Chương 21 Thao lộng 21
Triệu Ninh Hi sợ Nam Yên phát hiện ra khác thường, còn che giấu giúp anh “Có khả năng anh ấy bận quá.”
Cận Bắc Nhiên ngồi đối diện cô, thấy cô đang nhắn tin, không hiểu sao lại cảm thấy hơi khó chịụ
Cô còn đang xem tin nhắn Nam Yên gửi tới “Chị không thích họ Đồng kia, cảm thấy rất tâm cơ, ngày đó bị anh trai chị cho leo cây mà không tức giận, trái lại còn khuyên cha mẹ chị, em nói xem có giả tạo hay không…”
Cô đang gõ chữ, Cận Bắc Nhiên đột nhiên vươn tay ra, nhưng cô rất nhanh nhẹn giấu điện thoại ở sau lưng.
“Nhắn tin với ai mà hăng say như thế?” Giọng nói của anh thản nhiên, không nghe ra được cảm xúc gì.
Cô bất mãn nhìn anh “Anh ngay cả chuyện này cũng muốn quản sao?”
Anh trầm ngâm một lát, bỗng dưng nói “Chân em bị thương, hôm nay không đi học, xin nghỉ.”
Khẽ nói một câu ép buộc cô không đi, đúng là khó hiểu, cô bỏ đũa xuống không ăn nữa, đẩy ghế dựa ra đứng dậy “Bây giờ tôi phải đi học.”
“Không phải là tự chọn môn học sao, sao sốt ruột như vậy? Ăn hết bữa sáng đã, tôi đưa em đi.”
Anh chủ động nhường một bước, nhưng cô không cần “Không cần anh đưa đi, tôi tự đi ”
Sau khi nói xong cô không nhìn anh, cầm lấy túi định rời đi, kết quả Cận Bắc Nhiên lại hỏi “Em nóng lòng như vậy là muốn đi gặp người nào?” Sau đó lại là một câu ra lệnh “Ngồi xuống ngay.”
Triệu Ninh Hi do dự một lát, tiểu huyệt lưu lại chua xót căng trướng khiến người ta nghĩ mà sợ, đành phải vòng trở về, nhưng không ngồi.
Cô nhếch miệng nói đầy mỉa mai “Đều sắp đính hôn còn dính lấy tôi như vậy, vợ chưa cưới của anh biết rõ sẽ khó chịu đấy.”
Cận Bắc Nhiên rất bình tĩnh, thậm chí vô cùng lạnh lùng “Ồ… Em đã biết.”
“Không phải muốn đích thân nói cho tôi biết sao? Sao vẫn chưa mở miệng? Anh đang sợ cái gì?”
Anh mỉm cười, đôi mắt sâu thẳm nâng lên “Em thực sự coi mình là người nhà họ Cận à? Mọi chuyện đều muốn tham dự.”
Triệu Ninh Hi lập tức không có biểu cảm. Sự thực chứng minh, mỗi lần Cận Bắc Nhiên đều có thể châm chọc xuyên tim cô.
Cô vô cùng nhẹ nhàng nói một câu “Cho dù tôi có tư cách tham dự hay không, đều chúc anh tân hôn vui vẻ.” Sau đó vô cùng lưu loát quay đầu bước đi.
Anh không bị chọc giận, nhưng giọng nói càng thêm uy nghiêm “Tôi bảo em ngồi xuống, ăn hết bữa sáng.”
Cô xoay người, khó có thể tin nhìn anh.
Câu nói được lặp lại kia không thể nghi ngờ là mệnh lệnh, còn là loại tàn nhẫn không thể phản kháng.
Triệu Ninh Hi nghiến răng, không ngồi, cũng không dám đi.
/147
|