Tỉnh dậy đã thấy mình không một manh vải che thân đang nằm trong lòng Tần Kiến Phong. Thiên Phi như bị lôi lại những ký ức đêm qua, cô nhớ như in khuôn mặt nam tính của cậu, hơi thở cậu phả ra mang theo hơi ấm, từng nhịp đập của con tim đều được cô cảm nhận một cách rõ ràng. Mọi thứ như một thước phim đẹp, có những trải nghiệm mới mẻ và những cảm giác tuyệt vời khác lạ trong tình yêu.
Tần Kiến Phong từ từ mở mắt, nhìn qua Thiên Phi nở một nụ cười hạnh phúc. Vòng tay ôm lấy cô vào lòng, cậu yêu thương hôn nhẹ lên mái tóc mùi cỏ hương.
- Có mệt không?
- Không mệt.
- Tối qua xin lỗi... em hơi chút đường đột.
- Em còn biết mình có lỗi sao?
- Biết chứ.
Cậu đăm chiêu một lát, ánh mắt mang ý cười nhìn cô. Bàn tay trong lớp chăn dày bắt đầu vuốt ve chiếc eo con kiến xuống dưới đôi mông căng tròn.
- Hay em bù lỗi thêm nhé.
Lục Thiên Phi bật cười đánh lên người cậu. Cô nhắm hờ mắt lại tựa đầu lên khuôn ngực rắn chắc nghỉ ngơi.
- Em đã từng làm như này với bao nhiêu người con gái rồi vậy?
Tần Kiến Phong mày hơi nhíu lại. Cô nghi ngờ cậu nhưng cậu lại không trách cô. Bản thân cậu biết trong quá khứ cậu có bao nhiêu mối quan hệ rắc rối. Cuộc sống của cậu trước khi gặp Thiên Phi là chuỗi ngày của ăn chơi và hào nhoáng. Bên cạnh cậu lúc nào cũng hai ba cô bốc lửa, váy body hai dây, nước hoa nồng nặc, mặt mũi lúc nào cũng dày một lớp son phấn. Nhưng cậu chưa từng một lần quá phận, có vẻ do bệnh mắc sạch sẽ nên ngay cả việc chung đụng giường chiếu cậu cũng không thể chịu nổi. Chỉ có Thiên Phi, người con gái nhẹ nhàng, đơn giản không chút diêm dúa lại thu hút được cậu khiến cậu không còn mặt mũi, mặt dày bám lấy để được ngủ chung.
- Thiên Phi, chị là người đầu tiên.
- Chị tin em, nhưng chị muốn chị không chỉ là người đầu tiên của em... mà chị muốn làm cả người cuối cùng của em.
- Em hứa.
Thiên Phi mở mắt nhìn khuôn mặt hào hứng đắc chí của cậu người yêu. Môi cô khẽ nhếch lên đầy khinh bỉ..
- Không phải vì chị muốn bên em đâu, mà là do kỹ thuật giường chiếu của em rất tốt.
Tần Kiến Phong một giây trước còn hạnh phúc vui vẻ cười đến híp mắt thì một giây sau liền đen mặt không chút cảm xúc. Thiên Phi bật cười, giữ chặt chăn trên ngực mình ngồi dậy. Ngắt nhẹ má cậu, cô vui vẻ hôn chụt lên đôi môi mỏng.
- Cậu bé ngoan, lấy giúp chị chiếc váy ngủ bên kia.
- Năn nỉ em đi.
- Năn nỉ đấy, mau lấy cho chị.
- Haha, cơ thể chị có chỗ nào em không thấy? Cửa phòng cũng đã đóng hết, chị cứ thoải mái.
- Thôi nào, chị ngại...
Tần Kiến Phong bật cười hất tung chăn đứng dậy, khoe hẳn một thân thể không manh vải làm Thiên Phi xấu hổ vội quay mặt đi. Nhìn cô mặt đỏ ửng như trái cà chua, cậu không nhịn được cười, đưa tay giật chăn ra bế bổng cô vào nhà tắm.
- Chị đó, cứ ngại như vậy, mai mốt kết hôn sẽ thế nào.
- Kết hôn gì chứ... không gả cho em.
- Lại còn không gả cho em, chị nói xem chị sẽ gả cho ai ngoài em. Thằng nào dám lấy chị, em dám chặt chân nó.
Thiên Phi bật cười đánh nhẹ lên ngực cậu. Tần Kiến Phong đặt cô lên bệ đá hoa cương của bồn rửa mặt, cậu ôn nhu hôn vào môi cô, bàn tay không tự chủ muốn chạm vào nơi bí ẩn ẩm ướt mê người nhưng lại bị Thiên Phi cản lại.
- Không được đâu, còn đi làm.
- Thiên Phi, chị làm em nghiện cơ thể chị mất rồi.
- Thôi nào, khi khác sẽ bù cho em. Bây giờ còn phải tranh thủ đi làm, chị cũng đang rất đói nữa.
- Vậy em tắm cho chị, rồi đưa chị đi ăn chịu không?
- Ừm... chị muốn ăn phở bò tái.
- Được, được bây giờ tắm đã. Đợi em pha nước ấm cho chị.
Thiên Phi gật đầu buông cậu ra để cậu chuẩn bị bồn nước ấm cho mình. Tần Kiến Phong quả thật rất chu đáo, mọi thứ cô cần chuẩn bị, cậu đều đã làm xong hết. Thậm chí ngay cả bàn chải đánh răng cũng đã có kem sẵn trên đó.
Trải qua buổi sáng ngọt ngào cùng nhau, Tần Kiến Phong đưa cô đi ăn sáng rồi cùng nhau tới tập đoàn Hàn Thị. Một kẻ mặt dày nào đó bám trụ luôn tại Hàn Thị vì có Thiên Phi ở đó, đuổi mãi không về, Thiên Phi bất lực nhìn cậu.
- Em tính không về Tần Thị luôn đấy à?
- Không, chị ở đâu thì em ở đó. Hay chị về Tần Thị làm với em? Làm thư ký cho em đi.
- Nói bậy gì vậy, rồi Hàn Võ Ngôn sẽ thế nào?
- Anh ấy thế nào là chuyện của anh ấy, chị không lo cho người yêu của chị, lo chi cho anh ấy chứ.
Thiên Phi bật cười hôn chụt lên môi cậu, người yêu của cô cũng trẻ con đến mức quá đáng yêu rồi. Tần Kiến Phong bình thường hay mềm yếu, giả vờ để nhõng nhẽo nhưng thật chất vẫn luôn là một con cáo già đầy nguy hiểm. Thiên Phi chỉ muốn để lại nụ hôn phớt, cậu lại dám cả gan ôm eo cô kéo vào nụ hôn sâu. Môi lưỡi triền miên không hồi kết, rút cạn đi dưỡng khí của cô rồi mới chịu dừng lại. Thiên Phi vươn tay ôm lấy cổ cậu thở dốc không quên chút trách mắng.
- Em muốn giết chị đó hả?
- Nói bậy gì vậy, em chỉ muốn chị sống trong tình yêu của em thôi.
- Dẻo miệng.
- Được rồi, em về Tần Thị đây. Chiều sẽ qua rước chị rồi cùng về.
- Ừm, mau về đi.
- Chị đuổi em đấy à?
- Thôi mà, đừng kiếm chuyện ở đây nữa. Mau về tập đoàn đi!
- Vậy em về đấy, về thật đấy.
Thiên Phi bất lực gật đầu với cậu, em bé của cô cũng quá nhõng nhẽo rồi. Tần Kiến Phong tạm biệt cô bằng nụ hôn phớt. Điệu bộ nhõng nhẽo, trẻ con hoàn toàn khép lại sau cánh cửa phòng thư ký Hàn Thị. Thay vào đó là một hình thái âm lãnh, đáng sợ của một vị chủ tịch trẻ đầy nghiêm túc với công việc.
Tại Hàn Gia thì vẫn đều đều những ngày yêu thương của một ông chồng tận tụy và một bà bầu lười biếng.
*Một tháng sau*
Thai nhi đã bước qua giai đoạn tháng thứ 7, An Nhi vì vậy cũng ham ngủ nhiều hơn trước. Vì vậy mà ngày nào Hàn Võ Ngôn cũng chiều lòng ôm cô ngủ đến 9 giờ sáng.
Hôm nay tưởng sẽ như mọi ngày nhưng Hàn Võ Ngôn mới sáng sớm đã nhận được một cuộc gọi khẩn từ tập đoàn. Anh vội vàng đứng dậy vệ sinh cá nhân, chuẩn bị tới Hàn Thị. An Nhi theo đó tỉnh dậy nhíu mày, cô nhìn anh khó hiểu.
- Anh đi đâu vậy?
- Anh cần tới tập đoàn. Ở nhà ngoan nhé.
Nói rồi anh hôn chụt lên môi cô bỏ ra ngoài. An Nhi chưa kịp phản ứng gì cơ mà. Cô ỉu xìu bước vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Hàn Võ Ngôn xuống lầu dặn dò quản gia Khương làm đồ ăn sáng tẩm bổ cho cô. Nhắc nhở ông pha sữa ấm và không cho cô ăn vặt mới có thể yên tâm rời khỏi nhà.
An Nhi xuống nhà cũng đã là chuyện của nửa tiếng sau. Cô ỉu xìu bước vào bếp ăn hết phần ăn của mình, uốn hết ly sữa ấm do quản gia pha.
- Võ Ngôn có nói khi nào về không ạ?
- Cậu chủ không dặn, phu nhân đừng lo. Chắc cũng chỉ tầm chiều sẽ về thôi.
Cô gật đầu bước ra ngoài phòng khách. Từ ngày thai nhi lên 4 tháng, Hàn Võ Ngôn đã không tới tập đoàn. Anh giải quyết tất cả công việc tại nhà chỉ mong có thể ở cạnh chăm sóc cô. An Nhi buồn tủi không biết anh tại sao lại lên tập đoàn gấp như vậy.
Ngồi xem hoạt hình mà tâm trạng cô không thể nào tốt lên được. Bà bầu lúc nào tâm lý cũng vô cùng phức tạp. Mà An Nhi được anh nuông chiều đã quen, khi không có anh bên cạnh liền cảm thấy trống vắng. Nghĩ ngợi một lúc lại phụng phịu lo xa.
- Có phải anh ấy hết yêu mình rồi không?
- ...
- Bên ngoài, anh ấy có cô gái khác rồi sao?
Cứ như vậy cô bỏ luôn cả ăn trưa mặc cho quản gia Khương khuyên bảo. Chiều hôm ấy, cô bước vào phòng tắm để tắm rửa, nhìn chiếc bụng tròn trịa xuất hiện những vết rạn xanh đỏ mà khóc lớn.
Cùng lúc này, Hàn Võ Ngôn vừa về tới đã vội vàng lên phòng tìm cô. Cánh cửa mở ra liền nghe tiếng khóc lớn khiến anh lo lắng chạy lại mở tung cánh cửa phòng tắm.
- An Nhi, em làm sao vậy?
An Nhi thấy anh lại càng tủi thân mà òa lên khóc lớn. Cô ôm chầm lấy anh khiến anh bất ngờ. Vuốt nhẹ mái tóc cô, anh yêu thương đặt lên trán một nụ hôn.
- Sao vậy?
- Híc... anh không yêu em nữa...
- Ai nói với em? Hay lại suy nghĩ bậy bạ rồi?
- Híc... anh bỏ em...
- Anh không bỏ em, là tập đoàn có việc. Em không tin tưởng anh sao, hửm?
An Nhi lắc đầu liên tục dụi mắt vào áo anh. Hàn Võ Ngôn bật cười ôm lấy cô. Ôn nhu, dịu dàng là như thế nhưng lúc anh nghiêm túc thì Trần An Nhi phải sợ đến mười phần.
- An Nhi.
- Dạ.
Vừa bước xuống nhà đã nghe quản gia thông báo cô bỏ bữa trưa liền bực tức. An Nhi cũng biết là mình sai nên chỉ dám cúi đầu bấu víu tay chân.
- Em xin lỗi.
- Em có biết là mình đang mang thai hay không hả?
- Dạ biết.
- Biết thì tại sao bỏ bữa.
- Em sợ... sợ anh bỏ em...
Nghe giọng nói nỉ non của cô, Hàn Võ Ngôn có muốn giận cũng không thể giận hơn. Kéo cô lại bàn liếc nhìn cô.
- Há miệng, anh đút cho em.
An Nhi há miệng ăn hết tất thảy những gì anh đút cho mình, một chút cũng không dám ngang bướng cãi lại.
Ăn uống no say, An Nhi lên lầu ngắm nhìn bầu trời đêm. Tay cô đặt lên chiếc bụng tròn của mình khẽ cười.
- Con yêu, chúng ta sắp gặp nhau rồi.
Chẳng biết cái tính nũng nịu hiện tại của cô là do bảo bối hay do tâm lý của bà bầu. Nhưng An Nhi hiện tại thật sự rất trẻ con và bướng bỉnh. Thế nhưng Hàn Võ Ngôn một chút cũng không thấy phiền, chỉ muốn chăm sóc và yêu thương mẹ con cô thật nhiều.
Những tháng cuối thai kỳ, An Nhi lại gần như không còn bám anh như trước. Cô cả ngày chỉ tất bật chuẩn bị đồ cho đứa con sắp chào đời của mình. Nhìn căn phòng do chính tay mình chuẩn bị cho con khiến cô khẽ cười. Bất chợt một vòng tay ôm cô từ phía sau.
- Bà xã, về phòng ôm anh ngủ thôi.
- Nào, để em chỉnh thêm một chút. Buông em ra đi.
- Có con liền quên luôn chồng.
- Ừm.
Hàn Võ Ngôn đen mặt thật muốn giận dỗi nhưng nghĩ lại cũng chỉ mình anh thiệt nên đành thôi.
Tần Kiến Phong từ từ mở mắt, nhìn qua Thiên Phi nở một nụ cười hạnh phúc. Vòng tay ôm lấy cô vào lòng, cậu yêu thương hôn nhẹ lên mái tóc mùi cỏ hương.
- Có mệt không?
- Không mệt.
- Tối qua xin lỗi... em hơi chút đường đột.
- Em còn biết mình có lỗi sao?
- Biết chứ.
Cậu đăm chiêu một lát, ánh mắt mang ý cười nhìn cô. Bàn tay trong lớp chăn dày bắt đầu vuốt ve chiếc eo con kiến xuống dưới đôi mông căng tròn.
- Hay em bù lỗi thêm nhé.
Lục Thiên Phi bật cười đánh lên người cậu. Cô nhắm hờ mắt lại tựa đầu lên khuôn ngực rắn chắc nghỉ ngơi.
- Em đã từng làm như này với bao nhiêu người con gái rồi vậy?
Tần Kiến Phong mày hơi nhíu lại. Cô nghi ngờ cậu nhưng cậu lại không trách cô. Bản thân cậu biết trong quá khứ cậu có bao nhiêu mối quan hệ rắc rối. Cuộc sống của cậu trước khi gặp Thiên Phi là chuỗi ngày của ăn chơi và hào nhoáng. Bên cạnh cậu lúc nào cũng hai ba cô bốc lửa, váy body hai dây, nước hoa nồng nặc, mặt mũi lúc nào cũng dày một lớp son phấn. Nhưng cậu chưa từng một lần quá phận, có vẻ do bệnh mắc sạch sẽ nên ngay cả việc chung đụng giường chiếu cậu cũng không thể chịu nổi. Chỉ có Thiên Phi, người con gái nhẹ nhàng, đơn giản không chút diêm dúa lại thu hút được cậu khiến cậu không còn mặt mũi, mặt dày bám lấy để được ngủ chung.
- Thiên Phi, chị là người đầu tiên.
- Chị tin em, nhưng chị muốn chị không chỉ là người đầu tiên của em... mà chị muốn làm cả người cuối cùng của em.
- Em hứa.
Thiên Phi mở mắt nhìn khuôn mặt hào hứng đắc chí của cậu người yêu. Môi cô khẽ nhếch lên đầy khinh bỉ..
- Không phải vì chị muốn bên em đâu, mà là do kỹ thuật giường chiếu của em rất tốt.
Tần Kiến Phong một giây trước còn hạnh phúc vui vẻ cười đến híp mắt thì một giây sau liền đen mặt không chút cảm xúc. Thiên Phi bật cười, giữ chặt chăn trên ngực mình ngồi dậy. Ngắt nhẹ má cậu, cô vui vẻ hôn chụt lên đôi môi mỏng.
- Cậu bé ngoan, lấy giúp chị chiếc váy ngủ bên kia.
- Năn nỉ em đi.
- Năn nỉ đấy, mau lấy cho chị.
- Haha, cơ thể chị có chỗ nào em không thấy? Cửa phòng cũng đã đóng hết, chị cứ thoải mái.
- Thôi nào, chị ngại...
Tần Kiến Phong bật cười hất tung chăn đứng dậy, khoe hẳn một thân thể không manh vải làm Thiên Phi xấu hổ vội quay mặt đi. Nhìn cô mặt đỏ ửng như trái cà chua, cậu không nhịn được cười, đưa tay giật chăn ra bế bổng cô vào nhà tắm.
- Chị đó, cứ ngại như vậy, mai mốt kết hôn sẽ thế nào.
- Kết hôn gì chứ... không gả cho em.
- Lại còn không gả cho em, chị nói xem chị sẽ gả cho ai ngoài em. Thằng nào dám lấy chị, em dám chặt chân nó.
Thiên Phi bật cười đánh nhẹ lên ngực cậu. Tần Kiến Phong đặt cô lên bệ đá hoa cương của bồn rửa mặt, cậu ôn nhu hôn vào môi cô, bàn tay không tự chủ muốn chạm vào nơi bí ẩn ẩm ướt mê người nhưng lại bị Thiên Phi cản lại.
- Không được đâu, còn đi làm.
- Thiên Phi, chị làm em nghiện cơ thể chị mất rồi.
- Thôi nào, khi khác sẽ bù cho em. Bây giờ còn phải tranh thủ đi làm, chị cũng đang rất đói nữa.
- Vậy em tắm cho chị, rồi đưa chị đi ăn chịu không?
- Ừm... chị muốn ăn phở bò tái.
- Được, được bây giờ tắm đã. Đợi em pha nước ấm cho chị.
Thiên Phi gật đầu buông cậu ra để cậu chuẩn bị bồn nước ấm cho mình. Tần Kiến Phong quả thật rất chu đáo, mọi thứ cô cần chuẩn bị, cậu đều đã làm xong hết. Thậm chí ngay cả bàn chải đánh răng cũng đã có kem sẵn trên đó.
Trải qua buổi sáng ngọt ngào cùng nhau, Tần Kiến Phong đưa cô đi ăn sáng rồi cùng nhau tới tập đoàn Hàn Thị. Một kẻ mặt dày nào đó bám trụ luôn tại Hàn Thị vì có Thiên Phi ở đó, đuổi mãi không về, Thiên Phi bất lực nhìn cậu.
- Em tính không về Tần Thị luôn đấy à?
- Không, chị ở đâu thì em ở đó. Hay chị về Tần Thị làm với em? Làm thư ký cho em đi.
- Nói bậy gì vậy, rồi Hàn Võ Ngôn sẽ thế nào?
- Anh ấy thế nào là chuyện của anh ấy, chị không lo cho người yêu của chị, lo chi cho anh ấy chứ.
Thiên Phi bật cười hôn chụt lên môi cậu, người yêu của cô cũng trẻ con đến mức quá đáng yêu rồi. Tần Kiến Phong bình thường hay mềm yếu, giả vờ để nhõng nhẽo nhưng thật chất vẫn luôn là một con cáo già đầy nguy hiểm. Thiên Phi chỉ muốn để lại nụ hôn phớt, cậu lại dám cả gan ôm eo cô kéo vào nụ hôn sâu. Môi lưỡi triền miên không hồi kết, rút cạn đi dưỡng khí của cô rồi mới chịu dừng lại. Thiên Phi vươn tay ôm lấy cổ cậu thở dốc không quên chút trách mắng.
- Em muốn giết chị đó hả?
- Nói bậy gì vậy, em chỉ muốn chị sống trong tình yêu của em thôi.
- Dẻo miệng.
- Được rồi, em về Tần Thị đây. Chiều sẽ qua rước chị rồi cùng về.
- Ừm, mau về đi.
- Chị đuổi em đấy à?
- Thôi mà, đừng kiếm chuyện ở đây nữa. Mau về tập đoàn đi!
- Vậy em về đấy, về thật đấy.
Thiên Phi bất lực gật đầu với cậu, em bé của cô cũng quá nhõng nhẽo rồi. Tần Kiến Phong tạm biệt cô bằng nụ hôn phớt. Điệu bộ nhõng nhẽo, trẻ con hoàn toàn khép lại sau cánh cửa phòng thư ký Hàn Thị. Thay vào đó là một hình thái âm lãnh, đáng sợ của một vị chủ tịch trẻ đầy nghiêm túc với công việc.
Tại Hàn Gia thì vẫn đều đều những ngày yêu thương của một ông chồng tận tụy và một bà bầu lười biếng.
*Một tháng sau*
Thai nhi đã bước qua giai đoạn tháng thứ 7, An Nhi vì vậy cũng ham ngủ nhiều hơn trước. Vì vậy mà ngày nào Hàn Võ Ngôn cũng chiều lòng ôm cô ngủ đến 9 giờ sáng.
Hôm nay tưởng sẽ như mọi ngày nhưng Hàn Võ Ngôn mới sáng sớm đã nhận được một cuộc gọi khẩn từ tập đoàn. Anh vội vàng đứng dậy vệ sinh cá nhân, chuẩn bị tới Hàn Thị. An Nhi theo đó tỉnh dậy nhíu mày, cô nhìn anh khó hiểu.
- Anh đi đâu vậy?
- Anh cần tới tập đoàn. Ở nhà ngoan nhé.
Nói rồi anh hôn chụt lên môi cô bỏ ra ngoài. An Nhi chưa kịp phản ứng gì cơ mà. Cô ỉu xìu bước vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Hàn Võ Ngôn xuống lầu dặn dò quản gia Khương làm đồ ăn sáng tẩm bổ cho cô. Nhắc nhở ông pha sữa ấm và không cho cô ăn vặt mới có thể yên tâm rời khỏi nhà.
An Nhi xuống nhà cũng đã là chuyện của nửa tiếng sau. Cô ỉu xìu bước vào bếp ăn hết phần ăn của mình, uốn hết ly sữa ấm do quản gia pha.
- Võ Ngôn có nói khi nào về không ạ?
- Cậu chủ không dặn, phu nhân đừng lo. Chắc cũng chỉ tầm chiều sẽ về thôi.
Cô gật đầu bước ra ngoài phòng khách. Từ ngày thai nhi lên 4 tháng, Hàn Võ Ngôn đã không tới tập đoàn. Anh giải quyết tất cả công việc tại nhà chỉ mong có thể ở cạnh chăm sóc cô. An Nhi buồn tủi không biết anh tại sao lại lên tập đoàn gấp như vậy.
Ngồi xem hoạt hình mà tâm trạng cô không thể nào tốt lên được. Bà bầu lúc nào tâm lý cũng vô cùng phức tạp. Mà An Nhi được anh nuông chiều đã quen, khi không có anh bên cạnh liền cảm thấy trống vắng. Nghĩ ngợi một lúc lại phụng phịu lo xa.
- Có phải anh ấy hết yêu mình rồi không?
- ...
- Bên ngoài, anh ấy có cô gái khác rồi sao?
Cứ như vậy cô bỏ luôn cả ăn trưa mặc cho quản gia Khương khuyên bảo. Chiều hôm ấy, cô bước vào phòng tắm để tắm rửa, nhìn chiếc bụng tròn trịa xuất hiện những vết rạn xanh đỏ mà khóc lớn.
Cùng lúc này, Hàn Võ Ngôn vừa về tới đã vội vàng lên phòng tìm cô. Cánh cửa mở ra liền nghe tiếng khóc lớn khiến anh lo lắng chạy lại mở tung cánh cửa phòng tắm.
- An Nhi, em làm sao vậy?
An Nhi thấy anh lại càng tủi thân mà òa lên khóc lớn. Cô ôm chầm lấy anh khiến anh bất ngờ. Vuốt nhẹ mái tóc cô, anh yêu thương đặt lên trán một nụ hôn.
- Sao vậy?
- Híc... anh không yêu em nữa...
- Ai nói với em? Hay lại suy nghĩ bậy bạ rồi?
- Híc... anh bỏ em...
- Anh không bỏ em, là tập đoàn có việc. Em không tin tưởng anh sao, hửm?
An Nhi lắc đầu liên tục dụi mắt vào áo anh. Hàn Võ Ngôn bật cười ôm lấy cô. Ôn nhu, dịu dàng là như thế nhưng lúc anh nghiêm túc thì Trần An Nhi phải sợ đến mười phần.
- An Nhi.
- Dạ.
Vừa bước xuống nhà đã nghe quản gia thông báo cô bỏ bữa trưa liền bực tức. An Nhi cũng biết là mình sai nên chỉ dám cúi đầu bấu víu tay chân.
- Em xin lỗi.
- Em có biết là mình đang mang thai hay không hả?
- Dạ biết.
- Biết thì tại sao bỏ bữa.
- Em sợ... sợ anh bỏ em...
Nghe giọng nói nỉ non của cô, Hàn Võ Ngôn có muốn giận cũng không thể giận hơn. Kéo cô lại bàn liếc nhìn cô.
- Há miệng, anh đút cho em.
An Nhi há miệng ăn hết tất thảy những gì anh đút cho mình, một chút cũng không dám ngang bướng cãi lại.
Ăn uống no say, An Nhi lên lầu ngắm nhìn bầu trời đêm. Tay cô đặt lên chiếc bụng tròn của mình khẽ cười.
- Con yêu, chúng ta sắp gặp nhau rồi.
Chẳng biết cái tính nũng nịu hiện tại của cô là do bảo bối hay do tâm lý của bà bầu. Nhưng An Nhi hiện tại thật sự rất trẻ con và bướng bỉnh. Thế nhưng Hàn Võ Ngôn một chút cũng không thấy phiền, chỉ muốn chăm sóc và yêu thương mẹ con cô thật nhiều.
Những tháng cuối thai kỳ, An Nhi lại gần như không còn bám anh như trước. Cô cả ngày chỉ tất bật chuẩn bị đồ cho đứa con sắp chào đời của mình. Nhìn căn phòng do chính tay mình chuẩn bị cho con khiến cô khẽ cười. Bất chợt một vòng tay ôm cô từ phía sau.
- Bà xã, về phòng ôm anh ngủ thôi.
- Nào, để em chỉnh thêm một chút. Buông em ra đi.
- Có con liền quên luôn chồng.
- Ừm.
Hàn Võ Ngôn đen mặt thật muốn giận dỗi nhưng nghĩ lại cũng chỉ mình anh thiệt nên đành thôi.
/94
|