Tri Huyện Bị Ép Lấy Chồng

Chương 4

/10


Yên Hồng giục ngựa chạy trên triền núi nhỏ, chỗ cao gió mạnh, quần áo bị thổi bay phất phới, nàng đưa mắt nhìn chung quanh, cuối thu khí sảng, cây cối nhiễm một sắc thái rực rỡ mấy mẩu ruộng đều đã kết bông, lúa trổ đòng đòng, phương xa ánh nắng ánh trên mặt sông lấp lánh, giống như một cái đai lưng màu bạc uốn lượn xuyên qua đại địa vàng óng ánh, phong cảnh cực kỳ xinh đẹp.

Không xa giữa rừng núi tỏa ra từng dải khói bếp, chắc hẳn tên gây chuyện thị phi đang ở vùng đó, nàng khẽ quát một tiếng, ghìm ngựa chạy đi.

Giữa sườn núi dốc thoải một đội nhân mã tụ tập, bọn nô bộc bận bịu thổi lửa nấu cơm trưa, các huynh đệ công tử ngồi vây quanh tại trước căng lều tán chuyện nói giỡn.

Xa xa trông thấy một con tuấn mã chạy tới, Mộ Thiên Tú nhãn tình sáng lên, cao hứng nghênh đón.

"Nguyên lai Giang huynh đối với săn bắn cũng có hứng thú, sớm biết như vậy ta liền mời ngươi cùng đi."

"Ta không phải đến chơi đùa, ta là tới quản các ngươi ." Giang Yên Hồng xuống ngựa.

Nguyên lai, đại đội nhân mã săn bắn chơi đùa thật cao hứng, đạp hỏng vài mẫu ruộng đồng bên rừng, năm ba cái nông dân cùng đến huyện nha trách cứ, sư gia thông minh lập tức đẩy Huyện thái gia ra mặt, vì giúp nông dân lấy lại công đạo, Giang Yên Hồng đành phải tự thân xuất mã .

"Không có vấn đề, sau này trở về ta nhất định sẽ bồi thường tất cả tổn thất." Mộ Thiên Tú một mực đáp ứng.

Nàng hài lòng gật gật đầu, "Có những lời này là đủ rồi, ta đi trở về, không trở ngại các ngươi vui đùa."

"Cấp bách cái gì? Đã đến đây, nhân tiện tới chào các vị bằng hữu."

Hắn đoạt lấy dây cương ném cho người hầu vừa chạy tới phục thị, kéo lấy nàng đi về hướng đám bạn.

Lòng của nàng đột nhiên căng thẳng, Mễ Bối không đi theo bên người, nàng căn bản là không biết đệ đệ ở kinh thành đã gặp qua người nào, lần này nguy rồi!

"Lý huynh, Trương huynh, các ngươi xem ai đến đây?"

Hai mươi bảy, tám tuổi Lý Thượng Thư kiêm Lại Bộ Thị Lang, nửa đùa nửa thật nói: "Giang huynh, đã lâu không gặp, ngươi thaotj nhìn rõ ràng gầy đi không ít, xem ra đảm đương chức Lam Điền Huyện lệnh cũng không dễ dàng."

Thường niên nhược quán (thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán) môn hạ Trương Trùng biểu lộ một bộ dáng rất là đồng tình, "Ai, có loại hàng xóm này sao mà thoải mái khỏe lên được."

"Nói đúng à nha." Nàng thuận theo mấy vị nhân huynh(xưng hô với bạn bè, thường dùng trong thư tín) vuốt đuôi hàn huyên vài câu, xem bọn hắn không có sinh nghi, nàng len lén nhẹ nhàng thở ra.

Binh bộ Tư Mã lang trung Mã Tổ Văn lần đầu tiên nhìn thấy nàng, đôi mắt tán thưởng đảo vài vòng, nhịn không được trêu đùa Mộ Thiên Tú.

"Khó trách Thị Lang đại nhân vốn không quan tâm đến ai lại đặc biệt chiếu cố Giang đại nhân, đặc biệt đem hắn điều đến Lam Điền , nguyên lai Giang đại nhân lớn lên tuấn tú như thế, làm cho người ta thích thương như thế, thì ra là thế, thì ra là thế."

Bị nói trúng tâm sự Mộ Thiên Tú trên mặt bạo hồng — vội vàng buông tay còn đang cầm ra, lúng túng quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn mặt tiểu tử kia.

Giang Yên Hồng lúc này mới giật mình tay của mình bị hắn nắm đã lâu, mặt cũng đỏ tới mang tai, vừa thẹn lại quẫn bách cúi đầu.

Lý lang cùng Trương Trùng trao đổi ánh mắt, tại trong mắt nhau đều thấy được một tia khó hiểu cùng kinh ngạc, dựa vào cá tính Mộ Thiên Tú , đối mặt trêu đùa như vậy hẳn là cười to không ngừng, rồi mới phản công, chính là tự dưng lại mặt đỏ đổ mồ hôi, ngay cả Giang Thanh Mặc cũng cúi đầu không nói.

Chẳng lẽ nói trúng. . . . . . Không thể nào? !

Mã Tổ Văn cũng phát giác được bầu không khí đột nhiên cứng lại rồi, vội vàng nói: "Là nói giỡn , nói giỡn chơi , không buồn cười thì thôi."

Trương Trùng cơ trí mà mở chủ đề khác, "Đúng rồi, nghe nói qua không lâu nữa Hoàng thái hậu phải về Lĩnh Nam thăm viếng, hiện tại đang tại chọn lựa người đi theo, hoàng thái hậu sủng ái nhất Tề quốc công chúa cũng sẽ cùng đi."

Mộ Thiên Tú liền giống như bị dẫm lên cái đuôi bật lên, chịu không được quang quác kêu to, "Này này này, đang yên lành nói tới nàng làm cái gì? Các ngươi tha cho ta đi!"

Nhìn Mộ Thiên Tú không sợ trời không sợ đất nghe thấy đến Tề quốc công chúa bốn chữ lại sợ thành như vậy, mọi người nhịn không được cười to, ngươi một câu ta một câu chọc hắn.

"Chúng ta tha ngươi, người ta cũng không muốn tha ngươi, nghe nói nàng tính toán hướng Tuyên thành Quận Vương mượn ngươi Quận Vương phủ Thị Lang làm hộ vệ."

"Cái này Lĩnh Nam một chuyến khứ hồi, vừa vặn bồi dưỡng cảm tình, chờ thời điểm trở lại kinh, Thị Lang đại nhân liền biến thành Phò mã đại nhân."

"Các ngươi rất muốn chết là phải không? !" Mộ Thiên Tú ánh mắt giống như muốn ăn thịt người trừng mắt đám bạn không biết sống chết, muốn hắn và công chúa dã man kia ở cùng nhau, không bằng giết hắn còn thống khoái hơn.

Giang Yên Hồng nghiêng mắt nhìn hắn một cái, nguyên lai hắn có đối tượng rồi, Công Chúa Điện Hạ tôn quý nhất, không hiểu sao, lòng của nàng lại trầm xuống một chút.

☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Con hươu kinh hoảng chạy trốn như điên, bay vọt qua dòng suối nhỏ, nhảy vào rừng cây dày đặc ở bờ bên kia.

Vài con tuấn mã kiên nhẫn rượt đuổi, o lướt qua dòng suối, đuổi vào rừng cây, trong rừng mặt đất nhấp nhô khó đi, trên đường đi cành lá mọc thành bụi râm rạp, điều này làm cho đám nam nhi đang săn bắn thủy chung không đuổi theo được con hươu.

Mộ Thiên Tú thoáng nhìn phía trước nơi tận cùng rừng cây có bãi cỏ trống trải, ý bảo đám bạn chia ra hai đường bọc đánh, đem con mồi xua đến khoảng đất trống phía trước.

Con hươu đã bị giáp công, chỉ có thể đi thẳng phía trước, vào sát na lúc nó nhảy lên chạy vội ra rừng cây, một trận mưa tên phá không ra, bắn vào trong thân thể to lớn, con hươi buồn bã ai ô một tiếng, cuối cùng chống đỡ hết nổi ngã xuống đất.

Đoàn người thúc ngựa phi tới bên cạnh con hươu, xuống ngựa vui vẻ nhìn con hươu cuối cùng cũng cầm tới tay, có người lấy túi rượu trên lưng ngựa xuống, bốn anh em thay phiên nhau uống , hào hứng ngẩng đầu cười nói.

Bọn nô bộc dẫn đi theo đuổi tới, nâng lên con mồi, Mộ Thiên Tú chờ đoàn người đi cũng một lần nữa nhảy lưng ngựa, đội ngũ săn bắn chuẩn bị hướng về chỗ doanh trướng.

"Giang huynh ?" Mộ Thiên Tú nhìn tới nhìn lui vài lượt, trong đại đội nhân mã vô cùng náo nhiệt không thấy Huyện thái gia, hắn liền khẩn trương lên.

"Bắt đầu đuổi hươu đã không thấy hắn rồi." Trương Trùng nói.

Có mấy nô bộc nói nửa đường trông thấy Giang đại nhân ngoặt hướng đường nhỏ lên núi .

"Đại khái là vì giữa trưa trêu đùa hơi quá trớn ." Lý lang thoáng trách cứ nhìn Mã Tổ Văn.

"Giang đại nhân da mặt thật là mỏng." Mã Tổ Văn áy náy gãi gãi đầu, "Chờ một chút ta sẽ hảo hảo cùng hắn bồi thường."

Tuy nói như thế, nhưng mà Mộ Thiên Tú vẫn cảm thấy không yên lòng, thế nhưng lại sợ biểu hiện quan tâm quá độ, sẽ bị đám bạn chế nhạo hắn và Giang Thanh Mặc đàn lang đàn khanh.( đại khái là boy x boy)

Hắn đành phải lặng lẽ thả chậm tốc độ, rớt xuống đội ngũ cuối cùng, phân phó người hầu hảo hảo chiêu đãi khách nhân, hắn còn muốn cưỡi ngựa đi dạo, muộn một chút sẽlại trở lại doanh trướng, dặn dò xong, hắn ghìm chặt cương ngựa, chuyển qua hướng vào rừng chạy đi.

Rừng cây rậm rạp um tùm ——

Tại trong rừng, Giang Yên Hồng vừa đi vừa khẩn trương nhìn bốn phía.

Công phu cưỡi ngựa của nàng vốn là chỉ tạm được, đường trên núi lại khó đi, nàng căn bản là không theo kịp tốc độ chạy gấp của Mộ Thiên Tú bọn họ, thoáng cái đã bị bỏ lại phía sau, bọn nô bộc môn cũng chê nàng chậm, đều vượt qua nàng chạy trước, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, nàng biến thành cô linh linh ( trơ trọi ) một người.

Trong lúc quanh quẩn tại rừng rậm dày đặc khó xuyên qua cùng với các hào ranh cao thấp, nàng dần dần phân không rõ phương hướng, vốn đang mơ hồ nghe thấy phương xa trong rừng có thanh âm rầm rĩ, nhưng hiện tại cái gì đều nghe không được.

Theo mặt trời dần dần nghiêng về phía tây, nàng càng lúc càng sợ hãi, nàng giống như thật sự. . . . . .

Lạc đường!

Làm sao đây? Nàng thiếu chút nữa khóc lên, run lấy thanh âm, ôn tồn cầu lão Mã dưới hông.

"Ngựa tốt à, người ta nói ngựa luôn nhớ đường, cho nên ngươi biết đường về nhà đúng không? Cầu xin ngươi dẫn ta về nhà được không? Chờ về đến nhà, ta nhất định mời ngươi ăn bữa ngon, lần sau cũng sẽ không khiến ngươi cùng người ta đi săn cái gì đó, đi loại đường núi khó đi muốn chết này, ta cam đoan."

Lão Mã như nghe hiểu khàn ô vài tiếng, lần này nàng không có khống chế dây cương, tùy tiện con ngựa đi đi lại lại, không lâu, một mảnh sông ở sườn núi hiện ra bên ngoài rừng cấy, lão Mã đi đến dưới dòng suối, cúi đầu uống nước.

"Lão huynh, mặt trời muốn nhanh xuống núi rồi, chúng ta không rảnh nghỉ ngơi, cầu xin ngươi đi mau được không?"

Nàng lo lắng thúc giục vài tiếng, phát giác lão Mã không có ý đi lại, hết cách bất đắc dĩ xuống ngựa, uống mấy ngụm nước suối thanh mát, ngửa đầu lại lần nữa nhìn chung quanh một chút.

Ai, ngoại trừ cây, chỉ có cây ——

Một gốc lại một gốc cây mộc xẹt qua trước mắt Mộ Thiên Tú , hắn dùng tất cả thị lực đi tuần tra mỗi một cái sơn đạo, dáu chân thú, mỗi một chỗ bóng rừng, vách núi.

Coi như là quan tâm quá mức, vạn nhất tiểu tử kia không phải xuống núi, mà là lạc đường thì làm sao đây? Cho nên hắn tình nguyện đi nhiều vài vòng, xác định không có việc gì mới lại xuống núi.

Tại trong rừng chạy băng băng một hồi, không có trông thấy bất luận bóng người nào, hắn quay lại đầu ngựa, chuẩn bị xuống núi, nhưng vào lúc này, mơ hồ nghe thấy một tiếng ngựa hí theo rừng cây bên kia truyền đến, hắn xác định phương hướng, lập tức giục ngựa chạy qua.

Xa xa , trông thấy trên dòng suối ở sườn núi một người một con ngựa, hắn nở nụ cười, rất may mắn không có trực tiếp xuống núi, bằng không thân thể nhỏ gầy như vậy chỉ sợ cho heo núi nhét kẽ răng cũng không đủ.

Nghe thấy tiếng vó ngựa,Giang Yên Hồng vừa mừng vừa sợ bật lên , cao hứng nhìn Mộ Thiên Tú hướng nàng chạy tới .

Lão Mã vốn đang ở bên dòng suối uống nước đột nhiên bất an, nàng tranh thủ thời gian đưa tay giữ chặt dây cương, chính là lão Mã từ trước đến nay dịu dàng ngoan ngoãn lại không nghe lời kiên quyết dãy ra, nàng kéo mãi không được đành phải buông tay, quay đầu lại, Mộ Thiên Tú lại giương cung cài tên, nhưng lại nhắm vào nàng — nàng không thể tin được trừng to mắt.

"Mộ Thiên Tú, ngươi làm cái gì? !"

"Chạy mau ——" Mộ Thiên Tú khẩn trương hét lớn, một con gấu đực lớn đột nhiên từ sau bụi cây lao ra, lão Mã thông minh, biết trước né tránh, tiểu tử kia lại ngốc không trèo lên còn đứng tại chỗ, thật sự là cấp bách chết người .

Không thể nào? ! Hắn thật sự bắn tên rồi? ! Giang Yên Hồng sợ tới mức nhắm mắt lại.

Chỉ nghe được hưu một tiếng, mũi tên mang một cỗ kình phong xẹt qua bên cạnh nàng, phốc một tiếng, bắn vào bên trong vật mềm mại gì đó, tiếp theo một tiếng quát giận rung trời, nàng kinh ngạc xoay người.

Má ơi, một con gấu lớn ngực trúng tên, cuồng nộ dùng hai chân sau đứng lên, hai chân trước trên không trung phẫn nộ mà vung vẩy, đáng sợ hơn chính là con gấu lớn cách nàng bất quá khoảng vài thước .

Nàng chết chắc rồi ——

"Phát ngốc cái gì? Còn không mau chạy" hắn một bên giương cung bắn tên, một bên giục ngựa vội vã.

Nàng cũng muốn chạy nha, chỉ là sợ tới mức hai chân như nhũn ra, rầm một tiếng liền ngã ngồi trên mặt đất .

Hắn gấp đến độ kêu to, nghĩ muốn bắn thêm vài tên lại phát hiện túi tên đã hết, tức giận đến vứt cung, rút ra đoản kiếm ba thước trên lưng, cấp bách đâm tới.

Nàng trơ mắt nhìn gấu đen cuồng bạo hướng nàng đánh tới, ngây ngẩn cả người, nàng chẳng những chết chắc rồi, mà còni sẽ chết cực kỳ khó coi.

Một đạo hắc ảnh xen vào giữa nàng và gấu đen, nàng giật mình sững sờ ngẩng đầu, nhìn cao lớn bóng lưng oai hùng, trong lòng dâng lên từng đợt ngất trời kích động cùng cảm động.

Mộ Thiên Tú một bên vung kiếm đâm về con gấu, một bên điều khiển ngựa né tránh trảo gấu, nhưng con gấubổ thế rất mạnh, lợi trảo đánh về bên hông ngựa, quét trúng đùi phải của hắn, lập tức một mảnh máu tươi đầm đìa.

"Mộ Thiên Tú ——" Lòng của nàng đột nhiên co rút đau đớn.

Con ngựa bị đau, bản năng hướng bên cạnh tháo chạy. Hắn biết rõ nếu như mình né tránh đi..., Giang Thanh Mặc phía sau nhất định sẽ gặp nạn, bất chấp thương thế, xoay người nhảy xuống lưng ngựa, múa kiếm trong tay, lần nữa hướng gấu đen công tới.

Một đôi lợi trảo ở bên cạnh hắn chộp tới chộp lui, nhiều lần suýt chút nữa làm bị thương hắn, nàng thấy trong lòng run sợ, mồ hôi lạnh chảy, lòng dạ theo động tác của hắn mà bay lên bay xuống.

Trong khe hở của chưởng gấu, chân dài của hắn đạp một cái, lượn vòng lên trời,con gấu cũng ngẩng đầu nhìn theo lên, ba thước đoản kiếm từ trên hướng xuống đâm vào ngạch đỉnh gấu ( đỉnh đầu), thẳng đến hết chuôi.

Hắn lộn vài vòng, tiêu sái rơi xuống đất, chân phải bị thương không thể chịu được lực đạo đánh vào, lảo đảo một cái, quì xuống.

Con gấu bảo trì tư thế bất động ngửa mặt lên trời, tiếp theo cứng ngắc nghiêng về phía trước, ầm ầm ngã trên mặt đất, rồi không nhúc nhích nữa.

"Mộ Thiên Tú, ngươi không sao chứ?" khí lực dọa chạy mất tất cả đều đã trở lại, Giang đỏ bừng chạy tới dìu hắn ngồi xuống, chứng kiến hắn trên chân một mảnh tinh huyết, nàng sợ hãi quay đầu đi chỗ khác.

Mộ Thiên Tú bởi vì nhịn đau mà trở nên nhợt nhạt, môi khẽ mỉm cười, "Không việc việc gì, cái con gấu lớn này sao mà so được với Ba Đao, hắn tùy tiện đánh ra một chưởng đều so với cái này lợi hại hơn."

Bị thương thành như vậy rồi còn nói giỡn? ! Nàng vừa kinh ngạc vừa bội phục bật cười, cười lúc này, kỳ quái thay lạo xoa dịu mọi khẩn trương cùng sợ hãi.

" Trong túi da trên yên ngựa có chút thuốc trị thương."

Nàng lập tức chạy tới kéo ngựa của hắn trở về, tìm được thuốc trị thương, thoáng nhìn vết thương trên bụng ngựa, nàng ôn nhu an ủi con ngựa, "Ngoan ngoan, trước chờ một chút, chờ ta giúp chủ nhân ngươi chăm sóc tốt miệng vết thương."

Lão Mã của nàng bị chấn kinh chạy đi cũng đã trở về, giống như làm nũng dùng đầu ngựa ma sát vào mặt chủ nhân, nàng thông cảm vỗ vỗ lão Mã, xoay người ngồi xổm trước mặt hắn.

" Đưa thuốc cho ta, ta tự mình làm là được rồi." Hắn cởi giày, xé ống quần ẩm ướt , nhìn miệng vết thương sâu gần thấy xương, thoá mạmột tiếng đáng chết, cũng không ngẩng đầu lên đưa tay đòi thuốc.

"Để ta." Nàng một chưởng vỗ lên tay của hắn, nhưng khi tầm mắt nàng rơi trên vào vết thương da tróc thịt bong thì nàng đột nhiêncảm giác được đầu chóang mắt hoa.

Hắn cười cười, "Dến miệng vết thương cũng không dám nhìn, làm sao bôi thuốc?"

Giang Yên hồng mặt ửng hồng, không cam lòng yếu thế ngoái đầu lại ngạo nghễ liếc hắn, cậy mạnh nói: "Đừng nhiều lời, ta nói là để ta ."

"Phiền toái là ta đã chảy hết máu mà chết trước khi làm xong rồi."

Nàng cắn răng một cái, da đầu cứng ngắc vì hắn xử lý miệng vết thương rồi bôi thuốc, vén lên vạt áobào, đem vạt áo trongbằng lụa trắng ở dưới áo ngoài xé thành một dải lại một dai, cẩn thận băng bó miệng vết thương.

Tầm mắt của hắn theo hai tay ôn nhu dời lên gương mặt thanh tú, trong mắt quen có ý cười thâm trầm, có cả hoang mang nan giải, cùng với ái mộ khó kiềm chế.

Từ lần kia không giải thích đem hắn xem thành các bà các chị, ý niệm tà ác trong đầu chưa từng xuất hiện đã quấy rối dòng suy nghĩ của hắn, mà ngay cả hiện tại, hắn cũng thấy được đôi tay cực kỳ ôn nhu kia vì hắn rịt thuốc, cặp lông mày kia sợ hãi cau lại trông đáng yêu cực kỳ, đôi môi trơn mềm phấn nôn cậy mạnh khẽ cắn. . . . . .

Mội cái tay to đọt nhiên vô thanh vô tức xoa xoa gò má nàng, nàng hơi kinh hãi, chậm rãi ngẩng đầu, chống lại cặp mắt bao hàm cảm tình kia, trong đầu của nàng không khỏi trống rỗng, giật mình sững sờ nhìn hắn.

Ngón tay thon dài của Mộ Thiên Tú như mỹ ngọc tinh tế nhẹ nhàng vỗ về an ủi hai gò má dần dần ửng hồng, một loại vui sướng khó nói lên lời cùng thỏa mãn theo đầu ngón tay rơi vào ngực, cả trái tim đều nóng lên, vì cái cảm giác mỹ hảo này, cho dù bị chế nhạo đàn khanh đàn lang cũng đáng giá.

Nàng cuối cùng phục hồi tinh thần lại, đột nhiên co rụt lại về sau, kinh nghi ( ngạc nhiên nghi ngờ ), sợ hãi, xấu hổ nhìn hắn.

Hắn tại sao nhìn nàng như vậy, sờ nàng như vậy? Chẳng lẽ chuyện nàng nữ giả nam trang đã bị lộ rồi? Nghĩ đến đây, nàng sợ tới mức toàn thân cứng còng, sắc mặt trắng bệch.

Chứng kiến biểu lộ kinh nghi của đối phương, tay của hắn như bị nọc độc ong mật chích đến mãnh liệt rút về , mặt đỏ tới mang tai mà nghĩ muốn giải thích một chút, chính là đầu và đầu lưỡi đều biến chuyển liên tục.

"Thực xin lỗi, Giang huynh, ta chỉ phải . . . . . Chỉ là. . . . . ."

"Chỉ là cái gì?" Nàng vô cùng lo lắng truy vấn.

Đối diện với đôi mắt ướt át , Mộ Thiên Tú cái khó ló cái khôn, thuận miệng nói dối, "Ta chỉ . . . . . giúp ngươi lau nước mắt, ngươi bị dọa khóc."

"Ta nào có bị dọa khóc?" Nàng hoài nghi sờ sờ mặt của mình, không nhớ rõ chính mình có khóc.

"Hiện tại đương nhiên không có, bởi vì ta giúp ngươi lau rồi chứ sao." Hắn một bả đoạt lấy thuốc trị thương, đưa lưng về phía nàng, tránh thoát hoàn cảnh nan kham làm cho người ta khó mở miệng.

Hắn không hối hận vừa rồi không tự kìm hãm được, tuy nhiên lại rất lo lắng tiểu tử kia phản ứng, rất sợ cử động lỗ mãng khiến người ta chán ghét, rất sợ ý nghĩ mập mờ bị nhìn thấu, càng sợ tiểu tử kia tuyệt tình cắt đứt quan hệ, hắn chưa từng có qua loại tâm tình thực bất an này, không biết nên làm sao đây mới tốt.

Giang Yên Hồng đi đến bên dòng suối rửa tay, rửa mặt, thỉnh thoảng len lén quay đầu lại nhìn bóng lưng anh tuấn.

Sự tình hình như không có bại lộ, chính là nếu như hắn không biết nàng là giả nam nhân, là nữ nhân thực sự, vậy hắn tại sao như dị thường ôn nhu nhìn nàng như vậy, che chở yêu thương bao phủ lấy nàng? Nàng càng nghĩ càng không thông.

Lời nói vui đùa của Mã Tổ Văn đột nhiên hiện lên trong đầu nàng——

Chẳng lẽ người này thực sự có đoạn tay áo chi phích? !( là đồng tính a~)

Không thể nào? Hắn chẳng những cùng danh kỹ Thạch lựu rất thân quen, ở kinh thành còn có cả Tề quốc công chúa, hắn không thiếu nữ nhân, lại rất có khí khái nam tử, xem thế nàocũng không giống như cái loại người này nha, chính là nếu như không phải như vậy, sự tình thật sự nói không thông, nàng nghĩ đến lông mày cũng thắt lại.

☆☆☆☆☆☆☆☆☆

"Ai ơ, đau chết ta ——"

Giang Yên Hồngchỉ cảm thấy tứ chi trăm chỗkhông có chỗ nào không mỏi nhừ, không có chỗ nào không đau, ngày hôm qua trên lưng ngựa xóc nảy quá lâu, tỉnh lại, toàn thân xương cốt đều muốn rơi rụng, lđén đứng dậy xuống giường đều cảm thấy đã cố hết sức, nàng ôm khung giường giãy dụa bò lên, nhịn không được lớn tiếng khóc thét.

"Cũng không nhìn một chút chính mình là cái dạng gì, concùng người ta đi săn cái gì, quả thực chính là tự tìm xấu hổ."

Ngày hôm qua xuống núi, đoàn người Lý Lang chứng kiến Mộ Thiên Tú bị thương tới thấy xương, lập tức tống hắn trở lại biệt thự, nàng cảm thấy rất xấu hổ, cho nên không có đi theo, tự mình trở lại huyện nha .

Bây giờ suy nghĩ một chút, mình đúng là không phóng khoáng rồi, hắn phấn đấu quên mình cứu nàng, nàng còn đang đoán đàn lang đàn khanh loại chuyện râu ria này, cả lời cám ơn cũng đã quên nói.

Thương thế của hắn chẵng lẻ không quan trọng hơn?

Nàng tranh thủ thời gian búi sơ đầu tóc cho tốt, đổi tốt xiêm y, tính toán qua phủ xem hắn.

"Thiếu gia, ngươi đã tỉnh chưa? Lỗ ba đao đến đây."

Giang Yên Hồng nghe vậy ra khỏi gian phòng, thẳng đến phòng khách.

Lỗ ba đao cá tính sảng khoái đem mấy thứ gì đó phóng ra đầy bàn, " Nhị công tử nhà ta muốn ta mang thịt hươu này, thịt heo rừng tới cho Huyện thái gia, còn có chúng ta đã đưa bạc đến những nông kia gia rồi, thỉnh đại nhân yên tâm."

"Thị Lang đại nhân đỡ một chút rồi sao?" Nàng vội vàng mà hỏi thăm.

"Không có việc gì rồi, kế tiếp chỉ cần tĩnh dưỡng là ổn." Lỗ ba đao dùng sức đám vào bộ ngực rậm lông, "Nếu ngày hôm qua mà có ta đi ..., con gấu lớn ta không cần ba đao, một đao liền bổ hắn, làm sao để nó còn có thể hù đến Huyện thái gia, làm bị thương nhị công tử nhà ta!"

"Thực vậy đó, đến gấu thực cũng sẽ sợ cái con gấu lớn như ngươi." Đã gặp mặt vài lần, hiện tại Mễ Bối đã không sợ cái đại thúc mặt ác tâm thiện này, liền dám mở miệng vui đùa.

Lỗ ba đao lơ đễnh ha ha cười to, nhắc tới hộp khảm trai sơn hồng trên bàn, "Đúng rồi, nơi này có một ít thuốc an thần, bổ khí, nhị công tử nhà ta nói ngày hôm qua Huyện thái gia bị sợ hãi, phải nghỉ ngơi cho tốt mới được, muốn ta nhắc nhở đại nhân nhất định phải dùng mỗi ngày."

Quan tâm từng li từng tí làm cho Giang Yên Hồng nội tâm thực ấm áp, "Ta ngay bây giờ phải đi xem hắn."

"Hôm nay sáng sớm hắn cùng lý Thị Lang bọn họ trở lại kinh rồi, tiếp qua không lâu chính là Trung thu rồi, phải đợi qua hết tiết mới có thể trở về."

Chuyện tình chủ nhân phân công làm tốt rồi, Lỗ Ba Đao chắp tay cáo từ.

Tiểu thư đồng tiễn khách đi ra ngoài, trở về trông thấy tiểu thư hai tay chống cằm rầu rĩ dựa vào bên cửa sổ, hắn chuyển băng ghế dài ngồi vào bên cạnh nàng.

"Xảy ra chuyện gì? Vẻ mặt mất hứng."

"Còn chưa nói lời cảm ơn với hắn — hắn đã đi, cảm thấy hắn đi thực không đúng lúc." Không được gặp mặt làm cho nàng cảm thấy nếu có điều mất mát, trong lòng áp chế nỗi buồn bực không nói nên lời .

"Không sao đâu, Thị Lang đại nhân cực kỳ sảng khoái, hắn sẽ không so đo loại chuyện nhỏ nhặt này." Mễ Bối mặc dù chỉ là thư đồng, nhưng bọn hắn chủ tớ cảm tình rất tốt, vừa mới có người ngoài ở đây không tiện nói, hiện tại nhịn không được an ủi hơn mấy câu.

"Nếu như không gặp Lỗ đại thúc , ta còn không biết chuyện ngươi đụng phải gấu, ngay cả thân thủ tốt như Thị Lang đại nhân cũng bị thương, có thể thấy được tình huống lúc ấy nhất định rất khẩn cấp, ngươi tại sao không nói?"

Nàng nghe ra trong khẩu khí có chút trách cứ cùng quan tâm sâu sắc, mỉm cười cảm ơn, "Lúc ấy mẹ ta đang ở đó, ngươi bảo ta làm sao mà nói?"

"Hiện tại chỉ có hai chúng ta, nói mau a."

Tiểu thư đồng nhịn không được tò mò truy vấn, Giang Yên Hồng liền như kể chuyện nói lại quá trình mạo hiểm chiến đấu, hắn một bên nghe một bên vì tiểu thư mạng lớn bất tử mà đổ mồ hôi lạnh, một mực tán thưởng Mộ Thiên Tú võ nghệ cao cường.

"Tiểu thư, Thị Lang đại nhân thật là một bằng hữu thâm giao đáng giá, cởi mở, xả thân vì bạn, chờ hắn trở về, ngươi nhất định phải hảo hảo cám ơn hắn a." Mễ Bối giống nhứ tiểu đại nhân phân phó luôn cho tiểu thư đi xem sắc mặt nhà người ta.

"Thật vậy chăng? Hắn thực chỉ coi ta là bằng hữu sao?" Câu chuyện chỉ nói đến đoạn con gấu bị đánh chết, phần mập mờ kế tiếp nàng mắc cỡ không nói.

"Đương nhiên không phải bằng hữu." Mễ Bối theo lý thường mà nói.

"Vậy là cái gì?" Nàng khẩn trương truy vấn.

"Là bạn tốt, ngươi suy nghĩ một chút xem, chúng ta đã được hắn chiếu cố nhiều ít?"

Chính là nhiều lắm mới cảm thấy quái, "Tiểu Mễ, ngươi nghĩ, Mộ Thiên Tú có thể hay không đã nhìn ra ta là nữ rồi?"

"Hẳn là không có a."

"Vậy ngươi có hay không cảm thấy hắn. . . . . . là lạ ?"

"Kì quái chỗ nào?"

"Ngươi nghĩ hắn có thể hay không. . . . . . thích nam nhân?"

Mễ Bối giống như nghe được thiên đại tiếu thoại ( ý là câu chuyện rất buồn cười) cười to không ngừng, nàng đỏ mặt đánh tiểu thư đồng không xem lời của nàng là thật.

"Ta là nói thật, ta cảm thấy được hắn hình như là."

Mễ Bối lau lau nước mắt vì bật cười,vỗ vỗ vai tiểu thư, "Tiểu thư của ta thiếu gia, ngươi nghĩ nhiều qua rồi, nếu Thị Lang đại nhân không phải nam nhân mẫu mực, thì khắp thiên hạ không có nam nhân chân chính rồi."

"Thật vậy chăng? Ta chính là nghĩ nhiều quá sao?"

/10

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status