An Nhi nhíu nhẹ mày nhìn anh, Hàn Võ Ngôn lúc nào cũng vậy, luôn luôn quan tâm chăm sóc cho cô mà quên đi bản thân cũng cần được chăm sóc. Gắp một miếng thịt cho vào chén của anh, An Nhi nhìn thoáng qua lên tiếng
- Ăn đi, cũng không muốn người khác nhìn vào lại nghĩ tôi ăn hiếp chú.
- Cảm ơn con.
- Không có gì đâu.
- Chú sẽ tận hưởng bữa ăn thật ngon miệng.
An Nhi gật nhẹ đầu tiếp tục ăn phần ăn của mình. Dáng vẻ thì không quan tâm nhưng thật chất cô vẫn thường xuyên đưa mắt liếc nhìn lên xem anh ăn uống như thế nào. Hàn Võ Ngôn bất chợt nhăn mày, tay anh đặt xuống bụng khẽ xoa nhẹ vài vòng ở phần trên. An Nhi không hài lòng đặt muỗng nĩa xuống bàn
- Chú lại đau dạ dày sao?
- Hình như là vậy rồi... không sao đâu... nhói một chút sẽ hết.
- Chú ăn uống "đầy đủ" như vậy, không bị dạ dày thì cũng là chuyện lạ rồi.
Giọng nói An Nhi mang vài phần trách móc, Hàn Võ Ngôn chỉ lẳng lặng quay lại với việc bóc vỏ tôm. Càng nhìn anh, An Nhi lại càng thêm trướng mắt và bực tức. Cô thở hắt ra ngoài, đảo mắt tìm nhân viên nhà hàng
- Em ơi, chị nhờ một chút.
- Dạ quý khách có việc gì cần giúp đỡ ạ?
- Em giúp chị mua vài gói thuốc dạ dày nhé, mang thêm cho chị một ly nước ấm. Còn đây là tiền chị cho thêm em... cảm ơn em trước.
- Ơ dạ... em cảm ơn anh chị.
Hàn Võ Ngôn nãy giờ vẫn chăm chăm nhìn cô. An Nhi nhướn mày qua khiến anh như một đứa trẻ phạm lỗi bị mẹ bắt phạt mà cúi gầm mặt xuống, nhỏ giọng lên tiếng
- Xin lỗi.
- Hàn Võ Ngôn, chú không còn nhỏ nữa, đừng để người khác phải lo lắng những việc lặt vặt này thay cho chú. Ngay cả sức khỏe bản thân còn không chăm sóc được, thì chú nghĩ chú có thể làm gì?
- Sau này chú sẽ chú ý.
An Nhi không trả lời lại, lẳng lẽ tiếp tục ăn. Thuốc và nước được bạn nhân viên ban nãy mang lên. An Nhi vui vẻ gật đầu cảm ơn thêm một lần nữa, đảo mắt qua anh liền ban thêm một cái liếc xéo
- Uống chút nước ấm đi, lát về tập đoàn nhớ canh đủ 30 phút rồi uống thuốc vào.
- Chú biết rồi.
Võ Ngôn tuy bị cơn đau dạ dày hành hạ nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ. An Nhi là đang quan tâm anh, cô để ý đến anh. Nghĩ đến thôi là lại thấy mùi vị của hạnh phúc quanh quẩn nơi đây.
Cả hai sau bữa ăn liền rời khỏi nhà hàng về lại tập đoàn. Sau giờ nghỉ trưa yên ắng, Hàn Thị lại trở nên náo nhiệt trở lại. Kẻ ra người vào liên tục cúi đầu chào anh và cô. Nếu Hàn Võ Ngôn chỉ mặt lạnh gật đầu một cái thì An Nhi lại vui vẻ nở nụ cười trước những lời chào của nhân viên.
Đến trước cửa phòng anh, An Nhi không quên dặn dò anh canh giờ uống thuốc. Hàn Võ Ngôn gật gù bước vào phòng. Ấy vậy mà 30 phút sau, cô vẫn không thể yên tâm mà bước qua phòng anh. Lấy cớ mang tài liệu qua cho anh kiểm duyệt nhưng trên tay lại là ly nước ấm, trên mặt cũng là nét quan tâm, lo lắng.
- Chú đã uống thuốc chưa đấy?
- Hả?... chú quên mất.
An Nhi đen mặt lại làm anh phải nuốt một ngụm nước bọt. Hàn Võ Ngôn quyền lực trước An Nhi của ngày xưa thật sự chết rồi, giờ đây chỉ còn một Hàn Võ Ngôn ngu ngốc, yếu đuối và sợ sệt An Nhi.
- Chú... xin lỗi... chú uống ngay đây.
An Nhi đặt lên bàn anh một ly nước mà mình đã rót sẵn. Không qua đây thì cô cũng đoán được cái tên cuồng công việc trước mặt không làm nên trò trống gì. Ngoài công việc ra thì chẳng có cái gì mà anh bỏ vào não hết.
- Tôi biết ngay là chú không uống mà. Chú thích bị tôi mắng lắm sao?
- Không phải, chú chỉ là... nhất thời quên thôi.
- Uống thuốc đi, tôi qua đây còn mang thêm vài tài liệu cần chú xử lý đấy.
- Vậy để chú xem.
- Hàn Võ Ngôn, chú chọc điên tôi sao? Mau uống thuốc!
An Nhi đang muốn bốc khói thì tiếng mở cửa vang lên. Lục Thiên Phi bước vào nở nụ cười nhẹ với cô, tiến về phía anh, Thiên Phi không khỏi nhíu mày khi thấy vài gói thuốc dạ dày trên bàn
- Anh lại đau dạ dày sao?
- Ừm, có một chút thôi.
- Em đã dặn anh ăn uống đủ bữa rồi cơ mà, chẳng nghe lời gì cả.
- Giờ anh uống thuốc, dạo gần đây cũng ăn đầy đủ... cũng không hiểu sao...
Cái màn anh anh em em trước mặt cô đây là gì? An Nhi trong lòng ngùn ngụt khói, tức giận đập mạnh sấp tài liệu trên tay xuống bàn
- Giải quyết sớm mấy giấy tờ này giúp tôi.
Không chút lưu tình, cô xoay người ra ngoài đóng sầm cửa lại làm cho hai người trong phòng phải ngơ ngác. Thiên Phi nhìn anh rồi nhìn ra ngoài cửa
- Em ấy bị làm sao vậy ạ?
- Không có gì đâu, em về phòng trước đi.
- Vâng.
Chiều hôm ấy, An Nhi một dấu chấm câu cũng không ban phát cho anh. Hàn Võ Ngôn không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng cũng không dám làm phiền đến cô.
An Nhi sau bữa tối, ở trên phòng chỉ biết lăn qua lăn lại trên giường. Cô thật không hiểu sao bản thân phải khó chịu, cảm giác này quá bức người rồi. Nằm lướt điện thoại một chút cho khuây khỏa nỗi lòng, vậy mà chẳng biết từ khi nào cô lại chìm sâu vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, An Nhi choàng tỉnh dậy đã ôm bụng chặt cứng. 22 tuổi đầu, cô sao có thể không biết đây là bị cái gì chứ. Nhăn nhó mặt mày, cô đưa tay đấm nhẹ vào lưng mình. Cứ mỗi lần tới tháng là y như rằng cô lại ôm bụng quằn quại. May mắn rằng hôm nay là ngày nghỉ, vì vậy mà cô có thời gian nằm nướng trên giường.
Đồng hồ điểm 8 giờ, cô mệt mỏi xuống nhà với bụng dưới trướng đau. Hàn Võ Ngôn nhìn dáng vẻ của cô, cũng đoán được một phần tình trạng. Nuôi nấng cô từ nhỏ, mấy biểu hiện này của cô sao anh có thể không biết.
An Nhi ngồi xuống sofa cạnh anh, cô đưa tay xoa bụng mình một chút. Hàn Võ Ngôn nhìn qua cô, cảm thấy sắc mặt không còn giận dỗi như hôm qua mới dám lên tiếng
- Con tới tháng sao?
An Nhi nhìn anh, chuyện này trước kia không chút ngại ngùng. Nhưng sao bây giờ lại có chút ngượng ngượng. Cô không dám trả lời, chỉ khẽ gật nhẹ đầu. Hàn Võ Ngôn nhìn cô một lúc, gọi người làm cho cô một ly đường nâu nóng
- Vào ăn sáng, sau đó uống chút nước đường cho khỏe.
An Nhi lê thân thể mỏi nhừ vào phòng bếp. Hàn Võ Ngôn cẩn thận gắp từng miếng thịt mềm vào chén cô. An Nhi cứ vậy ăn những gì dễ chịu nhất vào bụng mình. Anh như vậy cũng là quá tỉ mỉ rồi
- Chú để tôi tự ăn được rồi.
- Được rồi, ăn những miếng dai sẽ khó tiêu. Ăn mấy miếng này đi!
An Nhi gật đầu ăn hết những gì anh gắp cho mình. Uống cạn ly nước đường, cô nhanh chóng lên lầu. Những ngày này thật chỉ muốn nằm và ngủ, chỉ có cách này mới quên đi được cơn đau. Hàn Võ Ngôn theo cô lên lầu ngay sau đó, trên tay anh chính là một túi trườn bụng bằng nước ấm
- An Nhi, đặt cái này lên bụng sẽ thoải mái hơn đấy.
Cô nhận lấy túi trườn bụng, nó thật sự khiến cô dễ chịu hơn đôi chút. Hàn Võ Ngôn nhìn cô một lát, không yên tâm nên đành ngồi ở sofa vừa lướt điện thoại vừa canh trừng cô. An Nhi ban đầu thoải mái với túi trườn bụng nhưng về sau lại bắt đầu nhíu mày
- Ưm... híc...
- An Nhi, con sao vậy?
- Khó chịu quá... không ngủ được...
Hàn Võ Ngôn ngồi xuống cạnh giường. Anh đưa tay lấy túi trườn bụng ra. Đặt tay lên bụng cô xoa đều vài vòng theo chiều kim đồng hồ
- An Nhi, dễ chịu chứ?
An Nhi có chút bất ngờ với hành động này của anh. Đôi mắt cô nhìn anh không chớp, cảm giác dưới bụng đã dễ chịu hơn. Nhưng mà nhịp tim của cô, hình như nó đang đập loạn lên thì phải. Nhìn anh một thoáng, cô gật nhẹ đầu
- Ừm... dễ chịu hơn rồi... cảm ơn chú...
Hàn Võ Ngôn khẽ cười cứ vậy ngồi xoa bụng giúp cô. An Nhi cũng vì thoải mái mà dần chìm vào giấc ngủ. Anh ngồi xoa bụng một lúc liền gục xuống ngủ bên cạnh từ lúc nào không hay.
An Nhi sau một lúc chợp mắt lấy lại tinh thần. Tỉnh dậy, cô cảm giác bụng mình có chút nặng. Bật cười khi tay anh vẫn còn đặt trên bụng mình. Đưa mắt nhìn qua anh, Hàn Võ Ngôn khi ngủ lại trở nên đẹp lạ lùng. Hàng mi cong dài lâu lâu lại rung nhẹ, chóp mũi cao cùng khuôn môi mỏng. Tất cả thật sự rất hài hòa trên một khuôn mặt đẹp trai.
Đặt tay anh nhẹ xuống giường, An Nhi chậm chạp bước xuống giường. Cô cần vệ sinh cá nhân, bởi cơ thể hiện tại đang rất khó chịu. Trở ra ngoài, thấy Hàn Võ Ngôn vẫn ngủ liền có chút thích thú. Tiến lại quan sát ngũ quan của anh, tim cô bất giác hẫng đi một nhịp rồi đập loạn trong lòng ngực. Dạo gần đây, khi ở cạnh anh cô rất hay sinh ra cảm giác này
- Không phải chứ?
Dứt ra khỏi suy nghĩ, cô vội vàng bước xuống nhà. Sao cô có thể thích anh được? Cô không tin chuyện này lại xảy ra. An Nhi mở tủ lạnh tu một hơi nước ừng ực lấy lại sự tỉnh táo khiến quản gia Khương khó hiểu
- Tiểu thư, sao lại uống nước như vậy?
- Ha... con... con mệt...
Lấy lại bình tĩnh, cô cười trừ với quản gia Khương, xoay người lên phòng khách. Đặt tay lên tim mình, cô điều chỉnh lại cảm xúc một chút. Cô cần quên đi cảm giác này
- Phải rồi nhỉ? Bộ phim hôm qua chưa xem hết...đúng rồi nhỉ... mình cần xem hết bộ phim...
Bộ phim chiếu lên nhưng tâm trí cô lại không dồn vào bộ phim. Trái tim thổn thức đang liên hồi đập loạn là sự chú ý duy nhất của cô. An Nhi đưa tay áp lên mặt mình vỗ vỗ vài cái
- Không ổn rồi, mình cần uống thêm nước.
Cô lại vào bếp mở tủ lạnh tìm lấy chai nước nhưng lần này chưa kịp uống đã bị một cánh tay cản lại. Hàn Võ Ngôn chẳng biết từ đâu xuất hiện lại đứng trước mặt cô với khuôn mặt không mấy vui vẻ
- An Nhi, con biết tình trạng hiện tại của con mà. Sao còn uống nước lạnh?
- Tôi... tôi quên... ai mượn... mượn chú quan tâm chứ!
An Nhi đỏ hết cả mặt bỏ lên phòng khách, khuôn mặt đỏ ửng của cô làm anh khó hiểu. Dù sao anh vẫn nên cất chai nước lạnh này trước đã.
- Ăn đi, cũng không muốn người khác nhìn vào lại nghĩ tôi ăn hiếp chú.
- Cảm ơn con.
- Không có gì đâu.
- Chú sẽ tận hưởng bữa ăn thật ngon miệng.
An Nhi gật nhẹ đầu tiếp tục ăn phần ăn của mình. Dáng vẻ thì không quan tâm nhưng thật chất cô vẫn thường xuyên đưa mắt liếc nhìn lên xem anh ăn uống như thế nào. Hàn Võ Ngôn bất chợt nhăn mày, tay anh đặt xuống bụng khẽ xoa nhẹ vài vòng ở phần trên. An Nhi không hài lòng đặt muỗng nĩa xuống bàn
- Chú lại đau dạ dày sao?
- Hình như là vậy rồi... không sao đâu... nhói một chút sẽ hết.
- Chú ăn uống "đầy đủ" như vậy, không bị dạ dày thì cũng là chuyện lạ rồi.
Giọng nói An Nhi mang vài phần trách móc, Hàn Võ Ngôn chỉ lẳng lặng quay lại với việc bóc vỏ tôm. Càng nhìn anh, An Nhi lại càng thêm trướng mắt và bực tức. Cô thở hắt ra ngoài, đảo mắt tìm nhân viên nhà hàng
- Em ơi, chị nhờ một chút.
- Dạ quý khách có việc gì cần giúp đỡ ạ?
- Em giúp chị mua vài gói thuốc dạ dày nhé, mang thêm cho chị một ly nước ấm. Còn đây là tiền chị cho thêm em... cảm ơn em trước.
- Ơ dạ... em cảm ơn anh chị.
Hàn Võ Ngôn nãy giờ vẫn chăm chăm nhìn cô. An Nhi nhướn mày qua khiến anh như một đứa trẻ phạm lỗi bị mẹ bắt phạt mà cúi gầm mặt xuống, nhỏ giọng lên tiếng
- Xin lỗi.
- Hàn Võ Ngôn, chú không còn nhỏ nữa, đừng để người khác phải lo lắng những việc lặt vặt này thay cho chú. Ngay cả sức khỏe bản thân còn không chăm sóc được, thì chú nghĩ chú có thể làm gì?
- Sau này chú sẽ chú ý.
An Nhi không trả lời lại, lẳng lẽ tiếp tục ăn. Thuốc và nước được bạn nhân viên ban nãy mang lên. An Nhi vui vẻ gật đầu cảm ơn thêm một lần nữa, đảo mắt qua anh liền ban thêm một cái liếc xéo
- Uống chút nước ấm đi, lát về tập đoàn nhớ canh đủ 30 phút rồi uống thuốc vào.
- Chú biết rồi.
Võ Ngôn tuy bị cơn đau dạ dày hành hạ nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ. An Nhi là đang quan tâm anh, cô để ý đến anh. Nghĩ đến thôi là lại thấy mùi vị của hạnh phúc quanh quẩn nơi đây.
Cả hai sau bữa ăn liền rời khỏi nhà hàng về lại tập đoàn. Sau giờ nghỉ trưa yên ắng, Hàn Thị lại trở nên náo nhiệt trở lại. Kẻ ra người vào liên tục cúi đầu chào anh và cô. Nếu Hàn Võ Ngôn chỉ mặt lạnh gật đầu một cái thì An Nhi lại vui vẻ nở nụ cười trước những lời chào của nhân viên.
Đến trước cửa phòng anh, An Nhi không quên dặn dò anh canh giờ uống thuốc. Hàn Võ Ngôn gật gù bước vào phòng. Ấy vậy mà 30 phút sau, cô vẫn không thể yên tâm mà bước qua phòng anh. Lấy cớ mang tài liệu qua cho anh kiểm duyệt nhưng trên tay lại là ly nước ấm, trên mặt cũng là nét quan tâm, lo lắng.
- Chú đã uống thuốc chưa đấy?
- Hả?... chú quên mất.
An Nhi đen mặt lại làm anh phải nuốt một ngụm nước bọt. Hàn Võ Ngôn quyền lực trước An Nhi của ngày xưa thật sự chết rồi, giờ đây chỉ còn một Hàn Võ Ngôn ngu ngốc, yếu đuối và sợ sệt An Nhi.
- Chú... xin lỗi... chú uống ngay đây.
An Nhi đặt lên bàn anh một ly nước mà mình đã rót sẵn. Không qua đây thì cô cũng đoán được cái tên cuồng công việc trước mặt không làm nên trò trống gì. Ngoài công việc ra thì chẳng có cái gì mà anh bỏ vào não hết.
- Tôi biết ngay là chú không uống mà. Chú thích bị tôi mắng lắm sao?
- Không phải, chú chỉ là... nhất thời quên thôi.
- Uống thuốc đi, tôi qua đây còn mang thêm vài tài liệu cần chú xử lý đấy.
- Vậy để chú xem.
- Hàn Võ Ngôn, chú chọc điên tôi sao? Mau uống thuốc!
An Nhi đang muốn bốc khói thì tiếng mở cửa vang lên. Lục Thiên Phi bước vào nở nụ cười nhẹ với cô, tiến về phía anh, Thiên Phi không khỏi nhíu mày khi thấy vài gói thuốc dạ dày trên bàn
- Anh lại đau dạ dày sao?
- Ừm, có một chút thôi.
- Em đã dặn anh ăn uống đủ bữa rồi cơ mà, chẳng nghe lời gì cả.
- Giờ anh uống thuốc, dạo gần đây cũng ăn đầy đủ... cũng không hiểu sao...
Cái màn anh anh em em trước mặt cô đây là gì? An Nhi trong lòng ngùn ngụt khói, tức giận đập mạnh sấp tài liệu trên tay xuống bàn
- Giải quyết sớm mấy giấy tờ này giúp tôi.
Không chút lưu tình, cô xoay người ra ngoài đóng sầm cửa lại làm cho hai người trong phòng phải ngơ ngác. Thiên Phi nhìn anh rồi nhìn ra ngoài cửa
- Em ấy bị làm sao vậy ạ?
- Không có gì đâu, em về phòng trước đi.
- Vâng.
Chiều hôm ấy, An Nhi một dấu chấm câu cũng không ban phát cho anh. Hàn Võ Ngôn không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng cũng không dám làm phiền đến cô.
An Nhi sau bữa tối, ở trên phòng chỉ biết lăn qua lăn lại trên giường. Cô thật không hiểu sao bản thân phải khó chịu, cảm giác này quá bức người rồi. Nằm lướt điện thoại một chút cho khuây khỏa nỗi lòng, vậy mà chẳng biết từ khi nào cô lại chìm sâu vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, An Nhi choàng tỉnh dậy đã ôm bụng chặt cứng. 22 tuổi đầu, cô sao có thể không biết đây là bị cái gì chứ. Nhăn nhó mặt mày, cô đưa tay đấm nhẹ vào lưng mình. Cứ mỗi lần tới tháng là y như rằng cô lại ôm bụng quằn quại. May mắn rằng hôm nay là ngày nghỉ, vì vậy mà cô có thời gian nằm nướng trên giường.
Đồng hồ điểm 8 giờ, cô mệt mỏi xuống nhà với bụng dưới trướng đau. Hàn Võ Ngôn nhìn dáng vẻ của cô, cũng đoán được một phần tình trạng. Nuôi nấng cô từ nhỏ, mấy biểu hiện này của cô sao anh có thể không biết.
An Nhi ngồi xuống sofa cạnh anh, cô đưa tay xoa bụng mình một chút. Hàn Võ Ngôn nhìn qua cô, cảm thấy sắc mặt không còn giận dỗi như hôm qua mới dám lên tiếng
- Con tới tháng sao?
An Nhi nhìn anh, chuyện này trước kia không chút ngại ngùng. Nhưng sao bây giờ lại có chút ngượng ngượng. Cô không dám trả lời, chỉ khẽ gật nhẹ đầu. Hàn Võ Ngôn nhìn cô một lúc, gọi người làm cho cô một ly đường nâu nóng
- Vào ăn sáng, sau đó uống chút nước đường cho khỏe.
An Nhi lê thân thể mỏi nhừ vào phòng bếp. Hàn Võ Ngôn cẩn thận gắp từng miếng thịt mềm vào chén cô. An Nhi cứ vậy ăn những gì dễ chịu nhất vào bụng mình. Anh như vậy cũng là quá tỉ mỉ rồi
- Chú để tôi tự ăn được rồi.
- Được rồi, ăn những miếng dai sẽ khó tiêu. Ăn mấy miếng này đi!
An Nhi gật đầu ăn hết những gì anh gắp cho mình. Uống cạn ly nước đường, cô nhanh chóng lên lầu. Những ngày này thật chỉ muốn nằm và ngủ, chỉ có cách này mới quên đi được cơn đau. Hàn Võ Ngôn theo cô lên lầu ngay sau đó, trên tay anh chính là một túi trườn bụng bằng nước ấm
- An Nhi, đặt cái này lên bụng sẽ thoải mái hơn đấy.
Cô nhận lấy túi trườn bụng, nó thật sự khiến cô dễ chịu hơn đôi chút. Hàn Võ Ngôn nhìn cô một lát, không yên tâm nên đành ngồi ở sofa vừa lướt điện thoại vừa canh trừng cô. An Nhi ban đầu thoải mái với túi trườn bụng nhưng về sau lại bắt đầu nhíu mày
- Ưm... híc...
- An Nhi, con sao vậy?
- Khó chịu quá... không ngủ được...
Hàn Võ Ngôn ngồi xuống cạnh giường. Anh đưa tay lấy túi trườn bụng ra. Đặt tay lên bụng cô xoa đều vài vòng theo chiều kim đồng hồ
- An Nhi, dễ chịu chứ?
An Nhi có chút bất ngờ với hành động này của anh. Đôi mắt cô nhìn anh không chớp, cảm giác dưới bụng đã dễ chịu hơn. Nhưng mà nhịp tim của cô, hình như nó đang đập loạn lên thì phải. Nhìn anh một thoáng, cô gật nhẹ đầu
- Ừm... dễ chịu hơn rồi... cảm ơn chú...
Hàn Võ Ngôn khẽ cười cứ vậy ngồi xoa bụng giúp cô. An Nhi cũng vì thoải mái mà dần chìm vào giấc ngủ. Anh ngồi xoa bụng một lúc liền gục xuống ngủ bên cạnh từ lúc nào không hay.
An Nhi sau một lúc chợp mắt lấy lại tinh thần. Tỉnh dậy, cô cảm giác bụng mình có chút nặng. Bật cười khi tay anh vẫn còn đặt trên bụng mình. Đưa mắt nhìn qua anh, Hàn Võ Ngôn khi ngủ lại trở nên đẹp lạ lùng. Hàng mi cong dài lâu lâu lại rung nhẹ, chóp mũi cao cùng khuôn môi mỏng. Tất cả thật sự rất hài hòa trên một khuôn mặt đẹp trai.
Đặt tay anh nhẹ xuống giường, An Nhi chậm chạp bước xuống giường. Cô cần vệ sinh cá nhân, bởi cơ thể hiện tại đang rất khó chịu. Trở ra ngoài, thấy Hàn Võ Ngôn vẫn ngủ liền có chút thích thú. Tiến lại quan sát ngũ quan của anh, tim cô bất giác hẫng đi một nhịp rồi đập loạn trong lòng ngực. Dạo gần đây, khi ở cạnh anh cô rất hay sinh ra cảm giác này
- Không phải chứ?
Dứt ra khỏi suy nghĩ, cô vội vàng bước xuống nhà. Sao cô có thể thích anh được? Cô không tin chuyện này lại xảy ra. An Nhi mở tủ lạnh tu một hơi nước ừng ực lấy lại sự tỉnh táo khiến quản gia Khương khó hiểu
- Tiểu thư, sao lại uống nước như vậy?
- Ha... con... con mệt...
Lấy lại bình tĩnh, cô cười trừ với quản gia Khương, xoay người lên phòng khách. Đặt tay lên tim mình, cô điều chỉnh lại cảm xúc một chút. Cô cần quên đi cảm giác này
- Phải rồi nhỉ? Bộ phim hôm qua chưa xem hết...đúng rồi nhỉ... mình cần xem hết bộ phim...
Bộ phim chiếu lên nhưng tâm trí cô lại không dồn vào bộ phim. Trái tim thổn thức đang liên hồi đập loạn là sự chú ý duy nhất của cô. An Nhi đưa tay áp lên mặt mình vỗ vỗ vài cái
- Không ổn rồi, mình cần uống thêm nước.
Cô lại vào bếp mở tủ lạnh tìm lấy chai nước nhưng lần này chưa kịp uống đã bị một cánh tay cản lại. Hàn Võ Ngôn chẳng biết từ đâu xuất hiện lại đứng trước mặt cô với khuôn mặt không mấy vui vẻ
- An Nhi, con biết tình trạng hiện tại của con mà. Sao còn uống nước lạnh?
- Tôi... tôi quên... ai mượn... mượn chú quan tâm chứ!
An Nhi đỏ hết cả mặt bỏ lên phòng khách, khuôn mặt đỏ ửng của cô làm anh khó hiểu. Dù sao anh vẫn nên cất chai nước lạnh này trước đã.
/94
|