Edit: Tiểu Ngọc Nhi
Tư Lăng Cô Hồng chưa bao giờ để cho người khác lại gần, rửa mặt cũng là tự mình làm. Hắn chỉ phủ thêm một bộ áo bào lưu vân rộng, tóc đen xuôi ở sau lưng, cả người ăn mặc đơn giản thanh nhàn, nhưng khí chất thanh tú không chút nào suy giảm.
Sáu nữ tử áo trắng im lặng lui ra, Chu Diệu Lang lúc này mới bình tĩnh lại, mỉm cười nói: “Đồ điểm tâm đã chuẩn bị xong, mời trang chủ, chủ mẫu di giá.”
Đường Niệm Niệm gật đầu, từ trên giường đứng lên, đang định đi, thì chợt nghe thấy giọng nói khàn khàn trong trẻo của Tư Lăng Cô Hồng ở bên cạnh, “Niệm Niệm.”
Đường Niệm Niệm thấy hắn đưa một tay tới trước mặt nàng, không chút nghĩ ngợi liền đưa tay ra. Ánh mắt nhìn hắn càng ngày càng khó hiểu, tại sao người này cứ thích dính lấy mình như vậy? Chẳng lẽ hắn cho là mình yếu tới mức đến ngay cả tự lo cho mình cũng không được? Cảm thấy cần phải giải thích triệt để, Đường Niệm Niệm nói, “Thân thể của ta bình thường.”
“Ừ.” Tư Lăng Cô Hồng cong cong lông mày cười, nói: “Ta biết.”
Nhưng ngay sau đó, Đường Niệm Niệm đã bị hắn bế lên, ôm vào trong ngực, đừng nhìn thân hình Tư Lăng Cô Hồng thon dài vượt trội, khi ngã vào trong ngực hắn nàng mới phát hiện, lồng ngực hắn cũng không nhỏ yếu, có thể đem cả người nàng vây trong đó, hoàn toàn che chở.
Đường Niệm Niệm từ trong ngực hắn ngẩng lên, đột nhiên thấy ánh mắt vốn nhu hòa của hắn tối sầm lại, lạnh lùng hoàn toàn khác với vẻ nhu hòa trong sáng vừa rồi, sắc bén như băng trùy, đâm thẳng vào lòng người.
Đường Niệm Niệm trong nháy mắt theo bản năng đưa tay đẩy hắn ra, nhưng thân thể bị hắn ôm không thể nhúc nhích được, bèn hé miệng nói: “Ngươi đã nói là sẽ không giết ta.” Hiện tại kéo dài được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Tư Lăng Cô Hồng biến sắc, hai mắt khôi phục như thường, một tay nhẹ nhàng xoa xoa lưng nàng, tận lực đè thấp giọng nói, ẩn ẩn chút dịu dàng từ tính không gì sánh nổi, trấn an nàng, “Ta sẽ không làm hại nàng, vĩnh viễn sẽ không.”
Đường Niệm Niệm cẩn thận đánh giá vẻ mặt hắn, phát hiện hàn ý thấu xương đã nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi, lúc này mới từ từ thả lỏng người.
“Không phải là ta giận nàng.’ Tư Lăng Cô Hồng nhẹ nhàng nói, hai mắt ôn nhuận, hơi hơi ẩn ẩn vẻ hoang mang bối rối như một đứa nhỏ lớn xác, vừa yếu ớt vừa quật cườnng, cho dù là ai cũng không cách nào tức giận với hắn.
Đường Niệm Niệm cảm thấy hắn đang đợi mình đáp lại. Thì nhẹ nhàng hé miệng, giọng nói có chút gượng gạo: “Vậy thì giận cái gì?”
Vẻ bối rối trong đáy mắt Tư Lăng Cô Hồng hóa thành một đầm nước nhu hòa, không nói gì nhẹ nhàng nâng tay phải nàng lên, chỉ thấy trên cổ tay trắng nõn như tuyết lộ ra những vết nhéo xanh tím ai nhìn thấy cũng phải giật mình, thậm chí còn có vài vết máu hình trăng khuyết, như bị móng tay người nào đó tàn bạo đâm vào.
Tư Lăng Cô Hồng nói: “Người nào làm?”
Đường Niệm Niệm thấy cổ tay mình sau một đêm biến thành như vậy cũng hơi kinh hãi, “Làm sao. . . . . .” Thân thể nàng trước kia khi chịu hành hạ cũng không xuất hiện hiện tượng này, nàng vậy mà nhất thời quên mất, có một vài loại vết thương phải đến ngày thứ hai mới hiện ra vết tích đáng sợ. Mím môi, sắc mặt Đường Niệm Niệm nhàn nhạt, sâu trong đôi mắt bùng lên ánh sáng xanh như lửa, nhưng cũng không quên trả lời Tư Lăng Cô Hồng, “Đường Môn nhị phu nhân.”
Bởi vì nàng từng là con rối dược nô rất lâu nên bên ngoài thường lộ vẻ ngu ngốc lơ mơ, nhưng đừng tưởng là nàng thực sự ngu si. Nàng thật ra rất thù dai, những chuyện vô tình nàng làm ra một chút cũng không kém lão quái vật. Nàng có thể chịu đựng, nhẫn nại đến mức bất kì ai cũng không nhìn ra nàng đang chịu đựng, sau đó đột nhiên xuất kích khiến cho người ta khó lòng phòng bị. Nếu không chỉ bằng một dược nô như nàng, làm sao có thể ở dưới mắt lão quái vật mà trộm được thứ hắn coi trọng còn hơn cả tính mạng mình.
“Không tức giận sao.” Ngón tay lạnh băng của Tư Lăng Cô Hồng như lông vũ mềm nhẹ xoa xoa chỗ xanh tím trên tay nàng, một tay bế nàng không có nửa đau ốm ra ngoài, nhìn Chu Diệu Lang một cái, “Tuyết Ngọc cao.”
“Dạ . . . . .” Chu Diệu Lang cúi đầu che dấu vẻ chết lặng trên mặt . Tuyết Ngọc cao thiên hạ dù có vạn lượng vàng cũng khó cầu, vậy mà hôm nay lại bị lấy ra để chữa cho vết tím bầm này, cũng không thể tính là “vết thương”, nếu người ngoài biết được sẽ lộ ra vẻ mặt gì đây.
Dĩ nhiên, cái này đối với Tuyết Diên Sơn Trang mà nói cũng không tính là gì, chỉ cần trang chủ mở miệng, đừng nói là Tuyết Ngọc cao, ngay cả thánh dược Tuyết Liên Kim Đan cũng được. Chu Diệu Lang chờ Tư Lăng Cô Hồng ra cửa ngoài mới ngẩng đầu, trong mắt đều là nhìn có chút hả hê. Nàng nhớ bốn người Triệu Thiết còn đang ở Mai Lâm chờ ‘làm lễ ra mắt’ với chủ mẫu, nghĩ tới lát nữa vẻ mặt của bọn họ nhất định sẽ nhìn rất đẹp.
Chuyện xấu mặt, làm sao có thể quên mất bọn họ chứ. Chu Diệu Lang thích ý thả lỏng tâm tình đi cầm Tuyết Ngọc cao đến.
Đường Niệm Niệm bị Tư Lăng Cô Hồng ôm vào trong ngực cũng không có gì khó chịu, hắn muốn bế thì cho hắn bế, huống chi được hắn bế cũng không có gì không thoải mái, hơn nữa chỉ khi hai người tiếp xúc nàng mới có thể hấp thu độc khí của hắn, chỉ cần hắn không tổn thương nàng, thân mật như vậy ngược lại vô cùng có lợi cho nàng.
Sau khi phát hiện đối phương không hề phát giác ra việc mình hấp thu độc khí, Đường Niệm Niệm liền không chút khách khí hấp thu, nhưng độc khí nồng đậm kia, cũng không bởi vì nàng hấp thu mạnh mẽ mà giảm bớt.
“Lục Lục, làm sao ta cảm thấy tu luyện độc khí hấp thu được từ hắn, so với ăn độc dược còn nhanh hơn?” Đường Niệm Niệm dùng tâm niệm hỏi.
“Ô ô, dĩ nhiên, ăn ngon, đây là thiên ma độc….. ăn ngon nhất, ngon nhất…. thật thích, chủ nhân, còn muốn, còn muốn!” Giọng Lục Lục tràn đầy ham muốn và thích thú, “Như vậy Lục Lục sẽ cho chủ nhân thật nhiều thật nhiều dược khí, chủ nhân tu luyện mau, sẽ rất lợi hại!”
Đường Niệm Niệm kinh ngạc, Bích Tuyền Quyết cho nàng biết được rất nhiều linh thảo độc dược, trái ngược với Thiên thánh dược thể chính là Thiên Ma độc thể, nếu nói Thiên thánh dược thể thì toàn thân đều là thánh dược, thì thiên ma độc thể toàn thân đều là tà độc. Khó trách Lục Lục thích như vậy, mà mình lại có thể tu luyện nhanh nhưu vậy.
Đường Niệm Niệm ngửa đầu liền nhìn thấy cằm thanh tú của Tư Lăng Cô Hồng, môi hơi nhạt màu nhẹ cong, lông mi màu đen như cánh chim, không gì không đẹp, đầu độc nhân tâm.
Người này chẳng lẽ chính là Thiên Ma độc thể? Nếu không phải thì làm sao có thể phát ra độc khí thiên ma, người bình thường nếu bị dính một chút độc khí này thôi thì cũng có thể mất mạng trong nháy mắt.
“Hửm?” Tư Lăng Cô Hồng phát hiện nàng nhìn chăm chú, rũ mày nhìn nàng, ý hỏi: “sao vậy?”
Đường Niệm Niệm chớp mắt, vẻ mặt chăm chú đến chính nàng cũng không nhận ra, làm cho người ta cảm thấy nàng đang nghĩ chuyện gì quan trọng, nhưng hai mắt cứ mở tròn xoe, con ngươi trong suốt ngẩn ngơ bất động, lộ ra một chút thèm khát. Tư Lăng Cô Hồng không nói gì nữa, chẳng qua khóe môi càng lúc càng cong, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy ý cười vui vẻ yêu mến.
Đừng trách Đường Niệm Niệm không biết biểu tình ngơ ngẩn của mình bây giờ ở trong mắt người khác có bao nhiêu đáng yêu, trước kia nàng không có ‘mặt’, ngay cả gương cũng không bao giờ dùng, làm sao biết vẻ mặt của mình như thế nào. Cho dù có soi gương, thì cái mặt nhìn không ra ngũ quan kia cũng chỉ sợ không thấy được biểu cảm gì.
“Niệm Niệm?” Tư Lăng Cô Hồng thấy nàng vẫn không mở miệng, bèn nói: “Muốn cái gì thì nói với ta, ta đều cho nàng.”
Ánh mắt Đường Niệm Niệm hơi sáng lên, nhìn kỹ mặt hắn như muốn chứng thực. Ngay lúc Tư Lăng Cô Hồng gật đầu, Đường Niệm Niệm liền giơ ra một ngón tay.
Tư Lăng Cô Hồng bất động, nhìn ngón tay nàng đặt lên môi của mình.
“Hử?” Ty Lăng Cô Hồng giọng mũi lộ ra vẻ nghi hoặc.
Lông mi Đường Niệm Niệm run run, ánh mắt càng sâu thẳm. Ngón tay nhanh chóng dùng thêm chút sức, nhân lúc Tư Lăng Cô Hồng không phòng bị, dò tay vào trong miệng hắn.
“Niệm Niệm!” Tư Lăng Cô Hồng biến sắc, nhanh chóng nắm cổ tay đem ngón tay nàng rút ra, ánh mắt lập tức đen tối thâm trầm, nhìn một ít nướt bọt trong suốt dính trên ngón tay nàng giống như nhìn kẻ thù. Hít vài hơi, thấy ngón tay không có chút biến hóa nào, ánh mắt Tư Lăng Cô Hồng hiện lên chút nghi ngờ cùng an tâm, cả người thở phào nhẹ nhõm, hơi trách cứ nhìn Đường Niệm Niệm, định lấy áo mình lau tay cho nàng, song giọng nói không có chút trách móc tức giận nào, “Về sau đừng tùy tiện làm mấy chuyện nguy hiểm này.”
Một màn này nếu như bị Chu Diệu Lang nhìn thấy chỉ sợ lại muốn giật nảy người, Tư Lăng Cô Hồng chẳng những không thích gần người khác, còn cực kì thích sạch sẽ, hôm nay lại lấy quần áo của mình đi lau tay cho người ta.
“Muốn muốn! Lục Lục muốn! Chủ nhân ~ muốn ăn!” Lục Lục khát vọng gọi.
Đường Niệm Niệm làm sao chịu để yên cho Tư Lăng Cô Hồng lâu mất Thiên ma độc khó khăn lắm mới lấy được kia, nhìn chất lỏng trong suốt trên ngón tay phát ra độc khí màu đỏ, cái này còn nồng đậm hơn độc khí phát tán ở trên người hắn, thực thể đúng là khác biệt.
Mạnh mẽ rút tay từ trong tay hắn lại, nhanh chóng cho vào miệng mình, hai mắt khẽ nâng dò xét Tư Lăng Cô Hồng. Bộ dáng kia, giống như chuột con giữ đồ ăn, sợ Tư Lăng Cô Hồng sẽ ra tay cướp đoạt.
Tư Lăng Cô Hồng ngây ngốc, nhưng ngay sau đó bật cười, tay ôm Đường Niệm Niệm càng chặt, đến khi thấy nàng liếm sạch ngón tay, mới dè dặt hỏi: “Khó chịu không?”
Lần này Đường Niệm Niệm hiểu vì sao hắn lại hỏi vậy, có lẽ chính hắn cũng biết trên người mình có độc, nên mới hỏi nàng có cảm thấy khó chịu hay không.
“Không khó chịu.” Đường Niệm Niệm tâm tình rất tốt híp mắt cười. Thiên Ma độc thể, toàn thân đều là độc, nướt bọt đương nhiên cũng thế, hành động vừa rồi đã khiến nàng biết được, người trước mắt thật sự chính là Thiên Ma độc thể, chỉ một chút nước bọt thôi cũng có độc tính vượt hơn cả tổng số độc dược nàng ăn được trong hai ngày qua, không chỉ Lục Lục vui mừng, nàng cũng vui mừng.
Trước khi có đủ thực lực để tự bảo vệ mình, ở lại bên cạnh người này cũng không có gì không tốt, chỉ cần thỏa mãn yêu cầu của hắn, thì tính mạng không cần phải lo, bình thường còn có thể thỉnh thoảng hấp thu thiên ma độc của hắn nữa.
Tư Lăng Cô Hồng chưa bao giờ để cho người khác lại gần, rửa mặt cũng là tự mình làm. Hắn chỉ phủ thêm một bộ áo bào lưu vân rộng, tóc đen xuôi ở sau lưng, cả người ăn mặc đơn giản thanh nhàn, nhưng khí chất thanh tú không chút nào suy giảm.
Sáu nữ tử áo trắng im lặng lui ra, Chu Diệu Lang lúc này mới bình tĩnh lại, mỉm cười nói: “Đồ điểm tâm đã chuẩn bị xong, mời trang chủ, chủ mẫu di giá.”
Đường Niệm Niệm gật đầu, từ trên giường đứng lên, đang định đi, thì chợt nghe thấy giọng nói khàn khàn trong trẻo của Tư Lăng Cô Hồng ở bên cạnh, “Niệm Niệm.”
Đường Niệm Niệm thấy hắn đưa một tay tới trước mặt nàng, không chút nghĩ ngợi liền đưa tay ra. Ánh mắt nhìn hắn càng ngày càng khó hiểu, tại sao người này cứ thích dính lấy mình như vậy? Chẳng lẽ hắn cho là mình yếu tới mức đến ngay cả tự lo cho mình cũng không được? Cảm thấy cần phải giải thích triệt để, Đường Niệm Niệm nói, “Thân thể của ta bình thường.”
“Ừ.” Tư Lăng Cô Hồng cong cong lông mày cười, nói: “Ta biết.”
Nhưng ngay sau đó, Đường Niệm Niệm đã bị hắn bế lên, ôm vào trong ngực, đừng nhìn thân hình Tư Lăng Cô Hồng thon dài vượt trội, khi ngã vào trong ngực hắn nàng mới phát hiện, lồng ngực hắn cũng không nhỏ yếu, có thể đem cả người nàng vây trong đó, hoàn toàn che chở.
Đường Niệm Niệm từ trong ngực hắn ngẩng lên, đột nhiên thấy ánh mắt vốn nhu hòa của hắn tối sầm lại, lạnh lùng hoàn toàn khác với vẻ nhu hòa trong sáng vừa rồi, sắc bén như băng trùy, đâm thẳng vào lòng người.
Đường Niệm Niệm trong nháy mắt theo bản năng đưa tay đẩy hắn ra, nhưng thân thể bị hắn ôm không thể nhúc nhích được, bèn hé miệng nói: “Ngươi đã nói là sẽ không giết ta.” Hiện tại kéo dài được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Tư Lăng Cô Hồng biến sắc, hai mắt khôi phục như thường, một tay nhẹ nhàng xoa xoa lưng nàng, tận lực đè thấp giọng nói, ẩn ẩn chút dịu dàng từ tính không gì sánh nổi, trấn an nàng, “Ta sẽ không làm hại nàng, vĩnh viễn sẽ không.”
Đường Niệm Niệm cẩn thận đánh giá vẻ mặt hắn, phát hiện hàn ý thấu xương đã nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi, lúc này mới từ từ thả lỏng người.
“Không phải là ta giận nàng.’ Tư Lăng Cô Hồng nhẹ nhàng nói, hai mắt ôn nhuận, hơi hơi ẩn ẩn vẻ hoang mang bối rối như một đứa nhỏ lớn xác, vừa yếu ớt vừa quật cườnng, cho dù là ai cũng không cách nào tức giận với hắn.
Đường Niệm Niệm cảm thấy hắn đang đợi mình đáp lại. Thì nhẹ nhàng hé miệng, giọng nói có chút gượng gạo: “Vậy thì giận cái gì?”
Vẻ bối rối trong đáy mắt Tư Lăng Cô Hồng hóa thành một đầm nước nhu hòa, không nói gì nhẹ nhàng nâng tay phải nàng lên, chỉ thấy trên cổ tay trắng nõn như tuyết lộ ra những vết nhéo xanh tím ai nhìn thấy cũng phải giật mình, thậm chí còn có vài vết máu hình trăng khuyết, như bị móng tay người nào đó tàn bạo đâm vào.
Tư Lăng Cô Hồng nói: “Người nào làm?”
Đường Niệm Niệm thấy cổ tay mình sau một đêm biến thành như vậy cũng hơi kinh hãi, “Làm sao. . . . . .” Thân thể nàng trước kia khi chịu hành hạ cũng không xuất hiện hiện tượng này, nàng vậy mà nhất thời quên mất, có một vài loại vết thương phải đến ngày thứ hai mới hiện ra vết tích đáng sợ. Mím môi, sắc mặt Đường Niệm Niệm nhàn nhạt, sâu trong đôi mắt bùng lên ánh sáng xanh như lửa, nhưng cũng không quên trả lời Tư Lăng Cô Hồng, “Đường Môn nhị phu nhân.”
Bởi vì nàng từng là con rối dược nô rất lâu nên bên ngoài thường lộ vẻ ngu ngốc lơ mơ, nhưng đừng tưởng là nàng thực sự ngu si. Nàng thật ra rất thù dai, những chuyện vô tình nàng làm ra một chút cũng không kém lão quái vật. Nàng có thể chịu đựng, nhẫn nại đến mức bất kì ai cũng không nhìn ra nàng đang chịu đựng, sau đó đột nhiên xuất kích khiến cho người ta khó lòng phòng bị. Nếu không chỉ bằng một dược nô như nàng, làm sao có thể ở dưới mắt lão quái vật mà trộm được thứ hắn coi trọng còn hơn cả tính mạng mình.
“Không tức giận sao.” Ngón tay lạnh băng của Tư Lăng Cô Hồng như lông vũ mềm nhẹ xoa xoa chỗ xanh tím trên tay nàng, một tay bế nàng không có nửa đau ốm ra ngoài, nhìn Chu Diệu Lang một cái, “Tuyết Ngọc cao.”
“Dạ . . . . .” Chu Diệu Lang cúi đầu che dấu vẻ chết lặng trên mặt . Tuyết Ngọc cao thiên hạ dù có vạn lượng vàng cũng khó cầu, vậy mà hôm nay lại bị lấy ra để chữa cho vết tím bầm này, cũng không thể tính là “vết thương”, nếu người ngoài biết được sẽ lộ ra vẻ mặt gì đây.
Dĩ nhiên, cái này đối với Tuyết Diên Sơn Trang mà nói cũng không tính là gì, chỉ cần trang chủ mở miệng, đừng nói là Tuyết Ngọc cao, ngay cả thánh dược Tuyết Liên Kim Đan cũng được. Chu Diệu Lang chờ Tư Lăng Cô Hồng ra cửa ngoài mới ngẩng đầu, trong mắt đều là nhìn có chút hả hê. Nàng nhớ bốn người Triệu Thiết còn đang ở Mai Lâm chờ ‘làm lễ ra mắt’ với chủ mẫu, nghĩ tới lát nữa vẻ mặt của bọn họ nhất định sẽ nhìn rất đẹp.
Chuyện xấu mặt, làm sao có thể quên mất bọn họ chứ. Chu Diệu Lang thích ý thả lỏng tâm tình đi cầm Tuyết Ngọc cao đến.
Đường Niệm Niệm bị Tư Lăng Cô Hồng ôm vào trong ngực cũng không có gì khó chịu, hắn muốn bế thì cho hắn bế, huống chi được hắn bế cũng không có gì không thoải mái, hơn nữa chỉ khi hai người tiếp xúc nàng mới có thể hấp thu độc khí của hắn, chỉ cần hắn không tổn thương nàng, thân mật như vậy ngược lại vô cùng có lợi cho nàng.
Sau khi phát hiện đối phương không hề phát giác ra việc mình hấp thu độc khí, Đường Niệm Niệm liền không chút khách khí hấp thu, nhưng độc khí nồng đậm kia, cũng không bởi vì nàng hấp thu mạnh mẽ mà giảm bớt.
“Lục Lục, làm sao ta cảm thấy tu luyện độc khí hấp thu được từ hắn, so với ăn độc dược còn nhanh hơn?” Đường Niệm Niệm dùng tâm niệm hỏi.
“Ô ô, dĩ nhiên, ăn ngon, đây là thiên ma độc….. ăn ngon nhất, ngon nhất…. thật thích, chủ nhân, còn muốn, còn muốn!” Giọng Lục Lục tràn đầy ham muốn và thích thú, “Như vậy Lục Lục sẽ cho chủ nhân thật nhiều thật nhiều dược khí, chủ nhân tu luyện mau, sẽ rất lợi hại!”
Đường Niệm Niệm kinh ngạc, Bích Tuyền Quyết cho nàng biết được rất nhiều linh thảo độc dược, trái ngược với Thiên thánh dược thể chính là Thiên Ma độc thể, nếu nói Thiên thánh dược thể thì toàn thân đều là thánh dược, thì thiên ma độc thể toàn thân đều là tà độc. Khó trách Lục Lục thích như vậy, mà mình lại có thể tu luyện nhanh nhưu vậy.
Đường Niệm Niệm ngửa đầu liền nhìn thấy cằm thanh tú của Tư Lăng Cô Hồng, môi hơi nhạt màu nhẹ cong, lông mi màu đen như cánh chim, không gì không đẹp, đầu độc nhân tâm.
Người này chẳng lẽ chính là Thiên Ma độc thể? Nếu không phải thì làm sao có thể phát ra độc khí thiên ma, người bình thường nếu bị dính một chút độc khí này thôi thì cũng có thể mất mạng trong nháy mắt.
“Hửm?” Tư Lăng Cô Hồng phát hiện nàng nhìn chăm chú, rũ mày nhìn nàng, ý hỏi: “sao vậy?”
Đường Niệm Niệm chớp mắt, vẻ mặt chăm chú đến chính nàng cũng không nhận ra, làm cho người ta cảm thấy nàng đang nghĩ chuyện gì quan trọng, nhưng hai mắt cứ mở tròn xoe, con ngươi trong suốt ngẩn ngơ bất động, lộ ra một chút thèm khát. Tư Lăng Cô Hồng không nói gì nữa, chẳng qua khóe môi càng lúc càng cong, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy ý cười vui vẻ yêu mến.
Đừng trách Đường Niệm Niệm không biết biểu tình ngơ ngẩn của mình bây giờ ở trong mắt người khác có bao nhiêu đáng yêu, trước kia nàng không có ‘mặt’, ngay cả gương cũng không bao giờ dùng, làm sao biết vẻ mặt của mình như thế nào. Cho dù có soi gương, thì cái mặt nhìn không ra ngũ quan kia cũng chỉ sợ không thấy được biểu cảm gì.
“Niệm Niệm?” Tư Lăng Cô Hồng thấy nàng vẫn không mở miệng, bèn nói: “Muốn cái gì thì nói với ta, ta đều cho nàng.”
Ánh mắt Đường Niệm Niệm hơi sáng lên, nhìn kỹ mặt hắn như muốn chứng thực. Ngay lúc Tư Lăng Cô Hồng gật đầu, Đường Niệm Niệm liền giơ ra một ngón tay.
Tư Lăng Cô Hồng bất động, nhìn ngón tay nàng đặt lên môi của mình.
“Hử?” Ty Lăng Cô Hồng giọng mũi lộ ra vẻ nghi hoặc.
Lông mi Đường Niệm Niệm run run, ánh mắt càng sâu thẳm. Ngón tay nhanh chóng dùng thêm chút sức, nhân lúc Tư Lăng Cô Hồng không phòng bị, dò tay vào trong miệng hắn.
“Niệm Niệm!” Tư Lăng Cô Hồng biến sắc, nhanh chóng nắm cổ tay đem ngón tay nàng rút ra, ánh mắt lập tức đen tối thâm trầm, nhìn một ít nướt bọt trong suốt dính trên ngón tay nàng giống như nhìn kẻ thù. Hít vài hơi, thấy ngón tay không có chút biến hóa nào, ánh mắt Tư Lăng Cô Hồng hiện lên chút nghi ngờ cùng an tâm, cả người thở phào nhẹ nhõm, hơi trách cứ nhìn Đường Niệm Niệm, định lấy áo mình lau tay cho nàng, song giọng nói không có chút trách móc tức giận nào, “Về sau đừng tùy tiện làm mấy chuyện nguy hiểm này.”
Một màn này nếu như bị Chu Diệu Lang nhìn thấy chỉ sợ lại muốn giật nảy người, Tư Lăng Cô Hồng chẳng những không thích gần người khác, còn cực kì thích sạch sẽ, hôm nay lại lấy quần áo của mình đi lau tay cho người ta.
“Muốn muốn! Lục Lục muốn! Chủ nhân ~ muốn ăn!” Lục Lục khát vọng gọi.
Đường Niệm Niệm làm sao chịu để yên cho Tư Lăng Cô Hồng lâu mất Thiên ma độc khó khăn lắm mới lấy được kia, nhìn chất lỏng trong suốt trên ngón tay phát ra độc khí màu đỏ, cái này còn nồng đậm hơn độc khí phát tán ở trên người hắn, thực thể đúng là khác biệt.
Mạnh mẽ rút tay từ trong tay hắn lại, nhanh chóng cho vào miệng mình, hai mắt khẽ nâng dò xét Tư Lăng Cô Hồng. Bộ dáng kia, giống như chuột con giữ đồ ăn, sợ Tư Lăng Cô Hồng sẽ ra tay cướp đoạt.
Tư Lăng Cô Hồng ngây ngốc, nhưng ngay sau đó bật cười, tay ôm Đường Niệm Niệm càng chặt, đến khi thấy nàng liếm sạch ngón tay, mới dè dặt hỏi: “Khó chịu không?”
Lần này Đường Niệm Niệm hiểu vì sao hắn lại hỏi vậy, có lẽ chính hắn cũng biết trên người mình có độc, nên mới hỏi nàng có cảm thấy khó chịu hay không.
“Không khó chịu.” Đường Niệm Niệm tâm tình rất tốt híp mắt cười. Thiên Ma độc thể, toàn thân đều là độc, nướt bọt đương nhiên cũng thế, hành động vừa rồi đã khiến nàng biết được, người trước mắt thật sự chính là Thiên Ma độc thể, chỉ một chút nước bọt thôi cũng có độc tính vượt hơn cả tổng số độc dược nàng ăn được trong hai ngày qua, không chỉ Lục Lục vui mừng, nàng cũng vui mừng.
Trước khi có đủ thực lực để tự bảo vệ mình, ở lại bên cạnh người này cũng không có gì không tốt, chỉ cần thỏa mãn yêu cầu của hắn, thì tính mạng không cần phải lo, bình thường còn có thể thỉnh thoảng hấp thu thiên ma độc của hắn nữa.
/76
|