– Cút đi, cái con gấu mèo ngu ngốc. Thằng bé bị con gấu mèo liếm mặt, tức tối co chân ngắn cũn đạp con gấu mèo lăn lốc lốc.
Con gấu mèo há miệng kêu ầm ĩ, thế nào cũng có con gấu mèo to quanh quẩn đâu đây, thứ này không chỉ ăn trúc như chúng ta hay thấy trong TV, chúng còn ăn cả thịt, mà động vật bảo vệ con càng đáng sợ.
Bỏ mẹ rồi, Vân Tranh hết hồn hết vía, không kịp suy nghĩ, bế thốc đứa bé cùng với đống quần áo thùng thình của nó, buộc nó vào người, co cẳng chạy, chạy vài bước mới phát hiện quần áo của mình cũng rất vướng víu, nhưng không dám dừng lại, xuyên qua rừng trúc, không rõ bao xa, tới khi tới bãi đá đỏ sạch sẽ, Vân Tranh mới dừng lại chống tay thở hồng hộc, vừa thở vừa hoảng loạn sờ soạng khắp người.
Đây là mình, dựa vào cảm giác chân tay chạm vào cơ thể thì nó đúng là của mình, nhưng mà đã bị có rút nghiêm trọng, chân tay bé xíu như của đứa trẻ mười ba, mặt vốn râu ria lởm chởm mấy hôm chưa cạo, lúc này trơn bóng láng mịn, má còn hơi bầu bầu thịt thịt kiểu trẻ con … Nếu vậy, cái thằng nhóc bốn tuổi mắt đang xoay tròn như ăn trộm kia, chỉ có thể là Hạ Kiên Cường.
– Kiên Cường, có phải em không? Thầy là thầy Vân đây. Vân Tranh chỉ vào mặt mình thử hỏi:
– Thầy Vân, vậy là thầy cũng bị thu nhỏ rồi. Hạ Kiên Cường cũng bàng hoàng không kém:
Hai thầy trò như hai kẻ mất hồn ngồi bệt xuống bãi đá nhìn nhau rồi lại nhìn quanh, có một đàn lợn rừng ủn ỉn đi qua rất gần bọn họ, nhưng không tỏ ra quan tâm chút nào, rõ ràng bọn chúng chưa bao giờ gặp phải thợ săn.
Mất một lúc Hạ Kiên Cường mới hỏi: – Thầy Vân, chuyện này là sao?
Vân Tranh lẩm bẩm: – Là sao là làm sao, thầy làm sao mà biết được là sao.
– Thầy là thầy giáo mà.
– Thầy giáo đâu phải là thánh.
– Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?
– Thầy không biết.
Không ai biết nói gì thêm nữa, dùng bốn con mắt vô tri nhìn cây nhìn cỏ bên cạnh, có con thỏ ngu béo núc nghiêng đầu ngó nghiêng hai sinh vật lạ, chẳng thấy chúng phản ứng nên buồn chán nhảy đi chỗ khác, cảm giác mọi thứ quá sức hoang đường, khiến đầu óc bọn họ không thể hoạt động như bình thường được.
Có lẽ ngồi đó tới gần một tiếng, đến khi có tiếng bụng reo ùng ục, Hạ Kiên Cường xoa bụng: – Thầy Vân, em đói.
Nghe nói tới đói làm Vân Tranh cũng thấy bụng cồn cáo, sáng ra đã ăn uống gì đâu, vốn định tới căng tin làm bát mỳ thịt bò, lúc này nghĩ tới mỳ bò chẳng được tích sự gì, chỉ càng làm thêm khó chịu.
Vân Tranh đứng lên, máy móc cởi quần áo rộng thùng thình trên người ra, ước lượng một lúc mặc quần áo của Hạ Kiên Cường vào, vừa khít, vậy là mình đoán đúng, giờ mình chỉ còn là đứa bé mười ba mười bốn, cao chừng 1m4.
Mặc kệ thằng bé kia bị lột trần đang la hét phản đối, Vân Tranh cứ việc mình mình làm, lấy áo ba lỗ buộc lên hông nó, thế là đứa bé đáng yêu mặc váy xuất hiện.
Thu thập mọi thứ xong, Vân Tranh mới để ý tìm những dấu hiệu của con người, nhưng hoàn toàn vô ích, dựa vào phản ứng của các loài động vật khác nãy giờ, đây là khu vực không có người sống.
Vân Tranh buộc Hạ Kiên Cường lên lưng, quay trở lại rừng trúc, hiện là mùa xuân hẳn măng đang mọc mơn mởn, quả nhiên là thế trên mặt đất chồi lên rất nhiều búp măng, nhưng mà măng già, vậy đây là mùa gì rồi? Thôi kệ, bẻ một cành trúc, ra sức đào với tốc độ nhanh nhất lấy ba búp măng, sợ có gấu trúc xuất hiện.
Lấy được măng rồi, buộc tạm vào hông sau đó chạy đi như ăn trộm, tới chỗ bãi đá đỏ, phát hiện có một cái hang, cẩn thận lấy đá ném vào đuổi con thú có thể sống trong đó ra, đợi một lúc mới tay cầm chắc cành trúc đi vào, an toàn, liền bỏ Hạ Kiên Cường xuống, rồi bóc măng.
Hạ Kiên Cường muốn giúp, nhưng hai bàn tay trẻ sơ sinh của nó không giúp gì được, đành ngồi đợi Vân Tranh bóc măng xong vồ ngay lấy định ăn, nhưng Vân Tranh giật ngay lại.
– Cố nhịn một chút đi, em còn nhỏ, ăn măng sống bị bệnh đấy, để thầy đốt ít lửa nướng lên cho mà ăn. Vân Tranh không dám đi xa, chỉ tìm ít củi khô quanh đó, có lẽ ông trời thương xót, y tìm được trong bụi cỏ rất nhiều trứng, không rõ trứng chim gì, to hơn trứng chim cút một chút.
Nướng trứng phải dùng bùn bọc xung quanh rồi mới cho vào tro, nếu không trứng sẽ nổ, Vân Tranh nói không ngoa, cuộc đời y cũng thảm chỉ hơn chứ không kém, nên từ nhỏ y đã thuần thục những chuyện sinh tồn này lắm rồi.
Có cái bật lửa thật tốt, nếu không hai cánh tay khẳng khiu này cà chà cành cây tới xước da chảy máu cũng đừng hòng lấy được lửa, thế là một đống lửa to bốc lên, ngọn lửa luôn làm người ta thấy vững lòng hơn, đây hẳn là tiềm thức được tổ tiên từ xa xưa truyền lại.
Một tay nướng trứng, nướng măng, một tay cầm măng tươi nhai rau ráu như lợn, Vân Tranh làm Hạ Kiên Cường nhìn ứa nước miếng liên hồi.
Bụng thì đói, nhưng đến khi cầm quả trứng nướng đã bóc vỏ thơm tho nóng hổi trong tay, Hạ Kiên Cường giống Vân Tranh, chẳng ăn được là bao, bụng bọn họ đã đầy ứ những câu hỏi không có lời đáp.
Chuyện phát sinh quá nhanh, quá quỷ dị, Vân Tranh còn đang đau đầu nghĩ cách đối phó với bọn học sinh quỷ quái, Hạ Kiên Cường đang đau khổ vì bị mẹ ruột vứt bỏ, thế rồi thoáng một cái bọn họ xuất hiện ở chốn xa lạ này, làm mọi lo lắng trước đó trở nên xa vời, từ đầu tới cuối không cho bọn họ chút dấu hiệu nào chuẩn bị cả, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà chớp mắt bọn họ từ biên thùy tây bắc tới phương nam sơn thanh thủy tú rồi?
Hạ Kiên Cường ăn được ba quả trứng, nhai măng nướng một cách vô thức, nói: – Thầy, em có đọc mấy cuốn truyện tranh nói về tình huống tương tự, người ta gọi nó là đường hầm thời gian, trong đường hầm này thời gian có tính phương hướng và tính khả nghịch, có thể đưa chúng ta tới tương lai, hoặc về quá khứ, có thể làm chúng ta trẻ hơn hoặc già đi …. Thầy có nghĩ chúng ta gặp phải chuyện tương tự không?
Vân Tranh đưa tay chùi lòng đỏ trứng gà trên khóe môi Hạ Kiên Cường: – Thầy cũng không biết, có lẽ là như vậy … Kiên Cường, tên của em rất hay, thầy nghĩ, hiện giờ thứ chúng ta cần nhất là loại tinh thần này.
Ăn xong có sức, Vân Tranh cõng Hạ Kiên Cường đi men theo một con suối nhỏ đi xuống hạ du, chỉ có quay lại thế giới loài người hai bọn họ mới sống được, Vân Tranh không tự tin tới mức ngu ngốc cho rằng kiến thức sinh tồn nơi hoang dã của mình đủ chiếu cố cho cả hai.
Thân thể con người rất yếu ớt, da thì quá mỏng, xương thì quá giòn, móng tay không đủ cứng và sắc, chân không đủ mạnh và nhanh, qua bao nhiêu năm tiến hóa, cơ thể của chúng ta không còn thích hợp sống ở nơi hoang dã nữa, chỉ còn cái đầu để dựa dẫm thôi.
Nơi có gấu mèo hoang sinh sống là nơi nguy hiểm, Vân Tranh không dám ở lại lâu, nhân lúc trời còn sáng, phải kiếm lấy chỗ trú thân an toàn.
Một ngọn thương trúc bị đốt cháy xém mài nhọn đầu là toàn bộ trang bị an toàn bọn họ, Vân Tranh mang tâm trạng bí tráng lên đường, đường là do con người đi mà ra, không đi làm sao biết có đường.
Sơn thủy cực đẹp, núi xa nhấp nhô, trời xanh thăm thẳm, dưới chân nước trong veo chảy róc rách, hai bên con suối nhỏ cây cỏ um tùm, bị cái gậy của Vân Tranh đụng phải, thi thoảng trong bãi cỏ lại có vài con gà gấm vỗ cánh phành phạch chạy ra, nhìn hai sinh vật lạ kia với ánh mắt căm phẫn, rồi vỗ cánh bay tà tà đi xa.
Hạ Kiên Cường mắt tò mò nhìn khoảng rừng núi này, luôn mồm hò hét nói cho Vân Tranh nghe những thứ kỳ lạ mà nó thấy, lúc thì bảo ngọn núi kia giống con ngựa, khi thì bảo cái cây giống cái ô lớn, lát thì thúc giục y đuổi theo con gà rất đẹp.
Có lẽ trẻ con thích ứng tốt hơn, có lẽ cuộc đời kia của nó chẳng có gì đáng lưu luyến, hoặc đơn thuần chỉ là loại bản năng bảo vệ của đầu óc, giúp chúng ta né tránh thực tế.
Con gấu mèo há miệng kêu ầm ĩ, thế nào cũng có con gấu mèo to quanh quẩn đâu đây, thứ này không chỉ ăn trúc như chúng ta hay thấy trong TV, chúng còn ăn cả thịt, mà động vật bảo vệ con càng đáng sợ.
Bỏ mẹ rồi, Vân Tranh hết hồn hết vía, không kịp suy nghĩ, bế thốc đứa bé cùng với đống quần áo thùng thình của nó, buộc nó vào người, co cẳng chạy, chạy vài bước mới phát hiện quần áo của mình cũng rất vướng víu, nhưng không dám dừng lại, xuyên qua rừng trúc, không rõ bao xa, tới khi tới bãi đá đỏ sạch sẽ, Vân Tranh mới dừng lại chống tay thở hồng hộc, vừa thở vừa hoảng loạn sờ soạng khắp người.
Đây là mình, dựa vào cảm giác chân tay chạm vào cơ thể thì nó đúng là của mình, nhưng mà đã bị có rút nghiêm trọng, chân tay bé xíu như của đứa trẻ mười ba, mặt vốn râu ria lởm chởm mấy hôm chưa cạo, lúc này trơn bóng láng mịn, má còn hơi bầu bầu thịt thịt kiểu trẻ con … Nếu vậy, cái thằng nhóc bốn tuổi mắt đang xoay tròn như ăn trộm kia, chỉ có thể là Hạ Kiên Cường.
– Kiên Cường, có phải em không? Thầy là thầy Vân đây. Vân Tranh chỉ vào mặt mình thử hỏi:
– Thầy Vân, vậy là thầy cũng bị thu nhỏ rồi. Hạ Kiên Cường cũng bàng hoàng không kém:
Hai thầy trò như hai kẻ mất hồn ngồi bệt xuống bãi đá nhìn nhau rồi lại nhìn quanh, có một đàn lợn rừng ủn ỉn đi qua rất gần bọn họ, nhưng không tỏ ra quan tâm chút nào, rõ ràng bọn chúng chưa bao giờ gặp phải thợ săn.
Mất một lúc Hạ Kiên Cường mới hỏi: – Thầy Vân, chuyện này là sao?
Vân Tranh lẩm bẩm: – Là sao là làm sao, thầy làm sao mà biết được là sao.
– Thầy là thầy giáo mà.
– Thầy giáo đâu phải là thánh.
– Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?
– Thầy không biết.
Không ai biết nói gì thêm nữa, dùng bốn con mắt vô tri nhìn cây nhìn cỏ bên cạnh, có con thỏ ngu béo núc nghiêng đầu ngó nghiêng hai sinh vật lạ, chẳng thấy chúng phản ứng nên buồn chán nhảy đi chỗ khác, cảm giác mọi thứ quá sức hoang đường, khiến đầu óc bọn họ không thể hoạt động như bình thường được.
Có lẽ ngồi đó tới gần một tiếng, đến khi có tiếng bụng reo ùng ục, Hạ Kiên Cường xoa bụng: – Thầy Vân, em đói.
Nghe nói tới đói làm Vân Tranh cũng thấy bụng cồn cáo, sáng ra đã ăn uống gì đâu, vốn định tới căng tin làm bát mỳ thịt bò, lúc này nghĩ tới mỳ bò chẳng được tích sự gì, chỉ càng làm thêm khó chịu.
Vân Tranh đứng lên, máy móc cởi quần áo rộng thùng thình trên người ra, ước lượng một lúc mặc quần áo của Hạ Kiên Cường vào, vừa khít, vậy là mình đoán đúng, giờ mình chỉ còn là đứa bé mười ba mười bốn, cao chừng 1m4.
Mặc kệ thằng bé kia bị lột trần đang la hét phản đối, Vân Tranh cứ việc mình mình làm, lấy áo ba lỗ buộc lên hông nó, thế là đứa bé đáng yêu mặc váy xuất hiện.
Thu thập mọi thứ xong, Vân Tranh mới để ý tìm những dấu hiệu của con người, nhưng hoàn toàn vô ích, dựa vào phản ứng của các loài động vật khác nãy giờ, đây là khu vực không có người sống.
Vân Tranh buộc Hạ Kiên Cường lên lưng, quay trở lại rừng trúc, hiện là mùa xuân hẳn măng đang mọc mơn mởn, quả nhiên là thế trên mặt đất chồi lên rất nhiều búp măng, nhưng mà măng già, vậy đây là mùa gì rồi? Thôi kệ, bẻ một cành trúc, ra sức đào với tốc độ nhanh nhất lấy ba búp măng, sợ có gấu trúc xuất hiện.
Lấy được măng rồi, buộc tạm vào hông sau đó chạy đi như ăn trộm, tới chỗ bãi đá đỏ, phát hiện có một cái hang, cẩn thận lấy đá ném vào đuổi con thú có thể sống trong đó ra, đợi một lúc mới tay cầm chắc cành trúc đi vào, an toàn, liền bỏ Hạ Kiên Cường xuống, rồi bóc măng.
Hạ Kiên Cường muốn giúp, nhưng hai bàn tay trẻ sơ sinh của nó không giúp gì được, đành ngồi đợi Vân Tranh bóc măng xong vồ ngay lấy định ăn, nhưng Vân Tranh giật ngay lại.
– Cố nhịn một chút đi, em còn nhỏ, ăn măng sống bị bệnh đấy, để thầy đốt ít lửa nướng lên cho mà ăn. Vân Tranh không dám đi xa, chỉ tìm ít củi khô quanh đó, có lẽ ông trời thương xót, y tìm được trong bụi cỏ rất nhiều trứng, không rõ trứng chim gì, to hơn trứng chim cút một chút.
Nướng trứng phải dùng bùn bọc xung quanh rồi mới cho vào tro, nếu không trứng sẽ nổ, Vân Tranh nói không ngoa, cuộc đời y cũng thảm chỉ hơn chứ không kém, nên từ nhỏ y đã thuần thục những chuyện sinh tồn này lắm rồi.
Có cái bật lửa thật tốt, nếu không hai cánh tay khẳng khiu này cà chà cành cây tới xước da chảy máu cũng đừng hòng lấy được lửa, thế là một đống lửa to bốc lên, ngọn lửa luôn làm người ta thấy vững lòng hơn, đây hẳn là tiềm thức được tổ tiên từ xa xưa truyền lại.
Một tay nướng trứng, nướng măng, một tay cầm măng tươi nhai rau ráu như lợn, Vân Tranh làm Hạ Kiên Cường nhìn ứa nước miếng liên hồi.
Bụng thì đói, nhưng đến khi cầm quả trứng nướng đã bóc vỏ thơm tho nóng hổi trong tay, Hạ Kiên Cường giống Vân Tranh, chẳng ăn được là bao, bụng bọn họ đã đầy ứ những câu hỏi không có lời đáp.
Chuyện phát sinh quá nhanh, quá quỷ dị, Vân Tranh còn đang đau đầu nghĩ cách đối phó với bọn học sinh quỷ quái, Hạ Kiên Cường đang đau khổ vì bị mẹ ruột vứt bỏ, thế rồi thoáng một cái bọn họ xuất hiện ở chốn xa lạ này, làm mọi lo lắng trước đó trở nên xa vời, từ đầu tới cuối không cho bọn họ chút dấu hiệu nào chuẩn bị cả, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà chớp mắt bọn họ từ biên thùy tây bắc tới phương nam sơn thanh thủy tú rồi?
Hạ Kiên Cường ăn được ba quả trứng, nhai măng nướng một cách vô thức, nói: – Thầy, em có đọc mấy cuốn truyện tranh nói về tình huống tương tự, người ta gọi nó là đường hầm thời gian, trong đường hầm này thời gian có tính phương hướng và tính khả nghịch, có thể đưa chúng ta tới tương lai, hoặc về quá khứ, có thể làm chúng ta trẻ hơn hoặc già đi …. Thầy có nghĩ chúng ta gặp phải chuyện tương tự không?
Vân Tranh đưa tay chùi lòng đỏ trứng gà trên khóe môi Hạ Kiên Cường: – Thầy cũng không biết, có lẽ là như vậy … Kiên Cường, tên của em rất hay, thầy nghĩ, hiện giờ thứ chúng ta cần nhất là loại tinh thần này.
Ăn xong có sức, Vân Tranh cõng Hạ Kiên Cường đi men theo một con suối nhỏ đi xuống hạ du, chỉ có quay lại thế giới loài người hai bọn họ mới sống được, Vân Tranh không tự tin tới mức ngu ngốc cho rằng kiến thức sinh tồn nơi hoang dã của mình đủ chiếu cố cho cả hai.
Thân thể con người rất yếu ớt, da thì quá mỏng, xương thì quá giòn, móng tay không đủ cứng và sắc, chân không đủ mạnh và nhanh, qua bao nhiêu năm tiến hóa, cơ thể của chúng ta không còn thích hợp sống ở nơi hoang dã nữa, chỉ còn cái đầu để dựa dẫm thôi.
Nơi có gấu mèo hoang sinh sống là nơi nguy hiểm, Vân Tranh không dám ở lại lâu, nhân lúc trời còn sáng, phải kiếm lấy chỗ trú thân an toàn.
Một ngọn thương trúc bị đốt cháy xém mài nhọn đầu là toàn bộ trang bị an toàn bọn họ, Vân Tranh mang tâm trạng bí tráng lên đường, đường là do con người đi mà ra, không đi làm sao biết có đường.
Sơn thủy cực đẹp, núi xa nhấp nhô, trời xanh thăm thẳm, dưới chân nước trong veo chảy róc rách, hai bên con suối nhỏ cây cỏ um tùm, bị cái gậy của Vân Tranh đụng phải, thi thoảng trong bãi cỏ lại có vài con gà gấm vỗ cánh phành phạch chạy ra, nhìn hai sinh vật lạ kia với ánh mắt căm phẫn, rồi vỗ cánh bay tà tà đi xa.
Hạ Kiên Cường mắt tò mò nhìn khoảng rừng núi này, luôn mồm hò hét nói cho Vân Tranh nghe những thứ kỳ lạ mà nó thấy, lúc thì bảo ngọn núi kia giống con ngựa, khi thì bảo cái cây giống cái ô lớn, lát thì thúc giục y đuổi theo con gà rất đẹp.
Có lẽ trẻ con thích ứng tốt hơn, có lẽ cuộc đời kia của nó chẳng có gì đáng lưu luyến, hoặc đơn thuần chỉ là loại bản năng bảo vệ của đầu óc, giúp chúng ta né tránh thực tế.
/594
|