Dư Hiểu Linh đầu tiên là ngẩn ra, lập tức nói: “Làm sao vậy? Hắn mắng bạn sao? Mắng rất khó nghe sao?”
Đồng Vũ Lăng nhìn lướt qua một lượt đồng nghiệp ở bốn phía, vẫn đành phải nhịn xuống không nói.
Dư Hiểu Linh tò mò lại lo lắng, đột nhiên kéo nàng đi về phía toilet.
Sau khi vào toilet, qua bao phen truy vấn của Dư Hiểu Linh, Đồng Vũ Lăng rốt cục anh anh khóc lên, đem chuyện mình mang thai, mà Long Triệt muốn nàng xoá sạch, còn có những lời vũ nhục mà Long Triệt đã nói qua đều nhất nhất khóc lóc kể lể cho Hiểu Linh.
Dư Hiểu Linh nghe xong, vừa khiếp sợ, vừa ngạc nhiên vui vẻ, nhiều nhất vẫn là tức giận, “Cái loại nam nhân khốn nạn gì chứ, chỉ biết ăn không, không biết chịu trách nhiệm. Có tiền thì rất giỏi sao? Rõ ràng là hắn chủ động đến trêu chọc bạn, hiện tại ăn hết sạch sành sanh liền trở mặt không trả tiền. Thật sự là đê tiện vô sỉ hạ lưu hèn hạ, từng thấy qua nam nhân khốn nạn, cũng chưa thấy qua kẻ đáng giận như hắn, hắn cái loại nam tử phụ bạc này, mình nguyền rủa hắn gia tài vỡ nợ, hoặc là ra khỏi cửa bị xe tông. . . . . .”
“Hiểu Linh, đừng. . . . . .” Đồng Vũ Lăng tự nhiên phản ứng, che miệng của Dư Hiểu Linh lại.
Dư Hiểu Linh nhẹ nhàng dùng sức bỏ ra, tiếp tục căm giận bất bình nói: “Làm sao vậy? Sợ mình nguyền rủa hắn? Hắn đối với bạn như vậy, bạn còn che chở hắn để làm chi! Để cho hắn chết sớm đầu thai sớm, kiếp sau làm người tốt, không, hắn loại người như thế hẳn là giáng xuống mười tám tầng địa ngục, trọn đời không được siêu sinh!”
Lần đầu tiên thấy bạn tốt thay đổi ngoan độc mắng một người như vậy, Đồng Vũ Lăng khiếp sợ vô cùng, tâm hoảng ý loạn.
Dư Hiểu Linh tức giận dần dần giảm xuống, nhớ lại chuyện gì đó, lại hỏi Vũ Lăng: “Vậy bạn. . . . . . Thật sự quyết định đi phá thai sao?”
Đồng Vũ Lăng dừng một chút, bi thương mà gật đầu, một tay theo bản năng đặt lên bụng bằng phẳng, “Tuy rằng nó là kết tinh của mình cùng Long Triệt, nhưng nếu chỉ do một mình mình, không có tư cách và năng lực để cho nó đi vào thế giới này.” .
Dư Hiểu Linh thấy thế, không khỏi cũng vô hạn thương cảm, “Vũ Lăng, mình biết trong lòng bạn nhất định rất không nỡ, không bằng như vậy đi, dù sao bạn cũng tính toán cùng tên hỗn đản kia quyết tuyệt, bạn cứ giấu hắn, đem đứa con trộm sinh ra, đến lúc đó để mình làm mẹ nuôi của đứa nhỏ. Dựa vào hai phần tình yêu của chúng ta, hẳn là có thể bù đắp cho cục cưng sự khuyết thiếu tình thương của người cha! Hơn nữa, bạn không cần lo lắng vấn đề kinh tế, mình cũng có thể giúp bạn, dù sao mình cũng là mẹ nuôi của đứa nhỏ, mình có nghĩa vụ nuôi nấng nó!”
Bạn tốt thốt ra tiếng nói từ nội tâm, làm cho Đồng Vũ Lăng cảm động tột cùng, lập tức lệ nóng doanh tròng, “Cám ơn bạn, Hiểu Linh, có thể quen biết một người bạn tốt như bạn, là mình đã tích phúc ba đời mới được! Nhưng mà, mình vẫn không thể để nó sinh ra, mình không thể khiến mẹ mình thương tâm cùng khổ sở. Mẹ mình đã khổ hơn nửa cuộc đời rồi, mình không thể khiến bà tiếp tục khổ thêm nữa. Mất đi cục cưng với mình mà nói có lẽ sẽ đau như vạn tiễn xuyên tâm, nhưng mà mình sẽ chịu được, mình tin tưởng, chỉ cần cho mình thời gian, mình sẽ sống mà vượt qua!”
“Vũ Lăng. . . . . .” Dư Hiểu Linh cũng lã chã rơi lệ, hai người dứt khoát ôm nhau khóc rống lên.
Qua một lúc, Dư Hiểu Linh ổn định tâm tình trước: “Được, vậy đầu tiên không cần nó! Mẹ mình từng nói, mẫu tử tồn tại một loại duyên phận vô cùng kỳ diệu, cho dù lần đầu tiên không cần nó, lần thứ hai nó vẫn có thể đầu thai trở lại. Cho nên, tương lai chờ bạn gặp được một người thiệt tình yêu bạn, cục cưng vẫn sẽ trở thành cốt nhục của bạn!”
Đồng Vũ Lăng nghe xong, vừa mừng vừa sợ.
Dư Hiểu Linh cũng cười ảm đạm, tận lực tiêu trừ không khí bi thương: “Ngày kia thì phẫu thuật phá thai? Nếu không thể cho mẹ bạn biết, mình đây sẽ đi cùng bạn!”
“Ngày kia bạn không phải còn có một người khách đến Trung Quốc sao? Bạn không thể vắng họp!” Đồng Vũ Lăng nhắc nhở.
“A, đúng rồi! Hơn nữa mình còn muốn dẫn hắn đi nhà xưởng. Ai nha, người khách chết tiệt này, sớm không đến muộn không đến, cố tình chọn ngày kia mà đến. Vũ Lăng, hay là bạn chậm lại một ngày phẫu thuật, mình ngày kìa xin phép nghỉ cùng bạn đi!”
“Không cần, mình tự đi là được rồi! Dù sao thời điểm chính thức giải phẫu bạn cũng không thể đi vào!”
“Vậy. . . . . . Được rồi, đến lúc đó buổi tối mình lại đến nhà bạn thăm bạn!”
Đồng Vũ Lăng gật đầu, lại là nhìn nàng cảm kích!
Nghĩ đến còn phải làm việc, hai người không dám ở lại lâu hơn, vốc nước thay nhau lau rửa khuôn mặt che kín nước mắt của đối phương, xác định hết thảy đều ổn thỏa xong mới cùng nhau ra khỏi toilet, trở lại chỗ ngồi của mình.
Sau khi tan tầm, Dư Hiểu Linh tiễn Đồng Vũ Lăng lên xe, cứ mãi dặn dò Vũ Lăng đừng miên man suy nghĩ, phải bảo trọng hơn, nhìn theo Vũ Lăng lên xe rồi, nàng mới quay đi, hướng trạm xe bus đi. Đang đi thì, đột nhiên đâm vào một người.
“Dư Hiểu Linh?” Người nọ kêu lên sợ hãi.
Dư Hiểu Linh đứng thẳng thân mình, vừa nhìn thấy, cũng kinh ngạc hô lên: “Triệu Giai Bích? Bạn là Triệu Giai Bích? !”
“Ừ, mình đây! Không thể tưởng được lại ở chỗ này đụng phải bạn! Từ sau khi tốt nghiệp chưa gặp lại bạn lần nào! Đúng rồi, bạn hiện tại đang làm gì?”
“Học cái chuyên môn này của chúng ta thì, ngoại trừ buôn bán bên ngoài còn có thể làm gì nữa. Công ty mình ở ngay phía trước bên trong tòa nhà màu xanh biếc kia kìa!” Dư Hiểu Linh vươn một ngón tay ra chỉ, hỏi tiếp: “Thế còn bạn? Công ty cũng ở gần đây sao? Bạn cũng làm buôn bán bên ngoài đi?”
Triệu Giai Bích mếu máo, “Mình học chuyên môn xem như uổng phí cả, mình làm ở tòa soạn báo.”
“Tòa soạn báo? Đúng nha, hình như trước kia có nghe bạn đề cập qua nhà bạn mở tòa soạn báo.”
“Còn không phải! Bố mình nói ông chỉ có một đứa con gái là mình, muốn mình kế thừa gia nghiệp, dám kéo mình đi tòa soạn báo làm, mình căn bản chưa từng học chuyên môn ấy, cái gì cũng đều không hiểu, mỗi ngày quay về công ty chính là nhàm chán lay lắt, còn bị bác họ mình cáo mượn oai hùm phê bình suốt thôi! Nói mình là đồ phế thải vô dụng. Hừ, ngày nào đó mình nếu làm được một bài báo siêu cấp bùng nổ, nâng cao thật nhiều lượng tiêu thụ của tòa soạn báo, để mình xem bà ta còn dám lấy mắt chó coi thường người khác nữa không!” Triệu Giai Bích nhịn không được hướng bạn học đại học ngày xưa phun nước miếng.
Dư Hiểu Linh nghe xong, trong óc không hiểu sao dần hiện ra bộ dạng bi thống bất lực của Đồng Vũ Lăng, vì thế nói: “Giai Bích, tòa soạn báo các bạn có phải tin tức gì cũng đều dám đăng không?”
“Chỉ cần có tính chân thật, cho dù đương sự là thị trưởng cục trưởng, chúng ta cũng không bỏ qua! Làm sao vậy? Chẳng lẽ bạn có chuyện gì có lợi sao? Mau nói cho mình biết, mình đúng lúc có thể ra oai một lần cho bác họ mình xem!” Triệu Giai Bích hưng trí bừng bừng, lay lay tay Dư Hiểu Linh.
Dư Hiểu Linh nghĩ nghĩ, lập tức kéo nàng đi đến một bên, nói nhỏ ra cho nàng.
Triệu Giai Bích nghe xong, cũng nhịn không được quở trách: “Ta kháo, loại nam nhân này thực nên xuống địa ngục. Bạn yên tâm, chuyện này báo ta đăng là chắc chắn rồi, xem như giúp bạn bè của chúng ta một phen! Đúng rồi, bạn có ảnh chụp của bạn bạn không? Tốt nhất là có ảnh chụp, đến lúc đó mình thêm mắm thêm muối viết một lèo, muốn bao nhiêu cảm động thì có bấy nhiêu cảm động!”
“Không được, bạn của mình vốn đã bị việc này làm tổn thương nghiêm trọng, mình không thể để cho người khác biết chuyện của cô ấy, hơn nữa người nhà cô ấy còn chưa biết. Mình sở dĩ làm như vậy, cũng không phải vì tranh thủ cái gì cho bạn mình, dù sao nam nhân như thế có cũng như không. Mình chỉ là trong lòng thấy tức, mình muốn hắn cùng cục cưng của bạn mình chôn theo!”
Triệu Giai Bích bừng tỉnh đại ngộ, “Ừm, mình đây sẽ theo đó tìm một bức ảnh cô gái cúi đầu đưa vào, còn có thể dùng tên giả, bảo đảm người khác không biết là bạn của bạn.”
“Được, thật sự là rất cảm ơn! Bài báo này bao lâu có thể xuất bản?”
“Ngày kia, ngày kia vừa lúc là ngày tòa soạn báo chúng mình một tuần một lần ra báo. Mình trong vòng ngày mai liền viết xong nó! Bạn yên tâm, đến lúc đó mình sẽ để bạn xem qua trước một chút. Ấy, không nghe bạn nói nữa, mình còn có chuyện muốn làm. Đây là danh thiếp của mình, bạn có việc thì cứ gọi cho mình! Lần sau mời bạn uống trà.” Triệu Giai Bích nói xong, lấy ra danh thiếp từ trong túi xách.
“Được! Bye bye!”
Nhìn bóng dáng Triệu Giai Bích dần đi xa, Dư Hiểu Linh nắm chặt danh thiếp trong tay, trong mắt hiện lên một tia hận ý cùng thống khoái, đáy lòng tức giận hừ hừ: “Long Triệt, ngươi cái tên sắc lang vô sỉ này, cái tên hỗn đản đáng chém ngàn đao này, dám làm cho Vũ Lăng thương tâm khổ sở, ta phải khiến ngươi thân bại danh liệt, phải để cả thành phố thấy rõ ràng bộ mặt thật của ngươi, phải khiến hình tượng của ngươi sụp đổ, để ta chờ xem ngân hàng cổ phiếu của ngươi đại bại như thế nào! !”
Đồng Vũ Lăng nhìn lướt qua một lượt đồng nghiệp ở bốn phía, vẫn đành phải nhịn xuống không nói.
Dư Hiểu Linh tò mò lại lo lắng, đột nhiên kéo nàng đi về phía toilet.
Sau khi vào toilet, qua bao phen truy vấn của Dư Hiểu Linh, Đồng Vũ Lăng rốt cục anh anh khóc lên, đem chuyện mình mang thai, mà Long Triệt muốn nàng xoá sạch, còn có những lời vũ nhục mà Long Triệt đã nói qua đều nhất nhất khóc lóc kể lể cho Hiểu Linh.
Dư Hiểu Linh nghe xong, vừa khiếp sợ, vừa ngạc nhiên vui vẻ, nhiều nhất vẫn là tức giận, “Cái loại nam nhân khốn nạn gì chứ, chỉ biết ăn không, không biết chịu trách nhiệm. Có tiền thì rất giỏi sao? Rõ ràng là hắn chủ động đến trêu chọc bạn, hiện tại ăn hết sạch sành sanh liền trở mặt không trả tiền. Thật sự là đê tiện vô sỉ hạ lưu hèn hạ, từng thấy qua nam nhân khốn nạn, cũng chưa thấy qua kẻ đáng giận như hắn, hắn cái loại nam tử phụ bạc này, mình nguyền rủa hắn gia tài vỡ nợ, hoặc là ra khỏi cửa bị xe tông. . . . . .”
“Hiểu Linh, đừng. . . . . .” Đồng Vũ Lăng tự nhiên phản ứng, che miệng của Dư Hiểu Linh lại.
Dư Hiểu Linh nhẹ nhàng dùng sức bỏ ra, tiếp tục căm giận bất bình nói: “Làm sao vậy? Sợ mình nguyền rủa hắn? Hắn đối với bạn như vậy, bạn còn che chở hắn để làm chi! Để cho hắn chết sớm đầu thai sớm, kiếp sau làm người tốt, không, hắn loại người như thế hẳn là giáng xuống mười tám tầng địa ngục, trọn đời không được siêu sinh!”
Lần đầu tiên thấy bạn tốt thay đổi ngoan độc mắng một người như vậy, Đồng Vũ Lăng khiếp sợ vô cùng, tâm hoảng ý loạn.
Dư Hiểu Linh tức giận dần dần giảm xuống, nhớ lại chuyện gì đó, lại hỏi Vũ Lăng: “Vậy bạn. . . . . . Thật sự quyết định đi phá thai sao?”
Đồng Vũ Lăng dừng một chút, bi thương mà gật đầu, một tay theo bản năng đặt lên bụng bằng phẳng, “Tuy rằng nó là kết tinh của mình cùng Long Triệt, nhưng nếu chỉ do một mình mình, không có tư cách và năng lực để cho nó đi vào thế giới này.” .
Dư Hiểu Linh thấy thế, không khỏi cũng vô hạn thương cảm, “Vũ Lăng, mình biết trong lòng bạn nhất định rất không nỡ, không bằng như vậy đi, dù sao bạn cũng tính toán cùng tên hỗn đản kia quyết tuyệt, bạn cứ giấu hắn, đem đứa con trộm sinh ra, đến lúc đó để mình làm mẹ nuôi của đứa nhỏ. Dựa vào hai phần tình yêu của chúng ta, hẳn là có thể bù đắp cho cục cưng sự khuyết thiếu tình thương của người cha! Hơn nữa, bạn không cần lo lắng vấn đề kinh tế, mình cũng có thể giúp bạn, dù sao mình cũng là mẹ nuôi của đứa nhỏ, mình có nghĩa vụ nuôi nấng nó!”
Bạn tốt thốt ra tiếng nói từ nội tâm, làm cho Đồng Vũ Lăng cảm động tột cùng, lập tức lệ nóng doanh tròng, “Cám ơn bạn, Hiểu Linh, có thể quen biết một người bạn tốt như bạn, là mình đã tích phúc ba đời mới được! Nhưng mà, mình vẫn không thể để nó sinh ra, mình không thể khiến mẹ mình thương tâm cùng khổ sở. Mẹ mình đã khổ hơn nửa cuộc đời rồi, mình không thể khiến bà tiếp tục khổ thêm nữa. Mất đi cục cưng với mình mà nói có lẽ sẽ đau như vạn tiễn xuyên tâm, nhưng mà mình sẽ chịu được, mình tin tưởng, chỉ cần cho mình thời gian, mình sẽ sống mà vượt qua!”
“Vũ Lăng. . . . . .” Dư Hiểu Linh cũng lã chã rơi lệ, hai người dứt khoát ôm nhau khóc rống lên.
Qua một lúc, Dư Hiểu Linh ổn định tâm tình trước: “Được, vậy đầu tiên không cần nó! Mẹ mình từng nói, mẫu tử tồn tại một loại duyên phận vô cùng kỳ diệu, cho dù lần đầu tiên không cần nó, lần thứ hai nó vẫn có thể đầu thai trở lại. Cho nên, tương lai chờ bạn gặp được một người thiệt tình yêu bạn, cục cưng vẫn sẽ trở thành cốt nhục của bạn!”
Đồng Vũ Lăng nghe xong, vừa mừng vừa sợ.
Dư Hiểu Linh cũng cười ảm đạm, tận lực tiêu trừ không khí bi thương: “Ngày kia thì phẫu thuật phá thai? Nếu không thể cho mẹ bạn biết, mình đây sẽ đi cùng bạn!”
“Ngày kia bạn không phải còn có một người khách đến Trung Quốc sao? Bạn không thể vắng họp!” Đồng Vũ Lăng nhắc nhở.
“A, đúng rồi! Hơn nữa mình còn muốn dẫn hắn đi nhà xưởng. Ai nha, người khách chết tiệt này, sớm không đến muộn không đến, cố tình chọn ngày kia mà đến. Vũ Lăng, hay là bạn chậm lại một ngày phẫu thuật, mình ngày kìa xin phép nghỉ cùng bạn đi!”
“Không cần, mình tự đi là được rồi! Dù sao thời điểm chính thức giải phẫu bạn cũng không thể đi vào!”
“Vậy. . . . . . Được rồi, đến lúc đó buổi tối mình lại đến nhà bạn thăm bạn!”
Đồng Vũ Lăng gật đầu, lại là nhìn nàng cảm kích!
Nghĩ đến còn phải làm việc, hai người không dám ở lại lâu hơn, vốc nước thay nhau lau rửa khuôn mặt che kín nước mắt của đối phương, xác định hết thảy đều ổn thỏa xong mới cùng nhau ra khỏi toilet, trở lại chỗ ngồi của mình.
Sau khi tan tầm, Dư Hiểu Linh tiễn Đồng Vũ Lăng lên xe, cứ mãi dặn dò Vũ Lăng đừng miên man suy nghĩ, phải bảo trọng hơn, nhìn theo Vũ Lăng lên xe rồi, nàng mới quay đi, hướng trạm xe bus đi. Đang đi thì, đột nhiên đâm vào một người.
“Dư Hiểu Linh?” Người nọ kêu lên sợ hãi.
Dư Hiểu Linh đứng thẳng thân mình, vừa nhìn thấy, cũng kinh ngạc hô lên: “Triệu Giai Bích? Bạn là Triệu Giai Bích? !”
“Ừ, mình đây! Không thể tưởng được lại ở chỗ này đụng phải bạn! Từ sau khi tốt nghiệp chưa gặp lại bạn lần nào! Đúng rồi, bạn hiện tại đang làm gì?”
“Học cái chuyên môn này của chúng ta thì, ngoại trừ buôn bán bên ngoài còn có thể làm gì nữa. Công ty mình ở ngay phía trước bên trong tòa nhà màu xanh biếc kia kìa!” Dư Hiểu Linh vươn một ngón tay ra chỉ, hỏi tiếp: “Thế còn bạn? Công ty cũng ở gần đây sao? Bạn cũng làm buôn bán bên ngoài đi?”
Triệu Giai Bích mếu máo, “Mình học chuyên môn xem như uổng phí cả, mình làm ở tòa soạn báo.”
“Tòa soạn báo? Đúng nha, hình như trước kia có nghe bạn đề cập qua nhà bạn mở tòa soạn báo.”
“Còn không phải! Bố mình nói ông chỉ có một đứa con gái là mình, muốn mình kế thừa gia nghiệp, dám kéo mình đi tòa soạn báo làm, mình căn bản chưa từng học chuyên môn ấy, cái gì cũng đều không hiểu, mỗi ngày quay về công ty chính là nhàm chán lay lắt, còn bị bác họ mình cáo mượn oai hùm phê bình suốt thôi! Nói mình là đồ phế thải vô dụng. Hừ, ngày nào đó mình nếu làm được một bài báo siêu cấp bùng nổ, nâng cao thật nhiều lượng tiêu thụ của tòa soạn báo, để mình xem bà ta còn dám lấy mắt chó coi thường người khác nữa không!” Triệu Giai Bích nhịn không được hướng bạn học đại học ngày xưa phun nước miếng.
Dư Hiểu Linh nghe xong, trong óc không hiểu sao dần hiện ra bộ dạng bi thống bất lực của Đồng Vũ Lăng, vì thế nói: “Giai Bích, tòa soạn báo các bạn có phải tin tức gì cũng đều dám đăng không?”
“Chỉ cần có tính chân thật, cho dù đương sự là thị trưởng cục trưởng, chúng ta cũng không bỏ qua! Làm sao vậy? Chẳng lẽ bạn có chuyện gì có lợi sao? Mau nói cho mình biết, mình đúng lúc có thể ra oai một lần cho bác họ mình xem!” Triệu Giai Bích hưng trí bừng bừng, lay lay tay Dư Hiểu Linh.
Dư Hiểu Linh nghĩ nghĩ, lập tức kéo nàng đi đến một bên, nói nhỏ ra cho nàng.
Triệu Giai Bích nghe xong, cũng nhịn không được quở trách: “Ta kháo, loại nam nhân này thực nên xuống địa ngục. Bạn yên tâm, chuyện này báo ta đăng là chắc chắn rồi, xem như giúp bạn bè của chúng ta một phen! Đúng rồi, bạn có ảnh chụp của bạn bạn không? Tốt nhất là có ảnh chụp, đến lúc đó mình thêm mắm thêm muối viết một lèo, muốn bao nhiêu cảm động thì có bấy nhiêu cảm động!”
“Không được, bạn của mình vốn đã bị việc này làm tổn thương nghiêm trọng, mình không thể để cho người khác biết chuyện của cô ấy, hơn nữa người nhà cô ấy còn chưa biết. Mình sở dĩ làm như vậy, cũng không phải vì tranh thủ cái gì cho bạn mình, dù sao nam nhân như thế có cũng như không. Mình chỉ là trong lòng thấy tức, mình muốn hắn cùng cục cưng của bạn mình chôn theo!”
Triệu Giai Bích bừng tỉnh đại ngộ, “Ừm, mình đây sẽ theo đó tìm một bức ảnh cô gái cúi đầu đưa vào, còn có thể dùng tên giả, bảo đảm người khác không biết là bạn của bạn.”
“Được, thật sự là rất cảm ơn! Bài báo này bao lâu có thể xuất bản?”
“Ngày kia, ngày kia vừa lúc là ngày tòa soạn báo chúng mình một tuần một lần ra báo. Mình trong vòng ngày mai liền viết xong nó! Bạn yên tâm, đến lúc đó mình sẽ để bạn xem qua trước một chút. Ấy, không nghe bạn nói nữa, mình còn có chuyện muốn làm. Đây là danh thiếp của mình, bạn có việc thì cứ gọi cho mình! Lần sau mời bạn uống trà.” Triệu Giai Bích nói xong, lấy ra danh thiếp từ trong túi xách.
“Được! Bye bye!”
Nhìn bóng dáng Triệu Giai Bích dần đi xa, Dư Hiểu Linh nắm chặt danh thiếp trong tay, trong mắt hiện lên một tia hận ý cùng thống khoái, đáy lòng tức giận hừ hừ: “Long Triệt, ngươi cái tên sắc lang vô sỉ này, cái tên hỗn đản đáng chém ngàn đao này, dám làm cho Vũ Lăng thương tâm khổ sở, ta phải khiến ngươi thân bại danh liệt, phải để cả thành phố thấy rõ ràng bộ mặt thật của ngươi, phải khiến hình tượng của ngươi sụp đổ, để ta chờ xem ngân hàng cổ phiếu của ngươi đại bại như thế nào! !”
/50
|