Tần Kiến Phong ung dung, thoải mái ngồi trên chiếc ghế chủ tịch quyền lực của mình. Cậu vẫn đang đăm chiêu suy nghĩ cho cuộc sống tương lai của cả Thiên Phi và cậu. Bản thân cậu biết rất rõ, căn chung cư hiện tại mà Thiên Phi đang sống có bao nhiêu phần quan trọng đối với cô. Cậu dư sức hiểu cô đã vất vả thế nào để có được nó. Nhưng tất cả mọi thứ đó đều là lúc cậu chưa xuất hiện.
Tần Kiến Phong giây phút này chỉ muốn cho Thiên Phi một cuộc sống bình yên, hạnh phúc, không nỡ nhìn cô phải vất vả hay cực nhọc. Cậu muốn cô cùng mình dọn về căn biệt thự riêng của cậu để sống. Cậu muốn đảm bảo cho cô một tương lai tốt nhất.
Xoay chiếc ghế hướng ra ngoài cửa sổ, Tần Kiến Phong nhàn nhã nhấp một ngụm trà rồi thả ánh mắt xa xăm về phía hoàng hôn lửa chiều. Tính tình Thiên Phi cố chấp như nào, cậu sao có thể không biết. Phải nói thế nào, làm sao để cô có thể cùng cậu về nhà riêng cũng là một bài toán khó.
Tiếng chuông báo thức điện thoại vang lên, Tần Kiến Phong hít một hơi sâu tắt đi âm báo. Cho điện thoại vào túi quần, Kiến Phong ung dung bước xuống sảnh lớn Tần Thị.
Trước cửa Hàn Thị, Lục Thiên Phi đã đứng đó đợi cậu từ lúc nào. Vừa thấy cô đứng trên lề đường, Tần Kiến Phong đã khó hiểu bước xuống xe ôm lấy eo cô.
- Sao lại xuống đây?
- Hôm nay, công việc xong sớm nên muốn xuống đây đợi em. Sợ em lại mắc công lên đó tìm chị nữa.
- Lần sau cứ ở trên phòng chờ em, em sao nỡ để chị đứng chờ chứ.
- Chị biết rồi, người yêu của chị là tốt nhất, thưởng một cái!
Lục Thiên Phi tinh nghịch đưa tay ngắt nhẹ má cậu rồi hôn chụt một cái lên đôi môi mỏng. Kiến Phong vui vẻ mở cửa xe cho cô ngồi vào, chính mình vòng qua ghế lái phóng xe về chung cư.
- Hôm nay chị muốn ăn gì?
- Ăn... bỗng dưng lại thèm bò nướng.
- Được, về nhà em làm cho chị ăn.
- Yêu em nhất!
Chiếc xe đậu vào gara chung cư, Tần Kiến Phong khoác eo cô bước lên nhà. Căn chung cư này không quá nhỏ, còn là chung cư sang trọng bậc nhất thành phố A này. Nhưng dẫu sao nó cũng không thể sánh với căn biệt thự của cậu, ý nghĩ vẫn là một mực muốn cô cùng về nhà mình.
Bước lên nhà, Thiên Phi tranh thủ đi tắm còn cậu lại chuyên tâm chuẩn bị đồ ăn. Thiên Phi muốn ăn bò nướng, chắc chắn cậu sẽ nướng bò. Mọi thứ mà Thiên Phi nói ra dù vô tình hay cố ý thì cậu vẫn luôn tình nguyện đáp trả.
Thiên Phi bước ra ngoài, vui vẻ ôm lấy cậu từ đằng sau. Bờ vai cậu rộng lớn, làm mỗi lúc ôm cậu, cô đều muốn ủy lại lên đó.
- Kiến Phong à, thơm quá đi mất.
- Ra bàn đợi em chút đi, em làm chút rau ăn kèm cho đỡ ngán.
- Để đó chị làm cho, em mau vào tắm rửa đi.
- Làm được không đấy?
- Sao lại không chứ, trước kia vẫn tự mình làm hết mà.
Tần Kiến Phong khẽ cười, lau khô đi bàn tay ẩm ướt rồi quay người vào phòng tắm. Thiên Phi vui vẻ giúp cậu rửa rau. Cô cũng không được tính là lười đâu chỉ là cô muốn nhõng nhẽo và ủy lại vào cậu một chút để cảm nhận tình cảm yêu thương từ cậu.
Kiến Phong trở ra ngoài đã có một bàn ăn thịnh soạn được bày sẵn. Ngồi xuống cùng cô tận hưởng buổi tối ngọt ngào sau một ngày dài làm việc vất vả. Bọn họ ai cũng vui vẻ, từng miếng thịt như nạp thêm cho họ những vitamin nụ cười vậy.
Tối hôm đó, Thiên Phi nằm trong lòng cậu lướt IG. Còn cậu thì mãi băn khoăn không biết nên nói với cô như nào cho phải. Chần chừ mãi, cuối cùng cậu cũng đành liều mình hít một hơi sâu lên tiếng.
- Thiên Phi... chị dọn về biệt thự của em sống nhé.
- Hửm? Chẳng phải bây giờ đang rất tốt sao?
- Em biết là chúng ta đang rất tốt... nhưng em muốn chị được sống thoải mái hơn... em muốn chỉ ủy lại vào em một chút... bất kể thứ gì cũng là em giành cho chị được không?
- Chị thấy mọi thứ đều đang rất tốt, không cần thay đổi. Hơn nữa, chị cũng không thể ủy lại vào em quá nhiều được.
- Nhưng mà...
- Đi ngủ thôi, chị buồn ngủ rồi.
Kiến Phong thở dài nằm xuống ôm cô ngủ. Biết trước là sẽ không thành công nên cậu cũng không mấy thất vọng. Mặt dày, chai lì thì may ra có cơ hội.
Cứ như vậy, không ngày nào cậu không nhắc về việc muốn cô cùng mình về biệt thự riêng. Thiên Phi ngày nào cũng bị tra tấn đến mức bất lực. Cuối cùng, cô cũng không còn kì kèo với Tần Kiến Phong mà cùng cậu về biệt thự riêng sống.
Quả nhiên là biệt thự rộng lớn vẫn thoải mái hơn rất nhiều. Căn chung cư bên kia, cô vẫn không bán đi. Tần Kiến Phong thắc mắc thì cô cũng chỉ lạnh nhạt bảo khi nào hai người cãi nhau cô sẽ dọn về đó cho bỏ tức. Kiến Phong chính là không thể nói nổi cô mà.
Hôm nay là ngày nghỉ, Thiên Phi trong bộ quần áo pyjama thoải mái đang chăm chú ngồi xem phim thì tiếng chuông cửa vang lên. Tần Kiến Phong đọc sách bên cạnh khó hiểu, nhíu nhẹ mày bước ra ngoài mở cửa. Vừa thấy hai người bên ngoài, cậu đã muốn té ngửa ra sau cười trừ.
- Ba mẹ... sao hai người lại tới đây?
- Tới thăm con không được sao? Mấy lần trước cũng có ghé nhưng nhà đều khóa. Gọi hỏi con thì suốt ngày công việc, hôm nay đúng là may mắn nên mới gặp được.
Giọng bà Tần đanh đá vang lên làm cậu chỉ biết cười gượng. Bọn họ bước vào nhà mà tim cậu đã đập loạn muốn nhảy ra ngoài. Thiên Phi mắt dán lên màn hình, chỉ nghe tiếng động đã vội lên tiếng.
- Ai tới vậy Kiến Phong?
Không gian yên ắng lạ kỳ khiến cô khó hiểu ngước mắt lên nhìn. Hai người trung niên trước mặt, biểu cảm cũng không khác cô là mấy. Kiến Phong cười trừ chạy lại.
- Ba mẹ... chị ấy là... là bạn gái của con...
- Ba... ba mẹ sao?
Thiên Phi lắp bắp, run sợ đứng dậy cúi đầu chào ông bà Tần. Vừa thoáng nhìn qua có chút bất ngờ nhưng bà Tần lại nhanh chóng vui vẻ ngồi xuống sofa.
- Ra là có bạn gái, thảo nào sắp này ít về nhà hẳn.
- Không phải mà mẹ.
Thiên Phi rót trà mời ông bà, cố gắng giữ ý ngồi ra xa Tần Kiến Phong. Mấy hành động nhỏ nhưng tinh tế này đều rất vừa mắt bà Tần. Mọi thứ từ cô đều rất giản dị, tỏa ra chút gì đó rất dễ gần.
- Con quen Kiến Phong lâu chưa?
- Dạ... cũng khá lâu rồi ạ.
- Thế con đang làm gì?
- Dạ con là thư ký của Hàn Thị.
- Hàn Thị? Con giỏi vậy sao? Nghe danh tiếng thư ký Lục đã lâu, nay mới được dịp gặp mặt.
- Con cũng bình thường thôi ạ.
- Thế ba mẹ con ở thành phố này luôn hay là ở quê nhà?
- Dạ... ba mẹ con...
Không khí tự nhiên lại yên ắng, Thiên Phi bắt đầu lo sợ về thân phận của mình. Thoáng qua cả ông bà Tần đều hiểu. Ông Tần nhấp một ngụm trà nhanh chóng giải vây cho cô.
- Bà này, cứ như hỏi cung vậy. Lỡ con dâu tương lai sợ chạy mất thì sao?
- Haha phải, phải.
- Con không có ba mẹ... con là trẻ mồ côi.
Thiên Phi lí nhí nói nhỏ, Kiến Phong nhìn cô nhích lại gần vươn tay ôm lấy cô vào vuốt ve. Bà Tần khẽ cười xua tay.
- Không sao, không sao, sau này ta sẽ là mẹ của con, ông Tần sẽ là ba của con.
- Phải phải.
Nghe được bọn họ nói những lời như vậy, Thiên Phi trong lòng bỗng dưng nhẹ nhõm. Ông bà Tần quyết định ở lại ăn cơm một chuyến cùng đôi trẻ. Cả đại gia đình hạnh phúc, vui vẻ quây quần bên nhau.
Phải nói rằng, ba mẹ Kiến Phong cực kỳ thích cô. Ai ai trong gia đình Kiến Phong cũng đều toàn tâm toàn ý ủng hộ bọn họ về chung một nhà. Dù không sống cùng ở Tần Gia nhưng ba mẹ Kiến Phong lại vô cùng cưng chiều khi hàng tuần đều ghé thăm và mang thật nhiều đồ ăn ngon, bổ tới cho cả hai.
Thiên Phi hôm nay mệt mỏi với mớ công việc nên vừa về nhà đã hạ người xuống sofa, cô ngửa người ra sau dựa hẳn vào thành ghế nhắm mắt lại. Tần Kiến Phong từ trên lầu bước xuống nhíu mày tiến lại ôm lấy cô.
- Mệt sao?
- Ừm.
- Vậy chị muốn ăn gì không? Em làm cho chị.
- Không cần đâu, để ăn tối một thể.
Thiên Phi ngồi thẳng dậy khẽ cười nhìn cậu. Tần Kiến Phong yêu thương hôn lên trán cô một nụ hôn.
- Nếu cảm thấy mệt, có thể ở nhà. Em sẽ đi làm và nuôi chị.
- Thật là... ai mượn em nuôi.
- Thì em nói vậy đấy, chị chỉ cần hưởng thụ thôi... tất cả còn lại cứ để em lo.
Thiên Phi bật cười đánh lên vai cậu một cái. Cô dự đứng dậy lên lầu tắm rửa thì cánh tay cậu đã giữ chặt lại. Môi cậu bắt đầu tìm đến môi cô quấy nhiễu. Thiên Phi giật mình đẩy cậu ra trừng mắt.
- Này... ở đây là phòng khách. Lỡ người làm thấy thì sao?
- Đừng lo, hôm nay bọn họ về cả rồi.
Nói rồi cậu tiếp tục buông môi xuống hôn lên môi cô. Thiên Phi nương theo nụ hôn của cậu dần dần nằm xuống sofa. Những nụ hôn ướt át của Tần Kiến Phong bắt đầu di rời qua vùng cổ trắng mịn của cô. Hít nhẹ lấy mùi hương hoa hồng vương trên đó, Kiến Phong hài lòng mút máp cắn nhẹ một cái để lại một dấu vết nhỏ hài lòng
- Ưm... Phong... ở đây... không ổn...
- Yên tâm, sẽ không ai quấy rầy chúng ta.
- Ưm... nhưng mà...
Cậu không để cô nói gì thêm trực tiếp hôn lên môi cô một lần nữa. Bàn tay lần mò đến cặp đồi đầy đặn xoa nắn sau lớp áo công sở. Thiên Phi bị cậu dẫn dắt đến nổi đầu óc choáng váng.
- Ưm... Phong...
Tiếng guốc lạch cạch vang lên, nhưng cả hai giờ đây chỉ còn chìm đắm vào cơ thể đối phương. Tần Kiến Phong đưa tay lần mò xuống chiếc váy công sở, chưa kịp làm gì thì đã nghe tiếng ho khụ khụ.
Cả cậu và cô đều giật mình bật dậy. Bà Tần đang đứng đó với khuôn mặt méo mó. Thiên Phi lúng túng không biết làm sao chỉ vội chỉnh trang lại bộ đồ trên người cúi xuống chào bà. Bà Tần bước vào đặt lên bàn chút đồ cười gượng.
- Xin lỗi, hình như mẹ đến không đúng lúc.
- A... cái đó... con cảm ơn bác...
- Không có gì, mà Tần Kiến Phong. Ban ngày ban mặt sao một chút ý tứ cũng không có?
Cậu đen mặt, rõ ràng đang rất tốt lại bị mẹ phá đám. Nhìn Thiên Phi ngại ngùng bà cũng không nén lại thêm mà rời đi. Thiên Phi thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng đang hừng hực lửa giận liếc xéo cậu. Sao có thể để chuyện xấu hổ như vậy lọt vào mắt người khác.
- Yên tâm của em đó hả?
- Sự cố ngoài ý muốn mà, chị đừng giận nữa. Em bù cho chị.
- Lại tính bày trò gì?
Tần Kiến Phong tủm tỉm cười trực tiếp vác cô lên vai. Lên đến phòng liền thảy cô xuống giường, quay người khóa trái cửa.
- Lục Thiên Phi, ở đây thì không ai phá rối mình được nữa.
- Không muốn, chị muốn tắm.
- Được, em tắm cùng chị.
Cậu bế cô lên tiến vào phòng tắm mặc cô la hét. Chẳng biết cậu đã làm gì nhưng chỉ một lúc sau, từ trong nhà tắm đã phát ra những âm thanh rên rỉ, thở dốc đầy mùi của tình dục. Phòng tắm làm bằng kính mờ mờ ảo ảo, nhìn xuyên qua lớp kính, hai thân thể gắn chặt với nhau. Từng hồi luân động của anh khiến Thiên Phi bám chặt tay vào thành kính
- Aaaaa... Tần Kiến Phong... đồ không có liêm sỉ.
- Cảm ơn.
Tần Kiến Phong giây phút này chỉ muốn cho Thiên Phi một cuộc sống bình yên, hạnh phúc, không nỡ nhìn cô phải vất vả hay cực nhọc. Cậu muốn cô cùng mình dọn về căn biệt thự riêng của cậu để sống. Cậu muốn đảm bảo cho cô một tương lai tốt nhất.
Xoay chiếc ghế hướng ra ngoài cửa sổ, Tần Kiến Phong nhàn nhã nhấp một ngụm trà rồi thả ánh mắt xa xăm về phía hoàng hôn lửa chiều. Tính tình Thiên Phi cố chấp như nào, cậu sao có thể không biết. Phải nói thế nào, làm sao để cô có thể cùng cậu về nhà riêng cũng là một bài toán khó.
Tiếng chuông báo thức điện thoại vang lên, Tần Kiến Phong hít một hơi sâu tắt đi âm báo. Cho điện thoại vào túi quần, Kiến Phong ung dung bước xuống sảnh lớn Tần Thị.
Trước cửa Hàn Thị, Lục Thiên Phi đã đứng đó đợi cậu từ lúc nào. Vừa thấy cô đứng trên lề đường, Tần Kiến Phong đã khó hiểu bước xuống xe ôm lấy eo cô.
- Sao lại xuống đây?
- Hôm nay, công việc xong sớm nên muốn xuống đây đợi em. Sợ em lại mắc công lên đó tìm chị nữa.
- Lần sau cứ ở trên phòng chờ em, em sao nỡ để chị đứng chờ chứ.
- Chị biết rồi, người yêu của chị là tốt nhất, thưởng một cái!
Lục Thiên Phi tinh nghịch đưa tay ngắt nhẹ má cậu rồi hôn chụt một cái lên đôi môi mỏng. Kiến Phong vui vẻ mở cửa xe cho cô ngồi vào, chính mình vòng qua ghế lái phóng xe về chung cư.
- Hôm nay chị muốn ăn gì?
- Ăn... bỗng dưng lại thèm bò nướng.
- Được, về nhà em làm cho chị ăn.
- Yêu em nhất!
Chiếc xe đậu vào gara chung cư, Tần Kiến Phong khoác eo cô bước lên nhà. Căn chung cư này không quá nhỏ, còn là chung cư sang trọng bậc nhất thành phố A này. Nhưng dẫu sao nó cũng không thể sánh với căn biệt thự của cậu, ý nghĩ vẫn là một mực muốn cô cùng về nhà mình.
Bước lên nhà, Thiên Phi tranh thủ đi tắm còn cậu lại chuyên tâm chuẩn bị đồ ăn. Thiên Phi muốn ăn bò nướng, chắc chắn cậu sẽ nướng bò. Mọi thứ mà Thiên Phi nói ra dù vô tình hay cố ý thì cậu vẫn luôn tình nguyện đáp trả.
Thiên Phi bước ra ngoài, vui vẻ ôm lấy cậu từ đằng sau. Bờ vai cậu rộng lớn, làm mỗi lúc ôm cậu, cô đều muốn ủy lại lên đó.
- Kiến Phong à, thơm quá đi mất.
- Ra bàn đợi em chút đi, em làm chút rau ăn kèm cho đỡ ngán.
- Để đó chị làm cho, em mau vào tắm rửa đi.
- Làm được không đấy?
- Sao lại không chứ, trước kia vẫn tự mình làm hết mà.
Tần Kiến Phong khẽ cười, lau khô đi bàn tay ẩm ướt rồi quay người vào phòng tắm. Thiên Phi vui vẻ giúp cậu rửa rau. Cô cũng không được tính là lười đâu chỉ là cô muốn nhõng nhẽo và ủy lại vào cậu một chút để cảm nhận tình cảm yêu thương từ cậu.
Kiến Phong trở ra ngoài đã có một bàn ăn thịnh soạn được bày sẵn. Ngồi xuống cùng cô tận hưởng buổi tối ngọt ngào sau một ngày dài làm việc vất vả. Bọn họ ai cũng vui vẻ, từng miếng thịt như nạp thêm cho họ những vitamin nụ cười vậy.
Tối hôm đó, Thiên Phi nằm trong lòng cậu lướt IG. Còn cậu thì mãi băn khoăn không biết nên nói với cô như nào cho phải. Chần chừ mãi, cuối cùng cậu cũng đành liều mình hít một hơi sâu lên tiếng.
- Thiên Phi... chị dọn về biệt thự của em sống nhé.
- Hửm? Chẳng phải bây giờ đang rất tốt sao?
- Em biết là chúng ta đang rất tốt... nhưng em muốn chị được sống thoải mái hơn... em muốn chỉ ủy lại vào em một chút... bất kể thứ gì cũng là em giành cho chị được không?
- Chị thấy mọi thứ đều đang rất tốt, không cần thay đổi. Hơn nữa, chị cũng không thể ủy lại vào em quá nhiều được.
- Nhưng mà...
- Đi ngủ thôi, chị buồn ngủ rồi.
Kiến Phong thở dài nằm xuống ôm cô ngủ. Biết trước là sẽ không thành công nên cậu cũng không mấy thất vọng. Mặt dày, chai lì thì may ra có cơ hội.
Cứ như vậy, không ngày nào cậu không nhắc về việc muốn cô cùng mình về biệt thự riêng. Thiên Phi ngày nào cũng bị tra tấn đến mức bất lực. Cuối cùng, cô cũng không còn kì kèo với Tần Kiến Phong mà cùng cậu về biệt thự riêng sống.
Quả nhiên là biệt thự rộng lớn vẫn thoải mái hơn rất nhiều. Căn chung cư bên kia, cô vẫn không bán đi. Tần Kiến Phong thắc mắc thì cô cũng chỉ lạnh nhạt bảo khi nào hai người cãi nhau cô sẽ dọn về đó cho bỏ tức. Kiến Phong chính là không thể nói nổi cô mà.
Hôm nay là ngày nghỉ, Thiên Phi trong bộ quần áo pyjama thoải mái đang chăm chú ngồi xem phim thì tiếng chuông cửa vang lên. Tần Kiến Phong đọc sách bên cạnh khó hiểu, nhíu nhẹ mày bước ra ngoài mở cửa. Vừa thấy hai người bên ngoài, cậu đã muốn té ngửa ra sau cười trừ.
- Ba mẹ... sao hai người lại tới đây?
- Tới thăm con không được sao? Mấy lần trước cũng có ghé nhưng nhà đều khóa. Gọi hỏi con thì suốt ngày công việc, hôm nay đúng là may mắn nên mới gặp được.
Giọng bà Tần đanh đá vang lên làm cậu chỉ biết cười gượng. Bọn họ bước vào nhà mà tim cậu đã đập loạn muốn nhảy ra ngoài. Thiên Phi mắt dán lên màn hình, chỉ nghe tiếng động đã vội lên tiếng.
- Ai tới vậy Kiến Phong?
Không gian yên ắng lạ kỳ khiến cô khó hiểu ngước mắt lên nhìn. Hai người trung niên trước mặt, biểu cảm cũng không khác cô là mấy. Kiến Phong cười trừ chạy lại.
- Ba mẹ... chị ấy là... là bạn gái của con...
- Ba... ba mẹ sao?
Thiên Phi lắp bắp, run sợ đứng dậy cúi đầu chào ông bà Tần. Vừa thoáng nhìn qua có chút bất ngờ nhưng bà Tần lại nhanh chóng vui vẻ ngồi xuống sofa.
- Ra là có bạn gái, thảo nào sắp này ít về nhà hẳn.
- Không phải mà mẹ.
Thiên Phi rót trà mời ông bà, cố gắng giữ ý ngồi ra xa Tần Kiến Phong. Mấy hành động nhỏ nhưng tinh tế này đều rất vừa mắt bà Tần. Mọi thứ từ cô đều rất giản dị, tỏa ra chút gì đó rất dễ gần.
- Con quen Kiến Phong lâu chưa?
- Dạ... cũng khá lâu rồi ạ.
- Thế con đang làm gì?
- Dạ con là thư ký của Hàn Thị.
- Hàn Thị? Con giỏi vậy sao? Nghe danh tiếng thư ký Lục đã lâu, nay mới được dịp gặp mặt.
- Con cũng bình thường thôi ạ.
- Thế ba mẹ con ở thành phố này luôn hay là ở quê nhà?
- Dạ... ba mẹ con...
Không khí tự nhiên lại yên ắng, Thiên Phi bắt đầu lo sợ về thân phận của mình. Thoáng qua cả ông bà Tần đều hiểu. Ông Tần nhấp một ngụm trà nhanh chóng giải vây cho cô.
- Bà này, cứ như hỏi cung vậy. Lỡ con dâu tương lai sợ chạy mất thì sao?
- Haha phải, phải.
- Con không có ba mẹ... con là trẻ mồ côi.
Thiên Phi lí nhí nói nhỏ, Kiến Phong nhìn cô nhích lại gần vươn tay ôm lấy cô vào vuốt ve. Bà Tần khẽ cười xua tay.
- Không sao, không sao, sau này ta sẽ là mẹ của con, ông Tần sẽ là ba của con.
- Phải phải.
Nghe được bọn họ nói những lời như vậy, Thiên Phi trong lòng bỗng dưng nhẹ nhõm. Ông bà Tần quyết định ở lại ăn cơm một chuyến cùng đôi trẻ. Cả đại gia đình hạnh phúc, vui vẻ quây quần bên nhau.
Phải nói rằng, ba mẹ Kiến Phong cực kỳ thích cô. Ai ai trong gia đình Kiến Phong cũng đều toàn tâm toàn ý ủng hộ bọn họ về chung một nhà. Dù không sống cùng ở Tần Gia nhưng ba mẹ Kiến Phong lại vô cùng cưng chiều khi hàng tuần đều ghé thăm và mang thật nhiều đồ ăn ngon, bổ tới cho cả hai.
Thiên Phi hôm nay mệt mỏi với mớ công việc nên vừa về nhà đã hạ người xuống sofa, cô ngửa người ra sau dựa hẳn vào thành ghế nhắm mắt lại. Tần Kiến Phong từ trên lầu bước xuống nhíu mày tiến lại ôm lấy cô.
- Mệt sao?
- Ừm.
- Vậy chị muốn ăn gì không? Em làm cho chị.
- Không cần đâu, để ăn tối một thể.
Thiên Phi ngồi thẳng dậy khẽ cười nhìn cậu. Tần Kiến Phong yêu thương hôn lên trán cô một nụ hôn.
- Nếu cảm thấy mệt, có thể ở nhà. Em sẽ đi làm và nuôi chị.
- Thật là... ai mượn em nuôi.
- Thì em nói vậy đấy, chị chỉ cần hưởng thụ thôi... tất cả còn lại cứ để em lo.
Thiên Phi bật cười đánh lên vai cậu một cái. Cô dự đứng dậy lên lầu tắm rửa thì cánh tay cậu đã giữ chặt lại. Môi cậu bắt đầu tìm đến môi cô quấy nhiễu. Thiên Phi giật mình đẩy cậu ra trừng mắt.
- Này... ở đây là phòng khách. Lỡ người làm thấy thì sao?
- Đừng lo, hôm nay bọn họ về cả rồi.
Nói rồi cậu tiếp tục buông môi xuống hôn lên môi cô. Thiên Phi nương theo nụ hôn của cậu dần dần nằm xuống sofa. Những nụ hôn ướt át của Tần Kiến Phong bắt đầu di rời qua vùng cổ trắng mịn của cô. Hít nhẹ lấy mùi hương hoa hồng vương trên đó, Kiến Phong hài lòng mút máp cắn nhẹ một cái để lại một dấu vết nhỏ hài lòng
- Ưm... Phong... ở đây... không ổn...
- Yên tâm, sẽ không ai quấy rầy chúng ta.
- Ưm... nhưng mà...
Cậu không để cô nói gì thêm trực tiếp hôn lên môi cô một lần nữa. Bàn tay lần mò đến cặp đồi đầy đặn xoa nắn sau lớp áo công sở. Thiên Phi bị cậu dẫn dắt đến nổi đầu óc choáng váng.
- Ưm... Phong...
Tiếng guốc lạch cạch vang lên, nhưng cả hai giờ đây chỉ còn chìm đắm vào cơ thể đối phương. Tần Kiến Phong đưa tay lần mò xuống chiếc váy công sở, chưa kịp làm gì thì đã nghe tiếng ho khụ khụ.
Cả cậu và cô đều giật mình bật dậy. Bà Tần đang đứng đó với khuôn mặt méo mó. Thiên Phi lúng túng không biết làm sao chỉ vội chỉnh trang lại bộ đồ trên người cúi xuống chào bà. Bà Tần bước vào đặt lên bàn chút đồ cười gượng.
- Xin lỗi, hình như mẹ đến không đúng lúc.
- A... cái đó... con cảm ơn bác...
- Không có gì, mà Tần Kiến Phong. Ban ngày ban mặt sao một chút ý tứ cũng không có?
Cậu đen mặt, rõ ràng đang rất tốt lại bị mẹ phá đám. Nhìn Thiên Phi ngại ngùng bà cũng không nén lại thêm mà rời đi. Thiên Phi thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng đang hừng hực lửa giận liếc xéo cậu. Sao có thể để chuyện xấu hổ như vậy lọt vào mắt người khác.
- Yên tâm của em đó hả?
- Sự cố ngoài ý muốn mà, chị đừng giận nữa. Em bù cho chị.
- Lại tính bày trò gì?
Tần Kiến Phong tủm tỉm cười trực tiếp vác cô lên vai. Lên đến phòng liền thảy cô xuống giường, quay người khóa trái cửa.
- Lục Thiên Phi, ở đây thì không ai phá rối mình được nữa.
- Không muốn, chị muốn tắm.
- Được, em tắm cùng chị.
Cậu bế cô lên tiến vào phòng tắm mặc cô la hét. Chẳng biết cậu đã làm gì nhưng chỉ một lúc sau, từ trong nhà tắm đã phát ra những âm thanh rên rỉ, thở dốc đầy mùi của tình dục. Phòng tắm làm bằng kính mờ mờ ảo ảo, nhìn xuyên qua lớp kính, hai thân thể gắn chặt với nhau. Từng hồi luân động của anh khiến Thiên Phi bám chặt tay vào thành kính
- Aaaaa... Tần Kiến Phong... đồ không có liêm sỉ.
- Cảm ơn.
/94
|