Trở về nhà sau một đêm hẹn hò đầy ngọt ngào và hạnh phúc. Tuy đã ăn vặt không biết bao nhiêu là món bên ngoài đường phố, nhưng khi trở về nhà, An Nhi vẫn cồn cào bụng đói vì nhìn thấy mấy món do quản gia Khương nấu. Nhìn thoáng qua Hàn Võ Ngôn, An Nhi bắt đầu lục lọi.
- Ngôn, anh ăn thêm cùng em không?
Hàn Võ Ngôn nhíu mày tiến lại ôm lấy eo cô, nhìn mấy món trên bếp rồi khẽ lắc đầu.
- Anh không ăn nữa, em muốn ăn thêm sao?
- Ừm, em muốn ăn đồ quản gia Khương nấu.
- Được rồi, mau lên lầh tắm rửa. Anh sẽ hâm nóng lại cho em, ăn thức ăn nguội không tốt.
- Vâng, cảm ơn anh.
An Nhi tinh nghịch nhón chân hôn lên má anh rồi quay người lên lầu. Hàn Võ Ngôn nhìn theo cô khẽ cười. Là người kỹ tính và sạch sẽ nên Hàn Võ Ngôn còn phải trải qua 7749 bước vệ sinh mới quay lại hâm nóng đồ ăn cho cô.
An Nhi trên lầu vừa hát vừa tắm, con người khi có tình yêu thật khác. Cô mỗi ngày được anh yêu thương và nuông chiều, chỉ cần cô muốn sẽ có người làm, chỉ cần cô mệt sẽ có người bên cạnh. Hàn Võ Ngôn thật như bạn trai lý tưởng của mọi cô gái. Tiếc là anh chỉ mãi là của riêng Trần An Nhi cô.
Mặc lên mình chiếc váy ngủ hai dây dài qua đầu gối, An Nhi thoải mái bước xuống lầu. Nhìn anh loay hoay trong bếp, trong lòng liền dâng lên sự ấm áp, ngọt ngào. Vòng tay ôm lấy anh từ sau, An Nhi nhẹ nhẹ dụi mặt vào lưng anh.
- Võ Ngôn... em đói rồi.
- Sắp xong rồi, em lại bàn đi, anh mang ra cho em.
- Dạ.
An Nhi ngoan ngoãn ngồi lại bàn, Hàn Võ Ngôn tận tình mang đồ ăn ra cho cô. Mùi thơm ngào ngạt cứ vậy xông thẳng vào mũi, cô vui vẻ múc một muỗng súp hải sản cho vào miệng.
- Ngon quá đi, anh ăn không?
- Được rồi, em ăn đi, anh lên phòng tắm rửa một chút.
- Anh đã no chưa?
- Anh no rồi, ăn xong nhớ gọi anh xuống dọn.
- Ừm.
Võ Ngôn yêu thương hôn nhẹ lên trán cô một cái rồi rời đi. An Nhi ngồi trên bàn, ăn hết món này đến món nọ. Bao nhiêu nhà hàng sang trọng hay khách sạn 5 sao thì cũng không thể bằng cơm do quản gia Khương nấu. An Nhi ăn uống không trừ món nào, đến khi bụng no căng mới dừng lại dọn dẹp.
Rửa xong mớ chén đũa dơ, An Nhi lau khô tay mình bước lên lầu tìm anh. Hàn Võ Ngôn vừa tắm ra, anh đơn giản trong chiếc quần dài thể thao và chiếc áo ba lỗ, không cứng nhắc lại vô cùng dễ gần. An Nhi đẩy cửa bước vào ôm lấy anh bắt đầu mấy trò làm nũng.
- Anh... em buồn ngủ rồi. . Đọc truyện hay, truy cập ngay * TRÙMTRU YỆN. V n *
- Em ăn xong rồi sao? Để anh xuống dọn.
- Em dọn hết rồi, mấy việc đó sao có thể phiền anh. Nói cho anh nghe, Trần An Nhi em rất giỏi trong mấy việc gia đình đó.
- Vậy sao? Anh cũng mới biết đó.
- Ưm... anh chọc em... em muốn ngủ rồi.
- Căng da bụng nên trùng da mắt sao? Lên giường, anh ôm em ngủ.
An Nhi gật gật đầu leo lên giường nằm xuống. Vỗ vỗ lên giường vài cái cùng đôi mắt cún con. Hàn Võ Ngôn bật cười nằm xuống giường, vòng tay rộng lớn ôm lấy cả thế giới vào lòng.
- Hôn một cái rồi đi ngủ nào.
An Nhi khẽ cười ngóc đầu lên, cả hai tìm đến môi nhau dây dư. Đến khi lạc mất nhịp thở mới rời ra, nụ hôn ngọt ngào kết thúc cho một ngày mệt mỏi. Bao nhiêu cực nhọc và phiền toái ở bên ngoài cũng không thể phiền toái đến cuộc sống bình yêu và hạnh phúc của họ. Cuối ngày, luôn ở bên nhau, cùng nhau đón nhận những điều tuyệt vời của tình yêu, bấy nhiêu thôi đã là đủ.
Sáng hôm sau, cả hai lại uể oải thức dậy, cùng nhau ăn sáng, cùng nhau đi làm một cách bình bình yên yên. An Nhi buổi chiều lại tranh thủ làm xong công việc thật sớm, ghé qua phòng anh, đẩy cửa bước vào khẽ cười chọc ghẹo.
- Võ Ngôn, anh có muốn đưa em về không?... em chỉ muốn anh đưa về thôi.
- Em về trước đi, tối nay anh có hẹn cùng Tần Tổng.
- Vâng, vậy anh nhớ ăn uống đầy đủ đấy.
- Anh biết rồi, anh đã gọi cho tài xế chờ em dưới sảnh lớn.
- Vâng.
Nhận thấy khuôn mặt An Nhi có chút thay đổi, nét thoáng buồn hiện hũ khiến Hàn Võ Ngôn khẽ cười tiến lại ôm lấy eo cô. Khoảng thời gian này, anh có quá nhiều thứ cần phải làm. Thời gian bên cạnh cô mỗi lúc một ít hơn.
- An Nhi, xin lỗi vì dạo gần đây ít bên cạnh em.
- Đồ ngốc, anh phải làm việc mà.
- Kết thúc khoảng thời gian này, chúng ta kết hôn được không?
- Kết hôn sao?
- Sao vậy?
- Dạ không, thôi em về trước đây. Anh nhớ uống ít rượu thôi đấy.
Anh gật đầu hiểu ý buông cô ra. An Nhi rời khỏi Hàn Thị, trong lòng lại dâng lên chút cảm xúc khó tả. Cô thật sự chưa nghĩ đến hôn nhân, cô còn quá trẻ và muốn có nhiều thời gian phát triển cho sự nghiệp. Tuy rằng cả hai bây giờ chung sống như vợ chồng nhưng nó cũng thật không thể so sánh với sau khi kết hôn được.
An Nhi không nhờ tài xế đưa về, chỉ muốn đi dạo trên đường phố. Cô suy nghĩ về tương lai, Hàn Võ Ngôn thật sự không còn trẻ nữa, anh cần lập cho mình một gia đình riêng. Mà ngay cả cô đây cũng muốn sau kết hôn chỉ tập trung cho gia đình. Nhưng mà đó là khi cô chạm mốc 30, cô có thể dành cả thời gian và tâm huyết cho anh và các con. Nhưng bây giờ cô chỉ mới 24 thôi. Cô cần được làm những điều mà cô mong muốn.
Lắc đầu vội gạt đi những suy nghĩ không nên có. Cô thở dài nhìn những tán lá vàng trên đường phố
- Trần An Nhi... Hàn Võ Ngôn anh ấy đã gần 40 rồi. Đợi khi mày 30 thì anh ấy cũng đã 45.
Nghĩ ngợi một lúc cô bắt xe trở về nhà. Mệt mỏi hạ người xuống sofa, nhận lấy ly nước từ quản gia Khương uống một ngụm. Nhắm mắt suy nghĩ một chút cô quyết định lên lầu nghỉ ngơi, gạt bỏ những suy nghĩ không nên.
Khoảng 7 giờ tối, cô bước xuống lầu ăn cho qua buổi tối. Uống cạn ly sữa ấm, An Nhi bước ra ngoài coi phim một lát. Quản gia Khương khẽ cười đặt đĩa trái cây lên bàn.
- Tiểu thư ăn chút trái cây đi.
- Vâng, con cảm ơn. Mà con đi tắm đây, quản gia Khương mang cất đi giúp con.
- Hôm nay, hình như tiểu thư không vui?
- Không đâu, tại dạo này công việc hơi mệt. Con đi tắm đây, đừng bận tâm tới con.
Cô bước lên lầu, quản gia Khương nhìn theo chỉ biết lắc đầu. Hàn Võ Ngôn ngay sau đó cũng bước vào. Đưa cặp táp cho quản gia Khương, nới lỏng cà vạt một chút lên tiếng
- Tiểu thư đâu rồi? Đã ăn uống đầy đủ chứ?
- Dạ vâng, tiểu thư ăn rồi nên thiếu gia đừng lo lắng. Tiểu thư đi tắm rồi ạ.
- Ừm, vậy tôi lên lầu đây.
Hàn Võ Ngôn mở cửa phòng, ném cà vạt xuống giường. Tiếng nước chảy róc rách trong nhà tắm như thu hút sự chú ý của anh. Quần áo cứ như vậy rơi rớt trên sàn nhà. Tiến lại mở tung cánh cửa phòng tắm khiến An Nhi giật mình
- Anh...
Hàn Võ Ngôn tiếp lại áp sát vào cơ thể cô. Thân thể trần trụi của anh dán chặt lên người cô, đôi môi mỏng bắt đầu mơn chớn vành tai mẩm cảm dưới vòi nước hoa sen.
- An Nhi... anh cũng muốn tắm.
Giọng anh khàn đục vang lên khiến cô đỏ mặt. Xoay người lại đối diện với anh, An Nhi đáy mắt mơ hồ choàng tay qua cổ anh khẽ cười.
- Muốn tắm chung... hay muốn chuyện khác?
- Em hiểu anh nhất mà.
An Nhi khẽ cười đưa tay vuốt ve thân thể anh. Hàn Võ Ngôn đứng yên để cô "tắm rửa" cho mình. Ánh mắt anh ôn nhu xoáy sâu vào người con gái phía dưới. Môi mấp máy tìm đến môi cô bắt đầu hôn sâu. Nụ hôn ngọt ngào, tan chảy dưới dòng nước mát lạnh. Hàn Võ Ngôn bế cô lên, cả hai dán chặt lấy nhau, cuồng nhiệt hôn môi đến khi lưng cô tiếp giường
- Ưm... anh... từ đã...
Hàn Võ Ngôn đưa tay xuống vùng cấm liền bị cô chặn lại. Nhưng giờ phút này anh làm gì còn bận tâm. Vuốt nhẹ nơi mẩn cảm, anh yêu thương bắt đầu di rời những nụ hôn từ cổ xuống hai bầu ngực căng tròn.
- Ưm... Ngôn... mạnh một chút...
Nhìn cô như vậy anh lại thấy hài lòng. Cho một ngón tay vào động trong cô khiến cô khó khăn thở.
- Ngôn... đợi chút... em... aaa... nhẹ thôi anh...
- Nhẹ sao?
- Híc... đừng ghẹo em... aaa...
- Bảo bối... ướt hết cả rồi...
- Ưm... chẳng phải do anh sao?...
Hàn Võ Ngôn nhếch môi cúi xuống hôn lên nơi nữ tính khiến cô ưỡn cong người
- Ưm... Ngôn à... em... chậm thôi... lưỡi anh... từ từ... aaaa... em sẽ ra mất...
An Nhi bị anh đưa đến những khoái cảm mãnh liệt. Tay cô nắm lấy tóc anh vùi sâu vào bên dưới của mình
- Ân... aaaa...
- An Nhi... gọi tên anh...
- Ngôn... anh chậm lại đi...
Hàn Võ Ngôn nghe lời chậm chạp, mơn chớn nhẹ nhàng bên ngoài. An Nhi mặt đỏ ửng đẩy anh ra, cô quỳ gối trên giường đưa tay vuốt ve con vật nóng hổi của anh
- Ngôn... anh thật sự rất tuyệt... khi ở trên giường...
- Ý em là anh bình thường không tuyệt?
- Anh biết rõ ý em không phải vậy mà.
An Nhi phụng phịu khiến anh bật cười cúi xuống hôn vào môi cô. Dứt nụ hôn, An Nhi nhẹ nhàng cầm lấy vật cứng cho vào miệng bắt đầu mút máp. Hàn Võ Ngôn vì cảm giác cực khoái này mà thở dốc gọi tên cô.
- An Nhi...
Đến khi khuôn miệng mỏi cứng cô mới nhã ra thở dốc. Khuôn mặt phiến hồng của xô khiến dục vọng trong anh dâng lên. Đè cô xuống giường, anh mạnh mẽ tiến sâu vào nơi ẩm ướt, ấm áp, bắt đầu bằng những cú nhấp mạnh mẽ
- aaaaa... Ngôn... anh dừng lại... ưm... em chịu không nổi đâu... Ngôn... chậm... híc... chậm lại đi anh...
- An Nhi... anh không khống chế nổi... bên trong em... thật tuyệt...
- Híc... nhưng em không chịu nổi... aaaa... em sẽ ra mất...
An Nhi bắn ra một dòng nước nóng hổi. Hàn Võ Ngôn yêu thương vuốt nhẹ loạn tóc cô
- Anh vào lại nhé.
- Chậm một chút... anh còn như vậy... em không chịu nổi mất...
- Thật sự muốn anh chậm lại?
- Thì... không... nhưng cũng đừng như ban nãy... em chịu không được...
- Trả lời anh xem, em sướng hay không?
- Ưm... anh đừng hỏi mấy câu như vậy... em không biết trả lời...
Hàn Võ Ngôn bật cười tiến vào sâu trong cô. Đêm ấy, từng âm thanh hoan hỉ một vang lên trong căn phòng rộng lớn. Từng nhịp thở hổn hển, pha chút hương vị tanh nồng khiến cảnh xuân càng thêm nóng rực.
- Ngôn, anh ăn thêm cùng em không?
Hàn Võ Ngôn nhíu mày tiến lại ôm lấy eo cô, nhìn mấy món trên bếp rồi khẽ lắc đầu.
- Anh không ăn nữa, em muốn ăn thêm sao?
- Ừm, em muốn ăn đồ quản gia Khương nấu.
- Được rồi, mau lên lầh tắm rửa. Anh sẽ hâm nóng lại cho em, ăn thức ăn nguội không tốt.
- Vâng, cảm ơn anh.
An Nhi tinh nghịch nhón chân hôn lên má anh rồi quay người lên lầu. Hàn Võ Ngôn nhìn theo cô khẽ cười. Là người kỹ tính và sạch sẽ nên Hàn Võ Ngôn còn phải trải qua 7749 bước vệ sinh mới quay lại hâm nóng đồ ăn cho cô.
An Nhi trên lầu vừa hát vừa tắm, con người khi có tình yêu thật khác. Cô mỗi ngày được anh yêu thương và nuông chiều, chỉ cần cô muốn sẽ có người làm, chỉ cần cô mệt sẽ có người bên cạnh. Hàn Võ Ngôn thật như bạn trai lý tưởng của mọi cô gái. Tiếc là anh chỉ mãi là của riêng Trần An Nhi cô.
Mặc lên mình chiếc váy ngủ hai dây dài qua đầu gối, An Nhi thoải mái bước xuống lầu. Nhìn anh loay hoay trong bếp, trong lòng liền dâng lên sự ấm áp, ngọt ngào. Vòng tay ôm lấy anh từ sau, An Nhi nhẹ nhẹ dụi mặt vào lưng anh.
- Võ Ngôn... em đói rồi.
- Sắp xong rồi, em lại bàn đi, anh mang ra cho em.
- Dạ.
An Nhi ngoan ngoãn ngồi lại bàn, Hàn Võ Ngôn tận tình mang đồ ăn ra cho cô. Mùi thơm ngào ngạt cứ vậy xông thẳng vào mũi, cô vui vẻ múc một muỗng súp hải sản cho vào miệng.
- Ngon quá đi, anh ăn không?
- Được rồi, em ăn đi, anh lên phòng tắm rửa một chút.
- Anh đã no chưa?
- Anh no rồi, ăn xong nhớ gọi anh xuống dọn.
- Ừm.
Võ Ngôn yêu thương hôn nhẹ lên trán cô một cái rồi rời đi. An Nhi ngồi trên bàn, ăn hết món này đến món nọ. Bao nhiêu nhà hàng sang trọng hay khách sạn 5 sao thì cũng không thể bằng cơm do quản gia Khương nấu. An Nhi ăn uống không trừ món nào, đến khi bụng no căng mới dừng lại dọn dẹp.
Rửa xong mớ chén đũa dơ, An Nhi lau khô tay mình bước lên lầu tìm anh. Hàn Võ Ngôn vừa tắm ra, anh đơn giản trong chiếc quần dài thể thao và chiếc áo ba lỗ, không cứng nhắc lại vô cùng dễ gần. An Nhi đẩy cửa bước vào ôm lấy anh bắt đầu mấy trò làm nũng.
- Anh... em buồn ngủ rồi. . Đọc truyện hay, truy cập ngay * TRÙMTRU YỆN. V n *
- Em ăn xong rồi sao? Để anh xuống dọn.
- Em dọn hết rồi, mấy việc đó sao có thể phiền anh. Nói cho anh nghe, Trần An Nhi em rất giỏi trong mấy việc gia đình đó.
- Vậy sao? Anh cũng mới biết đó.
- Ưm... anh chọc em... em muốn ngủ rồi.
- Căng da bụng nên trùng da mắt sao? Lên giường, anh ôm em ngủ.
An Nhi gật gật đầu leo lên giường nằm xuống. Vỗ vỗ lên giường vài cái cùng đôi mắt cún con. Hàn Võ Ngôn bật cười nằm xuống giường, vòng tay rộng lớn ôm lấy cả thế giới vào lòng.
- Hôn một cái rồi đi ngủ nào.
An Nhi khẽ cười ngóc đầu lên, cả hai tìm đến môi nhau dây dư. Đến khi lạc mất nhịp thở mới rời ra, nụ hôn ngọt ngào kết thúc cho một ngày mệt mỏi. Bao nhiêu cực nhọc và phiền toái ở bên ngoài cũng không thể phiền toái đến cuộc sống bình yêu và hạnh phúc của họ. Cuối ngày, luôn ở bên nhau, cùng nhau đón nhận những điều tuyệt vời của tình yêu, bấy nhiêu thôi đã là đủ.
Sáng hôm sau, cả hai lại uể oải thức dậy, cùng nhau ăn sáng, cùng nhau đi làm một cách bình bình yên yên. An Nhi buổi chiều lại tranh thủ làm xong công việc thật sớm, ghé qua phòng anh, đẩy cửa bước vào khẽ cười chọc ghẹo.
- Võ Ngôn, anh có muốn đưa em về không?... em chỉ muốn anh đưa về thôi.
- Em về trước đi, tối nay anh có hẹn cùng Tần Tổng.
- Vâng, vậy anh nhớ ăn uống đầy đủ đấy.
- Anh biết rồi, anh đã gọi cho tài xế chờ em dưới sảnh lớn.
- Vâng.
Nhận thấy khuôn mặt An Nhi có chút thay đổi, nét thoáng buồn hiện hũ khiến Hàn Võ Ngôn khẽ cười tiến lại ôm lấy eo cô. Khoảng thời gian này, anh có quá nhiều thứ cần phải làm. Thời gian bên cạnh cô mỗi lúc một ít hơn.
- An Nhi, xin lỗi vì dạo gần đây ít bên cạnh em.
- Đồ ngốc, anh phải làm việc mà.
- Kết thúc khoảng thời gian này, chúng ta kết hôn được không?
- Kết hôn sao?
- Sao vậy?
- Dạ không, thôi em về trước đây. Anh nhớ uống ít rượu thôi đấy.
Anh gật đầu hiểu ý buông cô ra. An Nhi rời khỏi Hàn Thị, trong lòng lại dâng lên chút cảm xúc khó tả. Cô thật sự chưa nghĩ đến hôn nhân, cô còn quá trẻ và muốn có nhiều thời gian phát triển cho sự nghiệp. Tuy rằng cả hai bây giờ chung sống như vợ chồng nhưng nó cũng thật không thể so sánh với sau khi kết hôn được.
An Nhi không nhờ tài xế đưa về, chỉ muốn đi dạo trên đường phố. Cô suy nghĩ về tương lai, Hàn Võ Ngôn thật sự không còn trẻ nữa, anh cần lập cho mình một gia đình riêng. Mà ngay cả cô đây cũng muốn sau kết hôn chỉ tập trung cho gia đình. Nhưng mà đó là khi cô chạm mốc 30, cô có thể dành cả thời gian và tâm huyết cho anh và các con. Nhưng bây giờ cô chỉ mới 24 thôi. Cô cần được làm những điều mà cô mong muốn.
Lắc đầu vội gạt đi những suy nghĩ không nên có. Cô thở dài nhìn những tán lá vàng trên đường phố
- Trần An Nhi... Hàn Võ Ngôn anh ấy đã gần 40 rồi. Đợi khi mày 30 thì anh ấy cũng đã 45.
Nghĩ ngợi một lúc cô bắt xe trở về nhà. Mệt mỏi hạ người xuống sofa, nhận lấy ly nước từ quản gia Khương uống một ngụm. Nhắm mắt suy nghĩ một chút cô quyết định lên lầu nghỉ ngơi, gạt bỏ những suy nghĩ không nên.
Khoảng 7 giờ tối, cô bước xuống lầu ăn cho qua buổi tối. Uống cạn ly sữa ấm, An Nhi bước ra ngoài coi phim một lát. Quản gia Khương khẽ cười đặt đĩa trái cây lên bàn.
- Tiểu thư ăn chút trái cây đi.
- Vâng, con cảm ơn. Mà con đi tắm đây, quản gia Khương mang cất đi giúp con.
- Hôm nay, hình như tiểu thư không vui?
- Không đâu, tại dạo này công việc hơi mệt. Con đi tắm đây, đừng bận tâm tới con.
Cô bước lên lầu, quản gia Khương nhìn theo chỉ biết lắc đầu. Hàn Võ Ngôn ngay sau đó cũng bước vào. Đưa cặp táp cho quản gia Khương, nới lỏng cà vạt một chút lên tiếng
- Tiểu thư đâu rồi? Đã ăn uống đầy đủ chứ?
- Dạ vâng, tiểu thư ăn rồi nên thiếu gia đừng lo lắng. Tiểu thư đi tắm rồi ạ.
- Ừm, vậy tôi lên lầu đây.
Hàn Võ Ngôn mở cửa phòng, ném cà vạt xuống giường. Tiếng nước chảy róc rách trong nhà tắm như thu hút sự chú ý của anh. Quần áo cứ như vậy rơi rớt trên sàn nhà. Tiến lại mở tung cánh cửa phòng tắm khiến An Nhi giật mình
- Anh...
Hàn Võ Ngôn tiếp lại áp sát vào cơ thể cô. Thân thể trần trụi của anh dán chặt lên người cô, đôi môi mỏng bắt đầu mơn chớn vành tai mẩm cảm dưới vòi nước hoa sen.
- An Nhi... anh cũng muốn tắm.
Giọng anh khàn đục vang lên khiến cô đỏ mặt. Xoay người lại đối diện với anh, An Nhi đáy mắt mơ hồ choàng tay qua cổ anh khẽ cười.
- Muốn tắm chung... hay muốn chuyện khác?
- Em hiểu anh nhất mà.
An Nhi khẽ cười đưa tay vuốt ve thân thể anh. Hàn Võ Ngôn đứng yên để cô "tắm rửa" cho mình. Ánh mắt anh ôn nhu xoáy sâu vào người con gái phía dưới. Môi mấp máy tìm đến môi cô bắt đầu hôn sâu. Nụ hôn ngọt ngào, tan chảy dưới dòng nước mát lạnh. Hàn Võ Ngôn bế cô lên, cả hai dán chặt lấy nhau, cuồng nhiệt hôn môi đến khi lưng cô tiếp giường
- Ưm... anh... từ đã...
Hàn Võ Ngôn đưa tay xuống vùng cấm liền bị cô chặn lại. Nhưng giờ phút này anh làm gì còn bận tâm. Vuốt nhẹ nơi mẩn cảm, anh yêu thương bắt đầu di rời những nụ hôn từ cổ xuống hai bầu ngực căng tròn.
- Ưm... Ngôn... mạnh một chút...
Nhìn cô như vậy anh lại thấy hài lòng. Cho một ngón tay vào động trong cô khiến cô khó khăn thở.
- Ngôn... đợi chút... em... aaa... nhẹ thôi anh...
- Nhẹ sao?
- Híc... đừng ghẹo em... aaa...
- Bảo bối... ướt hết cả rồi...
- Ưm... chẳng phải do anh sao?...
Hàn Võ Ngôn nhếch môi cúi xuống hôn lên nơi nữ tính khiến cô ưỡn cong người
- Ưm... Ngôn à... em... chậm thôi... lưỡi anh... từ từ... aaaa... em sẽ ra mất...
An Nhi bị anh đưa đến những khoái cảm mãnh liệt. Tay cô nắm lấy tóc anh vùi sâu vào bên dưới của mình
- Ân... aaaa...
- An Nhi... gọi tên anh...
- Ngôn... anh chậm lại đi...
Hàn Võ Ngôn nghe lời chậm chạp, mơn chớn nhẹ nhàng bên ngoài. An Nhi mặt đỏ ửng đẩy anh ra, cô quỳ gối trên giường đưa tay vuốt ve con vật nóng hổi của anh
- Ngôn... anh thật sự rất tuyệt... khi ở trên giường...
- Ý em là anh bình thường không tuyệt?
- Anh biết rõ ý em không phải vậy mà.
An Nhi phụng phịu khiến anh bật cười cúi xuống hôn vào môi cô. Dứt nụ hôn, An Nhi nhẹ nhàng cầm lấy vật cứng cho vào miệng bắt đầu mút máp. Hàn Võ Ngôn vì cảm giác cực khoái này mà thở dốc gọi tên cô.
- An Nhi...
Đến khi khuôn miệng mỏi cứng cô mới nhã ra thở dốc. Khuôn mặt phiến hồng của xô khiến dục vọng trong anh dâng lên. Đè cô xuống giường, anh mạnh mẽ tiến sâu vào nơi ẩm ướt, ấm áp, bắt đầu bằng những cú nhấp mạnh mẽ
- aaaaa... Ngôn... anh dừng lại... ưm... em chịu không nổi đâu... Ngôn... chậm... híc... chậm lại đi anh...
- An Nhi... anh không khống chế nổi... bên trong em... thật tuyệt...
- Híc... nhưng em không chịu nổi... aaaa... em sẽ ra mất...
An Nhi bắn ra một dòng nước nóng hổi. Hàn Võ Ngôn yêu thương vuốt nhẹ loạn tóc cô
- Anh vào lại nhé.
- Chậm một chút... anh còn như vậy... em không chịu nổi mất...
- Thật sự muốn anh chậm lại?
- Thì... không... nhưng cũng đừng như ban nãy... em chịu không được...
- Trả lời anh xem, em sướng hay không?
- Ưm... anh đừng hỏi mấy câu như vậy... em không biết trả lời...
Hàn Võ Ngôn bật cười tiến vào sâu trong cô. Đêm ấy, từng âm thanh hoan hỉ một vang lên trong căn phòng rộng lớn. Từng nhịp thở hổn hển, pha chút hương vị tanh nồng khiến cảnh xuân càng thêm nóng rực.
/94
|