Hàn Võ Ngôn giận dỗi qua phòng Bánh Bao, quả thật chỉ có con gái là đáng yêu nhất. Nhìn con ngủ ngon lành trên giường, anh cũng không nỡ gọi con dậy. Tiểu công chúa của anh càng lớn càng xinh gái lại rất ngoan ngoãn nghe lời anh. Thật khác xa với tên nhóc lì lợm Bánh Mì kia.
Kéo chăn lên đắp tận ngực con. Hàn Võ Ngôn thở dài bỏ qua thư phòng làm việc. Còn ở đây nữa chắc anh sẽ phá tan giấc ngủ của con mất. Những lúc tâm trạng không tốt thì vẫn nên để công việc bầu bạn, chia sẻ cùng.
An Nhi đợi khi Bánh Mì ngủ liền bước ra khỏi phòng. Ngỡ anh bên phòng Bánh Bao nhưng lại không thấy. Chỉnh lại chăn gối cho con cằn nhằn.
- Tên này đi đâu rồi không biết, không phải là giận dỗi mình rồi nỏ đi bụi đâu nhỉ?
Hôn lên má con một cái, cô từ từ bước ra khỏi phòng. Ánh mắt đảo qua thư phòng còn sáng đèn liền nhíu mày. Nghĩ ngợi một thoáng cũng nhanh chân bước qua đó tìm anh.
Cánh cửa thư phòng mở ra, An Nhi khẽ cười khi thấy anh đang chăm chú làm việc. Chồng cô vẫn vậy, bao năm vẫn mang một cái nét trẻ con, khó chiều. Giận dỗi vợ một chút là lại đi tìm đến công việc bầu bạn.
Tiến lại ngồi vào đùi anh, cô bĩu môi khi anh không quan tâm mình. Vòng tay qua cổ anh, An Nhi mân mê một chút tại vùng cổ, xuống yết hầu rồi lại vòng lên chiếc cằm nhọn nam tính.
- Ông xã, anh là đang ngó lơ em sao?
- Anh không ngó lơ em, anh là đang làm việc. Em về phòng vui vui vẻ vẻ với tình nhân nhỏ của em đi.
- Được rồi mà, anh đừng giận em nữa. Cái gì mà tình nhân nhỏ chứ, đó là con của chúng ta.
Hàn Võ Ngôn dừng lại mọi hoạt động trên bàn phím vi tính, thở dài liếc mắt nhìn cô làm cô bật cười rúc mặt vào cổ anh mè nheo.
- Đừng giận nữa, em bù cho anh.
Khuôn mặt Hàn Võ Ngôn lạnh tanh không chút biểu cảm nhìn cô. Anh hít sâu một hơi vòng tay ôm lấy vòng eo con kiến săn chắc. Dựa đầu lên vai cô cắn nhẹ lên cổ để lại một dấu hằn.
- Về phòng ngủ thôi, trễ rồi.
- Sao vậy, anh giận em à?
- Không, chỉ là trễ rồi. Anh không muốn em mệt.
- Một hiệp thôi, sẽ không mệt.
Hàn Võ Ngôn khóe môi khẽ cong lên hôn chụt vào môi cô. Anh biết dạo gần đây cô rất mệt, vừa phải lo cho Bánh Bao, vừa phải chăm sóc Bánh Mì. Cho dù có muốn thì anh cũng quan tâm sức khỏe của cô hơn.
- Ngày mai, lựa lời với Bánh Mì. Dụ dỗ con qua ngủ cùng Bánh Bao rồi làm. Bây giờ đã gần 12 giớ rồi, vợ anh cần nghỉ ngơi.
An Nhi hạnh phúc gật đầu ôm lấy anh để anh bế mình về phòng. Hàn Võ Ngôn là vậy, anh luôn muốn suy nghĩ cho cô trước khi nghĩ đến lợi ích của anh.
Sáng hôm sau, ngày nghỉ mà chưa được ngủ nướng đã bị vợ chồng Tần Kiến Phong đến làm phiền. Hàn Võ Ngôn đen mặt bế Bánh Mì xuống lầu.
- Hết giờ cho hai người tới rồi à?
- Xin lỗi, nhưng mà Thiên Ân cứ nằng nặc đòi qua chơi với Bánh Bao thôi.
Bánh Mì trên tay ba ngáp ngắn, ngáp dài nhưng không quên chào chú dì. Nhóc vòng tay ôm lấy cổ ba mình nũng nịu.
- Ba ơi, Bánh Mì vẫn buồn ngủ.
Hàn Võ Ngôn liếc xéo Tần Kiến Phong rồi ôm lấy con trai vào lòng. Một lúc sau, An Nhi cùng Bánh Bao cũng xuống nhà. Vừa thấy Bánh Bao, Thiên Ân liền chạy lại với ánh mắt háo hức.
- Con chào dì, em chào chị Bánh Bao.
Bánh Bao nhìn Thiên Ân không trả lời, chào chú dì rồi mau chóng vào bếp ăn sáng. Cả hai gia đình quây quần trên bàn ăn nhưng nhân vật chính lại là tiểu Bánh Bao và Thiên Ân.
- Chị Bánh Bao đừng giận nữa. Em bóc tôm cho chị ăn.
- Không, chị tự bóc được.
Bánh Bao từ nhỏ đã luôn thích chơi cùng Thiên Ân nhưng cậu nhóc lại chẳng thích chơi cùng cô. Bây giờ thì tình thế đảo ngược rồi. Bánh Mì nhìn chị Hai mình giận dỗi liền cười khúc khích.
- Chị Hai của em dễ dỗi quá. Mẹ ơi, hôm qua Thiên Ân chỉ bảo có một bạn nữ học cùng lớp xinh thôi mà chị Hai đã dỗi rồi.
Cả nhà bật cười còn Bánh Bao trừng mắt nhìn Bánh Mì khiến cậu rũ mặt xuống. Kết thúc buổi ăn sáng là hình ảnh một cậu nhóc gần 6 tuổi và một cô gái hơn 10 tuổi. Bánh Bao đi trước, Thiên Ân đi sau.
- Chị... cho em xin lỗi... bạn kia không xinh chút nào đâu mà.
- Đi mà chơi với bạn gái xinh đẹp đi. Đừng ở đây phét lác nữa.
- Thôi mà... em muốn chơi với chị cơ... chị là xinh đẹp nhất đó.
Tần Kiến Phong ở một góc trong nhà cho tay vào túi quần khẽ cười nhìn qua Hàn Võ Ngôn.
- Xem ra chúng ta có tương lai làm thông gia.
Bốn người lớn đều bật cười, chỉ riêng mỗi Bánh Mì là không hiểu chuyện gì. Họ hạnh phúc, vui vẻ như một Đại gia đình thật sự. Hàn Võ Ngôn nhìn An Nhi, phải chăng anh giờ đây nên cảm tạ trời đất đã mang cô đến bên anh. Một đứa nhỏ 1 tuổi được anh nuôi nấng đến hiện tại đã là mẹ của hai đứa con anh.
Thiên Ân nhõng nhẽo mãi đến mức Bánh Bao bực tức quay lại trừng mắt với. Thiên Ân còn không chút sợ hãi, vênh mặt lên.
- Em không sợ đâu, chị mau chơi với em đi!
- Không... tránh xa tôi ra một chút!1
Tối hôm ấy, anh kéo cô vào lòng sau khi dụ dỗ được Bánh Mì qua ngủ với Bánh Bao. An Nhi đỏ mặt đánh tay lên ngực anh.
- Chú, tránh xa tôi một chút. .
||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||
- Em có chắc?
- Không, em muốn sát lại gần với anh một chút.
Cả hai cười hạnh phúc nhìn nhau cười. Ở cạnh nhau lâu đến mức từng nhịp trái tim đều có thể cảm nhận. Tình yêu của họ, chẳng biết đã kết tinh từ lúc nào. Nhưng chắc chắn sẽ luôn nở rộ và ngọt ngào như thuở ban đầu.
Nên ra ngoại truyện không đây... khi tác giả đang trong trạng thái lười vô điều kiện:(
Kéo chăn lên đắp tận ngực con. Hàn Võ Ngôn thở dài bỏ qua thư phòng làm việc. Còn ở đây nữa chắc anh sẽ phá tan giấc ngủ của con mất. Những lúc tâm trạng không tốt thì vẫn nên để công việc bầu bạn, chia sẻ cùng.
An Nhi đợi khi Bánh Mì ngủ liền bước ra khỏi phòng. Ngỡ anh bên phòng Bánh Bao nhưng lại không thấy. Chỉnh lại chăn gối cho con cằn nhằn.
- Tên này đi đâu rồi không biết, không phải là giận dỗi mình rồi nỏ đi bụi đâu nhỉ?
Hôn lên má con một cái, cô từ từ bước ra khỏi phòng. Ánh mắt đảo qua thư phòng còn sáng đèn liền nhíu mày. Nghĩ ngợi một thoáng cũng nhanh chân bước qua đó tìm anh.
Cánh cửa thư phòng mở ra, An Nhi khẽ cười khi thấy anh đang chăm chú làm việc. Chồng cô vẫn vậy, bao năm vẫn mang một cái nét trẻ con, khó chiều. Giận dỗi vợ một chút là lại đi tìm đến công việc bầu bạn.
Tiến lại ngồi vào đùi anh, cô bĩu môi khi anh không quan tâm mình. Vòng tay qua cổ anh, An Nhi mân mê một chút tại vùng cổ, xuống yết hầu rồi lại vòng lên chiếc cằm nhọn nam tính.
- Ông xã, anh là đang ngó lơ em sao?
- Anh không ngó lơ em, anh là đang làm việc. Em về phòng vui vui vẻ vẻ với tình nhân nhỏ của em đi.
- Được rồi mà, anh đừng giận em nữa. Cái gì mà tình nhân nhỏ chứ, đó là con của chúng ta.
Hàn Võ Ngôn dừng lại mọi hoạt động trên bàn phím vi tính, thở dài liếc mắt nhìn cô làm cô bật cười rúc mặt vào cổ anh mè nheo.
- Đừng giận nữa, em bù cho anh.
Khuôn mặt Hàn Võ Ngôn lạnh tanh không chút biểu cảm nhìn cô. Anh hít sâu một hơi vòng tay ôm lấy vòng eo con kiến săn chắc. Dựa đầu lên vai cô cắn nhẹ lên cổ để lại một dấu hằn.
- Về phòng ngủ thôi, trễ rồi.
- Sao vậy, anh giận em à?
- Không, chỉ là trễ rồi. Anh không muốn em mệt.
- Một hiệp thôi, sẽ không mệt.
Hàn Võ Ngôn khóe môi khẽ cong lên hôn chụt vào môi cô. Anh biết dạo gần đây cô rất mệt, vừa phải lo cho Bánh Bao, vừa phải chăm sóc Bánh Mì. Cho dù có muốn thì anh cũng quan tâm sức khỏe của cô hơn.
- Ngày mai, lựa lời với Bánh Mì. Dụ dỗ con qua ngủ cùng Bánh Bao rồi làm. Bây giờ đã gần 12 giớ rồi, vợ anh cần nghỉ ngơi.
An Nhi hạnh phúc gật đầu ôm lấy anh để anh bế mình về phòng. Hàn Võ Ngôn là vậy, anh luôn muốn suy nghĩ cho cô trước khi nghĩ đến lợi ích của anh.
Sáng hôm sau, ngày nghỉ mà chưa được ngủ nướng đã bị vợ chồng Tần Kiến Phong đến làm phiền. Hàn Võ Ngôn đen mặt bế Bánh Mì xuống lầu.
- Hết giờ cho hai người tới rồi à?
- Xin lỗi, nhưng mà Thiên Ân cứ nằng nặc đòi qua chơi với Bánh Bao thôi.
Bánh Mì trên tay ba ngáp ngắn, ngáp dài nhưng không quên chào chú dì. Nhóc vòng tay ôm lấy cổ ba mình nũng nịu.
- Ba ơi, Bánh Mì vẫn buồn ngủ.
Hàn Võ Ngôn liếc xéo Tần Kiến Phong rồi ôm lấy con trai vào lòng. Một lúc sau, An Nhi cùng Bánh Bao cũng xuống nhà. Vừa thấy Bánh Bao, Thiên Ân liền chạy lại với ánh mắt háo hức.
- Con chào dì, em chào chị Bánh Bao.
Bánh Bao nhìn Thiên Ân không trả lời, chào chú dì rồi mau chóng vào bếp ăn sáng. Cả hai gia đình quây quần trên bàn ăn nhưng nhân vật chính lại là tiểu Bánh Bao và Thiên Ân.
- Chị Bánh Bao đừng giận nữa. Em bóc tôm cho chị ăn.
- Không, chị tự bóc được.
Bánh Bao từ nhỏ đã luôn thích chơi cùng Thiên Ân nhưng cậu nhóc lại chẳng thích chơi cùng cô. Bây giờ thì tình thế đảo ngược rồi. Bánh Mì nhìn chị Hai mình giận dỗi liền cười khúc khích.
- Chị Hai của em dễ dỗi quá. Mẹ ơi, hôm qua Thiên Ân chỉ bảo có một bạn nữ học cùng lớp xinh thôi mà chị Hai đã dỗi rồi.
Cả nhà bật cười còn Bánh Bao trừng mắt nhìn Bánh Mì khiến cậu rũ mặt xuống. Kết thúc buổi ăn sáng là hình ảnh một cậu nhóc gần 6 tuổi và một cô gái hơn 10 tuổi. Bánh Bao đi trước, Thiên Ân đi sau.
- Chị... cho em xin lỗi... bạn kia không xinh chút nào đâu mà.
- Đi mà chơi với bạn gái xinh đẹp đi. Đừng ở đây phét lác nữa.
- Thôi mà... em muốn chơi với chị cơ... chị là xinh đẹp nhất đó.
Tần Kiến Phong ở một góc trong nhà cho tay vào túi quần khẽ cười nhìn qua Hàn Võ Ngôn.
- Xem ra chúng ta có tương lai làm thông gia.
Bốn người lớn đều bật cười, chỉ riêng mỗi Bánh Mì là không hiểu chuyện gì. Họ hạnh phúc, vui vẻ như một Đại gia đình thật sự. Hàn Võ Ngôn nhìn An Nhi, phải chăng anh giờ đây nên cảm tạ trời đất đã mang cô đến bên anh. Một đứa nhỏ 1 tuổi được anh nuôi nấng đến hiện tại đã là mẹ của hai đứa con anh.
Thiên Ân nhõng nhẽo mãi đến mức Bánh Bao bực tức quay lại trừng mắt với. Thiên Ân còn không chút sợ hãi, vênh mặt lên.
- Em không sợ đâu, chị mau chơi với em đi!
- Không... tránh xa tôi ra một chút!1
Tối hôm ấy, anh kéo cô vào lòng sau khi dụ dỗ được Bánh Mì qua ngủ với Bánh Bao. An Nhi đỏ mặt đánh tay lên ngực anh.
- Chú, tránh xa tôi một chút. .
||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||
- Em có chắc?
- Không, em muốn sát lại gần với anh một chút.
Cả hai cười hạnh phúc nhìn nhau cười. Ở cạnh nhau lâu đến mức từng nhịp trái tim đều có thể cảm nhận. Tình yêu của họ, chẳng biết đã kết tinh từ lúc nào. Nhưng chắc chắn sẽ luôn nở rộ và ngọt ngào như thuở ban đầu.
Nên ra ngoại truyện không đây... khi tác giả đang trong trạng thái lười vô điều kiện:(
/94
|