Chương 73: Cô mất trí nhớ rồi hả?
Thẩm Mặc Thần lại uống một hớp, hỏi Thủy Miểu Miểu : "Cô nhìn không giống như là nghiệp dư."
Anh nói câu trần thuật.
Thủy Miểu Miểu cười, nhấp một ngụm rượu, rất tự hào nói: "Đó là đương nhiên, tôi có giấy chứng nhận điều chế rượu, nhớ ngày đó, tôi rất được hoan nghênh ở quán Bar, rượu bây giờ anh đang uống, là rượu Cocktail trong bảng hiệu của tôi, tôi cho nó một cái tên dễ nghe, gọi tiên lữ kỳ duyên."
Trong mắt Thẩm Mặc Thần lóe lên nghi hoặc, nói ra: "Tiền lương của người pha chế hẳn là hơn việc làm dẫn chương trình rất nhiều, tại sao cô không đi làm người pha chế?"
"Làm người dẫn để đổi khẩu vị, còn người pha chế nhu cầu ít, không có chỗ trống, khó tìm việc làm. Mặt khác, thời gian làm điều chế cũng dài, tám giờ đến 12 giờ, hiện tại tôi không có nhiều thời gian như vậy, tôi làm người dẫn chương trình ở đài, mỗi tuần làm đến thứ 5, 11:50 tối đến 12:30, chỉ cần 40 phút đồng hồ, kiêm chức, kiếm miếng cơm ăn, sau khi tốt nghiệp, sẽ qua nơi tốt hơn phát triển." Thủy Miểu Miểu thẳng thắn nói.
Thẩm Mặc Thần khẽ gật đầu.
Lời giải thích này của cô hợp lý.
Thủy Miểu Miểu uống hết ly rượu, để trên quầy bar, vỗ vỗ bả vai Thẩm Mặc Thần, nói: "Ăn cơm đi."
Cô đi vào bưng đậu hũ cá trích và Gà xào ớt xanh.
Thẩm Mặc Thần chậm rãi nhấm tay rượu Cocktail, như có điều suy nghĩ.
Thủy Miểu Miểu lấy hai bát cơm để lên trên bàn.
Lúc này Thẩm Mặc Thần mới đi tới.
Anh nếm thử một miếng canh cá trích, rất ngon.
"Mùi vị không tệ, lúc nào thì cô học làm cơm?" Thẩm Mặc Thần nhìn như tùy ý hỏi.
"7 năm trước." Thủy Miểu Miểu có chút thương cảm, cảm thán nói: "Người a, bị buộc đến đường cùng nhất định, mới có thể kích phát tiềm lực sinh tồn càng nhiều."
"Tính cách cũng sẽ thay đổi sao?" Thẩm Mặc Thần ý vị thâm trường hỏi.
"Đương nhiên. Sống an nhàn sung sướng khiến người tùy hứng yếu đuối, gian nan khốn khổ, khiến người cứng cỏi ương ngạnh." Thủy Miểu Miểu nói xong, cúi đầu ăn từng ngụm từng ngụm.
Thẩm Mặc Thần chậm rãi nhai, ánh mắt u sâu nhìn cô một cái, hỏi: "Cô mất trí nhớ qua chưa?"
Phì.
Thủy Miểu Miểu đang ăn cơm, kém chút phun ra ngoài.
Thẩm Mặc Thần đưa giấy ăn tới.
Thủy Miểu Miểu rút mấy tờ giấy ăn.
Cô cảm thấy Thẩm Mặc Thần giống như là thăm dò, nhảy qua vấn đề này, hỏi ngược lại: "Vậy anh, anh mất trí nhớ qua sao?"
Thẩm Mặc Thần giương lên khóe miệng, nói ra: "Cô cảm thấy tôi giống như là người mất trí nhớ qua sao?"
"Ha ha." Thủy Miểu Miểu bất an cúi đầu ăn cơm.
Chí ít cô xác định một chút, nếu như anh thật sự là người đàn ông ở nước Mỹ đêm đó, anh cũng không xác định cô có phải người phụ nữ đêm đó hay không.
Thẩm Mặc Thần ăn không nhiều, ưu nhã để đũa xuống, hỏi: "Có muốn trả nợ hay không?"
"Đương nhiên muốn." Thủy Miểu Miểu một bên ăn một bên mở to hai mắt nhìn anh, gật đầu bổ sung.
"Tôi thấy cô vẫn rất có tâm với rượu, chúng ta so pha rượu, cô có thể đoán ra thành phần trong Cocktail của tôi, tôi liền cho cô 500 đồng, nếu như tôi đoán không ra thành phần rượu Cocktail cô pha, tôi liền cho ngươi 500 đồng, thế nào?" Thẩm Mặc Thần hỏi.
"Tốt, tốt." Thủy Miểu Miểu gật đầu : "Đợi tôi tính đã."
Cô nắm chặt ngón tay tính toán : "Váy Chanel 12560. Áo trong 1530, trả cơm lần trước 510, tất cả12400? Không đúng, là 14200.14200 chia cho 500." (Cạn lời -_-"')
Thủy Miểu Miểu vạch phép tính trên tay, đôi mắt dạo qua một vòng, xác định nói ra: "Bốn quy thành năm, là 25 chén?"
"Được." Thủy Miểu Miểu cười hì hì nói.
Ánh mắt Thẩm Mặc Thần sâu u nhìn cô, hơi nhíu lông mày, nói ra: "Số học của cô là giáo viên thể dục dạy sao?"
/1403
|