Edit+beta: LQNN203
"Quan Ải Nguyệt" đã chính thức khởi quay, công việc của Thư Minh Yên cũng đi vào quỹ đạo.
Bắt đầu bộ phim, bình tây hầu Vân Cảnh Thăng, người nhiều thế hệ canh giữ phía tây bắc đã qua đời, Vân gia không có con, trưởng nữ Vân Phạn có khả năng chinh phục và chiến đấu, nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, kế thừa tước vị, tiếp quản 40 vạn đại quân, bảo vệ tây bắc một phương bình an.
Hoàng đế trong triều sợ sức mạnh quân sự của Vân gia, lo lắng sau này Vân gia sẽ không chịu sự kiểm soát, lợi dụng nền tảng không vững chắc lần đầu kế vị của Vân Phạn, một thánh chỉ của triều đình đã được gửi đến phía tây bắc, yêu cầu em gái Vân Phạn nhập cung đến làm thư đồng cho công chúa, kỳ thật là làm con tin, cảnh báo Vân Phạn.
Bởi vì Diêu Di Tình, người đóng vai Vân Phạn, vẫn chưa tiến tổ, đoàn làm phim đã quay phần đầu tiên của Vân Loan, bắt đầu với câu chuyện của Vân Loan sau khi nhập cung.
Có một cảnh Vân Loan cãi nhau với công chúa, thậm chí còn đánh nhau.
Vân Loan từ nhỏ lớn lên trong quân doanh tây bắc, nhanh nhẹn hoạt bát, công chúa vốn luôn thanh tú yếu ớt cũng không phải đối thủ của nàng, trong lúc đuổi theo vô tình ngã xuống bậc thang, đập vỡ đầu.
Khi hoàng đế biết chuyện, vô cùng tức giận, ra lệnh hủy bỏ thân phận thư đồng của nàng, giáng chức làm cung nữ chạy vặt, tình cờ được phân vào cung của mẹ ruột Tứ hoàng tử là Thục phi.
sau đó đã làm quen với Tứ hoàng tử do Tô Nguyên Trạch thủ vai.
Đạo diễn nói phản ứng của Chu Hoàn Lệ khi cô ta bị hoàng đế giáng chức không đúng, NG rất nhiều lần nhưng vẫn không vượt qua, đạo diễn bảo cô ta đi sang một bên tự ngẫm lại.
Tô Nguyên Trạch luôn theo dõi quá trình quay phim, cô ta có chút xấu hổ, lúc này cô ta chủ động ngồi xuống bên cạnh Tô Nguyên Trạch, ủy khuất phàn nàn: "Phản ứng không đúng không phải lỗi của em, là vấn đề ở chính cảnh này, Vân Loan là con gái thứ hai của Vân gia, đã đồng ý vào cung với tư cách là thư đồng, phạm một chút sai lầm liền thành cung nữ, không để chị gái Vân Phạn của nàng ấy vào trong mắt, em không thấy được hoàng thất kiêng kị Vân gia chỗ nào hết."
Biết Thư Minh Yên đang ở gần đó, Chu Hoàn Lệ vô thức cao giọng, "Bây giờ các biên kịch chính là làm xằng bậy, bỏ qua tất cả mọi thứ vì lợi ích của cốt truyện, logic của kịch bản không đúng, tất nhiên các diễn viên không thể nắm bắt tốt khi diễn xuất rồi."
Thư Minh Yên đang chuẩn bị đạo cụ cho mấy cảnh quay tiếp theo, nghe thấy những lời này, cô hơi khựng lại, cười khẽ.
Cô đi tới, đứng bên cạnh Chu Hoàn Lệ, từ trên cao nhìn xuống cô ta.
Ngồi trên một chiếc ghế dài rất thấp, Chu Hoàn Lệ theo bản năng ngẩng đầu lên, buộc phải ngẩng đầu nhìn cô, nhưng trên mặt cô ta lại có biểu cảm rất có lý: "Sao, không thể nghe ý kiến của người khác à?"
Thư Minh Yên bình tĩnh nhìn cô: "Công chúa trước khi vì Vân Loan ngã xuống bậc thang, Vân Phạn vừa mới thắng trận ở Tây Bắc, hoàng đế hạ lệnh thừa thắng xông lên, Vân Phạn kết luận phía trước sẽ có phục kích, vì lý do Tướng ở xa, có thể không nhận được quân lệnh, nên đã dứt khoát rút quân về doanh trại."
"Khi tin tức truyền đến kinh thành, hoàng đế cảm thấy uy nghi hoàng thất bị khiêu khích nên đã rất tức giận.
Lúc này em gái của Vân Phạn vào cung phạm sai lầm, làm công chúa bị thương.
Cô thật sự cho rằng hoàng thượng giáng Vân Loan làm cung nữ là vì con gái bị thương của mình sao?"
"Ông ta mượn cớ trừng phạt Vân Loan để nói với Vân Phạn ở vùng Tây Bắc xa xôi rằng quyền lực của triều đình là tối cao, không ai được phép tùy ý lơ là.
Đồng thời cũng ám chỉ con tin Vân Loan vẫn ở trong cung, có thể mặc cho ông ta định đoạt, Vân Phạn hy vọng em gái có một cuộc sống tốt hơn, về sau nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời."
"Vân gia vì sự ổn định của thiên hạ càng vất vả công lao càng lớn, việc hoàng đế trừng phạt rất nghiêm khắc là trái với quy tắc.
Vân Loan là một tay chị gái Vân Phạn nuôi dạy, nàng thông minh và nhanh trí, lúc này hẳn cũng đã nghĩ đến, nghĩ chị mình bên kia có phải đã có chuyện gì, để xoa dịu cơn giận của hoàng đế đối với chị mình, lúc này nàng nên khiêm tốn thành khẩn nhận lỗi, không nên như cô vừa rồi cảm khái, cảm thấy sau lưng mình có chống lưng, kiêu ngạo trước mặt hoàng đế."
Thấy khí thế dần dần yếu đi của Chu Hoàn Lệ, Thư Minh Yên lại nói: "Nghi ngờ kịch bản không thành vấn đề, có nghĩa là cô đã nghĩ qua, nhưng lần sau trước khi nghi ngờ, hy vọng cô có thể tự mình nghiền ngẫm kịch bản rõ ràng trước.
Vân Loan là nhân vật chính, mà lời thoại của nàng ấy xuyên suốt cả bộ phim, cô không nên chỉ đọc phần có lời thoại của mình để đỡ rắc rối, điều đó không có lợi cho việc cô nắm bắt nhân vật chút nào.
Lần sau, có lẽ tôi sẽ không đủ kiên nhẫn để phân tích cho cô nhiều như vậy đâu."
Sau khi Thư Minh Yên nói xong, cô rời đi mà không đợi Chu Hoàn Lệ trả lời, tiếp tục chuẩn bị đạo cụ tiếp theo.
Chu Hoàn Lệ im lặng một lúc lâu, im lặng một lúc, muốn nói gì đó với Tô Nguyên Trạch bên cạnh nhưng Tô Nguyên Trạch đã đứng dậy, đi đến chỗ Thư Minh Yên nói chuyện với cô, đề nghị giúp cô chuẩn bị đạo cụ.
Chu Hoàn Lệ mím môi, kìm nén sự bất bình và không cam lòng, lặng lẽ cầm kịch bản lên và đọc một cách cẩn thận.
Một cô gái trong đoàn có mối quan hệ tốt với Chu Hoàn Lệ đã đến an ủi cô ta: "Đừng nghĩ ngợi nữa, nghiên cứu kịch bản để diễn tốt là đúng, mặc kệ cô ta nói gì.
Điều đó có nghĩa là đoàn phim của chúng ta đối xử với biên kịch ưu tiên hơn, cô ta mới có thể nói chuyện với cô như thế."
Cô gái tên là Lưu Tử Lâm, người đóng vai cung nữ khác ở bên Vân Loan trong phim.
Chu Hoàn Lệ ban đầu rất không vui, nhưng bây giờ có người đứng về phía cô ta, cô ta cảm thấy tốt hơn nhiều: "Vốn dĩ chính là như vậy, kịch bản gốc không phải do cô ta viết, chỉ là biên kịch cùng tổ mà thôi, dựa vào cái gì nói chuyện với tôi với thái độ đó?"
Nhìn Tô Nguyên Trạch đang nói chuyện với Thư Minh Yên ở đằng kia, lòng ghen tị của cô ta trở nên chua chát: "Hồi đi học tôi ghét cô ta chết đi được, chỉ dựa vào vẻ ngoài đẹp đẽ thì có gì đặc biệt hơn người? Trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi."
Lưu Tử Lâm bị lời nói của cô ta làm cho sửng sốt một chút, cô ta liếc mắt nhìn bên kia, nhất thời cảm thấy thật buồn cười.
Đều chán ghét Thư Minh Yên như vậy, còn thừa nhận người ta xinh đẹp.
Chu Hoàn Lệ thật đúng là nhan cẩu, không bao giờ ngần ngại khen ngợi vẻ đẹp.
Nghĩ tới cái gì, Lưu Tử Lâm đột nhiên nói: "Thư Minh Yên hẳn là có bạn trai rồi đi."
Chu Hoàn Lệ quay đầu nhìn sang: "Cô nói cái gì?"
Lưu Tử Lâm cho biết: "Vào ngày khai máy, ngay sau buổi lễ, tôi tình cờ gặp Thư Minh Yên lên xe bên ngoài đoàn làm phim.
Khi cô ta mở cửa xe, tôi nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông bên trong, bên trong ánh đèn tối quá, tốc độ Thư Minh Yên lên xe lại nhanh, tôi nhìn không rõ, Thư Minh Yên ở trong xe hồi lâu mới cầm kịch bản đi xuống, lát sau tài xế lên xe lái đi, tôi cũng không nhìn được trong xe là ai, hai người ở trên xe lâu như vậy, nhất định không phải quan hệ bình thường đâu?"
Chu Hoàn Lệ sau khi nghe điều này có chút không thể tin được: "Còn có chuyện này?"
Lưu Tử Lâm: "Tôi đã tận mắt chứng kiến, trước đây cô ta từng lên hot search, lớn lên lại xinh đẹp, ngày khai máy tôi đã chú ý đến cô ta nhiều hơn, sau đó tình cờ gặp phải chuyện này.
Hơn nữa gần đây tôi phát hiện ra xe đưa đón Thư Minh Yên mỗi sáng và tối đến phim trường, chiếc xe này không hề rẻ, ở độ tuổi của Thư Minh Yên, trực tiếp gia nhập đoàn phim "Quan Ải Nguyệt" sau khi bước ra từ đoàn phim "Trục Lộc Xuân Thu", đều là tác phẩm lớn, nghe nói kịch bản đầu tiên cô ta viết đã được bán cho Diệu Khởi với giá cao, con đường trước khi tốt nghiệp quá bằng phẳng, liệu có phải sau lưng có người không?"
Chu Hoàn Lệ bực bội thở dài: "Ai biết, có lẽ gia đình có tiền."
Lưu Tử Lâm suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Nếu là người nhà, khi tôi bắt gặp hai người họ sẽ không ở trong xe lâu như vậy.
Khi Thư Minh Yên xuống xe còn rất thần thần bí bí sợ bị nhìn thấy, thậm chí còn tô lại son môi trên đường trở lại phim trường, cảm giác rất mờ ám."
Nói đến đây, Chu Hoàn Lệ trầm ngâm: "Lúc trước ở trường có một chiếc Bentley biển số trùng nhau đưa bạn cùng phòng của Thư Minh Yên trở về ký túc xá, lúc ra khỏi ký túc xá tôi tình cờ đụng phải, lúc ấy mơ hồ trong xe còn có hai người đang ngồi, hẳn là Thư Minh Yên và một người đàn ông.
Lúc đó bạn cùng phòng của cô ta nói là người nhà của Thư Minh Yên, giới thượng lưu cũng chưa bao giờ nghe nói về Thư gia hùng mạnh, không biết người đàn ông kia cùng người mà cô nhìn thấy hôm đó có phải cùng một người hay không."
Chu Hoàn Lệ đột nhiên có một suy đoán: "Người đàn ông đó có thể không phải là người nhà của Thư Minh Yên, mà là người yêu của cô ta không?"
Đang trò chuyện, đạo diễn gọi cô ta: "Chu Hoàn Lệ, cô thế nào rồi, quay cảnh tiếp theo lại thử xem."
Chu Hoàn Lệ sửng sốt, vội vàng đáp ứng, nhanh chóng đọc kịch bản.
Quay phim là chuyện quan trọng, cô ta không còn tâm tư suy đoán nữa.
...
Công việc của Thư Minh Yên lần này dễ dàng hơn rất nhiều so với khi còn là trợ lý biên kịch trong đoàn phim Trục Lộc Xuân Thu.
Khi không cần sửa đổi kịch bản, cô chỉ cần giúp đưa ra một số ý kiến về đạo cụ.
Gần đây kịch bản quay phim rất thuận lợi, không có chuyện gì xảy ra, thậm chí cô còn không phải ở lại đoàn làm phim từ sáng đến tối.
Khoảng 6 giờ tối, trời vừa tối, tài xế đón cô cũng đã đến, nhận được tin nhắn xong, cô chào đạo diễn Trần Phùng Mẫn rồi xách túi rời khỏi phim trường.
Chiếc xe đến đón cô đậu ở chỗ thường lệ, Thư Minh Yên bình tĩnh mở cửa, khi cô cúi xuống ngồi vào trong, liền nhìn thấy Mộ Du Trầm ở bên trong.
Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi giản dị, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào nửa khuôn mặt, tôn lên khuôn mặt tuấn tú mà thâm trầm của anh, bàn tay với những đốt ngón tay rõ ràng vươn ra tự nhiên cầm lấy chiếc túi cô đang xách.
Thư Minh Yên hoàn hồn, vội vàng đóng cửa xe ngồi vào, trong giọng nói mang theo kinh ngạc: "Sao anh lại ở đây? Làm em sợ hết hồn."
"Hôm nay thứ bảy, anh không bận lắm, đến đón em."
Xe lái ra khỏi căn cứ quay phim, đi về phía biệt thự.
Bên trong xe tương đối ấm áp, Thư Minh Yên tùy ý cởi áo khoác: "Chiếc xe anh sắp xếp đưa em đến phim trường quá đắt, dễ gây sự chú ý, nếu có thể đổi sang xe khác thì tốt quá, một chiếc bình thường và kín đáo hơn."
Mộ Du Trầm nhìn cô: "Ở nơi đông người không thể tránh khỏi việc gặp phải những người kiêu ngạo hạ thấp phẩm giá người khác, thân phận của chúng ta không được tiết lộ, đương nhiên phải cung cấp cho em một chiếc xe tốt hơn, để mọi người biết em không dễ bắt nạt."
Anh luôn có lý do thoái thác của riêng mình, những gì anh nói là không thể bác bỏ.
Thư Minh Yên thở dài không nói gì.
Vách ngăn giữa hai vị trí ở ghế sau được nâng lên, Mộ Du Trầm chủ động tiến về phía Thư Minh Yên, rất tự nhiên kéo cô vào lòng: "Em đi làm có mệt không?"
Ngửi được trên người anh mùi hương lạnh lẽo băng lãnh, Thư Minh Yên lưu luyến dựa vào trong lồng ngực của anh: "Vẫn ổn, tương đối hoà hợp."
Ngón tay cô không ngừng nghịch cúc áo sơ mi của anh, móng tay trong suốt chạm vào cúc áo, phát ra tiếng lách cách rất nhẹ, hết tiếng này đến tiếng khác.
Cô đang chơi rất vui vẻ, Mộ Du Trầm nắm lấy bàn tay mảnh khảnh và xinh đẹp của cô, nhéo nhẹ vào lòng bàn tay cô.
Thư Minh Yên nghĩ tới gì đó, ngước mắt lên: "Du Uyển Ngưng gần đây thế nào, tâm tình tổn thương đã lành lại chưa?"
Sau khi gia nhập đoàn phim, đã lâu cô không chú ý đến cô gái ngốc nghếch và dễ thương đó.
Mộ Du Trầm: "Tính tình nó vô tâm vô phế, buồn không được mấy ngày đâu.
Hình như gần đây đang học làm bánh ngọt ở nhà, vài ngày trước cậu gọi điện thoại tới nói nó suýt làm nổ tung nhà bếp."
Thư Minh Yên không khỏi bật cười, cảm thấy đây quả thực là chuyện mà Du Uyển Ngưng có thể làm được.
Hai người đang nói chuyện phiếm, tài xế không ngừng nhìn qua kính chiếu hậu hai bên, đột nhiên nói: "Mộ tổng, có một chiếc xe taxi đi theo chúng ta."
Vừa rồi anh ta cố gắng tăng tốc, giảm tốc, thậm chí chuyển làn, chiếc xe chạy theo họ đều đặn duy trì khoảng cách không đổi, điều này quá đáng ngờ.
Nghe thấy vậy, Thư Minh Yên ngồi dậy, quay đầu nhìn về phía sau.
Mộ Du Trầm cũng nhìn sang, nhìn chằm chằm vào chiếc taxi khả nghi với vẻ mặt hơi nghiêm túc.
Đây là vùng ngoại ô, người duy nhất đi theo từ đó chỉ có thể là người trong đoàn.
Tài xế có thể dễ dàng thoát khỏi chiếc taxi, nhưng Thư Minh Yên đã bị theo dõi ngay khi rời khỏi phim trường, cô muốn biết ai đang theo dõi mình.
Nghĩ nghĩ, Thư Minh Yên nói: "Phía trước tìm một chỗ dừng lại, ép chiếc xe kia dừng lại."
...
Ngồi trong xe taxi là Chu Hoàn Lệ, cô ta đã quay xong cảnh hôm nay, trên đường trở về khách sạn thì tình cờ gặp phải Thư Minh Yên tan làm.
Vẫn nhớ cuộc trò chuyện với Lưu Tử Lâm trước đó, khi Chu Hoàn Lệ từ phim trường đi ra, cô ta đã đi theo Thư Minh Yên suốt thời gian đó, nhìn cô lên xe.
Vừa rồi cô ta để ý thấy Thư Minh Yên lên xe dừng một lúc mới đóng cửa lại, mặc dù cô ta không nhìn rõ nhưng có lẽ người đàn ông đó đang ở trong xe.
Đã có đối tượng còn ở trong đoàn phim không chịu duy trì khoảng cách với Tô Nguyên Trạch, này cũng quá không biết điều!
Tình cờ gần đó có một chiếc taxi nên cô ta lên xe theo họ ra ngoài, định đợi lúc sau họ xuống xe, cô ta chụp vài bức ảnh thân mật của Thư Minh Yên và người đàn ông đó, nói với Tô Nguyên Trạch sự thật, khiến Tô Nguyên Trạch bỏ cuộc.
Nhưng đi theo, cô ta cũng bắt đầu ở trong lòng nói thầm.
Hướng của chiếc xe dường như là đến biệt thự Tinh Loan, nơi đó toàn là người không phú cũng quý, việc kiểm soát ra vào rất nghiêm ngặt, vì vậy xe taxi của cô ta hoàn toàn không thể vào được, rất có thể đi theo con đường này cũng không có gì.
Chu Hoàn Lệ lấy điện thoại di động của cô ta, gửi cho Tô Nguyên Trạch một tin nhắn WeChat: 【 Anh có biết, Thư Minh Yên đã có bạn trai không! 】
Mặc dù vẫn chưa có bằng chứng, nhưng trước tiên cô ta phải nói cho Tô Nguyên Trạch biết sự thật.
Ngay khi tin nhắn được gửi đi, tài xế taxi phía trước đã phanh gấp.
Chu Hoàn Lệ loạng choạng theo quán tính, suýt chút nữa đã không cầm được điện thoại, khi cô ta định thần lại thì phát hiện tài xế của Thư Minh Yên đã bước xuống, anh ta bước đến gần chiếc taxi và gõ cửa sổ của cô ta với vẻ mặt nghiêm trọng.
Không ngờ lại dễ dàng bị phát hiện như vậy, Chu Hoàn Lệ buộc mình hạ kính cửa sổ xuống, cười với tài xế: "Xin chào, là như vậy, tôi là diễn viên trong đoàn phim của cô giáo tiểu Thư, cốt truyện trong kịch bản tôi lý giải không được tốt lắm, cho nên muốn đi gặp cô giáo tiểu Thư hỏi một chút."
Tài xế nghi ngờ lời nói của cô ta, vì vậy anh ta đã gọi điện thoại và truyền đạt ý định của Chu Hoàn Lệ.
Không biết bên kia nói gì, tài xế hỏi cô ta: "Cô tên gì?"
"Chu, Chu Hoàn Lệ." Cô ta thấp giọng đáp.
Tài xế báo tên cô ta, không lâu sau, anh ta đưa điện thoại: "Cô tự nói đi."
Biết đó là cuộc gọi của Thư Minh Yên, Chu Hoàn Lệ chột dạ không dám tiếp, nhưng tài xế lạnh nhạt nhìn chằm chằm cô ta, cho nên cô ta ngoan ngoãn nhận lấy, áp điện thoại lên tai.
Giọng Thư Minh Yên thoải mái vui vẻ từ trong di động truyền đến: "Tôi còn tưởng là ai, hoá ra là cô."
Chu Hoàn Lệ: "..."
Dường như tâm trạng Thư Minh Yên rất tốt: "Vì cô đã gọi tôi là cô giáo tiểu Thư, cô muốn tham khảo tôi cái gì, chỉ cần nói qua điện thoại được rồi."
Với giọng điệu của cô, Chu Hoàn Lệ luôn có cảm giác Thư Minh Yên đã nhìn thấu mánh khóe của cô ta, như thể cô ta là một tên hề nhảy nhót.
Nhưng lúc này, cô ta muốn xác minh xem trong xe của Thư Minh Yên có phải có đàn ông hay không, có bằng chứng để Tô Nguyên Trạch tin tưởng sẽ dễ dàng hơn, cuối cùng cô ta căng da đầu hỏi: "Cô giáo tiểu Thư, không nói rõ qua điện thoại được, tôi có thể giáp mặt nói với cô không?"
Trong xe, Thư Minh Yên dựa vào trên ghế sau, trầm mặc một hồi, liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, bên môi mang theo nụ cười nhàn nhạt, thuận thế đáp ứng: "Được thôi, cô tới đây đi."
Cửa xe taxi mở ra, Chu Hoàn Lệ chậm rãi xuống xe, đi về phía chiếc xe phía trước.
Khi cô ta đang đến gần, cô ta đảo mắt, khoảnh khắc dừng lại ở cửa kính xe của Thư Minh Yên, cô ta thậm chí không có thời gian để nhìn vào bên trong, liều mạng cất điện thoại đi trước.
Tới cũng tới rồi, cô ta phải cho Tô Nguyên Trạch biết Thư Minh Yên đã có bạn trai!
Điện thoại di động của cô ta vẫn đang ở giao diện trò chuyện WeChat với Tô Nguyên Trạch, cô ta dùng đầu ngón tay bấm quay phim, điều chỉnh camera, nhắm vào ô tô.
Khuôn mặt dịu dàng yên tĩnh của Thư Minh Yên xuất hiện trên màn hình điện thoại trước tiên, sau đó Chu Hoàn Lệ chú ý đến người đàn ông bên cạnh cô.
Khuôn mặt của người đàn ông lạnh lùng, biểu tình uy nghiêm, khi nhìn qua có một chút sắc bén trong mắt.
Chu Hoàn Lệ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Mộ Du Trầm được quay trên điện thoại, đồng tử của cô ta giãn ra, sống lưng cô ta đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, các ngón tay cô ta run lên vì sợ hãi, cô ta vô tình nhấp vào nút gửi ở góc dưới bên phải.
Chân tay bủn rủn, da đầu căng thẳng, điện thoại di động trong nháy mắt mất kiểm soát, rơi vào trong xe, Thư Minh Yên né tránh, nhìn điện thoại di động của Chu Hoàn Lệ rơi xuống chân mình.
Thư Minh Yên nhìn xuống và chú ý đến lịch sử trò chuyện trên điện thoại.
Chu Hoàn Lệ: 【 Anh có biết, Thư Minh Yên đã có bạn trai không! 】
Tô Nguyên Trạch: 【? 】
Chu Hoàn Lệ: 【 (Video) 】
Trong đoàn làm phim, tâm tư của Chu Hoàn Lệ dành cho Tô Nguyên Trạch đã sớm bị Thư Minh Yên nhìn thấy.
Vừa rồi cô ta quay video gửi đi, Thư Minh Yên phải cảm ơn cô ta, sau này Tô Nguyên Trạch có lẽ sẽ không chủ động nói chuyện với cô nữa, vốn dĩ cô có chút khó chịu.
Nhưng đầu óc Chu Hoàn Lệ trở nên nóng lên, vì Tô Nguyên Trạch mà tự mình chạy theo theo dõi cô, điều này vẫn khiến Thư Minh Yên có chút dở khóc dở cười.
Cô gái này vẫn là người mù quáng trong tình yêu.
Thư Minh Yên ngẩng đầu nhìn Chu Hoàn Lệ đang đứng ngoài cửa sổ xe, sắc mặt đã tái nhợt, sốt ruột muốn cầm di động lên, lại không với tới, nóng lòng muốn thử, khóe mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Mộ Du Trầm ngồi bên trong, không biết phải làm sao, nội tâm có chút phát điên.
Tại sao người đàn ông bên trong lại là Mộ tổng!
Trời ơi, Thư Minh Yên thực sự đang ở cùng Mộ tổng!
Mộ tổng đích thân đón Thư Minh Yên sau giờ làm việc!!!
Chu Hoàn Lệ hoàn toàn rơi vào trạng thái hoang mang, đầu óc như sa sút, cô ta không thể nghĩ được gì, gần như không biết tại sao mình lại ở đây.
Cô ta ước gì bây giờ chỉ là một giấc mơ, nhắm mắt mở ra liền thấy mình đang nằm trên giường, để không phải gặp phải tình huống xấu hổ này.
Phải chăng hai người này đang có mối quan hệ ngầm?
Bây giờ bị cô ta phát hiện ra và quay video, cô ta có thể bị diệt khẩu không đây?
A a a nếu không cô ta tự giác hơn một chút, trực tiếp chui xuống gầm xe, để bánh xe cán qua người đi..
/82
|