Vùi trong lồng ngực hắn, nàng đối với chế độ hôn nhân ở nơi này vẫn có chút không yên lòng, "Ừ, nếu ngươi luôn luôn đối xử tốt với ta, không thương tổn lòng của ta, tất nhiên ta sẽ suy xét việc lưu lại, nhưng mà..."
Vẻ mặt hắn căng thẳng, "Nhưng mà sao?"
"Nếu như ngươi tổn thương trái tim ta, hoặc ngươi yêu nữ nhân khác, vậy thì ta cũng sẽ không khư khư giữ lấy một tình yêu không trọn vẹn, ta sẽ rời đi, ta sẽ đến một nơi mà cả đời ngươi đều không thể tìm được."
Nàng nói rất thản nhiên, nhưng hắn hiểu rõ nàng tuyệt đối nói được làm được.
Tính tình cương liệt của nàng cùng với nàng cực kỳ yêu thích màu đỏ đều rõ nét khiến người ta khắc sâu ấn tượng. Nếu không thì nàng cũng sẽ không tiếc nói ra không ít lời nói tàn nhẫn chỉ vì làm phai nhạt đi tình cảm của hai người, thương tổn hắn nhưng cũng đả thương chính nàng.
Hắn ôm nàng cam đoan, "Sẽ không, sẽ không có một ngày như thế."
Hắn thương nàng yêu nàng còn không kịp, làm sao sẽ làm ra chuyện tình thương tổn đến lòng nàng?
Nàng cười cười đáp lời, nhưng trong lòng không cách nào lạc quan như vậy, không có cách nào chỉ nghĩ yêu hắn mà không nghĩ đến những khả năng khác.
Nhưng nhìn nụ cười hạnh phúc của hắn, nàng cũng hi vọng hết thảy chỉ là mình suy nghĩ nhiều...
Thịnh Hạo Nhiên vừa mới đi vào trong viện, một bóng người liền bổ nhào tới, sợ không cẩn thận sẽ đâm nàng bị thương, hắn vội vàng giang hai cánh tay ôm nàng.
"Hạo Nhiên, ngươi đã về rồi!" Mộ Tinh Đan nháy đôi mắt to long lanh nhìn hắn.
"Ừ." Hắn buông tay ra để nàng đứng ngay ngắn, nhưng nàng lại cầm thật chặt tay hắn không chịu thả ra, hắn hết cách với nàng, chỉ có thể cưng chìu cười một tiếng.
Hơn nữa hiện giờ là ở trong phủ của mình, bọn hạ nhân luôn luôn có chừng mực, nếu không sẽ hại nàng bị người chỉ trích, hắn cũng sẽ không kiên trì nữa.
Biết cái tên cổ hủ cứng nhắc này nhiều lắm cũng chỉ có thể để cho nàng nắm tay, Mộ Tinh Đan cũng không miễn cưỡng. Dù sao huấn luyện là lâu dài, một ngày nào đó nàng nhất định sẽ huấn luyện tên cổ hủ cứng nhắc này thành người hiện đại!
Hai người nắm tay đi tới hậu hoa viên, vài người hạ nhân gặp phải ven đường đều cực kỳ thức thời tự động né tránh.
Đến hậu hoa viên, nàng dắt hắn đi vào một tòa lương đình, trên chiếc bàn ở trong lương đình sớm đã chuẩn bị vài loại điểm tâm và một bình trà. Nàng để cho hắn ngồi xuống trước, sau đó vội vàng giúp hắn tháo xuống quân giáp để ở một bên, tiếp theo rót một ly trà cho hắn nhuận hầu, rồi chính mình mới ngồi xuống.
"Đến, ăn chút điểm tâm. Ngươi bận rộn suốt cả một ngày nhất định là mệt mỏi, đây là ta làm, mấy loại này đều là đồ mặn, chỉ có một loại là đồ ngọt, ngươi lấp đầy bụng trước đi đã." Nàng đầy mặt tươi cười giới thiệu, vừa cẩn thận quan sát bốn phía đã thật sự "Tịnh vô" hay chưa.
(tịnh vô: trống không sạch sẽ. Trong câu này ý nói là không có bất cứ ai, bất cứ thứ gì ở xung quanh cả)
Động tác tịnh vô này cũng không phải là do nàng ngại ngùng, mà là vì đại tướng quân bảo thủ này.
"Đến, ta đút ngươi ăn." Bàn tay trắng nõn nhón lấy một khối điểm tâm đưa đến bên miệng hắn, nàng dụ dỗ hắn há mồm ăn.
"Lại bận bịu vàng xuống bếp?" Thịnh Hạo Nhiên cắn một miếng, sau đó cười hỏi.
Gần đây chỉ cần ở bên cạnh nàng, nàng cứ thích làm một ít đồ chơi dụ dỗ hắn ăn. Mặc dù hắn từng nói nàng không cần phí tâm vào việc ấy, bảo nàng gọi đầu bếp chuẩn bị là được rồi, nàng lại nói --
"Không xuống bếp làm một vài thứ, ta ở trong phủ tướng quân cũng không có gì để làm, coi như đang giết thời gian thôi!"
Hắn luôn không lay chuyển được nàng, không thể làm gì khác hơn là tùy ý nàng.
"Ừ, ta đột nhiên nghĩ đến mấy loại khẩu vị này còn chưa có làm cho ngươi nếm thử."
"Đúng rồi, điểm tâm nàng làm, ta đã hỏi đầu bếp, hắn nói đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, là điểm tâm ở quên nhà sao?" Thịnh Hạo Nhiên giống như lơ đãng hỏi, thật ra là muốn nói bóng nói gió hỏi ra lai lịch của nàng.
Nàng cũng không nhắc đến nàng từ đâu tới đây, cũng chưa từng nói qua phải hồi hương gì đó. Hắn từng phái người đi thăm dò lai lịch của nàng trước khi đến biên thành, nhưng không thu hoạch được gì.
Một nữ tử giống như một điều bí ẩn, ngay cả tỳ nữ thân thủ bất phàm kia của nàng cũng vậy. Hơn nữa hắn vẫn chú ý tới, trừ phi có mệnh lệnh của nàng, nếu không tỳ nữ kia tuyệt đối sẽ không hiện thân trước mặt người khác, có thể nói là một đôi chủ tớ tràn đầy bí mật.
"Ừ, cứ xem như là vậy đi." Mộ Tinh Đan không hề đặc biệt giấu giếm, tay chỉ những thứ điểm tâm kia, "Cái ngươi mới vừa ăn là pizza, ở chỗ ở trước kia của ta cũng là từ vùng khác truyền vào, về sau mới trở thành điểm tâm chúng ta thường ăn, còn có cái này, bánh bí đỏ, cũng là ngoại lai điểm tâm."
"Hả? Quê hương nàng ở đâu? Tại sao có thể có những thứ ly kỳ cổ quái như vậy?" Hắn nhíu mày, thật cẩn thận nhớ kỹ những lời nàng nói.
Nghe hắn hỏi lai lịch của nàng, Mộ Tinh Đan cười trả lời, đáy mắt lại thoáng qua một tia u buồn, "Quê hương của ta ở trên một hòn đảo nhỏ rất xa, nơi đó rất phồn hoa, tầm nhìn cũng đẹp hơn so với noi này..."
Nàng dừng lại, phát hiện hắn đang nhìn nàng bằng ánh mắt thăm dò, vội vàng lắc đầu một cái, sẳng giọng: "Ai, thế nào nói với ngươi nhiều như vậy chứ! Những thứ kia đều là chuyện quá khứ rồi."
Thịnh Hạo Nhiên cười cười, "Không sao, ta thích nghe nàng nói một ít chuyện đã qua."
Nàng chớp mắt, đứng lên đi tới bên cạnh hắn, hơi khom người, ghé vào lỗ tai hắn khẽ thổi khí, "Tướng quân đại nhân của ta, nghe ta nói những thứ đó, nào có cái gì thú vị đâu. Không bằng, chúng ta cùng nhau vui đùa một chút còn tương đối thú vị hơn đó, hoặc là ngươi thử nói vài câu yêu ta xem sao, thích cũng được!"
Mắt Thịnh Hạo Nhiên tối lại, bắt lấy đôi tay nhỏ bé không an phận của nàng, thấp giọng thấp khiển trách, "Đan nhi, ngoan, đừng làm rộn." Đan nhi, là xưng hô thân mật hắn gọi nàng sau khi nàng nói cho hắn biết tên đầy đủ của nàng.
"Không làm rộn cũng được, lấy quà tặng hôm nay ra." Nàng cười đùa nói: "Không có lễ vật thì ngươi tới đền bù."
Kể từ sau khi hai người thẳng thắn thừa nhận tâm ý, có lẽ là nhìn nàng giống người phương Nam, nên bất luận là hoa cỏ khó trồng hay một vài đồ chơi hiếm lạ ở phương Nam, hắn đều thiếp tâm tặng cho nàng. Một số là mua được từ thương lữ, những thứ còn lại là hắn cố ý làm cho người ta đặc biệt mang tới, còn mất không ít công phu.
Chỉ mới một lúc thôi! Nàng đều có cảm giác mình bị hắn nuông chiều đến hư.
Nàng cười ngọt ngào lại bổ sung, "Yên tâm đi! Chung quanh đây sẽ không có hạ nhân tới, cho nên ngươi có thể yên tâm gán nợ cho ta, hơn nữa không nói những thứ khác, hôm nay ngươi còn chưa có hôn người ta đâu!"
Nhìn hắn bị nàng chọc cho trên mặt xuất hiện đỏ ửng lúng túng, nàng không khỏi hoài nghi, người cổ hủ như thế ban đầu tại sao lại có thể nói ra được lời tỏ tình rung động lòng người như vậy làm nàng cảm động nhỉ?
Lời nói của nàng lớn mật, đôi tay đã vòng tay lên cổ hắn, cắn môi, đôi mắt xấu hổ mang theo quyến rũ nhẹ liếc hắn, hiện ra cực kỳ mê người.
"Nàng..."
Giọng nói dung túng bất đắc dĩ, ai bảo hắn yêu thương cô nương phong cách to gan này đây!
"Hạo Nhiên..." Nàng cúi đầu gọi tên hắn.
Thịnh Hạo Nhiên nhẹ ôm chiếc eo nhỏ nhắn, trong tiếng than nhẹ, thuận theo khát vọng của mình, hôn lên đôi môi đỏ mọng như hoa kia.
Nửa đêm, trong thư phòng, chỉ thấy Thịnh Hạo Nhiên nhìn hai phong thư trên bàn rầu rĩ.
Một phong là quân tình, đại ý là gần đây ven biên giới có một số thành trấn liên tiếp bị vài đợt công kích. Sợ là kế tiếp sẽ có đại chiến, thỉnh hắn tùy thời chuẩn bị duy trì thành của mình. Một phong thư còn lại là gia thư, viết rằng sắp tới mẫu thân dự định sẽ đến biên thành.
Nếu chỉ có một mình mẫu thân cũng liền thôi, trọng điểm là còn dẫn theo một biểu muội hắn không có ấn tượng gì, mà người này vẫn là nàng dâu mà mẫu thân hắn nhận định...
Ai, hắn và Đan nhi mới trải qua mấy ngày hạnh phúc, đang muốn viết thư nói rõ ý niệm hắn muốn thành thân với mẫu thân, hiện tại hắn lại phải khổ não nên nói như thế nào với mẫu thân việc hắn chỉ muốn thú một thê tử, mà người kia chỉ có thể là Đan nhi.
Hắn có nên gạt Đan nhi chuyện này hay không? Dù sao những lời nàng đã nói trong ngày đón nàng vào phủ nàng vẫn còn văng vẳng bên tai.
"Nếu như ngươi tổn thương trái tim ta, hoặc ngươi yêu nữ nhân khác, vậy thì ta cũng sẽ không khư khư giữ lấy một tình yêu không trọn vẹn, ta sẽ rời đi, ta sẽ đến một nơi mà cả đời ngươi đều không thể tìm được."
Nghĩ đi nghĩ lại, lòng hắn cũng luống cuống.
Vẻ mặt thay đổi mấy lần, hắn viết phong thư phúc đáp cho những thủ thành khác, biểu đạt mình khi cần thiết sẽ đích thân lãnh binh tương trợ, tiếp đó thiêu hủy phong gia thư.
Nhìn phong gia thư kia từ từ biến mất trong ánh lửa, hắn bị áp lực lại càng thêm nặng nề hơn.
Vô luận là mẫu thân hay Đan nhi bên kia, hắn đều phải tìm một thời điểm thích hợp giải thích rõ mới được.
Vẻ mặt hắn căng thẳng, "Nhưng mà sao?"
"Nếu như ngươi tổn thương trái tim ta, hoặc ngươi yêu nữ nhân khác, vậy thì ta cũng sẽ không khư khư giữ lấy một tình yêu không trọn vẹn, ta sẽ rời đi, ta sẽ đến một nơi mà cả đời ngươi đều không thể tìm được."
Nàng nói rất thản nhiên, nhưng hắn hiểu rõ nàng tuyệt đối nói được làm được.
Tính tình cương liệt của nàng cùng với nàng cực kỳ yêu thích màu đỏ đều rõ nét khiến người ta khắc sâu ấn tượng. Nếu không thì nàng cũng sẽ không tiếc nói ra không ít lời nói tàn nhẫn chỉ vì làm phai nhạt đi tình cảm của hai người, thương tổn hắn nhưng cũng đả thương chính nàng.
Hắn ôm nàng cam đoan, "Sẽ không, sẽ không có một ngày như thế."
Hắn thương nàng yêu nàng còn không kịp, làm sao sẽ làm ra chuyện tình thương tổn đến lòng nàng?
Nàng cười cười đáp lời, nhưng trong lòng không cách nào lạc quan như vậy, không có cách nào chỉ nghĩ yêu hắn mà không nghĩ đến những khả năng khác.
Nhưng nhìn nụ cười hạnh phúc của hắn, nàng cũng hi vọng hết thảy chỉ là mình suy nghĩ nhiều...
Thịnh Hạo Nhiên vừa mới đi vào trong viện, một bóng người liền bổ nhào tới, sợ không cẩn thận sẽ đâm nàng bị thương, hắn vội vàng giang hai cánh tay ôm nàng.
"Hạo Nhiên, ngươi đã về rồi!" Mộ Tinh Đan nháy đôi mắt to long lanh nhìn hắn.
"Ừ." Hắn buông tay ra để nàng đứng ngay ngắn, nhưng nàng lại cầm thật chặt tay hắn không chịu thả ra, hắn hết cách với nàng, chỉ có thể cưng chìu cười một tiếng.
Hơn nữa hiện giờ là ở trong phủ của mình, bọn hạ nhân luôn luôn có chừng mực, nếu không sẽ hại nàng bị người chỉ trích, hắn cũng sẽ không kiên trì nữa.
Biết cái tên cổ hủ cứng nhắc này nhiều lắm cũng chỉ có thể để cho nàng nắm tay, Mộ Tinh Đan cũng không miễn cưỡng. Dù sao huấn luyện là lâu dài, một ngày nào đó nàng nhất định sẽ huấn luyện tên cổ hủ cứng nhắc này thành người hiện đại!
Hai người nắm tay đi tới hậu hoa viên, vài người hạ nhân gặp phải ven đường đều cực kỳ thức thời tự động né tránh.
Đến hậu hoa viên, nàng dắt hắn đi vào một tòa lương đình, trên chiếc bàn ở trong lương đình sớm đã chuẩn bị vài loại điểm tâm và một bình trà. Nàng để cho hắn ngồi xuống trước, sau đó vội vàng giúp hắn tháo xuống quân giáp để ở một bên, tiếp theo rót một ly trà cho hắn nhuận hầu, rồi chính mình mới ngồi xuống.
"Đến, ăn chút điểm tâm. Ngươi bận rộn suốt cả một ngày nhất định là mệt mỏi, đây là ta làm, mấy loại này đều là đồ mặn, chỉ có một loại là đồ ngọt, ngươi lấp đầy bụng trước đi đã." Nàng đầy mặt tươi cười giới thiệu, vừa cẩn thận quan sát bốn phía đã thật sự "Tịnh vô" hay chưa.
(tịnh vô: trống không sạch sẽ. Trong câu này ý nói là không có bất cứ ai, bất cứ thứ gì ở xung quanh cả)
Động tác tịnh vô này cũng không phải là do nàng ngại ngùng, mà là vì đại tướng quân bảo thủ này.
"Đến, ta đút ngươi ăn." Bàn tay trắng nõn nhón lấy một khối điểm tâm đưa đến bên miệng hắn, nàng dụ dỗ hắn há mồm ăn.
"Lại bận bịu vàng xuống bếp?" Thịnh Hạo Nhiên cắn một miếng, sau đó cười hỏi.
Gần đây chỉ cần ở bên cạnh nàng, nàng cứ thích làm một ít đồ chơi dụ dỗ hắn ăn. Mặc dù hắn từng nói nàng không cần phí tâm vào việc ấy, bảo nàng gọi đầu bếp chuẩn bị là được rồi, nàng lại nói --
"Không xuống bếp làm một vài thứ, ta ở trong phủ tướng quân cũng không có gì để làm, coi như đang giết thời gian thôi!"
Hắn luôn không lay chuyển được nàng, không thể làm gì khác hơn là tùy ý nàng.
"Ừ, ta đột nhiên nghĩ đến mấy loại khẩu vị này còn chưa có làm cho ngươi nếm thử."
"Đúng rồi, điểm tâm nàng làm, ta đã hỏi đầu bếp, hắn nói đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, là điểm tâm ở quên nhà sao?" Thịnh Hạo Nhiên giống như lơ đãng hỏi, thật ra là muốn nói bóng nói gió hỏi ra lai lịch của nàng.
Nàng cũng không nhắc đến nàng từ đâu tới đây, cũng chưa từng nói qua phải hồi hương gì đó. Hắn từng phái người đi thăm dò lai lịch của nàng trước khi đến biên thành, nhưng không thu hoạch được gì.
Một nữ tử giống như một điều bí ẩn, ngay cả tỳ nữ thân thủ bất phàm kia của nàng cũng vậy. Hơn nữa hắn vẫn chú ý tới, trừ phi có mệnh lệnh của nàng, nếu không tỳ nữ kia tuyệt đối sẽ không hiện thân trước mặt người khác, có thể nói là một đôi chủ tớ tràn đầy bí mật.
"Ừ, cứ xem như là vậy đi." Mộ Tinh Đan không hề đặc biệt giấu giếm, tay chỉ những thứ điểm tâm kia, "Cái ngươi mới vừa ăn là pizza, ở chỗ ở trước kia của ta cũng là từ vùng khác truyền vào, về sau mới trở thành điểm tâm chúng ta thường ăn, còn có cái này, bánh bí đỏ, cũng là ngoại lai điểm tâm."
"Hả? Quê hương nàng ở đâu? Tại sao có thể có những thứ ly kỳ cổ quái như vậy?" Hắn nhíu mày, thật cẩn thận nhớ kỹ những lời nàng nói.
Nghe hắn hỏi lai lịch của nàng, Mộ Tinh Đan cười trả lời, đáy mắt lại thoáng qua một tia u buồn, "Quê hương của ta ở trên một hòn đảo nhỏ rất xa, nơi đó rất phồn hoa, tầm nhìn cũng đẹp hơn so với noi này..."
Nàng dừng lại, phát hiện hắn đang nhìn nàng bằng ánh mắt thăm dò, vội vàng lắc đầu một cái, sẳng giọng: "Ai, thế nào nói với ngươi nhiều như vậy chứ! Những thứ kia đều là chuyện quá khứ rồi."
Thịnh Hạo Nhiên cười cười, "Không sao, ta thích nghe nàng nói một ít chuyện đã qua."
Nàng chớp mắt, đứng lên đi tới bên cạnh hắn, hơi khom người, ghé vào lỗ tai hắn khẽ thổi khí, "Tướng quân đại nhân của ta, nghe ta nói những thứ đó, nào có cái gì thú vị đâu. Không bằng, chúng ta cùng nhau vui đùa một chút còn tương đối thú vị hơn đó, hoặc là ngươi thử nói vài câu yêu ta xem sao, thích cũng được!"
Mắt Thịnh Hạo Nhiên tối lại, bắt lấy đôi tay nhỏ bé không an phận của nàng, thấp giọng thấp khiển trách, "Đan nhi, ngoan, đừng làm rộn." Đan nhi, là xưng hô thân mật hắn gọi nàng sau khi nàng nói cho hắn biết tên đầy đủ của nàng.
"Không làm rộn cũng được, lấy quà tặng hôm nay ra." Nàng cười đùa nói: "Không có lễ vật thì ngươi tới đền bù."
Kể từ sau khi hai người thẳng thắn thừa nhận tâm ý, có lẽ là nhìn nàng giống người phương Nam, nên bất luận là hoa cỏ khó trồng hay một vài đồ chơi hiếm lạ ở phương Nam, hắn đều thiếp tâm tặng cho nàng. Một số là mua được từ thương lữ, những thứ còn lại là hắn cố ý làm cho người ta đặc biệt mang tới, còn mất không ít công phu.
Chỉ mới một lúc thôi! Nàng đều có cảm giác mình bị hắn nuông chiều đến hư.
Nàng cười ngọt ngào lại bổ sung, "Yên tâm đi! Chung quanh đây sẽ không có hạ nhân tới, cho nên ngươi có thể yên tâm gán nợ cho ta, hơn nữa không nói những thứ khác, hôm nay ngươi còn chưa có hôn người ta đâu!"
Nhìn hắn bị nàng chọc cho trên mặt xuất hiện đỏ ửng lúng túng, nàng không khỏi hoài nghi, người cổ hủ như thế ban đầu tại sao lại có thể nói ra được lời tỏ tình rung động lòng người như vậy làm nàng cảm động nhỉ?
Lời nói của nàng lớn mật, đôi tay đã vòng tay lên cổ hắn, cắn môi, đôi mắt xấu hổ mang theo quyến rũ nhẹ liếc hắn, hiện ra cực kỳ mê người.
"Nàng..."
Giọng nói dung túng bất đắc dĩ, ai bảo hắn yêu thương cô nương phong cách to gan này đây!
"Hạo Nhiên..." Nàng cúi đầu gọi tên hắn.
Thịnh Hạo Nhiên nhẹ ôm chiếc eo nhỏ nhắn, trong tiếng than nhẹ, thuận theo khát vọng của mình, hôn lên đôi môi đỏ mọng như hoa kia.
Nửa đêm, trong thư phòng, chỉ thấy Thịnh Hạo Nhiên nhìn hai phong thư trên bàn rầu rĩ.
Một phong là quân tình, đại ý là gần đây ven biên giới có một số thành trấn liên tiếp bị vài đợt công kích. Sợ là kế tiếp sẽ có đại chiến, thỉnh hắn tùy thời chuẩn bị duy trì thành của mình. Một phong thư còn lại là gia thư, viết rằng sắp tới mẫu thân dự định sẽ đến biên thành.
Nếu chỉ có một mình mẫu thân cũng liền thôi, trọng điểm là còn dẫn theo một biểu muội hắn không có ấn tượng gì, mà người này vẫn là nàng dâu mà mẫu thân hắn nhận định...
Ai, hắn và Đan nhi mới trải qua mấy ngày hạnh phúc, đang muốn viết thư nói rõ ý niệm hắn muốn thành thân với mẫu thân, hiện tại hắn lại phải khổ não nên nói như thế nào với mẫu thân việc hắn chỉ muốn thú một thê tử, mà người kia chỉ có thể là Đan nhi.
Hắn có nên gạt Đan nhi chuyện này hay không? Dù sao những lời nàng đã nói trong ngày đón nàng vào phủ nàng vẫn còn văng vẳng bên tai.
"Nếu như ngươi tổn thương trái tim ta, hoặc ngươi yêu nữ nhân khác, vậy thì ta cũng sẽ không khư khư giữ lấy một tình yêu không trọn vẹn, ta sẽ rời đi, ta sẽ đến một nơi mà cả đời ngươi đều không thể tìm được."
Nghĩ đi nghĩ lại, lòng hắn cũng luống cuống.
Vẻ mặt thay đổi mấy lần, hắn viết phong thư phúc đáp cho những thủ thành khác, biểu đạt mình khi cần thiết sẽ đích thân lãnh binh tương trợ, tiếp đó thiêu hủy phong gia thư.
Nhìn phong gia thư kia từ từ biến mất trong ánh lửa, hắn bị áp lực lại càng thêm nặng nề hơn.
Vô luận là mẫu thân hay Đan nhi bên kia, hắn đều phải tìm một thời điểm thích hợp giải thích rõ mới được.
/23
|