhỏ hay lớn thì cũng đều mang sự đáng sợ kinh hoàng mà tổ kiến không thể nào sánh kịp.
“Ngao ngao ~” Lục Lục nằm trong lòng Đường Niệm Niệm nhẹ giọng kêu to.
【 Bên này, bên này, có cái gì đó thơm thơm 】
Đường Niệm Niệm lập tức chỉ huy quái xà đi về phía Lục Lục vừa nói.
Cái gọi là ăn gian chính là nói đoàn người bọn họ đây, thời điểm người khác còn đang do dự có nên mạo hiểm hay không, bọn họ đã có một con thú tầm bảo. Căn bản không cần lo bị lạc phương hướng, chỉ cần dựa theo cảm ứng mà đi, sau đó đoạt bảo rồi rời khỏi.
Nhưng nếu nói không có trở ngại thì cũng không hẳn —— chỉ vừa tiến vào hang động một lát, trong nước biển đã ẩn ẩn truyền đến một cơn chấn động nhè nhẹ, cơn chấn này đến cực nhanh khiến người ta không dễ dàng phát hiện, chờ khi kịp phản ứng đã thấy một con hải thú to lớn cùng những chiếc răng sắc nhọn, nuốt trọn quái xà và bọn người Đường Niệm Niệm.
Nhưng, không chờ quái xà động, một luồng ngân quang chợt lóe lên rồi biến mất, con hải thú trước mắt bị vỡ bụng, ngay cả một tiếng rống cũng không kịp vang lên đã mất đi sinh mạng.
Đường Niệm Niệm chớp mắt mấy cái, biết được là Tư Lăng Cô Hồng ra tay, nhếch lên một nụ cười nhẹ dựa vào trong lòng hắn. Tuy rằng bộ phận trên người con hải thú này có thể dùng để luyện dược luyện khí, nhưng Đường Niệm Niệm không để vào mắt, cũng không định tốn thời gian dừng lại thu thập.
Dọc đường, dựa theo cảm ứng của Lục Lục, cuối cùng nhìn thấy vài gốc trân châu lớn nhỏ màu xanh, lá hồng hoa lam, sinh trưởng trong khe hẹp không gió mà bay.
“Vân Du thảo.” Đường Niệm Niệm nhìn này mấy gốc dược thảo biển này, hai mắt sáng ngời, từ trên người quái xà đi xuống, chậm rãi thu thập, từ từ đem tất cả trồng trong nội giới.
Đối với dược thảo, Đường Niệm Niệm luôn kiên nhẫn chăm chú không giống bình thường. Chỉ thấy hai mắt nàng nhẹ rũ xuống, vẻ mặt vui tươi, động tác trên tay cũng rất nhẹ nhàng.
Tư Lăng Cô Hồng đứng ở bên cạnh thấy nàng thu thập cũng không quấy rầy, sau một khắc liền có một bóng người chợt lóe rồi biến mất trong nước, không biết đi đâu. Chỉ nghe vài tiếng thét và tiếng thú rống từ cùng một chỗ truyền ra, khoảng một lát sau khi Đường Niệm Niệm xử lý xong đám dược thảo, hắn đã trở lại bên cạnh nàng. Đem nàng ôm vào trong lòng, trở về ngồi trên đầu quái xà.
Vừa thu được linh dược nên Đường Niệm Niệm rất hào hứng, hai mắt hàm chứa ý cười. Nằm trong lòng Tư Lăng Cô Hồng, vỗ vỗ đầu quái xà bảo nó tiếp tục đi về phía trước.
Mười ngày sau.
Sau khi thâm nhập vào mê cung dưới biển, đám người Đường Niệm Niệm đã đi được đến tầng thứ năm. Suốt mười ngày di chuyển, từ tầng một đến tầng năm, trong đó Đường Niệm Niệm đoạt được đa số đều là linh dược dưới nước, cũng có một chút linh ngọc dị thạch. Chung quanh số hải thú gặp phải càng ngày càng mạnh, nhưng cũng càng ngày càng ít, độ ấm và áp lực trong nước càng ngày càng cao.
Quái xà đã đi trong vùng biển u tối, nếu không nhờ Lục Lục cảm ứng chính xác, chỉ sợ nó đã sớm bị lạc. Hang động trong biển không ngừng biến hoá, núi đá tảo biển giống như đang sống, vô cùng quỷ dị.
“Ngao ngao ~” Lục Lục thấp giọng kêu to.
【Ở phía dưới, ở phía dưới, nóng nóng, ngô… Là lửa lửa… 】
Lúc này, phía trước ẩn ẩn truyền đến tiếng đánh nhau cùng tiếng thú gào thét khiến quái xà hơi hơi dừng lại, rồi ngừng hẳn. Đường Niệm Niệm lúc này cũng dùng linh thức đảo qua, nhưng nơi này hình như hạn chế linh thức, tuy phạm vi xem được nhỏ hơn bình thường rất nhiều, song cũng đủ để nàng nhìn rõ hết thảy phát sinh ở phía trước.
Kẻ đánh nhau với đàn thú phía trước không ai khác chính là đoàn người Cung Giao, cùng y đến đây cũng có một đám người. Ở phía sau nơi bọn họ giao chiến cùng hải thú có một cánh cửa điêu khắc cao chót vót, giống như từ núi đá sinh ra, cẩn trọng áp lực, tựa như có người khổng lồ bảo vệ nơi này.
Không chỉ vậy, phía sau cánh cửa cực lớn này còn có vài cánh cửa điêu khắc cực lớn giống thế, trong đó đã có một cánh được mở ra, bên trong tối đen, một bóng đen mạnh mẽ lao ra lại là một con mãnh thú.
Lục Lục ở trong lòng nàng bỗng uốn éo thân mình, sau khi hấp dẫn được lực chú ý của Đường Niệm Niệm, liền kêu lên:
【 Chủ nhân, chủ nhân, đồ tốt nhất ở trong cái cửa đó, trước đi vào trong đi, Lục Lục cảm giác được bên trong tương thông với những cánh cửa kia, có thể mang hết bảo bối cùng đi luôn!~】
“Được.” Đường Niệm Niệm cũng hơi hơi cảm giác được bên trong có cái gì đó, không chút do dự vỗ đầu quái xà, đi thẳng tới cánh cửa kia mà không thèm ẩn nấp.
Tốc độ quái xà trong nước biển không tính là chủ đạo, nhưng cũng rất nhanh. Khi nó đột nhiên xuất hiện ở đây, lập tức đã bị mọi người phát hiện, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, đã thấy nó chuyển động vài cái, không biết biến đi đâu.
“Không có dẫn dắt vậy có thể đến nơi này nhanh như vậy.” Trong đám người, Cung Giao thấp giọng nói một câu, nhìn phương hướng quái xà biến mất, hai mắt hiện lên vẻ dè chừng mờ mịt.
Cung Cẩn Mặc cũng không có ý kiến gì trước hành động lần này của Đường Niệm Niệm, con ngươi khẽ rũ xuống, đánh tan lớp sương mù trong mắt. Lúc nâng mắt lên, đã khôi phục như ban đầu.
Lúc này, Chu Thiện ẩn nấp ở một chỗ âm u nhìn phương hướng quái xà rời đi, nghi ngờ nói: “Nơi đó có cái gì…”
Thẩm Cửu nói: “Nếu ngươi đi về phía trước, tất sẽ chọc giận bọn hắn.”
Chu Thiện cũng câu môi cười, ánh mắt đảo qua đám đông đang giao chiến với hải thú, cười nói: “Tự nhiên sẽ có người khác thay chúng ta chọc giận bọn hắn a.”
Thẩm Cửu nghe vậy, sóng mắt khẽ động, nhưng không nói nữa.
Giờ phút này, quái xà vốn tuỳ ý đi vào cửa, nhưng đột nhiên cảm thấy thân mình như bị thứ gì đó bao vây, vừa khó chịu vừa nóng rực, quấy tâm thần nó có chút không yên, thân thể không tự chủ được lắc lư.
Rõ ràng đang ở trong nước, sao lại có cảm giác nóng như vậy, rõ ràng chung quanh đều là nước biển, lại giống như hóa thành hỏa diễm, chạm lên trên thân thể càng ngày càng phỏng, giống như sắp xé rách ra.
“Tê tê tê tê!” Quái xà thống khổ kêu gào. Nó vốn chỉ là một phân thân, tính kháng cự không thể so với bản thể Hồng Lê, đến lúc này đã là cực hạn. Chỉ thấythân thể to lớn của nó thoạt nhìn không khác, nhưng lớp vảy đen tím kia đã có chút không chịu nổi nứt ra..
Trước mắt, lại là một ngọn núi lửa dưới đáy biển.
Quái xà không lại gần thêm, ngược lại lùi ra xa xa. Đường Niệm Niệm và Tư Lăng Cô Hồng cùng nhau đi tới gần ven núi lửa. Ngọn núi này cũng yên tĩnh như Vô Phong Hải Vực, khiến người ta không hề cảm thấy một chút sức sống. Nhưng ngọn núi lửa trông như đã chết này, lại làm người ta cảm giác được sự nóng bỏng phát ra từ bên trong.
“Cô Hồng…” Đường Niệm Niệm quay đầu nhìn về phía Tư Lăng Cô Hồng.
Tư Lăng Cô Hồng sao lại không hiểu ý định của nàng, khẽ vuốt trán nàng, nói: “Ta đi cùng nàng.”
“Được.” Hai hàng lông mày Đường Niệm Niệm khẽ cong, vui vẻ đáp ứng.
Núi lửa cao ngất, cửa vào trên đỉnh cũng lớn vô cùng. Tư Lăng Cô Hồng một tay ôm lấy eo nàng từ trên đỉnh nhảy xuống, ở trong này, cứ như đang ở trong một thế giới khác. Một khi bước vào, đó là một luồng sóng nhiệt ập đến không gì sánh nổi. Cái nóng này không phải chỉ đốt bên ngoài cơ thể, mà cảm giác thiêu đốt từng chút một từ bên trong, có thể tra tấn người ta đến phát điên.
Chẳng qua, sắc mặt Tư Lăng Cô Hồng và Đường Niệm Niệm đều không có thay đổi gì lớn. Đường Niệm Niệm vốn là dược tu, huống chi thể chất Thiên Thánh Dược Thể nghịch thiên như vậy, cộng thêm công pháp Bích Tuyền Quyết, tuy rằng không rõ phẩm chất, nhưng Đường Niệm Niệm cũng hiểu được nó tất nhiên không thấp. Trong cơ thể nàng vốn có dược hoả, tuy không phải người có thể khống chế hoả diễm trời sinh, nhưng cũng có thể chịu đựng được.
Đường Niệm Niệm nhìn Tư Lăng Cô Hồng, tuy sắc mặt hắn không khác là bao, nhưng nàng vẫn phát tán dược lực ra chung quanh, hình thành một bức bình chướng, ngăn cản luồng nhiệt kia ở bên ngoài.
Nếu là nam tử khác, bị nữ tử trong lòng bảo hộ như thế, chỉ sợ sẽ có điểm bất mãn. Nhưng với Tư Lăng Cô Hồng, lại chỉ cảm thấy tràn đầy ấm áp. Hắn không hiểu đạo lý đối nhân xử thế lắm, từ trước tới này luôn theo ý nghĩ của bản thân, muốn là làm, trước hành vi bảo hộ mình của Đường Niệm Niệm, hắn đương nhiên sẽ không bất mãn, ngược lại còn cảm thấy vui mừng.
Khi hai người đi vào, trước mắt đột nhiên bừng sáng, chỉ thấy dưới đáy ngọn núi lửa là nham thạch nóng chảy yêu trị diễm lệ, bất động tĩnh lặng, chính giữa dòng nham thạch lại có một toà bạch cốt ngồi xếp bằng. Nơi đầu lâu trên bạch cốt, một ngọn hoả diễm màu trắng ngà bộ dáng giống thú mà không phải thú, giống hoa nhưng không phải hoa, đang hơi hơi bập bùng nhảy nhót. Hoả diễm trong dòng nham thạch lộ vẻ xinh đẹp, khiến người ta không dám bỏ qua. Loại hung tính khiến người ta chú ý tới tính chất đặc biệt cùng sự nóng rực của nó, ẩn ẩn cảm nhận được giống như một sinh vật đang sống, sinh động mà cuồng bạo, tất cả đều lộ ra vẻ bất phàm.
【 Ngô ngô, thiên địa linh hỏa, chủ nhân, chủ nhân, đây là thiên địa linh hỏa ~】Lục Lục ở trong lòng Đường Niệm Niệm vui mừng kêu to.
Thân là luyện dược sư, Đường Niệm Niệm đương nhiên biết thiên địa linh hỏa là cái gì, đó là hoả diễm do trời sinh trời dưỡng, từ các loại hoàn cảnh đặc biệt mà sinh trưởng nên. Loại hỏa diễm này chẳng những uy lực to lớn, còn tràn ngập linh tính, đến cuối cùng thậm chí có thể sinh ra linh hồn của chính mình. Lúc đó, nếu linh hỏa này cố ý, tuyệt đối sẽ là một trận đại kiếp của thiên hạ.
Ngoại trừ thiên địa linh hỏa, còn có thú hỏa, Quỷ hỏa cùng các loại hỏa diễm, nhưng không có loại nào trân quý hơn hoả diễm do trời sinh trời dưỡng này.
Đường Niệm Niệm nhìn kỹ ngọn hoả diễm trong cái đầu lâu kia, màu trắng ngà, giống thú nhưng không phải thú, giống hoa nhưng không phải hoa, không ngừng biến hóa, nhưng thật ra vô cùng giống với Liên Bạch hỏa mà trong Bích Tuyền Quyết ghi lại. Loại hỏa diễm này nhiệt độ không cao, nhưng lại có khả năng đốt cháy linh hồn, từ trong thiêu ra, khiến người ta khó lòng phòng bị. Đối với luyện đan đương nhiên rõ rệt hơn, tiêu trừ tạp chất, phẩm chất đan dược cùng xác suất thành công cũng lớn hơn.
Xem bộ dáng này, bạch cốt kia hình như là chủ nhân trước đó của Liên Bạch Hoả?
Ánh mắt Đường Niệm Niệm chuyển động, khi nhìn thấy Liên Bạch Hoả này cũng có tính toán riêng. Nàng cho tới bây giờ chưa từng sinh ra áy náy vì đoạt đồ của người chết, đừng nói chủ nhân của thứ này đã chết, cho dù chưa chết…..
Ừm.
Cái này xem thực lực đã rồi nói sau.
Đôi mắt Đường Niệm Niệm bình tĩnh, sau đó chỉ vào Liên Bạch Hoả trong cái đầu lâu kia, nói với Tư Lăng Cô Hồng: “Ta muốn nó.”
“Được.” Chỉ cần nàng muốn, hắn sẽ không cự tuyệt. Bởi vì tâm thần dần dần dung hợp nên chỉ cần nhìn ánh mắt và sắc mặt của Đường Niệm Niệm, hắn liền biết nàng muốn thu phục đóa hỏa diễm quỷ dị này. Chỉ cần nàng không bị thương, nàng nghĩ muốn gì đều có thể.
Liên Bạch Hoả nằm trong đầu lâu trắng dường như cảm nhận được, độ cong bập bùng càng lớn hơn một chút.
Tư Lăng Cô Hồng yên lặng buông nàng ra, sau đó đứng trên vách đá. Ánh sáng đỏ rực của nham thạch nóng chảy yêu diễm ánh lên người hắn, khiến sắc mặt hắn cũng hơi nhiễm một tầng đỏ ửng, nhưng ánh mắt vẫn chuyên chú khiến người ta an tâm.
Đường Niệm Niệm nhìn hắn, sâu trong đáy mắt tràn đầy sự vui vẻ ôn hòa. Hắn chính là như vậy, chỉ cần nàng muốn làm gì, cũng sẽ ở bên cạnh nàng, lẳng lặng nhìn nàng, khiến cho nàng cảm thấy an tâm ấm áp, mặc kệ phía trước phải đối mặt cái gì cũng không cần sợ hãi.
“Cô Hồng.” Đường Niệm Niệm đột nhiên lên tiếng.
“Hử?” sóng mắt Tư Lăng Cô Hồng nhẹ dao động.
Đường Niệm Niệm mở miệng, chân thành nói: “Thích nhất Cô Hồng.”
Địa hỏa hồng quang nổi bật, nhưng nét mặt tươi cười của nàng cũng đem ánh hồng quang này đè ép xuống, không kiều không mị, lại linh động bức người, toả sáng xung quanh.
Tư Lăng Cô Hồng nao nao, lập tức nở nụ cười.
Nhìn nụ cười của hắn, Đường Niệm Niệm cũng không do dự nữa, tay hướng tới gần Liên Bạch Hoả trong cái đầu lâu kia, một luồng dược lực không ngừng tăng lên trào ra từ thân thể của nàng, bao vây hoàn toàn cái đầu lâu đó. Toàn bộ núi lửa giống như ngừng lại một chút, rồi chậm rãi chấn động.
Tư Lăng Cô Hồng cảm nhận được mặt đất chấn động, đôi mắt vốn nhìn nàng đột nhiên tối lại, chỉ thấy Đường Niệm Niệm nhắm chặt hai mắt, hiển nhiên là đang thu phục Liên Bạch Hoả. Dừng một chút, hắn liền bước ra khỏi núi lửa, đến chỗ quái xà.
Cũng không bao lâu, phía trước mơ hồ truyền đến tiếng người nói chuyện:
“Thật không ngờ trong cánh cửa này còn có một địa phương như thế, luồng nhiệt nóng rực này rốt cuộc sao đây?”
“Mặt đất đột nhiên chấn động, sợ là có trọng bảo gì đó xuất thế?”
“Vô Ngân thiếu chủ vừa rồi đi về hướng này, chẳng nhẽ kẻ làm ra động tĩnh này chính là đám người Vô Ngân thiếu chủ?”
Lời vừa nói ra, một mảnh yên tĩnh. Không chỉ vì mọi người hoài nghi, mà càng bởi vì bọn họ đều đã trông thấy Tư Lăng Cô Hồng yên tĩnh đứng trong đó.
Hắn mặc một bộ quần áo màu bạc, cho dù đang ở trong nước nhưng không có chút rối loạn nào, thiều nhan nhã dung, đôi mắt so với mặt biển tĩnh lặng của Vô Phong Hải Vực còn sâu lắng hơn, chỉ đứng ở đó, bộ dáng như vẽ, giống như tiên nhân dưới nước.
Khiến mọi người không hiểu sao cùng yên tĩnh lại, không ai phát ra tiếng động, tâm thần khó định. Trong mắt đa số nữ tử đã tràn ngập si mê, nhưng lập tức bình tĩnh lại, đột nhiên nhớ tới lời nói của Đường Niệm Niệm trong yến hội, lửa nóng trong lòng giống như bị một chậu nước tạt vào, tràn ngập nghẹn khuất.
“Vô Ngân thiếu chủ đang làm gì vậy?” Cung Giao lúc này lên tiếng hỏi, trên mặt mang vẻ tươi cười, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào. Bên trong đôi mắt kia chớp động kịch liệt, cố nén sự vui mừng kinh ngạc. Mặc kệ nơi này có phải chính là chỗ bảo địa thực sự mà y nghĩ hay không, chỉ cần lúc này nhìn thấy Tư Lăng Cô Hồng, cùng động tĩnh vừa gây ra trong Vô Phong Hải Vực liền biết bảo vật nơi này chắc chắn không tầm thường.
Mí mắt Tư Lăng Cô Hồng hạ xuống, đôi mắt u ám không rõ, giọng nói bình thản: “Không được tới gần.”
Bốn chữ, đơn giản như vậy. Nhưng trong lòng mọi người ở đây không khỏi phát lạnh. Bọn họ đều đoán được câu nói kế tiếp.
Không được tới gần…
Nếu tới gần, chỉ sợ hậu quả sẽ là địch. Nếu là địch đương nhiên chính là cục diện ngươi chết ta sống.
Không ai mở miệng, tuy bọn họ cũng có tham vọng không nhỏ với bảo vật, nhưng thực lực Tư Lăng Cô Hồng bí hiểm, huống chi sau lưng còn có Vô Ngân Sâm Lâm của Tư Lăng gia tộc.
Nhưng bảo bọn họ đến đây rồi dễ dàng rời đi như vậy, ai có thể cam tâm? Ánh mắt mọi người phần lớn đều hướng về phía Cung Giao. Dù sao nơi này chung quy cũng thuộc Đại Vân Hải, huống chi bảo địa của Vô Phong Hải Vực này là do y mời mọi người đến, thế lực Đại Vân Hải tương đương Vô Ngân Sâm Lâm, cho nên trong lúc này, người có tư cách thương lượng với Tư Lăng Cô Hồng không thể nghi ngờ chỉ có Cung Giao, ngoài ra còn có Cung Cẩn Mặc.
Trong đám người, Chu Thiện cầm trong tay một thanh trường kiếm dài nhỏ màu bạc, ánh mắt hướng phía xa xa, yên lặng dùng linh thức quét về phía sau lưng Tư Lăng Cô Hồng.
Nháy mắt, một cảm giác nguy hiểm ập vào trong đầu hắn, thân thể theo bản năng tránh đi, chỉ thấy y phục trên vai vẫn bị hổng một lỗ, chảy ra từng dòng máu tươi. Tuy chỉ là vết thương nhỏ, nhưng trong lòng Chu Thiện vẫn không khỏi khiếp sợ, ngẩng đầu nhìn lại vừa vặn đụng phải đôi mắt dò xét của Tư Lăng Cô Hồng.
Hắn ta…
Thế nhưng nhanh như vậy đã phát hiện được linh thức của mình!
Tuy rằng ngày thường Chu Thiện luôn mang bộ dáng cà lơ phất phơ, nhưng tâm tư tinh tế, lại đầy kiêu ngạo. Làm sao hắn cũng không ngờ tới linh thức của mình lại bị phát hiện đơn giản dễ dàng như vậy, nếu không phải mình kịp thời tránh đi, chỉ sợ thứ bị đâm thủng chính là trái tim mình a.
Giờ này khắc này, trán Chu Thiện không khỏi vã mồ hôi lạnh, sau lưng hơi hơi ẩm ướt. Hắn đã sớm cảm nhận được Tư Lăng Cô Hồng nguy hiểm, nhưng đợi đến khi thực sự giao thủ hắn mới có thể cảm nhận rõ ràng sự đáng sợ này. Tuy chỉ một kích trong thời gian chớp mắt, nhưng hắn đã đủ biết được, mình không phải đối thủ của Tư Lăng Cô Hồng, cho dù liên thủ với Thẩm Cửu cũng vậy, trừ phi liều chết thì may ra còn có cơ hội.
Thẩm Cửu bất động thanh sắc đứng bên cạnh hắn, cũng cùng hắn có chung một loại cảm xúc.
“Vô Ngân thiếu chủ.” Cung Giao cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, lại mở miệng. Chỉ nghe y ôn hòa cười nói: “Cung mỗ sớm đã nói qua, vào bảo địa Vô Phong Hải Vực này, ai đoạt được bảo vật Cung gia tuyệt đối sẽ không cướp đoạt. Nhưng mà…”
Hai chữ ‘Nhưng mà’ hơi hơi kéo dài, y cười nói: “Nhưng mà Vô Ngân thiếu chủ chiếm đoạt một khu như vậy không khỏi có chút không thoả đáng. Nếu như bảo vật đến tay cậu, chúng ta đương nhiên không lời nào để nói, nhưng không thể làm ra hành động độc tài như vậy được.”
Hắn vừa nói như vậy, tuy rằng kỳ thật trong lòng mọi người đều hiểu được đây chẳng qua chỉ là lấy cớ. Nhưng liếc mắt nhìn Vô Ngân thiếu chủ thủ tại đây như vậy, cũng không thấy thân ảnh Đường Niệm Niệm đâu, hiển nhiên Đường Niệm Niệm đang làm chuyện gì đó, khiến hắn không thể không thủ hộ tại chỗ này.
Đây là nơi Tư Lăng Cô Hồng và Đường Niệm Niệm tìm được, hành vi của bọn họ lúc này xác thực có chút cháy nhà hôi của. Nhưng nếu Cung Giao đã mở miệng, bọn họ đương nhiên nguyện ý đi kiếm một chén canh.
“Cung gia chủ nói có lý, nếu bảo vật đã bị Vô Ngân thiếu chủ đoạt, chúng ta đương nhiên sẽ không cướp, nhưng Vô Ngân thiếu chủ cứ chiếm giữ một chỗ như vậy, xác thực có chút không thỏa đáng.” Một bên Tô Duy Thâm cũng mỉm cười mở miệng, bộ dáng tao nhã nói: “Vô Ngân thiếu chủ thân là con cháu đại gia tộc, chắc chắn nhìn thấy không ít bảo vật, cần gì phải vì chuyện này mà làm tổn hại hoà khí giữa mọi người?”
Ngay cả Tô nhị thiếu gia Đông Xuân Thành cũng mở miệng, gan mọi người liền lớn hơn, từng câu từng chữ khuyên bảo. Nhưng trong lời nói không có nửa phần dơ bẩn cùng nhục mạ, cũng không tiến lên một bước nói trực tiếp trước mặt Tư Lăng Cô Hồng.
Rất hiển nhiên, trong lòng bọn họ vẫn còn sợ hãi.
Tư Lăng Cô Hồng im lặng, khí thế không hề lộ ra ngoài, so với bất kì loại cường thế nào càng khiến người ta e ngại hơn. Cực kì giống khi trông thấy Vô Phong Hải Vực, càng yên tĩnh càng áp lực, làm cho người ta cảm giác được một sức mạnh đáng sợ ẩn giấu bên trong.
Đúng lúc này, phía sau núi lửa tràn ra một luồng khí tức khủng bố mãnh liệt, khí tức kia tuy không làm nước biển gợn sóng, nhưng lại làm cho mọi người ở đây cảm nhận được một cỗ áp lực đáng sợ và nóng bỏng, giống như đốt cháy đến tận tâm linh.
“Phụt!”
“Phụt!”
“Phụt!”
Liên tục vài tiếng phun máu vang lên, chỉ thấy mọi người phía trước đang giằng co với Tư Lăng Cô Hồng đã hộc máu hơn phân nửa, vẻ mặt héo khô, số ít tuy thoạt nhìn không sao, nhưng sắc mặt cũng tái đi vài phần.
Sắc mặt Chu Thiện hơi đổi, bàn tay nắm chuôi kiếm căng thẳng, thấp giọng nói: “Nếu ta đoán không sai…”
Thẩm Cửu nhìn về phía hắn.
Giọng Chu Thiện trầm thấp, “Chỉ sợ phía sau trong lòng núi lửa kia chính là thiên địa linh hỏa, tuy không biết là loại linh hoả nào, nhưng theo ta cảm thụ nó tuyệt đối không tầm thường. Đường Niệm Niệm chắc đang ở bên trong tự mình thu phục thôn tính linh hoả. Thiên địa linh hoả này muốn thu phục đã cực kì khó, nàng lại muốn thôn tính dung hợp, khó càng thêm khó, chỉ cần một chút không cẩn thận sẽ bị hồn phi phách tán, nhưng nếu thành công….”
Thẩm Cửu yên lặng chờ câu nói tiếp theo của hắn: “Nếu thành công, tất nhiên tu vi cao hơn một tầng, khi đụng phải nhân tài kiệt xuất tu vi ngang nhau, thậm chí có thể vượt cấp đối địch.”
Sắc mặt Chu Thiện trầm trọng, một lúc sau cũng không tiêu tán, thở dài nói: “Thật sự là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Hai người kia, rốt cuộc là yêu nghiệt gì.”
Thẩm Cửu không nói, nhưng nhìn lông mày nhíu chặt của hắn là hiểu, hắn cũng có chút câm nín rồi.
Người khác bất động, Cung Giao làm sao cũng không nguyện ý để cơ hội tới tay trôi qua như vậy. Y đương nhiên sẽ không hảo tâm để mọi người cùng nhau tiến vào Vô Phong Hải Vực, chẳng qua vì bảo địa Vô Phong Hải Vực này thực sự rất quỷ dị. Mỗi cánh cửa đều có những phương pháp đặc thù, có người có thể dễ dàng đẩy ra, có người đem hết nguyên lực toàn thân cũng không hề nhúc nhích. Bọn hắn liên tục thăm dò, tổn thất nhân mã nhưng vẫn không thể tìm được trọng bảo thực sự.
Thẳng đến khi Diệp Kỳ nghĩ ra, những người dự yến hội sinh nhật lần này có lẽ sẽ nghĩ được biện pháp tìm ra bảo địa chân chính, y mới mời mọi người đến, việc cho họ Tị Thủy Châu và Dẫn Vị Châu cũng đều không phải ý tốt gì, chẳng qua là để biết được phương hướng của bọn họ, tùy thời chuẩn bị đoạt bảo mà thôi.
“Vô Ngân thiếu chủ cứ khăng khăng một mực như thế, đừng trách Cung mỗ bất nhân bất nghĩa.” Cung Giao một lời nói ra, hiển nhiên là chuẩn bị động thủ.
Theo tay áo hắn vung lên, nhân mã Cung gia chuẩn bị tiến đến, đôi mắt Tư Lăng Cô Hồng lộ ra vẻ khinh thường.
Không khí nhất thời vô cùng căng thẳng, đúng lúc này một giọng nói như ngọc thạch lạnh lùng vang lên: “Dừng tay.”
Người Cung gia theo một tiếng này tức khắc dừng cước bộ.
Ánh mắt Cung Giao lập tức lạnh lẽo nhìn về phía Cung Cẩn Mặc bên cạnh, giọng nói nghiêm nghị: “Cẩn Mặc đây là làm gì! ?”
Cung Cẩn Mặc lạnh lùng nhìn y. Người càng già càng tham vọng nhiều, cái sự khinh thường người khác kia, kiêu căng tự đại cũng càng lúc càng cao. Hắn cùng với Tư Lăng Cô Hồng đã từng giao thủ, đương nhiên hiểu được thực lực của hắn ta, cho dù Cung Giao muốn đấu với hắn ta chỉ sợ tỉ lệ thành công cũng không đến ba phần.
Tư Lăng gia tộc sớm muộn gì cũng ở trong tay Tư Lăng Cô Hồng, động thủ lúc này chính là kết thù với Tư Lăng gia tộc. Nhưng Đại Vân Hải sớm muộn gì cũng bị hắn sở hữu, hết thảy cũng nên do hắn khống chế rồi.
Huống chi…
Hắn đã hạ tâm tư, sẽ không để nàng bị thương.
“Tốn thời gian với hắn lúc này, lại trở thành địch của Vô Ngân thiếu chủ, chư vị chẳng thà đi tìm các khu bảo địa phía sau cánh cửa lớn khác đi.” Sắc mặt Cung Cẩn Mặc lạnh lùng, đôi mắt sắc bén như lưỡi dao, nói với mọi người ở phía sau.
Hắn nói đơn giản, nhưng lại đánh trúng chỗ hiểm.
Trở thành địch của Vô Ngân thiếu chủ, hay tiếp tục hòa bình tìm kiếm bảo vật, lựa chọn như thế, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết đáp án là gì.
Huống chi lúc này chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra Cung Giao và Cung Cẩn Mặc không hòa thuận, nhớ lại lời nói vừa rồi của Cung Giao, chỉ sợ nếu bọn hắn tìm được nơi như thế, cũng sẽ bị cưỡng đoạt bởi vẻ đạo mạo kia của y.
Nghĩ như thế, tất cả mọi người yên lặng lui xa ra, bất tri bất giác chầm chậm tản đi, hướng về phía khác.
Cung Giao làm sao cũng không ngờ Cung Cẩn Mặc sẽ không cho y chút mặt mũi nào ở trước mặt mọi người như thế, còn đối nghịch với y, đặt y vào hoàn cảnh như thế.
Nhưng giờ khắc này, y lại không nói gì, chỉ có hai bàn tay đang nắm chặt trong tay áo tiết lộ nội tâm không bình tĩnh chút nào của y. Nay y mới là người đứng đầu Đại Vân Hải, dù thân phận Cung Cẩn Mặc không nhỏ, nhưng vẫn còn ở Đại Vân Hải, vẫn còn là thiếu chủ Đại Vân Hải thì vẫn chỉ có thể nghe theo lời nói của y. Nếu hắn đã lật mặt như thế, vậy cũng đừng trách người làm cha này vô tình vô nghĩa.
Cung Giao trong lòng suy nghĩ thế nào không ai biết được, Cung Cẩn Mặc chỉ lạnh lẽo liếc y một cái, giống như nhìn thấu y, sau đó đứng tại chỗ, không rời đi cũng không làm bất cứ hành động nào..
Tô Duy Thâm lại không biết xấu hổ, giống như người mới nói giúp Cung Giao kia không phải là hắn, cười nói: “Cung thiếu chủ đã nói như vậy, thì ta cũng nên đi để không uổng công một chuyến này.” Nói xong, liền dẫn đầu rời đi.
Chu Thiện nhìn ngọn núi lửa kia rung chuyển càng ngày càng lớn, nghĩ nghĩ, nhưng vẫn đứng tại chỗ không hề nhúc nhích.
Thẩm Cửu thấy hắn như thế, cũng đồng dạng không động.
Cứ như vậy, trong nước biển, nhân mã tam phương đứng thành ba bên, không nói một lời.
Thời gian qua đi, đột nhiên, chỉ thấy khuôn mặt vốn không chút biểu tình nào của Tư Lăng Cô Hồng đột nhiên khẽ nhếch khóe miệng, phát ra một tiếng cười khẽ.
Hắn cười như thế, làm cho sắc mặt mọi người ở đây đều có một chút động đậy. Nhưng chỉ chớp mắt liền biết được, chắc là Đường Niệm Niệm vô sự rồi.
“Ầm ầm ——” một tiếng vang dị thường bỗng nhiên truyền ra, toàn bộ nước biển yên tĩnh cũng bắt đầu nổi lên sóng gió kịch liệt.
“Ầm ầm —— ầm ầm ầm ——” Âm thanh càng ngày càng lớn, chấn động càng lúc càng nhiều, khoảng cách gần như thế làm cho mọi người biết được, tiếng vang dị động này là từ phía sau núi lửa truyền ra, lại nhìn núi lửa kia kịch liệt dao động, sương khói nóng hổi bốc lên, khiến người ta biết được chân tướng ——
Ngọn núi lửa này. . .
Thế nhưng muốn phun trào rồi!
Chỉ thấy quái xà và Tư Lăng Cô Hồng bất chợt di chuyển, nhưng không phải đi về phía núi lửa, mà đi về hướng lối ra, tốc độ cực nhanh, đến khi trong mắt mọi người chỉ còn lại một hư ảnh màu trắng.
Ánh mắt Cung Cẩn Mặc thâm sâu, lập tức rời đi.
“Này… A! Không xong rồi!” Trong mắt Chu Thiện chợt lóe lên vẻ trầm tư, sau đó đột nhiên giác ngộ đến cái gì, cũng lao về phía lối ra. Tư Lăng Cô Hồng này đi về phía cửa, có nghĩa là Đường Niệm Niệm đã không còn ở trong ngọn núi lửa kia nữa. Như vậy nàng sẽ đi đâu? Không biết vì sao, cái đầu tiên hắn nghĩ đến lại là trong ngọn núi lửa kia có lẽ có một cánh cửa bảo khố khác.
Cung Giao đương nhiên không chậm chạp, ở trong lòng y cũng có vô vàn suy nghĩ, nhưng do chưa từng được chứng kiến bản lĩnh tham lam vét sạch kia của Đường Niệm Niệm, nên nhất thời không nghĩ tới phương diện kia.
Núi lửa đột nhiên bùng nổ, làm cho mọi người khó lòng phòng bị, toàn bộ hải thú trong Vô Phong Hải Vực đột nhiên bạo động, thân thể khổng lổ dũng mãnh lao tới, gặp người liền tập kích, hung tính tàn bạo. Khi đám người Cung Cẩn Mặc, Chu Thiện từ trong cánh cửa đi ra, liền nhìn thấy một mảnh hỗn chiến, lúc này toàn bộ cửa đá trong hải vực đều đang dần sụp đổ, rơi xuống từng chút một, các mãnh thú đều từ đó chạy ra, sau đó đánh úp về phía mọi người.
“Mau, những cánh cửa có mãnh thú thủ hộ chắc chắn có bảo vật!” Một người kinh hô, sau đó mọi người đều vọt về phía cửa lớn.
Sắc mặt Cung Giao biến thành màu đen, ra lệnh một tiếng, đoàn người Cung gia cũng tiến vào bên trong.
Thanh trường kiếm chuôi màu ngân bạch trong tay Chu Thiện thật ra là tìm được trong một cánh cửa, túi Càn Khôn còn chứa những vật khác, người ngoài dĩ nhiên không biết, hắn lần này thu hoạch coi như không tệ. Đương nhiên, đây không thể nào so sánh với Đường Niệm Niệm. Hắn đã có thể đoán ra Đường Niệm Niệm đã thu hoạch được vô cùng phong phú.
Không biết qua bao lâu, một bóng hình xinh đẹp mặc váy thêu hoa lục quỳnh từ trong cửa lớn chậm rãi đi ra, nhìn cước bộ rất chậm rãi thong thả, trên thực tế bước một bước nhẹ đã xa ngoài một trượng. Nữ tử xiêm y trắng thuần không nhiễm chút bụi, một tay ôm một quả cầu bạch ngọc nhỏ, tay kia thì như trẻ con cầm một quả hồng nhạt mà cắn, hai mắt linh hoạt sáng ngời chớp chớp giống như trăng khuyết, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ thỏa mãn cùng vui vẻ, đôi môi mềm mại vểnh lên còn vương lại nước trái cây.
Mang bộ dáng thảnh thơi vui mừng, nàng đứng ở trước cửa lớn đã biến thành đá vụn, từ trong đống thi thể động vật đi ra, thực có vài phần quỷ dị, nhưng lại khiến mọi người không tự chủ được bị hấp dẫn, chung quanh hết thảy vốn mờ mịt cũng trở nên sáng ngời hơn rất nhiều, tất cả lộ ra vài phần ung dung.
Quả thực quỷ dị.
Người khác có lẽ không biết, nhưng Chu Thiện lại rõ ràng. Đây là một loại tu vi trên tâm cảnh, tu vi cùng tâm cảnh của nàng cao hơn mọi người quá nhiều, công pháp tu luyện cũng chỉ sợ đã là nhất đẳng, cho nên theo tâm cảnh của nàng tăng lên, liền dễ dàng mê hoặc mọi người.
Ánh mắt Đường Niệm Niệm lưu chuyển, phát hiện máu tanh thịt vụn xung quanh, nhẹ nháy mắt một cái, những nơi thi thể huyết nhục nàng nhìn qua đều quỷ dị hóa thành tro tàn, trong nước ngay cả tro tàn cũng không thấy. Nàng trong nháy mắt đã đi đến trước mặt Tư Lăng Cô Hồng, đưa quả hồng đã cắn một nửa ở trong tay đến bên môi hắn, nói: “Cô Hồng ăn, cái này ăn ngon.”
Tư Lăng Cô Hồng theo tay nàng đưa ra cắn một ngụm, bàn tay theo phản xạ vòng qua eo nàng, đem nàng ôm vào trong lòng. Ánh mắt nhìn xung quanh người nàng một lần, cuối cùng dừng ở khuôn mặt hơi tái hơn so với bình thường của nàng.
“Mệt sao?” Ngón tay thon dài dừng trên khuôn mặt, mềm nhẹ vuốt ve khiến cho người ta cảm nhận được sự trân trọng yêu thương trong đó.
“Có một chút.” Đường Niệm Niệm tham luyến dùng mặt cọ cọ tay hắn, chân thành nói: “Nhưng là thực vui vẻ.”
Thu phục thôn tính Liên Bạch Hỏa, làm cho tu vi của nàng thoáng một cái đạt đến trung kỳ Tâm Động, thực lực tăng nhiều, còn từ trong núi lửa đi qua các cửa lớn cướp đoạt, tâm tình quả thực tốt lắm.
“Ừ.” Tư Lăng Cô Hồng cũng nhẹ tươi cười. Chỉ cần nàng vui là tốt rồi.
“Tê tê tê!” Quái xà sáp tới, mở to đôi mắt như đèn lồng, ánh mắt rưng rưng nhìn nàng.
Đường Niệm Niệm không nói gì, tùy tay quăng một viên đan dược vào trong miệng nó, con rối Lâm Đằng vẫn đi theo đằng sau cũng được nàng cho một viên, có thể thấy được tâm tình của nàng lúc này quả thực rất tốt.
Trong biển rung chuyển càng lúc càng lớn, những hang động cũng dần rạn nứt. Nơi này, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ sụp đổ!
Đường Niệm Niệm cầm tay Tư Lăng Cô Hồng nhảy lên đầu quái xà, quái xà cũng ngầm hiểu, thân hình dao động, liền từ đáy biển đi về phía trước.
Chu Thiện đã phát linh thức ra khắp mọi nơi, đem tất cả trong vòng trăm trượng thu vào mắt. Khi phát hiện tình hình không khác với suy nghĩ của mình, liền không khỏi nhỏ giọng thở dài. Quả đúng như thế, bảo địa chân chính chắc là thiên địa linh hỏa trong ngọn núi lửa kia rồi, không cần nghĩ cũng biết đã bị Đường Niệm Niệm đoạt được, về phần những cái khác chỉ sợ cũng như thế.
“Đi.” Chu Thiện thấp giọng nói với Thẩm Cửu bên cạnh, thân mình ở dưới nước cũng lướt đi nhanh.
Toàn bộ Vô Phong Hải Vực bắt đầu sập từ tầng cao nhất, nham thạch nóng chảy cùng hoả diễm đỏ rực đã sắp phun trào, hoàn cảnh này khiến cho mọi người kinh hãi. Mặc kệ là kẻ đã tìm được bảo vật hay kẻ đáng thương vẫn chưa đoạt được gì, có đi xuống tiếp nữa cũng không được nhiều, một đám liền bắt đầu rời đi.
“Ầm ầm ——” Âm thanh chấn động cuồn cuộn cũng không chỉ truyền ra từ đáy biển, mà ở trên trời cũng như thế.
Còn mọi người vẫn còn ở dưới đáy biển chạy nạn không cách nào thấy được, bầu trời của Vô Phong Hải Vực đột nhiên mây đen dày đặc, từng tia chớp màu tím du đãng, lóe ra, ẩn chứa uy lực của thiên nhiên.
Uỳnh uỳnh——
Một đạo sấm ở trong mây đen đột nhiên đánh xuống mặt biển, trên mặt biển vẫn còn lưu lại vài tia điện, truyền ra tiếng vang dữ tợn.
Lúc này, nước biển xanh đen đột nhiên nổi lên một luồng lốc xoáy, mới đầu rung động còn nhỏ nhưng càng lúc càng lớn, lực hút cũng càng ngày càng mạnh. Tất cả đối với mọi người thật sự là tai họa bất ngờ.
Bởi vì thời tiết thay đổi, cho dù lúc này đã đi tới lối ra, thì vẫn tối mịch giống như trước.
“Tê tê tê!” Quái xà vừa thoát ra khỏi vực sâu, đã bị lực hút của lốc xoáy đáng sợ kia làm phiền.
Đường Niệm Niệm vung tay lên, một cái bình phong dược lực ngăn cản lực hút ra bên ngoài, chỉ vào một phương hướng nói: “Bên này.”
“Tê tê tê!” Quái xà lập tức thi triển tốc độ cao nhất, đi về phương hướng nàng vừa chỉ.
Thân hình to lớn của nó nương theo áp lực nước mà động, một trận gợn sóng, trong nháy mắt đã đi xa vài trượng, mà sau đó hải cốc vực sâu kia rốt cuộc chịu không nổi áp lực đã hoàn toàn sụp đổ, những hòn đá lớn bị hút vào trong lốc xoáy đột nhiên hình thành kia, mà đoàn người cũng đồng dạng như thế.
Từng tiếng kinh hô sợ hãi vang lên, mỗi người đều thi triển hết tất cả chiêu thức, chỉ vì một đường sinh cơ.
“Đáng chết!” Cung Giao lúc này có thể nói là lửa giận công tâm, mắt thấy đoàn người Cung gia mang theo lần này đã tổn hại vượt quá dự tính, mà những thứ lấy được lại không cách nào bù đắp.
Trong hỗn loạn, xuất hiện một vài thân ảnh bắt mắt.
Chỉ thấy Cung Cẩn Mặc đứng trên kỳ lam thú, một thân trường bào màu xanh. Mặt biển xanh thẫm lúc này của Vô Phong Hải Vực đột nhiên bạo động, bên trong dao động lưu chuyển, giống như rồng cuốn. Mà hắn ở trong cái tai họa này cũng không có bối rối chật vật gì nhiều, ánh mắt lưu chuyển, khi không có ai phát hiện liền nhìn về phía người đằng sau, dưới chân nhẹ nhàng đạp mạnh, kỳ lam thú ngay tại trong nước cực kỳ nhanh nhẹn chạy đi.
Chu Thiện và Thẩm Cửu ngồi trên thú hải cầu lúc này đã sớm bị văng ra ngoài, cuốn vào bên trong vòng xoáy càng lúc càng lớn kia. Dưới chân hai người đạp trên trường kiếm, tốc độ như cầu vồng, cực kì mãnh liệt, đến mức tạo thành một lối đi bên trong nước biển, đem nước biển đẩy lùi.
So với ba người vô sự rời đi này, những người khác thật sự chật vật nguy hiểm hơn rất nhiều.
Mười một ngày sau.
Đám người Đường Niệm Niệm theo đường cũ trở về, lúc này đang ở một điểm dừng chân Cung gia để nghỉ ngơi, Tư Lăng Cô Hồng tự mình xuống bếp, làm một bàn thức ăn ngon. Đợi đám người Cung Cẩn Mặc và Chu Thiện đi đến, liền thấy cảnh tượng Đường Niệm Niệm đang nhàn nhã cầm cần câu câu cá, bộ dáng đơn thuần này của nàng, quả thực làm cho bọn họ không sao thích ứng được, giống như mười một ngày trước không hề có chuyện gì xảy ra, chỉ là nàng đi theo du ngoạn một vòng mà thôi.
Cung Cẩn Mặc cũng không nói gì, sau khi phân phó mọi người thỏa mãn hết thảy yêu cầu của nàng, liền trở về chỗ của mình nghỉ ngơi.
Màn đêm buông xuống, trăng đã lên cao.
Đám người Cung Giao bị rớt lại phía sau rốt cuộc cũng đã tới điểm dừng chân, nghe được người bẩm báo, Cung Giao lúc này giận dữ công tâm, một chưởng đánh nát bàn gỗ, cắn răng nói: “Tốt! Tốt! Tốt! Ngoại nhân không kiêng nể gì như thế, hắn thân là thiếu chủ Đại Vân Hải nhưng lại mặc kệ những hành động này, thật là một thiếu chủ tốt a!”
Việc này thật sự quá bất lợi, địa vị của y nhiều lần bị up hiếp. Trong mắt y, Cung Cẩn Mặc và Tư Lăng Cô Hồng, Đường Niệm Niệm còn có Chu Thiện, những người này đều không đặt y ở trong mắt. Y thành danh đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên thấy nhiều hậu bối bất kính với mình như vậy.
Hết lần này tới lần khác lại gặp phải sự tình không hài lòng như thế. Một người là thiếu chủ Đại Vân Hải, thế lực nhà mẹ đẻ sau lưng không thể đè ép được. Một người là thiếu chủ Vô Ngân Sâm Lâm của Tư Lăng gia tộc, thế lực tương đương với Đại Vân Hải, một người là nữ tử mà thiếu chủ Vô Ngân yêu thương nhất, đồng dạng thế lực bí hiểm, bối cảnh thần bí. Còn hai người kia tuy thoạt nhìn đơn giản, nhưng khi theo bọn họ vào Vô Phong Hải Vực lại có khả năng vô sự rời đi, chỉ nhiêu đó đã có thể đoán ra bối cảnh hai người họ không hề thấp.
Hậu bối như vậy, y không thể nào xuống tay, chỉ có thể đem tất cả lửa giận nuốt xuống.
Ngày hôm sau.
Mọi người một lần nữa khởi hành trở về đảo Đại Vân Hải. Lúc này những người còn lại đã trở về, so với lúc đi gần nghìn người, tới bây giờ chỉ còn khoảng hai trăm, tổn thất quả thực không nhỏ. Nhưng có tổn thất hiển nhiên cũng có thu hoạch, đạt được chỗ tốt này khiến trong lòng bọn hắn đắc chí không thôi, nhưng bọn hắn lại không biết, những món bọn hắn đoạt được chẳng qua chỉ là do Đường Niệm Niệm chướng mắt, căn bản không thèm tốn thời gian đi lấy mà thôi.
Ba ngày sau, mọi người nghỉ chân tại một hòn đảo nhỏ gần Đại Vân Hải, nghỉ ngơi thêm một đêm, đến tối ngày hôm sau mới trở về đảo Nhập Thiên.
Vừa vào đảo Nhập Thiên, Cung Giao đã phân phó hạ nhân tiễn mọi người trở về, rồi không khách sáo nhiều xoay người rời đi.
Sau khi rời đi một tháng, vừa vào đảo liền gặp đám người Chu Diệu Lang đứng chờ trên bờ, nhìn thấy đám người Đường Niệm Niệm không có việc gì trở về, trên mặt cũng lộ ra một phần an tâm, cười nói: “Trang chủ, chủ mẫu.”
Khi đám người Đường Niệm Niệm lên bờ, quái xà hóa nhỏ trở lại, hồng quang trong mắt lóe lên, vụng trộm nhìn thoáng qua Đường Niệm Niệm, sau đó lộ ra một chút cười gian. Nó không có tay không có chân, cái chuông lục lạc kia không có cách nào đeo nữa, chủ nhân cũng không nhắc đến, thế là bản xà vương thoát nạn rồi đúng không?
Đường Niệm Niệm híp mắt, trên mặt ý cười rất rõ ràng, ánh mắt nhìn mọi người ở đây, chớp mắt, hỏi: “Thù Lam đâu?”
Thù Lam là tỳ nữ bên người của nàng, gần như chưa từng rời xa nàng, sau khi nàng trở về, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều nhất định sẽ xuất hiện.
Sắc mặt đám người Chu Diệu Lang trong phút chốc đều hơi biến hóa.
Bọn họ quả thực không ngờ, lấy tính tình của Đường Niệm Niệm sẽ chú ý tới điểm này, còn mở miệng hỏi, nhưng ngay sau đó bọn họ lại cảm thấy chuyện này cũng thực bình thường, nàng đối với người một nhà dường như luôn để ý như vậy.
Chẳng qua lúc này để ý, chưa chắc là chuyện tốt.
Ánh mắt Đường Niệm Niệm di chuyển trên mặt mọi người, mới đầu chỉ hơi nghi hoặc, bây giờ lại hỏi một lần nữa: “Thù Lam đâu?”
Nhưng giọng nói so với lúc đầu đã có thêm một chút trầm trọng.
Từ khi nàng đến thế giới này, Thù Lam là người đầu tiên chăm sóc nàng, vì nàng bị thương, là nữ tử luôn quan tâm nàng. Sau một thời gian dài làm bạn, cũng đã lọt vào trong mắt của nàng.
Trên mặt chị em Diệp thị không che giấu được sự phẫn nộ, há miệng định lên tiếng, thì đã bị Chu Diệu Lang giành trước nói: “Chủ mẫu, Thù Lam đang ở trong viện, chủ mẫu và trang chủ về viện trước rồi nói tiếp được không?”
Đường Niệm Niệm gật đầu, cảm nhận được ngón tay Tư Lăng Cô Hồng vuốt ve tóc mình trấn an, mấp máy môi liền tựa vào trong lòng hắn.
Mọi người trở về chỗ ở trên đảo Nhập Thiên, còn chưa tiến vào, Đường Niệm Niệm đã dùng linh thức đem cảnh tượng bên trong thu vào mắt.
Thù Lam đang ở trong sương phòng, sắc mặt tái nhợt, môi trắng bệch nằm trên giường, hơi thở suy yếu. Mặc dù có xiêm y che lấp, nhưng cũng không ngăn được linh thức Đường Niệm Niệm xuyên vào, nhìn đến người nàng đầy vết roi và dấu ấn nung đỏ, tuy đã bôi dược, dùng dược cũng rất tốt, nhưng vẫn còn thấy dấu vết mờ nhạt, chỉ trị phần ngọn không trị phần gốc, trong cơ thể vẫn còn bị nội thương..
“…” Tâm tình vui vẻ khi từ Vô Phong Hải Vực trở về của Đường Niệm Niệm lập tức biến mất vô tung vô ảnh, sắc mặt lãnh đạm không gợn sóng, môi nhỏ khẽ mím, đôi mắt đã sớm tràn ngập vẻ lạnh lùng chết chóc.
Mọi người không khỏi dừng chân, quay đầu nhìn về phía Đường Niệm Niệm trong lòng Tư Lăng Cô Hồng.
Một cảm giác đáng sợ vô thanh vô tức từng chút một ăn mòn tâm thần khiến cho người ta không rét mà run, dù không có trực tiếp nhằm vào mình nhưng cũng thấy mà sợ. Hơn nữa hết thảy lại toát ra từ trên người Đường Niệm Niệm có vẻ vô hại này. Đám người Chu Diệu Lang theo đó có thể cảm nhận được, nàng tức giận, thực sự tức giận.
Một hơi thở gần như từ trong không khí tự nhiên phát ra, cũng khiến bọn họ hiểu được, thực lực của Đường Niệm Niệm dường như càng sâu hơn, khôngthể lường trước.
“Chủ… Chủ mẫu?” Ngay cả người luôn luôn hiếu động hoạt bát như chị em Diệp thị lúc này sắc mặt cũng trắng bệch, chần chờ kêu.
Đường Niệm Niệm kéo kéo ống tay áo Tư Lăng Cô Hồng, chỉ về phía phòng Thù Lam.
Tư Lăng Cô Hồng đi về phía đó, cúi đầu hôn lên môi nàng một chút, giọng nói trầm ấm vang lên: “Không sao đâu.”
“Ừ.” Đường Niệm Niệm lên tiếng.
Mọi người rất nhanh đi đến trước sương phòng, dù sao cũng là phòng của nữ tử, Chiến Thương Tiễn và Lý Cảnh bị ngăn ở ngoài, những người khác đẩy cửa rồi đi vào.
Tình hình bên trong giống y như Đường Niệm Niệm dùng linh thức trông thấy. Nhìn Thù Lam nằm trên giường, Đường Niệm Niệm tụt xuống khỏi lòng Tư Lăng Cô Hồng, đến gần lấy ra một viên đan dược bỏ vào trong miệng nàng, dược lực trong tay vận chuyển nhập vào trong cơ thể nàng, giúp nàng hấp thu một chút dược liệu. Dược lực vốn tràn ngập sinh khí, cùng Sinh Linh đan hỗ trợ lẫn nhau, không đến một lát, sắc mặt Thù Lam dần dần đỏ ửng lên, những vết sẹo còn lưu lại trên thân thể đã bị Đường Niệm Niệm ép xuống, biến mất không thấy.
“Ưm…” Chỉ nghe một tiếng than nhẹ từ trong miệng Thù Lam vang ra, lông mi khẽ run rẩy, mặt mày nhăn lại, cánh môi nhếch lên, dù sợ hãi nhưng vẫn quật cường.
“Thù Lam.” Giúp nàng truyền dược lực xong, Đường Niệm Niệm thu tay lại, đặt ở trên đầu Thù Lam, giống như ngày thường trấn an hay thưởng cho quái xà và Lục Lục, nhẹ nhàng vuốt ve.
Tuy động tác rất đơn giản, cũng không làm gì nhiều, nhưng bên trong chất chứa tình cảm cùng ôn nhu của nàng
“… Tiểu, tiểu thư…” Trên giường, thân thể Thù Lam run lên, sau đó hai mắt run run mở ra, thấy được Đường Niệm Niệm đang ngồi trên giường mình, còn đang chăm chú nhìn mình. Nhất thời hốc mắt ngập nước, lại cố gắng đè nén để không chảy ra, cánh môi vừa khôi phục chút huyết sắc run rẩy, giống như muốn nói cái gì, lại sợ vừa nói ra sẽ không kiềm chế được.
“Không sao rồi.” Tay Đường Niệm Niệm vỗ về mái tóc nàng hơi hơi ngừng lại, sau đó đưa tay lên đôi mắt đã tràn ngập nước của nàng, giúp nàng lau nước mắt. Cảm giác được giọt nước hơi nóng trên tay, Đường Niệm Niệm nháy mắt, sự ôn nhu trong đó càng rõ ràng, cúi đầu nói: “Không đau, vết sẹo cũng không có, Thù Lam vẫn giống như xưa, sẽ không khó coi.”
Đường Niệm Niệm đối thân thể của mình chấp niệm rất lớn, không bao giờ để cho trên người xuất hiện một chút vết thương, nên khi an ủi Thù Lam cũng thành như vậy.
Nghe được lời của nàng, Thù Lam mím môi “Xì” cười một tiếng, nhưng nước mắt cũng đã chảy đầy mặt, nức nở nói: “Ưm, em không sao, tiểu thư không cần lo lắng, tiểu thư đã trở lại, em không đi nghênh đón tiểu thư, còn làm cho tiểu thư tự mình đến nơi đây…”
Đường Niệm Niệm không cảm thấy phiền giúp nàng lau nước mắt, hành động nhẹ nhàng như vậy khiến Thù Lam nhất thời không biết nên nói thế nào, vốn muốn ngăn không cho nước mắt chảy nhưng lại chảy càng nhiều. Nàng vốn lớn hơn Đường Niệm Niệm mấy tuổi, luôn xem Đường Niệm Niệm như đứa nhỏ mà chăm sóc, bây giờ Đường Niệm Niệm lại làm cho nàng cảm giác được, kỳ thật nàng ấy cũng không phải là đứa nhỏ không hiểu chuyện gì, nàng ấy cũng sẽ che chở cho nàng, ân cần với nàng, quan tâm nàng.
“Thù Lam không khóc, ai bắt nạt em, ta giúp em bắt nạt lại.” Đường Niệm Niệm thấp giọng nói, mặc dù trong lời nói rõ ràng có chút tính trẻ con, nhưng lại ẩn chứa ma lực khiến người ta tin phục, đập tan ngăn cách làm sự quan tâm chân thành đi thẳng đến trái tim, ấm đến đáy lòng người.
“… Tiểu thư…” khóe miệng Thù Lam không khỏi nhẹ nhàng nhếch lên thành một độ cong. Tiểu thư của nàng thật sự đã thay đổi, ngay cả hình bóng tiểu thư trong trí nhớ nàng cũng đã dần tan biến, dường như đó chỉ là mộng.
Đường Niệm Niệm thấy bộ dáng kinh ngạc của Thù Lam, đang định nói gì đó, đã cảm giác được Tư Lăng Cô Hồng đi tới phía sau nàng, một tay ôm lấy vòng eo nàng, một tay cầm khăn giúp nàng lau vệt nước mắt của Thù Lam dính trên tay.
/76
|