Lúc Thịnh Hạo Nhiên đến Cầm Sắt tửu lâu, trong ngoài tửu lâu đã rất ồn ào náo nhiệt. Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy bên ngoài tửu lâu còn rêu rao một mảnh vải đỏ viết bốn chữ lớn "Thi đấu tặng nụ hôn", sắc mặt hắn càng lạnh thêm mấy phần.
Thi đấu tặng nụ hôn, hắn không cần suy nghĩ cũng biết loại phương danh nghe rợn cả người này là chủ ý của ai!
Hắn định tìm tiểu nhị thông báo trước với nàng một tiếng, ai ngờ nhìn cả bãi sân, nhưng không có một người nào rảnh rỗi, chỉ có một tên gõ chiêng đồng hô lớn, "Thời gian ghi danh sắp hết, mọi người nhanh lên nào."
Cảm giác lý trí sắp không còn là của mình nữa, hắn cắn răng ngăn lại tên tiểu nhị gõ chiêng đồng kia, "Ghi danh ở đâu?"
Tiểu nhị kia la hét từ sáng sớm đến bây giờ gần như sắp khàn cả cổ họng, cũng đã sắp bất tỉnh, máy móc đáp lời, "Mời đến sương phòng bên trái trên lầu một để ghi danh, sau đó nhận mã bài chờ kiểm tra tửu lượng để biết có thể tiếp tục tiến vào đấu bán kết hay không."
Thịnh Hạo Nhiên vừa nghe còn có đấu vòng loại, đấu bán kết, mày cau lại, "Chẳng lẽ không thể trực tiếp tiến vào trận chung kết sao?"
Thật ra hắn chỉ uống một hai chén, không chỉ bởi vì cá tính nghiêm cẩn không cho phép, mà còn có quan hệ rất lớn với thể chất của hắn nữa. Một khi uống quá nhiều, toàn thân hắn sẽ bị nổi đầy mẩn đỏ, hơn nữa sẽ đau đầu không chịu nổi.
Nếu muốn thông qua vòng loại mới có thể vào bán kết, không cần phải nói, hắn hoàn toàn không có biện pháp.
"Sao có thể! Đây là quy củ mà đại chưởng quỹ của chúng ta tự mình lập ra, không ai có thể phá hỏng được." Có lẽ tiểu nhị đã ứng phó rất nhiều lần rồi, nên ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn hắn đã bác bỏ.
"Ngay cả ta cũng không được?"
"Đương nhiên ai..." Tiểu nhị còn muốn nói tiếp, nhưng định thần lại nhìn thấy đứng ở trước mắt hắn đúng là Tướng quân đại nhân, thì vội vàng nuốt lại mấy lời tiếp theo.
"Chuyện này..." Tiểu nhị có chút khó xử nhìn hắn, lại nhìn căn phòng trang nhã trên lầu một chút, cuối cùng quyết định"Cũng không phải không được..."
Hắn lặng lẽ đến gần, lấy ra từ trong ngực một khối mã bài, nhỏ giọng nói: "Tướng quân ngài cầm cái này đi, đây là thẻ bài Tần nhị chưởng quỹ cho mấy người hạ nhân chúng ta, nói là hâm nóng không khí, nên có thể bỏ qua vòng loại trực tiếp tiến vào bán kết, nhưng mà sẽ ủy khuất Tướng quân ngài, lấy tên của tiểu nhân."
Mặc dù thủ đoạn không được quang minh chính đại cho lắm, nhưng dưới tình thế cấp bách, hắn cũng bất chấp mọi thứ, sau khi nói tiếng cám tạ, liền cầm mã bài đến sương phòng bên phải chờ đợi.
Nhìn trên mặt mấy đại nam nhân ngồi xung quanh đều mang theo nụ cười quỷ dị, Thịnh Hạo Nhiên càng muốn bắt lấy nữ nhân to gan kia để chất vấn, trong đầu nàng chứa những thứ gì mà lại dám làm loại hoạt động này.
Nếu lát nữa bắt đầu thi đấu mà nàng xuất hiện, hắn nhất định phải mang nàng đi bảo nàng dừng trận đấu hoang đường này lại, sau đó hỏi nàng vì sao lại trốn tránh hắn, còn có...
Càng nghĩ càng tức giận, đến khi bên ngoài vang lên một tiếng chiêng thật lớn, hắn mới ngưng lại tất cả lửa giận đang lan tràn trong lòng mình.
"Tiểu thư, tiếng chiêng vang lên, trận đấu đã bắt đầu." Vẻ mặt tiểu nha hoàn hăng hái dâng cao nói, ánh mắt không ngừng liến nhìn ra bên ngoài.
Đây là một trận thi đấu hiếm thấy! Đám đông nhiệt liệt bên ngoài khiến nàng cũng muốn đi ra ngoài xem náo nhiệt, vậy mà chủ tử thì lại lười biếng ngồi bát phong thổi cũng không động, không hề có ý muốn ra ngoài nhìn xem.
"Ừ." Mộ Tinh Đan đáp một tiếng, tỏ vẻ đã nghe thấy.
Vừa vùi ở trên ghế dựa, vừa uống trà nghe thanh âm huyên náo dưới lầu, nàng cười nhìn tiểu nha hoàn đứng ngồi không yên, trong lòng không nhịn được buồn cười.
Làm sao nàng ta có thể hiểu được tâm trạng của nàng chính là cố tình không đi ra ngoài.
Đến thời điểm cao trào nhất của trận đấu, đối tượng mà bọn họ mong đợi muốn tặng nụ hôn là nàng xuất hiện, mới tạo được không khí hiệu quả.
Nhưng còn muốn ngắm nhìn một lúc rồi tính toán lại bởi vì Tần chưởng quỹ mang đến tin tức không thể từ bỏ. Nguyên nhân là bởi vì Thịnh đại tướng quân cũng góp mặt trong hoạt động lớn này.
Đổi một bộ xiêm y không bắt mắt, lại mang mặt nạ, Mộ Tinh Đan mới cất bước đi xuống lầu dưới, trong lòng không nhịn được thở dài, thật sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó.
Nghĩ đến lúc sẽ nhìn thấy Thịnh Hạo Nhiên đã tránh né gần nửa tháng nay, trong lòng biết không nên, nhưng khóe miệng lại lộ ra nụ cười như có như không.
Nhưng khi nhìn thấy Thịnh Hạo Nhiên ở trên sàn thi đấu thì nụ cười này liền cứng lại.
Trên sàn đấu đã đổi sang chén nhỏ, cũng có nghĩa là trận bán kết đã bước sang vòng thứ hai. Bởi vì đây là quy tắc nàng định ra, cho nên nàng rất rõ ràng.
Vòng thứ nhất là bát lớn, chỉ là một loại rượu trái cây. Vòng thứ hai là bát nhỏ, thay đổi thành Thanh Tước có nồng độ cồn trung bình. Còn vòng thứ ba là dùng chén để uống, là Phượng Hoàng có nồng độ cồn cao nhất.
Còn dư lại trên sàn đấu đại đa số đều là những người có tửu lượng tốt. Lúc này mới bắt đầu vòng thứ hai, người bị loại cũng không nhiều. Nhưng Thịnh Hạo Nhiên rất rõ ràng là đang kiên cường chống đỡ, cả khuôn mặt hắn đỏ bừng, hơn nữa bước chân cũng có chút hư không.
Mộ Tinh Đan thấy thế, vội vàng sai mấy tiểu nhị đỡ hắn xuống dưới.
Sao đại tướng quân này cứ khiến người ta không thể an tâm vậy chứ?
Rõ ràng là một người không thể uống rượu, nhất định phải làm cho mình chật vật như vậy sao?
Nàng chỉ không muốn dính dáng tới hắn, chẳng lẽ không trêu chọc nổi, nàng vẫn trốn không thoát sao?
Ở trên đài, Thịnh Hạo Nhiên uống mấy ly rượu trái cây xuống bụng thì đầu óc cũng đã cực kỳ choáng váng, trên tay chân từ từ hiện ra mẩn đỏ, nhưng nữ nhân to gan kia vẫn không xuất hiện, khiến hắn không thể không tiếp tục cắn răng chống đỡ.
Dù không thể ngăn cản trận đấu hoang đường này, cũng muốn bảo vệ, bởi vì từ đáy lòng hắn không thể trơ mắt đứng nhìn đôi môi đỏ mọng mềm mại kia hôn lên gương mặt của bất kỳ một người nam nhân nào.
Nhưng bất luận hắn cắn răng khổ chống (khổ cực chống đỡ) như thế nào đi chăng nữa, sau khi một người tửu lượng không tốt như hắn uống tiếp một chén Thanh Tước, thì lực chú ý cũng không cách nào tập trung.
Đột nhiên hai bên có hai người đến gần, nhỏ giọng khuyên, "Tướng quân, đừng uống tiếp nữa! Chúng ta đỡ ngài xuống dưới nghỉ ngơi."
Hắn khoát tay áo, mắt lạnh tiêu cự không ổn định trừng qua, "Tránh ra, không phải quy định nói rằng người tham gia tự rút lui thì mới tính bỏ cuộc sao?"
Hai tên tiểu nhị là do Mộ Tinh Đan phái tới, vừa thấy hắn tỏ thái độ đánh chết cũng không chịu lui, nhất thời tay chân luống cuống, cùng đứng ở trên đài không biết nên làm thế nào cho phải.
Mộ Tinh Đan vừa nhìn, đã biết tình hình như thế nào, cắn cắn môi, nhỏ giọng phân phó: "Nói Tần chưởng quỹ thay loại rượu mạnh nhất lên đi."
Hắn đã say đến sắp không đi nổi, thay vì để hắn tiếp tục khổ chống từng ly từng ly như vậy, chẳng thà làm cho hắn uống liền một hơi, nhanh chóng lui xuống nghỉ ngơi.
Tần chưởng quỹ nhận được lệnh, gật đầu một cái.
Chờ Thịnh Hạo Nhiên uống xong ly rượu kia, sau đó ngã ra sau được tiểu nhị hầu ở hai bên hắn giao cho người chịu trách nhiệm trong lâu, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, lại dặn dò, "Phía trước quá ồn ào, đưa hắn đến tiểu lâu của ta đi."
Nha hoàn bên cạnh nhận được mệnh lệnh rời đi, mắt Mộ Tinh Đan cũng ngưng tụ lại một tia giãy dụa.
Sớm biết như thế nàng không nên trêu chọc hắn, nhìn xem nàng làm cho mình lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như thế nào.
Tỉnh lại từ trong cơn đau đầu, Thịnh Hạo Nhiên mở mắt ra thì nhìn thấy màn giường màu hồng nhạt, mà không phải bài trí thường ngày của mình. Hắn quơ quơ đầu, muốn khôi phục tỉnh táo, đột nhiên nhớ tới chuyện trước khi mình hôn mê.
Hắn vẫn đang so tài uống rượu trong trận đấu, ai ngờ vòng thứ hai rượu vừa vào cổ, chỉ cảm thấy một trận cay nồng, người liền ngất đi, sau đó thì sao?
Vừa nghĩ tới kết quả của trận đấu, khiến hắn không nhịn được sốt ruột, vội vàng muốn xuống giường.
"Ta nói Tướng quân đại nhân, có cần thiết vừa tỉnh lại liền vội vã xuống giường không?"
Nghe giọng nữ mềm mại non nớt còn mang theo chế nhạo này, Thịnh Hạo Nhiên vội vàng vén rèm nhìn ra ngoài, nữ tử làm cho hắn vừa tức vừa giận kia đang ngồi trước bàn tròn nhìn hắn.
"Trận đấu sao rồi? Thắng sao?"
Nhìn hắn vừa tỉnh lại liền hỏi về trận đấu, Mộ Tinh Đan không nhịn được cũng có chút tức giận, lạnh nhạt nói, "Tướng quân, thắng bại là chuyện thường tình của binh gia, thua coi như xong."
Thua? Thịnh Hạo Nhiên nhìn bộ dáng lơ đễnh của nàng,nỗ lực kiềm chế hỏi "Ai thắng? Đã lĩnh thưởng chưa?"
Mặc dù không biết tại sao hắn lại gấp gáp hỏi về trận đấu như vậy, nhưng Mộ Tinh Đan vẫn nhẫn nại trả lời hắn.
"Thịnh tướng quân, ngươi đã ngủ mấy canh giờ rồi, hiện tại cũng đã sắp đến thời gian dùng bữa tối, trận đấu đã sớm kết thúc, ta không rõ ràng lắm người nào thắng, nhưng phần thưởng thì nhất định là đã lĩnh xong rồi." Chính nàng tự mình sai Tần chưởng quỹ đưa "Tinh cô nương" kia đi ra, tự nhiên là biết được quá trình phía sau.
Thưởng? Nghĩ đến nàng thật sự hôn một tên nam nhân ngay cả tên cũng không biết, hắn mặc kệ cơn đau đầu đang tra tấn hắn, bước tới cầm lấy tay nàng khàn giọng gầm nhẹ, "Tại sao? Tại sao? Tại sao cho phép nam nhân khác hôn ngươi?"
Gì? Bị hắn rống làm cho thất thần, Mộ Tinh Đan vừa ngẩng đầu định hỏi hắn có ý gì, lại nghênh đón môi của hắn.
Nàng ngốc tại chỗ.
Thi đấu tặng nụ hôn, hắn không cần suy nghĩ cũng biết loại phương danh nghe rợn cả người này là chủ ý của ai!
Hắn định tìm tiểu nhị thông báo trước với nàng một tiếng, ai ngờ nhìn cả bãi sân, nhưng không có một người nào rảnh rỗi, chỉ có một tên gõ chiêng đồng hô lớn, "Thời gian ghi danh sắp hết, mọi người nhanh lên nào."
Cảm giác lý trí sắp không còn là của mình nữa, hắn cắn răng ngăn lại tên tiểu nhị gõ chiêng đồng kia, "Ghi danh ở đâu?"
Tiểu nhị kia la hét từ sáng sớm đến bây giờ gần như sắp khàn cả cổ họng, cũng đã sắp bất tỉnh, máy móc đáp lời, "Mời đến sương phòng bên trái trên lầu một để ghi danh, sau đó nhận mã bài chờ kiểm tra tửu lượng để biết có thể tiếp tục tiến vào đấu bán kết hay không."
Thịnh Hạo Nhiên vừa nghe còn có đấu vòng loại, đấu bán kết, mày cau lại, "Chẳng lẽ không thể trực tiếp tiến vào trận chung kết sao?"
Thật ra hắn chỉ uống một hai chén, không chỉ bởi vì cá tính nghiêm cẩn không cho phép, mà còn có quan hệ rất lớn với thể chất của hắn nữa. Một khi uống quá nhiều, toàn thân hắn sẽ bị nổi đầy mẩn đỏ, hơn nữa sẽ đau đầu không chịu nổi.
Nếu muốn thông qua vòng loại mới có thể vào bán kết, không cần phải nói, hắn hoàn toàn không có biện pháp.
"Sao có thể! Đây là quy củ mà đại chưởng quỹ của chúng ta tự mình lập ra, không ai có thể phá hỏng được." Có lẽ tiểu nhị đã ứng phó rất nhiều lần rồi, nên ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn hắn đã bác bỏ.
"Ngay cả ta cũng không được?"
"Đương nhiên ai..." Tiểu nhị còn muốn nói tiếp, nhưng định thần lại nhìn thấy đứng ở trước mắt hắn đúng là Tướng quân đại nhân, thì vội vàng nuốt lại mấy lời tiếp theo.
"Chuyện này..." Tiểu nhị có chút khó xử nhìn hắn, lại nhìn căn phòng trang nhã trên lầu một chút, cuối cùng quyết định"Cũng không phải không được..."
Hắn lặng lẽ đến gần, lấy ra từ trong ngực một khối mã bài, nhỏ giọng nói: "Tướng quân ngài cầm cái này đi, đây là thẻ bài Tần nhị chưởng quỹ cho mấy người hạ nhân chúng ta, nói là hâm nóng không khí, nên có thể bỏ qua vòng loại trực tiếp tiến vào bán kết, nhưng mà sẽ ủy khuất Tướng quân ngài, lấy tên của tiểu nhân."
Mặc dù thủ đoạn không được quang minh chính đại cho lắm, nhưng dưới tình thế cấp bách, hắn cũng bất chấp mọi thứ, sau khi nói tiếng cám tạ, liền cầm mã bài đến sương phòng bên phải chờ đợi.
Nhìn trên mặt mấy đại nam nhân ngồi xung quanh đều mang theo nụ cười quỷ dị, Thịnh Hạo Nhiên càng muốn bắt lấy nữ nhân to gan kia để chất vấn, trong đầu nàng chứa những thứ gì mà lại dám làm loại hoạt động này.
Nếu lát nữa bắt đầu thi đấu mà nàng xuất hiện, hắn nhất định phải mang nàng đi bảo nàng dừng trận đấu hoang đường này lại, sau đó hỏi nàng vì sao lại trốn tránh hắn, còn có...
Càng nghĩ càng tức giận, đến khi bên ngoài vang lên một tiếng chiêng thật lớn, hắn mới ngưng lại tất cả lửa giận đang lan tràn trong lòng mình.
"Tiểu thư, tiếng chiêng vang lên, trận đấu đã bắt đầu." Vẻ mặt tiểu nha hoàn hăng hái dâng cao nói, ánh mắt không ngừng liến nhìn ra bên ngoài.
Đây là một trận thi đấu hiếm thấy! Đám đông nhiệt liệt bên ngoài khiến nàng cũng muốn đi ra ngoài xem náo nhiệt, vậy mà chủ tử thì lại lười biếng ngồi bát phong thổi cũng không động, không hề có ý muốn ra ngoài nhìn xem.
"Ừ." Mộ Tinh Đan đáp một tiếng, tỏ vẻ đã nghe thấy.
Vừa vùi ở trên ghế dựa, vừa uống trà nghe thanh âm huyên náo dưới lầu, nàng cười nhìn tiểu nha hoàn đứng ngồi không yên, trong lòng không nhịn được buồn cười.
Làm sao nàng ta có thể hiểu được tâm trạng của nàng chính là cố tình không đi ra ngoài.
Đến thời điểm cao trào nhất của trận đấu, đối tượng mà bọn họ mong đợi muốn tặng nụ hôn là nàng xuất hiện, mới tạo được không khí hiệu quả.
Nhưng còn muốn ngắm nhìn một lúc rồi tính toán lại bởi vì Tần chưởng quỹ mang đến tin tức không thể từ bỏ. Nguyên nhân là bởi vì Thịnh đại tướng quân cũng góp mặt trong hoạt động lớn này.
Đổi một bộ xiêm y không bắt mắt, lại mang mặt nạ, Mộ Tinh Đan mới cất bước đi xuống lầu dưới, trong lòng không nhịn được thở dài, thật sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó.
Nghĩ đến lúc sẽ nhìn thấy Thịnh Hạo Nhiên đã tránh né gần nửa tháng nay, trong lòng biết không nên, nhưng khóe miệng lại lộ ra nụ cười như có như không.
Nhưng khi nhìn thấy Thịnh Hạo Nhiên ở trên sàn thi đấu thì nụ cười này liền cứng lại.
Trên sàn đấu đã đổi sang chén nhỏ, cũng có nghĩa là trận bán kết đã bước sang vòng thứ hai. Bởi vì đây là quy tắc nàng định ra, cho nên nàng rất rõ ràng.
Vòng thứ nhất là bát lớn, chỉ là một loại rượu trái cây. Vòng thứ hai là bát nhỏ, thay đổi thành Thanh Tước có nồng độ cồn trung bình. Còn vòng thứ ba là dùng chén để uống, là Phượng Hoàng có nồng độ cồn cao nhất.
Còn dư lại trên sàn đấu đại đa số đều là những người có tửu lượng tốt. Lúc này mới bắt đầu vòng thứ hai, người bị loại cũng không nhiều. Nhưng Thịnh Hạo Nhiên rất rõ ràng là đang kiên cường chống đỡ, cả khuôn mặt hắn đỏ bừng, hơn nữa bước chân cũng có chút hư không.
Mộ Tinh Đan thấy thế, vội vàng sai mấy tiểu nhị đỡ hắn xuống dưới.
Sao đại tướng quân này cứ khiến người ta không thể an tâm vậy chứ?
Rõ ràng là một người không thể uống rượu, nhất định phải làm cho mình chật vật như vậy sao?
Nàng chỉ không muốn dính dáng tới hắn, chẳng lẽ không trêu chọc nổi, nàng vẫn trốn không thoát sao?
Ở trên đài, Thịnh Hạo Nhiên uống mấy ly rượu trái cây xuống bụng thì đầu óc cũng đã cực kỳ choáng váng, trên tay chân từ từ hiện ra mẩn đỏ, nhưng nữ nhân to gan kia vẫn không xuất hiện, khiến hắn không thể không tiếp tục cắn răng chống đỡ.
Dù không thể ngăn cản trận đấu hoang đường này, cũng muốn bảo vệ, bởi vì từ đáy lòng hắn không thể trơ mắt đứng nhìn đôi môi đỏ mọng mềm mại kia hôn lên gương mặt của bất kỳ một người nam nhân nào.
Nhưng bất luận hắn cắn răng khổ chống (khổ cực chống đỡ) như thế nào đi chăng nữa, sau khi một người tửu lượng không tốt như hắn uống tiếp một chén Thanh Tước, thì lực chú ý cũng không cách nào tập trung.
Đột nhiên hai bên có hai người đến gần, nhỏ giọng khuyên, "Tướng quân, đừng uống tiếp nữa! Chúng ta đỡ ngài xuống dưới nghỉ ngơi."
Hắn khoát tay áo, mắt lạnh tiêu cự không ổn định trừng qua, "Tránh ra, không phải quy định nói rằng người tham gia tự rút lui thì mới tính bỏ cuộc sao?"
Hai tên tiểu nhị là do Mộ Tinh Đan phái tới, vừa thấy hắn tỏ thái độ đánh chết cũng không chịu lui, nhất thời tay chân luống cuống, cùng đứng ở trên đài không biết nên làm thế nào cho phải.
Mộ Tinh Đan vừa nhìn, đã biết tình hình như thế nào, cắn cắn môi, nhỏ giọng phân phó: "Nói Tần chưởng quỹ thay loại rượu mạnh nhất lên đi."
Hắn đã say đến sắp không đi nổi, thay vì để hắn tiếp tục khổ chống từng ly từng ly như vậy, chẳng thà làm cho hắn uống liền một hơi, nhanh chóng lui xuống nghỉ ngơi.
Tần chưởng quỹ nhận được lệnh, gật đầu một cái.
Chờ Thịnh Hạo Nhiên uống xong ly rượu kia, sau đó ngã ra sau được tiểu nhị hầu ở hai bên hắn giao cho người chịu trách nhiệm trong lâu, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, lại dặn dò, "Phía trước quá ồn ào, đưa hắn đến tiểu lâu của ta đi."
Nha hoàn bên cạnh nhận được mệnh lệnh rời đi, mắt Mộ Tinh Đan cũng ngưng tụ lại một tia giãy dụa.
Sớm biết như thế nàng không nên trêu chọc hắn, nhìn xem nàng làm cho mình lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như thế nào.
Tỉnh lại từ trong cơn đau đầu, Thịnh Hạo Nhiên mở mắt ra thì nhìn thấy màn giường màu hồng nhạt, mà không phải bài trí thường ngày của mình. Hắn quơ quơ đầu, muốn khôi phục tỉnh táo, đột nhiên nhớ tới chuyện trước khi mình hôn mê.
Hắn vẫn đang so tài uống rượu trong trận đấu, ai ngờ vòng thứ hai rượu vừa vào cổ, chỉ cảm thấy một trận cay nồng, người liền ngất đi, sau đó thì sao?
Vừa nghĩ tới kết quả của trận đấu, khiến hắn không nhịn được sốt ruột, vội vàng muốn xuống giường.
"Ta nói Tướng quân đại nhân, có cần thiết vừa tỉnh lại liền vội vã xuống giường không?"
Nghe giọng nữ mềm mại non nớt còn mang theo chế nhạo này, Thịnh Hạo Nhiên vội vàng vén rèm nhìn ra ngoài, nữ tử làm cho hắn vừa tức vừa giận kia đang ngồi trước bàn tròn nhìn hắn.
"Trận đấu sao rồi? Thắng sao?"
Nhìn hắn vừa tỉnh lại liền hỏi về trận đấu, Mộ Tinh Đan không nhịn được cũng có chút tức giận, lạnh nhạt nói, "Tướng quân, thắng bại là chuyện thường tình của binh gia, thua coi như xong."
Thua? Thịnh Hạo Nhiên nhìn bộ dáng lơ đễnh của nàng,nỗ lực kiềm chế hỏi "Ai thắng? Đã lĩnh thưởng chưa?"
Mặc dù không biết tại sao hắn lại gấp gáp hỏi về trận đấu như vậy, nhưng Mộ Tinh Đan vẫn nhẫn nại trả lời hắn.
"Thịnh tướng quân, ngươi đã ngủ mấy canh giờ rồi, hiện tại cũng đã sắp đến thời gian dùng bữa tối, trận đấu đã sớm kết thúc, ta không rõ ràng lắm người nào thắng, nhưng phần thưởng thì nhất định là đã lĩnh xong rồi." Chính nàng tự mình sai Tần chưởng quỹ đưa "Tinh cô nương" kia đi ra, tự nhiên là biết được quá trình phía sau.
Thưởng? Nghĩ đến nàng thật sự hôn một tên nam nhân ngay cả tên cũng không biết, hắn mặc kệ cơn đau đầu đang tra tấn hắn, bước tới cầm lấy tay nàng khàn giọng gầm nhẹ, "Tại sao? Tại sao? Tại sao cho phép nam nhân khác hôn ngươi?"
Gì? Bị hắn rống làm cho thất thần, Mộ Tinh Đan vừa ngẩng đầu định hỏi hắn có ý gì, lại nghênh đón môi của hắn.
Nàng ngốc tại chỗ.
/23
|