Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 470 - Giúp Ngươi Đại Thành

/802


Binh lính Sơn Tự Doanh cưỡi ngựa đi đằng sau Phương Giải, một nửa người mặt mũi bầm dập. Tuy nhiên người nào cũng ưỡn ngực thật cao, nhếch cằm lên bày ra sự kiêu ngạo của bọn họ. Một đội kỵ binh thuần túy a, ngoại trừ khinh kỵ doanh và trọng kỵ doanh bên cạnh Đại tướng quân ra, còn lại không tìm thấy trong Tả Tiền Vệ!

Lần đi Hoàng Dương Đạo này, đường xá xa xôi, vượt qua mấy nghìn dặm. Không cần nói cũng hiểu cưỡi ngựa thoải mái hơn đi bộ nhiều lắm. Ở thời điểm này Phương Giải cầu được chiến mã cho bọn họ, bọn họ sao có thể không vui. Mặc dù hôm qua hắn hơi nghiêm khắc, nhưng từ lúc binh lính nhìn thấy hắn trong một đêm giết chết một nửa quan quân, bọn họ đã sớm có lòng kính trọng với vị tương quân còn trẻ tuổi này.

- Các ngươi đều biết chuyến đi này để làm gì!

La Diệu đứng trên tường thành Ung Châu, đối mặt với đại quân ngoài thành, sắc mặt nghiêm nghị. Những binh lính này là tâm huyết mấy năm qua của y, vừa là binh lính của Đại Tùy, vừa là binh lính của y. Một nơi như Ung Châu, mệnh lệnh của triều đình chưa chắc có tác dụng. Nhưng lời của La Diệu, thì chính là thánh chỉ ở nơi này.

- Tây Bắc phản loạn, dân chúng lầm than! Thân là quân nhân Đại Tùy, chức trách của các ngươi là ra sức vì nước! Tục ngữ nói nuôi binh nghìn ngày, dùng binh một giờ, hiện tại là lúc các ngươi lộ ra mũi đao! Quân nhân, một khi mặc bộ quần áo đó vào, trong lòng ai chẳng muốn có một ngày có thể thi thố tài năng? Quốc gia thái bình, là điều chúng ta mong muốn! Quốc gia gặp nạn, thì quân nhân sẽ là đầu tàu! Quốc gia nuôi quân là vì gìn giữ đất đai, mở mang biên cương, là vì trăm họ an khang. Hiện tại có kẻ tới phá hủy sự an khang đó, có kẻ lợi dụng quân nhân để chiếm đoạt giang sơn, các ngươi có đáp ứng không?

- Không đáp ứng!

Thanh âm trả lời đinh tai nhức óc.

- Ta sẽ không nói nhiều, chỉ có một yêu cầu với các ngươi…nếu đã đi lên chiến trường, đừng làm mất thể diện của Tả Tiền Vệ! La Diệu ta cả đời chinh chiến chưa từng một lần thất bại. Lần này đánh thắng hay là thua, tùy vào các ngươi thể hiện như thế nào!

- Tả Tiền Vệ vô địch thiên hạ!

Chiêm Diệu đứng bên cạnh hô to một tiếng, thanh âm chấn thiên.

- Tả Tiền Vệ vô địch thiên hạ!

- Tả Tiền Vệ vô địch thiên hạ!

Tiếng la liên tiếp, làm cho người ta rừng rực ý chí.

Giờ khắc này, Phương Giải rất muốn tin tưởng, La Diệu đúng là một vị Đại tướng quân tận tâm và trung thành với Đại Tùy, đúng là một quân nhân khiến người ta kính trọng và ngưỡng mộ.





Sơn Tự Doanh của Phương Giải được La Diệu cho phép không thuộc vào sự quản lý của bất kỳ đội nào. Cho nên lúc xuất phát, bọn họ đi theo sau đội ngũ của La Diệu. Đội ngũ của La Diệu bao gồm trọng kỵ doanh ba nghìn người, khinh kỵ doanh một vạn hai nghìn người, hai quân bộ binh tổng cộng ba vạn sáu ngàn chiến binh. Sơn Tự Doanh vốn thuộc về ba vạn sáu nghìn người này, nhưng hiện tại đã thành người của Phương Giải, trực tiếp nghe theo sự chỉ huy của La Diệu.

Bốn mươi vạn đại quân xuất phát, bao gồm cả chiến binh, phụ binh, số lượng khổng lồ như vậy, không phải là cứ mở miệng nói xuất phát là có thể đi được mấy trăm km. Từ lúc La Diệu tuyên bố xuất binh tới chạng vạng cắm trại, đội ngũ phía sau vẫn chưa rời khỏi Ung Châu. Binh lực khổng lồ như vậy xuất chinh, theo lý thuyết nên chia ra xuất phát mới đúng. Nhưng hiển nhiên La Diệu không muốn vậy, cứ lôi theo đội hình dài dằng dặc.

Cắm trại xong, Trác Bố Y mặc quần áo của phi ngư bào đi vào trong lều của Phương Giải. Trác Bố Y vốn hay mặc áo vải, giờ không mặc có chút không thích ứng. Nhưng nếu y mặc áo vải đi lại trong quân danh, chắc chắn sẽ bị nghi ngờ. Phi ngư bào và cấm quân bên cạnh Phương Giải cũng đi theo. Bao gồm cả mười người Cấp Sự Doanh, đóng giả làm người của Đại Nội Thị Vệ Xử.

- La Diệu tiến binh như vậy…

Trác Bố Y ngồi xuống, hạ giọng nói:

- Cho dù ta là người không hiểu về quân sự, cũng nhìn ra được mục tiêu của y không phải là bình định. Đại quân bốn mươi vạn người mà không chia ra xuất phát, lại kéo dài dằng dặc như vậy để đi, đội phía trước đã đi được trăm dặm, đội phía sau mới rời khỏi Ung Châu! Kiểu này đâu giống như vội vã ra sức vì nước. Rõ ràng là làm bộ làm dáng để cho người ta xem mà thôi.

- Y không đợi ý chỉ của triều đình tới đã dẫn quân bắc thượng, đủ để khiến người ta hoài nghi rồi.

Phương Giải thấp giọng nói:

- Ý chỉ của triều đình là Tả Tiền Vệ điều động mười vạn tinh binh bắc thượng, rồi tập hợp với đại quân của triều đình mới đi lên Tây Bắc. La Diệu biết rằng, một khi chia ra mười vạn quân này, còn muốn thu hồi thật khó như lên trời. Sau khi chiến tranh, cho dù mười vạn người này không bị bệ hạ biến thành tiên phong điều tới ba đạo Tây Bắc, thì cuối cùng cũng sẽ phân tán tới đội khác. Nếu La Diệu đáp ứng điều động mười vạn quân, thì chắc chắn Hoàng Đế sẽ có lần thứ hai, thứ ba điều binh…

- Ý của ngươi là La Diệu đang tránh né ý chỉ của Hoàng Đế? Triệu tập đại quân xuất chinh, chính là để…đi dạo?

- Nói như vậy cũng không sai.

Phương Giải gật đầu:

- Hiện giờ tâm tư của La Diệu rất khó đoán, ngay cả bản thân y cũng không biết rốt cuộc nên làm gì. Y không muốn bắc thượng hao phí binh lực của mình, nhưng lại không thể đối nghịch trực tiếp với triều đình. Có khả năng là y không muốn phản, chỉ muốn bảo vệ thực lực của mình. Có khả năng là y muốn phản, nhưng chưa tới thời cơ. Bất kể là khả năng nào, y cũng sẽ không cho phép triều đình rút đi binh lực của y. Cho nên trước khi thánh chỉ tới, y nhất định phải dẫn binh rời khỏi Ung Châu.

Phương Giải thấp giọng nói:

- Ta đã xem qua số lượng tiếp tế mà đội quân nhu mang theo. Với tốc độ hành quân như hiện tại, miễn cưỡng tới được Hoàng Dương Đạo.

- Ý của ngươi là?

Trác Bố Y khó hiểu hỏi.

- Ý của ta là, La Diệu mang binh nhưng không mang theo lương thực, có lẽ y sẽ dựa vào địa phương tiếp tế mà không dùng tài sản của mình, là bởi y có mục đích khác.

Hắn trải bản đồ ra bàn, chỉ vào một chỗ.

- Hoàng Dương Đạo có nhà kho Hân Khẩu…là một trong mười kho lúa lớn nhất của Đại Tùy. Lương thực mà Đại Tùy tồn trữ trong đó đủ dùng trong trăm năm. Nếu chỉ nuôi sống một đội quân, nhà kho Hân Khẩu đủ cho Tả Tiền Vệ ăn một trăm năm.

Trác Bố Y vẫn không hiểu:

- Chẳng lẽ quan phủ địa phương dám tự tiện mở kho lúa?

- Chỉ mong là không.

Phương Giải lắc đầu:

- Gần đây ta quá nhạy cảm, nhìn việc gì cũng thấy âm mưu. La Diệu mang binh bắc thượng, đối với triều đình vẫn là một chuyện tốt. Cho dù y bảo vệ thực lực bản thân, thì vẫn tạo áp lực không nhỏ lên phản quân. Chỉ sợ nghe thấy Tả Tiền Vệ bắc thượng, Lý Viễn Sơn sẽ ngủ không yên.

- Yên lặng theo dõi kỳ biến thôi.

Trác Bố Y thở dài, đứng dậy cáo từ.

Phương Giải nhìn y rời đi, lông mày nhíu lại. Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn thấy vậy, hỏi:

- Sao thế?

- HIện tại ta lo lắng không phải là Tả Tiền Vệ của La Diệu sẽ như thế nào, mà là…

Hắn dừng một chút, nói:

- Vì sao Thích Nguyên không tới tìm ta?





Ngoài thành Ung Châu.

Trong rừng trúc.

La Văn tung một quyền vào một mảng rừng trúc có thân cây lớn bằng cái bát. Trong nháy mắt cây trúc gãy hàng loạt. Trong mắt La Văn đầy sự phẫn nộ, trên người đã ướt dẫm mồ hôi.

Y không ngừng tung quyền!

Thể chất đã thay đổi khiến nội kình của y càng thêm dư thừa. Mỗi một quyền đều mạnh mẽ hơn lúc trước rất nhiều. Không thể không nói thủ đoạn của Phật tông thật khiến cho người ta ngạc nhiên và thán phục. Lúc này y cảm thấy thân thể của mình cứng như sắt thép, không ai xuyên qua được.

- Trút giận lên cây trúc là biểu hiện của sự vô năng.

Không biết từ khi nào, lão tăng mặc áo bào trắng xuất hiện ở phía sau y.

- Còn làm được gì nữa!

La Văn quay đầu, giận dữ hét lên.

- Ngươi có thể làm được rất nhiều, còn hơn là lãng phí nội kình.

Thích Nguyên chậm rãi đi tới, nhìn La Văn, nói:

- Ta tới, đầu tiên là xem ngươi đối mặt như thế nào với sự vô tình của phụ thân ngươi. Thứ hai là muốn nói cho ngươi biết một việc.

- Việc gì?

- Bác Xích chết rồi.

La Văn biến sắc, đồng tử co lại:

- Ngươi…ngươi nói cái gì?

- Bác Xích chết rồi, là do Phương Giải giết. Hơn nữa Phương Giải đã moi được bí mật của người từ miệng Bác Xích.

- Ta…ta có bí mật gì…

- Có chứ.

Thích Nguyên mỉm cười nói:

- Chẳng hạn như, vì sao La Diệu vô tình với ngươi như vậy? Bởi vì…ngươi căn bản không phải là con của y…La Văn, ngươi nên biết rằng hiện tại La Diệu không giết ngươi, thứ nhất là vì y vẫn có cảm tình với mẹ của ngươi, thứ hai là không có bằng chứng. Nhưng nếu y tìm được con trai chân chính của mình, thì y có cần hạ thủ lưu tình với ngươi không?

- Ngươi…ngươi nói là…Phương Giải?

- Đúng vậy.

Thích Nguyên thản nhiên nói:

- Ngươi không muốn mất tất cả những thứ nên thuộc về ngươi phải không? Ta sẽ truyền cho ngươi công pháp của Phật tông, khiến tu vị của ngươi đại thành trong một thời gian ngắn nhất. Ngươi thấy thế nào?


/802

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status