Dù đồng hành đã một thời gian, nhưng Hạng Thanh Ngưu vẫn giữ thái độ kính nhi viễn chi với Mộc Tiểu Yêu. Cho dù hắn bị bất đắc dĩ ngồi chung trong xe ngựa, hắn vẫn chọn vị trí xa Mộc Tiểu Yêu nhất. Phương Giải xác định qua, không phải người này dùng thủ đoạn thấp kém để thu hút sự chú ý của Mộc Tiểu Yêu. Là vì mỗi lần Hạng Thanh Ngưu nhìn thấy Mộc Tiểu Yêu, chính xác hơn là mỗi lần nhìn thấy nữ nhân, hắn đều đổ mồ hôi.
Phương Giải đã từng hỏi Hạng Thanh Ngưu, có phải lúc nhỏ từng có nữ nhân nào làm cho hắn đau đớn khổ sở, cho nên tới hiện tại nhìn thấy bất kỳ nữ nhân nào hắn cũng sợ hãi như vậy không?
Nhưng Hạng Thanh Ngưu không chịu nói. Cho dù bị đánh cũng không nói.
Cho nên sau khi Phương Giải giải quyết tật xấu một khi đói sẽ không còn khí lực gì cho hắn, hắn liền lôi kéo Phương Giải chui ra xe ngựa, ngồi xuống bên cạnh Đại Khuyển, thở dốc một lúc mới khôi phục bình bĩnh. Một nữ tử như yêu tinh như Mộc Tiểu Yêu, tạo cho hắn áp lực quá lớn.
Hạng Thanh Ngưu thấy lúc Phương Giải nhìn về đoàn xe Hồng Tụ Chiêu cách đó mấy trăm mét, đều lộ ra vẻ thất lạc. Hắn biết là vì đoàn xe Hồng Tụ Chiêu bên kia luôn tận lực kéo dài cự ly. Điều này làm cho trong lòng Phương Giải không thoải mái.
Hạng Thanh Ngưu cười cười nói:
- Thực ra đây chỉ là nhân chi thường tình. Ngươi đừng trách các nàng ấy lạnh lùng.
Phương Giải lắc đầu:
- Thế giới này vốn lạnh lùng. Bản thân ta chỉ để ý tới những kẻ bỏ đá xuống giếng, chứ không yêu cầu xa vời được người ta rút đao tương trợ khi gặp nguy hiểm. Thực ra nhân tình vốn mỏng. Ngươi thấy có nhiều chuyện về hào kiệt, hiệp nữ hay không?
- Vậy sao ngươi còn ỉu xìu như vậy?
Hạng Thanh Ngưu mỉa mai nói:
- Bề ngoài nói không quan tâm, bên trong lại che dấuđúng là làm kiêu.
Phương Giải khẽ giật mình, nhịn không được muốn đá tên béo này xuống xe ngựa lần nữa. Hạng Thanh Ngưu vội vàng cầu xin tha thứ, nịnh nọt nói:
- Thực ra ta muốn nói, ngươi cần gì phải giả vờ khiến bản thân khó chịu như vậy? Đi thẳng lên phía trước, đồng hành với bọn họ. Bọn họ đuổi cũng không đi. Nếu là ta, ta sẽ làm như thế.
- Ta không muốn liên lụy tới người khác.
Phương Giải thở dài:
- Dù ta không phải là người tốt gì, nhưng có một số việc vẫn không thể làm được.
Lúc hắn nói xong câu này, bỗng nghĩ tới một việc, quay đầu nhìn Thôi Lược Thương cưỡi ngựa cúi đầu không nói. Vị công tử ca xuất thân từ thế gia này liên tục bị đả kích, sắc mặt đã rất khó coi. Cũng không biết có phải hắn khổ sở vì các hộ vệ bị chết hay không, mà cả ngày không nói một lời. Từ sau khi chôn thi thể của mấy người hộ vệ, hắn chưa từng mở miệng nói câu nào.
Phương Giải có khuyên nhủ hắn vài câu, nhưng hắn chỉ im lặng.
- Thôi huynh.
Phương Giải gọi một tiếng, Thôi Lược Thương quay đầu nhìn hắn, nhưng không trả lời.
Phương Giải nghĩ ngợi, nói:
- Có một việc ta khó mở miệng, nhưng vẫn không thể không nói ra. Ta biết Thôi huynh trượng nghĩa, nhưng liên quan tới sinh tử, ta không thể không khuyênNgươi và ta vốn không chung đường. Chuyện này ngươi không cần liên lụy vào. Đội xe Hồng Tụ Chiêu phía trước có cao thủ bảo vệ, ngươi có thể tới đó đồng hành với bọn họ. Dù chỉ là cưỡi ngựa đi đằng sau đội xe, cũng an toàn hơn đi bên cạnh ta gấp trăm lần.
Thôi Lược Thương có chút sửng sốt, sau đó lắc đầu.
Phương Giải tiếp tục nói:
- Ta và ngươi chỉ là bình thủy tương phục, ngươi thực sự không cần đi cùng ta. Chắc ngươi cũng đoán được đám thích khách kia có lai lịch không tầm thường. Nếu bị quấn thân vào đó sẽ rất phiền toái. Ngươi có tiền đồ sáng sủa đang đợi ở phía trước, cần gì phải chịu chết?
Thôi Lược Thương trầm mặc một lúc, nhìn Phương Giải, chăm chú nói:
- Giao tình giữa ta và ngươi không phải là hời hợt.
Phương Giải giận quá hóa cười:
- Mặc kệ giao tình gì, ngươi cũng không cần lưu lại.
Thôi Lược Thương khàn khàn nói:
- Dưới chân núi Mộ Sơn, ngươi từng cứu ta một lần, đó là ân cứu mạng. Dù Thôi mỗ không coi là đại trượng phu, nhưng vẫn còn biết đạo lý tri ân đồ báo. Hiện tại ngươi gặp phải khó khăn, nếu ta quay đầu rời đi, thì còn thể diện gì sống ở trên đời này nữa?
Hắn ngừng một chút, tiếp tục nói:
- Hơn nữatùy tùng của ta đã chết hết, hiện tại đã không còn là việc của riêng ngươiGiết người của ta, dù chỉ là người hầu, với ta mà nói, vẫn là huyết hải thâm cừu!
Trong lòng Phương Giải chấn động. Hắn thực sự không ngờ Thôi Lược Thương lại có đảm phách như vậy. Vốn còn muốn khuyên vài câu, nhưng lại không biết nói gì.
Hạng Thanh Ngưu thở dài nói:
- Thật là một nam nhi tốt. Nhưng tiếc rằng quá ngu ngốc.
Thôi Lược Thương trừng mắt nhìn hắn:
- Đại trượng phu có việc không nên làm, có việc nên làm.
Đại Khuyển nghĩ nghĩ, nói:
- Nếu phụ thân ngươi biết, sẽ rất tức giận.
Thôi Lược Thương trầm mặc một lúc, sau đó lắc đầu nói:
- Phụ thân ta không chỉ có một mình ta là con trai. Nếu ta bất hạnh chết đi, kiếp sau liền làm trâu làm ngựa báo đáp công ơn nuôi dưỡng của gia phụ. Nếu là ta may mắn không chết, chỉ sợ gia phụ cũng cảm thấy ta làm đúng.
Phương Giải vuốt vuốt cái mũi, bỗng bóp cổ Hạng Thanh Ngưu, hung dữ hỏi:
- Nhìn thấy người ta dũng cảm như thế nào chưa? Lại nhìn cái đức hạnh sợ chết của ngươi đi? Nếu ngươi không nói lai lịch của những người kia, có tin hay không ta lột sạch người ngươi, dùng roi ngựa đánh cho ngươi nở hoa thì thôi.
- Không cần hỏi hắn nữa đâuTa biết.
Thôi Lược Thương nhìn Phương Giải, nghiêm nghị nói:
- Dù ta ít học, nhưng gia phụ từng đề cập tới một ít bí mật trong triều đình với ta. Gia phụ từng nói, người đáng sợ nhất của thế gian này, không phải là những cao thủ võ học kia. Mà là một đám thích khách có kỷ luật nghiêm minh. Vừa nãy lúc các ngươi nói chuyện, ta chợt nghĩ tới, có lẽ những thích khách đó là những người mà gia phụ đã từng nhắc tới.
- Ai?
- Đại TùyTình Nha.
Thôi Lược Thương biết được một ít bí mật là do phụ thân hắn bất chợt nhắc tới. Mà một ít bí mật đó là nhờ vị Quý Phi của Thôi gia ở trong cung kia nói cho. Nhưng do thân phận của nàng không cao, nên không biết chi tiết. Mà những bí mật này, căn bản không khơi dậy nổi lòng hiếu kỳ của Thôi Lược Thương. Chỉ là hôm nay trong lòng đau khổ, chợt nghĩ tới mà thôi. Nhưng hắn vốn không biết nhiều, cho nên không nói ra được lý do.
Rất ít người biết về Tình Nha của Đại Tùy.
Nhưng Phương Giải khẳng định Hạng Thanh Ngưu biết rất rõ ràng. Lão già què ở Hồng Tụ Chiêu bên kia khẳng định cũng biết. Bằng không trước khi đi, ông ta đã không dùng ánh mắt đó nhìn Phương Giải, cũng không nói ra câu: Bọn họ vốn là thích khách giết thích khách, thám báo giết thám báo .
Phương Giải là thám báo biên quân. Hắn có thể hiểu được mấy chữ thám báo giết thám báo là có ý nghĩa như thế nào.
Cuối cùng, dưới sự áp bức không cho thịt ăn, không cho rượu uống, Phương Giải mới khiến cạy được mồm tên đạo sĩ béo kia. Nhưng không phải là miễn phí, hắn đòi tất cả số đường trong tay của Phương Giải.
- Thế nhân đều biết đế đô của Đại Tùy có một nha môn có nhiệm vụ bảo vệ Hoàng thành, bảo vệ Hoàng Đế bệ hạ. Hơn nữa còn có nhiệm vụ truy nã loạn đảng phản nghịch của triều đình. Dù quan viên đứng đầu của nha môn này có chức vị không cao, nhưng quyền thế cực lớn. Dân chúng đế đô cũng tốt, quan viên cũng thế, nghe tới cái tên nha môn kia đều sinh lòng sợ hãi. Cho dù là quan to Tam Phẩm trong triều đình, thấy thống lĩnh của nha môn kia cũng phải ăn nói khách khí, thậm chí là lấy lòng.
Hạng Thanh Ngưu hắng giọng một cái, nói:
- Chính là đại nội thị vệ.
Phương Giải khẽ giật mình, nhịn không được hỏi:
- Ý ngươi là đám thích khách đó là người của đại nội thị vệ?
Hạng Thanh Ngưu khoát tay nói
- Không đúng, không đúng. Nếu người của đại nội thị vệ chỉ có bản lĩnh đó, thì trong thiên hạ này có nhiều kẻ muốn giết Hoàng Đế Đại Tùy như vậy, vì sao Hoàng Đế Đại Tùy vẫn còn sống tốt? Dù ngươi không thể tu hành, nhưng chắc cũng biết rằng trong thiên hạ khan hiếm nhất là cái gì chứ?
- Là cái gì?
- Ngu ngốc, đương nhiên là cao thủ Cửu Phẩm!
Hạng Thanh Ngưu nghiêm trang nói:
- Trên đời này có thể tu hành tới cảnh giới Cửu Phẩm như phượng mao lân giác. Ngay cả trong đại nội thị vệ cũng chỉ có hai người. Một người là thống lĩnh đại nội thị vệ, La Úy Nhiên. Rất nhiều người cũng biết hắn là cận vệ của Hoàng Đế bệ hạ. Nghe nói lúc trước dư nghiệt của Thương Quốc phái không ít cao thủ tới ám sát Hoàng Đế, lúc Hoàng Đế nam tuần Giang Đô. Thế lực còn lại của Thương Quốc dốc hết toàn bộ cao thủ, nhưng còn chưa kịp động thủ đã bị điều trả ra hành tung. Lần đó La Úy Nhiên tay trần đánh chết hai mươi ba cao thủ của Thương Quốc.
- Ngươi luôn tự xưng là cao thủ trong cao thủ. Vậy ngươi mấy phẩm?
Đại Khuyển nhịn không được hỏi.
Hạng Thanh Ngưu đỏ mặt, giận dữ nói:
- Muốn nghe hay không? Muốn nghe thì đừng có ngắt lời!
Hắn bỏ một viên đường vào trong miệng, vừa nhấm nuốt vừa nói:
- Biểu hiện bên ngoài thì nhiệm vụ của đại nội thị vệ rất đơn giản. Chỉ phụ trách sự an nguy của Hoàng thành và bệ hạ. Ở lúc cần thiết thì phối hợp với quan phủ truy bắt phản nghịch đào phạm. Nhưng trên thực tếđại nội thị vệ vốn không chỉ có một nha môn. Mà có hai cái.
Hắn đắc ý vuốt cằm nói:
- Biết rõ bí mật này, đều là trọng thần trong triều đình Đại Tùy. Dù đây là một việc không cần phải tận lực giấu diếm, nhưng bởi vì chức trách của các nha môn khác, cho nên Hoàng Đế vẫn nghiêm lệnh không cho phép truyền ra ngoài. Cho nên thẳng tới hiện tại, người biết về sự tồn tại của nha môn kia không nhiều lắm. Đúng lúcta chính là một trong số người đó.
- Rất nhiều trọng thần không biết, vì sao ngươi lại biết?
Phương Giải hỏi.
Hạng Thanh Ngưu đắc ý nói:
- Ngươi đừng quan tâm. Ngươi hỏi ta ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết đâu. Cho dù dùng vạn lượng vàng để mua tin tức này. Ta cũng không bán.
- Trên thực tế, đại nội thị vệ chia làm hai nha môn. Một nha môn bảo vệ Hoàng Đế, một nha môn thì thần bí hơn nhiều, gọi là Tình NhaĐương nhiên không phải là nha môn chuyên phụ trách việc yêu đương. Mà là chuyên môn sưu tập tình báo. Thậm chí là một đám biến thái chuyên làm nhiệm vụ ám sát. Tình Nha là do Phó Thống Lĩnh của đại nội thị vệ Hầu Văn Cực quản lý. Hắn còn có một chức quan khác là Tình Nha Trấn Phủ Sứ. Đương nhiênHắn chính là cao thủ Cửu Phẩm khác mà ta vừa nói. Trong quan trường Đại Tùy, có hai người đặc thù nhất. Một là Thống Lĩnh đại nội thị vệ La Úy Nhiên, hai là Tình Nha Trấn Phủ Sứ Hầu Văn Cực.
- Hai người này, có thể nói là nhất ưng, nhất khuyển của Hoàng Đế.
Hạng Thanh Ngưu ngừng một chút, có lẽ vì ăn nhiều đường nên hơi ngán. Uống một ngụm nước, lại nói tiếp:
- Tình Nha, chức trách chủ yếu là âm thầm điều tra những kẻ gây bất lợi cho Hoàng Đế. Không chỉ là người trong triều đình Đại Tùy, cũng không chỉ là những kẻ phản đối Đại Tùy nằm trong dân gian, còn kể cả gian tế từ nước khác lẻn vào Đại Tùy. Lúc cần thiết có thể đi theo quân đội xuất chinh, thanh lý thám báo của quân địch.
- Cho nên lão già què không biết địa vị nhưng có kiến thức không tầm thường của Hồng Tụ Chiêu kia mới nói, người của Tình Nha là thích khách chuyên giết thích khách, là thám báo chuyên giết thám báo.
Nghe tới đây, Phương Giải nhịn không được hít sâu một hơi:
- Ý của ngươi là, hiện tại ta bị người của Tình Nha theo dõi?
- Mười phần thì có chín phần.
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Người của Tình Nha, căn bản là không nhận ra được. Có lẽ là Trương Tam bán thịt ở trong thành Trường An, có lẽ Lý Tử bán hàng rong trong ngõ hẻm. Thậm chí là quy công Vương Ngũ ở thanh lâu, Tôn Lục bảo vệ ở sòng bạc. Những tiểu nhân vật không ai ngờ tới cũng có thể là mật thám của Tình Nha. Cấp dưới của Tình Nha rốt cuộc có bao nhiêu người, chỉ có Hầu Văn Cực và Hoàng Đế bệ hạ là biết. Cho dù là La Úy Nhiên cũng không biết.
- Trong Tình Nha có một đội chuyên ám sát. Cao thủ ở trong đó không những nhiều như mây, còn có một đám người thường được huấn luyện để giết cao thủ. Bởi vì những người thường mới khiến cho người ta khó phòng bị nhất.
Hắn khoe khoang xong mấy bí mật mà mình biết, lại đắc ý nói:
- Có phải hiện tại các ngươi thấy gặp được ta, là may mắn lớn của các ngươi không?
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Phương Giải nhìn Hạng Thanh Ngưu, chăm chú hỏi.
Hạng Thanh Ngưu cười cười, vỗ vỗ bộ ngực đồ sộ khiến nữ nhân cũng phải ghen ghét, tự hào nói:
- Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Ta là hạng cao thủ cao vời vợi kia. Hơn nữa ta có một lai lịch rất thần bí, có bối cảnh thâm hậu. Dù ta luôn tận lực biểu hiện an phận, nhưng vẫn không giấu được bản tính tiêu sái phong lưu và tu vị bệ nghễ thiên hạ của ta.
Hắn nghĩ ngợi một lúc, sau đó bổ sung:
- Mặt khác, ta thực sự là giám khảo của cuộc thi Diễn Vũ Viện năm nay. Đăng bởi: admin
Phương Giải đã từng hỏi Hạng Thanh Ngưu, có phải lúc nhỏ từng có nữ nhân nào làm cho hắn đau đớn khổ sở, cho nên tới hiện tại nhìn thấy bất kỳ nữ nhân nào hắn cũng sợ hãi như vậy không?
Nhưng Hạng Thanh Ngưu không chịu nói. Cho dù bị đánh cũng không nói.
Cho nên sau khi Phương Giải giải quyết tật xấu một khi đói sẽ không còn khí lực gì cho hắn, hắn liền lôi kéo Phương Giải chui ra xe ngựa, ngồi xuống bên cạnh Đại Khuyển, thở dốc một lúc mới khôi phục bình bĩnh. Một nữ tử như yêu tinh như Mộc Tiểu Yêu, tạo cho hắn áp lực quá lớn.
Hạng Thanh Ngưu thấy lúc Phương Giải nhìn về đoàn xe Hồng Tụ Chiêu cách đó mấy trăm mét, đều lộ ra vẻ thất lạc. Hắn biết là vì đoàn xe Hồng Tụ Chiêu bên kia luôn tận lực kéo dài cự ly. Điều này làm cho trong lòng Phương Giải không thoải mái.
Hạng Thanh Ngưu cười cười nói:
- Thực ra đây chỉ là nhân chi thường tình. Ngươi đừng trách các nàng ấy lạnh lùng.
Phương Giải lắc đầu:
- Thế giới này vốn lạnh lùng. Bản thân ta chỉ để ý tới những kẻ bỏ đá xuống giếng, chứ không yêu cầu xa vời được người ta rút đao tương trợ khi gặp nguy hiểm. Thực ra nhân tình vốn mỏng. Ngươi thấy có nhiều chuyện về hào kiệt, hiệp nữ hay không?
- Vậy sao ngươi còn ỉu xìu như vậy?
Hạng Thanh Ngưu mỉa mai nói:
- Bề ngoài nói không quan tâm, bên trong lại che dấuđúng là làm kiêu.
Phương Giải khẽ giật mình, nhịn không được muốn đá tên béo này xuống xe ngựa lần nữa. Hạng Thanh Ngưu vội vàng cầu xin tha thứ, nịnh nọt nói:
- Thực ra ta muốn nói, ngươi cần gì phải giả vờ khiến bản thân khó chịu như vậy? Đi thẳng lên phía trước, đồng hành với bọn họ. Bọn họ đuổi cũng không đi. Nếu là ta, ta sẽ làm như thế.
- Ta không muốn liên lụy tới người khác.
Phương Giải thở dài:
- Dù ta không phải là người tốt gì, nhưng có một số việc vẫn không thể làm được.
Lúc hắn nói xong câu này, bỗng nghĩ tới một việc, quay đầu nhìn Thôi Lược Thương cưỡi ngựa cúi đầu không nói. Vị công tử ca xuất thân từ thế gia này liên tục bị đả kích, sắc mặt đã rất khó coi. Cũng không biết có phải hắn khổ sở vì các hộ vệ bị chết hay không, mà cả ngày không nói một lời. Từ sau khi chôn thi thể của mấy người hộ vệ, hắn chưa từng mở miệng nói câu nào.
Phương Giải có khuyên nhủ hắn vài câu, nhưng hắn chỉ im lặng.
- Thôi huynh.
Phương Giải gọi một tiếng, Thôi Lược Thương quay đầu nhìn hắn, nhưng không trả lời.
Phương Giải nghĩ ngợi, nói:
- Có một việc ta khó mở miệng, nhưng vẫn không thể không nói ra. Ta biết Thôi huynh trượng nghĩa, nhưng liên quan tới sinh tử, ta không thể không khuyênNgươi và ta vốn không chung đường. Chuyện này ngươi không cần liên lụy vào. Đội xe Hồng Tụ Chiêu phía trước có cao thủ bảo vệ, ngươi có thể tới đó đồng hành với bọn họ. Dù chỉ là cưỡi ngựa đi đằng sau đội xe, cũng an toàn hơn đi bên cạnh ta gấp trăm lần.
Thôi Lược Thương có chút sửng sốt, sau đó lắc đầu.
Phương Giải tiếp tục nói:
- Ta và ngươi chỉ là bình thủy tương phục, ngươi thực sự không cần đi cùng ta. Chắc ngươi cũng đoán được đám thích khách kia có lai lịch không tầm thường. Nếu bị quấn thân vào đó sẽ rất phiền toái. Ngươi có tiền đồ sáng sủa đang đợi ở phía trước, cần gì phải chịu chết?
Thôi Lược Thương trầm mặc một lúc, nhìn Phương Giải, chăm chú nói:
- Giao tình giữa ta và ngươi không phải là hời hợt.
Phương Giải giận quá hóa cười:
- Mặc kệ giao tình gì, ngươi cũng không cần lưu lại.
Thôi Lược Thương khàn khàn nói:
- Dưới chân núi Mộ Sơn, ngươi từng cứu ta một lần, đó là ân cứu mạng. Dù Thôi mỗ không coi là đại trượng phu, nhưng vẫn còn biết đạo lý tri ân đồ báo. Hiện tại ngươi gặp phải khó khăn, nếu ta quay đầu rời đi, thì còn thể diện gì sống ở trên đời này nữa?
Hắn ngừng một chút, tiếp tục nói:
- Hơn nữatùy tùng của ta đã chết hết, hiện tại đã không còn là việc của riêng ngươiGiết người của ta, dù chỉ là người hầu, với ta mà nói, vẫn là huyết hải thâm cừu!
Trong lòng Phương Giải chấn động. Hắn thực sự không ngờ Thôi Lược Thương lại có đảm phách như vậy. Vốn còn muốn khuyên vài câu, nhưng lại không biết nói gì.
Hạng Thanh Ngưu thở dài nói:
- Thật là một nam nhi tốt. Nhưng tiếc rằng quá ngu ngốc.
Thôi Lược Thương trừng mắt nhìn hắn:
- Đại trượng phu có việc không nên làm, có việc nên làm.
Đại Khuyển nghĩ nghĩ, nói:
- Nếu phụ thân ngươi biết, sẽ rất tức giận.
Thôi Lược Thương trầm mặc một lúc, sau đó lắc đầu nói:
- Phụ thân ta không chỉ có một mình ta là con trai. Nếu ta bất hạnh chết đi, kiếp sau liền làm trâu làm ngựa báo đáp công ơn nuôi dưỡng của gia phụ. Nếu là ta may mắn không chết, chỉ sợ gia phụ cũng cảm thấy ta làm đúng.
Phương Giải vuốt vuốt cái mũi, bỗng bóp cổ Hạng Thanh Ngưu, hung dữ hỏi:
- Nhìn thấy người ta dũng cảm như thế nào chưa? Lại nhìn cái đức hạnh sợ chết của ngươi đi? Nếu ngươi không nói lai lịch của những người kia, có tin hay không ta lột sạch người ngươi, dùng roi ngựa đánh cho ngươi nở hoa thì thôi.
- Không cần hỏi hắn nữa đâuTa biết.
Thôi Lược Thương nhìn Phương Giải, nghiêm nghị nói:
- Dù ta ít học, nhưng gia phụ từng đề cập tới một ít bí mật trong triều đình với ta. Gia phụ từng nói, người đáng sợ nhất của thế gian này, không phải là những cao thủ võ học kia. Mà là một đám thích khách có kỷ luật nghiêm minh. Vừa nãy lúc các ngươi nói chuyện, ta chợt nghĩ tới, có lẽ những thích khách đó là những người mà gia phụ đã từng nhắc tới.
- Ai?
- Đại TùyTình Nha.
Thôi Lược Thương biết được một ít bí mật là do phụ thân hắn bất chợt nhắc tới. Mà một ít bí mật đó là nhờ vị Quý Phi của Thôi gia ở trong cung kia nói cho. Nhưng do thân phận của nàng không cao, nên không biết chi tiết. Mà những bí mật này, căn bản không khơi dậy nổi lòng hiếu kỳ của Thôi Lược Thương. Chỉ là hôm nay trong lòng đau khổ, chợt nghĩ tới mà thôi. Nhưng hắn vốn không biết nhiều, cho nên không nói ra được lý do.
Rất ít người biết về Tình Nha của Đại Tùy.
Nhưng Phương Giải khẳng định Hạng Thanh Ngưu biết rất rõ ràng. Lão già què ở Hồng Tụ Chiêu bên kia khẳng định cũng biết. Bằng không trước khi đi, ông ta đã không dùng ánh mắt đó nhìn Phương Giải, cũng không nói ra câu: Bọn họ vốn là thích khách giết thích khách, thám báo giết thám báo .
Phương Giải là thám báo biên quân. Hắn có thể hiểu được mấy chữ thám báo giết thám báo là có ý nghĩa như thế nào.
Cuối cùng, dưới sự áp bức không cho thịt ăn, không cho rượu uống, Phương Giải mới khiến cạy được mồm tên đạo sĩ béo kia. Nhưng không phải là miễn phí, hắn đòi tất cả số đường trong tay của Phương Giải.
- Thế nhân đều biết đế đô của Đại Tùy có một nha môn có nhiệm vụ bảo vệ Hoàng thành, bảo vệ Hoàng Đế bệ hạ. Hơn nữa còn có nhiệm vụ truy nã loạn đảng phản nghịch của triều đình. Dù quan viên đứng đầu của nha môn này có chức vị không cao, nhưng quyền thế cực lớn. Dân chúng đế đô cũng tốt, quan viên cũng thế, nghe tới cái tên nha môn kia đều sinh lòng sợ hãi. Cho dù là quan to Tam Phẩm trong triều đình, thấy thống lĩnh của nha môn kia cũng phải ăn nói khách khí, thậm chí là lấy lòng.
Hạng Thanh Ngưu hắng giọng một cái, nói:
- Chính là đại nội thị vệ.
Phương Giải khẽ giật mình, nhịn không được hỏi:
- Ý ngươi là đám thích khách đó là người của đại nội thị vệ?
Hạng Thanh Ngưu khoát tay nói
- Không đúng, không đúng. Nếu người của đại nội thị vệ chỉ có bản lĩnh đó, thì trong thiên hạ này có nhiều kẻ muốn giết Hoàng Đế Đại Tùy như vậy, vì sao Hoàng Đế Đại Tùy vẫn còn sống tốt? Dù ngươi không thể tu hành, nhưng chắc cũng biết rằng trong thiên hạ khan hiếm nhất là cái gì chứ?
- Là cái gì?
- Ngu ngốc, đương nhiên là cao thủ Cửu Phẩm!
Hạng Thanh Ngưu nghiêm trang nói:
- Trên đời này có thể tu hành tới cảnh giới Cửu Phẩm như phượng mao lân giác. Ngay cả trong đại nội thị vệ cũng chỉ có hai người. Một người là thống lĩnh đại nội thị vệ, La Úy Nhiên. Rất nhiều người cũng biết hắn là cận vệ của Hoàng Đế bệ hạ. Nghe nói lúc trước dư nghiệt của Thương Quốc phái không ít cao thủ tới ám sát Hoàng Đế, lúc Hoàng Đế nam tuần Giang Đô. Thế lực còn lại của Thương Quốc dốc hết toàn bộ cao thủ, nhưng còn chưa kịp động thủ đã bị điều trả ra hành tung. Lần đó La Úy Nhiên tay trần đánh chết hai mươi ba cao thủ của Thương Quốc.
- Ngươi luôn tự xưng là cao thủ trong cao thủ. Vậy ngươi mấy phẩm?
Đại Khuyển nhịn không được hỏi.
Hạng Thanh Ngưu đỏ mặt, giận dữ nói:
- Muốn nghe hay không? Muốn nghe thì đừng có ngắt lời!
Hắn bỏ một viên đường vào trong miệng, vừa nhấm nuốt vừa nói:
- Biểu hiện bên ngoài thì nhiệm vụ của đại nội thị vệ rất đơn giản. Chỉ phụ trách sự an nguy của Hoàng thành và bệ hạ. Ở lúc cần thiết thì phối hợp với quan phủ truy bắt phản nghịch đào phạm. Nhưng trên thực tếđại nội thị vệ vốn không chỉ có một nha môn. Mà có hai cái.
Hắn đắc ý vuốt cằm nói:
- Biết rõ bí mật này, đều là trọng thần trong triều đình Đại Tùy. Dù đây là một việc không cần phải tận lực giấu diếm, nhưng bởi vì chức trách của các nha môn khác, cho nên Hoàng Đế vẫn nghiêm lệnh không cho phép truyền ra ngoài. Cho nên thẳng tới hiện tại, người biết về sự tồn tại của nha môn kia không nhiều lắm. Đúng lúcta chính là một trong số người đó.
- Rất nhiều trọng thần không biết, vì sao ngươi lại biết?
Phương Giải hỏi.
Hạng Thanh Ngưu đắc ý nói:
- Ngươi đừng quan tâm. Ngươi hỏi ta ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết đâu. Cho dù dùng vạn lượng vàng để mua tin tức này. Ta cũng không bán.
- Trên thực tế, đại nội thị vệ chia làm hai nha môn. Một nha môn bảo vệ Hoàng Đế, một nha môn thì thần bí hơn nhiều, gọi là Tình NhaĐương nhiên không phải là nha môn chuyên phụ trách việc yêu đương. Mà là chuyên môn sưu tập tình báo. Thậm chí là một đám biến thái chuyên làm nhiệm vụ ám sát. Tình Nha là do Phó Thống Lĩnh của đại nội thị vệ Hầu Văn Cực quản lý. Hắn còn có một chức quan khác là Tình Nha Trấn Phủ Sứ. Đương nhiênHắn chính là cao thủ Cửu Phẩm khác mà ta vừa nói. Trong quan trường Đại Tùy, có hai người đặc thù nhất. Một là Thống Lĩnh đại nội thị vệ La Úy Nhiên, hai là Tình Nha Trấn Phủ Sứ Hầu Văn Cực.
- Hai người này, có thể nói là nhất ưng, nhất khuyển của Hoàng Đế.
Hạng Thanh Ngưu ngừng một chút, có lẽ vì ăn nhiều đường nên hơi ngán. Uống một ngụm nước, lại nói tiếp:
- Tình Nha, chức trách chủ yếu là âm thầm điều tra những kẻ gây bất lợi cho Hoàng Đế. Không chỉ là người trong triều đình Đại Tùy, cũng không chỉ là những kẻ phản đối Đại Tùy nằm trong dân gian, còn kể cả gian tế từ nước khác lẻn vào Đại Tùy. Lúc cần thiết có thể đi theo quân đội xuất chinh, thanh lý thám báo của quân địch.
- Cho nên lão già què không biết địa vị nhưng có kiến thức không tầm thường của Hồng Tụ Chiêu kia mới nói, người của Tình Nha là thích khách chuyên giết thích khách, là thám báo chuyên giết thám báo.
Nghe tới đây, Phương Giải nhịn không được hít sâu một hơi:
- Ý của ngươi là, hiện tại ta bị người của Tình Nha theo dõi?
- Mười phần thì có chín phần.
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Người của Tình Nha, căn bản là không nhận ra được. Có lẽ là Trương Tam bán thịt ở trong thành Trường An, có lẽ Lý Tử bán hàng rong trong ngõ hẻm. Thậm chí là quy công Vương Ngũ ở thanh lâu, Tôn Lục bảo vệ ở sòng bạc. Những tiểu nhân vật không ai ngờ tới cũng có thể là mật thám của Tình Nha. Cấp dưới của Tình Nha rốt cuộc có bao nhiêu người, chỉ có Hầu Văn Cực và Hoàng Đế bệ hạ là biết. Cho dù là La Úy Nhiên cũng không biết.
- Trong Tình Nha có một đội chuyên ám sát. Cao thủ ở trong đó không những nhiều như mây, còn có một đám người thường được huấn luyện để giết cao thủ. Bởi vì những người thường mới khiến cho người ta khó phòng bị nhất.
Hắn khoe khoang xong mấy bí mật mà mình biết, lại đắc ý nói:
- Có phải hiện tại các ngươi thấy gặp được ta, là may mắn lớn của các ngươi không?
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Phương Giải nhìn Hạng Thanh Ngưu, chăm chú hỏi.
Hạng Thanh Ngưu cười cười, vỗ vỗ bộ ngực đồ sộ khiến nữ nhân cũng phải ghen ghét, tự hào nói:
- Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Ta là hạng cao thủ cao vời vợi kia. Hơn nữa ta có một lai lịch rất thần bí, có bối cảnh thâm hậu. Dù ta luôn tận lực biểu hiện an phận, nhưng vẫn không giấu được bản tính tiêu sái phong lưu và tu vị bệ nghễ thiên hạ của ta.
Hắn nghĩ ngợi một lúc, sau đó bổ sung:
- Mặt khác, ta thực sự là giám khảo của cuộc thi Diễn Vũ Viện năm nay. Đăng bởi: admin
/802
|